Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Đến biên cảnh lần này là đến quận U Lăng, La Tiểu Nghĩa gửi thư tới, nói ở đó phát hiện tung tích của quân đội Đột Quyết.
Gió lớn gầm rú khắp dọc đường đi, từng đợt gió mạnh kéo dài mấy canh giờ liền.
Tê Trì ôm Chiếm Nhi ngồi trong xe, bên trong có đặt chậu lửa, dù đi giữa thời tiết này thì vẫn ấm áp.
Lý Nghiên với thân phận đốc quân cưỡi ngựa đi theo Phục Đình, đại đội binh mã đi sau, hành quân rất nhanh.
Đến nơi này rồi, cậu mới mở miệng hỏi: “Dượng nghĩ thế nào về kẻ A Sử Na Kiên đó?”
Phục Đình chưa kịp mở lời thì Tào Ngọc Lâm đã nói xen vào: “Hắn ta là kẻ điên.”
Lý Nghiên lặng thinh, Tê Trì ở trong xe không khỏi tập trung lắng nghe.
Sau trận chiến năm xưa, Tào Ngọc Lâm đã điều tra rất rõ về kẻ này, bởi hắn là kẻ thù suốt đời của nàng.
A Sử Na Kiên là tướng lĩnh hiếu chiến nhất Đột Quyết, luôn muốn công phá đất Bắc, mục tiêu bao gồm thâu tóm huyết mạch của Đột Quyết là phủ đô hộ Thiền Vu cùng các bộ tộc người Hồ như tộc Bộc Cố ở đất Bắc, nhằm để Đột Quyết trở nên lớn mạnh. Những năm qua sau khi thâu tóm được vài bộ tộc nhỏ lẻ xung quanh, bọn chúng ngày càng hung hãn, e là đã rục rịch ngấp nghé Trung Nguyên.
Để khích lệ tướng sĩ, hắn ta thậm chí còn đưa toàn bộ người bên cạnh mình vào trong quân, hoặc làm trinh sát hoặc làm tiên phong, áp dụng chính sách răn đe đổ máu để trị quân, là một kẻ ác độc không hề nương tay.
Nhưng đất Bắc còn có Phục Đình, các bộ tộc quân dân như một, vô cùng đoàn kết, tựa như vách sắt thành đồng, đến lũ cũng chẳng phá nổi. Nên muốn khiến đất Bắc xuất hiện chỗ hổng thì nhất định phải trừ khử Phục Đình.
Bất kể là chuyện ở thành Cổ Diệp ngày trước hay là chuyện Ung vương hôm nay, cũng đủ để thấy hắn là kẻ không chừa thủ đoạn, không tiếc giá nào.
Nghe tới đây, Lý Nghiên nói: “Nói như thế, tên A Sử Na Kiên kia mới là kẻ đáng bị trừ khử.”
Loại bỏ một kẻ hiếu chiến là chuyện tốt với cả hai bên. Không có chuyện Đột Quyết không có dân chúng bình thường, chinh chiến nhiều năm chưa chắc đã khiến bọn họ chịu nổi.
Cứ mãi chiến tranh, kết quả chỉ khổ bách tính.
Âm thanh của Tào Ngọc Lâm như vỡ vụn trong gió, đoạn nói tiếp: “Ta từng nghe ngóng được, người Đột Quyết nói rằng A Sử Na Kiên chỉ coi tam ca là đối thủ duy nhất có thể nhìn thẳng.”
Phục Đình chỉ cười khẩy, âm thanh lẫn vào gió, lạnh như lưỡi đao.
Hình như Chiếm Nhi ở trong xe cũng nghe thấy, cu cậu đã học gọi, lại còn gọi rất rõ, nay đang là lúc học nói, bỗng cái miệng nhỏ bé bất thình lình “hứ” một tiếng, khẩu khí lại bắt chước y hệt Phục Đình, như thể đến cậu bé cũng chẳng coi trọng gã A Sử Na Kiên kia.
Rèm cửa sổ được vén lên, Phục Đình nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tê Trì đang tựa vách nhìn chàng.
Có vẻ đã nghe thấy cả rồi.
Chàng nhìn nàng rồi lại nhìn Chiếm Nhi, ngoái đầu nói: “Dừng lại nghỉ ngơi.”
Đoàn quân dừng lại, Tê Trì bọc thêm áo khoác cho Chiếm Nhi, ôm con xuống xe.
Trời u ám như nhuốm màu mực, gió lớn gào thét, những áng mây đằng xa như nối liền với mặt hồ xanh mướt, bị gió thổi lay động từng tầng.
Phục Đình đi tới cản gió cho nàng, thuận tay ôm lấy Chiếm Nhi.
Nàng đưa tay vịn khuỷu tay chàng, chỉ vào mặt hồ: “Sao thiếp thấy nơi đó quen quen vậy nhỉ, có phải là hồ băng chúng ta đã đi ngang qua lúc từ Cao Lan Châu quay về không?”
Trên bờ hồ ngày ấy, lần đầu tiên chàng hôn nàng.
Bỗng cảm thấy nhắc tới chiếc hồ này là nói đến chuyện ở bên bờ, nàng không khỏi đưa mắt nhìn chàng.
Dường như Phục Đình cũng nghĩ đến, nhoẻn miệng cười: “Không phải, đường đi không giống.”
