Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Ngoại truyện bánh bao nhỏ 1
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp.”
Lương Chi Ý nghe thấy lời anh nói thì cảm thấy ấm lòng, cô nở nụ cười:
“Thế thì em cũng hạnh phúc quá…”
“Nào, uống nước đi đã.”
Bùi Thầm cho cô uống nước, lúc này bố mẹ hai bên đi xem các bé cưng xong, cười nói đi vào phòng bệnh rồi thấy cô đã tỉnh:
“Ấy, Chi Ý tỉnh rồi…”
“Chi Ý à, con thấy sao rồi? Vết thương có đau không con?”
Cô gái khẽ cười: “Hơi đau ạ, vẫn ổn…”
Trọng Tâm Nhu xoa đầu cô: “Sau khi sinh mổ thì sẽ đau một hai tuần, nếu khó chịu quá thì có thể uống một ít thuốc giảm đau, lát nữa mẹ sẽ bảo bác sĩ qua xem thử.”
“Dạ.”
Bùi Vĩnh Hạ nhìn cô gái như nhìn con gái ruột của mình vậy: “Xem Chi Ý bây giờ yếu như thế, khoảng thời gian này nhất định phải bồi bổ cẩn thận, thực hiện việc ở cữ cho tốt.”
Củng Cầm Tâm gật đầu: “Đúng vậy, sinh mổ sẽ khó hồi phục hơn một chút, càng phải chú ý hơn, nhất là vết mổ, đừng để nhiễm trùng.”
Cô gái mỉm cười: “Dạ, không sao đâu, mấy ngày nữa thì con cũng vào trung tâm ở cữ rồi.”
Bùi Thầm đã thuê trung tâm ở cữ cao cấp nhất, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa, cô và hai bé con đều sẽ được chăm sóc chu đáo và khoa học hơn.
“Phải rồi, con muốn xem hai thằng nhóc…”
Bây giờ cô rất muốn xem thử hai cục vàng cục bạc chui ra khỏi người cô có dáng vẻ như nào.
Sau đó Bùi Thầm và Trọng Tâm Nhu ôm hai đứa trẻ qua, Lương Chi Ý nhìn thấy hai đứa nằm ngoan ngoãn trong lòng, thoạt nhìn mềm mại vô cùng, lúc này đang nhắm mắt phun bong bóng, cơ thể đỏ hồng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Lương Thiên Minh ngắm nghía, rồi nói với Trọng Tâm Nhu: “Đôi mắt của hai đứa trẻ giống y như Chi Ý hồi mới được sinh ra ấy.”
“Đúng vậy…”
Lương Chi Ý nói thầm:
“Hồi con sinh ra xấu như này á?”
Trọng Tâm Nhu Nói: “Em bé mới sinh ra đều như thế cả, làm gì có đứa nào vừa sinh ra thì đã trắng trẻo chứ? Đừng lo, sau này sẽ đẹp.”
“Thế sao ạ…”
Củng Cầm Tâm cũng hùa theo: “Đúng vậy, dáng dấp của hai đứa trẻ giống y chang Bùi Thầm lúc mới sinh ra.”
Trọng Tâm Nhu cười: “Thế thì là đúc ra từ một khuôn với bố rồi.”
Lương Chi Ý nghe thế, đảo tròng mắt đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm, nhếch mày lên vẻ hiểu rõ: “Thế thì được thế thì được, sau này lớn lên đẹp trai giống Bùi Thầm nhà chúng ta là được rồi.”
Vẻ tươi cười lưu luyến xen lẫn bất đắc dĩ trào dâng trong mắt Bùi Thầm, anh hỏi nhỏ: “Sau đó gặp được một cô gái mê sắc đẹp như em ấy hả?”
Cô gái khẽ hừ một tiếng: “Thế thì chẳng phải là tốt lắm sao?”
Lương Chi Ý lần lượt ôm hai thằng nhóc: “Làm sao bây giờ, hai đứa nó giống nhau như thế, em cũng không biết phân biệt đứa nào là thằng cả, đứa nào là thằng hai.”
“Thật ra vẫn có chút khác nhau đấy,” Trọng Tâm Nhu chỉ cho cô xem, “Phía trong cổ tay phải của đứa anh có một vết bớt hình tròn rất nhỏ, đứa còn lại thì không có.”
“Có cái bớt cũng rất dễ phân biệt.”
“Không sao, con làm mẹ, nuổi thêm mấy ngày là phân biệt được liền.”
Tuy rằng cặp song sinh có ngoại hình giống nhau, nhưng càng lớn thì chắc chắn sẽ xuất hiện những sự khác biệt nhất định. Hơn nữa với bố mẹ mà nói thì tất nhiên là họ cực kỳ quen thuộc với con của hai người, có lẽ chỉ nhìn một cái thôi là đã phân biệt được.
Cô gái ôm hai bé cưng, tình mẫu tử trào dâng dạt dào trong tim, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Một lát sau, hai thằng nhóc được ôm đi, để cô nghỉ ngơi trước đã.
Tập đoàn Lương Thị vẫn còn có việc, Lương Thiên Minh bèn rời đi trước. Lương Chi Ý suy xét tới việc Bùi Vĩnh Hạ đã già yếu, cũng bảo Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm về nghỉ ngơi trước, bên bệnh viện có Bùi Thầm và bà đỡ chăm nom là được rồi.
Còn Lương Đồng Châu và Quý Phỉ Nhi thì tại vì công ty còn có việc nên nói chiều tối sẽ tới bệnh viện thăm cô.
Cuối cùng chỉ có Bùi Thầm ở lại phòng bệnh, ngồi bên cạnh cô.
Lương Chi Ý nhìn về phía anh, mỉm cười chế nhạo: “Em tưởng là anh muốn ở bên hai bé cưng đấy, làm gì thế, vẫn còn ở cạnh em à?”
Cánh tay người đàn ông chống bên người cô, anh cúi mặt nhìn cô, sau đó nở nụ cười, giọng trầm thấp dịu dàng: “Hai đứa nó quan trọng bằng em sao?”
Cô mỉm cười, anh vuốt ve đầu cô, đôi mắt dịu dàng: “Chi Chi đã vất vả rồi, cảm ơn em nhé.”
Cảm ơn sự vất vả mà cô bỏ ra trong mấy tháng nay, anh nhìn trong mắt, xót trong lòng.
Cô cười, “Đồ ngốc ạ, cảm ơn gì chứ.”
