Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Tê Trì gấp gáp bỏ đi, vừa khuất ở sau đình thì lên thẳng xe ngựa.
Vì cảm giác khi nhấp ngụm rượu đó không được ổn cho lắm.
Ngồi trên xe, nàng giơ tay bụm miệng rồi lại sờ mặt, mùi rượu đi lên nóng hừng hực.
Vị cay nồng trong miệng khiến mạch suy nghĩ rối bời, nàng không khỏi nghĩ: có lẽ rượu đất Bắc cũng như người ở đây, khó cảm được.
Ngồi một lúc lâu thì rèm xe được vén lên từ bên ngoài, Tân Lộ và Thu Sương một trái một phải đỡ người đi lên.
Nàng nhìn sang, là Lý Nghiên.
Cậu có vẻ buồn ngủ lắm rồi, cơ thể mềm oặt, vừa lên xe đã nghiêng người dựa hẳn vào một bên.
Tê Trì giơ tay đỡ lấy cháu, hỏi: “Sao vậy?”
Tê Trì nén cười thưa: “La tướng quân rót rượu cho thế tử uống, không ngờ thế tử uống thật, thế là thành ra như này.”
Nàng nhíu mày rồi lại thấy buồn cười, bản thân còn lo là mình sẽ say, không ngờ người say là ông cháu.
Tân Lộ và Thu Sương lui ra, sợ thế tử uống say mà trúng gió sẽ bị cảm lạnh, thế là cẩn thận kéo rèm lại che chắn.
Lý Nghiên ngồi xiên xẹo, tựa vào sát Tê Trì không nhúc nhích, bỗng nói: “Cô ơi, hôm nay dượng đã nói chuyện với cháu.”
Tê Trì thấy cậu không nói năng lưu loát, có vẻ đã say thật rồi, buồn cười bảo: “Thì làm sao?”
Lý Nghiên bỗng gối đầu lên đùi nàng, thấp giọng nói: “Cháu nhớ phụ vương…”
Tê Trì giật mình, nụ cười trên mặt dần tắt, chậm rãi hiểu ra.
Từ khi chào đời cậu bé không có mẹ, là anh trai nàng một tay nuôi lớn, sau khi anh nàng qua đời, bên cạnh cậu không còn người đàn ông trưởng thành nào nữa, thế nên bây giờ mới gần gũi với Phục Đình một lúc lại khó tránh khỏi việc nhớ tới phụ vương.
Nàng xoa đầu cậu, khẽ nói: “Cháu cũng có thể xem dượng cháu là phụ thân.”
Lý Nghiên nghe thế thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt say khướt mù mờ: “Hở?”
Hai tay Tê Trì bưng mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng bé đi nhưng rõ ràng từng chữ một: “A Nghiên, cháu phải nhớ lấy, làm người không thể chỉ đòi hỏi mà không biết nỗ lực. Nếu cháu muốn dượng cháu đối tốt với cháu thì cháu cũng phải tốt với dượng, đã hiểu chưa?”
Lý Nghiên chớp đôi mắt mơ màng, vừa như hiểu lại không hiểu gì, ngơ ngác gật đầu.
Tê Trì vỗ đầu cậu để cậu ngủ tiếp, sau đó quay sang giơ tay vén rèm lên.
Ở bên ngoài, hai binh sĩ vừa dập tắt đống lửa.
Phục Đình đeo bội đao ra sau lưng, giẫm lên bàn đạp phóng mình lên ngựa, kéo dây cương đi tới cạnh xe.
Rõ ràng nàng chỉ vén rèm lên tí thôi mà chàng cũng nhận ra.
Chàng thấy nàng thì đánh ngựa đến gần xe ngựa, giơ tay kéo rèm xuống.
Gió bên ngoài bị cản lại, cũng chẳng thấy người nữa.
Tê Trì ngồi thẳng oán thầm: Sao lại có đàn ông như vậy chứ, vừa mới bảo A Nghiên phải tốt với chàng mà chàng lại gia trưởng như vậy.
…
Xe ngựa lên đường, tiếp tục khởi hành.
Trước khi màn đêm buông xuống thì đã tới được dịch quán.
Lý Nghiên ngủ suốt dọc đường, lúc xuống xe vẫn chưa tỉnh hẳn, phải nhờ La Tiểu Nghĩa cõng xuống.
Lòng hắn lấy làm xấu hổ, cõng tiểu thế tử trên lưng, xin lỗi Tê Trì: “Tẩu tẩu chớ trách, là ta quá trớn quá, lần sau không dám để thế tử uống rượu nữa.”
Tê Trì không cảm thấy có gì to tát, giẫm lên bục xuống xe, đoạn nói: “Bình thường thằng bé có nhiều tâm sự mà lại không thể trút hết, khó có dịp buông thả như bây giờ, ta thấy như vậy tốt hơn.”