Chàng bế Chiếm Nhi, kéo nàng lại gần mình, ra hiệu nàng nhìn ra xa: “Ở đất Bắc còn có rất nhiều hồ như thế, số hồ nàng từng thấy chỉ mới đếm trên đầu ngón tay.”
Tê Trì ngẩng đầu nhìn chàng, cằm chàng đã cạo sạch, đập vào mắt nàng: “Vậy đợi chuyện này xong, chàng dẫn thiếp đi xem từ từ nhé?”
Phục Đình cúi đầu: “Thân là Đại đô hộ và phu nhân Đại đô hộ, làm thế có vẻ không hay.”
“Hình như có hơi.”
“Nhưng cũng không phải không được.” Chàng nói tiếp.
Tê Trì vuốt lọn tóc bên tai, mỉm cười tủm tỉm, ngoái đầu lại, thấy Lý Nghiên và Tào Ngọc Lâm cũng đang nhìn về phía này, thế là thôi cười, đứng sát vào chàng, thấp giọng hỏi: “Có rắc rối không?”
Nàng đã muốn hỏi từ khi nghe thấy những lời đó ở trên xe.
Phục Đình nắm lấy đôi tay bé bỏng của Chiếm Nhi, đoạn nhìn nàng bảo: “Chớ nghĩ nhiều, cũng giống những lần tác chiến trước kia thôi.”
Chàng đã trải qua trăm trận đánh, đây chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tê Trì yên tâm phần nào: “Ừm.”
Chiếm Nhi nằm giữa hai người, gương mặt nhỏ choắt hết nhìn đông lại ngó tây, cực kỳ tinh khôn, khi nằm trong lòng cha thì rất biết điều, chẳng cựa quậy lung tung, chỉ là theo thói quen học nói mà ừ ừ hứ hứ.
Chỉ có cu cậu là chẳng sầu muộn, không buồn không lo.
…
Nghỉ ngơi không lâu, Tào Ngọc Lâm tập hợp đội ngũ lại, đưa nước nóng lương khô cho Tê Trì.
Phục Đình giao Chiếm Nhi cho nàng, hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Hành quân không quá nửa tháng thì đến quận U Lăng, thời gian ngắn hơn bọn họ đã dự tính nhiều.
Phủ đô đốc U Lăng đã chuẩn bị xong để đón tiếp, cũng đã cho binh mã nghênh đón cách chỗ đóng quân mười dặm.
Đội ngũ hành quân yên ắng trên đường thải dốc đất, không hề bị bại lộ.
Dưới bầu trời xám xịt, đội ngũ như du long từ xa tới.
Phục Đình dẫn đầu, vừa siết cương, trong binh mã nghênh đón đã có người thúc ngựa đi tới báo: lúc này La tướng quân vẫn đang ở tiền tuyến để mắt đến động tĩnh của Đột Quyết, hình như Đột Quyết có ý thăm dò, chúng vốn giấu hành tung, nhưng hôm nay đã đường đường chính lính lộ mặt ở biên giới.
Tào Ngọc Lâm đánh ngựa đi tới, nhìn Phục Đình: “Xem ra sắp xếp của tam ca đã có hiệu quả rồi.”
Với tính cách của gã A Sử Na Kiên kia, một khi biết được đế vương dễ dàng loại bỏ Ung vương, đứng về giang sơn như thế thì tất sẽ chọn cách rút lui, sau đó sẽ tìm cơ hội. Đây là cách tác chiến xảo quyệt cẩn thận của hắn.
Nhưng Phục Đình đã có ý định một lần tiêu diệt hắn, nên trước khi cử La Tiểu Nghĩa tới đã dặn, bất kể kết quả thế nào thì vẫn phải tung tin giả.
Có lẽ lúc này A Sử Na Kiên còn tưởng chàng đang mắc kẹt ở Trường An vì binh gián, trong chốc lát không thể quay về ngay được, thậm chí khó mà an toàn rút lui.
Phục Đình cho bọn họ lui, cưỡi ngựa đi tới cạnh xe ngựa.
Tê Trì đã vén rèm lên, ngước mắt nhìn chàng.
Chậu than trong xe đã cháy hết, Chiếm Nhi ngủ say trong lòng nàng.
Chàng nói: “Ta đi gặp Tiểu Nghĩa trước.”
Nàng gật đầu, “Ừ.”
Thoáng nghĩ ngợi, lại hỏi chàng: “Chàng bố trí thế nào vậy?”
Phục Đình trả lời đơn giản: “Đã bố trí xong, phải chặt đứt bằng được đường lui của hắn thì mới trừ khử được hắn.”
Quận U Lăng tiếp giáp thành Cổ Diệp, Đột Quyết chọn chỗ này tất là định chờ cơ hội rồi hành động, thời cơ không đúng thì nhanh chóng rút lui.
Tê Trì đã hiểu, thấp giọng nói: “Thiếp đến đây một chuyến, ắt cũng nên làm gì chứ nhỉ.”
Chàng lập tức hiểu ý: “Sao nào, nàng muốn giúp ta à?”
“Chàng quên thiếp còn có thương đội ở đây hả?” Ý nàng là thương đội vận chuyển số binh khí làm bằng gang kia.
Nếu không phải nàng nói rất nhỏ, Phục Đình thật sự cho rằng nàng đang nói chuyện rất bình thường. Chàng ngó nhìn hai bên, cũng thấp giọng: “Sao ngày trước ta không biết lá gan của nàng to thế nhỉ.”