Cô kéo tay anh, “Bùi Thầm à, là hai bé trai, anh có vui không?”
“Ừ, vui lắm.”
“Em tưởng rằng bố thì sẽ thích áo bông nhỏ hơn.”
“Đúng là có chút tiếc nuối, vốn đang nghĩ liệu có phải là hai áo bông nhỏ đáng yêu như Chi Chi hồi nhỏ không.”
“Biết ngay mà…”
Anh hôn lên đôi môi mềm của cô: “Nhưng mà, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều thích hết, chỉ là hai thằng nhóc thối, đoán là sau này sẽ quậy phá lắm.”
Nghĩ một hồi còn thấy hơi đau đầu.
Lương Chi Ý mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng níu áo anh, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Dù sao sau này chúng nó mà nghịch ngợm thì giao cho anh quản, suy cho cùng thì ai là người cố gắng đủ kiểu để em sinh lúc trước nào? Bây giờ hối hận rồi chứ hả?”
Anh cười:
“Không sao, anh sẵn lòng.”
***
So với việc sinh thuận tự nhiên thì sinh mổ cần dưỡng bệnh lâu hơn.
Sau khi nằm ở bệnh viện hai ngày, các chỉ số sức khỏe của Lương Chi Ý bình thường, bèn ra viện vào trung tâm ở cữ ở.
Từ nhỏ cô gái đã nhạy hơn một chút với cảm giác đau, trước kia vẫn là kiểu đau một cái đã dễ dàng bật khóc, thế nên những ngày đầu sau sinh cô khá khó chịu, may mà bác sĩ và y tá tại trung tâm ở cữ rất chuyên nghiệp, chăm sóc cô hết lòng. Ngoài điều đó ra thì Bùi Thầm giao một phần công việc ở công ty cho Lương Đồng Châu và Tuyên Hạ xử lý, ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Buổi tối, trong căn phòng của trung tâm ở cữ, Bùi Thầm ngồi ở bên giường gọt táo cho Lương Chi Ý, Lương Đồng Châu tới thăm thì chơi đùa với hai em bé, khóe môi nhếch lên, mặt mày để lộ sự thích thú với hai đứa cháu trai.
Quý Phỉ Nhi cũng ở bên cạnh, thẳng thắn cảm thán: “Hôm nay hai đứa này lại rất ngoan, ngủ rồi là tốt.”
Lương Chi Ý bất đắc dĩ thở dài: “Trước khi các cậu đến thì vẫn còn đang khóc đó, một đứa khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo, vất vả lắm mới yên tĩnh được một chút.”
Sinh đôi là hạnh phúc nhân đôi, đương nhiên là phiền phức khóc quấy cũng nhân đôi.
“Trẻ con khóc quấy là rất bình thường, chủ yếu là do hai bé cưng quá đáng yêu…” Quý Phỉ Nhi lại rất thích mấy đứa nhóc thơm tho kiểu này.
Lương Đồng Châu biếng nhác nở nụ cười: “Hay là tặng cho bọn em một đứa đi?”
Bùi Thầm đưa mắt nhìn cậu ta: “Thích đứa anh hay đứa em?”
“Tặng cho mình thật à?”
Người đàn ông thản nhiên nhếch khóe môi, đưa quả táo đã gọt xong cho Lương Chi Ý, trả lời: “Cậu mơ cũng đẹp thật đấy.”
Lương Đồng Châu: “…”
Tất cả mọi người nở nụ cười, Lương Chi Ý trêu chọc: “Hai đứa mà muốn thì tự đi mà sinh, đừng có nhớ nhung hai đứa nhà chị.”
Lương Đồng Châu đưa mắt nhìn sang Quý Phỉ Nhi, giọng trầm thấp:
“Nhà mình hai đứa thì có đủ không em?”
Quý Phỉ Nhi đỏ mặt: “Đồ đáng ghét…”
Quý Phỉ Nhi và Lương Đồng Châu nán lại trung tâm ở cữ một lát, cuối cùng khi đã hơi muộn rồi thì rời đi.
Hơn chín giờ, dì Triệu chăm nom việc sinh hoạt thường ngày của Lương Chi Ý bưng một chậu nước ấm vào, bởi vì hiện tại vết thương do sinh mổ của cô vẫn chưa dính nước được nên chỉ có thể lau người.
Bùi Thầm nhận chậu nước, nói để anh làm. Sau khi dì Triệu rời đi, Lương Chi Ý ngồi xuống, tựa hờ vào lồng ngực Bùi Thầm. Khi người đàn ông lau tới bụng của cô thì cô gái khẽ lẩm bẩm, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm:
“Thật ra để dì Triệu làm mấy việc này là được rồi, anh không cần phải vất vả như thế đâu…”
Anh thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười: “Sao thế, sao hôm nay lại khách sáo vậy?”
“Đâu có…”
Cô cụp mắt: “Chỉ là em cảm thấy vết mổ trên bụng em hơi xấu, không muốn để anh nhìn thấy.”
Bùi Thầm nghe thế thì sững ra, anh cụp mắt đối diện với ánh mắt của cô:
“Nghĩ vậy thật à?”
“Chỉ là em thấy sợ hãi, em sinh con xong thì trong mắt anh em sẽ không xinh đẹp như vậy nữa…”
Hàng mày của Bùi Thầm nhíu lại trong chốc lát, rồi anh thở dài:
“Đồ ngốc, ai nói với em như thế vậy?”
“Ừm…”
Bùi Thầm giơ tay ôm cô vào lòng, anh vuốt mái tóc dài của cô, đau lòng tới nỗi giọng khô khốc: “Vết thương để lại trên bụng em là vì bé cưng, vì gia đình của chúng ta, thế nên dù có vết mổ, thì trong mắt anh em cũng vẫn xinh đẹp, dù là lúc nào thì cũng là người xinh đẹp nhất, biết chưa?”
Nhưng hễ là một người chồng bình thường thì cũng sẽ không chê bai ngoại hình của vợ sau khi vợ mang thai sinh con.
Cô gái xúc động, sống mũi cay cay, cô gật đầu, Bùi Thầm hỏi lại: “Vả lại lúc trước em nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối anh, em sẽ ghét bỏ, cảm thấy xấu sao?”
“Đương nhiên là không…”
“Thế nên anh cũng nghĩ giống vậy.”
Yêu một người, chính là yêu tất cả mọi thứ thuộc về người đó.
