Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Qủa Qủa gật đầu rồi khoác tay người yêu vui vẻ rời đi, Kiều Tâm quay đầu nhìn bọn họ có chút hâm mộ ở trong đó, cô thầm nghĩ nếu cô và anh không có biến cố đó xảy ra thì liệu bây giờ bọn họ có được hạnh phúc như cặp đôi của Qủa Qủa hay không.
Cô lắc đầu, tự nhủ mình lại suy nghĩ linh tỉnh rồi, cô lựa thêm một ít rau thơm, một ít cà chua, hôm nay cô muốn làm món salad ức gà, món đó hồi bên kia dì hay làm cho cô ăn, bây giờ tự dưng nhớ dì ghê và thèm món của dì làm.
Nhắc đến mới nhớ, cô về nước đã được một thời gian rồi nhưng cô chưa liên lạc với dì, cô thâm tự nhủ mình đúng là người cháu bất hiếu, về nước một cái là không nhớ gì hết, chắc dì ở bên kia lo lắng cho cô lãm.
Có lẽ hôm nay nhân một ngày tự dưng được nghỉ ngơi cô phải gọi điện về hỏi thăm dì thôi.
Do lâu không đi siêu thị, nên cô mua hơi nhiều mấy túi lớn túi bé liên, cũng may có cậu học sinh tốt bụng xách giúp cô ra ngoài sảnh để cô bắt taxi chứ không chắc cô phải xách hai lần thì mới hết được mất.
Tài xế taxi nhìn thấy cô mua một đống đồ thì lắc đầu hỏi: "Cháu mua về dự trữ cả một tháng hay sao mà mua nhiều giữ vậy?"
Kiều Tâm cười đáp lại: "Dạ, tại cháu bận công việc lâu lâu mới có thời gian rảnh để đi mua nhiều về cất dần vào tủ lạnh để ăn dần bác ạ"
Bác trai nói tiếp: "Mấy cô cậu bây giờ giỏi thật, làm việc cứ quần quật suốt ngày ý, nghe lời bác làm ít thôi để dành sức khỏe không sau này về già hối hận đó, cứ tận hưởng đi, như bác đây này giờ hối hận quá nghĩ tiếc tuổi trẻ sao mình không đi nhiều nơi hơn"
VietWriter
Kiều Tâm lịch sự đáp lại: "Vâng cháu biết rồi, cháu cũng đang để dành tiền để đi du lịch được nhiều nơi đây ạ"
Bác tài niềm nở đáp lại: "Vậy chông cháu đâu, sao cháu không dẫn theo cùng, để cháu phải khệ nệ xách một mình như vậy"
Kiều Tâm: "Nhìn cháu giống có chồng lắm hả bác?"
Bác tài cười nói: "Vậy cháu vân chưa có chồng hả, đa số bác thấy những kiểu người xách nhiều đồ như vậy đa số là đã có gia đình rồi, nếu không phải cho bác xin lỗi nhé"
Kiều Tâm: "Dạ không có gì đâu bác, cũng không có gì to tát lắm, mà ở tuổi của cháu còn chưa lấy chồng thì đúng là ế rồi bác ạ"
Bác tài: "Cháu vẫn còn rất trẻ mà, sao lại bảo ế được, mà cháu vân ở với bố mẹ hả sao mua nhiều đồ giữ vậy?"
Kiều Tâm: "Dạ không cháu ở một mình ạ, cháu hay đi làm về muộn nên chỉ có những ngày được nghỉ mới có thời gian đi sắm đồ thôi ạ, cháu sắm luôn cho cả tháng đó bác."
Bác tài lắc đầu: "Đừng nên ăn đồ đông lạnh nhiều cháu ạ, đô tươi sống vẫn là ngon và bố nhất"
Kiều Tâm: "Dạ, cháu biết rồi"
Bác tài nói tiếp: "Còn trẻ vậy mà đã độc lập tài chính rồi cháu giỏi thật đấy, thằng con nhà bác nó cũng đòi ra ở riêng, bác nửa muốn nửa không, cho nó ra ở riêng để cho nó va vấp đỡ phụ thuộc vào bố mẹ, nhưng nó đi rồi thì cái nhà chỉ có mỗi hai vợ chồng lại buôn"
nói rồi bác thở dài một tiếng.
Kiều Tâm: "Dạ nhìn cháu vậy thôi nhưng cũng không còn trẻ gì nữa đâu ạ, sắp đầu U30 rồi ý ạ, mà cháu nghĩ bác cứ cho em nó ra ở riêng thi thoảng em nó lại về thăm mà, hai bác mà nhớ thì lại đến thăm em nó"
Bác tài cười đáp lại: "Bác cũng tính thế đó, cứ giữ nó mãi bên mình làm sao được rồi sau này nó cũng phải có gia đình riêng của mình thôi, mà nhìn cháu như vậy bác không nghĩ gần 30 tuổi rồi đó, hay là cháu nói dối bác đó?"
