5.
Năm đó khi chúng tôi tốt nghiệp, công ty của bố Giang Ngôn xảy ra một số vấn đề, chuỗi vốn quay vòng đã bị đứt gãy và đang trên bờ vực phá sản.
Lúc đó La Kiều đã dứt khoát nói chia tay:
"Giang Ngôn, không phải là em không thích anh, nhưng sau khi bố anh phá sản, chúng ta sẽ không còn là người cùng một thế giới nữa rồi, anh hiểu không?"
Cô ta rời đi rất dứt khoát, Giang Ngôn uống say chuếnh choáng và gọi cho tôi nói rằng cậu ta đói bụng.
Tôi thuận tay khoác thêm chiếc áo khoác vào và giống như vô số lần trước đây, mua đồ ăn khuya và mang đến dưới lầu cho cậu ta . Sau đó cậu ta liền cúi đầu hôn tôi.
Sau này, bố của Giang Ngôn đã đi khắp nơi để kêu gọi vốn và dùng hết các mối quan hệ tích lũy của mình để nhận được hai dự án mới quy mô lớn. Lúc đó ông đã cố gắng chống chọi vượt qua thời điểm khó khăn nhất.
Sau đó, Giang Ngôn theo lẽ thường đã gia nhập công ty của bố mình và bắt đầu thực hiện một số dự án.
Năng lực làm việc của Giang Ngôn rất xuất sắc, bố cậu ta còn nói rằng đợi sau khi Giang Ngôn kết hôn, ông sẽ dần dần giao quyền quản lý công ty cho cậu ta.
Giang Ngôn của ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể sánh đôi bên La Kiều rồi nhỉ?
Môi Giang Ngôn khẽ run, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, chỉ là suy sụp hạ tay xuống.
"Đường Mẫn."
Giọng nói dịu dàng của Lâm Thâm đột nhiên vang lên ở sau lưng và giây tiếp theo, anh đi đến bên cạnh tôi và ôm lấy vai tôi một cách tự nhiên:
"Nên vào rồi, anh có mang bữa sáng cho em nữa đấy."
Tôi không nhìn vào ánh mắt bi thương của Giang Ngôn nữa, mà cũng không quay đầu lại, bước vào khuôn viên công ty luôn.
Sau khi rẽ qua ngã tư đầu tiên, Lâm Thâm lập tức buông vai tôi ra :
“ Được rồi, anh không có ý lợi dụng em đâu, đây chỉ là biện pháp tạm thời lúc đó mà thôi. Nhưng Đường Mẫn à, sau này anh có thể lái xe đưa em đi làm không. Khu phố em ở chỉ cách anh có 300 mét mà thôi.”
“Không cần đâu, em ngồi tàu điện ngầm cũng được." Tôi lịch sự từ chối và nhanh nói thêm: "Chờ một lúc nữa em sẽ chuyển tiền thuê nhà cho anh nha, em còn phiền anh gửi lại cho bạn anh giúp em nữa."
Tối qua lúc tôi nhận được tin nhắn từ nhà hàng cũng đúng lúc Lâm Thâm gọi đến.
Tôi hơi do dự nhưng vẫn hỏi anh một câu, liệu anh có thể đến giúp tôi chuyển nhà không.
Lâm Thâm đồng ý rất nhanh và chủ động đề nghị cho tôi thuê căn nhà trống của bạn anh trong vài tháng.
Tôi rất biết ơn Lâm Thâm và nghĩ định cuối tuần mời anh một bữa cơm.
Còn những khía cạnh khác, nếu tôi có thể tự mình giải quyết thì vẫn là cố gắng không làm phiền tới anh.
Tôi đã lên kế hoạch tốt thế mà buổi sáng vài hôm sau đó, bên ngoài trời mưa rất to.
Khi tôi cẩn thận cầm ô bước đến cửa khu phố, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc từ từ dừng lại trước mặt tôi.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt ưu tú của Lâm Thâm: "Lên xe đi."
Tôi cất ô đi, dứt khoát mở cửa xe và ngồi lên đó.
