Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Mùi hương của cô
Mùi hương trên cơ thể Thất Giai cũng là mùi hương đầu tiên anh có thể ngửi thấy trong đời, vì vậy Tống Hiển không biết được mùi hương ấy là gì hay giống với mùi hương nào khác.
Anh cố ngửi lại lần nữa mùi hương của những lọ nước hoa, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể cảm nhận được gì cả.
Tống Hiển chọn đại một lọ nước hoa, nhanh chóng thanh toán rồi rời đi.
Từ khi sinh ra, anh đã không sở hữu khướt giác như bao người, vậy nên anh chẳng thể biết được mùi hương của những thứ xung quanh.
Nhưng ngay giây phút anh đến gần Thất Giai, khướt giác trong anh như được đánh thức bởi hương thơm ngọt ngào lại quyến rũ từ cơ thể cô. Nhưng ngay khi rời khỏi cô, anh tuyệt nhiên không thể cảm nhận thấy mùi hương gì cả. Thật quái lạ!
Sau buổi đầu tiên phim bấm máy, tuy Thất Giai gặp chút sự cố dẫn đến việc bị thương, nhưng may mắn cô không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.
Để khích lệ mọi người, đặc biệt là Thất Giai, Tống Hiển đã tổ chức một buổi tiệc tại nhà hàng sang trọng cho cả ekip ăn uống thỏa thích.
Đạo diễn của bộ phim lần này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại rất tài ba, Tống Hiển tin rằng bộ phim sẽ thành công vang dội.
Anh ngồi cạnh Thất Giai, điều khiến anh để tâm đến là mùi hương lần trước tỏa ra từ cơ thể cô. Tổng Hiển chẳng hiểu vì sao khi ở gần cô, anh lại có thể ngửi thấy hương thơm ấy, thật sự rất ngào ngạt.
Nữ phục vụ bước đến cạnh cô, ban nãy cô gọi một ly nước lọc, Thất Giai không uống nước ngọt, càng hiếm khi dùng thực phẩm có nhiều đường. Cô ý thức giữ gìn sức khỏe và sắc vóc rất cao.
Người phục vụ trong lúc lấy ly nước ra khỏi khay đã vô tình trượt tay khiến nước trong ly hất đổ lên người cô. Mọi người trên bàn ăn hốt hoảng, nữ phục vụ vẻ mặt tái mét, liền cất lời:
- Tôi xin lỗi quý khách, tôi không cố ý, tôi xin lỗi.
Nhân viên khác nhìn thấy liền mang khăn đến lau cho Thất Giai, cô khẽ nở nụ cười trấn an họ:
- Tôi không sao.
Nhân viên vẫn liên tục xin lỗi, họ biết cô là diễn viên nổi tiếng nên càng lo sợ:
- Tôi xin lỗi cô Thất Giai, tôi sơ ý quá, xin lỗi cô.
Tống Hiển cầm lấy khăn từ tay người phục vụ, dịu dàng thấm nước bám vào gương mặt xinh đẹp.
- Cám ơn chủ tịch.
Cô đưa mắt nhìn anh, sự bối rối ngượng ngùng dần lộ rõ trên gương mặt kiều diễm. Tống Hiển phút chốc va vào ánh mắt trong veo của cô. Hương thơm quyến rũ thoang thoảng, anh đoán rằng đây là mùi của nước hoa, nhưng cụ là mùi hương gì thì Tống Hiển không thể khẳng định được.
Đột nhiên hai người nhìn nhau đắm đuối, đến cả những người đang ngồi cùng bàn tiệc cũng phải ngạc nhiên đến khó hiểu bởi hành động và ánh mắt mà anh và cô đang trao nhau.
- Chủ tịch...chủ tịch à...
Tiếng gọi của vài người trong bàn ăn như kéo anh trở về thực tại. Chẳng rõ mị lực nào lại khiến hai người đắm đuối va vào ánh mắt của nhau đến thế.
Cô vội chấn chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, dù Tống Hiển chủ động đến gần cô và tỏ ra ân cần, nhưng những lúc như vậy là vì cô đang gặp sự cố, anh thể hiện sự quan tâm nhẹ nhàng, lịch thiệp, chẳng khiến cô khiếp sợ, dè chừng và muốn tránh xa như tên Cố Lập Nguyên kia.