Kiều Tâm: "Cháu nói dối bác làm gì đâu ạ, bác có cần cháu cho xem chứng minh thư nhân dân không ạ?"
Bác tài: "Ấy chết, bác trêu cháu vậy thôi, bác tính hỏi cháu dùng sản phẩm dưỡng da gì mà da cháu đẹp thế, bà nhà nhà bác cứ suốt ngày kêu da nhăn nheo xuống sắc, cái thế bác mới nói là già rồi còn trẻ gì nữa đâu mà đòi trẻ đẹp, thế là đâm ra dỗi bác"
Kiều Tâm cười đáp lại: "Nếu bác quan tâm thì cháu đang dùng loại này, dùng xong da mướt và thích lắm, thích hợp cho cả phụ nữ trung niên đó ạ, cháu check bảng thành phần trước khi mua rồi đa số đều an toàn cho mọi loại da, bác có thể mua về cho bác gái dùng tiện thể lấy lòng bác gái luôn"
Bác tài: "Ôi được vậy thì tốt quá cháu ơi, bác cũng muốn mua cho bà ấy lâu rồi mà khổ nỗi bác là đàn ông con trai đâu có biết gì về mấy cái này đâu, nhà cũng chả có con gái, bác đưa tiền cho bà ấy mua mà bà ấy nhất quyết không, toàn mua đồ cho chồng cho con thôi"
Kiều Tâm bày ra vẻ mặt hâm mộ giành cho bác tài xế: "Tý cháu đưa địa chỉ cửa hàng mỹ phẩm đó cho bác, bác vào đọc tên sản phẩm cho nhân viên là được họ sẽ giúp bác tìm, mà gia đình bác hạnh phúc thật đấy, sau này cháu cũng chỉ mong kiếm được người như bác thôi ạ, sống một cuộc sống an nhiên không xô bồ, không cần phải quá giàu có chỉ cần đủ sống là được"
Bác tài bật cười: "Úi cháu ơi ở chung với nhau rồi mới biết, bác cũng có nhiều tật xấu lắm, chủ yếu là cả hai phải nhường nhịn nhau thôi cháu ạ, một điều nhịn là chín điều lành ông cha ta đã có câu nói vậy đó, cuộc sống vợ chồng muốn hạnh phúc đầm ấm thì mỗi người phải nhịn nhau một chút cháu ạ.
Cháu thấy các cuộc hôn nhân của giới trẻ hiện nay không, lúc yêu thì mong muốn được cưới nhau, hứa này hứa nọ nào là sẽ bên nhau trọn đời, nhưng khi cưới về rồi, ở chung thì mới biết được hôn nhân không phải là chuyện đơn giản."
Kiều Tâm đáp lại: "Vâng nghe bác kể cháu cũng vừa thích vừa sợ"
Bác tài lại cười: "Đương nhiên hôn nhân cũng có cái thú vị của nó, mà cháu vẫn còn độc thân cứ chơi đi đã không bỗng dưng tình yêu lại ập tới lại trở tay không kịp"
Hai bác cháu cứ ríu rít trò chuyện chẳng mấy chốc đã về đến nhà cô, bác tài còn tốt bụng xách giúp đồ xuống cho cô nữa chứ, lúc cô đưa tiền bác còn từ chối không lấy, bác bảo: "Thôi, coi như bác chở giúp mày, lâu nắm rồi bác mới gặp được một người nói chuyện hợp nhau như thế"
Thấy bác cứ kiên quyết không chịu nhận tiền cô cũng không còn cách nào khác, cô cũng vậy nói chuyện với bác xong cô cứ cảm thấy quy quý bác, nhìn bác giống như bố của cô trước kia vậy, bố cô cũng để ý chăm lo cho hai mẹ con từng tí một, bố cũng rất thích mua mỹ phẩm cho mẹ những lúc như vậy đương nhiên cô cũng phải có quà rôi nào là búp bê, nào là váy công chúa.
Những ngày tháng tươi đẹp đó thật là đẹp biết bao, giá như cô được sống mãi trong kí ức đó thì tốt quá rồi.
L Nhưng đó chỉ là giá như mà thôi trên đời này thì làm gì có chuyện đó cơ chứ, nếu có cô đảm bảo sẽ không có ai nguyện biến mình thành người lớn cả, làm người lớn rất mệt mỏi chỉ có trẻ em là mãi vô tự hồn nhiên thôi.
Mở cửa xách một đống đồ vào nhà, cô cất lần lượt từng thứ vô vị trí của nó không hiểu sao cô rất thích cái cảm giác sắp xếp đồ như vậy, ngắm nhìn thành quả của mình cô vui cùng vui vẻ, sau đó cô nhặt rau, thái thịt gà làm món salad gà mà cô thích ăn.
