Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Có ai mà ngờ, khi mọi ánh mắt đang hướng vào trong thành thì bọn họ đã lặng lẽ vào cung.
Bên ngoài có cung nhân run rẩy bẩm báo: “Bẩm thánh nhân, cửa điện đã bị bao vây rồi ạ.”
Nội thị trong điện vội lui ra cửa, không dám nán lại thêm.
Xung quanh trở nên yên ắng.
Một lúc sau, sau màn truyền ra âm thanh tức giận kìm nén: “Phục Đình, ngươi muốn tạo phản ư?!”
Phục Đình quỳ xuống, sống lưng vẫn ưỡn thẳng: “Bệ hạ hiểu rõ tính cách của hạ thần, nếu hạ thần muốn làm phản thì đã không âm thầm đến gặp bệ hạ.”
Đế vương sau màn từ từ ngồi thẳng dậy, thở gấp nhưng lại không nói gì.
Mới đầu ông ta cũng nghi ngờ Phục Đình, nhất là khi phát hiện có thế lực đang càn quấy. Nếu không phải băn khoăn đến chuyện không thể vọng động công thần, sợ trái lại càng khiến Phục Đình bất hòa, thế nên thậm chí lúc ấy còn muốn đưa cả Tê Trì và đứa trẻ kia vào Trường An.
Nhưng trong buổi triệu kiến nghe Phục Đình nói mạch đao rơi vào tay Đột Quyết, ông ta lập tức bỏ đi nghi ngờ này, cũng nhớ lại những năm qua hắn ta trấn thủ đất Bắc chưa bao giờ có hành động vượt quyền, thế là cuối cùng chỉ hỏi một câu hắn có thân quen với quan viên nào trong triều không, chẳng qua là đề phòng chàng có kết bè kết cánh.
Nhưng nay hắn lại dẫn quân vào Trường An.
“Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?” Thanh âm già khằn của đế vương như gió thổi qua cành khô: “Cả ngươi nữa, Hà Lạc hầu! Trẫm cho Thôi thị nhà ngươi rất nhiều đặc quyền, thế mà ngươi dẫn người vào đây báo đáp trẫm thế hả!”
Thôi Minh Độ nằm rạp dập đầu: “Xin bệ hạ nghe tấu, Ung vương cấu kết với Đột Quyết, móc nối với phủ đô hộ Thiền Vu, định ép cung đoạt vị, đã âm thầm khống chế hai cửa cung. Còn bệ hạ lại bị tiểu nhân bịt mắt, sắp hạ chỉ sắc phong. An Bắc Đại đô hộ đến cũng là để diệt trừ nghịch tặc, loạn cục đã ở ngay trước mắt, thần chỉ có thể giúp Đại đô hộ đoạt lại hai cửa cung, ngăn lại cấm vệ quân ở nơi khác. Chỉ mong trong chốc lát này đủ để bệ hạ kiên nhẫn nghe can gián, lấy bảo vệ xã tắc làm trọng, quay về chính đạo. Hành động này trông có vẻ là binh gián, nhưng thực tế là lập lại trật tự, gột sạch quanh thánh.”
Trong màn không có động tĩnh, một hồi sau, đế vương nén giận lên tiếng: “Hay cho câu lập lại trật tự, gột sạch quanh thánh, các ngươi có bằng chứng gì?”
Phục Đình lấy ra mấy tờ giấy ở trong ngực, mở cả ra rồi dâng lên hai tay: “Con trai A Sử Na Khải La của Khả hãn phủ đô hộ Thiền Vu đã bị hạ thần bắt giữ, đây là lời khai của hắn, nếu bệ hạ không tin thì có thể cho đối chất trực tiếp.”
Có điều với tình hình hiện tại thì tạm thời khó mà làm vậy được.
“Ngoài bản lời khai này ra, thần còn lấy được lời khai của các vị phó tướng trong đoàn quân của hắn. Đêm nay phủ đô hộ Thiền Vu định xông vào thành trợ giúp Ung vương, các binh lính trấn thủ ở cổng thành đông đều tận mắt chứng kiến, đến nay vẫn có kẻ bỏ trốn chưa bắt được, nếu bệ hạ vẫn không tin, cũng có thể triệu lính phòng thủ đến hỏi.”
Nói xong câu, y tay đưa về phía trước.
Nội thị lật đật nhận lấy, không dám ngẩng đầu đưa tới trước giường.
Đế vương vươn bàn tay khẳng khiu ra nhận lấy, tờ giấy lay động, hơi thở của ông ta ngày một nặng nề, như bị ai đó túm chặt cổ họng.
A Sử Na Khải La nói, phủ đô hộ Thiền Vu trải đường p thuận lợi cho Đột Quyết đều là vì Ung vương bức bách. Ung vương nói đó là kế hoạch hoàng trưởng tử vạch ra, chỉ cần phủ đô hộ Thiền Vu làm theo thì tức là phò tá hoàng thái tử.
Lại tuyên bố thứ Đột Quyết muốn là thắng được đất Bắc, giết chết An Bắc Đại đô hộ, cướp đoạt tài sản đất Bắc, không động đến những nơi khác, còn ông ta và An Bắc Đại đô hộ không hợp nhau đã lâu, vừa hay cũng muốn phủ đô hộ An Bắc rơi đài.