Nhớ lại lúc cậu nghẹn ngào nói nhớ phụ vương, hẳn đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
La Tiểu Nghĩa thấy nàng không giận thì trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Biết tẩu tẩu sẽ tha thứ mà.”
Nói rồi, hắn cõng Lý Nghiên đi vào phòng trong dịch quán.
Tân Lộ và Thu Sương đã đi chuẩn bị chỗ ngủ cho Lý Nghiên.
Tê Trì khép áo khoác, đứng dưới hiên ngoài dịch quán, thấy Phục Đình cởi bội đao ra ném sang một bên, theo quan viên dịch quán đón chàng đi đi vào tiền sảnh.
Nàng nhìn lướt qua rồi vào phòng trước.
Mọi người bận rộn thu xếp, sau khi xong xuôi thì trời đã sẩm tối.
Tê Trì dùng cơm xong rồi, thấy Lý Nghiên vẫn chưa tỉnh bèn tới phòng cậu xem thế nào.
Lý Nghiên ôm chăn nệm ngủ ngon, khắp phòng toàn mùi rượu.
Nàng cũng không làm phiền, quay đầu ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước thì thấy bóng dáng người đàn ông sải bước đi tới.
Nàng đứng lại chờ chàng.
Phục Đình đi đến trước mặt nàng thì dừng lại.
Tê Trì thấy chàng đã lại đeo đao lên, tay cầm roi ngựa, dường như muốn ra ngoài.
Quả nhiên, chàng nói: “Ta ra ngoài một chuyến.”
Nàng thuận miệng hỏi: “Đi làm gì?”
Chỉ là vô tình gặp nàng ở đây nên Phục Đình mới nói cho nàng biết, nói xong thì định đi luôn, chẳng ngờ nàng lại hỏi thế, vậy là dừng chân đáp: “Đi gặp người.”
Bên tai lại nghe thấy nàng hỏi lại một câu, âm thanh nhẹ nhàng: “Là nam hay nữ?”
Chàng nhìn thẳng vào nàng, nói: “Là nữ, thì sao?”
Tê Trì không biết chàng nói thật hay giả, chỉ thấy một câu “thì sao” của chàng như đang tra khảo mình.
Nàng nhìn chàng, sau một thoáng im lặng thì bỗng giơ tay kéo áo khoác trên người, đội mũ lên, đoạn nói: “Nếu đã là nữ thì thiếp cũng có thể gặp được, vậy để thiếp đi với chàng.”
Phục Đình không ngờ nàng lại nói thế, ngón tay xoay roi ngựa, khóe miệng nhếch lên, nói: “Ta cưỡi ngựa đi, ngồi xe phiền lắm.”
“Thiếp biết cưỡi ngựa.” Nàng đáp.
Đúng thế, chàng vẫn còn nhớ.
Nên ý là không phải không thể đưa nàng đi cùng.
Chàng không nói gì mà đi thẳng về phía trước.
Tê Trì chậm rãi đi theo.
Ngựa của Phục Đình vẫn chưa được buộc, nó đang đứng ở cạnh cửa dịch quán.
Lúc Tê Trì đi ra thì chàng đã ngồi lên lưng ngựa, một bên là La Tiểu Nghĩa dắt ngựa.
Nàng còn tưởng La Tiểu Nghĩa cũng đi cùng, nhưng lại thấy hắn đưa dây cương tới: “Nghe nói tẩu tẩu muốn ra ngoài với tam ca, vậy thì cưỡi ngựa của ta đi, ngựa ta rất ngoan mà cũng không quá cao, không chướng tính như con của tam ca đâu.”
Tê Trì nhận lấy dây cương, hỏi hắn: “Huynh không đi à?”
Dù gì bình thường hắn cũng hay đi theo Phục Đình mà.
La Tiểu Nghĩa cười cười: “Đi đường mệt rồi giờ không muốn đi nữa, với cả cũng không tiện làm phiền tam ca và tẩu tẩu đâu.”
Nghe thấy câu trêu ghẹo này, nàng không khỏi nhìn Phục Đình.
Bụng nhủ, e là hắn không biết tam ca hắn vừa mới nói là sẽ đi gặp phụ nữ.
Phục Đình vốn đang nhìn La Tiểu Nghĩa, chợt nhác thấy ánh mắt nàng thì tầm nhìn chuyển sang người nàng.
Sau đó đưa tay kéo dây cương, đi trước.
Không lâu sau, Tê Trì ở phía sau đi theo.
“Thiếp cưỡi ngựa chậm lắm, chàng đừng đi nhanh quá.” Nàng bỗng nói.
Chàng không đáp lại, nhưng cũng không vụt roi giục ngựa nữa.
Bỗng nghĩ: có thể theo phu quân của mình đi gặp một người con gái khác, sợ rằng trên đời này chỉ có một mình nàng mà thôi.
***
Hai con ngựa một trước một sau dừng lại.
Một căn nhà có rèm cửa ở ngay trước mắt, trời vẫn chưa tối nhưng bên trong đã thắp đèn.
