• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đừng buông tay anh - Hứa Kiều Tâm (1 Viewer)

  • Chương 33

Cô ngồi xuống nhìn quanh căn phòng một lượt, bát đũa trên bàn lúc nãy giờ đã không thấy đâu, chắc đã được anh dọn đi hết, cô quay lại nhìn thì cũng bắt gặp anh cũng nhìn cô, hai mắt họ chạm nhau, nhưng cô vội nhanh chóng né tránh cái nhìn ấy, cô mở điện thoại ra, đã là 3h55 phút, cô nói: "Đến giờ rồi, đi thôi Trần tổng."


Anh đáp: "Được."


Anh đưa cho cô tập văn kiện, nói: "Đây là bản hợp đồng cần phải kí được trong hôm nay, cô xem qua đi."


Cô á khẩu, chỉ còn 5 phút nữa là kí hợp đồng mà giờ anh mới đưa cô xem, chẳng phải làm khó cho cô quá sao.





Cô cũng đâu dám bất mãn, chỉ câm lên rồi xem thật nhanh, hóa ra họ hẹn nhau ở nhà hàng 5 sao gần ngay công ty, thảo nào Trần Lăng Dực lại ung dung vậy, họ đến điểm hẹn vừa đúng 4 giờ không hơn không kém, cô cũng kịp nắm bắt được những điều khoản quan trọng trong bản hợp đồng.


Nhân viên dẫn họ đến bàn ăn đã được đặt sẵn, đã có sẵn một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ ngôi đó đợi, nghe A Bính bảo người này chính là Lục tống của tập đoàn C, cũng lớn mạnh nhưng chỉ không bằng tập đoàn S, nếu hợp đồng này mà thành công thì lợi nhuận của công ty sẽ tăng gấp bội.


Ông ta thấy họ từ xa đã đứng lên tiếp đón: "Trần tổng hân hạnh được gặp anh."


Sau đó chỉ tay sang Kiều Tâm hỏi: "


Còn vị đây là."


Cô bắt tay ông ta đáp: "Chào Lục tổng, tôi là thư kí của Trần tổng Hứa Kiều Tâm, rất hân hạnh được gặp ổng."


Ánh mắt của ông ta cứ dán lên người ô suốt từ nãy đến giờ, nghe cô giới thiệu xong, ông ta đáp: "Tên cũng như người đều đẹp, nào nào, hai vị ngồi xuống đây."


Thức ăn đã nhanh chóng được mang lên, nhưng chả ai buôn động đũa, mục đích của họ đến đây đâu phải để ăn, Lục tổng bắt đầu rót rượu, ông ta rót cho cô một ly đầy, rõ ràng là cố ý, ông ta lên tiếng: "



VietWriter



Mời hai vị, rượu ở quán này ngon lắm đó, hai vị nể mặt tôi phải uống hết ly này đó."


Cô đâu có biết uống rượu, uống hết cốc này có khi say bất tỉnh luôn quá, nhưng cô cũng không thể từ chối được như vậy sẽ làm cho cả hai bên mất hứng.


Cô câm ly rượu lên nhấp một ngụm cơ mặt của cô nhăn hết lại, chỉ muốn nhổ thứ cay nồng này ra khỏi miệng, bỗng một bàn tay giằng lấy ly rượu cô đang câm, anh lên tiếng: "Để tôi uống thay cô Hứa uống ly này."


Ông ta đáp: "Thế đâu có được, như vậy là không nể mặt tôi rồi."


Kiều Tâm thấy vậy, vội giằng lại ly rượu trên tay Trần Lăng Dực, nói nhỏ: "Không sao, tôi uống được."


Sau đó quay sang nở một nụ cười tươi rói với ông ta rôi đáp: "Xin kính Lục tổng ly này."


Cô nhắm mắt uống hết ly rượu, mặc cho cảm giác nóng rát ở cổ.


Ông ta đắc ý cười: "Cô Hứa đây tửu lượng cũng tốt đó."


Kiều Tâm: "Không dám, không dám."


Uống xong ly vừa rồi đầu óc cô có chút choáng váng, nhưng vẫn phải cố tỏ ra là mình rất tỉnh táo.


Trần Lăng Dực lúc này sắc mặt lạnh tanh, anh đề cập luôn vào vấn đề chính, anh đưa tập hồ sơ như ném vào mặt ông ta rôi nói: "Đây là bản hợp đồng cho dự án lân này, Lục tổng coi như vậy có được không?"


Ông ta hình như chưa có ý muốn xem xét, còn nói: "Chuyện công việc cứ để sau đã, giờ chúng ta cứ thưởng thức những món ăn này đi."


Rồi mắt ông ta cứ dán chặt vào Kiều Tâm.


Trần Lăng Dực nhếch môi đáp: "Ông đừng quên mục đích của chúng ta hôm nay, hoặc là bây giờ tôi đứng lên đi vê, hoặc là kí hợp đồng, ông chọn đi."