Bùi Thầm hôn lên ấn đường của cô: “Đừng nghĩ như vậy nữa, có nghe không?”
“Ừ.”
Lương Chi Ý tựa vào lòng anh, mỉm cười ngọt ngào.
Tuy cô đã biết trước câu trả lời của anh, nhưng khi nghe anh nói thế, cô vẫn cảm thấy ấm áp và xúc động.
***
Sau khi hai thằng nhóc được sinh ra thì việc lấy tên cho chúng nó cũng bắt đầu được triển khai, bởi vì Lương Chi Ý cho con bú có chút vất vả nên nhiệm vụ này được giao cho Bùi Thầm.
Vào buổi sáng của mấy hôm sau, ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng, Bùi Thầm ngồi ở mép giường, nói là đã tìm được tên, rồi đặt hai chữ đã viết ra ở trước mặt Lương Chi Ý.
Một chữ là Tố.
Một chữ là Triệt.
“Em có còn nhớ bài thơ mà anh đọc cho em vào ngày kết hôn không?”
Lúc ấy anh đã đọc bài <Kiêm gia> trong <Kinh Thi>, mà chữ ‘Tố’ được lấy từ câu ‘Tố hồi từ chi/ Đạo trở thả trường/ Tố du tòng chi/ Uyển tại thủy trung ương*’, mang ý ngược dòng tiến lên.
(*)
Đối với Lương Chi Ý, ngược dòng mà đi đại diện cho việc bất chấp theo đuổi Bùi Thầm, còn với Bùi Thầm, nó đại diện cho quyết tâm yêu cô của anh sau này, dù khó khăn tới đâu thì cũng muốn kiên định ở bên cô.
Còn chữ ‘Triệt’ cũng được trích từ câu ‘Lân lân, thanh triệt dã*’ trong <Kinh Thi>, khi bọn họ bất chấp muôn vàn khó khăn đi ngược dòng nước, đích đến chắc sẽ rõ ràng tươi sáng. Có một điều vô cùng tốt đẹp là, hai từ này đại diện cho tình yêu của bọn họ.
(*)
Đứa anh tên là Bùi Tố, hy vọng nó có thể kiên cường, có lòng can đảm đi ngược dòng nước, đứa em tên là Bùi Triệt, hy vọng nó sẽ như mặt nước trong veo, cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Lương Chi Ý cũng rất thích, tên của hai đứa trẻ được quyết định.
Trong khoảng thời gian này, cô gái điều dưỡng cơ thể tại trung tâm ở cữ, và cũng bắt đầu thực hiện một vài huấn luyện phục hồi sau sinh, một tháng đúng là trôi rất nhanh. Sau giai đoạn ở cữ, cả gia đình quay về biệt thự ở Hải An Vân Hoa. Mấy tháng trước phòng trẻ em cũng đã được trang hoàng trong biệt thự, bây giờ được bày biện trang trí cực kỳ ấm áp.
Mấy ngày sau, nhà họ Bùi và nhà họ Lương tổ chức một bữa tiệc đầy tháng linh đình, mời các nhân vật nổi tiếng và giàu có tại thành phố Lâm tới, mọi người nhìn thấy hai bé cưng sinh đôi này thì ai ai cũng hâm mộ sự may mắn có đôi có cặp.
Hơn nữa vào bữa tiệc đầy tháng, Lương Chi Ý và Bùi Thầm cũng mời cả đôi vợ chồng ở ‘Quán mì Lão Lâm’ tới.
Lúc trước khi Lương Chi Ý mang thai, có lúc Bùi Thầm và cô sẽ tới quán mì ăn mì, lúc ấy Lương Chi Ý ăn đồ dầu mỡ thì sẽ thấy buồn nôn, nhưng mì chân giò của chú Lâm lại không khiến cô cảm thấy khó nuốt, vẫn ăn mãi không chán.
Thật ra đôi vợ chồng nhà họ Lâm vẫn luôn có mặt trong cuộc sống của họ, nhìn họ kết hôn, bây giờ ông bà thấy họ có con thì cũng cảm thấy hạnh phúc thay họ.
Sau bữa tiệc đầy tháng là năm mới gần kề.
Năm nay đón Tết khác với năm ngoái, có hai bé cưng như thế nên tất nhiên là vui vẻ sôi nổi vô cùng. Vào đêm giao thừa, nhà họ Bùi và nhà họ Lương cũng tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên, có thể nói là rất hòa thuận ấm áp.
Mọi người phát hiện, Bùi Tố và Bùi Triệt đúng là anh em ruột, đôi khi có cảm giác sóng não của bọn nhỏ giống nhau, một đứa trong đó cười thì đứa còn lại cũng cười theo, một đứa trong đó khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo, động tác thường xuyên đồng bộ với nhau, thế nên có đôi lúc là một cặp đôi đáng yêu, có lúc cũng là một cặp đôi phiền phức.
Lương Chi Ý lấy nhũ danh cho hai đứa, đứa anh là Bánh Đậu Đỏ, đứa em là Bánh Gạo Nếp.
Bùi Tố có chút trầm lặng, không dễ khóc quấy, có đôi lúc lại thích cắn tay nhỏ ngẩn người, khuôn mặt mềm mại như một cái bánh đậu đỏ, đứa em thì có chút bám dính, thích được ôm, thế nên có tên là Bánh Gạo Nếp*.
(*)
Sau khi đón Tết, thời tiết cũng dần bước vào mùa xuân.
Vạn vật sống lại, ấm áp vui vẻ.
Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cũng đang lớn lên một cách khỏe mạnh.
Cuối tuần, buổi sáng Lương Chi Ý ngủ nướng, sau khi tỉnh lại thì phát hiện Bùi Thầm không ở bên cạnh. Cô tới phòng trẻ em nhìn thì phát hiện hai bé cưng đang nằm trên giường kêu bi bô, Bùi Thầm ở bên cạnh cầm trống lắc chơi đùa với chúng nó, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười lưu luyến.
Sau khi đám nhóc ra đời thì Lương Chi Ý phát hiện Bùi Thầm làm bố đúng là rất dịu dàng, kiên nhẫn, bình thường chỉ ước gì có thể ôm hai đứa nhóc thường xuyên, đôi lúc cũng khiến cô cảm thấy hơi ‘ghen tị’.
“Chồng à…”
Cô đi vào, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh, “Sao hôm nay anh dậy sớm thế?”