“Lá gan của thiếp có lớn đâu,” Tê Trì nói: “Chỉ là muốn giúp chàng thôi mà.”
Phục Đình gác tay lên khung cửa, nhanh chóng nghĩ ngợi rồi cúi người xuống nhìn vào mắt nàng: “Thế thì dùng đi, ta sẽ cho người phối hợp với nàng.”
Có số binh khí này đúng là ưu thế trời ban, tuy hơi mạo hiểm, nhưng muốn bắt được đối thủ lươn lẹo như rắn như A Sử Na Kiên kia thì chuẩn bị nhiều cũng không dư thừa.
Tê Trì ghé mặt tới, cẩn thận vạch kế hoạch với chàng.
Một lúc sau, Phục Đình thẳng lưng dậy, nắm cương ngựa: “Ta đi đây.”
Ánh mắt Tê Trì chuyển từ dây buộc tay áo lên mặt chàng, lại nhìn vào mắt chàng: “Cẩn thận.”
Phục Đình thoáng im lặng: “Nàng cũng thế.” Nói rồi lại nhìn Chiếm Nhi nép mình ngủ trong lòng nàng, kéo dây cương, quay đầu rời đi.
Bọn họ không nói thêm lời nào, cũng chẳng cam đoan dư thừa, bởi những chuyện đó không cần phải nói nhiều.
Nhà của chàng ở đây, đây chính là sự đảm bảo để chờ chàng trở về bất cứ lúc nào.
Tê Trì nhìn bóng lưng chàng dẫn đại quân dần rời xa, con đường trước mắt bắt đầu lùi về sau, xe ngựa tiến tới doanh trại ở một đầu khác, vừa vặn quay lưng về phía chàng mà đi.
Nàng chẳng buông rèm, tới khi bóng lưng mặc quân phục thẳng tắp của chàng khuất dạng thì mới nghiêng đầu đi.
…
Chiều tối ngày hôm đó, một nhóm người cải trang thành thương đội, hộ tống một chiếc xe ngựa rời khỏi doanh trại, thẳng tiến vào thành ở quận U Lăng.
Ngồi trong xe là Tê Trì chỉ vừa vào doanh mấy canh giờ, thay sang Hồ phục, đội mũ mạng.
Tào Ngọc Lâm cưỡi ngựa bận đồ nam, hộ tống bên ngoài.
Ngồi cạnh nàng ở trong xe còn có Lý Nghiên.
“Cháu đòi đi theo thế này, có phải là có chuyện muốn nói không.” Tê Trì nhìn cậu, hai cô cháu hiểu nhau rất rõ, từ khi cậu đuổi theo xe, Tê Trì đã có cảm giác cậu muốn nói gì đó.
Nắng chiều lọt vào, trong xe mờ tối.
Lý Nghiên mặc áo choàng rộng thùng thình, ống tay áo cũng rất rộng, cậu cúi đầu, lấy một hộp gấm dẹt trong tay áo ra, đưa tới: “Cháu muốn giao thứ này cho cô.”
Tê Trì nhận lấy, mở ra, vừa nhìn qua đã lập tức ngẩng đầu lên.
Đó là Đan Sách Thiết Khoán được chia làm hai, đế vương và thần tử được ban mỗi người giữa nửa, dù có tội chết cũng được miễn.
Không cần hỏi cũng biết thứ này được lấy thế nào, thánh nhân sẽ không vô duyên vô cớ cho cậu, chắc chắn là cậu đã cầu xin.
“Giao cho cô làm gì?”
Lý Nghiên trấn tĩnh nhìn nàng: “Trong tay cô còn điều hành việc kinh thương khổng lồ, khó đảm bảo sau này sẽ không dùng đến nữa, giống như lúc vào Trường An vậy.”
Khi vào Trường An, Tê Trì đã khuấy động chuyện buôn bán ở chợ phường, nhưng tất nhiên sẽ có quan viên điều tra kỹ, nên nàng đã lệnh đóng mấy cửa hàng lớn trong thành Trường An, thất thoát một khoản không nhỏ.
“Thế thì có sao, tiền không có thì lại kiếm, chỉ cần người vẫn còn thì vẫn chưa kết thúc.”
“Vâng ạ, trên đời này tuy nhà giàu rất nhiều, nhưng không có ai chạm đến quyền thế như cô, dù cô đã cẩn thận che giấu thân phận, nhưng cháu vẫn muốn đưa cô vật bảo hộ.” Lý Nghiên đẩy hộp gấm vào tay nàng: “Đây là Đan Sách Thiết Khoán cháu xin cho cô.”
Thánh nhân cho rằng cậu xin cho mình, nhưng thực chất lại không phải vậy.
Tạm thời cậu đã không còn nguy hiểm, trừ khi thánh nhân đã có lựa chọn khác cho vị trí trữ quân. Nhưng cô thì không như thế, thân phận của cô mãi mãi là mối họa ngầm. Với sự đề phòng của cô dượng thì có lẽ người ngoài sẽ không cách nào phát hiện được, nhưng cậu vẫn muốn cô được đảm bảo.
Thân phận kinh thương ra đời cũng là bởi phủ Quang vương, sau đó lại vì mưu tính cho cậu, nay đã đến lượt cậu suy nghĩ cho cô.
Để cô có thể yên tâm làm chuyện mình muốn làm, làm chuyện có thể làm.
