3.
Tôi đắm chìm trong hồi ức hơi lâu, chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần mới nhận ra Giang Ngôn ở trước mặt tôi trông có vẻ hoảng loạn và thất thố.
“Đường Mẫn, không phải anh cố ý về muộn đâu, do hôm nay công ty tăng ca…”
Lời giải thích của cậu ta đột nhiên dừng lại khi cậu ta nhìn thấy nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại di động của tôi lúc ấy.
Tôi xoa xoa mi tâm* và có chút mệt mỏi nói: (* khoảng trống giữa chân mày)
“Tớ đã mời khách ăn tối tại nhà hàng đó, cho nên nhân tiện tớ đã đăng ký làm thành viên. Cậu và La Kiều cùng đến đó ăn cơm, chính là đã sử dụng chỗ ngồi mà tớ đã đặt trước đó và họ tự động gửi tin nhắn cho tớ.”
Đó là một trong những nhà hàng rất khó đặt được bàn, vì vậy tôi đã đặc biệt gọi điện thoại trước.
Kết quả là trước khi đi làm, Giang Ngôn đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng công ty phải tăng ca và không có cách nào để đi ăn tối với tôi.
Lúc đó tôi đang họp, nên đưa cho cậu ta mã QR của số thứ tự xếp hàng, nhờ cậu ấy hủy giúp chỗ ngồi tôi đã đặt trước.
Hai giờ sau, khi tôi mang bánh ngọt về và nhận được tin nhắn này.
Tôi nhìn Giang Ngôn, trên khuôn mặt ưu tú đó hiện ra vẻ u tối từng chút một.
Cậu ta vươn tay ra nắm lấy cổ tay tôi, tôi không hất tay cậu ta ra, đôi môi tái nhợt của cậu ta cuối cùng cũng đã có chút huyết sắc.
“Anh có thể giải thích, Tiểu Mẫn à, anh có thể giải thích …”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, Giang Ngôn. Đó không phải lỗi của anh, không trách anh được. Thực ra có một số chuyện em đã sớm nhận ra rồi nhưng em lại không muốn từ bỏ.”
Trong vài giờ chờ đợi Giang Ngôn về nhà tôi đã hồi tưởng lại từng chút một những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng nếu như không phải là tôi cố chấp theo đuổi Giang Ngôn và không chịu buông tay, có lẽ so với bây giờ tôi sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Cũng không phải không có ai thích tôi. Vào năm thứ ba đại học ấy, có một đàn anh học cùng chuyên ngành đã tỏ tình với tôi.
Nhưng vào thời điểm đó, tôi đã bị mắc kẹt trong tình yêu đơn phương vô vọng dành cho Giang Ngôn, từ đầu đến cuối chưa từng đáp lại với đàn anh.
Cho đến tháng trước, trong lần hợp tác thực hiện dự án mới, tôi bất ngờ gặp lại anh ấy.
Lúc hội nghị kết thúc, đàn anh bùi ngùi nói với tôi: “Giang Mẫn, em đã trở nên khác trước rồi.”
Tôi cười một tiếng: “Thật sao?”
Thực ra thì tôi biết.
Ba năm được mài giũa trong xã hội đã làm cho tôi nhanh chóng trưởng thành.
Đôi khi, khi tôi nhìn vào gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trong gương, nghĩ đến những hạt sequin* kém chất lượng mà La Kiều đã tháo xuống lúc đầu, tôi sẽ thất thần trong giây lát.
*hạt lấp la lấp lánh mỏng mỏng dính lên mặt ý
“Anh không muốn chia tay. Tiểu Mẫn, anh không đồng ý chia tay.”
Tôi lấy lại tinh thần và nhìn đến sự cố chấp trong ánh mắt của Giang Ngôn.
Thật ra thì, cậu ta hơi trẻ con. Sau khi chúng tôi quen nhau, Giang Ngôn thường đưa tôi đi chơi nhiều trò khác nhau.
Trong lĩnh vực này tôi không giỏi lắm, tôi thường nắm tay cầm và nhấn nó một cách loạn xạ.
Lúc đó, Giang Ngôn sẽ cúi người xuống và ôm lấy tôi từ phía sau, nắm lấy tay cầm trong tay tôi và điều khiển nó một cách trơn tru.
Mùa hè ăn mặc nhẹ nhàng, lưng tôi áp vào lồng ngực ấm áp của cậu ấy. Bất tri bất giác, tôi đã buông tay cầm xuống và cùng nhau lăn trên chiếc giường phía sau.
Tôi thật sự thích đi siêu thị với Giang Ngôn, cảnh tượng cuộc sống này sẽ khiến tôi có ảo giác rằng mình sẽ già đi cùng cậu ấy.