Bùi Thầm ôm vai cô: “Sợ chúng nó khóc quấy, nên qua đây xem thử trước.”
“Bánh Đậu Đỏ, Bánh Gạo Nếp, để mẹ ôm một cái nào.”
Cô mỉm cười ôm lấy bọn nhóc, hai thằng nhóc biết được là mẹ thì rõ ràng là trở nên kích động, khoa chân múa tay, đôi mắt đen như quả nho đảo qua đảo lại, non nớt bi ba bi bô.
Bùi Thầm và Lương Chi Ý chơi với con một lúc, sau đó có người giúp việc tới chăm sóc, hai người đi ăn cơm trước.
Suốt một ngày bọn họ đều ru rú trong nhà.
Tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng công ty vẫn còn việc, hai người ở nhà làm việc.
Buổi tối, trong nhóm chat đi biển bắt hải sản, mọi người đang trò chuyện, Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu nói đùa là muốn bắt cóc Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp, mỗi người mang một đứa về nhà chơi.
Hai người đang nói hăng say thì một lát sau Bùi Thầm xuất hiện trong nhóm:
“Đừng có nhòm ngó con trai mình.”
Lương Đồng Châu: [Anh rể à, tụi này đang giảm bớt gánh nặng cho cậu và chị mình đó okay? Trẻ con quậy ghê tới mức nào chứ, cậu bị bám lấy mà không mệt hả?]
Bùi Thầm: [Không mệt, hai đứa nó ngoan lắm.]
Tuyên Hạ: [Ấy đại ca à, cậu có cần phải nâng niu như thế không! Chờ tới buổi tối hai đứa trẻ đồng loạt khóc thì cậu mới biết thế nào là khó chịu.]
Bùi Thầm mỉm cười, kiên quyết xóa bỏ ý định bắt cóc hai thằng nhóc trong đầu hai người.
Chủ yếu là do hai đứa trẻ quá đáng yêu, ai gặp cũng thích.
Một lát sau, Bùi Thầm bận xong về phòng thì nhìn thấy Lương Chi Ý tắm xong rồi ra khỏi phòng tắm.
Tối nay cô gái mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt gợn sóng dập dờn, đường nét khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ như hoa hồng ướt sương, vẫn còn mang cảm giác tươi trẻ, thoạt nhìn vốn chẳng giống một người mẹ đã sinh con một chút nào.
Cô đưa mắt nhìn anh, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt quyến rũ:
“Chồng ơi, anh bận xong rồi hả?”
Từ khi ở cữ xong tới giờ là ba tháng, vì để cơ thể cô phục hồi, anh vẫn luôn chịu đựng không ‘ấy ấy’ với cô.
Sao có thể bảo là không nghĩ tới cho được.
Hầu như tối nào anh cũng bị tra tấn.
Lúc này dáng vẻ của cô gái thiêu đốt sự khô nóng đang trào dâng trong lòng anh, sự nhớ nhung khó có thể ngăn cản lan ra khắp cơ thể.
Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, anh đi qua, kéo cô gái vào lòng, rồi ngửi thấy hương hoa sơn chi ngọt thanh trên người cô, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Anh tiến lên trước mấy bước, đè cô trên tủ quần áo.
Đôi mắt tối tăm của người đàn ông nhìn xuống, giọng khàn đi:
“Cố ý đấy à?”
Lương Chi Ý cười ranh mãnh, giả ngu hỏi lại: “Cố ý gì cơ?”
Anh nghiêng người, hôn vành tai cô, hơi thở không ổn định: “Em nói xem? Có biết là trong khoảng thời gian này anh khó chịu tới mức nào không? Tối nay lại còn mặc như này nữa?”
Cô mỉm cười, kiễng chân ôm cổ anh, ghé vào tai anh bật hơi: “Bùi Thầm à…thật ra thì em đã gần như hồi phục rồi, anh có thể không cần chịu đựng nữa.”
Bùi Thầm nghe thế, đôi mắt nhìn cô chăm chú quay cuồng:
“Được, là em nói đấy.”
Sau đó, nụ hôn ấm áp của anh xâm chiếm hơi thở cô, khơi dậy những kí ức đã cách xa. Anh ôm lấy cô, đi tới phòng khách, rồi chợt nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của trẻ em trong nôi.
Chết rồi chết rồi, cuối cùng thì vẫn tới.
Mới uống xong sữa chưa bao lâu, bây giờ lại đói tiếp.
Sau khi Bánh Đậu Đỏ khóc thì ngay sau đó Bánh Gạo Nếp cũng khóc theo, Bùi Thầm và Lương Chi Ý bị buộc phải dừng lại chuyện cấm nào đó.
Cô gái đành phải bế đứa bé lên đi bú sữa.
Bùi Thầm nhìn mà chỉ có thể đè nén cảm xúc, anh bất đắc dĩ nói: “Hai đứa này đúng là biết chọn thời điểm.”
Anh còn chưa ăn mà chúng nó đã giành trước rồi.
Lương Chi Ý không khỏi bật cười, hôn anh một cái, “Không sao, đêm nay còn nhiều thời gian mà.”
Cho một đứa ăn thì tới đứa tiếp theo, cuối cùng cũng tới lúc hai thằng nhóc được giải quyết xong xuôi.
Trong lòng Bùi Thầm như có con kiến đang bò, anh kéo cô gái vào lòng, giọng trầm thấp vô cùng quyến rũ: “Có phải là cũng tới lượt anh rồi không?”
Anh vừa dứt lời thì Bánh Đậu Đỏ lại bật khóc, cậu nhóc đạp chân, tỏ vẻ vẫn chưa no.
Bùi Thầm: “…”
Lương Chi Ý không khỏi mỉm cười, nói với anh: “Chờ một chút.”
Ừ, chờ đứa này ăn xong, nói không chừng đứa còn lại sẽ gào lên.
Sinh đôi ‘tra tấn’ người ta như vậy đấy.
Bùi Thầm với khuôn mặt đầy vạch đen tựa vào đầu giường, im lặng lấy di động ra, Lương Chi Ý hỏi anh với vẻ ngờ vực: “Anh làm gì thế?”
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, rồi thản nhiên nhếch môi nói:
“Liên lạc với Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu, xem hai người họ thích đứa nào, mỗi người một đứa, bảo bọn họ ngày mai tới nhà nhận.”
Hết ngoại truyện bánh bao nhỏ 1.
“Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp.”
