Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287
Hai mươi lăm ngàn Bắc Phủ Quân, một nhánh quân đội huấn luyện thổi kèn ba tháng, cùng một tấm ngân phiếu khống “Mười vạn đại quân” cứ thế mà dọa cho đội quân chỉ còn khoảng mười ngàn binh sĩ thủ thành của Mạt Sa miễn cưỡng bỏ Quy Ninh mà chạy.
Thuyền lớn kiên cố từ phía Nam bờ sông Thương kéo dài đến bờ Bắc, xích sắt nối liền, ba chiếc liền nhau, tạo thành một chiếc cầu lớn, đại quân của Bắc Phủ Quân mênh mông cuồn cuộn tiến vào Quy Ninh.
Trì Tiểu Trì từ trên thuyền nhấp nhô nhẹ nhàng nhảy xuống, giẫm chân lên bùn đen.
Cậu hỏi một vị Tham quân: “Tình hình trận chiến thế nào rồi?”
“Như Thiếu tướng quân dự liệu!” Tham quân vui vẻ nói, “Mạt Sa bỏ thành mà đi, chạy về Trường Lăng Mộ tìm chủ quân của hắn rồi.”
Trì Tiểu Trì gật đầu, không quên nhắc đến Vu Phong Miên: “Cũng nhờ quân sư hiến kế.”
Kế sách bùn đen đắp thuyền để tránh lửa quả thật là do Lâu Ảnh thiết kế.
Về phần lấy đầu rùa và thổi kèn bao gồm cả những gì Bắc Phủ Quân đang làm đều là chủ ý của Trì Tiểu Trì.
…Sau khi Bắc Phủ Quân chiếm thế thượng phong, Trì Tiểu Trì liền ra hiệu cho binh sĩ của phe mình nhóm lửa ở bờ Nam.
Sau khi thu được tín hiệu, hai trăm binh sĩ ở thượng du liền thả thuyền vào sông.
Thuyền nhỏ chảy xuôi, 200 người trên mặt sông nổi trống kêu to: “Quy Ninh bại rồi! Mạt Sa chết rồi!!”
Dùng loa kèn trào phúng đối thủ toàn server là chuyện mà Trì Tiểu Trì làm vô cùng thành thục.
Đây là kế liên hoàn kế.
Trì Tiểu Trì sai người báo cho Chử Tử Lăng quân tình chính xác là vì muốn kéo hắn vào trong kế hoạch.
Lần lượt xảy ra chuyện với Ngải Sa và Ngô Nghi Xuân, với bản tính đa nghi của Mạt Sa thì sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng tin tình báo của Chử Tử Lăng.
Mạt Sa trong lòng hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của thực lực ba thành, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bắc Phủ Quân cường công trực diện, có khả năng nhất chính là đánh nghi binh Quy Ninh, kỳ thật là để quân chủ lực đi đường vòng đánh thượng du, khi Ngật Tạp dẫn quân rời khỏi Trường Lăng Mộ thì sẽ tấn công Ngật Tạp.
Tính tình của Mạt Sa như lang sói, thứ nhất là cẩn thận, thứ hai là tham lam, nhận được tình báo tuyệt đối sẽ không chịu chia cho người khác, muốn chiếm toàn bộ lợi ích, vừa có thể lộ ra Ngật Tạp vô năng vừa có thể một hơi đi ăn trọn quân chủ lực của Bắc Phủ Quân đang mưu toan “Giương Đông kích Tây”.
Bởi vậy hắn chắc chắn sẽ đẩy quân chủ lực của mình đến gần Trường Lăng Mộ để ôm cây đợi thỏ, lại không hề cảm thấy đối chọi với hai bên mạnh yếu, trong lúc vô tình lần lượt làm rơi tất cả.
Trong ba thành thì mạnh nhất là Quy Ninh nhưng lại trở thành nơi bị uy hiếp.
Trì Tiểu Trì ra lệnh cho Kiêu Kỵ Doanh tốn ba tháng thu mua, huấn luyện ngựa là vì lên kế hoạch ngay đêm nay ở phụ cận Trường Lăng Mộ đuổi ngựa cho bụi bay tán loạn chế tạo ảo giác có đại quân di chuyển.
