Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Cố trường tranh mất trí nhớ rồi!
Tô Hòa đọc sách rất nhanh, dường như chỉ hai phút đã lật một trang. Trong đêm khuya, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài bệnh nhân đi vệ sinh đêm, nhưng cũng vội đi rồi vội về, ngoài tiếng dép lê loẹt quẹt ra thì chỉ còn lại tiếng lật sách của Tô Hòa.
Đèn trong phòng cấp cứu tắt, cửa bị mở ra, mấy bác sĩ và y tá mệt mỏi đẩy cáng cứu thương ra ngoài với vẻ mất tinh thần. Trương Khánh Dân còn tưởng không cứu được, vẻ mặt cũng chợt trở nên khó coi.
Bác sĩ trực ban kia tháo khẩu trang, nói: “Cứu được người rồi, trên người đa phần là vết thương da thịt, không ảnh hưởng đến xương cốt. Có điều, vết thương sau gáy khá nghiêm trọng, bệnh viện Long Thành lại không có vài thiết bị kiểm tra chuyên sâu, nếu muốn kiểm tra kỹ thì phải đưa tới bệnh viện lớn ở Thủ đô hoặc thành phố S, tình hình cụ thể thế nào phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới biết được. Giáo sư Trương, báo cảnh sát đi, tình huống lần này khác lần trước, đây không còn là chuyện ngài ứng chút tiền thuốc men ra là giải quyết được nữa rồi.”
Trương Khánh Dân xua tay: “Mau đưa người vào phòng bệnh đi, tiền thuốc men cần bao nhiêu cứ báo cho tôi, tôi về lấy tiền. Tô, cháu ở đây trông nom một lúc nhé. Tiểu Lưu, anh sắp xếp một cái giường trống trong phòng bệnh đi, sáng mai con bé Tô còn phải thi, cả đêm đã chạy theo vất vả rồi, đừng để mai lại ngủ gật ở phòng thi.”
Tô Hòa và bác sĩ Lưu tiễn Trương Khánh Dân ra chỗ xe xích lô, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm ngày đông.
Tô Hòa đến chỗ bác sĩ Lưu để xin cốc nước nóng, sau đó nhả tinh hoa dược thảo trong cơ thể vào trong nước, tự cô uống nửa chén, nửa chén còn lại thì đút cho người đàn ông nằm trên giường bệnh, sau đó cô ngồi trên giường đọc sách. Khi mới đọc hết nửa quyển “Vật lý y khoa” thì trời đã hửng sáng.
***
Đầu của Cố Trường Tranh như muốn nứt ra, những hình ảnh thi nhau oanh tạc trong đầu anh. Anh muốn nhìn rõ mọi thứ trong đó nhưng lại không thấy gì cả, chỉ vừa vươn tay tới những hình ảnh kia thì mọi hình ảnh đã lóe sáng, sau đó trời đất lại tối sầm.
Anh muốn đưa tay bắt lấy điểm sáng đó, nhưng không ngờ chỉ hơi nhích người đã cảm thấy đau đớn như bị xe bọc thép chèn qua xương cốt, đau đến mức Cố Trường Tranh phải chửi câu “mẹ nó”.
Tô Hòa: “...”
Chẳng phải bệnh nhân bình thường tỉnh lại, đều sẽ nói “nước” hoặc là “khát” sao?
Nói “mẹ nó” là sao đây?
Tô Hòa ước lượng mấy trang giấy trên tay, khi thấy chỉ còn ba trang, cô không để ý đến Cố Trường Tranh nằm trên giường bệnh nữa mà tiếp tục chú tâm đọc sách. Thỉnh thoảng cô sẽ nhắm mắt trầm tư một lúc, sau đó ghi nhớ mọi điều đã đọc được trong sách, cố gắng hiểu rõ những kiến thức đó.
Lúc Cố Trường Tranh chấp hành nhiệm vụ ở Nam Cương cũng từng bị voi rừng tấn công, may thay anh nhanh nhẹn tránh được nên chỉ bị vòi voi quất phải. Nếu chỉ hơi chậm một chút thôi, có lẽ cái chân như cột đình kia sẽ giẫm thẳng lên bụng anh rồi. Nhưng dù là vậy, Cố Trường Tranh vẫn bị gãy ba chiếc xương sườn, gần nửa năm không xuống giường được.
Cố Trường Tranh gặp chuyện, người đau là anh, nhưng người sợ mất mật lại là cả nhà họ Cố.
Bà Cố thấy con trai bị thương đến mức đó thì sốc tới ngất đi, sau khi tỉnh lại đã khóc mắng ông Cố tới đau cả tai. Bà nói, có thế nào cũng phải gọi Cố Trường Tranh trở về Thủ đô, đến cả ông cụ và bà cụ Cố đến nhà khuyên can cũng bị bà Cố lôi ra chất vấn một trận.
Khi đó, bà Cố làm việc ở tòa soạn báo đã nói nguyên văn thế này: “Tôi biết nhà họ Cố các người khinh thường mẹ con chúng tôi, nhưng mấy người không thể khinh rẻ Trường Tranh nhà tôi như thế được! Mấy người không xót cho Trường Tranh nhưng tôi xót. Nếu các người bắt Trường Tranh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ chết người như vậy, tôi sẽ đăng chuyện này lên báo, để người khác phán xét thử xem! Mấy người không tìm cho Trường Tranh công việc ổn định thì để tôi, không được thì để thằng bé đến làm ở tòa soạn báo của tôi!”