“Còn nếu không nhận thì cháu cũng sẽ nghĩ đủ cách để nó lại, nói chung, thứ này nhất định đưa cho cô.”
Tê Trì nhìn cậu, khóe môi nhoẻn cong, chậm rãi mỉm cười: “Không ngờ hôm nay đã đến lúc cháu bảo vệ cô rồi.”
Lúc này Lý Nghiên mới cười: “Vậy mới không uổng công dượng dạy dỗ.”
Chiều tà hoàng hôn xuyên qua kẽ hở rèm cửa hắt lên mặt cậu, Tê Trì thoáng cảm thấy, đứa trẻ trong xe theo nàng đến đất Bắc hôm nào nay đã không còn.
Xe ngựa kịp lúc vào thành trước khi cổng thành đóng lại.
Theo thỏa thuận ngày tước Tê Trì đã ký kết với tên độc nhãn ở thành Cổ Diệp, đất Bắc có thêm không ít thương nhân người Hồ ở bên ngoài đến mở hiệu buôn.
Nay trong quận U Lăng cũng không ngoại lệ, vì nơi đây nằm khá gần thành Cổ Diệp nên hiệu buôn của tên độc nhãn cũng có mấy cửa hàng ở đây.
Lúc tiểu nhị chạy tới báo với hắn là có khách viếng, tên độc nhãn đang ngồi trong cửa hàng tính toán sổ sách tính quay về thành Cổ Diệp, nghe báo vậy thì cảm thấy là lạ, cứ như có kẻ theo dõi hành tung của mình.
Hắn bèn bảo tiểu nhị dẫn người đến, đồng thời vào trong phòng bên nhìn ra.
Tào Ngọc Lâm đi vào, đoàn người theo sau, rõ rất lặng thinh nhưng đầy uy hiếp, tự ý đóng cửa tiệm lại.
Phía sau họ, một người phụ nữ từ từ đi tới, cách tấm mạng không nhìn rõ mặt, nhưng nom dáng vẻ lại quen mắt.
Độc nhãn nhìn Tào Ngọc Lâm rồi lại nhìn nàng, biết là gặp người quen.
Tê Trì đi vào phòng bên, khép tay nói ám hiệu: “Có bó đuốc cần thắp.”
Độc nhãn biết nàng mạnh tay, “thắp đuốc” chính là chỉ mua bán số lượng lớn, tất nhiên lại kiếm được một khoản hời, đúng là cầu mà không được: “Lần này thắp cái gì?”
Bên ngoài vô cùng nghiêm túc, không ai lên tiếng.
Trong phòng, Tê Trì nhanh chóng thuật lại rõ ràng.
Rất đơn giản, để nhóm người của nàng đem tới theo gã độc nhãn lên đường, cải trang thành thương nhân đi vào thành Cổ Diệp, sau đó nằm vùng trong thương đội của mình, những chuyện khác không cần hắn xen vào.
Như thế, sau biên giới, trong thành Cổ Diệp, lại có thêm một toán binh mai phục.
Dù người của A Sử Na Kiên tới lui tìm kiếm bên ngoài biên giới thì khi đó vũ khí và nhân lực đều tách ra, cũng không có khả năng bị lộ ở trên đường.
Gã độc nhãn cũng đang lo nghĩ.
Sức hắn có hạn, trên thực tế Tê Trì vận chuyển gang thép binh khí là ở vùng không ai quản trong thành Cổ Diệp, hắn cũng đã nhận nhiều ít tiền tham gia, biết được chút ít manh mối, có điều cũng hiểu luật nên coi như không biết những chuyện này.
Lúc này lại luôn miệng nói: “Thương khắp mình.”
Ý là chuyện trái lương tâm, ít nhiều hắn vẫn sợ.
Tê Trì nói: “Yên tâm, lần này không làm sai với bất cứ ai cả, thậm chí có thể khiến ngươi thoát khỏi uy hiếp ở thành Cổ Diệp.”
Gã độc nhãn là kẻ thông minh, tính toán ngoài sáng trong tối một phen, lại thêm lợi lớn đặt trước mặt, hắn biết nên chọn bên nào.
Huống hồ ban đầu đã chọn một lần rồi, giờ mà đổi bên nữa thì cả hai phe đều không dung cho hắn.
Cuối cùng, hắn nắm tay lại rồi đưa ra ngoài, đồng ý.
Tê Trì còn phải rời đi trước khi cổng thành đóng, nên không thể ở lại lâu, lập tức đi ngay.
Đến lúc này, gã độc nhãn rốt cuộc không kiềm được mà nói: “Cô nhất định không phải là chủ nhân hiệu buôn hình cá.”
Tê Trì dừng lại.
Đúng vậy, từ đầu những chuyện nàng làm không phải chuyện thương nhân bình thường có thể làm. Nếu hắn đã gạt nàng ra khỏi hiệu buôn hình cá thì nàng cũng đỡ viện lý do.
“Không sai, ta không phải, hiệu buôn hình cá cũng như ngươi, chỉ là đang làm chút chuyện kinh doanh có lãi.”
Gã độc nhãn trợn mắt, vẻ mặt ta biết ngay mà, hắn nấp sau cửa phòng, thần bí hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tê Trì suy nghĩ, có thể khiến hắn yên tâm làm việc cũng tốt, thế là cách tấm mạng, chậm rãi lên tiếng: “Phủ Hãn Hải, Phục Lý thị.”