Trong khi đó cậu lợi dụng gió Nam để dẫn quân vượt sông.
Chiêng trống vang trời, tiếng pháo ầm ĩ, cờ đỏ phấp phới, quân đoàn tấp nập.
Cậu dẫn theo hai mươi ngàn quân chủ lực “đánh nghi binh”.
Tình thế cũng đúng như Mạt Sa đã dự đoán, Trường Lăng Mộ, Quy Ninh và Đạo Thành là thế tam giác, một bên bị tập kích thì hai phía còn lại tất nhiên sẽ xuất binh.
Hiện tại quân chủ lực mà Mạt Sa phân ra ngoài có lẽ cũng cảm thấy bản thân bị trúng kế giương Đông kích Tây, tất nhiên sẽ liên hợp với Ngật Tạp ở Trường Lăng Mộ cùng phản công, ý đồ đoạt lại thành trì.
Quân của Ngật Tạp không tính là đông, có khoảng mười lăm ngàn binh mã, phát hiện Quy Ninh bị chiếm đống, cho dù không dốc toàn lực thì cũng sẽ dẫn chủ lực đến cứu, đến lúc đó quân đội còn ở lại thủ thành e là không tới năm ngàn.
Nhưng Bắc Phủ Quân lần này điều động tổng binh mã có tới ba mươi bốn mươi ngàn người.
Hai mươi lăm ngàn người vượt sông là quân chủ lực cường công, mà những người còn lại đang ở trong bóng tối thèm thuồng nhìn Trường Lăng Mộ, chờ cơ hội quân chủ lực trong thành rời đi.
Cái gọi là mưu kế đương nhiên không thể chu toàn.
Nếu Mạt Sa kiên quyết không bỏ thành, hoặc là có năng lực ổn định quân tâm đã bị hoảng loạn, tử thủ Quy Ninh, chờ người đến cứu viện thì Trì Tiểu Trì cũng chỉ có thể tức khắc hạ lệnh chủ lực Bắc Phủ Quân đi đường vòng, né mũi nhọn, tiến đánh Trường Lăng Mộ của Ngật Tạp, cũng có thể nhờ vào đó áp chế nhuệ khí của Mạt Sa.
Nhưng tiếc là Mạt Sa là người rất sợ chết.
Hắn không dám đánh cược Trì Tiểu Trì có mang đến mười vạn quân mã hay không, cũng không dám đem hy vọng ký thác vào quân đội Nam Cương đang mất hết sĩ khí, không thể làm gì khác hơn là bỏ thành mà đi, tìm quân chủ lực của hắn rồi mới quay về tấn công.
Bởi vậy hắn mở ra một cánh cửa Quy Ninh, trực tiếp ném thành cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì chỉ huy: “Cấp tốc chiếm lấy Quy Ninh, củng cố phòng thủ thành trì, chọn ra mười ngàn binh mã, đổi lại y phục đã chuẩn bị sẵn trước đó, chuẩn bị ứng chiến!”
Tham quân đáp một tiếng dạ rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Tiểu Trì đi ra vài bước, lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Một Giáo úy đi theo bên cạnh Trì Tiểu Trì lau mồ hôi trên cái trán bóng loáng: “Thiếu tướng quân, chờ Trường Lăng Mộ bên kia cũng náo loạn, mấy vạn quân Nam Cương kẹp giữa Quy Ninh và Trường Lăng Mộ liền trở thành phế bỏ, đầu lẫn đuôi không được chiếu cố, sĩ khí bị tổn hại, thậm chí sẽ xảy ra nội chiến với bên cứu viện. Nhưng mà…hai vạn quân bên Đạo thành thì phải ứng phó thế nào?”
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trăng, nói: “Yên tâm, đúng thời gian đã suy tính trước, loa báo toàn server cũng nên mở ra ở Đạo Thành.”
Giáo úy: “…Cái gì ạ?”
“Tác Tường tướng quân của Đạo Thành nổi danh là người đa nghi.” Trì Tiểu Trì thu về giọng nói không đứng đắn, “Ngươi cảm thấy nếu hắn nghe nói Trường Lăng Mộ và Quy Ninh bị tổn hại thì sẽ tiếp tục dẫn quân liều mạng tiến đến Quy Ninh tấn công hay là ngồi xổm ở ổ của mình để giữ trứng?”
