Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Sáng sớm hôm sau, trong một cửa hàng ở ngoại thành.
Tê Trì đội mũ che mặt, im lặng ngồi sau bình phong.
Bên ngoài bình phong là Thu Sương mặc áo bào cổ tròn đang bàn bạc chuyện nàng mới quyết định với các thương nhân liên quan.
Vừa nói xong kế hoạch thì nghe thấy bên ngoài xôn xao.
Mọi người tám mồm bảy miệng, thảo luận chuyện mua bán ngoài biên giới mà Thu Sương vừa nói ——
Có người thở dài: “Kinh doanh ngoài biên giới đâu có dễ vậy.”
Thu Sương hỏi: “Thương đội lẫn nhân lực đều đủ, có gì mà không dễ?”
Người kia xoay người về phía bình phong: “Hẳn chủ nhân không biết, muốn kinh doanh ngoài biên giới ở đất Bắc thì cần giấy tờ chứng minh từ Đại đô hộ.”
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng thế.”
Tê Trì nghe rõ từng câu chữ một.
Chẳng mấy chốc Thu Sương đi vào, nói nhỏ: “Gia chủ nghe rồi chứ?”
Nàng gật đầu, xòe tay ra.
Thu Sương ra ngoài giải tán mọi người.
Tê Trì đứng dậy, bước ra khỏi bình phong, gỡ mũ trên đầu xuống.
Thu Sương trở lại cạnh nàng: “Gia chủ, nghe nói không chỉ cần Đại đô hộ đưa ra chứng từ mà phải cần Đại đô hộ đích thân phê duyệt, giờ biết làm sao đây?”
Tê Trì suy nghĩ: “Về trước đi đã.”
Ra ngoài, lên xe ngựa.
Lúc Thu Sương đi theo, đúng lúc thấy nàng tháo mũ xuống, nhìn sắc mặt nàng thì nói: “Gia chủ vẫn không ngủ ngon ạ?”
Tê Trì ừ đại một tiếng.
Dĩ nhiên là ngủ không ngon rồi, tối qua sau khi rời khỏi thư phòng, quay về phòng mình nàng cứ trằn trọc mãi, chẳng nghĩ nổi rốt cuộc người đàn ông kia bị làm sao.
Thậm chí sau đó còn đứng dậy mấy lần nhìn sang thư phòng, ở đó vẫn không châm đèn, nàng không biết rốt cuộc là chàng đã ngủ hay chỉ ngồi trong bóng đêm, chẳng có lấy một động tĩnh.
Nhìn như không có chuyện gì, nhưng cứ cảm thấy đó không phải là dáng vẻ chàng nên có.
Nàng nghĩ hoài nghĩ mãi mà cứ thấy không đúng.
Không ngờ sáng nay đến cửa hàng để thảo luận vấn đề thông thương, lại nhắc đến chuyện cần chàng phê duyệt chứng từ.
Nàng không khỏi thở dài, lại bất giác nghĩ: rốt cuộc chàng làm sao thế.
Xe ngựa lăn bánh, Thu Sương ngồi ở ngoài xe.
Không bao lâu sau, cách rèm cửa nàng thấp giọng nói: “Gia chủ, hình như trước mặt là đội ngũ của Đại đô hộ.”
Tê Trì vén rèm lên trông ra, đúng lúc sắp đến cửa thành, không thấy Phục Đình đâu mà chỉ thấy mấy cận vệ cưỡi ngựa đợi dưới thành.
Không ngờ lại gặp nhau vào lúc này.
Vì chuyến đi đến Cao Lan Châu nên cận vệ của Phục Đình cũng biết xe ngựa của phu nhân, lúc này có người giục ngựa tiến lên hỏi: “Đúng là phu nhân ở trong xe, có cần thuộc hạ báo lại với Đại đô hộ không?”
Tê Trì suy nghĩ, nếu báo thì tất sẽ hỏi nàng từ đâu tới, đến lúc đó còn phải giấu giếm, thế là nàng thấp giọng hỏi Thu Sương: “Lân cận có nơi nào để đi không?”
Thu Sương vén rèm, nhỏ giọng đáp: “Chỉ có một ngôi chùa, gia chủ hỏi làm gì thế ạ?”
Tê Trì nói: “Em nói với bọn họ là ta muốn đi chùa, rồi bảo bọn họ cứ thông báo như vậy với Đại đô hộ.”
Thu Sương buông rèm xuống, lặp lại nguyên câu với người bên ngoài.
Cận vệ đáp lời.
Thu Sương ở bên ngoài bảo phu xe quay đầu, đi tới gần chùa.
Ngôi chùa nằm trên một ngọn đồi thoai thoải cạnh cổng thành cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Tê Trì bước xuống xe, giẫm lên thềm đá ngoài cửa đi vào.
Trong đại hùng bảo điện chỉ lác đác vài ba hương khách đang quỳ lạy cầu khấn.
Duy chỉ có nàng là đứng trước pho tượng, cuối cùng vù cảm thấy nổi bật quá nên vẫn quỳ xuống đệm cói.
Quỳ một lúc, trong lòng lại nghĩ, vừa nãy đã bảo cận vệ đi thông báo với Phục Đình, không biết chàng có đến hay không.
Không lâu sau, nữ hương khách bên cạnh xì xào với nhau, liên tục ngó ra cửa điện.
Ở đằng sau, có người từ ngoài điện đi vào.
Tê Trì không động đậy, cho đến khi bên cạnh xuất hiện bóng dáng quen thuộc thì mới nghiêng đầu nhìn, trông thấy đôi ủng màu đen mà người đàn ông kia thường mang.