Nàng có rất nhiều thân phận, nhưng bây giờ, trong lòng nàng chỉ còn lại một danh phận này.
Gió lớn gầm rú khắp dọc đường đi, từng đợt gió mạnh kéo dài mấy canh giờ liền.
Tê Trì ôm Chiếm Nhi ngồi trong xe, bên trong có đặt chậu lửa, dù đi giữa thời tiết này thì vẫn ấm áp.
Lý Nghiên với thân phận đốc quân cưỡi ngựa đi theo Phục Đình, đại đội binh mã đi sau, hành quân rất nhanh.
Đến nơi này rồi, cậu mới mở miệng hỏi: “Dượng nghĩ thế nào về kẻ A Sử Na Kiên đó?”
Phục Đình chưa kịp mở lời thì Tào Ngọc Lâm đã nói xen vào: “Hắn ta là kẻ điên.”
Lý Nghiên lặng thinh, Tê Trì ở trong xe không khỏi tập trung lắng nghe.
Sau trận chiến năm xưa, Tào Ngọc Lâm đã điều tra rất rõ về kẻ này, bởi hắn là kẻ thù suốt đời của nàng.
A Sử Na Kiên là tướng lĩnh hiếu chiến nhất Đột Quyết, luôn muốn công phá đất Bắc, mục tiêu bao gồm thâu tóm huyết mạch của Đột Quyết là phủ đô hộ Thiền Vu cùng các bộ tộc người Hồ như tộc Bộc Cố ở đất Bắc, nhằm để Đột Quyết trở nên lớn mạnh. Những năm qua sau khi thâu tóm được vài bộ tộc nhỏ lẻ xung quanh, bọn chúng ngày càng hung hãn, e là đã rục rịch ngấp nghé Trung Nguyên.
Để khích lệ tướng sĩ, hắn ta thậm chí còn đưa toàn bộ người bên cạnh mình vào trong quân, hoặc làm trinh sát hoặc làm tiên phong, áp dụng chính sách răn đe đổ máu để trị quân, là một kẻ ác độc không hề nương tay.
Nhưng đất Bắc còn có Phục Đình, các bộ tộc quân dân như một, vô cùng đoàn kết, tựa như vách sắt thành đồng, đến lũ cũng chẳng phá nổi. Nên muốn khiến đất Bắc xuất hiện chỗ hổng thì nhất định phải trừ khử Phục Đình.
Bất kể là chuyện ở thành Cổ Diệp ngày trước hay là chuyện Ung vương hôm nay, cũng đủ để thấy hắn là kẻ không chừa thủ đoạn, không tiếc giá nào.
Nghe tới đây, Lý Nghiên nói: “Nói như thế, tên A Sử Na Kiên kia mới là kẻ đáng bị trừ khử.”
Loại bỏ một kẻ hiếu chiến là chuyện tốt với cả hai bên. Không có chuyện Đột Quyết không có dân chúng bình thường, chinh chiến nhiều năm chưa chắc đã khiến bọn họ chịu nổi.
Cứ mãi chiến tranh, kết quả chỉ khổ bách tính.
Âm thanh của Tào Ngọc Lâm như vỡ vụn trong gió, đoạn nói tiếp: “Ta từng nghe ngóng được, người Đột Quyết nói rằng A Sử Na Kiên chỉ coi tam ca là đối thủ duy nhất có thể nhìn thẳng.”
Phục Đình chỉ cười khẩy, âm thanh lẫn vào gió, lạnh như lưỡi đao.
Hình như Chiếm Nhi ở trong xe cũng nghe thấy, cu cậu đã học gọi, lại còn gọi rất rõ, nay đang là lúc học nói, bỗng cái miệng nhỏ bé bất thình lình “hứ” một tiếng, khẩu khí lại bắt chước y hệt Phục Đình, như thể đến cậu bé cũng chẳng coi trọng gã A Sử Na Kiên kia.
Rèm cửa sổ được vén lên, Phục Đình nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tê Trì đang tựa vách nhìn chàng.
Có vẻ đã nghe thấy cả rồi.
Chàng nhìn nàng rồi lại nhìn Chiếm Nhi, ngoái đầu nói: “Dừng lại nghỉ ngơi.”
Đoàn quân dừng lại, Tê Trì bọc thêm áo khoác cho Chiếm Nhi, ôm con xuống xe.
Trời u ám như nhuốm màu mực, gió lớn gào thét, những áng mây đằng xa như nối liền với mặt hồ xanh mướt, bị gió thổi lay động từng tầng.
Phục Đình đi tới cản gió cho nàng, thuận tay ôm lấy Chiếm Nhi.
Nàng đưa tay vịn khuỷu tay chàng, chỉ vào mặt hồ: “Sao thiếp thấy nơi đó quen quen vậy nhỉ, có phải là hồ băng chúng ta đã đi ngang qua lúc từ Cao Lan Châu quay về không?”
Trên bờ hồ ngày ấy, lần đầu tiên chàng hôn nàng.
Bỗng cảm thấy nhắc tới chiếc hồ này là nói đến chuyện ở bên bờ, nàng không khỏi đưa mắt nhìn chàng.
Dường như Phục Đình cũng nghĩ đến, nhoẻn miệng cười: “Không phải, đường đi không giống.”
Chàng bế Chiếm Nhi, kéo nàng lại gần mình, ra hiệu nàng nhìn ra xa: “Ở đất Bắc còn có rất nhiều hồ như thế, số hồ nàng từng thấy chỉ mới đếm trên đầu ngón tay.”