“Ý của ngài là…?”
“Ta phái một ngàn người, chừa ra đường lui, đi xung quanh Đạo Thành khua chiêng gõ trống.”
Cậu nhìn khắp một vòng: “Bí mật quân sự. Nếu Tác Tường thủ kín Đạo Thành, không chịu ló mặt ra thì trước khi trời sáng sẽ không phái viện quân đến, vậy ta liền có thể để Trường Lăng Mộ và Quy Ninh đều trở thành họ Nghiêm.”
Dứt lời, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy một người trong đám đông mà cậu muốn tìm.
Nhân Thanh, thị vệ của Thập tam Hoàng tử.
Trì Tiểu Trì bước nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay của người nọ: “Thập tam Hoàng tử đâu?”
Sắc mặt Nhân Thanh vẫn còn trắng bệch: “Bẩm Thời tướng quân, thuộc hạ không biết…Sau khi chiến sự bắt đầu, Thập tam Hoàng tử và thuộc hạ liền bị thất lạc. Vừa rồi thuộc hạ nghe nói Thập tam Hoàng tử bắt được một thân binh của Mạt Sa, hỏi rõ hướng đi của Mạt Sa, sau đó dẫn theo một trăm kỵ binh truy đuổi tàn binh của Mạt Sa.”
“… Cái gì?!!”
Lúc này tim của Thời Đình Vân liền đập mất trật tự, mặc kệ Trì Tiểu Trì điều khiển thế nào thì tứ chi vẫn khó có thể kiềm chế mà run rẩy, ngân giáp cũng va chạm, phát ra những tiếng xào xạc nho nhỏ.
Nhân Thanh: “Thời thiếu tướng quân…”
Thời Đình Vân không chờ Nhân Thanh dứt lời, y nhanh chân gấp rút chạy đến trước một con ngựa cao lớn, kéo lấy dây cương, đang muốn xoay người lên lưng ngựa thì liền nhìn thấy Nghiêm Nguyên Hành máu me khắp người, từ hướng Tây cửa thành cưỡi ngựa chạy vào, phía sau có ước chừng hơn năm mươi kỵ binh đi theo.
Tay phải của hắn cầm một thứ gì đó như quả bưởi, cưỡi ngựa đến trước người Thời Đình Vân, một tay kéo cương, để ngựa đạp bước tại chỗ, sau đó chợt thả tay ra.
Một cái đầu người lăn xuống đất.
Đôi mắt xanh biếc của Mạt Sa còn đang mở to, cảm xúc cuối cùng phản chiếu trong mắt không nhìn ra là sợ hãi hay là phẫn nộ.
Nghiêm Nguyên Hành lau đi vết máu trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Thời tướng quân, ta lấy được đầu của Mạt Sa, có thể lĩnh một trăm lượng vàng kia chưa?”
Đôi môi của Thời Đình Vân run cầm cập hai lần, kéo lấy Nghiêm Nguyên Hành, đem hắn té xuống ngựa, cưỡi trên người hắn, nắm lấy bả vai của hắn mà vật hai lần xuống đất, khi Nhân Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Thời Đình Vân lại đột nhiên ôm chặt Nghiêm Nguyên Hành vào lòng, đầu đặt trên bả vai của hắn, không nói lời nào, thân thể lại không nhịn được mà hơi run rẩy.
Hai người thanh niên lăn dưới đất, đầu mặt đầy máu và bùn.
Nghiêm Nguyên Hành không ngờ y sẽ có phản ứng này, hơi có chút luống cuống, lại không muốn dùng tay đầy máu làm bẩn Thời Đình Vân, cho nên không dám ôm y: “Tố Thường, ta không sao.”
Thời Đình Vân gào thét khàn cổ họng: “…Hồ đồ!! Ngươi quả thật là hồ đồ!!”
Nhân Thanh ở một bên nhìn, không biết có nên nhắc nhở Thời thiếu tướng quân hay không, trong âm thầm muốn làm gì thì cũng miễn bàn, nhưng y trách cứ Thập tam Hoàng tử trước mắt nhiều người như vậy quả thật là rất bất kính.