Đột Quyết thông qua Ung vương, đáp ứng sau khi thắng đất Bắc sẽ giao hảo với Trung Nguyên, cũng sẽ hòa đàm và dốc sức ủng hộ hoàng trưởng tử lên ngôi. Một khi hoàng trưởng tử kế thừa vương vị thì sẽ mở rộng phủ đô hộ Thiền Vu thành phủ Đại đô hộ Thiền Vu, bỏ xa các phủ đô hộ khác, cũng sẽ luận công thành hộ quốc.
Nhưng Đột Quyết lại bại trận, nay hoàng trưởng tử cũng đã bỏ mạng, phủ đô hộ Thiền Vu cho rằng mọi thứ hóa thành công cốc, chẳng ngờ Đột Quyết lại quay sang ủng hộ Ung vương.
Ung vương dễ dàng bị thuyết phục, lại đến tìm phủ đô hộ Thiền Vu, hứa hẹn nhiều thứ tốt đẹp, lại uy hiếp nếu không giúp sẽ tố cáo lên ngự tiền. Phủ đô hộ Thiền Vu cũng đánh giá tình hình hiện tại, Ung vương tất sẽ là lựa chọn của đế vương, thế là đành phải bước lên con đường phản động, dẫn binh tới giúp…
Những lời khai khác cơ bản cũng giống vậy.
Màn được vén lên, đế vương bỗng quẳng xấp giấy ra ngoài, ho khan một tràng.
Lúc phát hiện có thế lực uy hiếp hoàng quyền, ông ta đã cố ý xa lánh Ung vương, bởi cảm thấy gã quá ngu ngốc, không thể trọng dụng được.
Nào ngờ đâu chỉ có ngu, được sủng ái nhiều năm đã khiến cho lòng tham của gã phồng lớn đến mức này, còn dám dẫn địch vào nhà.
Không ngờ bên cạnh ông ta lại có một đám phế vật không đầu óc như thế!
Ho sặc sụa khiến tấm màn đung đưa, đế vương giơ tay níu màn đỡ lấy cơ thể nặng nề, tay chống lên mép giường, khè khè đứt quãng nói: “Hoàng tử không thể cấu kết với Đột Quyết được, không thể nào…”
Thôi Minh Độ ngẩng đầu, nhìn lướt qua giường rồi nói tiếp: “Bệ hạ nói chí phải, hoàng trưởng tử bị Ung vương hãm hại, chuyện này không liên quan tới hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử vì bào đệ đổ bệnh mất mà đau lòng tới mức qua đời.”
Phục Đình không động đậy, nghe cả vào tai, sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Đế vương như đã bình phục lại, dường như chấp nhận lý lo này, hổn hển nói: “Các ngươi muốn thế nào?”
Phục Đình đột ngột lên tiếng: “Xin bệ hạ lập tức bắt giữ Ung vương, quyết không thể lập y làm trữ quân.”
Đế vương nhìn vệt máu thấp thoáng trên áo chàng, lúc này mới thực sự nhìn rõ Đại đô hộ được chính tay mình đề bạt đã tới đây như thế nào – là nắm đao tắm máu mà tới, thế là lại ho khù khụ.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng la hét hoảng hốt, cung nhân ở cửa như đang chạy nhanh, có người đang gọi “Ung vương từ đông cung giết tới”.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị một loạt âm thanh khác vùi lấp.
Phục Đình vẫn quỳ không nhúc nhích: “Bệ hạ yên tâm, thần chỉ âm thầm vào cung để đoạt lại kiểm soát cửa cung khống chế Ung vương, binh mã ở đây cũng không nhiều, nhưng thiết nghĩ vẫn đủ để dồn một Ung vương.”
Nếu như vậy thì đúng là gột sạch quanh thánh.
Đế vương lại ho từng trận như không dừng được, không biết là ho vì bị Ung vương đả kích, hay là do do sự sắp đặt tỉ mỉ của chàng. Chỉ nhắc đến mấy câu nhẹ nhàng, nhưng một thân dính máu của chàng đã chứng tỏ chốc lát này chẳng hề dễ dàng đến vậy.
Trong tiếng ho sù sụ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Ung vương gào thét bên ngoài, gào rằng mình oan, gào rằng muốn gặp vua, nhưng cuối cùng những âm thanh đó ngày một dần xa.
Đế vương bi phẫn đan xen, cơn giận dâng trào khi nghe tiếng kêu gào kia, đến lúc dừng ho thì đã chẳng còn sức chống đỡ, cách tấm màn rũ nhìn ba người đang quỳ: “Các ngươi đã tính toán chu toàn, lại còn dẫn theo người đến, bởi biết giang sơn của trẫm đã không còn người để truyền.”
Lý Nghiên im lặng nãy giờ chợt ngẩng đầu lên, nhìn vào trong màn. Màn đã được vén lên, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy diện mạo của thánh nhân, búi tóc hoa râm, gương mặt già cằn tiều tụy, hai mắt đục ngầu.
“Xưng tên đi.”
Lý Nghiên vô thức nhìn sang bên cạnh, Phục Đình nhìn cậu, cậu như hoàn hồn, lấy lại tinh thần, dằn xuống tâm trạng đang dâng trào cuồn cuộn, cụp mắt đáp: “Con trai Quang vương, Lý Nghiên.”
“Con trai Quang vương sao, như vậy tức là ngươi đã khỏi bệnh.” Đế vương cũng phần nào đoán ra, người được Phục Đình dẫn tới đây còn có thể là ai? Chỉ có thể là cốt nhục của Quang vương mà ông ta ba lần bốn bận trừ khử không được.
Bệnh dịch ư? Đâu phải là ngọn đèn cạn dầu!