Lâm Thâm cười nói: " Anh còn nghĩ rằng em sẽ lại từ chối tôi một lần nữa đấy."
Tôi vừa cười vừa thắt dây an toàn nói: "Em đâu có không biết phân biệt tốt xấu như vậy chứ."
"Bữa sáng anh mang đến cho em, nó ở trong ngăn kéo đó, nhân lúc còn nóng em ăn đi."
Lâm Thâm đối với tôi rất tốt, chính là kiểu người tuân thủ nguyên tắc theo phép lịch sự, lại yêu thích rõ ràng.
Khi anh ấy tiễn tôi đến cửa tòa nhà công ty vào buổi sáng, đúng lúc cô gái ở quầy lễ tân bắt gặp còn len lén hỏi tôi: "Đường Mẫn, cô và Lâm Thâm có tình ý sao?"
Tôi mỉm cười phủ nhận: "Chằng qua là chúng tôi ở gần nhau, ngoài trời lại đang mưa nên anh ấy cho tôi đi nhờ một đoạn mà thôi."
Vào buổi trưa, tôi ở lại văn phòng một lúc để sửa lỗi BUG.
Cô ấy lại đi vào tìm tôi và ánh mắt có chút kỳ quái: "Đường Mẫn, bên ngoài có người tìm cô."
Khi đi ra tôi mới phát hiện ra người đứng bên ngoài là Giang Ngôn.
Trên tay cậu ta xách theo một hộp cơm hai tầng, cậu ta đứng cách tôi hai bước, lặng lẳng nhìn tôi.
Ánh nắng xuyên qua một bên ô cửa kính chiếu vào, chiếu đến khuôn mặt vốn đã ưu tú lại thêm đường nét sắc sảo lại phi thường tỉ mỉ của hắn.
Thời gian luôn đối xử với Giang Ngôn rất ưu ái.
Trong ba năm qua, tôi đã trưởng thành nhanh chóng trong công việc nặng nề. Cũng vì điều này mà tôi thấy mệt mỏi và dần già dặn kinh nghiệm.
Mà trên cơ thể cậu ta vẫn còn tinh thần trẻ trung đầy sức sống, cũng giống như dáng vẻ đã khiến trái tim tôi loạn nhịp khi đó.
Tôi đưa Giang Ngôn đến căn phòng nhỏ trong phòng trà, cau mày hỏi cậu ta: "Anh tới đây làm gì?"
Cậu ta nhẹ nhàng đặt hộp cơm trong tay lên bàn: "Trước đây không phải em nói đồ ăn trong căn tin của công ty không ngon sao? Anh có nấu món em thích ăn đó."
Ánh mắt tôi lướt vội, thấy trên những ngón tay thon dài của Giang Ngôn có hai vết đỏ rõ ràng, giống như vết phỏng do nấu ăn lưu lại.
Cậu ta chưa bao giờ giỏi trong việc nấu ăn.
Trước đây, lúc hâm nóng cơm trong lò vi sóng hay nấu cà chua và mì trứng cho người đang làm việc ngoài giờ, đã là giới hạn của cậu ta rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu nói: "Giang Ngôn...chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi đó anh có hiểu không? Vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không thích tôi, vậy tại sao anh lại diễn như vậy? Đi đi…"
Ký ức lúc học đại học cậu ta cố tình dùng tôi để khiêu khích La Kiều đột nhiên ùa về, trong lòng chợt nhói đau khiến cho tôi đột nhiên siết chặt bàn tay đang buông xuôi bên người mình.
Giang Ngôn tiến lên một bước, cúi đầu xuống và mím môi nhìn tôi, nói:
"Em cứ xem như anh của bây giờ lại bắt đầu một lần nữa theo đuổi em đi, có thể chứ?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi mắt cậu ta tối sầm lại và sắc mặt trở nên tái nhợt.
Tôi không hiểu được.
Nếu như bây giờ La Kiều đã trở lại rồi, tại sao cậu ta còn muốn tiếp tục quấn lấy tôi không buông chứ?