Nhưng Nghiêm Nguyên Hành lại không hề để ý đến chuyện này.
Hắn dịu dàng giải thích: “Ta tự đặt ra giới hạn cho mình, chỉ đuổi theo hai mươi dặm, nếu không tìm thấy tung tích thì bỏ qua. Cũng may ta đuổi kịp, bên cạnh hắn chỉ có tám mươi thân vệ, cũng không tính là khó đối phó…Ta muốn làm chút gì đó cho ngươi. Cái này đã đủ chưa?”
Tinh thần của Thời Đình Vân rốt cục cũng xem như dần thả lỏng.
Y nói: “Được rồi, rất đủ.”
Một lát sau, y mạnh mẽ lau mặt, đứng dậy, nói với Giáo úy đang trợn mắt ngoác mồm ở một bênh: “Truyền lệnh xuống, bảo các tướng sĩ đổi khẩu hiệu!”
Giáo úy nói: “Phải lan tin Mạt Sa đã qua đời ra ngoài?”
“Không, trước tiên không đề cập đến chết sống của Mạt Sa.” Ảnh hưởng trái chiều lên tâm tình của Thời Đình Vân dần dần thối lui, Trì Tiểu Trì cuối cùng cũng xem như lấy lại IQ của mình, “Không tìm được Mạt Sa có thể khiến bọn họ từ đầu đến cuối mang theo cảm giác bất an. Nhưng nếu treo đầu của Mạt Sa lên thì ai biết có chọc giận bọn họ hay không, cùng chung mối thù, đến đây đoạt thành à?”
“Thiếu tướng quân suy nghĩ rất đúng. Vậy bảo các tướng sĩ đổi khẩu hiệu thế nào?”
Trì Tiểu Trì không hề nghĩ ngợi: “Giết Ngật Tạp, tặng đầu rùa.”
Giáo Úy: “…” Ngài có thể tặng thứ khác hay không.
Thế nhưng mệnh lệnh phải được thực hiện, từ trước đến giờ đây đều là truyền thống của Bắc Phủ Quân, huống hồ khẩu hiệu này lại có hiệu quả ngoài ý muốn, vừa thuận miệng lại có thể nhấc lên sĩ khí, bởi vậy Giáo úy chắp tay một cái, liền lui ra ngoài truyền lệnh.
Thuyền lớn kiên cố từ phía Nam bờ sông Thương kéo dài đến bờ Bắc, xích sắt nối liền, ba chiếc liền nhau, tạo thành một chiếc cầu lớn, đại quân của Bắc Phủ Quân mênh mông cuồn cuộn tiến vào Quy Ninh.
Trì Tiểu Trì từ trên thuyền nhấp nhô nhẹ nhàng nhảy xuống, giẫm chân lên bùn đen.
Cậu hỏi một vị Tham quân: “Tình hình trận chiến thế nào rồi?”
“Như Thiếu tướng quân dự liệu!” Tham quân vui vẻ nói, “Mạt Sa bỏ thành mà đi, chạy về Trường Lăng Mộ tìm chủ quân của hắn rồi.”
Trì Tiểu Trì gật đầu, không quên nhắc đến Vu Phong Miên: “Cũng nhờ quân sư hiến kế.”
Kế sách bùn đen đắp thuyền để tránh lửa quả thật là do Lâu Ảnh thiết kế.
Về phần lấy đầu rùa và thổi kèn bao gồm cả những gì Bắc Phủ Quân đang làm đều là chủ ý của Trì Tiểu Trì.
…Sau khi Bắc Phủ Quân chiếm thế thượng phong, Trì Tiểu Trì liền ra hiệu cho binh sĩ của phe mình nhóm lửa ở bờ Nam.
Sau khi thu được tín hiệu, hai trăm binh sĩ ở thượng du liền thả thuyền vào sông.
Thuyền nhỏ chảy xuôi, 200 người trên mặt sông nổi trống kêu to: “Quy Ninh bại rồi! Mạt Sa chết rồi!!”
Dùng loa kèn trào phúng đối thủ toàn server là chuyện mà Trì Tiểu Trì làm vô cùng thành thục.
Đây là kế liên hoàn kế.