Tống Hiển chỉnh đốn lại vẻ nghiêm nghị, tỏ ra lạnh lùng mà tiếp tục gắp thức ăn. Chỉ vì khướt giác quái lạ này mà anh phải lao đao suy nghĩ. Nhưng mùi hương trên cơ thể cô, khiến anh thật sự phát nghiện.
- --------------------------------
Trở về nhà, Thất Giai tắm rửa sạch sẽ, khoác trên mình bộ đầm ngủ mong manh quyến rũ, cô chỉ sống một mình ở căn hộ chung cư cao cấp, vậy nên khi ở nhà luôn muốn ăn mặc thoải mái hết mức có thể.
Nằm dài trên giường, tuy tay đang cầm kịch bản nhưng cô vẫn không tài nào tập trung học thuộc nỗi. Trong đầu cứ ẩn hiện hình ảnh của Giang Tống Hiển.
Gương mặt nam thần ấy, ánh mắt sâu thẳm nam tính, nhan sắc cực phẩm của anh đã mê hoặc cô từ lúc nào rồi chăng?
Cô đưa tay đánh nhẹ vào đầu mình: "Trai đẹp chỉ nên để ngắm".
Chợt điện thoại reo lên, cô nhanh chóng bắt máy, là mẹ cô gọi đến hỏi thăm tình hình của cô.
Thất Giai là con một trong gia đình có bề thế. Ba của cô là doanh nhân trong ngành du lịch, mẹ cô là giám đốc chuỗi khách sạn có tiếng tăm ở Úc.
Từ nhỏ cô sống ở nước ngoài, nhưng đến năm mười hai tuổi thì có dịp cùng gia đình về nước thăm họ hàng. Nào ngờ nhan sắc thanh thuần, vẻ ngoài sáng bừng của cô đã lọt vào mắt xanh của một người đạo diễn, ông ấy gặp cô trong lần casting phim ở gần khu vực nhà họ hàng cô đến thăm.
Vai diễn đầu tiên trong đời giúp cô chính thức bước vào showbiz. Thất Giai quyết định ở lại trong nước để học tập và phát triển sự nghiệp, thi thoảng khi lịch trình công việc có thời gian trống, cô sẽ tranh thủ sang Úc để thăm ba mẹ.
Cuộc sống sang chảnh, có tiền lẫn sắc đẹp và cả danh tiếng của cô ở hiện tại là niềm mơ ước của biết bao cô gái.
Anh cố ngửi lại lần nữa mùi hương của những lọ nước hoa, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể cảm nhận được gì cả.
Tống Hiển chọn đại một lọ nước hoa, nhanh chóng thanh toán rồi rời đi.
Từ khi sinh ra, anh đã không sở hữu khướt giác như bao người, vậy nên anh chẳng thể biết được mùi hương của những thứ xung quanh.
Nhưng ngay giây phút anh đến gần Thất Giai, khướt giác trong anh như được đánh thức bởi hương thơm ngọt ngào lại quyến rũ từ cơ thể cô. Nhưng ngay khi rời khỏi cô, anh tuyệt nhiên không thể cảm nhận thấy mùi hương gì cả. Thật quái lạ!
Sau buổi đầu tiên phim bấm máy, tuy Thất Giai gặp chút sự cố dẫn đến việc bị thương, nhưng may mắn cô không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.
Để khích lệ mọi người, đặc biệt là Thất Giai, Tống Hiển đã tổ chức một buổi tiệc tại nhà hàng sang trọng cho cả ekip ăn uống thỏa thích.
Đạo diễn của bộ phim lần này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại rất tài ba, Tống Hiển tin rằng bộ phim sẽ thành công vang dội.
Anh ngồi cạnh Thất Giai, điều khiến anh để tâm đến là mùi hương lần trước tỏa ra từ cơ thể cô. Tổng Hiển chẳng hiểu vì sao khi ở gần cô, anh lại có thể ngửi thấy hương thơm ấy, thật sự rất ngào ngạt.
Nữ phục vụ bước đến cạnh cô, ban nãy cô gọi một ly nước lọc, Thất Giai không uống nước ngọt, càng hiếm khi dùng thực phẩm có nhiều đường. Cô ý thức giữ gìn sức khỏe và sắc vóc rất cao.
Người phục vụ trong lúc lấy ly nước ra khỏi khay đã vô tình trượt tay khiến nước trong ly hất đổ lên người cô. Mọi người trên bàn ăn hốt hoảng, nữ phục vụ vẻ mặt tái mét, liền cất lời:
- Tôi xin lỗi quý khách, tôi không cố ý, tôi xin lỗi.