Lương Chi Ý nghe thấy lời anh nói thì cảm thấy ấm lòng, cô nở nụ cười:
“Thế thì em cũng hạnh phúc quá…”
“Nào, uống nước đi đã.”
Bùi Thầm cho cô uống nước, lúc này bố mẹ hai bên đi xem các bé cưng xong, cười nói đi vào phòng bệnh rồi thấy cô đã tỉnh:
“Ấy, Chi Ý tỉnh rồi…”
“Chi Ý à, con thấy sao rồi? Vết thương có đau không con?”
Cô gái khẽ cười: “Hơi đau ạ, vẫn ổn…”
Trọng Tâm Nhu xoa đầu cô: “Sau khi sinh mổ thì sẽ đau một hai tuần, nếu khó chịu quá thì có thể uống một ít thuốc giảm đau, lát nữa mẹ sẽ bảo bác sĩ qua xem thử.”
“Dạ.”
Bùi Vĩnh Hạ nhìn cô gái như nhìn con gái ruột của mình vậy: “Xem Chi Ý bây giờ yếu như thế, khoảng thời gian này nhất định phải bồi bổ cẩn thận, thực hiện việc ở cữ cho tốt.”
Củng Cầm Tâm gật đầu: “Đúng vậy, sinh mổ sẽ khó hồi phục hơn một chút, càng phải chú ý hơn, nhất là vết mổ, đừng để nhiễm trùng.”
Cô gái mỉm cười: “Dạ, không sao đâu, mấy ngày nữa thì con cũng vào trung tâm ở cữ rồi.”
Bùi Thầm đã thuê trung tâm ở cữ cao cấp nhất, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa, cô và hai bé con đều sẽ được chăm sóc chu đáo và khoa học hơn.
“Phải rồi, con muốn xem hai thằng nhóc…”
Bây giờ cô rất muốn xem thử hai cục vàng cục bạc chui ra khỏi người cô có dáng vẻ như nào.
Sau đó Bùi Thầm và Trọng Tâm Nhu ôm hai đứa trẻ qua, Lương Chi Ý nhìn thấy hai đứa nằm ngoan ngoãn trong lòng, thoạt nhìn mềm mại vô cùng, lúc này đang nhắm mắt phun bong bóng, cơ thể đỏ hồng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Lương Thiên Minh ngắm nghía, rồi nói với Trọng Tâm Nhu: “Đôi mắt của hai đứa trẻ giống y như Chi Ý hồi mới được sinh ra ấy.”
“Đúng vậy…”
Lương Chi Ý nói thầm:
“Hồi con sinh ra xấu như này á?”
Trọng Tâm Nhu Nói: “Em bé mới sinh ra đều như thế cả, làm gì có đứa nào vừa sinh ra thì đã trắng trẻo chứ? Đừng lo, sau này sẽ đẹp.”
“Thế sao ạ…”
Củng Cầm Tâm cũng hùa theo: “Đúng vậy, dáng dấp của hai đứa trẻ giống y chang Bùi Thầm lúc mới sinh ra.”
Trọng Tâm Nhu cười: “Thế thì là đúc ra từ một khuôn với bố rồi.”
Lương Chi Ý nghe thế, đảo tròng mắt đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm, nhếch mày lên vẻ hiểu rõ: “Thế thì được thế thì được, sau này lớn lên đẹp trai giống Bùi Thầm nhà chúng ta là được rồi.”
Vẻ tươi cười lưu luyến xen lẫn bất đắc dĩ trào dâng trong mắt Bùi Thầm, anh hỏi nhỏ: “Sau đó gặp được một cô gái mê sắc đẹp như em ấy hả?”
Cô gái khẽ hừ một tiếng: “Thế thì chẳng phải là tốt lắm sao?”
Lương Chi Ý lần lượt ôm hai thằng nhóc: “Làm sao bây giờ, hai đứa nó giống nhau như thế, em cũng không biết phân biệt đứa nào là thằng cả, đứa nào là thằng hai.”
“Thật ra vẫn có chút khác nhau đấy,” Trọng Tâm Nhu chỉ cho cô xem, “Phía trong cổ tay phải của đứa anh có một vết bớt hình tròn rất nhỏ, đứa còn lại thì không có.”
“Có cái bớt cũng rất dễ phân biệt.”
“Không sao, con làm mẹ, nuổi thêm mấy ngày là phân biệt được liền.”
Tuy rằng cặp song sinh có ngoại hình giống nhau, nhưng càng lớn thì chắc chắn sẽ xuất hiện những sự khác biệt nhất định. Hơn nữa với bố mẹ mà nói thì tất nhiên là họ cực kỳ quen thuộc với con của hai người, có lẽ chỉ nhìn một cái thôi là đã phân biệt được.
Cô gái ôm hai bé cưng, tình mẫu tử trào dâng dạt dào trong tim, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Một lát sau, hai thằng nhóc được ôm đi, để cô nghỉ ngơi trước đã.
Tập đoàn Lương Thị vẫn còn có việc, Lương Thiên Minh bèn rời đi trước. Lương Chi Ý suy xét tới việc Bùi Vĩnh Hạ đã già yếu, cũng bảo Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm về nghỉ ngơi trước, bên bệnh viện có Bùi Thầm và bà đỡ chăm nom là được rồi.
Còn Lương Đồng Châu và Quý Phỉ Nhi thì tại vì công ty còn có việc nên nói chiều tối sẽ tới bệnh viện thăm cô.
Cuối cùng chỉ có Bùi Thầm ở lại phòng bệnh, ngồi bên cạnh cô.
Lương Chi Ý nhìn về phía anh, mỉm cười chế nhạo: “Em tưởng là anh muốn ở bên hai bé cưng đấy, làm gì thế, vẫn còn ở cạnh em à?”
Cánh tay người đàn ông chống bên người cô, anh cúi mặt nhìn cô, sau đó nở nụ cười, giọng trầm thấp dịu dàng: “Hai đứa nó quan trọng bằng em sao?”
Cô mỉm cười, anh vuốt ve đầu cô, đôi mắt dịu dàng: “Chi Chi đã vất vả rồi, cảm ơn em nhé.”
Cảm ơn sự vất vả mà cô bỏ ra trong mấy tháng nay, anh nhìn trong mắt, xót trong lòng.
Cô cười, “Đồ ngốc ạ, cảm ơn gì chứ.”
Cô kéo tay anh, “Bùi Thầm à, là hai bé trai, anh có vui không?”
“Ừ, vui lắm.”
“Em tưởng rằng bố thì sẽ thích áo bông nhỏ hơn.”
“Đúng là có chút tiếc nuối, vốn đang nghĩ liệu có phải là hai áo bông nhỏ đáng yêu như Chi Chi hồi nhỏ không.”
“Biết ngay mà…”
Anh hôn lên đôi môi mềm của cô: “Nhưng mà, chỉ cần là con của chúng ta thì anh đều thích hết, chỉ là hai thằng nhóc thối, đoán là sau này sẽ quậy phá lắm.”
Nghĩ một hồi còn thấy hơi đau đầu.
Lương Chi Ý mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng níu áo anh, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Dù sao sau này chúng nó mà nghịch ngợm thì giao cho anh quản, suy cho cùng thì ai là người cố gắng đủ kiểu để em sinh lúc trước nào? Bây giờ hối hận rồi chứ hả?”
Anh cười:
“Không sao, anh sẵn lòng.”
***
So với việc sinh thuận tự nhiên thì sinh mổ cần dưỡng bệnh lâu hơn.
Sau khi nằm ở bệnh viện hai ngày, các chỉ số sức khỏe của Lương Chi Ý bình thường, bèn ra viện vào trung tâm ở cữ ở.
Từ nhỏ cô gái đã nhạy hơn một chút với cảm giác đau, trước kia vẫn là kiểu đau một cái đã dễ dàng bật khóc, thế nên những ngày đầu sau sinh cô khá khó chịu, may mà bác sĩ và y tá tại trung tâm ở cữ rất chuyên nghiệp, chăm sóc cô hết lòng. Ngoài điều đó ra thì Bùi Thầm giao một phần công việc ở công ty cho Lương Đồng Châu và Tuyên Hạ xử lý, ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Buổi tối, trong căn phòng của trung tâm ở cữ, Bùi Thầm ngồi ở bên giường gọt táo cho Lương Chi Ý, Lương Đồng Châu tới thăm thì chơi đùa với hai em bé, khóe môi nhếch lên, mặt mày để lộ sự thích thú với hai đứa cháu trai.
Quý Phỉ Nhi cũng ở bên cạnh, thẳng thắn cảm thán: “Hôm nay hai đứa này lại rất ngoan, ngủ rồi là tốt.”
Lương Chi Ý bất đắc dĩ thở dài: “Trước khi các cậu đến thì vẫn còn đang khóc đó, một đứa khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo, vất vả lắm mới yên tĩnh được một chút.”
Sinh đôi là hạnh phúc nhân đôi, đương nhiên là phiền phức khóc quấy cũng nhân đôi.
“Trẻ con khóc quấy là rất bình thường, chủ yếu là do hai bé cưng quá đáng yêu…” Quý Phỉ Nhi lại rất thích mấy đứa nhóc thơm tho kiểu này.
Lương Đồng Châu biếng nhác nở nụ cười: “Hay là tặng cho bọn em một đứa đi?”
Bùi Thầm đưa mắt nhìn cậu ta: “Thích đứa anh hay đứa em?”
“Tặng cho mình thật à?”
Người đàn ông thản nhiên nhếch khóe môi, đưa quả táo đã gọt xong cho Lương Chi Ý, trả lời: “Cậu mơ cũng đẹp thật đấy.”
Lương Đồng Châu: “…”
Tất cả mọi người nở nụ cười, Lương Chi Ý trêu chọc: “Hai đứa mà muốn thì tự đi mà sinh, đừng có nhớ nhung hai đứa nhà chị.”
Lương Đồng Châu đưa mắt nhìn sang Quý Phỉ Nhi, giọng trầm thấp:
“Nhà mình hai đứa thì có đủ không em?”
Quý Phỉ Nhi đỏ mặt: “Đồ đáng ghét…”
Quý Phỉ Nhi và Lương Đồng Châu nán lại trung tâm ở cữ một lát, cuối cùng khi đã hơi muộn rồi thì rời đi.
Hơn chín giờ, dì Triệu chăm nom việc sinh hoạt thường ngày của Lương Chi Ý bưng một chậu nước ấm vào, bởi vì hiện tại vết thương do sinh mổ của cô vẫn chưa dính nước được nên chỉ có thể lau người.
Bùi Thầm nhận chậu nước, nói để anh làm. Sau khi dì Triệu rời đi, Lương Chi Ý ngồi xuống, tựa hờ vào lồng ngực Bùi Thầm. Khi người đàn ông lau tới bụng của cô thì cô gái khẽ lẩm bẩm, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm:
“Thật ra để dì Triệu làm mấy việc này là được rồi, anh không cần phải vất vả như thế đâu…”
Anh thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười: “Sao thế, sao hôm nay lại khách sáo vậy?”
“Đâu có…”
Cô cụp mắt: “Chỉ là em cảm thấy vết mổ trên bụng em hơi xấu, không muốn để anh nhìn thấy.”
Bùi Thầm nghe thế thì sững ra, anh cụp mắt đối diện với ánh mắt của cô:
“Nghĩ vậy thật à?”
“Chỉ là em thấy sợ hãi, em sinh con xong thì trong mắt anh em sẽ không xinh đẹp như vậy nữa…”
Hàng mày của Bùi Thầm nhíu lại trong chốc lát, rồi anh thở dài:
“Đồ ngốc, ai nói với em như thế vậy?”
“Ừm…”
Bùi Thầm giơ tay ôm cô vào lòng, anh vuốt mái tóc dài của cô, đau lòng tới nỗi giọng khô khốc: “Vết thương để lại trên bụng em là vì bé cưng, vì gia đình của chúng ta, thế nên dù có vết mổ, thì trong mắt anh em cũng vẫn xinh đẹp, dù là lúc nào thì cũng là người xinh đẹp nhất, biết chưa?”
Nhưng hễ là một người chồng bình thường thì cũng sẽ không chê bai ngoại hình của vợ sau khi vợ mang thai sinh con.
Cô gái xúc động, sống mũi cay cay, cô gật đầu, Bùi Thầm hỏi lại: “Vả lại lúc trước em nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối anh, em sẽ ghét bỏ, cảm thấy xấu sao?”
“Đương nhiên là không…”
“Thế nên anh cũng nghĩ giống vậy.”
Yêu một người, chính là yêu tất cả mọi thứ thuộc về người đó.
Bùi Thầm hôn lên ấn đường của cô: “Đừng nghĩ như vậy nữa, có nghe không?”
“Ừ.”
Lương Chi Ý tựa vào lòng anh, mỉm cười ngọt ngào.
Tuy cô đã biết trước câu trả lời của anh, nhưng khi nghe anh nói thế, cô vẫn cảm thấy ấm áp và xúc động.
***
Sau khi hai thằng nhóc được sinh ra thì việc lấy tên cho chúng nó cũng bắt đầu được triển khai, bởi vì Lương Chi Ý cho con bú có chút vất vả nên nhiệm vụ này được giao cho Bùi Thầm.
Vào buổi sáng của mấy hôm sau, ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng, Bùi Thầm ngồi ở mép giường, nói là đã tìm được tên, rồi đặt hai chữ đã viết ra ở trước mặt Lương Chi Ý.
Một chữ là Tố.
Một chữ là Triệt.
“Em có còn nhớ bài thơ mà anh đọc cho em vào ngày kết hôn không?”
Lúc ấy anh đã đọc bài <Kiêm gia> trong <Kinh Thi>, mà chữ ‘Tố’ được lấy từ câu ‘Tố hồi từ chi/ Đạo trở thả trường/ Tố du tòng chi/ Uyển tại thủy trung ương*’, mang ý ngược dòng tiến lên.
(*)
Đối với Lương Chi Ý, ngược dòng mà đi đại diện cho việc bất chấp theo đuổi Bùi Thầm, còn với Bùi Thầm, nó đại diện cho quyết tâm yêu cô của anh sau này, dù khó khăn tới đâu thì cũng muốn kiên định ở bên cô.
Còn chữ ‘Triệt’ cũng được trích từ câu ‘Lân lân, thanh triệt dã*’ trong <Kinh Thi>, khi bọn họ bất chấp muôn vàn khó khăn đi ngược dòng nước, đích đến chắc sẽ rõ ràng tươi sáng. Có một điều vô cùng tốt đẹp là, hai từ này đại diện cho tình yêu của bọn họ.
(*)
Đứa anh tên là Bùi Tố, hy vọng nó có thể kiên cường, có lòng can đảm đi ngược dòng nước, đứa em tên là Bùi Triệt, hy vọng nó sẽ như mặt nước trong veo, cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Lương Chi Ý cũng rất thích, tên của hai đứa trẻ được quyết định.
Trong khoảng thời gian này, cô gái điều dưỡng cơ thể tại trung tâm ở cữ, và cũng bắt đầu thực hiện một vài huấn luyện phục hồi sau sinh, một tháng đúng là trôi rất nhanh. Sau giai đoạn ở cữ, cả gia đình quay về biệt thự ở Hải An Vân Hoa. Mấy tháng trước phòng trẻ em cũng đã được trang hoàng trong biệt thự, bây giờ được bày biện trang trí cực kỳ ấm áp.
Mấy ngày sau, nhà họ Bùi và nhà họ Lương tổ chức một bữa tiệc đầy tháng linh đình, mời các nhân vật nổi tiếng và giàu có tại thành phố Lâm tới, mọi người nhìn thấy hai bé cưng sinh đôi này thì ai ai cũng hâm mộ sự may mắn có đôi có cặp.
Hơn nữa vào bữa tiệc đầy tháng, Lương Chi Ý và Bùi Thầm cũng mời cả đôi vợ chồng ở ‘Quán mì Lão Lâm’ tới.
Lúc trước khi Lương Chi Ý mang thai, có lúc Bùi Thầm và cô sẽ tới quán mì ăn mì, lúc ấy Lương Chi Ý ăn đồ dầu mỡ thì sẽ thấy buồn nôn, nhưng mì chân giò của chú Lâm lại không khiến cô cảm thấy khó nuốt, vẫn ăn mãi không chán.
Thật ra đôi vợ chồng nhà họ Lâm vẫn luôn có mặt trong cuộc sống của họ, nhìn họ kết hôn, bây giờ ông bà thấy họ có con thì cũng cảm thấy hạnh phúc thay họ.
Sau bữa tiệc đầy tháng là năm mới gần kề.
Năm nay đón Tết khác với năm ngoái, có hai bé cưng như thế nên tất nhiên là vui vẻ sôi nổi vô cùng. Vào đêm giao thừa, nhà họ Bùi và nhà họ Lương cũng tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên, có thể nói là rất hòa thuận ấm áp.
Mọi người phát hiện, Bùi Tố và Bùi Triệt đúng là anh em ruột, đôi khi có cảm giác sóng não của bọn nhỏ giống nhau, một đứa trong đó cười thì đứa còn lại cũng cười theo, một đứa trong đó khóc thì đứa còn lại cũng khóc theo, động tác thường xuyên đồng bộ với nhau, thế nên có đôi lúc là một cặp đôi đáng yêu, có lúc cũng là một cặp đôi phiền phức.
Lương Chi Ý lấy nhũ danh cho hai đứa, đứa anh là Bánh Đậu Đỏ, đứa em là Bánh Gạo Nếp.
Bùi Tố có chút trầm lặng, không dễ khóc quấy, có đôi lúc lại thích cắn tay nhỏ ngẩn người, khuôn mặt mềm mại như một cái bánh đậu đỏ, đứa em thì có chút bám dính, thích được ôm, thế nên có tên là Bánh Gạo Nếp*.
(*)
Sau khi đón Tết, thời tiết cũng dần bước vào mùa xuân.
Vạn vật sống lại, ấm áp vui vẻ.
Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cũng đang lớn lên một cách khỏe mạnh.
Cuối tuần, buổi sáng Lương Chi Ý ngủ nướng, sau khi tỉnh lại thì phát hiện Bùi Thầm không ở bên cạnh. Cô tới phòng trẻ em nhìn thì phát hiện hai bé cưng đang nằm trên giường kêu bi bô, Bùi Thầm ở bên cạnh cầm trống lắc chơi đùa với chúng nó, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười lưu luyến.
Sau khi đám nhóc ra đời thì Lương Chi Ý phát hiện Bùi Thầm làm bố đúng là rất dịu dàng, kiên nhẫn, bình thường chỉ ước gì có thể ôm hai đứa nhóc thường xuyên, đôi lúc cũng khiến cô cảm thấy hơi ‘ghen tị’.
“Chồng à…”
Cô đi vào, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh, “Sao hôm nay anh dậy sớm thế?”