Trì Tiểu Trì sai người báo cho Chử Tử Lăng quân tình chính xác là vì muốn kéo hắn vào trong kế hoạch.
Lần lượt xảy ra chuyện với Ngải Sa và Ngô Nghi Xuân, với bản tính đa nghi của Mạt Sa thì sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng tin tình báo của Chử Tử Lăng.
Mạt Sa trong lòng hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của thực lực ba thành, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Bắc Phủ Quân cường công trực diện, có khả năng nhất chính là đánh nghi binh Quy Ninh, kỳ thật là để quân chủ lực đi đường vòng đánh thượng du, khi Ngật Tạp dẫn quân rời khỏi Trường Lăng Mộ thì sẽ tấn công Ngật Tạp.
Tính tình của Mạt Sa như lang sói, thứ nhất là cẩn thận, thứ hai là tham lam, nhận được tình báo tuyệt đối sẽ không chịu chia cho người khác, muốn chiếm toàn bộ lợi ích, vừa có thể lộ ra Ngật Tạp vô năng vừa có thể một hơi đi ăn trọn quân chủ lực của Bắc Phủ Quân đang mưu toan “Giương Đông kích Tây”.
Bởi vậy hắn chắc chắn sẽ đẩy quân chủ lực của mình đến gần Trường Lăng Mộ để ôm cây đợi thỏ, lại không hề cảm thấy đối chọi với hai bên mạnh yếu, trong lúc vô tình lần lượt làm rơi tất cả.
Trong ba thành thì mạnh nhất là Quy Ninh nhưng lại trở thành nơi bị uy hiếp.
Trì Tiểu Trì ra lệnh cho Kiêu Kỵ Doanh tốn ba tháng thu mua, huấn luyện ngựa là vì lên kế hoạch ngay đêm nay ở phụ cận Trường Lăng Mộ đuổi ngựa cho bụi bay tán loạn chế tạo ảo giác có đại quân di chuyển.
Trong khi đó cậu lợi dụng gió Nam để dẫn quân vượt sông.
Chiêng trống vang trời, tiếng pháo ầm ĩ, cờ đỏ phấp phới, quân đoàn tấp nập.
Cậu dẫn theo hai mươi ngàn quân chủ lực “đánh nghi binh”.
Tình thế cũng đúng như Mạt Sa đã dự đoán, Trường Lăng Mộ, Quy Ninh và Đạo Thành là thế tam giác, một bên bị tập kích thì hai phía còn lại tất nhiên sẽ xuất binh.
Hiện tại quân chủ lực mà Mạt Sa phân ra ngoài có lẽ cũng cảm thấy bản thân bị trúng kế giương Đông kích Tây, tất nhiên sẽ liên hợp với Ngật Tạp ở Trường Lăng Mộ cùng phản công, ý đồ đoạt lại thành trì.
Quân của Ngật Tạp không tính là đông, có khoảng mười lăm ngàn binh mã, phát hiện Quy Ninh bị chiếm đống, cho dù không dốc toàn lực thì cũng sẽ dẫn chủ lực đến cứu, đến lúc đó quân đội còn ở lại thủ thành e là không tới năm ngàn.
Nhưng Bắc Phủ Quân lần này điều động tổng binh mã có tới ba mươi bốn mươi ngàn người.
Hai mươi lăm ngàn người vượt sông là quân chủ lực cường công, mà những người còn lại đang ở trong bóng tối thèm thuồng nhìn Trường Lăng Mộ, chờ cơ hội quân chủ lực trong thành rời đi.
Cái gọi là mưu kế đương nhiên không thể chu toàn.
Nếu Mạt Sa kiên quyết không bỏ thành, hoặc là có năng lực ổn định quân tâm đã bị hoảng loạn, tử thủ Quy Ninh, chờ người đến cứu viện thì Trì Tiểu Trì cũng chỉ có thể tức khắc hạ lệnh chủ lực Bắc Phủ Quân đi đường vòng, né mũi nhọn, tiến đánh Trường Lăng Mộ của Ngật Tạp, cũng có thể nhờ vào đó áp chế nhuệ khí của Mạt Sa.
Nhưng tiếc là Mạt Sa là người rất sợ chết.