Đôi mắt đục ngầu của ông ta chuyển sang Thôi Minh Độ: “Xem ra Thôi thị cũng muốn ủng hộ người này lên làm trữ quân.”
Thôi Minh Độ lại quỳ rạp xuống lạy: “Thôi thị đã theo bệ hạ nhiều năm, hiểu rằng bệ hạ một lòng lo cho hoàng quyền, nếu không phải vì chuyện thừa kế thì tất người cũng sẽ không chọn Ung vương. Nhưng Ung vương là kẻ đại nghịch bất đạo, chỉ rắp tâm hại bệ hạ để dành lấy hoàng quyền, ắt sau này sẽ còn khiến bách tính lầm than. Nếu đã thế, vậy sao bệ hạ không bỏ qua hiềm khích ngày trước, nghĩ cho hoàng quyền đến cùng, chọn người thích hợp hơn.”
Chợt một âm thanh sắc lẹm vang lên, đế vương hất lư hương trước bàn đi, lư đồng lăn xuống bên cạnh Lý Nghiên, tro đổ ra, kéo dài từ trước vạt áo cậu ra xa.
Đến lúc này, đế vương mới thực sự nổi trận tam bành: “Ngươi có tư cách gì?”
Lý Nghiên cúi đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành đấm: “Không có tư cách.”
“Thế ngươi dựa vào đâu đòi làm trữ quân?”
“Bởi vì Ung vương càng không có tư cách hơn thần.”
Đế vương chống người trên giường, thở dốc dồn dập.
Hơn nửa cuộc đời ông ta đều đấu tranh vì hoàng quyền, chính vì vậy mà không ngại diệt trừ thế lực phiên vương, không ngại áp chế phủ đô hộ ở biên cương, chấp nhận để đất Bắc tiếp tục nghèo khó; cũng vì hoàng quyền, cảm thấy con trai trưởng quá tầm thường, dễ bị thao túng, không gánh nổi trọng trách lớn lao, chỉ có con út là giống ông ta, nên mới dốc lòng bồi dưỡng, định phế trưởng lập ấu.
Làm những chuyện ấy cũng vì hoàng quyền, nhưng dốc sức khổ lòng như thế, đến khi ngoái lui mới thấy dòng họ thưa thớt, mọi người xa lánh, rồi nay lại trải đường vì người khác.
Nghĩ cho hoàng quyền đến cùng, quay đi ngoảnh lại, cuối cùng vẫn là vì hoàng quyền.
Nghĩ tới đây, chẳng hay nên vui hay sầu, ông ta đột ngột cười phá lên.
Đây là báo ứng của ông ta, chắc chắn là báo ứng!
Tới khi tiếng cười dừng lại, Phục Đình vẫn còn quỳ: “Hạ thần tự biết mình có tội, không mong thoát tội, chỉ mong bệ hạ cho phép thần bắt chủ mưu Đột Quyết. Dựa theo kế hoạch của chúng, chắc chắn Đột Quyết sẽ có động thái sớm.”
Vừa dứt lời thì một cận vệ xuất hiện ở ngoài cửa điện, thấp giọng bẩm báo: “Bẩm Đại đô hộ, La tướng quân gửi tin từ biên giới đến, Đột Quyết có động thái lạ.”
Đế vương ngồi trơ trong màn như đã nhập định, đến lúc này khi nghe chàng nói câu đó, ông ta lại vô cùng bình tĩnh: “Trẫm vẫn phải dựa vào ái khanh bảo vệ quốc gia.”
Thôi Minh Độ bỗng bái lạy: “Xin bệ hạ định đoạt.”
***
Tiết trời xám xịt, gió lạnh thấu xương.
Bên ngoài phủ đô hộ bỗng có một toán người kéo tới, ai ai cũng vội vã gấp gáp.
Thu Sương chạy vào nhà chính, mau chóng khoác thêm áo choàng cho Tê Trì, lại quấn Chiếm Nhi kín mít rồi đặt vào lòng nàng: “Gia chủ mau lên, Đại đô hộ đã phái người tới, muốn gia chủ lập tức lên đường!”
Tê Trì đưa tay ôm Chiếm Nhi, con tim nặng trĩu, im lặng ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tới ngoài hành lang, Tào Ngọc Lâm đã đến đón, bốn mắt chạm nhau, nàng ta nhỏ giọng: “Mời tẩu tẩu đi theo ta, còn Thu Sương đi theo người khác.”
Tê Trì không biết đã theo nàng ấy ra cửa trong tâm trạng thế nào, bước chân chẳng dừng, trong lòng trống rỗng.
Bên ngoài cửa phủ đã có xe ngựa chờ sẵn, đại đội binh mã bao vây phủ đô hộ lúc này cũng đang hộ tống hai bên xe ngựa.
Tê Trì ôm Chiếm Nhi đi lên, thấy Tào Ngọc Lâm ngồi ở vị trí lái xe.
“Tẩu tẩu yên tâm, nếu rơi vào tay quan viên chặn đường thì ta sẽ nói theo như tam ca đã dặn, đội ngũ này cũng đã được sắp xếp từ trước, bất kể sau này tẩu tẩu đi tới đâu thì nhiệm vụ của họ cũng là bảo vệ tẩu và Chiếm Nhi.”
Vừa nói vừa đánh xe ngựa, chạy thẳng đến cổng thành.
Chiếm Nhi ở trong xe nghịch ngợm muốn bò lung tung, nhưng bị Tê Trì giữ lại.