Tê Trì ngẩng đầu nhìn chàng, cằm chàng đã cạo sạch, đập vào mắt nàng: “Vậy đợi chuyện này xong, chàng dẫn thiếp đi xem từ từ nhé?”
Phục Đình cúi đầu: “Thân là Đại đô hộ và phu nhân Đại đô hộ, làm thế có vẻ không hay.”
“Hình như có hơi.”
“Nhưng cũng không phải không được.” Chàng nói tiếp.
Tê Trì vuốt lọn tóc bên tai, mỉm cười tủm tỉm, ngoái đầu lại, thấy Lý Nghiên và Tào Ngọc Lâm cũng đang nhìn về phía này, thế là thôi cười, đứng sát vào chàng, thấp giọng hỏi: “Có rắc rối không?”
Nàng đã muốn hỏi từ khi nghe thấy những lời đó ở trên xe.
Phục Đình nắm lấy đôi tay bé bỏng của Chiếm Nhi, đoạn nhìn nàng bảo: “Chớ nghĩ nhiều, cũng giống những lần tác chiến trước kia thôi.”
Chàng đã trải qua trăm trận đánh, đây chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tê Trì yên tâm phần nào: “Ừm.”
Chiếm Nhi nằm giữa hai người, gương mặt nhỏ choắt hết nhìn đông lại ngó tây, cực kỳ tinh khôn, khi nằm trong lòng cha thì rất biết điều, chẳng cựa quậy lung tung, chỉ là theo thói quen học nói mà ừ ừ hứ hứ.
Chỉ có cu cậu là chẳng sầu muộn, không buồn không lo.
…
Nghỉ ngơi không lâu, Tào Ngọc Lâm tập hợp đội ngũ lại, đưa nước nóng lương khô cho Tê Trì.
Phục Đình giao Chiếm Nhi cho nàng, hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Hành quân không quá nửa tháng thì đến quận U Lăng, thời gian ngắn hơn bọn họ đã dự tính nhiều.
Phủ đô đốc U Lăng đã chuẩn bị xong để đón tiếp, cũng đã cho binh mã nghênh đón cách chỗ đóng quân mười dặm.
Đội ngũ hành quân yên ắng trên đường thải dốc đất, không hề bị bại lộ.
Dưới bầu trời xám xịt, đội ngũ như du long từ xa tới.
Phục Đình dẫn đầu, vừa siết cương, trong binh mã nghênh đón đã có người thúc ngựa đi tới báo: lúc này La tướng quân vẫn đang ở tiền tuyến để mắt đến động tĩnh của Đột Quyết, hình như Đột Quyết có ý thăm dò, chúng vốn giấu hành tung, nhưng hôm nay đã đường đường chính lính lộ mặt ở biên giới.
Tào Ngọc Lâm đánh ngựa đi tới, nhìn Phục Đình: “Xem ra sắp xếp của tam ca đã có hiệu quả rồi.”
Với tính cách của gã A Sử Na Kiên kia, một khi biết được đế vương dễ dàng loại bỏ Ung vương, đứng về giang sơn như thế thì tất sẽ chọn cách rút lui, sau đó sẽ tìm cơ hội. Đây là cách tác chiến xảo quyệt cẩn thận của hắn.
Nhưng Phục Đình đã có ý định một lần tiêu diệt hắn, nên trước khi cử La Tiểu Nghĩa tới đã dặn, bất kể kết quả thế nào thì vẫn phải tung tin giả.
Có lẽ lúc này A Sử Na Kiên còn tưởng chàng đang mắc kẹt ở Trường An vì binh gián, trong chốc lát không thể quay về ngay được, thậm chí khó mà an toàn rút lui.
Phục Đình cho bọn họ lui, cưỡi ngựa đi tới cạnh xe ngựa.
Tê Trì đã vén rèm lên, ngước mắt nhìn chàng.
Chậu than trong xe đã cháy hết, Chiếm Nhi ngủ say trong lòng nàng.
Chàng nói: “Ta đi gặp Tiểu Nghĩa trước.”
Nàng gật đầu, “Ừ.”
Thoáng nghĩ ngợi, lại hỏi chàng: “Chàng bố trí thế nào vậy?”
Phục Đình trả lời đơn giản: “Đã bố trí xong, phải chặt đứt bằng được đường lui của hắn thì mới trừ khử được hắn.”
Quận U Lăng tiếp giáp thành Cổ Diệp, Đột Quyết chọn chỗ này tất là định chờ cơ hội rồi hành động, thời cơ không đúng thì nhanh chóng rút lui.
Tê Trì đã hiểu, thấp giọng nói: “Thiếp đến đây một chuyến, ắt cũng nên làm gì chứ nhỉ.”
Chàng lập tức hiểu ý: “Sao nào, nàng muốn giúp ta à?”
“Chàng quên thiếp còn có thương đội ở đây hả?” Ý nàng là thương đội vận chuyển số binh khí làm bằng gang kia.
Nếu không phải nàng nói rất nhỏ, Phục Đình thật sự cho rằng nàng đang nói chuyện rất bình thường. Chàng ngó nhìn hai bên, cũng thấp giọng: “Sao ngày trước ta không biết lá gan của nàng to thế nhỉ.”
“Lá gan của thiếp có lớn đâu,” Tê Trì nói: “Chỉ là muốn giúp chàng thôi mà.”