Phục Đình xuống ngựa, đi tới trước cửa vén rèm lên, đang định cúi đầu đi vào thì chợt để ý sau lưng không có động tĩnh, bèn xoay đầu lại.
Tê Trì một tay dắt ngựa, một tay khép cổ áo khoác, không đi tới.
Chàng hỏi: “Sao vậy, không gặp à?”
Tê Trì nhìn căn nhà kia, rõ ràng chỉ là một quán rượu bình thường.
Thì ra “đi gặp người” mà chàng nói chính là “đi gặp người bán rượu”.
Đường đường Đại đô hộ, muốn uống rượu mà còn cần phải tự đích thân đi mua ư.
Nàng cảm thấy mình đã bị người đàn ông này bỡn cợt, ánh mắt đảo qua người chàng, nói: “Không gặp.”
Phục Đình nhìn vẻ mặt nàng, khóe miệng khẽ động, sau đó vén rèm lên đi vào.
Gió bên ngoài hơi lớn.
Tê Trì đứng ngoài một hồi lâu mà vẫn chưa thấy chàng ra, cảm thấy tay chân rét run, thế là dẫn ngựa đi một đoạn.
Đất Bắc không giống Trung Nguyên, nơi đây đông đảo bộ tộc sinh hoạt, Hán Hồ lộn xộn, có nhiều dân du mục, sống dọc theo nơi có đồng cỏ và nguồn nước, so ra dĩ nhiên kém hơn sự phồn hoa ở thành trấn Trung Nguyên.
Rời khỏi phủ Hãn Hải, cho đến trước khi tới thành trấn lớn kế tiếp thì trong tầm mắt chỉ toàn đất rộng người ít.
Ở đây cũng không phải là ngoại lệ, chỉ một thị trấn bé nhỏ, quanh quán rượu không có nhiều nhà, trên đường đi cũng chẳng có mấy ai.
Chỉ có một mình nàng nên không dám đi quá xa, đi loanh quanh một lúc rồi dừng.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy tiếng trống báo canh, cũng không biết ở nơi bé nhỏ này có quy định cấm đi lại ban đêm không.
Bên đường có sườn đất, nàng nới lỏng cương ngựa, đi xuống tránh gió.
Đi đến dưới sườn, vừa giẫm vào bụi cỏ tranh xơ xác thì bỗng bị trượt.
Nàng hoảng hốt giữ thăng bằng, đẩy cỏ ra xem xét, thì ra bụi cỏ đã che đi ao bên dưới, mặt ao đóng băng sáng bóng như gương, ban nãy nàng vừa giẫm lên mặt băng.
Vừa rụt chân về thì sau lưng có tiếng ngựa hí.
Quay đầu lại, người đàn ông kia đã đi đến sau lưng nàng.
Phục Đình nhìn ao rồi lại nhìn nàng, mở miệng: “Ở đây chỗ nào cũng có hồ băng.”
Có ý nhắc nhở nàng đừng chạy lung tung.
Ban nãy ra khỏi quán rượu thì không thấy nàng đâu, thế là chàng đi tìm tới đây.
Tê Trì hỏi: “Băng này dày bao nhiêu?”
Chàng lại nhìn mặt băng, đoán: “Hai đến ba thước.”
Nàng lẩm bẩm: “Xem ra băng núi tuyết phía Tây còn kém hơn chỗ này.”
Phục Đình tai thính nghe thấy, nhìn nàng bảo: “Nàng đến núi tuyết phía Tây rồi à?”
Ở Tây Xực xa xa, cách rất xa Quang Châu, cũng rất rất xa huyện Thanh Lưu đất phong của nàng.
Tròng mắt Tê Trì khẽ động: “Ừ, nếu thiếp nói thiếp đã từng đi không ít nơi thì chàng có tin không?”
Thiên hạ có mười đường thì nàng đã đi hết chín đường, Tây Vực đại mạc sợi khói trắng, Lĩnh Nam núi non trập trùng, và bây giờ là Bắc Cương bao la rộng lớn.
Phục Đình không nói tin mà cũng không nói không tin, chỉ hỏi: “Đi làm gì?”
Tê Trì không ngờ chàng lại hỏi câu này, trả lời: “Mở mang kiến thức thôi.”
Không lẽ nàng còn có thể nói là đi kinh doanh sao?
Phu nhân của Đại đô hộ An Bắc lại có thân phận thương nhân, nói ra chuyện này thế nào được.
Nàng nhìn về phía mặt ao, hỏi: “Đi lên băng có được không?”
Vô tình cố ý chuyển đề tài trước đó.
Phục Đình muốn nói nếu đi được thì nàng có dám đi không.
Nhưng chàng còn chưa nói ra thành câu thì đã thấy cô gái trước mặt nắm chặt vạt áo, nhấc chân giẫm lên.
Chàng nhíu mày: “Nàng không sợ rơi xuống nước à?”
Thời tiết thế này, nếu băng tan rơi xuống nước thì kiểu gì cũng khiến nàng lạnh tới nỗi khóc không nổi.
Tê Trì giẫm lên mặt băng, thận trọng đi hai bước rồi xoay người lại, nói: “Không phải có chàng ở đây sao?”
Giọng nữ mềm mại dường như ỷ lại, Phục Đình nghe thế thì không khỏi nhìn nàng chăm chú.
Nhưng nàng lại nói kiểu rất đương nhiên, cứ như rất chắc chắn về chàng.
Chàng đứng thẳng lên, nhét roi ngựa vào thắt lưng, hai tay chống nạnh nói: “Làm sao nàng biết ta chắc chắn sẽ cứu nàng.”
Tê Trì giơ tay giữ mũ, mặt mày khẽ động, nhẩm nhỏ một câu: “Thật à?”
Nàng vừa nói vừa chậm rãi giẫm lên mặt băng.
Phục Đình nhìn nàng di chuyển, môi dần mím chặt.
Giày gấm dưới váy nàng thêu chỉ vàng, khoác trên người áo khoác đỏ thắm, mặt băng loáng thoáng phản chiếu bóng dáng, dưới ánh hoàng hôn trông không quá chân thật.
Nàng giẫm lên băng, khẽ hỏi: “Nếu thiếp rơi xuống thật, chàng thực sự thấy chết mà không cứu ư?”
Bỗng dưới lòng bàn chân vang lên tiếng nứt như lời đáp lại.
Tê Trì lập tức dừng bước.
Nàng tưởng mình nghe nhầm, song cũng không dám cử động thêm, ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông trên bờ, ngón tay không khỏi siết chặt áo khoác.
Phục Đình cũng nghe thấy, bàn tay đang chống nạnh buông xuống, sải bước đi đến bên mặt hồ, thấy nàng không dám nhúc nhích thì lại ép mình thu chân về.
Vừa nãy chàng tính nói, tuy băng dày nhưng vẫn sẽ có chỗ mỏng, không ngờ nàng lại giẫm trúng trước.
Trong tia nắng hoàng hôn, người con gái nhìn chàng chăm chú, chẳng mấy khi thấy nàng cũng có lúc lúng túng.
Chàng vén vạt áo lên, đến bên rìa ngồi xổm xuống, nhìn nàng bảo: “Nàng nằm trên băng đi, có lẽ có thể tránh được nguy hiểm.”
Tê Trì cau mày, nàng thân là huyện chủ xuất thân quý tộc, sao có thể nằm trên băng.
Nhưng người đàn ông này chỉ nhìn mà không làm gì cả.
Nàng cắn môi, trong lòng cuống lên, nhưng ngay sau đó lập tức trấn tĩnh lại: “Được rồi, tự thiếp đi vào vậy, nếu thật sự bất hạnh rơi xuống hố băng, bị truyền ra ngoài, kiểu gì mọi người cũng cười nhạo An Bắc Đại đô hộ chàng thấy vợ gặp nạn nhưng lại không ra tay cứu.”
Nói rồi nàng sải bước chân, giẫm băng đi về.
Dưới chân vang lên tiếng vỡ vụn liên tục, nàng làm như không nghe thấy, cho đến lúc đi tới bên rìa thì một bàn tay chìa ra chuẩn xác chụp lấy nàng.
Mặt băng sau lưng nứt thành khối, may là không vỡ ra.
Nàng vừa đi tới là Phục Đình đã lập tức đứng lên, vươn tay ra, mắt nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì cố nén con tim loạn nhịp, đưa mắt nhìn sang, chàng đứng sát nàng, giả như nếu ban nãy đạp vỡ mặt băng thật thì có lẽ chàng cũng có thể kịp thời kéo nàng về.
Nàng nhìn, thấp giọng hỏi: “Chàng hết giận rồi chứ?”
Là đang hỏi chuyện tiền nong.
Bàn tay Phục Đình túm lấy tay nàng siết chặt, hỏi ngược lại: “Còn lần sau nữa không?”
Chỉ cần nàng không tái phạm thì chàng có thể bỏ qua lần này.
Dẫu gì thì, suy cho cùng cũng là giúp chàng, không phải chàng không hiểu.
Cánh tay Tê Trì bị chàng túm chặt không cử động được, nghĩ một lúc rồi nói: “Lên bờ đã rồi nói sau.”
Phục Đình buông tay ra.
Hai người quay lại sườn đất, lên ngựa.
Lúc này Tê Trì mới cất tiếng: “Chỉ cần ngày nào chàng còn có nhu cầu thì thiếp luôn sẵn lòng chi tiền, nên thiếp cũng không biết có lần sau hay không.”
Nói rồi vỗ ngựa đi về phía trước.
Phục Đình nắm dây cương ngồi trên thân ngựa, nhìn nàng khẳng khái rời đi, còn mình vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu.
Xém đã bị nàng chọc tức tới mức phải bật cười.
Chàng biết ngay người con gái này tính tình giảo hoạt, đâu có dễ chỉnh như thế.
Vì cảm giác khi nhấp ngụm rượu đó không được ổn cho lắm.
Ngồi trên xe, nàng giơ tay bụm miệng rồi lại sờ mặt, mùi rượu đi lên nóng hừng hực.
Vị cay nồng trong miệng khiến mạch suy nghĩ rối bời, nàng không khỏi nghĩ: có lẽ rượu đất Bắc cũng như người ở đây, khó cảm được.
Ngồi một lúc lâu thì rèm xe được vén lên từ bên ngoài, Tân Lộ và Thu Sương một trái một phải đỡ người đi lên.
Nàng nhìn sang, là Lý Nghiên.
Cậu có vẻ buồn ngủ lắm rồi, cơ thể mềm oặt, vừa lên xe đã nghiêng người dựa hẳn vào một bên.
Tê Trì giơ tay đỡ lấy cháu, hỏi: “Sao vậy?”
Tê Trì nén cười thưa: “La tướng quân rót rượu cho thế tử uống, không ngờ thế tử uống thật, thế là thành ra như này.”
Nàng nhíu mày rồi lại thấy buồn cười, bản thân còn lo là mình sẽ say, không ngờ người say là ông cháu.
Tân Lộ và Thu Sương lui ra, sợ thế tử uống say mà trúng gió sẽ bị cảm lạnh, thế là cẩn thận kéo rèm lại che chắn.
Lý Nghiên ngồi xiên xẹo, tựa vào sát Tê Trì không nhúc nhích, bỗng nói: “Cô ơi, hôm nay dượng đã nói chuyện với cháu.”
Tê Trì thấy cậu không nói năng lưu loát, có vẻ đã say thật rồi, buồn cười bảo: “Thì làm sao?”
Lý Nghiên bỗng gối đầu lên đùi nàng, thấp giọng nói: “Cháu nhớ phụ vương…”
Tê Trì giật mình, nụ cười trên mặt dần tắt, chậm rãi hiểu ra.
Từ khi chào đời cậu bé không có mẹ, là anh trai nàng một tay nuôi lớn, sau khi anh nàng qua đời, bên cạnh cậu không còn người đàn ông trưởng thành nào nữa, thế nên bây giờ mới gần gũi với Phục Đình một lúc lại khó tránh khỏi việc nhớ tới phụ vương.
Nàng xoa đầu cậu, khẽ nói: “Cháu cũng có thể xem dượng cháu là phụ thân.”
Lý Nghiên nghe thế thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt say khướt mù mờ: “Hở?”
Hai tay Tê Trì bưng mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng bé đi nhưng rõ ràng từng chữ một: “A Nghiên, cháu phải nhớ lấy, làm người không thể chỉ đòi hỏi mà không biết nỗ lực. Nếu cháu muốn dượng cháu đối tốt với cháu thì cháu cũng phải tốt với dượng, đã hiểu chưa?”
Lý Nghiên chớp đôi mắt mơ màng, vừa như hiểu lại không hiểu gì, ngơ ngác gật đầu.
Tê Trì vỗ đầu cậu để cậu ngủ tiếp, sau đó quay sang giơ tay vén rèm lên.
Ở bên ngoài, hai binh sĩ vừa dập tắt đống lửa.
Phục Đình đeo bội đao ra sau lưng, giẫm lên bàn đạp phóng mình lên ngựa, kéo dây cương đi tới cạnh xe.
Rõ ràng nàng chỉ vén rèm lên tí thôi mà chàng cũng nhận ra.
Chàng thấy nàng thì đánh ngựa đến gần xe ngựa, giơ tay kéo rèm xuống.
Gió bên ngoài bị cản lại, cũng chẳng thấy người nữa.
Tê Trì ngồi thẳng oán thầm: Sao lại có đàn ông như vậy chứ, vừa mới bảo A Nghiên phải tốt với chàng mà chàng lại gia trưởng như vậy.
…
Xe ngựa lên đường, tiếp tục khởi hành.
Trước khi màn đêm buông xuống thì đã tới được dịch quán.
Lý Nghiên ngủ suốt dọc đường, lúc xuống xe vẫn chưa tỉnh hẳn, phải nhờ La Tiểu Nghĩa cõng xuống.
Lòng hắn lấy làm xấu hổ, cõng tiểu thế tử trên lưng, xin lỗi Tê Trì: “Tẩu tẩu chớ trách, là ta quá trớn quá, lần sau không dám để thế tử uống rượu nữa.”
Tê Trì không cảm thấy có gì to tát, giẫm lên bục xuống xe, đoạn nói: “Bình thường thằng bé có nhiều tâm sự mà lại không thể trút hết, khó có dịp buông thả như bây giờ, ta thấy như vậy tốt hơn.”
Nhớ lại lúc cậu nghẹn ngào nói nhớ phụ vương, hẳn đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
La Tiểu Nghĩa thấy nàng không giận thì trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Biết tẩu tẩu sẽ tha thứ mà.”