Lắng nghe động tĩnh, dường như bên ngoài còn có người khác hộ tống – chính là toán người quay về báo tin. Suy nghĩ nàng vòng về lại, nhớ đến lời của Thu Sương, giơ tay vén rèm lên, thấp giọng hỏi: “Nghe nói chàng đặc biệt phái người về thông báo?”
Tào Ngọc Lâm lái xe, bỗng ngoái đầu nhìn nàng rồi gật đầu, song trong đó lại ẩn chứa ý khác: “Tẩu tẩu yên tâm, không sao đâu.”
Tê Trì buông rèm, chậm rãi ngồi xuống, rồi lại vén rèm lên nhìn ra.
Những người dẫn đầu mặc trang phục không khác gì quân nhân đất Bắc, nhưng dáng vẻ lại rất khẩn trương, đồng thời cũng có vẻ hết lòng hơn bất cứ ai.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã ra khỏi thành, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Rời khỏi thành không quá mười dặm, bỗng đội ngũ dẫn đầu nói không cần phải nhiều người hộ tống đến vậy, để bọn họ hộ tống phu nhân Đại đô hộ đi gặp Đại đô hộ là được, tránh bị người khác chú ý.
Tào Ngọc Lâm chợt hô ngừng.
Xe ngựa dừng lại, Chiếm Nhi nhào vào lòng Tê Trì, đội ngũ bên ngoài đã dừng hẳn.
“Tẩu tẩu ngồi cho vững.” Tào Ngọc Lâm bỗng nói.
Tê Trì ôm chặt Chiếm Nhi: “Biết rồi.”
Bất thình lình có tiếng rút đao soàn soạt, bên ngoài vang lên tiếng binh khí chém giết.
Những người ở lại bảo vệ phủ Đại đô hộ đều là tinh nhuệ trong quân, vừa ra tay, mục tiêu nhắm thẳng vào toán dẫn đầu.
Thoạt trông đối phương cũng xuất thân từ trong quân, nhưng không được đào tạo bài bản, nhân số lại không nhiều, bị giết không kịp trở tay, lập tức rơi vào thế hạ phong, kẻ chết người thương.
Trong tiếng gào thét, Tào Ngọc Lâm vén rèm lên.
“Không sao đâu tẩu tẩu, có lẽ là chiêu bài Đột Quyết muốn trợ giúp Ung vương đây mà, sơ hở quá nhiều, chắc chắn đã định chỉ tới không về.”
Lúc xuất hành đã nghi là tin tức giả, trước khi đi Phục Đình đã thông báo, kết quả thế nào sẽ báo trực tiếp cho Tào Ngọc Lâm, nếu xảy ra chuyện thật thì sẽ không sắp xếp đội ngũ như vậy quay về đường hoàng đón người đi, huống hồ đi được nửa đường lại nói đến gặp Phục Đình.
Tào Ngọc Lâm nhận ra hết, lúc ra khỏi thành ngay tới binh lính trấn thủ cũng đã báo hiệu, chẳng qua là để mặc cho chúng đi đến đây thì mới giải quyết.
Tê Trì gật đầu, ôm Chiếm Nhi vào lòng, ngửi thấy mùi máu tanh, không biết có phải ở Trường An cũng thế này hay không.
“Quay về thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Tào Ngọc Lâm nhìn sắc mặt nàng, ra ngoài lái xe.
Người bên ngoài nhanh chóng dọn sạch con đường.
Đội ngũ lần theo đường cũ quay về, vừa đến dưới cổng thành thì có một nhóm người cưỡi ngựa vung roi từ xa lao tới.
Qua tấm rèm lay động, Tê Trì nhìn ra ngoài, từ một góc có thể thấy vó ngựa rầm rập ở cuối đường, cuốn bay bụi đất phi về nơi này.
Tào Ngọc Lâm dừng xe ngựa lại.
Nàng lên tinh thần, ôm chặt Chiếm Nhi, chuẩn bị tâm lý phải đối phó với một đội ngũ nữa, nhưng nghe động tĩnh bên ngoài thì có vẻ mọi người đều đã xuống ngựa, ngay sau đó nghe thấy tiếng hô đồng thanh: “Bái kiến Đại đô hộ!”
Tê Trì ngẩn người, Chiếm Nhi đã nhân đó bước ra ngoài xe.
Tào Ngọc Lâm vén rèm lên, ôm lấy cu cậu, đoạn nhìn Tê Trì rồi buông rèm xuống.
Nàng đột nhiên như hoàn hồn, đang định đi ra thì bên ngoài truyền đến âm thanh ỏn ẻn của nội thị, lúc này mới hay còn có người khác, cuối cùng là giọng nói nam trầm của Phục Đình: “Phục Đình tuân lệnh đến báo bình an với quận chúa.”
Đương triều có luật, chỉ có huyết mạch với trữ quân mới có thể xưng là quận chúa.
Bàn tay vén rèm của Tê Trì khựng lại, nàng ngẩng đầu lên, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Vào xe nói chuyện.”
Phục Đình vén rèm lên, cúi người đi vào, trong chớp mắt đã tới trước mặt nàng, vết máu trên người vẫn chưa kịp lau, cằm lún phún râu xanh, vì bôn ba mấy ngày liền mà đã gầy sọp đi trông thấy, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì nghiêng người ôm lấy chàng, nhưng rồi bỗng lùi ra, giơ tay tát chàng một cái, cả tay lẫn người đều run lên, cuối cùng lại nhào đến dùng sức ôm siết chàng.
Phục Đình cắn răng, nàng tát không mạnh, chỉ chàng mới hiểu ý trong đó, cuối cùng lại chẳng nói gì, đưa tay vòng chặt lấy nàng.
Bên ngoài có cung nhân run rẩy bẩm báo: “Bẩm thánh nhân, cửa điện đã bị bao vây rồi ạ.”
Nội thị trong điện vội lui ra cửa, không dám nán lại thêm.
Xung quanh trở nên yên ắng.
Một lúc sau, sau màn truyền ra âm thanh tức giận kìm nén: “Phục Đình, ngươi muốn tạo phản ư?!”
Phục Đình quỳ xuống, sống lưng vẫn ưỡn thẳng: “Bệ hạ hiểu rõ tính cách của hạ thần, nếu hạ thần muốn làm phản thì đã không âm thầm đến gặp bệ hạ.”
Đế vương sau màn từ từ ngồi thẳng dậy, thở gấp nhưng lại không nói gì.
Mới đầu ông ta cũng nghi ngờ Phục Đình, nhất là khi phát hiện có thế lực đang càn quấy. Nếu không phải băn khoăn đến chuyện không thể vọng động công thần, sợ trái lại càng khiến Phục Đình bất hòa, thế nên thậm chí lúc ấy còn muốn đưa cả Tê Trì và đứa trẻ kia vào Trường An.
Nhưng trong buổi triệu kiến nghe Phục Đình nói mạch đao rơi vào tay Đột Quyết, ông ta lập tức bỏ đi nghi ngờ này, cũng nhớ lại những năm qua hắn ta trấn thủ đất Bắc chưa bao giờ có hành động vượt quyền, thế là cuối cùng chỉ hỏi một câu hắn có thân quen với quan viên nào trong triều không, chẳng qua là đề phòng chàng có kết bè kết cánh.
Nhưng nay hắn lại dẫn quân vào Trường An.
“Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?” Thanh âm già khằn của đế vương như gió thổi qua cành khô: “Cả ngươi nữa, Hà Lạc hầu! Trẫm cho Thôi thị nhà ngươi rất nhiều đặc quyền, thế mà ngươi dẫn người vào đây báo đáp trẫm thế hả!”
Thôi Minh Độ nằm rạp dập đầu: “Xin bệ hạ nghe tấu, Ung vương cấu kết với Đột Quyết, móc nối với phủ đô hộ Thiền Vu, định ép cung đoạt vị, đã âm thầm khống chế hai cửa cung. Còn bệ hạ lại bị tiểu nhân bịt mắt, sắp hạ chỉ sắc phong. An Bắc Đại đô hộ đến cũng là để diệt trừ nghịch tặc, loạn cục đã ở ngay trước mắt, thần chỉ có thể giúp Đại đô hộ đoạt lại hai cửa cung, ngăn lại cấm vệ quân ở nơi khác. Chỉ mong trong chốc lát này đủ để bệ hạ kiên nhẫn nghe can gián, lấy bảo vệ xã tắc làm trọng, quay về chính đạo. Hành động này trông có vẻ là binh gián, nhưng thực tế là lập lại trật tự, gột sạch quanh thánh.”
Trong màn không có động tĩnh, một hồi sau, đế vương nén giận lên tiếng: “Hay cho câu lập lại trật tự, gột sạch quanh thánh, các ngươi có bằng chứng gì?”
Phục Đình lấy ra mấy tờ giấy ở trong ngực, mở cả ra rồi dâng lên hai tay: “Con trai A Sử Na Khải La của Khả hãn phủ đô hộ Thiền Vu đã bị hạ thần bắt giữ, đây là lời khai của hắn, nếu bệ hạ không tin thì có thể cho đối chất trực tiếp.”
Có điều với tình hình hiện tại thì tạm thời khó mà làm vậy được.
“Ngoài bản lời khai này ra, thần còn lấy được lời khai của các vị phó tướng trong đoàn quân của hắn. Đêm nay phủ đô hộ Thiền Vu định xông vào thành trợ giúp Ung vương, các binh lính trấn thủ ở cổng thành đông đều tận mắt chứng kiến, đến nay vẫn có kẻ bỏ trốn chưa bắt được, nếu bệ hạ vẫn không tin, cũng có thể triệu lính phòng thủ đến hỏi.”
Nói xong câu, y tay đưa về phía trước.
Nội thị lật đật nhận lấy, không dám ngẩng đầu đưa tới trước giường.
Đế vương vươn bàn tay khẳng khiu ra nhận lấy, tờ giấy lay động, hơi thở của ông ta ngày một nặng nề, như bị ai đó túm chặt cổ họng.
A Sử Na Khải La nói, phủ đô hộ Thiền Vu trải đường p thuận lợi cho Đột Quyết đều là vì Ung vương bức bách. Ung vương nói đó là kế hoạch hoàng trưởng tử vạch ra, chỉ cần phủ đô hộ Thiền Vu làm theo thì tức là phò tá hoàng thái tử.
Lại tuyên bố thứ Đột Quyết muốn là thắng được đất Bắc, giết chết An Bắc Đại đô hộ, cướp đoạt tài sản đất Bắc, không động đến những nơi khác, còn ông ta và An Bắc Đại đô hộ không hợp nhau đã lâu, vừa hay cũng muốn phủ đô hộ An Bắc rơi đài.
Đột Quyết thông qua Ung vương, đáp ứng sau khi thắng đất Bắc sẽ giao hảo với Trung Nguyên, cũng sẽ hòa đàm và dốc sức ủng hộ hoàng trưởng tử lên ngôi. Một khi hoàng trưởng tử kế thừa vương vị thì sẽ mở rộng phủ đô hộ Thiền Vu thành phủ Đại đô hộ Thiền Vu, bỏ xa các phủ đô hộ khác, cũng sẽ luận công thành hộ quốc.
Nhưng Đột Quyết lại bại trận, nay hoàng trưởng tử cũng đã bỏ mạng, phủ đô hộ Thiền Vu cho rằng mọi thứ hóa thành công cốc, chẳng ngờ Đột Quyết lại quay sang ủng hộ Ung vương.
Ung vương dễ dàng bị thuyết phục, lại đến tìm phủ đô hộ Thiền Vu, hứa hẹn nhiều thứ tốt đẹp, lại uy hiếp nếu không giúp sẽ tố cáo lên ngự tiền. Phủ đô hộ Thiền Vu cũng đánh giá tình hình hiện tại, Ung vương tất sẽ là lựa chọn của đế vương, thế là đành phải bước lên con đường phản động, dẫn binh tới giúp…
Những lời khai khác cơ bản cũng giống vậy.
Màn được vén lên, đế vương bỗng quẳng xấp giấy ra ngoài, ho khan một tràng.
Lúc phát hiện có thế lực uy hiếp hoàng quyền, ông ta đã cố ý xa lánh Ung vương, bởi cảm thấy gã quá ngu ngốc, không thể trọng dụng được.
Nào ngờ đâu chỉ có ngu, được sủng ái nhiều năm đã khiến cho lòng tham của gã phồng lớn đến mức này, còn dám dẫn địch vào nhà.
Không ngờ bên cạnh ông ta lại có một đám phế vật không đầu óc như thế!
Ho sặc sụa khiến tấm màn đung đưa, đế vương giơ tay níu màn đỡ lấy cơ thể nặng nề, tay chống lên mép giường, khè khè đứt quãng nói: “Hoàng tử không thể cấu kết với Đột Quyết được, không thể nào…”
Thôi Minh Độ ngẩng đầu, nhìn lướt qua giường rồi nói tiếp: “Bệ hạ nói chí phải, hoàng trưởng tử bị Ung vương hãm hại, chuyện này không liên quan tới hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử vì bào đệ đổ bệnh mất mà đau lòng tới mức qua đời.”
Phục Đình không động đậy, nghe cả vào tai, sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Đế vương như đã bình phục lại, dường như chấp nhận lý lo này, hổn hển nói: “Các ngươi muốn thế nào?”
Phục Đình đột ngột lên tiếng: “Xin bệ hạ lập tức bắt giữ Ung vương, quyết không thể lập y làm trữ quân.”
Đế vương nhìn vệt máu thấp thoáng trên áo chàng, lúc này mới thực sự nhìn rõ Đại đô hộ được chính tay mình đề bạt đã tới đây như thế nào – là nắm đao tắm máu mà tới, thế là lại ho khù khụ.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng la hét hoảng hốt, cung nhân ở cửa như đang chạy nhanh, có người đang gọi “Ung vương từ đông cung giết tới”.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị một loạt âm thanh khác vùi lấp.
Phục Đình vẫn quỳ không nhúc nhích: “Bệ hạ yên tâm, thần chỉ âm thầm vào cung để đoạt lại kiểm soát cửa cung khống chế Ung vương, binh mã ở đây cũng không nhiều, nhưng thiết nghĩ vẫn đủ để dồn một Ung vương.”
Nếu như vậy thì đúng là gột sạch quanh thánh.
Đế vương lại ho từng trận như không dừng được, không biết là ho vì bị Ung vương đả kích, hay là do do sự sắp đặt tỉ mỉ của chàng. Chỉ nhắc đến mấy câu nhẹ nhàng, nhưng một thân dính máu của chàng đã chứng tỏ chốc lát này chẳng hề dễ dàng đến vậy.
Trong tiếng ho sù sụ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Ung vương gào thét bên ngoài, gào rằng mình oan, gào rằng muốn gặp vua, nhưng cuối cùng những âm thanh đó ngày một dần xa.
Đế vương bi phẫn đan xen, cơn giận dâng trào khi nghe tiếng kêu gào kia, đến lúc dừng ho thì đã chẳng còn sức chống đỡ, cách tấm màn rũ nhìn ba người đang quỳ: “Các ngươi đã tính toán chu toàn, lại còn dẫn theo người đến, bởi biết giang sơn của trẫm đã không còn người để truyền.”
Lý Nghiên im lặng nãy giờ chợt ngẩng đầu lên, nhìn vào trong màn. Màn đã được vén lên, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy diện mạo của thánh nhân, búi tóc hoa râm, gương mặt già cằn tiều tụy, hai mắt đục ngầu.
“Xưng tên đi.”
Lý Nghiên vô thức nhìn sang bên cạnh, Phục Đình nhìn cậu, cậu như hoàn hồn, lấy lại tinh thần, dằn xuống tâm trạng đang dâng trào cuồn cuộn, cụp mắt đáp: “Con trai Quang vương, Lý Nghiên.”
“Con trai Quang vương sao, như vậy tức là ngươi đã khỏi bệnh.” Đế vương cũng phần nào đoán ra, người được Phục Đình dẫn tới đây còn có thể là ai? Chỉ có thể là cốt nhục của Quang vương mà ông ta ba lần bốn bận trừ khử không được.
Bệnh dịch ư? Đâu phải là ngọn đèn cạn dầu!
Đôi mắt đục ngầu của ông ta chuyển sang Thôi Minh Độ: “Xem ra Thôi thị cũng muốn ủng hộ người này lên làm trữ quân.”