Trước ngôn từ sắc bén của anh, ông ta đương nhiên không dám làm càn nữa, phải nhún nhường đôi phần, mặc dù trong lòng lão thật ra luôn không ưa gì anh, ông ta đành cười trừ đáp: "Ấy chết, đương nhiên chuyện kí hợp đồng là chuyện quan trọng nhất rồi."


Ông ta cầm tài liệu lên xem xét kĩ lưỡng, rồi nói: "Tôi thấy mọi điều khoản đều rất tốt nhưng về phân giá thành có vẻ chưa được hợp lý cho lắm."


Trần Lăng Dực lắc lắc ly rượu vang trong tay: "Vậy ông muốn sao?"


Ông ta cười đáp: "Có thể giảm xuống một chút nữa tôi thấy hợp lý nhất."


Trần Lăng Dực nhấp môi rồi chậm rãi nói: "Ông thấy hợp lý nhưng tôi thì không, lân này là nể mặt chủ tịch lắm, tôi mới đồng ý kí kết với tập đoàn ông, nếu ông không vừa ý thì còn có vô số công ty khác đang mong muốn dự án béo bở này."


Sắc mặt ông ta dần trở lên căng thẳng, dự án lần này nhất định phải mang về được, nếu không ông sẽ bị giáng chức mất, ông ta đành xuống giọng: "Anh biết dự án này rất quan trọng với chúng tôi mà, mong anh niệm tình xuống giá một chút, đều tốt cho cả hai bên."


Trần Lăng Dực đáp: "Cũng được thôi, nhưng với một điều kiện."


Ông ta hăm hở đáp: "Điều kiện gì anh nói đi, dù có là gì đi nữa, tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng."


Anh liếc nhìn sang cô, lúc này khuôn mặt của cô đang đỏ bừng lên vì rượu, anh nói: "Cũng đơn giản thôi, chả phải Lục tổng đây rất thích uống rượu sao, nếu ông có thể uống hết hai chai rượu trong vòng 10 phút thì tôi sẽ suy xét."


Ông ta : "Chuyện này ...có chút."


Trần Lăng Dực: "Sao, không làm được hả?"


Ông ta đáp lại: "Không...không tôi sẽ uống, sẽ uống."


Nhân viên phục vụ mang hai chai rượu lên, bình thường tửu lượng của ông ta cũng không phải thấp, nhưng uống liên một lúc hai chai còn trong vòng 10 phút, lại còn là rượu mạnh nữa thì có chút quá sức, nhưng vì bản hợp đồng kia ông ta phải hi sinh thân mình.


Ông ta nhắm mắt tu một hơi gần hết chai rượu, uống xong gần hết một chai, ông to ho sù sụ, nhìn thấy ông ta chật vật như vậy Kiều Tâm có chút hả hê, cô lén nhìn sang anh, chẳng lẽ anh đang âm thầm trả thù giúp cô vụ lúc nãy sao.


Sau khi uống xong hai chai rượu với thời gian hơn 10 phút, đương nhiên người bình thường uống hai chai nước ngọt còn khó huống chỉ hai chai rượu, anh yếu cầu như vậy rõ ràng là cố tình làm khó ông ta, nhìn bộ dáng chật vật của lão nên Trần Lăng Dực thương tình mà đồng ý giảm giá thành xuống một chút.


Lúc đứng lên chuẩn bị rời đi, tuy bộ dạng ông ta đã say sỉn nhưng vẫn phải đứng dậy chào tạm biệt cô và Trần Lăng Dực, nói xong thì ông ta gục hẳn xuống bàn.


Đi ra cửa nhà hàng đầu óc cô có chút choáng váng, đi hơi lảo đảo, Trần Lăng Dực thấy vậy kéo cô sát về phía mình, còn nói: "Ai bảo cô tài lanh, không uống được còn cố, giờ xem cô thành cái bộ dạng gì rồi."


Được anh kéo vào lòng cô có chút bối rối, có ý muốn né tránh hành động này của anh, cô đáp: "Tôi sợ làm phật làm ông ta."


Trần Lăng Dực nói: "Thế là cô làm phật lòng tôi, ai là người trả lương cho cô vậy?"


Kiều Tâm đáp: "Đó là bổn phận mà tôi phải làm, dù sao cũng cảm ơn anh lúc nãy đã giúp tôi."


Trần Lăng Dực: "Tôi đâu phải là muốn giúp cô, chỉ là tôi trướng mắt lão ta mà thôi."


Cô thầm cười trong lòng, anh luôn như vậy, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng tính cách của anh vân thế, giúp người khác nhưng không bao giờ nhận là mình giúp, như ngày trước anh chở cô đi học anh nói là "Tôi chỉ tiện đường đi qua"


nhưng cô biết anh đã cố ý đợi cô nhưng cô cũng lười vạch trân, cô thích cái cảm giác tình cờ có sự sắp đặt này của anh, nhưng tiếc là giờ không còn được như xưa nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom