Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Người có bản tính ngay thẳng như Lỗ Đại Viễn căn bản sẽ không kiêng kỵ sự nuông chiều của công tử đối với Chử Tử Lăng, chỉ đối đãi như với một Tham quân bình thường, mà người có ý định nịnh nọt, lấy lòng hắn thì phát hiện Thời Đình Vân cũng không có ý săn sóc Chử Tử Lăng, liền nghi ngờ hắn đắc tội công tử, nên bề ngoài thì thăng cấp nhưng thực chất là giáng xuống, ném tới nơi xó xỉnh này để sinh hoạt cực khổ, vì vậy cũng dần dần rời xa hắn.
Cũng may hắn mang đến con chim bồ câu đưa thư có nhúm lông xám trên đầu.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Chử Tử Lăng lấy ra hai tờ giấy viết thư từ trong lòng, nằm nhoài lên một đống thùng gỗ, lấy ra một cây bút trọc đầu, tiếp tục viết thư.
Thư từ qua lại giữa hắn và Nam Cương tuyệt đối không thể đứt đoạn.
“Ngải Sa đại nhân, tháng này Tử Lăng chưa viết thư để thuật lại đầu đuôi sự việc, ở đây xin thỉnh tội với ngài. Ngô Nghi Xuân tướng quân bất ngờ bỏ mình thật sự cũng không phải mong muốn của ta, cầu xin…”
Viết đến chỗ này, Chử Tử Lăng giận dữ gác bút xuống, bực bội vẽ một cây xiên bằng mực nước tràn trề, sau đó lập tức xoa nhẹ lên trang giấy, nhét vào trong miệng.
Làm anh hùng thế này quả thật quá ấm ức!
Trong cuộc chiến Phù Tuy, hắn chỉ giết một Tướng quân cỏ rác muốn chạy trốn mà thôi, ở Trung Nguyên không xem là đại công, được chức vị Tham quân quả thật có thể xem là ban thưởng không bình thường.
Nhưng trong mắt người Nam Cương thì bọn họ liên tiếp mất hai tòa thành Phù Tuy và Vệ Lăng Mộ, tổn hại sức chiến đấu của vạn quân, rất nhiều lương thảo rơi thẳng vào tay Bắc Phủ Quân, mà thanh danh của Chử Tử Lăng sau trận chiến này lại rất vang dội, dường như công thành lần này tất cả đều là do một mình hắn tạo nên.
Càng trọng yếu hơn là trận chiến này đúng là do phong thư của hắn gửi đến Nam Cương, tự tay thúc đẩy!
Nếu hắn không mật báo, Phù Tuy nho nhỏ bị bao vây cũng không đến nỗi mất luôn cả Vệ Lăng Mộ và một nhánh quân vận chuyển lương thực.
Giấy trắng mực đen đặt ở đó, Chử Tử Lăng có mười cái miệng cũng không nói được, sắp xếp lại tất cả sự kiện, giống như hắn là nội ứng ngoại hợp, giúp Bắc Phủ Quân mưu tính Nam Cương.
Trước kia hắn hợp tác với Nam Cương, tự xưng là có thân phận Hoàng tử, lần nào cũng tựa như mang theo ưu việt khống chế toàn cục, hiện nay xảy ra chuyện như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy chột dạ, mỗi khi đề bút viết thư, câu từ đều không tự chủ được mà hạ thấp một đầu, chính hắn đọc vào cũng cảm thấy khúm núm nịnh bợ, trong lòng cực kỳ nén giận.
Mà ước định trước kia là gửi thư không hồi âm càng hại hắn ăn ngủ không yên.
Không biết bên phía Nam Cương sẽ đối xử ra sao với mình?
Bọn họ còn có thể tin mình hay không?
Nhưng khi đó tình thế cấp bách, Ngô Nghi Xuân nhát gan sợ phiền phức, chưa chắc sẽ không vì mạng sống mà làm lộ bản thân.
Không giết Ngô Nghi Xuân thì hắn sẽ phải chết!
Chử Tử Lăng buồn bực mất tập trung, bèn vứt bút, cầm lấy thỏi mực, đứng dậy đi ra khỏi lều, dự định chọn lựa từ ngữ rồi mới viết lại một lá thư khác.
Hắn bỏ ra gần mười năm, không dễ dàng gì mới lấy được tín nhiệm của người Nam Cương, không thể cứ như vậy mà dã tràng xe cát biển Đông!
Ra khỏi lều, hắn đụng phải Phó quan của Lỗ Đại Viễn.
Chử Tử Lăng đang suy tư nên chỉ khẽ gật đầu với Phó quan, xem như bắt chuyện, rồi lập tức bước đi.
Phó quan có chút giật mình.
Ba tháng trước lần đầu Phó quan gặp Chử Tử Lăng, ông nhớ rõ hắn vẫn là dáng dấp của một thiếu niên rất có khí phách.
Ấn tượng ban đầu của Phó quan với Chử Tử Lăng rất khá.
Ông vốn tưởng rằng ở tuổi tác này của Chử Tử Lăng, tự tay bắn giết một Tướng quân Nam Cương, chưa nói đến tự kiêu thì cũng là đường làm quan rộng mở, nhưng khi thấy hắn, Phó Quan phát hiện vẻ mặt của hắn không hề vui mừng, luôn cau mày, cũng không thích nghe người khác nói khoác công lao của hắn, là người rất khiêm tốn.
Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, bão cát và thức ăn khô khan ở biên cảnh đã mài dũa cho Chử Tử Lăng trở nên thô ráp, khiến khóe miệng của hắn cũng hiện lên vết phồng rộp, khóe môi bên trái đã khô da, kết thành màu máu nâu đậm, khóe môi bên phải thì vẫn còn sưng lên, một vết lở loét mới xuất hiện.
Tâm sự của Chử Tử Lăng nặng nề, cũng không thích nói chuyện cùng người khác, hoàn toàn không như lời đồn là hắn hay nói hay cười.
Phó quan của Lỗ Đại Viễn nổi danh mềm lòng, ông lắc đầu, suy nghĩ, nghe nói Chử tham quân lớn lên từ nhỏ cùng công tử, sợ là chưa từng xa cách thời gian dài như vậy.
Huống hồ Chử Tử Lăng quen ăn cơm ngon, quen ở lều tốt, đột nhiên lưu lạc đến nơi biên thùy mà chim không thèm ị này, suốt ngày giao thiệp với lưu dân, không quen cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, ông gọi Chử Tử Lăng lại: “Tử Lăng, ngươi lại đây.”
Chử Tử Lăng quay đầu lại.
Phó quan kéo hắn qua một bên: “Không phải bảo ngươi đi làm việc, là chuyện tốt. Cấp trên vừa truyền tin tức, Kiêu Kỵ Doanh chúng ta sẽ có trận chiến.”
Chử Tử Lăng ăn uống không điều độ, cộng thêm tâm tình nóng nảy ấm ức khiến miệng đầy lở loét, hiện tại rốt cục cũng nghĩ ra được một phong thư sau mấy ngày bức bối, đem chim bồ câu thả vào bão cát đầy trời.
Mấy ngày sau.
Phong thư này qua vài lần trằn trọc mới được đặt trên bàn của Mạt Sa.
Một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm giấy viết thư ố vàng, màu đồng ủ dột, không nhìn ra chủ nhân của nó đang suy nghĩ gì.
Phó tướng của Mạt Sa đã vô cùng mất kiên nhẫn: “Tướng quân! Ngài còn muốn tin chuyện hoang đường của hắn hay sao?! Thúc phụ của ta, Ngô Tướng Quân liên tiếp chết trận thê thảm, lẽ nào còn chưa đủ để khiến ngài cảnh giác?”
Mạt Sa lạnh lùng nói: “Chết trận? Ngô Nghi Xuân rõ ràng là kẻ ngốc.”
Mạt Sa chỉ vào trên giấy viết thư, tự nhủ: “…Vì sao hắn còn viết cho Ngải Sa? Lẽ nào hắn còn chưa biết Ngải Sa đã chết?”
Phó tướng chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Tướng quân, thứ cho thuộc hạ mạo phạm, thuộc hạ thật sự không biết tại sao ngài lại tin cậy Chử Tử Lăng kia đến mức này?!”
“Người ta nói đời trước giết lợn, đời này dạy học, ta thấy ta là đời trước giết người, đời này dạy heo.” Mạt Sa nói, “Nếu thật sự không biết thì nên im lặng. Ta không cần phải giải thích suy nghĩ của ta cho ngươi.”
Phó tướng thật không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng trong chốc lát.
Chỉ chốc lát sau, hắn lại không nhịn nổi, thốt ra: “Vậy chẳng lẽ ngài muốn nghe lời họ Chử kia, rút khỏi Quy Ninh?”
Mạt Sa cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự tin tưởng Bắc Phủ Quân dám đem đại quân vượt sông đánh vào Quy Ninh?”
Phó tướng hơi kinh ngạc: “Ngài…”
“Bắc Phủ Quân đánh Quy Ninh? Nực cười, Quy Ninh là nơi hiểm yếu, cách Bắc Phủ Quân một con sông Thương, là một trong những tuyến đầu của Thiết Mộc Nhĩ tướng quân. Mà chưa kể Bắc Phủ Quân có cái lá gan chó đó cùng chúng ta chính diện tác chiến hay không, nếu chúng ta né tránh, chưa chiến mà rút lui trước thì bàn giao thế nào với Thiết Mộc Nhĩ tướng quân đây?”
“Nhưng trong thư Chử Tử Lăng cũng nói rất rõ ràng…”
Thấy Mạt Sa bình tĩnh như vậy, Phó tướng lại cảm thấy bất an: “…Nói là tiểu tử họ Thời kia có chiến thuật bí mật, sẽ nhân màn đêm vượt sông đoạt thành, còn để ra mức thưởng đoạt lấy cái đầu của ngài…”
Một trăm lượng vàng để bắt lấy đặc sản đầu rùa ở vùng nước cạn sông Thương.
Mức thưởng này thật làm người nổi nóng.
“Ha.” Mạt Sa cũng không phẫn nộ, “Tiểu tử thúi nho nhỏ, chỉ có cái miệng biết khoe khoang mà thôi.”
Phó tướng nói: “Chử Tử Lăng kiến nghị rất tỉ mỉ, bảo chúng ta tránh né mũi nhọn, rút lui về phía Đạo Thành, tập hợp cùng Tác tướng quân, tránh một lỗ hỏng, hình thành một trận bao vây, để Thời Đình Vân nhào vào khoảng không, lại nhân cơ hội cùng Ngật Tạp tướng quân ở phía Tây kết hợp ăn ký, cắn giết Bắc Phủ Quân…”
Con mắt màu xanh lục giảo hoạt của Mạt Sa chớp chớp: “Ta hỏi ngươi, nếu như Bắc Phủ Quân không hướng về phía ta thì sao?”
“Chúng ta và Ngật Tạp tướng quân ở Trường Lăng Mộ cùng Tác tướng quân ở Đạo thành tạo thành hình tam giác che chở lẫn nhau, Trường Lăng Mộ và Quy Ninh cách nhau 200 dặm, Quy Ninh lại cách Đạo thành trăm dặm, chiếu ứng lẫn nhau, khóa lại sông Thương, là một cái thùng sắt. Nhưng nếu Bắc Phủ Quân đi về phía Ngật Tạp…”
Phó tướng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Cẩu tử Trung Nguyên quả thật xảo quyệt! Ngật Tạp tướng quân ở phía Tây, vừa lúc ở thượng du sông Thương, Bắc Phủ Quân không cần vượt sông đã có thể lặng lẽ đi vòng ra sau lưng, bất chợt ra tay, công thành đoạt đất. Bên kia Bắc Phủ Quân luôn mồm nói vượt sông, nhưng bọn họ làm sao có lá gan trực diện tấn công trên sông với chúng ta! Nếu chúng ta nghe họ Chử, thật sự rút lui đến chỗ của Tác tướng quân, chẳng phải là cô lập Ngật Tạp tướng quân, để họ Thời phá hủy liên minh của chúng ta sao?”
Hắn càng nói càng cảm thấy có lý: “Quả nhiên! Họ Chử kia đang lừa tướng quân!”
Mạt Sa lại nói: “Ta nghĩ Chử Tử Lăng đích xác là bị che mắt. E rằng có người đang lợi dụng hắn để truyền tin giả cho chúng ta.”
Hắn không để ý đến nghi vấn của Phó tướng, rũ mắt trầm tư.
Mạt Sa vẫn tin tưởng có lợi ích là động lực thì Chử Tử Lăng chắc chắn sẽ không phản.
Bất kể là cái chết của Ngải Sa hay là Ngô Nghi Xuân cũng đều chứng minh một điều: Có người đang lợi dụng Chử Tử Lăng.
Vậy tại sao hắn không cố gắng lợi dụng tầng “Lợi dụng” này, kiếm chút lợi ích cho chính mình?
Phó tướng nói muốn toác miệng cũng không thấy Mạt Sa có dao động gì với “Chử Tử Lăng”, không thể làm gì khác hơn là than thở một tiếng: “…Tướng quân, ngài nói xem, chúng ta làm sao đây.”
“Chớ để ý đến lời trong thư của hắn, Bắc Phủ Quân muốn ‘đến’ vậy thì cứ ‘đến’. Phái thêm thám tử giám sát Trường Lăng Mộ. Nếu có thám tử Trung Nguyên xuất hiện, chớ đánh rắn động cỏ, giả vờ không biết, thả bọn họ trở lại.”
“Không báo với hai vị Tướng quân một tiếng sao?”
Mạt Sa cười nói: “Nếu không để Bắc Phủ Quân đánh Ngật Tạp, Thiết Mộc Nhĩ tướng quân sẽ không nhớ đến công lao dẫn quân gấp rút tiếp viện của ta. Một mình ta ôm công lao là đủ. Khẩu vị của ta rất lớn, không sợ quá no đâu.”
Con cờ Chử Tử Lăng này rất có thể đã bị phế bỏ, vậy tại sao hắn không lấy nước cờ phế này để làm bậc thang cho mình bước lên mây?
Cuối cùng, hắn cười nói: “Kế sách của tiểu tử Thời gia quá bình thường, Ngô Nghi Xuân trúng kế, còn muốn ta cũng trúng kế? Ta liền đem cái đầu đáng giá một trăm lượng vàng này xin đợi đại giá quan lâm.”
Cũng may hắn mang đến con chim bồ câu đưa thư có nhúm lông xám trên đầu.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Chử Tử Lăng lấy ra hai tờ giấy viết thư từ trong lòng, nằm nhoài lên một đống thùng gỗ, lấy ra một cây bút trọc đầu, tiếp tục viết thư.
Thư từ qua lại giữa hắn và Nam Cương tuyệt đối không thể đứt đoạn.
“Ngải Sa đại nhân, tháng này Tử Lăng chưa viết thư để thuật lại đầu đuôi sự việc, ở đây xin thỉnh tội với ngài. Ngô Nghi Xuân tướng quân bất ngờ bỏ mình thật sự cũng không phải mong muốn của ta, cầu xin…”
Viết đến chỗ này, Chử Tử Lăng giận dữ gác bút xuống, bực bội vẽ một cây xiên bằng mực nước tràn trề, sau đó lập tức xoa nhẹ lên trang giấy, nhét vào trong miệng.
Làm anh hùng thế này quả thật quá ấm ức!
Trong cuộc chiến Phù Tuy, hắn chỉ giết một Tướng quân cỏ rác muốn chạy trốn mà thôi, ở Trung Nguyên không xem là đại công, được chức vị Tham quân quả thật có thể xem là ban thưởng không bình thường.
Nhưng trong mắt người Nam Cương thì bọn họ liên tiếp mất hai tòa thành Phù Tuy và Vệ Lăng Mộ, tổn hại sức chiến đấu của vạn quân, rất nhiều lương thảo rơi thẳng vào tay Bắc Phủ Quân, mà thanh danh của Chử Tử Lăng sau trận chiến này lại rất vang dội, dường như công thành lần này tất cả đều là do một mình hắn tạo nên.
Càng trọng yếu hơn là trận chiến này đúng là do phong thư của hắn gửi đến Nam Cương, tự tay thúc đẩy!
Nếu hắn không mật báo, Phù Tuy nho nhỏ bị bao vây cũng không đến nỗi mất luôn cả Vệ Lăng Mộ và một nhánh quân vận chuyển lương thực.
Giấy trắng mực đen đặt ở đó, Chử Tử Lăng có mười cái miệng cũng không nói được, sắp xếp lại tất cả sự kiện, giống như hắn là nội ứng ngoại hợp, giúp Bắc Phủ Quân mưu tính Nam Cương.
Trước kia hắn hợp tác với Nam Cương, tự xưng là có thân phận Hoàng tử, lần nào cũng tựa như mang theo ưu việt khống chế toàn cục, hiện nay xảy ra chuyện như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy chột dạ, mỗi khi đề bút viết thư, câu từ đều không tự chủ được mà hạ thấp một đầu, chính hắn đọc vào cũng cảm thấy khúm núm nịnh bợ, trong lòng cực kỳ nén giận.
Mà ước định trước kia là gửi thư không hồi âm càng hại hắn ăn ngủ không yên.
Không biết bên phía Nam Cương sẽ đối xử ra sao với mình?
Bọn họ còn có thể tin mình hay không?
Nhưng khi đó tình thế cấp bách, Ngô Nghi Xuân nhát gan sợ phiền phức, chưa chắc sẽ không vì mạng sống mà làm lộ bản thân.
Không giết Ngô Nghi Xuân thì hắn sẽ phải chết!
Chử Tử Lăng buồn bực mất tập trung, bèn vứt bút, cầm lấy thỏi mực, đứng dậy đi ra khỏi lều, dự định chọn lựa từ ngữ rồi mới viết lại một lá thư khác.
Hắn bỏ ra gần mười năm, không dễ dàng gì mới lấy được tín nhiệm của người Nam Cương, không thể cứ như vậy mà dã tràng xe cát biển Đông!
Ra khỏi lều, hắn đụng phải Phó quan của Lỗ Đại Viễn.
Chử Tử Lăng đang suy tư nên chỉ khẽ gật đầu với Phó quan, xem như bắt chuyện, rồi lập tức bước đi.
Phó quan có chút giật mình.
Ba tháng trước lần đầu Phó quan gặp Chử Tử Lăng, ông nhớ rõ hắn vẫn là dáng dấp của một thiếu niên rất có khí phách.
Ấn tượng ban đầu của Phó quan với Chử Tử Lăng rất khá.
Ông vốn tưởng rằng ở tuổi tác này của Chử Tử Lăng, tự tay bắn giết một Tướng quân Nam Cương, chưa nói đến tự kiêu thì cũng là đường làm quan rộng mở, nhưng khi thấy hắn, Phó Quan phát hiện vẻ mặt của hắn không hề vui mừng, luôn cau mày, cũng không thích nghe người khác nói khoác công lao của hắn, là người rất khiêm tốn.
Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, bão cát và thức ăn khô khan ở biên cảnh đã mài dũa cho Chử Tử Lăng trở nên thô ráp, khiến khóe miệng của hắn cũng hiện lên vết phồng rộp, khóe môi bên trái đã khô da, kết thành màu máu nâu đậm, khóe môi bên phải thì vẫn còn sưng lên, một vết lở loét mới xuất hiện.
Tâm sự của Chử Tử Lăng nặng nề, cũng không thích nói chuyện cùng người khác, hoàn toàn không như lời đồn là hắn hay nói hay cười.
Phó quan của Lỗ Đại Viễn nổi danh mềm lòng, ông lắc đầu, suy nghĩ, nghe nói Chử tham quân lớn lên từ nhỏ cùng công tử, sợ là chưa từng xa cách thời gian dài như vậy.
Huống hồ Chử Tử Lăng quen ăn cơm ngon, quen ở lều tốt, đột nhiên lưu lạc đến nơi biên thùy mà chim không thèm ị này, suốt ngày giao thiệp với lưu dân, không quen cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, ông gọi Chử Tử Lăng lại: “Tử Lăng, ngươi lại đây.”
Chử Tử Lăng quay đầu lại.
Phó quan kéo hắn qua một bên: “Không phải bảo ngươi đi làm việc, là chuyện tốt. Cấp trên vừa truyền tin tức, Kiêu Kỵ Doanh chúng ta sẽ có trận chiến.”
Chử Tử Lăng ăn uống không điều độ, cộng thêm tâm tình nóng nảy ấm ức khiến miệng đầy lở loét, hiện tại rốt cục cũng nghĩ ra được một phong thư sau mấy ngày bức bối, đem chim bồ câu thả vào bão cát đầy trời.
Mấy ngày sau.
Phong thư này qua vài lần trằn trọc mới được đặt trên bàn của Mạt Sa.
Một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm giấy viết thư ố vàng, màu đồng ủ dột, không nhìn ra chủ nhân của nó đang suy nghĩ gì.
Phó tướng của Mạt Sa đã vô cùng mất kiên nhẫn: “Tướng quân! Ngài còn muốn tin chuyện hoang đường của hắn hay sao?! Thúc phụ của ta, Ngô Tướng Quân liên tiếp chết trận thê thảm, lẽ nào còn chưa đủ để khiến ngài cảnh giác?”
Mạt Sa lạnh lùng nói: “Chết trận? Ngô Nghi Xuân rõ ràng là kẻ ngốc.”
Mạt Sa chỉ vào trên giấy viết thư, tự nhủ: “…Vì sao hắn còn viết cho Ngải Sa? Lẽ nào hắn còn chưa biết Ngải Sa đã chết?”
Phó tướng chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Tướng quân, thứ cho thuộc hạ mạo phạm, thuộc hạ thật sự không biết tại sao ngài lại tin cậy Chử Tử Lăng kia đến mức này?!”
“Người ta nói đời trước giết lợn, đời này dạy học, ta thấy ta là đời trước giết người, đời này dạy heo.” Mạt Sa nói, “Nếu thật sự không biết thì nên im lặng. Ta không cần phải giải thích suy nghĩ của ta cho ngươi.”
Phó tướng thật không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng trong chốc lát.
Chỉ chốc lát sau, hắn lại không nhịn nổi, thốt ra: “Vậy chẳng lẽ ngài muốn nghe lời họ Chử kia, rút khỏi Quy Ninh?”
Mạt Sa cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự tin tưởng Bắc Phủ Quân dám đem đại quân vượt sông đánh vào Quy Ninh?”
Phó tướng hơi kinh ngạc: “Ngài…”
“Bắc Phủ Quân đánh Quy Ninh? Nực cười, Quy Ninh là nơi hiểm yếu, cách Bắc Phủ Quân một con sông Thương, là một trong những tuyến đầu của Thiết Mộc Nhĩ tướng quân. Mà chưa kể Bắc Phủ Quân có cái lá gan chó đó cùng chúng ta chính diện tác chiến hay không, nếu chúng ta né tránh, chưa chiến mà rút lui trước thì bàn giao thế nào với Thiết Mộc Nhĩ tướng quân đây?”
“Nhưng trong thư Chử Tử Lăng cũng nói rất rõ ràng…”
Thấy Mạt Sa bình tĩnh như vậy, Phó tướng lại cảm thấy bất an: “…Nói là tiểu tử họ Thời kia có chiến thuật bí mật, sẽ nhân màn đêm vượt sông đoạt thành, còn để ra mức thưởng đoạt lấy cái đầu của ngài…”
Một trăm lượng vàng để bắt lấy đặc sản đầu rùa ở vùng nước cạn sông Thương.
Mức thưởng này thật làm người nổi nóng.
“Ha.” Mạt Sa cũng không phẫn nộ, “Tiểu tử thúi nho nhỏ, chỉ có cái miệng biết khoe khoang mà thôi.”
Phó tướng nói: “Chử Tử Lăng kiến nghị rất tỉ mỉ, bảo chúng ta tránh né mũi nhọn, rút lui về phía Đạo Thành, tập hợp cùng Tác tướng quân, tránh một lỗ hỏng, hình thành một trận bao vây, để Thời Đình Vân nhào vào khoảng không, lại nhân cơ hội cùng Ngật Tạp tướng quân ở phía Tây kết hợp ăn ký, cắn giết Bắc Phủ Quân…”
Con mắt màu xanh lục giảo hoạt của Mạt Sa chớp chớp: “Ta hỏi ngươi, nếu như Bắc Phủ Quân không hướng về phía ta thì sao?”
“Chúng ta và Ngật Tạp tướng quân ở Trường Lăng Mộ cùng Tác tướng quân ở Đạo thành tạo thành hình tam giác che chở lẫn nhau, Trường Lăng Mộ và Quy Ninh cách nhau 200 dặm, Quy Ninh lại cách Đạo thành trăm dặm, chiếu ứng lẫn nhau, khóa lại sông Thương, là một cái thùng sắt. Nhưng nếu Bắc Phủ Quân đi về phía Ngật Tạp…”
Phó tướng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Cẩu tử Trung Nguyên quả thật xảo quyệt! Ngật Tạp tướng quân ở phía Tây, vừa lúc ở thượng du sông Thương, Bắc Phủ Quân không cần vượt sông đã có thể lặng lẽ đi vòng ra sau lưng, bất chợt ra tay, công thành đoạt đất. Bên kia Bắc Phủ Quân luôn mồm nói vượt sông, nhưng bọn họ làm sao có lá gan trực diện tấn công trên sông với chúng ta! Nếu chúng ta nghe họ Chử, thật sự rút lui đến chỗ của Tác tướng quân, chẳng phải là cô lập Ngật Tạp tướng quân, để họ Thời phá hủy liên minh của chúng ta sao?”
Hắn càng nói càng cảm thấy có lý: “Quả nhiên! Họ Chử kia đang lừa tướng quân!”
Mạt Sa lại nói: “Ta nghĩ Chử Tử Lăng đích xác là bị che mắt. E rằng có người đang lợi dụng hắn để truyền tin giả cho chúng ta.”
Hắn không để ý đến nghi vấn của Phó tướng, rũ mắt trầm tư.
Mạt Sa vẫn tin tưởng có lợi ích là động lực thì Chử Tử Lăng chắc chắn sẽ không phản.
Bất kể là cái chết của Ngải Sa hay là Ngô Nghi Xuân cũng đều chứng minh một điều: Có người đang lợi dụng Chử Tử Lăng.
Vậy tại sao hắn không cố gắng lợi dụng tầng “Lợi dụng” này, kiếm chút lợi ích cho chính mình?
Phó tướng nói muốn toác miệng cũng không thấy Mạt Sa có dao động gì với “Chử Tử Lăng”, không thể làm gì khác hơn là than thở một tiếng: “…Tướng quân, ngài nói xem, chúng ta làm sao đây.”
“Chớ để ý đến lời trong thư của hắn, Bắc Phủ Quân muốn ‘đến’ vậy thì cứ ‘đến’. Phái thêm thám tử giám sát Trường Lăng Mộ. Nếu có thám tử Trung Nguyên xuất hiện, chớ đánh rắn động cỏ, giả vờ không biết, thả bọn họ trở lại.”
“Không báo với hai vị Tướng quân một tiếng sao?”
Mạt Sa cười nói: “Nếu không để Bắc Phủ Quân đánh Ngật Tạp, Thiết Mộc Nhĩ tướng quân sẽ không nhớ đến công lao dẫn quân gấp rút tiếp viện của ta. Một mình ta ôm công lao là đủ. Khẩu vị của ta rất lớn, không sợ quá no đâu.”
Con cờ Chử Tử Lăng này rất có thể đã bị phế bỏ, vậy tại sao hắn không lấy nước cờ phế này để làm bậc thang cho mình bước lên mây?
Cuối cùng, hắn cười nói: “Kế sách của tiểu tử Thời gia quá bình thường, Ngô Nghi Xuân trúng kế, còn muốn ta cũng trúng kế? Ta liền đem cái đầu đáng giá một trăm lượng vàng này xin đợi đại giá quan lâm.”
Bình luận facebook