Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Trần Lăng Dực nghe cô nói vậy giọng điệu anh càng thêm nhấn mạnh: “Cháo gà rất tốt cho người bệnh, để tôi sai người mang đến cho cô Kiều Tâm: "Thực sự không cần, bệnh của tôi cũng không nghiêm trọng đến mức vậy.” Trần Lăng Dực: “Ồ, vậy ra là cô Hứa đầy sắp khỏe rồi đúng không, vậy mai hẹn gặp lại cô ở công ty” Nói xong anh cúp máy luôn cũng không thèm chờ cô nói lại.
Cô trầm tư giây lát, việc hôm nay mình xin nghỉ việc có lẽ không phải là quyết định tốt, việc làm này của cô chỉ khiến anh thêm tức giận mà thôi, cô trốn được hôm nay nhưng còn sau này thì sao, cô không dám nghĩ tới.
Cô suy nghĩ về lời nói của Tiểu Sảnh, có lẽ Trần Lăng Dực hiện tại vẫn còn chấp niệm với cô là do anh không biết được lý do tại sao năm ấy cô lại chia tay anh, bây giờ cô chỉ cần đưa anh một lý do có lẽ anh cũng sẽ tha cho cô thôi. Xốc lại tinh thần, cô quyết định hôm nay sẽ đi dạo phố cho khuây khỏa, cô sẽ không lẩn tránh anh nữa, cô càng lẩn tránh thì anh càng lấn tới mà thôi.
Sửa xoạn lại một chút, nhìn trong tủ quần áo của mình chỉ có độc nhất một chiếc váy trắng, không biết nó đã ở cạnh cô bao lâu rồi, chiếc váy này cũng do một lần cô đi lượn phố vô tình thấy chiếc váy này rất đẹp, vô thức mua nó, mua về mới biết cô không còn hợp với những chiếc váy trắng tinh như vậy nữa, trông nó quá thuần khiết, quả trong trắng nên cô cứ để nói một góc không đụng tới. Cô cười thầm con gái đúng là đôi khi rất khó hiểu chỉ cần thuận
(D
mắt là mua không cần biết nó có hợp với mình hay không.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định mặc nó, cô muốn được buông thả ngày hôm nay rồi ngày mai việc gì đến cứ đến cô cũng không buồn quan tâm nữa. Chọn cho
mình một tông trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo nhất, mặc chiếc váy trắng tinh khôi nhất,
VietWriter
nhìn mình trong gương cô cứ như quay trở lại thời còn đi học vậy, những lần lén lút đi chơi
với anh cô cũng ăn diện như vậy nhưng tiếc là hồi đó tay nghề make up của coi không được
như bây giờ, lúc đó Trần Lăng Dực còn xem không nhận ra cô, anh còn trêu cô là giống mấy
người hát kịch, lúc đó cô thực sự rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Ra khỏi nhà trời cũng đã gần trưa, hôm nay trời không nắng mà âm u giống như tâm trạng của cô vậy. Cô leo lên một chiếc xe bus bất kì, cũng chẳng màng quan tâm nó đi qua những điểm nào, cô chỉ là muốn ngắm nhìn thành phố này kĩ một chút. Do đã dời thành phố này được 8 năm, sự phát triển vượt bậc của nó khiến cô thấy ngạc nhiên, ngay lúc này trên xe cô cũng đang hoang mang không biết phải trả tiền vé ở đâu, bởi 8 năm trước sẽ có người phụ trách đi thu, nhưng bây giờ cô chờ hoài cũng không thấy ai đi đến. Bác gái ngồi bên cạnh cô có ý tốt hỏi thăm: Cháu gái, cháu có thẻ xe bus chưa?
Kiều Tâm đáp: “Cháu chưa?
Bác gái lại niềm nở trả lời: “Vậy cháu phải đút tiền vào chỗ kia, không tý nữa xe không cho
cháu xuống đâu.”