Mỗi lần, lúc tôi đẩy xe để chọn nguyên liệu nấu ăn trong quầy thực phẩm tươi sống, Giang Ngôn luôn mất tích một cách khó hiểu, vài phút sau lại xuất hiện một cách khó hiểu, ném hai hộp TT vào xe đẩy.
Cậu ấy sẽ còn ghé vào tai tôi và thì thầm: “Tớ nghe nói đây là mùi mới, tối nay thử một chút đi.”
*hộp TT: chắc là hộp ba con sói
Sau đó nhìn vào khuôn mặt hơi ửng đỏ của tôi, thiếu niên ấy lại cười đắc ý.
Trước kia, tôi đã nghĩ đến việc kết hôn với Giang Ngôn từ rất sớm, nhưng mỗi khi tôi đề cập đến việc này, Giang Ngôn sẽ đổi chủ đề bằng một nụ cười.
Lâu ngày, tôi cũng không hỏi nữa.
Cho đến hai tháng trước, khi tôi thỉnh thoảng trò chuyện với bạn cùng lớp đại học và biết được rằng La Kiều chưa bao giờ kết hôn, tôi mới chợt nhận ra.
Hóa ra cậu ta và tôi ở bên nhau, chẳng qua là để khiến những năm tháng chờ đợi La Kiều trở về, trôi qua dễ dàng hơn.
Tôi rút tay ra khỏi tay Giang Ngôn, đứng lên và kéo theo chiếc vali mà tôi vừa thu xếp.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt nhìn tôi: “Tiểu Mẫn, anh sai rồi, anh biết mình thực sự sai rồi ...”
Cố nén nỗi đau âm ỉ trong lòng, tôi nói với giọng lạnh nhạt:
“Em biết có thể anh sẽ khó chấp nhận điều này trong chốc lát, nhưng em muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian trước để anh có thể thử làm quen với nó.”
“Anh không thể quen với...”
Tôi kéo vali ra cửa và Giang Ngôn đuổi theo tôi suốt quãng đường.
Mở cửa ra, đàn anh đang đứng ở ngoài cửa, dịu dàng cười với Giang Ngôn: “Thật ngại quá, tôi tới giúp Đường Mẫn chuyển nhà.”
4.
Đàn anh nhận lấy rương hành lý từ tay tôi một cách tự nhiên.
Tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt nó lên tủ giày, nhưng lúc tôi định lấy đi thì bị Giang Ngôn che lại.
Anh ta nhìn tôi và đàn anh phía sau lưng tôi, trong mắt anh ta hiện rõ sự tuyệt vọng và đau đớn.
Loại ánh mắt này, trước đây khi tôi nhìn anh ta và La Kiều ở cùng nhau, có lẽ đã xuất hiện vô số lần trong mắt tôi, nhưng tất cả đều được che giấu đi bởi sự im lặng do lòng tự trọng trong tôi đúc thành.
Trong việc thích cậu ta, tôi đã đủ xấu hổ rồi, không thể lại để chút thể diện cuối cùng cũng chắp tay dâng lên nữa.
Tôi dùng sức rút tay ra, sau đó tôi vỗ nhẹ vào tay anh ta để an ủi và rộng lượng nói:
“Giang Ngôn, anh tự do rồi đó.”
Giang Ngôn mím môi và lắc đầu một cách khó khăn.
Đàn anh lạnh nhạt nói: “Đường Mẫn, chúng ta đi thôi.”
"Tối nay có một số đồ tôi không tiện mang đi, cuối tuần tôi sẽ tìm công ty chuyển nhà đến để chuyển."
Tôi cưỡng ép mình xem nhẹ vẻ mặt khó coi của Giang Ngôn và nói rõ, sau đó xoay người đi ra ngoài với đàn anh.
Giang Ngôn đuổi theo tôi đến tận lối vào thang máy, dùng giọng gần như cầu xin nói với tôi: “ Tiểu Mẫn, đợi đã, chúng ta bàn lại chuyện này lần nữa được không…“
"Không có gì để nói cả."
Đàn anh đột nhiên quay người lại, một tay chống vào tường và dùng tư thế bảo vệ tôi phía sau anh ấy, mỉm cười nhìn về phía Giang Ngôn:
"Cậu với Đường Mẫn đã chia tay rồi, hảo tụ hảo tán đi*. "
*Những người đến với nhau trong hạnh phúc rồi cũng phải chia tay trong hạnh phúc
Ánh mắt của Giang Ngôn khựng lại một lát, lúc anh ta nhìn về phía Đàn anh thì ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng và sắc bén hơn như một lưỡi dao rút ra khỏi vỏ.
Anh ta lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai?"
Đàn anh vẫn mỉm cười ôn hòa và bĩnh tĩnh trả lời như cũ: "Tôi là đàn anh khóa trên của Đường Mẫn, tên là Lâm Thâm."