Nói rồi, hắn cõng Lý Nghiên đi vào phòng trong dịch quán.
Tân Lộ và Thu Sương đã đi chuẩn bị chỗ ngủ cho Lý Nghiên.
Tê Trì khép áo khoác, đứng dưới hiên ngoài dịch quán, thấy Phục Đình cởi bội đao ra ném sang một bên, theo quan viên dịch quán đón chàng đi đi vào tiền sảnh.
Nàng nhìn lướt qua rồi vào phòng trước.
Mọi người bận rộn thu xếp, sau khi xong xuôi thì trời đã sẩm tối.
Tê Trì dùng cơm xong rồi, thấy Lý Nghiên vẫn chưa tỉnh bèn tới phòng cậu xem thế nào.
Lý Nghiên ôm chăn nệm ngủ ngon, khắp phòng toàn mùi rượu.
Nàng cũng không làm phiền, quay đầu ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước thì thấy bóng dáng người đàn ông sải bước đi tới.
Nàng đứng lại chờ chàng.
Phục Đình đi đến trước mặt nàng thì dừng lại.
Tê Trì thấy chàng đã lại đeo đao lên, tay cầm roi ngựa, dường như muốn ra ngoài.
Quả nhiên, chàng nói: “Ta ra ngoài một chuyến.”
Nàng thuận miệng hỏi: “Đi làm gì?”
Chỉ là vô tình gặp nàng ở đây nên Phục Đình mới nói cho nàng biết, nói xong thì định đi luôn, chẳng ngờ nàng lại hỏi thế, vậy là dừng chân đáp: “Đi gặp người.”
Bên tai lại nghe thấy nàng hỏi lại một câu, âm thanh nhẹ nhàng: “Là nam hay nữ?”
Chàng nhìn thẳng vào nàng, nói: “Là nữ, thì sao?”
Tê Trì không biết chàng nói thật hay giả, chỉ thấy một câu “thì sao” của chàng như đang tra khảo mình.
Nàng nhìn chàng, sau một thoáng im lặng thì bỗng giơ tay kéo áo khoác trên người, đội mũ lên, đoạn nói: “Nếu đã là nữ thì thiếp cũng có thể gặp được, vậy để thiếp đi với chàng.”
Phục Đình không ngờ nàng lại nói thế, ngón tay xoay roi ngựa, khóe miệng nhếch lên, nói: “Ta cưỡi ngựa đi, ngồi xe phiền lắm.”
“Thiếp biết cưỡi ngựa.” Nàng đáp.
Đúng thế, chàng vẫn còn nhớ.
Nên ý là không phải không thể đưa nàng đi cùng.
Chàng không nói gì mà đi thẳng về phía trước.
Tê Trì chậm rãi đi theo.
Ngựa của Phục Đình vẫn chưa được buộc, nó đang đứng ở cạnh cửa dịch quán.
Lúc Tê Trì đi ra thì chàng đã ngồi lên lưng ngựa, một bên là La Tiểu Nghĩa dắt ngựa.
Nàng còn tưởng La Tiểu Nghĩa cũng đi cùng, nhưng lại thấy hắn đưa dây cương tới: “Nghe nói tẩu tẩu muốn ra ngoài với tam ca, vậy thì cưỡi ngựa của ta đi, ngựa ta rất ngoan mà cũng không quá cao, không chướng tính như con của tam ca đâu.”
Tê Trì nhận lấy dây cương, hỏi hắn: “Huynh không đi à?”
Dù gì bình thường hắn cũng hay đi theo Phục Đình mà.
La Tiểu Nghĩa cười cười: “Đi đường mệt rồi giờ không muốn đi nữa, với cả cũng không tiện làm phiền tam ca và tẩu tẩu đâu.”
Nghe thấy câu trêu ghẹo này, nàng không khỏi nhìn Phục Đình.
Bụng nhủ, e là hắn không biết tam ca hắn vừa mới nói là sẽ đi gặp phụ nữ.
Phục Đình vốn đang nhìn La Tiểu Nghĩa, chợt nhác thấy ánh mắt nàng thì tầm nhìn chuyển sang người nàng.
Sau đó đưa tay kéo dây cương, đi trước.
Không lâu sau, Tê Trì ở phía sau đi theo.
“Thiếp cưỡi ngựa chậm lắm, chàng đừng đi nhanh quá.” Nàng bỗng nói.
Chàng không đáp lại, nhưng cũng không vụt roi giục ngựa nữa.
Bỗng nghĩ: có thể theo phu quân của mình đi gặp một người con gái khác, sợ rằng trên đời này chỉ có một mình nàng mà thôi.
***
Hai con ngựa một trước một sau dừng lại.
Một căn nhà có rèm cửa ở ngay trước mắt, trời vẫn chưa tối nhưng bên trong đã thắp đèn.