6
Cuối cùng, Giang Ngôn buộc phải để lại hộp cơm và rời đi.
Tôi đứng ở trong phòng và sau một lúc trầm mặc, vẫn là ngồi xuống và ăn bữa trưa của mình.
Thành thật mà nói thì nó không ngon lắm.
Tài nấu nướng của Giang Ngôn không thể nào tiến bộ đến mức nhảy vọt chỉ trong vài ngày ngắn ngủi sau khi tôi rời đi được, nấm đã xào đến mức cháy khét và thậm chí cậu ta còn quên cho muối.
Sau khi thu dọn hộp cơm và trở lại bàn làm việc, tôi nhìn thấy tin nhắn của Giang Ngôn gửi đến: "Ăn ngon không? Có chỗ nào không hợp với khẩu vị của em không, lần sau anh sẽ cải thiện."
Trong giọng điệu của cậu ta có chút dè dặt.
“ Không ngon đâu, lần sau anh cũng không cần đưa nữa." Tôi không chừa cho cậu ta một chút hi vọng nào cả.
Giang Ngôn không trả lời tôi ngay lập tức, phải mất một lúc lâu sau cậu ta mới gửi một gói biểu tượng cảm xúc hình bé mèo dễ thương và cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
Không biết là từ lúc nào, tình cảnh và giọng điệu giữa chúng tôi đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Trưa ngày hôm sau, cậu ta lại xách theo một hộp cơm mới và xuất hiện trước cửa công ty tôi.
Trước ánh mắt tò mò của đồng nghiệp tôi kéo cậu ta vào phòng trà, khóa trái cửa lại, lạnh lùng nhìn cậu ta nói:
"Giang Ngôn, anh làm như thế không có ý nghĩa gì đâu."
Tay cậu ta khựng lại giữa không trung, run lên một cái, nhìn tôi với vẻ mặt đầy sự chán nản: "Tiểu Mẫn, em thật sự không thích anh nữa sao?”
Tôi cạn lời rồi đấy.
Cậu ta miễn cưỡng nhếch khóe môi, sau đó lại đặt hộp cơm xuống bàn và từ trong tay tôi lấy đi một hộp cơm khác mà tôi đã rửa sạch:
"Vậy anh đi nhé. Ngày mai nếu em muốn ăn món gì, em có thể nhắn tin nói cho anh biết."
Ngày hôm sau, vì đang trong giai đoạn nghiệm thu dự án, Lâm Thâm đã đến công ty của chúng tôi một chuyến và bận rộn cho đến lúc nghỉ trưa mới kết thúc.
Anh ấy cười nói: "Chúng ta đi ăn trưa đi với nhau đi, buổi chiều lại tiếp tục?"
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng kết quả là lúc ra cửa, đúng lúc tôi trông thấy Giang Ngôn đang ở đó.
Khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy tôi sánh bước bên cạnh Lâm Thâm, sắc mặt cậu ta trở nên tái nhợt.
Tôi thu hồi tầm mắt và im lặng cụp mắt xuống, nhưng lúc này trên vai tôi có một lực đạo nhẹ nhàng ấm áp đặt lên.
Chính là Lâm Thâm... người đã choàng tay qua vai tôi.
Anh ấy không buông tay cho đến khi chúng tôi bước vào thang máy, mãi đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Giang Ngôn, thay vào đó, bên trong không gian im lặng anh ấy bình thản nói: "Có vài người, lúc nào cũng là sau khi nhận ra mình thực sự mất đi rồi mới thấy hối hận. Nhưng loại hối hận này, không hẳn vì thực sự thích nó, mà chỉ đơn thuần là không cam lòng mà thôi.
Tôi quay sang nhìn anh ấy: "Anh đang nói Giang Ngôn sao?"
Lâm Thâm im lặng trong hai giây, sau đó thẳng thắng thừa nhận: "Đúng vậy."
"Đàn anh à, anh thật giống như là... không thích cậu ta lắm?"