Phục Đình gác tay lên khung cửa, nhanh chóng nghĩ ngợi rồi cúi người xuống nhìn vào mắt nàng: “Thế thì dùng đi, ta sẽ cho người phối hợp với nàng.”
Có số binh khí này đúng là ưu thế trời ban, tuy hơi mạo hiểm, nhưng muốn bắt được đối thủ lươn lẹo như rắn như A Sử Na Kiên kia thì chuẩn bị nhiều cũng không dư thừa.
Tê Trì ghé mặt tới, cẩn thận vạch kế hoạch với chàng.
Một lúc sau, Phục Đình thẳng lưng dậy, nắm cương ngựa: “Ta đi đây.”
Ánh mắt Tê Trì chuyển từ dây buộc tay áo lên mặt chàng, lại nhìn vào mắt chàng: “Cẩn thận.”
Phục Đình thoáng im lặng: “Nàng cũng thế.” Nói rồi lại nhìn Chiếm Nhi nép mình ngủ trong lòng nàng, kéo dây cương, quay đầu rời đi.
Bọn họ không nói thêm lời nào, cũng chẳng cam đoan dư thừa, bởi những chuyện đó không cần phải nói nhiều.
Nhà của chàng ở đây, đây chính là sự đảm bảo để chờ chàng trở về bất cứ lúc nào.
Tê Trì nhìn bóng lưng chàng dẫn đại quân dần rời xa, con đường trước mắt bắt đầu lùi về sau, xe ngựa tiến tới doanh trại ở một đầu khác, vừa vặn quay lưng về phía chàng mà đi.
Nàng chẳng buông rèm, tới khi bóng lưng mặc quân phục thẳng tắp của chàng khuất dạng thì mới nghiêng đầu đi.
…
Chiều tối ngày hôm đó, một nhóm người cải trang thành thương đội, hộ tống một chiếc xe ngựa rời khỏi doanh trại, thẳng tiến vào thành ở quận U Lăng.
Ngồi trong xe là Tê Trì chỉ vừa vào doanh mấy canh giờ, thay sang Hồ phục, đội mũ mạng.
Tào Ngọc Lâm cưỡi ngựa bận đồ nam, hộ tống bên ngoài.
Ngồi cạnh nàng ở trong xe còn có Lý Nghiên.
“Cháu đòi đi theo thế này, có phải là có chuyện muốn nói không.” Tê Trì nhìn cậu, hai cô cháu hiểu nhau rất rõ, từ khi cậu đuổi theo xe, Tê Trì đã có cảm giác cậu muốn nói gì đó.
Nắng chiều lọt vào, trong xe mờ tối.
Lý Nghiên mặc áo choàng rộng thùng thình, ống tay áo cũng rất rộng, cậu cúi đầu, lấy một hộp gấm dẹt trong tay áo ra, đưa tới: “Cháu muốn giao thứ này cho cô.”
Tê Trì nhận lấy, mở ra, vừa nhìn qua đã lập tức ngẩng đầu lên.
Đó là Đan Sách Thiết Khoán được chia làm hai, đế vương và thần tử được ban mỗi người giữa nửa, dù có tội chết cũng được miễn.
Không cần hỏi cũng biết thứ này được lấy thế nào, thánh nhân sẽ không vô duyên vô cớ cho cậu, chắc chắn là cậu đã cầu xin.
“Giao cho cô làm gì?”
Lý Nghiên trấn tĩnh nhìn nàng: “Trong tay cô còn điều hành việc kinh thương khổng lồ, khó đảm bảo sau này sẽ không dùng đến nữa, giống như lúc vào Trường An vậy.”
Khi vào Trường An, Tê Trì đã khuấy động chuyện buôn bán ở chợ phường, nhưng tất nhiên sẽ có quan viên điều tra kỹ, nên nàng đã lệnh đóng mấy cửa hàng lớn trong thành Trường An, thất thoát một khoản không nhỏ.
“Thế thì có sao, tiền không có thì lại kiếm, chỉ cần người vẫn còn thì vẫn chưa kết thúc.”
“Vâng ạ, trên đời này tuy nhà giàu rất nhiều, nhưng không có ai chạm đến quyền thế như cô, dù cô đã cẩn thận che giấu thân phận, nhưng cháu vẫn muốn đưa cô vật bảo hộ.” Lý Nghiên đẩy hộp gấm vào tay nàng: “Đây là Đan Sách Thiết Khoán cháu xin cho cô.”
Thánh nhân cho rằng cậu xin cho mình, nhưng thực chất lại không phải vậy.
Tạm thời cậu đã không còn nguy hiểm, trừ khi thánh nhân đã có lựa chọn khác cho vị trí trữ quân. Nhưng cô thì không như thế, thân phận của cô mãi mãi là mối họa ngầm. Với sự đề phòng của cô dượng thì có lẽ người ngoài sẽ không cách nào phát hiện được, nhưng cậu vẫn muốn cô được đảm bảo.
Thân phận kinh thương ra đời cũng là bởi phủ Quang vương, sau đó lại vì mưu tính cho cậu, nay đã đến lượt cậu suy nghĩ cho cô.
Để cô có thể yên tâm làm chuyện mình muốn làm, làm chuyện có thể làm.
“Còn nếu không nhận thì cháu cũng sẽ nghĩ đủ cách để nó lại, nói chung, thứ này nhất định đưa cho cô.”