Thôi Minh Độ lại quỳ rạp xuống lạy: “Thôi thị đã theo bệ hạ nhiều năm, hiểu rằng bệ hạ một lòng lo cho hoàng quyền, nếu không phải vì chuyện thừa kế thì tất người cũng sẽ không chọn Ung vương. Nhưng Ung vương là kẻ đại nghịch bất đạo, chỉ rắp tâm hại bệ hạ để dành lấy hoàng quyền, ắt sau này sẽ còn khiến bách tính lầm than. Nếu đã thế, vậy sao bệ hạ không bỏ qua hiềm khích ngày trước, nghĩ cho hoàng quyền đến cùng, chọn người thích hợp hơn.”
Chợt một âm thanh sắc lẹm vang lên, đế vương hất lư hương trước bàn đi, lư đồng lăn xuống bên cạnh Lý Nghiên, tro đổ ra, kéo dài từ trước vạt áo cậu ra xa.
Đến lúc này, đế vương mới thực sự nổi trận tam bành: “Ngươi có tư cách gì?”
Lý Nghiên cúi đầu, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành đấm: “Không có tư cách.”
“Thế ngươi dựa vào đâu đòi làm trữ quân?”
“Bởi vì Ung vương càng không có tư cách hơn thần.”
Đế vương chống người trên giường, thở dốc dồn dập.
Hơn nửa cuộc đời ông ta đều đấu tranh vì hoàng quyền, chính vì vậy mà không ngại diệt trừ thế lực phiên vương, không ngại áp chế phủ đô hộ ở biên cương, chấp nhận để đất Bắc tiếp tục nghèo khó; cũng vì hoàng quyền, cảm thấy con trai trưởng quá tầm thường, dễ bị thao túng, không gánh nổi trọng trách lớn lao, chỉ có con út là giống ông ta, nên mới dốc lòng bồi dưỡng, định phế trưởng lập ấu.
Làm những chuyện ấy cũng vì hoàng quyền, nhưng dốc sức khổ lòng như thế, đến khi ngoái lui mới thấy dòng họ thưa thớt, mọi người xa lánh, rồi nay lại trải đường vì người khác.
Nghĩ cho hoàng quyền đến cùng, quay đi ngoảnh lại, cuối cùng vẫn là vì hoàng quyền.
Nghĩ tới đây, chẳng hay nên vui hay sầu, ông ta đột ngột cười phá lên.
Đây là báo ứng của ông ta, chắc chắn là báo ứng!
Tới khi tiếng cười dừng lại, Phục Đình vẫn còn quỳ: “Hạ thần tự biết mình có tội, không mong thoát tội, chỉ mong bệ hạ cho phép thần bắt chủ mưu Đột Quyết. Dựa theo kế hoạch của chúng, chắc chắn Đột Quyết sẽ có động thái sớm.”
Vừa dứt lời thì một cận vệ xuất hiện ở ngoài cửa điện, thấp giọng bẩm báo: “Bẩm Đại đô hộ, La tướng quân gửi tin từ biên giới đến, Đột Quyết có động thái lạ.”
Đế vương ngồi trơ trong màn như đã nhập định, đến lúc này khi nghe chàng nói câu đó, ông ta lại vô cùng bình tĩnh: “Trẫm vẫn phải dựa vào ái khanh bảo vệ quốc gia.”
Thôi Minh Độ bỗng bái lạy: “Xin bệ hạ định đoạt.”
***
Tiết trời xám xịt, gió lạnh thấu xương.
Bên ngoài phủ đô hộ bỗng có một toán người kéo tới, ai ai cũng vội vã gấp gáp.
Thu Sương chạy vào nhà chính, mau chóng khoác thêm áo choàng cho Tê Trì, lại quấn Chiếm Nhi kín mít rồi đặt vào lòng nàng: “Gia chủ mau lên, Đại đô hộ đã phái người tới, muốn gia chủ lập tức lên đường!”
Tê Trì đưa tay ôm Chiếm Nhi, con tim nặng trĩu, im lặng ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tới ngoài hành lang, Tào Ngọc Lâm đã đến đón, bốn mắt chạm nhau, nàng ta nhỏ giọng: “Mời tẩu tẩu đi theo ta, còn Thu Sương đi theo người khác.”
Tê Trì không biết đã theo nàng ấy ra cửa trong tâm trạng thế nào, bước chân chẳng dừng, trong lòng trống rỗng.
Bên ngoài cửa phủ đã có xe ngựa chờ sẵn, đại đội binh mã bao vây phủ đô hộ lúc này cũng đang hộ tống hai bên xe ngựa.
Tê Trì ôm Chiếm Nhi đi lên, thấy Tào Ngọc Lâm ngồi ở vị trí lái xe.
“Tẩu tẩu yên tâm, nếu rơi vào tay quan viên chặn đường thì ta sẽ nói theo như tam ca đã dặn, đội ngũ này cũng đã được sắp xếp từ trước, bất kể sau này tẩu tẩu đi tới đâu thì nhiệm vụ của họ cũng là bảo vệ tẩu và Chiếm Nhi.”
Vừa nói vừa đánh xe ngựa, chạy thẳng đến cổng thành.
Chiếm Nhi ở trong xe nghịch ngợm muốn bò lung tung, nhưng bị Tê Trì giữ lại.
Lắng nghe động tĩnh, dường như bên ngoài còn có người khác hộ tống – chính là toán người quay về báo tin. Suy nghĩ nàng vòng về lại, nhớ đến lời của Thu Sương, giơ tay vén rèm lên, thấp giọng hỏi: “Nghe nói chàng đặc biệt phái người về thông báo?”