Cô lắc đầu, tự nhủ mình lại suy nghĩ linh tỉnh rồi, cô lựa thêm một ít rau thơm, một ít cà chua, hôm nay cô muốn làm món salad ức gà, món đó hồi bên kia dì hay làm cho cô ăn, bây giờ tự dưng nhớ dì ghê và thèm món của dì làm.
Nhắc đến mới nhớ, cô về nước đã được một thời gian rồi nhưng cô chưa liên lạc với dì, cô thâm tự nhủ mình đúng là người cháu bất hiếu, về nước một cái là không nhớ gì hết, chắc dì ở bên kia lo lắng cho cô lãm.
Có lẽ hôm nay nhân một ngày tự dưng được nghỉ ngơi cô phải gọi điện về hỏi thăm dì thôi.
Do lâu không đi siêu thị, nên cô mua hơi nhiều mấy túi lớn túi bé liên, cũng may có cậu học sinh tốt bụng xách giúp cô ra ngoài sảnh để cô bắt taxi chứ không chắc cô phải xách hai lần thì mới hết được mất.
Tài xế taxi nhìn thấy cô mua một đống đồ thì lắc đầu hỏi: "Cháu mua về dự trữ cả một tháng hay sao mà mua nhiều giữ vậy?"
Kiều Tâm cười đáp lại: "Dạ, tại cháu bận công việc lâu lâu mới có thời gian rảnh để đi mua nhiều về cất dần vào tủ lạnh để ăn dần bác ạ"
Bác trai nói tiếp: "Mấy cô cậu bây giờ giỏi thật, làm việc cứ quần quật suốt ngày ý, nghe lời bác làm ít thôi để dành sức khỏe không sau này về già hối hận đó, cứ tận hưởng đi, như bác đây này giờ hối hận quá nghĩ tiếc tuổi trẻ sao mình không đi nhiều nơi hơn"
VietWriter
Kiều Tâm lịch sự đáp lại: "Vâng cháu biết rồi, cháu cũng đang để dành tiền để đi du lịch được nhiều nơi đây ạ"
Bác tài niềm nở đáp lại: "Vậy chông cháu đâu, sao cháu không dẫn theo cùng, để cháu phải khệ nệ xách một mình như vậy"
Kiều Tâm: "Nhìn cháu giống có chồng lắm hả bác?"
Bác tài cười nói: "Vậy cháu vân chưa có chồng hả, đa số bác thấy những kiểu người xách nhiều đồ như vậy đa số là đã có gia đình rồi, nếu không phải cho bác xin lỗi nhé"
Kiều Tâm: "Dạ không có gì đâu bác, cũng không có gì to tát lắm, mà ở tuổi của cháu còn chưa lấy chồng thì đúng là ế rồi bác ạ"
Bác tài: "Cháu vẫn còn rất trẻ mà, sao lại bảo ế được, mà cháu vân ở với bố mẹ hả sao mua nhiều đồ giữ vậy?"
Kiều Tâm: "Dạ không cháu ở một mình ạ, cháu hay đi làm về muộn nên chỉ có những ngày được nghỉ mới có thời gian đi sắm đồ thôi ạ, cháu sắm luôn cho cả tháng đó bác."
Bác tài lắc đầu: "Đừng nên ăn đồ đông lạnh nhiều cháu ạ, đô tươi sống vẫn là ngon và bố nhất"
Kiều Tâm: "Dạ, cháu biết rồi"
Bác tài nói tiếp: "Còn trẻ vậy mà đã độc lập tài chính rồi cháu giỏi thật đấy, thằng con nhà bác nó cũng đòi ra ở riêng, bác nửa muốn nửa không, cho nó ra ở riêng để cho nó va vấp đỡ phụ thuộc vào bố mẹ, nhưng nó đi rồi thì cái nhà chỉ có mỗi hai vợ chồng lại buôn"
nói rồi bác thở dài một tiếng.
Kiều Tâm: "Dạ nhìn cháu vậy thôi nhưng cũng không còn trẻ gì nữa đâu ạ, sắp đầu U30 rồi ý ạ, mà cháu nghĩ bác cứ cho em nó ra ở riêng thi thoảng em nó lại về thăm mà, hai bác mà nhớ thì lại đến thăm em nó"
Bác tài cười đáp lại: "Bác cũng tính thế đó, cứ giữ nó mãi bên mình làm sao được rồi sau này nó cũng phải có gia đình riêng của mình thôi, mà nhìn cháu như vậy bác không nghĩ gần 30 tuổi rồi đó, hay là cháu nói dối bác đó?"