Nhân viên khác nhìn thấy liền mang khăn đến lau cho Thất Giai, cô khẽ nở nụ cười trấn an họ:
- Tôi không sao.
Nhân viên vẫn liên tục xin lỗi, họ biết cô là diễn viên nổi tiếng nên càng lo sợ:
- Tôi xin lỗi cô Thất Giai, tôi sơ ý quá, xin lỗi cô.
Tống Hiển cầm lấy khăn từ tay người phục vụ, dịu dàng thấm nước bám vào gương mặt xinh đẹp.
- Cám ơn chủ tịch.
Cô đưa mắt nhìn anh, sự bối rối ngượng ngùng dần lộ rõ trên gương mặt kiều diễm. Tống Hiển phút chốc va vào ánh mắt trong veo của cô. Hương thơm quyến rũ thoang thoảng, anh đoán rằng đây là mùi của nước hoa, nhưng cụ là mùi hương gì thì Tống Hiển không thể khẳng định được.
Đột nhiên hai người nhìn nhau đắm đuối, đến cả những người đang ngồi cùng bàn tiệc cũng phải ngạc nhiên đến khó hiểu bởi hành động và ánh mắt mà anh và cô đang trao nhau.
- Chủ tịch...chủ tịch à...
Tiếng gọi của vài người trong bàn ăn như kéo anh trở về thực tại. Chẳng rõ mị lực nào lại khiến hai người đắm đuối va vào ánh mắt của nhau đến thế.
Cô vội chấn chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, dù Tống Hiển chủ động đến gần cô và tỏ ra ân cần, nhưng những lúc như vậy là vì cô đang gặp sự cố, anh thể hiện sự quan tâm nhẹ nhàng, lịch thiệp, chẳng khiến cô khiếp sợ, dè chừng và muốn tránh xa như tên Cố Lập Nguyên kia.
Tống Hiển chỉnh đốn lại vẻ nghiêm nghị, tỏ ra lạnh lùng mà tiếp tục gắp thức ăn. Chỉ vì khướt giác quái lạ này mà anh phải lao đao suy nghĩ. Nhưng mùi hương trên cơ thể cô, khiến anh thật sự phát nghiện.
- --------------------------------
Trở về nhà, Thất Giai tắm rửa sạch sẽ, khoác trên mình bộ đầm ngủ mong manh quyến rũ, cô chỉ sống một mình ở căn hộ chung cư cao cấp, vậy nên khi ở nhà luôn muốn ăn mặc thoải mái hết mức có thể.
Nằm dài trên giường, tuy tay đang cầm kịch bản nhưng cô vẫn không tài nào tập trung học thuộc nỗi. Trong đầu cứ ẩn hiện hình ảnh của Giang Tống Hiển.
Gương mặt nam thần ấy, ánh mắt sâu thẳm nam tính, nhan sắc cực phẩm của anh đã mê hoặc cô từ lúc nào rồi chăng?
Cô đưa tay đánh nhẹ vào đầu mình: "Trai đẹp chỉ nên để ngắm".
Chợt điện thoại reo lên, cô nhanh chóng bắt máy, là mẹ cô gọi đến hỏi thăm tình hình của cô.
Thất Giai là con một trong gia đình có bề thế. Ba của cô là doanh nhân trong ngành du lịch, mẹ cô là giám đốc chuỗi khách sạn có tiếng tăm ở Úc.
Từ nhỏ cô sống ở nước ngoài, nhưng đến năm mười hai tuổi thì có dịp cùng gia đình về nước thăm họ hàng. Nào ngờ nhan sắc thanh thuần, vẻ ngoài sáng bừng của cô đã lọt vào mắt xanh của một người đạo diễn, ông ấy gặp cô trong lần casting phim ở gần khu vực nhà họ hàng cô đến thăm.
Vai diễn đầu tiên trong đời giúp cô chính thức bước vào showbiz. Thất Giai quyết định ở lại trong nước để học tập và phát triển sự nghiệp, thi thoảng khi lịch trình công việc có thời gian trống, cô sẽ tranh thủ sang Úc để thăm ba mẹ.
Cuộc sống sang chảnh, có tiền lẫn sắc đẹp và cả danh tiếng của cô ở hiện tại là niềm mơ ước của biết bao cô gái.
Bình luận facebook