Tê Trì nhìn cậu, khóe môi nhoẻn cong, chậm rãi mỉm cười: “Không ngờ hôm nay đã đến lúc cháu bảo vệ cô rồi.”
Lúc này Lý Nghiên mới cười: “Vậy mới không uổng công dượng dạy dỗ.”
Chiều tà hoàng hôn xuyên qua kẽ hở rèm cửa hắt lên mặt cậu, Tê Trì thoáng cảm thấy, đứa trẻ trong xe theo nàng đến đất Bắc hôm nào nay đã không còn.
Xe ngựa kịp lúc vào thành trước khi cổng thành đóng lại.
Theo thỏa thuận ngày tước Tê Trì đã ký kết với tên độc nhãn ở thành Cổ Diệp, đất Bắc có thêm không ít thương nhân người Hồ ở bên ngoài đến mở hiệu buôn.
Nay trong quận U Lăng cũng không ngoại lệ, vì nơi đây nằm khá gần thành Cổ Diệp nên hiệu buôn của tên độc nhãn cũng có mấy cửa hàng ở đây.
Lúc tiểu nhị chạy tới báo với hắn là có khách viếng, tên độc nhãn đang ngồi trong cửa hàng tính toán sổ sách tính quay về thành Cổ Diệp, nghe báo vậy thì cảm thấy là lạ, cứ như có kẻ theo dõi hành tung của mình.
Hắn bèn bảo tiểu nhị dẫn người đến, đồng thời vào trong phòng bên nhìn ra.
Tào Ngọc Lâm đi vào, đoàn người theo sau, rõ rất lặng thinh nhưng đầy uy hiếp, tự ý đóng cửa tiệm lại.
Phía sau họ, một người phụ nữ từ từ đi tới, cách tấm mạng không nhìn rõ mặt, nhưng nom dáng vẻ lại quen mắt.
Độc nhãn nhìn Tào Ngọc Lâm rồi lại nhìn nàng, biết là gặp người quen.
Tê Trì đi vào phòng bên, khép tay nói ám hiệu: “Có bó đuốc cần thắp.”
Độc nhãn biết nàng mạnh tay, “thắp đuốc” chính là chỉ mua bán số lượng lớn, tất nhiên lại kiếm được một khoản hời, đúng là cầu mà không được: “Lần này thắp cái gì?”
Bên ngoài vô cùng nghiêm túc, không ai lên tiếng.
Trong phòng, Tê Trì nhanh chóng thuật lại rõ ràng.
Rất đơn giản, để nhóm người của nàng đem tới theo gã độc nhãn lên đường, cải trang thành thương nhân đi vào thành Cổ Diệp, sau đó nằm vùng trong thương đội của mình, những chuyện khác không cần hắn xen vào.
Như thế, sau biên giới, trong thành Cổ Diệp, lại có thêm một toán binh mai phục.
Dù người của A Sử Na Kiên tới lui tìm kiếm bên ngoài biên giới thì khi đó vũ khí và nhân lực đều tách ra, cũng không có khả năng bị lộ ở trên đường.
Gã độc nhãn cũng đang lo nghĩ.
Sức hắn có hạn, trên thực tế Tê Trì vận chuyển gang thép binh khí là ở vùng không ai quản trong thành Cổ Diệp, hắn cũng đã nhận nhiều ít tiền tham gia, biết được chút ít manh mối, có điều cũng hiểu luật nên coi như không biết những chuyện này.
Lúc này lại luôn miệng nói: “Thương khắp mình.”
Ý là chuyện trái lương tâm, ít nhiều hắn vẫn sợ.
Tê Trì nói: “Yên tâm, lần này không làm sai với bất cứ ai cả, thậm chí có thể khiến ngươi thoát khỏi uy hiếp ở thành Cổ Diệp.”
Gã độc nhãn là kẻ thông minh, tính toán ngoài sáng trong tối một phen, lại thêm lợi lớn đặt trước mặt, hắn biết nên chọn bên nào.
Huống hồ ban đầu đã chọn một lần rồi, giờ mà đổi bên nữa thì cả hai phe đều không dung cho hắn.
Cuối cùng, hắn nắm tay lại rồi đưa ra ngoài, đồng ý.
Tê Trì còn phải rời đi trước khi cổng thành đóng, nên không thể ở lại lâu, lập tức đi ngay.
Đến lúc này, gã độc nhãn rốt cuộc không kiềm được mà nói: “Cô nhất định không phải là chủ nhân hiệu buôn hình cá.”
Tê Trì dừng lại.
Đúng vậy, từ đầu những chuyện nàng làm không phải chuyện thương nhân bình thường có thể làm. Nếu hắn đã gạt nàng ra khỏi hiệu buôn hình cá thì nàng cũng đỡ viện lý do.
“Không sai, ta không phải, hiệu buôn hình cá cũng như ngươi, chỉ là đang làm chút chuyện kinh doanh có lãi.”
Gã độc nhãn trợn mắt, vẻ mặt ta biết ngay mà, hắn nấp sau cửa phòng, thần bí hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tê Trì suy nghĩ, có thể khiến hắn yên tâm làm việc cũng tốt, thế là cách tấm mạng, chậm rãi lên tiếng: “Phủ Hãn Hải, Phục Lý thị.”
Nàng có rất nhiều thân phận, nhưng bây giờ, trong lòng nàng chỉ còn lại một danh phận này.
Bình luận facebook