Hắn không dám đánh cược Trì Tiểu Trì có mang đến mười vạn quân mã hay không, cũng không dám đem hy vọng ký thác vào quân đội Nam Cương đang mất hết sĩ khí, không thể làm gì khác hơn là bỏ thành mà đi, tìm quân chủ lực của hắn rồi mới quay về tấn công.
Bởi vậy hắn mở ra một cánh cửa Quy Ninh, trực tiếp ném thành cho Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì chỉ huy: “Cấp tốc chiếm lấy Quy Ninh, củng cố phòng thủ thành trì, chọn ra mười ngàn binh mã, đổi lại y phục đã chuẩn bị sẵn trước đó, chuẩn bị ứng chiến!”
Tham quân đáp một tiếng dạ rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Tiểu Trì đi ra vài bước, lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Một Giáo úy đi theo bên cạnh Trì Tiểu Trì lau mồ hôi trên cái trán bóng loáng: “Thiếu tướng quân, chờ Trường Lăng Mộ bên kia cũng náo loạn, mấy vạn quân Nam Cương kẹp giữa Quy Ninh và Trường Lăng Mộ liền trở thành phế bỏ, đầu lẫn đuôi không được chiếu cố, sĩ khí bị tổn hại, thậm chí sẽ xảy ra nội chiến với bên cứu viện. Nhưng mà…hai vạn quân bên Đạo thành thì phải ứng phó thế nào?”
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trăng, nói: “Yên tâm, đúng thời gian đã suy tính trước, loa báo toàn server cũng nên mở ra ở Đạo Thành.”
Giáo úy: “…Cái gì ạ?”
“Tác Tường tướng quân của Đạo Thành nổi danh là người đa nghi.” Trì Tiểu Trì thu về giọng nói không đứng đắn, “Ngươi cảm thấy nếu hắn nghe nói Trường Lăng Mộ và Quy Ninh bị tổn hại thì sẽ tiếp tục dẫn quân liều mạng tiến đến Quy Ninh tấn công hay là ngồi xổm ở ổ của mình để giữ trứng?”
“Ý của ngài là…?”
“Ta phái một ngàn người, chừa ra đường lui, đi xung quanh Đạo Thành khua chiêng gõ trống.”
Cậu nhìn khắp một vòng: “Bí mật quân sự. Nếu Tác Tường thủ kín Đạo Thành, không chịu ló mặt ra thì trước khi trời sáng sẽ không phái viện quân đến, vậy ta liền có thể để Trường Lăng Mộ và Quy Ninh đều trở thành họ Nghiêm.”
Dứt lời, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy một người trong đám đông mà cậu muốn tìm.
Nhân Thanh, thị vệ của Thập tam Hoàng tử.
Trì Tiểu Trì bước nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay của người nọ: “Thập tam Hoàng tử đâu?”
Sắc mặt Nhân Thanh vẫn còn trắng bệch: “Bẩm Thời tướng quân, thuộc hạ không biết…Sau khi chiến sự bắt đầu, Thập tam Hoàng tử và thuộc hạ liền bị thất lạc. Vừa rồi thuộc hạ nghe nói Thập tam Hoàng tử bắt được một thân binh của Mạt Sa, hỏi rõ hướng đi của Mạt Sa, sau đó dẫn theo một trăm kỵ binh truy đuổi tàn binh của Mạt Sa.”
“… Cái gì?!!”
Lúc này tim của Thời Đình Vân liền đập mất trật tự, mặc kệ Trì Tiểu Trì điều khiển thế nào thì tứ chi vẫn khó có thể kiềm chế mà run rẩy, ngân giáp cũng va chạm, phát ra những tiếng xào xạc nho nhỏ.
Nhân Thanh: “Thời thiếu tướng quân…”
Thời Đình Vân không chờ Nhân Thanh dứt lời, y nhanh chân gấp rút chạy đến trước một con ngựa cao lớn, kéo lấy dây cương, đang muốn xoay người lên lưng ngựa thì liền nhìn thấy Nghiêm Nguyên Hành máu me khắp người, từ hướng Tây cửa thành cưỡi ngựa chạy vào, phía sau có ước chừng hơn năm mươi kỵ binh đi theo.