Phục Đình xuống ngựa, đi tới trước cửa vén rèm lên, đang định cúi đầu đi vào thì chợt để ý sau lưng không có động tĩnh, bèn xoay đầu lại.
Tê Trì một tay dắt ngựa, một tay khép cổ áo khoác, không đi tới.
Chàng hỏi: “Sao vậy, không gặp à?”
Tê Trì nhìn căn nhà kia, rõ ràng chỉ là một quán rượu bình thường.
Thì ra “đi gặp người” mà chàng nói chính là “đi gặp người bán rượu”.
Đường đường Đại đô hộ, muốn uống rượu mà còn cần phải tự đích thân đi mua ư.
Nàng cảm thấy mình đã bị người đàn ông này bỡn cợt, ánh mắt đảo qua người chàng, nói: “Không gặp.”
Phục Đình nhìn vẻ mặt nàng, khóe miệng khẽ động, sau đó vén rèm lên đi vào.
Gió bên ngoài hơi lớn.
Tê Trì đứng ngoài một hồi lâu mà vẫn chưa thấy chàng ra, cảm thấy tay chân rét run, thế là dẫn ngựa đi một đoạn.
Đất Bắc không giống Trung Nguyên, nơi đây đông đảo bộ tộc sinh hoạt, Hán Hồ lộn xộn, có nhiều dân du mục, sống dọc theo nơi có đồng cỏ và nguồn nước, so ra dĩ nhiên kém hơn sự phồn hoa ở thành trấn Trung Nguyên.
Rời khỏi phủ Hãn Hải, cho đến trước khi tới thành trấn lớn kế tiếp thì trong tầm mắt chỉ toàn đất rộng người ít.
Ở đây cũng không phải là ngoại lệ, chỉ một thị trấn bé nhỏ, quanh quán rượu không có nhiều nhà, trên đường đi cũng chẳng có mấy ai.
Chỉ có một mình nàng nên không dám đi quá xa, đi loanh quanh một lúc rồi dừng.
Nàng nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy tiếng trống báo canh, cũng không biết ở nơi bé nhỏ này có quy định cấm đi lại ban đêm không.
Bên đường có sườn đất, nàng nới lỏng cương ngựa, đi xuống tránh gió.
Đi đến dưới sườn, vừa giẫm vào bụi cỏ tranh xơ xác thì bỗng bị trượt.
Nàng hoảng hốt giữ thăng bằng, đẩy cỏ ra xem xét, thì ra bụi cỏ đã che đi ao bên dưới, mặt ao đóng băng sáng bóng như gương, ban nãy nàng vừa giẫm lên mặt băng.
Vừa rụt chân về thì sau lưng có tiếng ngựa hí.
Quay đầu lại, người đàn ông kia đã đi đến sau lưng nàng.
Phục Đình nhìn ao rồi lại nhìn nàng, mở miệng: “Ở đây chỗ nào cũng có hồ băng.”
Có ý nhắc nhở nàng đừng chạy lung tung.
Ban nãy ra khỏi quán rượu thì không thấy nàng đâu, thế là chàng đi tìm tới đây.
Tê Trì hỏi: “Băng này dày bao nhiêu?”
Chàng lại nhìn mặt băng, đoán: “Hai đến ba thước.”
Nàng lẩm bẩm: “Xem ra băng núi tuyết phía Tây còn kém hơn chỗ này.”
Phục Đình tai thính nghe thấy, nhìn nàng bảo: “Nàng đến núi tuyết phía Tây rồi à?”
Ở Tây Xực xa xa, cách rất xa Quang Châu, cũng rất rất xa huyện Thanh Lưu đất phong của nàng.
Tròng mắt Tê Trì khẽ động: “Ừ, nếu thiếp nói thiếp đã từng đi không ít nơi thì chàng có tin không?”
Thiên hạ có mười đường thì nàng đã đi hết chín đường, Tây Vực đại mạc sợi khói trắng, Lĩnh Nam núi non trập trùng, và bây giờ là Bắc Cương bao la rộng lớn.
Phục Đình không nói tin mà cũng không nói không tin, chỉ hỏi: “Đi làm gì?”
Tê Trì không ngờ chàng lại hỏi câu này, trả lời: “Mở mang kiến thức thôi.”
Không lẽ nàng còn có thể nói là đi kinh doanh sao?
Phu nhân của Đại đô hộ An Bắc lại có thân phận thương nhân, nói ra chuyện này thế nào được.
Nàng nhìn về phía mặt ao, hỏi: “Đi lên băng có được không?”
Vô tình cố ý chuyển đề tài trước đó.
Phục Đình muốn nói nếu đi được thì nàng có dám đi không.
Nhưng chàng còn chưa nói ra thành câu thì đã thấy cô gái trước mặt nắm chặt vạt áo, nhấc chân giẫm lên.
Chàng nhíu mày: “Nàng không sợ rơi xuống nước à?”
Thời tiết thế này, nếu băng tan rơi xuống nước thì kiểu gì cũng khiến nàng lạnh tới nỗi khóc không nổi.