Ông nội và bà nội Cố không giải thích được, còn bị chụp mũ “nặng lời với con dâu” và “không thương cháu trai ruột”, khiến ông bà nội Cố suýt nữa tức đến phát bệnh tim. Nhưng chủ trương để Cố Trường Tranh ra ngoài rèn luyện mấy năm đúng là ý của ông nội và bố Cố, vì vậy dù có bị mắng thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhất là khi thấy cháu út của mình nằm trên giường bệnh, người nhà họ Cố biết bà Cố sốt ruột quá nên mới mạnh miệng, vì thế không ai so đo cả.
Đúng là Cố Trường Tranh đã được ông nội Cố tìm cách để kéo về Thủ đô, hơn nữa còn được điều đến một nơi trời cao hoàng đế ở xa, trời làm một chức vụ nhàn hạ, hoàn toàn thỏa mãn được yêu cầu của bà Cố. Nhưng khi Cố Trường Tranh khỏi bệnh lại không hài lòng, đúng lúc này lại có làn gió cải cách mở cửa từ phương Nam thổi tới, vậy là Cố Trường Tranh cũng tìm được con đường anh muốn đi.
Anh muốn kinh doanh!
Cuối cùng, cả nhà họ Cố lại có một trường hợp hiếm thấy. Cả nhà đều thuộc hai giới quân sự và chính trị, chỉ có Cố Trường Tranh chạy đến Thủ đô với ước muốn dời núi lấp biển, lập chí trở thành tay lão làng trong giới kinh doanh.
Bà Cố vui mừng không thôi, bà cảm thấy chắc chắn là Cố Trường Tranh thấy tháng nào bà cũng khổ sở để kiếm ra chút lương còm, vì vậy cũng rưng rưng ủng hộ Cố Trường Tranh, còn tài trợ cho Cố Trường Tranh ba mươi nghìn tệ, cộng thêm chiếc đồng hồ trị giá một nghìn hai trăm tệ. Vì vậy, Cố Trường Tranh đã ra khỏi nhà với vẻ “giàu nứt đố đổ vách” như thế.
Nếp sống ở phía Nam khá ổn, cũng có rất nhiều người buôn bán giàu có. Anh mặc một bộ không tính là lóa mắt, nhưng khi đến Long Thành nghèo khó mấy chục năm, Cố Trường Tranh lập tức biến thành con dê béo trong mắt đám lưu manh.
Chẳng phải vậy sao? Cố Trường Tranh vừa bước xuống tàu hỏa đã bị người ta để ý. Nhân lúc trời về đêm, mấy tên lưu manh kia ỷ đông hiếp yếu, chụp bao tải vào Cố Trường Tranh, sau đó cướp sạch hàng hóa, còn đánh anh không thương tiếc..
Nếu không phải vì mấy tên lưu manh kia lo sẽ gây ra án mạng, cố ý kéo anh đến đánh ở cạnh phòng khám Khánh Dân, thì có lẽ lúc này Cố Trường Tranh đã đi gặp Các Mác – người mà ông nội anh ngày ngày nhắc đến rồi. Cố Trường Tranh dần khôi phục ý thức, bắt đầu có cảm giác người mình như gãy lìa thành từng khúc. Anh chậm rãi mở mắt, khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng gay mũi thì cau mày, trong mắt đầy vẻ mê mang.
“Tôi là ai?”
“Sao tôi lại ở bệnh viện?”
Cố Trường Tranh quay đầu nhìn xung quanh một lượt, khi thấy Tô Hòa đang tập trung đọc sách thì lòng lại có thêm một câu hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là ai?”
Cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố, Cố Trường Tranh mất trí nhớ rất có chọn lọc, mà anh lại vừa hay mất một phần ký ức về cuộc sống và gia cảnh của mình.
Anh là ai?
Anh đến từ đâu?
Anh muốn đi đâu?
Cố Trường Tranh cứ mãi không trả lời được những câu hỏi này.
Điều duy nhất Cố Trường Tranh biết là cô gái trông nom trước giường bệnh chắc chắn là người thân thiết nhất của anh, cũng là người quan trọng nhất với anh!
“Chắc cô ấy là mẹ mình?”
Cố Trường Tranh cũng phải giật mình bởi ý nghĩ vừa nảy ra của mình, sau đó phải vội vàng sửa lại. Anh đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao có thể có một bà mẹ vừa mới hai mươi tuổi được?
Sau khi làm phép loại trừ đơn giản, lòng Cố Trường Tranh có đáp án: “Chắc chắn đây là bạn gái của mình.” Anh nghĩ, ngoài mẹ ruột và bạn gái ra thì còn ai quan tâm đến mình nữa?
Không lẽ là bà nội?
Sao anh lại có bà nội trẻ như vậy được?
Cố Trường Tranh nghi hoặc đánh giá Tô Hòa, sau khi đánh giá một lúc lâu thì thấy Tô Hòa định gập sách lại, vì thế anh vội vàng nhắm mắt, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Bạn gái anh xinh thật!
Bình luận facebook