Bùi Thầm ôm vai cô: “Sợ chúng nó khóc quấy, nên qua đây xem thử trước.”
“Bánh Đậu Đỏ, Bánh Gạo Nếp, để mẹ ôm một cái nào.”
Cô mỉm cười ôm lấy bọn nhóc, hai thằng nhóc biết được là mẹ thì rõ ràng là trở nên kích động, khoa chân múa tay, đôi mắt đen như quả nho đảo qua đảo lại, non nớt bi ba bi bô.
Bùi Thầm và Lương Chi Ý chơi với con một lúc, sau đó có người giúp việc tới chăm sóc, hai người đi ăn cơm trước.
Suốt một ngày bọn họ đều ru rú trong nhà.
Tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng công ty vẫn còn việc, hai người ở nhà làm việc.
Buổi tối, trong nhóm chat đi biển bắt hải sản, mọi người đang trò chuyện, Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu nói đùa là muốn bắt cóc Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp, mỗi người mang một đứa về nhà chơi.
Hai người đang nói hăng say thì một lát sau Bùi Thầm xuất hiện trong nhóm:
“Đừng có nhòm ngó con trai mình.”
Lương Đồng Châu: [Anh rể à, tụi này đang giảm bớt gánh nặng cho cậu và chị mình đó okay? Trẻ con quậy ghê tới mức nào chứ, cậu bị bám lấy mà không mệt hả?]
Bùi Thầm: [Không mệt, hai đứa nó ngoan lắm.]
Tuyên Hạ: [Ấy đại ca à, cậu có cần phải nâng niu như thế không! Chờ tới buổi tối hai đứa trẻ đồng loạt khóc thì cậu mới biết thế nào là khó chịu.]
Bùi Thầm mỉm cười, kiên quyết xóa bỏ ý định bắt cóc hai thằng nhóc trong đầu hai người.
Chủ yếu là do hai đứa trẻ quá đáng yêu, ai gặp cũng thích.
Một lát sau, Bùi Thầm bận xong về phòng thì nhìn thấy Lương Chi Ý tắm xong rồi ra khỏi phòng tắm.
Tối nay cô gái mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt gợn sóng dập dờn, đường nét khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ như hoa hồng ướt sương, vẫn còn mang cảm giác tươi trẻ, thoạt nhìn vốn chẳng giống một người mẹ đã sinh con một chút nào.
Cô đưa mắt nhìn anh, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt quyến rũ:
“Chồng ơi, anh bận xong rồi hả?”
Từ khi ở cữ xong tới giờ là ba tháng, vì để cơ thể cô phục hồi, anh vẫn luôn chịu đựng không ‘ấy ấy’ với cô.
Sao có thể bảo là không nghĩ tới cho được.
Hầu như tối nào anh cũng bị tra tấn.
Lúc này dáng vẻ của cô gái thiêu đốt sự khô nóng đang trào dâng trong lòng anh, sự nhớ nhung khó có thể ngăn cản lan ra khắp cơ thể.
Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, anh đi qua, kéo cô gái vào lòng, rồi ngửi thấy hương hoa sơn chi ngọt thanh trên người cô, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Anh tiến lên trước mấy bước, đè cô trên tủ quần áo.
Đôi mắt tối tăm của người đàn ông nhìn xuống, giọng khàn đi:
“Cố ý đấy à?”
Lương Chi Ý cười ranh mãnh, giả ngu hỏi lại: “Cố ý gì cơ?”
Anh nghiêng người, hôn vành tai cô, hơi thở không ổn định: “Em nói xem? Có biết là trong khoảng thời gian này anh khó chịu tới mức nào không? Tối nay lại còn mặc như này nữa?”
Cô mỉm cười, kiễng chân ôm cổ anh, ghé vào tai anh bật hơi: “Bùi Thầm à…thật ra thì em đã gần như hồi phục rồi, anh có thể không cần chịu đựng nữa.”
Bùi Thầm nghe thế, đôi mắt nhìn cô chăm chú quay cuồng:
“Được, là em nói đấy.”
Sau đó, nụ hôn ấm áp của anh xâm chiếm hơi thở cô, khơi dậy những kí ức đã cách xa. Anh ôm lấy cô, đi tới phòng khách, rồi chợt nghe thấy tiếng khóc tỉ tê của trẻ em trong nôi.
Chết rồi chết rồi, cuối cùng thì vẫn tới.
Mới uống xong sữa chưa bao lâu, bây giờ lại đói tiếp.
Sau khi Bánh Đậu Đỏ khóc thì ngay sau đó Bánh Gạo Nếp cũng khóc theo, Bùi Thầm và Lương Chi Ý bị buộc phải dừng lại chuyện cấm nào đó.
Cô gái đành phải bế đứa bé lên đi bú sữa.
Bùi Thầm nhìn mà chỉ có thể đè nén cảm xúc, anh bất đắc dĩ nói: “Hai đứa này đúng là biết chọn thời điểm.”
Anh còn chưa ăn mà chúng nó đã giành trước rồi.
Lương Chi Ý không khỏi bật cười, hôn anh một cái, “Không sao, đêm nay còn nhiều thời gian mà.”
Cho một đứa ăn thì tới đứa tiếp theo, cuối cùng cũng tới lúc hai thằng nhóc được giải quyết xong xuôi.
Trong lòng Bùi Thầm như có con kiến đang bò, anh kéo cô gái vào lòng, giọng trầm thấp vô cùng quyến rũ: “Có phải là cũng tới lượt anh rồi không?”
Anh vừa dứt lời thì Bánh Đậu Đỏ lại bật khóc, cậu nhóc đạp chân, tỏ vẻ vẫn chưa no.
Bùi Thầm: “…”
Lương Chi Ý không khỏi mỉm cười, nói với anh: “Chờ một chút.”
Ừ, chờ đứa này ăn xong, nói không chừng đứa còn lại sẽ gào lên.
Sinh đôi ‘tra tấn’ người ta như vậy đấy.
Bùi Thầm với khuôn mặt đầy vạch đen tựa vào đầu giường, im lặng lấy di động ra, Lương Chi Ý hỏi anh với vẻ ngờ vực: “Anh làm gì thế?”
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, rồi thản nhiên nhếch môi nói:
“Liên lạc với Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu, xem hai người họ thích đứa nào, mỗi người một đứa, bảo bọn họ ngày mai tới nhà nhận.”
Hết ngoại truyện bánh bao nhỏ 1.
Bình luận facebook