Kiều Tâm: “À ra vậy cháu cảm ơn ạ” Khi cô quay lại chỗ ngồi của mình bác gái nọ lại bắt chuyện: “Lần đầu đi xe bus hả cháu”
Cô lễ phép trả lời: “Vâng, cháu có chút chưa thích ứng được, thành phố thay đổi nhiều
quá" Bác gái nghe qua lại tưởng cô mới ở quê lên đây học, lại tiếp tục hỏi: “Cháu học trường nào, năm nhất mới lên đại học đúng không?”. Kiều Tâm cười bất đắc dĩ, đáp: “Không phải a, cháu thôi học rồi, mấy năm trước cháu rời
khỏi đây giờ trở lại thấy thành phố phát triển quá” Bác gái lại lắc đầu tỏ vẻ thông cảm: “Còn trẻ mà đã phải bươn trải sớm quá, chúc cháu tìm
được con đường riêng cho mình nhé, trạm tới bác phải xuống rồi. Tạm biệt cháu”
Kiều Tâm tạm biệt bác gái nọ, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa kính chả
nhẽ trông cô trẻ vậy ư, còn bị người ta hiểu lầm là sinh viên nhất, trong lòng cô có một chút
vui mừng lướt qua, cô ngâm nga giai điệu bài hát mình ưa thích, ngắm nhìn dòng xe vội vã
qua lại trước mặt, lòng cô lại thấy thật bình yên. Điểm cuối cùng của xe bus này là một địa
điểm trung tâm thương mại, cô xuống xe theo trí nhớ của cô chỗ này lúc trước là sân bóng, ai ngờ sau 8 năm nó đã thay đổi diện mạo thành một trung tâm thương mại.
Kiều Tâm đang đi lang thang qua khu vực mua sắm, ghé vào một thương hiệu cũng khá nổi
tiếng, nhân viên ở đây chào đón cô rất niềm nở, còn nhiệt tình đi theo sau giới thiệu các mặt
hàng mới, cô có chút không quên cuối cùng cũng từ chối sự nhiệt tình này, nhân viên cũng
vui vẻ rời đi để cô tự lựa chọn.
Ngắm ngía một hồi, cũng không thấy cái nào thuận mắt, cô nhìn lướt qua chỗ trưng bày giày, thương hiệu này đúng là luôn có mẫu mã trường tồn với thời gian, mẫu mã của đôi giày
ngày trước cô dành dụm cả năm trời mới có đủ tiền mua tặng Trần Lăng Dực giờ vẫn được bày bán trong store.
Ngày trước đây là mẫu mã mới ra của hãng nên có giá khá chát, tiền tiêu vặt bố mẹ cho cô hàng tháng cô cố gắng dành dụm để mua được đôi giày tặng anh nhân dịp sinh nhật, đúng là đắt sắt ra miếng, đôi giày quả thực rất chất lượng, vừa thời trang, vừa bền, vừa đẹp, đặc biệt là khi Trần Lăng Dực mang lên nó còn đẹp gấp bội lần. Lúc tặng anh cô đương nhiên không dám cầm cả hộp hãng đi tặng mà phải chuyển sang một chiếc hộp bình thường, cô còn nói dối anh đây là giày hàng chợ cô mua có mấy chục tệ, nếu anh biết giá trị thực của nó chắc chắn sẽ không nhận.
Cô trầm tư giây lát, việc hôm nay mình xin nghỉ việc có lẽ không phải là quyết định tốt, việc làm này của cô chỉ khiến anh thêm tức giận mà thôi, cô trốn được hôm nay nhưng còn sau này thì sao, cô không dám nghĩ tới.
Cô suy nghĩ về lời nói của Tiểu Sảnh, có lẽ Trần Lăng Dực hiện tại vẫn còn chấp niệm với cô là do anh không biết được lý do tại sao năm ấy cô lại chia tay anh, bây giờ cô chỉ cần đưa anh một lý do có lẽ anh cũng sẽ tha cho cô thôi. Xốc lại tinh thần, cô quyết định hôm nay sẽ đi dạo phố cho khuây khỏa, cô sẽ không lẩn tránh anh nữa, cô càng lẩn tránh thì anh càng lấn tới mà thôi.
Sửa xoạn lại một chút, nhìn trong tủ quần áo của mình chỉ có độc nhất một chiếc váy trắng, không biết nó đã ở cạnh cô bao lâu rồi, chiếc váy này cũng do một lần cô đi lượn phố vô tình thấy chiếc váy này rất đẹp, vô thức mua nó, mua về mới biết cô không còn hợp với những chiếc váy trắng tinh như vậy nữa, trông nó quá thuần khiết, quả trong trắng nên cô cứ để nói một góc không đụng tới. Cô cười thầm con gái đúng là đôi khi rất khó hiểu chỉ cần thuận
(D
mắt là mua không cần biết nó có hợp với mình hay không.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định mặc nó, cô muốn được buông thả ngày hôm nay rồi ngày mai việc gì đến cứ đến cô cũng không buồn quan tâm nữa. Chọn cho
mình một tông trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo nhất, mặc chiếc váy trắng tinh khôi nhất,
VietWriter
nhìn mình trong gương cô cứ như quay trở lại thời còn đi học vậy, những lần lén lút đi chơi
với anh cô cũng ăn diện như vậy nhưng tiếc là hồi đó tay nghề make up của coi không được
như bây giờ, lúc đó Trần Lăng Dực còn xem không nhận ra cô, anh còn trêu cô là giống mấy
người hát kịch, lúc đó cô thực sự rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Ra khỏi nhà trời cũng đã gần trưa, hôm nay trời không nắng mà âm u giống như tâm trạng của cô vậy. Cô leo lên một chiếc xe bus bất kì, cũng chẳng màng quan tâm nó đi qua những điểm nào, cô chỉ là muốn ngắm nhìn thành phố này kĩ một chút. Do đã dời thành phố này được 8 năm, sự phát triển vượt bậc của nó khiến cô thấy ngạc nhiên, ngay lúc này trên xe cô cũng đang hoang mang không biết phải trả tiền vé ở đâu, bởi 8 năm trước sẽ có người phụ trách đi thu, nhưng bây giờ cô chờ hoài cũng không thấy ai đi đến. Bác gái ngồi bên cạnh cô có ý tốt hỏi thăm: Cháu gái, cháu có thẻ xe bus chưa?