Tê Trì giẫm lên mặt băng, thận trọng đi hai bước rồi xoay người lại, nói: “Không phải có chàng ở đây sao?”
Giọng nữ mềm mại dường như ỷ lại, Phục Đình nghe thế thì không khỏi nhìn nàng chăm chú.
Nhưng nàng lại nói kiểu rất đương nhiên, cứ như rất chắc chắn về chàng.
Chàng đứng thẳng lên, nhét roi ngựa vào thắt lưng, hai tay chống nạnh nói: “Làm sao nàng biết ta chắc chắn sẽ cứu nàng.”
Tê Trì giơ tay giữ mũ, mặt mày khẽ động, nhẩm nhỏ một câu: “Thật à?”
Nàng vừa nói vừa chậm rãi giẫm lên mặt băng.
Phục Đình nhìn nàng di chuyển, môi dần mím chặt.
Giày gấm dưới váy nàng thêu chỉ vàng, khoác trên người áo khoác đỏ thắm, mặt băng loáng thoáng phản chiếu bóng dáng, dưới ánh hoàng hôn trông không quá chân thật.
Nàng giẫm lên băng, khẽ hỏi: “Nếu thiếp rơi xuống thật, chàng thực sự thấy chết mà không cứu ư?”
Bỗng dưới lòng bàn chân vang lên tiếng nứt như lời đáp lại.
Tê Trì lập tức dừng bước.
Nàng tưởng mình nghe nhầm, song cũng không dám cử động thêm, ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông trên bờ, ngón tay không khỏi siết chặt áo khoác.
Phục Đình cũng nghe thấy, bàn tay đang chống nạnh buông xuống, sải bước đi đến bên mặt hồ, thấy nàng không dám nhúc nhích thì lại ép mình thu chân về.
Vừa nãy chàng tính nói, tuy băng dày nhưng vẫn sẽ có chỗ mỏng, không ngờ nàng lại giẫm trúng trước.
Trong tia nắng hoàng hôn, người con gái nhìn chàng chăm chú, chẳng mấy khi thấy nàng cũng có lúc lúng túng.
Chàng vén vạt áo lên, đến bên rìa ngồi xổm xuống, nhìn nàng bảo: “Nàng nằm trên băng đi, có lẽ có thể tránh được nguy hiểm.”
Tê Trì cau mày, nàng thân là huyện chủ xuất thân quý tộc, sao có thể nằm trên băng.
Nhưng người đàn ông này chỉ nhìn mà không làm gì cả.
Nàng cắn môi, trong lòng cuống lên, nhưng ngay sau đó lập tức trấn tĩnh lại: “Được rồi, tự thiếp đi vào vậy, nếu thật sự bất hạnh rơi xuống hố băng, bị truyền ra ngoài, kiểu gì mọi người cũng cười nhạo An Bắc Đại đô hộ chàng thấy vợ gặp nạn nhưng lại không ra tay cứu.”
Nói rồi nàng sải bước chân, giẫm băng đi về.
Dưới chân vang lên tiếng vỡ vụn liên tục, nàng làm như không nghe thấy, cho đến lúc đi tới bên rìa thì một bàn tay chìa ra chuẩn xác chụp lấy nàng.
Mặt băng sau lưng nứt thành khối, may là không vỡ ra.
Nàng vừa đi tới là Phục Đình đã lập tức đứng lên, vươn tay ra, mắt nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì cố nén con tim loạn nhịp, đưa mắt nhìn sang, chàng đứng sát nàng, giả như nếu ban nãy đạp vỡ mặt băng thật thì có lẽ chàng cũng có thể kịp thời kéo nàng về.
Nàng nhìn, thấp giọng hỏi: “Chàng hết giận rồi chứ?”
Là đang hỏi chuyện tiền nong.
Bàn tay Phục Đình túm lấy tay nàng siết chặt, hỏi ngược lại: “Còn lần sau nữa không?”
Chỉ cần nàng không tái phạm thì chàng có thể bỏ qua lần này.
Dẫu gì thì, suy cho cùng cũng là giúp chàng, không phải chàng không hiểu.
Cánh tay Tê Trì bị chàng túm chặt không cử động được, nghĩ một lúc rồi nói: “Lên bờ đã rồi nói sau.”
Phục Đình buông tay ra.
Hai người quay lại sườn đất, lên ngựa.
Lúc này Tê Trì mới cất tiếng: “Chỉ cần ngày nào chàng còn có nhu cầu thì thiếp luôn sẵn lòng chi tiền, nên thiếp cũng không biết có lần sau hay không.”
Nói rồi vỗ ngựa đi về phía trước.
Phục Đình nắm dây cương ngồi trên thân ngựa, nhìn nàng khẳng khái rời đi, còn mình vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu.
Xém đã bị nàng chọc tức tới mức phải bật cười.
Chàng biết ngay người con gái này tính tình giảo hoạt, đâu có dễ chỉnh như thế.