Tay phải của hắn cầm một thứ gì đó như quả bưởi, cưỡi ngựa đến trước người Thời Đình Vân, một tay kéo cương, để ngựa đạp bước tại chỗ, sau đó chợt thả tay ra.
Một cái đầu người lăn xuống đất.
Đôi mắt xanh biếc của Mạt Sa còn đang mở to, cảm xúc cuối cùng phản chiếu trong mắt không nhìn ra là sợ hãi hay là phẫn nộ.
Nghiêm Nguyên Hành lau đi vết máu trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Thời tướng quân, ta lấy được đầu của Mạt Sa, có thể lĩnh một trăm lượng vàng kia chưa?”
Đôi môi của Thời Đình Vân run cầm cập hai lần, kéo lấy Nghiêm Nguyên Hành, đem hắn té xuống ngựa, cưỡi trên người hắn, nắm lấy bả vai của hắn mà vật hai lần xuống đất, khi Nhân Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Thời Đình Vân lại đột nhiên ôm chặt Nghiêm Nguyên Hành vào lòng, đầu đặt trên bả vai của hắn, không nói lời nào, thân thể lại không nhịn được mà hơi run rẩy.
Hai người thanh niên lăn dưới đất, đầu mặt đầy máu và bùn.
Nghiêm Nguyên Hành không ngờ y sẽ có phản ứng này, hơi có chút luống cuống, lại không muốn dùng tay đầy máu làm bẩn Thời Đình Vân, cho nên không dám ôm y: “Tố Thường, ta không sao.”
Thời Đình Vân gào thét khàn cổ họng: “…Hồ đồ!! Ngươi quả thật là hồ đồ!!”
Nhân Thanh ở một bên nhìn, không biết có nên nhắc nhở Thời thiếu tướng quân hay không, trong âm thầm muốn làm gì thì cũng miễn bàn, nhưng y trách cứ Thập tam Hoàng tử trước mắt nhiều người như vậy quả thật là rất bất kính.
Nhưng Nghiêm Nguyên Hành lại không hề để ý đến chuyện này.
Hắn dịu dàng giải thích: “Ta tự đặt ra giới hạn cho mình, chỉ đuổi theo hai mươi dặm, nếu không tìm thấy tung tích thì bỏ qua. Cũng may ta đuổi kịp, bên cạnh hắn chỉ có tám mươi thân vệ, cũng không tính là khó đối phó…Ta muốn làm chút gì đó cho ngươi. Cái này đã đủ chưa?”
Tinh thần của Thời Đình Vân rốt cục cũng xem như dần thả lỏng.
Y nói: “Được rồi, rất đủ.”
Một lát sau, y mạnh mẽ lau mặt, đứng dậy, nói với Giáo úy đang trợn mắt ngoác mồm ở một bênh: “Truyền lệnh xuống, bảo các tướng sĩ đổi khẩu hiệu!”
Giáo úy nói: “Phải lan tin Mạt Sa đã qua đời ra ngoài?”
“Không, trước tiên không đề cập đến chết sống của Mạt Sa.” Ảnh hưởng trái chiều lên tâm tình của Thời Đình Vân dần dần thối lui, Trì Tiểu Trì cuối cùng cũng xem như lấy lại IQ của mình, “Không tìm được Mạt Sa có thể khiến bọn họ từ đầu đến cuối mang theo cảm giác bất an. Nhưng nếu treo đầu của Mạt Sa lên thì ai biết có chọc giận bọn họ hay không, cùng chung mối thù, đến đây đoạt thành à?”
“Thiếu tướng quân suy nghĩ rất đúng. Vậy bảo các tướng sĩ đổi khẩu hiệu thế nào?”
Trì Tiểu Trì không hề nghĩ ngợi: “Giết Ngật Tạp, tặng đầu rùa.”
Giáo Úy: “…” Ngài có thể tặng thứ khác hay không.
Thế nhưng mệnh lệnh phải được thực hiện, từ trước đến giờ đây đều là truyền thống của Bắc Phủ Quân, huống hồ khẩu hiệu này lại có hiệu quả ngoài ý muốn, vừa thuận miệng lại có thể nhấc lên sĩ khí, bởi vậy Giáo úy chắp tay một cái, liền lui ra ngoài truyền lệnh.
Bình luận facebook