“Lúc đầu khi cậu ta đến trường tìm em, đúng lúc anh thấy bọn em. Trời nắng to như vậy, em chạy đến mức thở không ra hơi, mà trên mặt cậu ta ngay cả một nụ cười cũng không xuất hiện."
Đang nói, đột nhiên anh chợt nghiêng người sang, vén mái tóc lòa xòa của tôi ra sau tai, chậm rãi nói :
"Đường Mẫn, bốn năm trước anh đã thổ lộ tình cảm với em. Anh ta đối xử với em như vậy, em cho rằng anh sẽ còn có chút thiện cảm nào với anh ta sao?"
Bởi vì Lâm Thâm đột nhiên cuối đầu xuống, khoảng cách giữa tôi và anh ấy lúc này đã được rút lại rất ngắn.
Hơi thở ấm áp thoang thoảng với mùi hương gỗ làm người khác an lòng.
Tôi mím môi và đang định nói thì một tiếng " ding ” vang lên bên tai tôi.
Thang máy đã đến tầng một rồi.
Lâm Thâm khẽ thở dài, trong mắt lộ ra mấy phần tiếc nuối nhưng vẫn lễ phép đứng thẳng người nói:
"Quên đi... chúng ta đi thôi."
Khi chúng tôi quay lại, đã không thấy Giang Ngôn ở đó nữa rồi.
Anh ta cũng không có lại gửi tin nhắn cho tôi nữa.
Cái người này cứ như vậy mà lặng im không một tiếng động, biến mất khỏi sinh hoạt của tôi.
Sau một khoảng thời gian, tôi thỉnh thoảng nghe được từ một người bạn học cấp ba cũ của tôi là Ninh Vi nói rằng, dự án mới của công ty nhà Giang Ngôn đã xảy ra một số vấn đề, anh ta đã phải tăng thêm nhiều giờ làm việc để giải quyết nó và dưới sự giúp đỡ của La Kiều, cuối cùng anh ta đã giải quyết được khó khăn này.
Bố của Giang Ngôn cũng rất hài lòng với cô ta và đang cân nhắc việc đính hôn của hai bên gia đình.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin tức trên màn hình và thất thần trong giây lát.
Mãi đến khi Ninh Vi liên tiếp gửi cho tôi vài cái biểu tượng cảm xúc và dè dặt hỏi tôi:
"Đường Mẫn, cậu không sao chứ?"
Tôi vừa mới lấy lại tinh thần nói: "Tớ không sao, vừa mới đi lấy dây sạc điện thoại. Như thế không phải tốt lắm sao? Dù gì lúc còn học đại học, Giang Ngôn đã lên kế hoạch cầu hôn La Kiều thế nào rồi."
"Nhưng mà... Cậu không thấy buồn sao? Tớ nhớ rõ một tháng trước, cậu và Giang Ngôn vẫn còn ở bên nhau mà?"
Lúc này trên màn hình, ngón tay của tôi đang run rẩy một cách dữ dội , tôi rũ mắt xuống và trả lời: "À, chúng tớ đã chia tay được một thời gian rồi."
Đại khái là nhận thấy bầu không khí có chút vi diệu, Ninh Vi nhanh chóng chuyển đề tài, nói cuối tuần sau có một buổi họp mặt bạn học trung học, mời tất cả bạn bè hiện đang ở Thượng Hải, hỏi tôi có muốn đi không.
"Cậu có thể mang theo người nhà nha."
Ban đầu tôi còn chưa để ý câu nhắc nhở này, cho đến sáng hôm tổ chức buổi họp mặt đó, Ninh Vi đột nhiên nói cho tôi biết, có thể La Kiều sẽ đến cùng với Giang Ngôn.
Tôi cắn môi, vốn định nói thẳng với cô ấy là tôi không đi nữa.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thâm bấm chuông cửa nhà tôi.
Xuất phát từ chút tâm lý vi diệu nào đó trong lòng, trong nháy mắt tôi mở cửa và nhét điện thoại di động vào trong túi, ngẩng đầu lên hỏi anh ấy: "Đàn anh à, hôm nay anh có rảnh không?
Bình luận facebook