Tào Ngọc Lâm lái xe, bỗng ngoái đầu nhìn nàng rồi gật đầu, song trong đó lại ẩn chứa ý khác: “Tẩu tẩu yên tâm, không sao đâu.”
Tê Trì buông rèm, chậm rãi ngồi xuống, rồi lại vén rèm lên nhìn ra.
Những người dẫn đầu mặc trang phục không khác gì quân nhân đất Bắc, nhưng dáng vẻ lại rất khẩn trương, đồng thời cũng có vẻ hết lòng hơn bất cứ ai.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã ra khỏi thành, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Rời khỏi thành không quá mười dặm, bỗng đội ngũ dẫn đầu nói không cần phải nhiều người hộ tống đến vậy, để bọn họ hộ tống phu nhân Đại đô hộ đi gặp Đại đô hộ là được, tránh bị người khác chú ý.
Tào Ngọc Lâm chợt hô ngừng.
Xe ngựa dừng lại, Chiếm Nhi nhào vào lòng Tê Trì, đội ngũ bên ngoài đã dừng hẳn.
“Tẩu tẩu ngồi cho vững.” Tào Ngọc Lâm bỗng nói.
Tê Trì ôm chặt Chiếm Nhi: “Biết rồi.”
Bất thình lình có tiếng rút đao soàn soạt, bên ngoài vang lên tiếng binh khí chém giết.
Những người ở lại bảo vệ phủ Đại đô hộ đều là tinh nhuệ trong quân, vừa ra tay, mục tiêu nhắm thẳng vào toán dẫn đầu.
Thoạt trông đối phương cũng xuất thân từ trong quân, nhưng không được đào tạo bài bản, nhân số lại không nhiều, bị giết không kịp trở tay, lập tức rơi vào thế hạ phong, kẻ chết người thương.
Trong tiếng gào thét, Tào Ngọc Lâm vén rèm lên.
“Không sao đâu tẩu tẩu, có lẽ là chiêu bài Đột Quyết muốn trợ giúp Ung vương đây mà, sơ hở quá nhiều, chắc chắn đã định chỉ tới không về.”
Lúc xuất hành đã nghi là tin tức giả, trước khi đi Phục Đình đã thông báo, kết quả thế nào sẽ báo trực tiếp cho Tào Ngọc Lâm, nếu xảy ra chuyện thật thì sẽ không sắp xếp đội ngũ như vậy quay về đường hoàng đón người đi, huống hồ đi được nửa đường lại nói đến gặp Phục Đình.
Tào Ngọc Lâm nhận ra hết, lúc ra khỏi thành ngay tới binh lính trấn thủ cũng đã báo hiệu, chẳng qua là để mặc cho chúng đi đến đây thì mới giải quyết.
Tê Trì gật đầu, ôm Chiếm Nhi vào lòng, ngửi thấy mùi máu tanh, không biết có phải ở Trường An cũng thế này hay không.
“Quay về thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Tào Ngọc Lâm nhìn sắc mặt nàng, ra ngoài lái xe.
Người bên ngoài nhanh chóng dọn sạch con đường.
Đội ngũ lần theo đường cũ quay về, vừa đến dưới cổng thành thì có một nhóm người cưỡi ngựa vung roi từ xa lao tới.
Qua tấm rèm lay động, Tê Trì nhìn ra ngoài, từ một góc có thể thấy vó ngựa rầm rập ở cuối đường, cuốn bay bụi đất phi về nơi này.
Tào Ngọc Lâm dừng xe ngựa lại.
Nàng lên tinh thần, ôm chặt Chiếm Nhi, chuẩn bị tâm lý phải đối phó với một đội ngũ nữa, nhưng nghe động tĩnh bên ngoài thì có vẻ mọi người đều đã xuống ngựa, ngay sau đó nghe thấy tiếng hô đồng thanh: “Bái kiến Đại đô hộ!”
Tê Trì ngẩn người, Chiếm Nhi đã nhân đó bước ra ngoài xe.
Tào Ngọc Lâm vén rèm lên, ôm lấy cu cậu, đoạn nhìn Tê Trì rồi buông rèm xuống.
Nàng đột nhiên như hoàn hồn, đang định đi ra thì bên ngoài truyền đến âm thanh ỏn ẻn của nội thị, lúc này mới hay còn có người khác, cuối cùng là giọng nói nam trầm của Phục Đình: “Phục Đình tuân lệnh đến báo bình an với quận chúa.”
Đương triều có luật, chỉ có huyết mạch với trữ quân mới có thể xưng là quận chúa.
Bàn tay vén rèm của Tê Trì khựng lại, nàng ngẩng đầu lên, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Vào xe nói chuyện.”
Phục Đình vén rèm lên, cúi người đi vào, trong chớp mắt đã tới trước mặt nàng, vết máu trên người vẫn chưa kịp lau, cằm lún phún râu xanh, vì bôn ba mấy ngày liền mà đã gầy sọp đi trông thấy, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì nghiêng người ôm lấy chàng, nhưng rồi bỗng lùi ra, giơ tay tát chàng một cái, cả tay lẫn người đều run lên, cuối cùng lại nhào đến dùng sức ôm siết chàng.
Phục Đình cắn răng, nàng tát không mạnh, chỉ chàng mới hiểu ý trong đó, cuối cùng lại chẳng nói gì, đưa tay vòng chặt lấy nàng.
Bình luận facebook