Giang Ngôn quay sang tôi với ánh mắt nặng trĩu: "Em và hắn đang ở bên nhau sao?"
Tôi cụp mắt xuống, một lúc sau lại ngước lên và bình tĩnh nhìn anh ta:
"Giang Ngôn, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau ba năm rồi, đừng nghĩ là tôi cũng xấu xa như anh."
Lúc tôi nói những lời này xong, tia sáng cuối cùng trong mắt cậu ta cũng vụt tắt.
Tôi không nói nữa, sau đó đi với Lâm Thâm bước vào thang máy.
Đàn anh lớn hơn tôi ba tuổi. Tính cách của Lâm Thâm rất chững chạc và thận trọng.
Anh ấy cũng không hỏi gì, chỉ lái xe chở tôi đến căn nhà bỏ trống của người bạn anh, lúc chào tạm biệt tôi lại rất quan tâm nói:
" Không còn sớm nữa, em nên nghỉ ngơi sớm đi. Nếu cần giúp gì thì cứ gọi cho anh nhé."
Cảm ơn Lâm Thâm, tôi chỉ tắm đơn giản rồi lên giường nằm, nhưng tôi lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Sau khi rời khỏi Giang Ngôn, tôi không ngờ tâm trạng của mình yên ổn đến thế.
Có lẽ trước đó, lúc tôi phát hiện ra rằng cậu ta cố tình tránh đi ánh mắt của tôi khi gửi tin nhắn WeChat, hoặc nhận ra rằng cậu ta luôn đợi La Kiều quay đầu lại, trong lòng tôi đã sớm chuẩn bị cho việc này.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ tôi vẫn đến công ty làm việc, nhưng lúc này lại bị Giang Ngôn chặn lại ở cổng công viên.
Người qua đường vội vội vàng vàng ném tò mò liếc nhìn chúng tôi trước khi đi, tôi trầm mặc một lúc, chủ động nắm lấy cổ tay cậu ta và kéo đến dưới gốc cây bên cạnh.
"Giang Ngôn, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tôi cau mày nhìn cậu ta: "Gần chín giờ rồi , tôi còn phải đi làm nữa đấy."
"Anh không muốn chia tay với em." Cậu ta nắm chặt lấy tay tôi, đầu ngón tay bao lấy mu bàn tay lạnh như băng của cậu ta, ánh mắt đặc biệt cố chấp: "It nhất em phải nghe anh giải thích chứ... Anh và La Kiều là trong sạch."
Trong nháy mắt tôi có chút dao động.
Lúc ở bên Giang Ngôn, bất kể là mùa nào thì tay cậu ta cũng luôn lạnh buốt.
Trước đây tôi đã giục cậu ta đi khám Trung y, nghe nói là có một loại khí lạnh nào đó xâm nhập vào cơ thể, cần phải châm cứu và điều dưỡng lại. Giang Ngôn sống chết cũng không chịu đi, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Vào mùa đông trời lạnh, cậu ta luôn đuổi theo tôi và đút tay vào túi áo tôi, thậm chí còn đưa tay vào vạt áo của tôi và sờ vào eo tôi.
Đôi khi tôi lườm cậu ta, cậu ta sẽ bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội và tủi thân nói lạnh.
Và tôi lúc nào cũng thỏa hiệp.
Những tình tiết mà tôi tự cho là ấm áp và ngọt ngào ấy đã trở thành những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tôi, sau khi sự thật của tình yêu được phơi bày một cách trần trụi.
Bởi vì khoảnh khắc này, tôi chợt nhớ tới…
Đại khái là khoảng mùa đông của năm năm trước, tôi ra ngoài làm việc, tình cờ gặp Giang Ngôn và La Kiều trên một con phố buôn bán gần trường học.
Hôm đó là lễ Giáng sinh và ở Thượng Hải cũng có tuyết rơi nhẹ.
Giang Ngôn đặt những đầu ngón tay lạnh đến đỏ bừng do của mình lên mặt La Kiều và bị cô ấy ngay lập tức đẩy ra.
Cậu ta đứng tại chỗ và sững sờ một lúc, nhưng lại rất nhanh thở dài và choàng tay qua vai cô ấy: "Được rồi, tớ cũng không nỡ làm cậu lạnh cóng.”
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa tình yêu đích thực và sự tạm bợ nhỉ?
Sực tỉnh khỏi kí ức, tôi cười mỉa, nói:
"Được rồi, anh nói cái gì thì chính là cái đó đi, nhưng tôi thực sự phải đi làm rồi - Giang Ngôn, tôi khác với anh, tôi còn phải dựa vào công việc này để nuôi sống bản thân mình nữa."
Bình luận facebook