Kiều Tâm đáp: “Cháu chưa?
Bác gái lại niềm nở trả lời: “Vậy cháu phải đút tiền vào chỗ kia, không tý nữa xe không cho
cháu xuống đâu.”
Kiều Tâm: “À ra vậy cháu cảm ơn ạ” Khi cô quay lại chỗ ngồi của mình bác gái nọ lại bắt chuyện: “Lần đầu đi xe bus hả cháu”
Cô lễ phép trả lời: “Vâng, cháu có chút chưa thích ứng được, thành phố thay đổi nhiều
quá" Bác gái nghe qua lại tưởng cô mới ở quê lên đây học, lại tiếp tục hỏi: “Cháu học trường nào, năm nhất mới lên đại học đúng không?”. Kiều Tâm cười bất đắc dĩ, đáp: “Không phải a, cháu thôi học rồi, mấy năm trước cháu rời
khỏi đây giờ trở lại thấy thành phố phát triển quá” Bác gái lại lắc đầu tỏ vẻ thông cảm: “Còn trẻ mà đã phải bươn trải sớm quá, chúc cháu tìm
được con đường riêng cho mình nhé, trạm tới bác phải xuống rồi. Tạm biệt cháu”
Kiều Tâm tạm biệt bác gái nọ, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa kính chả
nhẽ trông cô trẻ vậy ư, còn bị người ta hiểu lầm là sinh viên nhất, trong lòng cô có một chút
vui mừng lướt qua, cô ngâm nga giai điệu bài hát mình ưa thích, ngắm nhìn dòng xe vội vã
qua lại trước mặt, lòng cô lại thấy thật bình yên. Điểm cuối cùng của xe bus này là một địa
điểm trung tâm thương mại, cô xuống xe theo trí nhớ của cô chỗ này lúc trước là sân bóng, ai ngờ sau 8 năm nó đã thay đổi diện mạo thành một trung tâm thương mại.
Kiều Tâm đang đi lang thang qua khu vực mua sắm, ghé vào một thương hiệu cũng khá nổi
tiếng, nhân viên ở đây chào đón cô rất niềm nở, còn nhiệt tình đi theo sau giới thiệu các mặt
hàng mới, cô có chút không quên cuối cùng cũng từ chối sự nhiệt tình này, nhân viên cũng
vui vẻ rời đi để cô tự lựa chọn.
Ngắm ngía một hồi, cũng không thấy cái nào thuận mắt, cô nhìn lướt qua chỗ trưng bày giày, thương hiệu này đúng là luôn có mẫu mã trường tồn với thời gian, mẫu mã của đôi giày
ngày trước cô dành dụm cả năm trời mới có đủ tiền mua tặng Trần Lăng Dực giờ vẫn được bày bán trong store.
Ngày trước đây là mẫu mã mới ra của hãng nên có giá khá chát, tiền tiêu vặt bố mẹ cho cô hàng tháng cô cố gắng dành dụm để mua được đôi giày tặng anh nhân dịp sinh nhật, đúng là đắt sắt ra miếng, đôi giày quả thực rất chất lượng, vừa thời trang, vừa bền, vừa đẹp, đặc biệt là khi Trần Lăng Dực mang lên nó còn đẹp gấp bội lần. Lúc tặng anh cô đương nhiên không dám cầm cả hộp hãng đi tặng mà phải chuyển sang một chiếc hộp bình thường, cô còn nói dối anh đây là giày hàng chợ cô mua có mấy chục tệ, nếu anh biết giá trị thực của nó chắc chắn sẽ không nhận.
Bình luận facebook