Kiều Tâm: "Cháu nói dối bác làm gì đâu ạ, bác có cần cháu cho xem chứng minh thư nhân dân không ạ?"
Bác tài: "Ấy chết, bác trêu cháu vậy thôi, bác tính hỏi cháu dùng sản phẩm dưỡng da gì mà da cháu đẹp thế, bà nhà nhà bác cứ suốt ngày kêu da nhăn nheo xuống sắc, cái thế bác mới nói là già rồi còn trẻ gì nữa đâu mà đòi trẻ đẹp, thế là đâm ra dỗi bác"
Kiều Tâm cười đáp lại: "Nếu bác quan tâm thì cháu đang dùng loại này, dùng xong da mướt và thích lắm, thích hợp cho cả phụ nữ trung niên đó ạ, cháu check bảng thành phần trước khi mua rồi đa số đều an toàn cho mọi loại da, bác có thể mua về cho bác gái dùng tiện thể lấy lòng bác gái luôn"
Bác tài: "Ôi được vậy thì tốt quá cháu ơi, bác cũng muốn mua cho bà ấy lâu rồi mà khổ nỗi bác là đàn ông con trai đâu có biết gì về mấy cái này đâu, nhà cũng chả có con gái, bác đưa tiền cho bà ấy mua mà bà ấy nhất quyết không, toàn mua đồ cho chồng cho con thôi"
Kiều Tâm bày ra vẻ mặt hâm mộ giành cho bác tài xế: "Tý cháu đưa địa chỉ cửa hàng mỹ phẩm đó cho bác, bác vào đọc tên sản phẩm cho nhân viên là được họ sẽ giúp bác tìm, mà gia đình bác hạnh phúc thật đấy, sau này cháu cũng chỉ mong kiếm được người như bác thôi ạ, sống một cuộc sống an nhiên không xô bồ, không cần phải quá giàu có chỉ cần đủ sống là được"
Bác tài bật cười: "Úi cháu ơi ở chung với nhau rồi mới biết, bác cũng có nhiều tật xấu lắm, chủ yếu là cả hai phải nhường nhịn nhau thôi cháu ạ, một điều nhịn là chín điều lành ông cha ta đã có câu nói vậy đó, cuộc sống vợ chồng muốn hạnh phúc đầm ấm thì mỗi người phải nhịn nhau một chút cháu ạ.
Cháu thấy các cuộc hôn nhân của giới trẻ hiện nay không, lúc yêu thì mong muốn được cưới nhau, hứa này hứa nọ nào là sẽ bên nhau trọn đời, nhưng khi cưới về rồi, ở chung thì mới biết được hôn nhân không phải là chuyện đơn giản."
Kiều Tâm đáp lại: "Vâng nghe bác kể cháu cũng vừa thích vừa sợ"
Bác tài lại cười: "Đương nhiên hôn nhân cũng có cái thú vị của nó, mà cháu vẫn còn độc thân cứ chơi đi đã không bỗng dưng tình yêu lại ập tới lại trở tay không kịp"
Hai bác cháu cứ ríu rít trò chuyện chẳng mấy chốc đã về đến nhà cô, bác tài còn tốt bụng xách giúp đồ xuống cho cô nữa chứ, lúc cô đưa tiền bác còn từ chối không lấy, bác bảo: "Thôi, coi như bác chở giúp mày, lâu nắm rồi bác mới gặp được một người nói chuyện hợp nhau như thế"
Thấy bác cứ kiên quyết không chịu nhận tiền cô cũng không còn cách nào khác, cô cũng vậy nói chuyện với bác xong cô cứ cảm thấy quy quý bác, nhìn bác giống như bố của cô trước kia vậy, bố cô cũng để ý chăm lo cho hai mẹ con từng tí một, bố cũng rất thích mua mỹ phẩm cho mẹ những lúc như vậy đương nhiên cô cũng phải có quà rôi nào là búp bê, nào là váy công chúa.
Những ngày tháng tươi đẹp đó thật là đẹp biết bao, giá như cô được sống mãi trong kí ức đó thì tốt quá rồi.
L Nhưng đó chỉ là giá như mà thôi trên đời này thì làm gì có chuyện đó cơ chứ, nếu có cô đảm bảo sẽ không có ai nguyện biến mình thành người lớn cả, làm người lớn rất mệt mỏi chỉ có trẻ em là mãi vô tự hồn nhiên thôi.
Mở cửa xách một đống đồ vào nhà, cô cất lần lượt từng thứ vô vị trí của nó không hiểu sao cô rất thích cái cảm giác sắp xếp đồ như vậy, ngắm nhìn thành quả của mình cô vui cùng vui vẻ, sau đó cô nhặt rau, thái thịt gà làm món salad gà mà cô thích ăn.
Bình luận facebook