Nàng vén mành mũ lên, lộ mặt nhìn chàng: “Chàng tới rồi.”
Tựa như thở phào một hơi, cuối cùng chàng vẫn đến.
Phục Đình vừa từ quân doanh ở ngoài thành đến, nán lại ở cổng thành một lúc thì nghe cận vệ báo là mới gặp phu nhân đi chùa.
Tê Trì quỳ ngay ngắn trên đệm, xoay mặt về phía chàng.
Những hương khách khác cũng đang nhìn bọn họ.
Chàng tiến tới bên cạnh, nhìn tượng phật hỏi: “Sao lại đến đây cầu khấn?”
Tê Trì nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Cầu phúc cho đất Bắc.”
Phục Đình nhìn nàng chằm chằm, roi ngựa trong tay đập nhẹ lên đùi, có vẻ không mấy tin: “Ta nhớ nàng không tin vào vận mệnh.”
Tê Trì lại bị chàng nói trúng, quả thật nàng chưa bao giờ cúng thần bái phật, nàng chỉ tin mỗi nàng mà thôi.
Nếu cầu phật mà hữu dụng thì nàng chắc chắn sẽ nghiêm túc cầu ông trời mở mắt, để nàng biết được lúc này người đàn ông này đang nghĩ gì.
Nàng quay mặt sang đối diện với tượng phật, khép hai tay lại: “Vậy thì thiếp hỏi phật tổ, rốt cuộc phu quân thiếp đang giấu thiếp chuyện gì.”
Nói đoạn lại quay đầu nhìn chàng.
Không phải đang hỏi phật mà là hỏi chàng.
Cằm Phục Đình siết lại rồi thả lỏng, nói: “Không có gì cả.”
Tê Trì đứng dậy, né tránh tầm mắt của hương khách, quan sát kỹ vẻ mặt chàng, dịu dàng hỏi: “Nhưng thiếp đã làm sai điều gì khiến chàng không ưa?”
Chẳng nhìn ra được gì từ trên mặt chàng, chỉ có đôi mắt sâu hoắm.
“Không có.” Giọng cũng nặng nề.
Nàng vượt ngàn dặm đến dựa dẫm vào chàng là tất nhiên, không phải điều sai.
Sai nằm ở chàng khi cứ ngỡ nàng lấy lòng là tấm chân tình.
Nghĩ đến đây, trên mặt chàng càng không có biểu cảm, trong lòng cười nhạt, cảm thấy mình đúng là nực cười.
Nên chi bằng đừng nói, nói ra càng thêm không vui, là đàn ông cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là được.
Tê Trì không nhìn ra được manh mối mà cũng không hỏi được gì, trong đầu chỉ đang suy nghĩ.
Nàng không tin là không có chuyện gì thật.
Trụ trì ngôi chùa không biết nghe phong thanh từ đâu, từ sau điện đi tới bái kiến Đại đô hộ và phu nhân.
“Phải chăng Đại đô hộ muốn cùng phu nhân đốt đèn cúng phật?” Thấy hai người chỉ đứng ở đó, trụ trì bèn mở miệng giới thiệu những thứ có thể thưởng thức cho hai vị khách quý, nói: “Vợ chùng cùng đốt đèn, tức cầu trường sinh và nhân duyên hòa hợp.”
Tê Trì nhìn Phục Đình: “Chàng có muốn đốt vì thiếp không?”
Chàng gật đầu: “Nếu nàng muốn thì đốt.”
Đáp rất dứt khoát, không hề lằng nhằng.
Nhưng Tê Trì lại cau mày, chàng nói chuyện mà không nhìn nàng, chiều thì chiều thật nhưng lại khiến người ta bất an.
“Được rồi, không cần.” Nàng đổi ý, bụng nhủ dù gì nàng cũng không tin vào số mệnh.
Sau đó nàng lại cố ý quay qua hỏi trụ trì: “Đèn phật thì thôi, ta muốn mời đại sư dùng tuệ nhãn nhìn rõ xem hôn nhân của ta thế nào?”
Trụ trì niệm phật hiệu, đoạn chắp tay nói: “Dĩ nhiên hôn nhân của phu nhân rất mỹ mãn, sau này con cháu đầy sảnh đường.”
Tê Trì nghe vậy thì lấy làm buồn cười, không ngờ người ở chốn phật cũng sợ quyền thế, còn chẳng xem tướng mặt hay tay mà đã nói thẳng như vậy.
Nàng nhìn nét mặt Phục Đình.
Môi chàng nhếch lên, song chẳng nói một lời.
Tê Trì nhìn hai lần mà cũng không biết chàng đang nghĩ gì, nàng cởi mũ ra thở dài một tiếng: “Đi thôi.”
Ra tới cửa điện, La Tiểu Nghĩa đang chờ bên ngoài, thấy nàng đi tới thì cười hỏi: “Sao hôm nay tẩu tẩu có hứng thú đi chùa vậy, cầu gì thế?”
Tê Trì nhìn ra sau, nói: “Chẳng cầu được gì cả, chỉ nghe mấy lời khen không biết là thật hay giả.”
La Tiểu Nghĩa còn tưởng nàng chưa tận hứng: “Vậy sao không đợi thêm lát nữa, cầu xong rồi đi.”
“Không cần.” Nàng hỏi: “Hai người lại phải vào quân à?”
La Tiểu Nghĩa đáp: “Không phải, ta đang tính cùng tam ca đi thăm mấy hộ mới đang khai khẩn đất đai.”
Tê Trì nhìn Phục Đình, chàng rảo bước từ trong điện đi ra.
Nàng nói: “Ta đi với hai người nhé.”
Nói rồi đi thẳng về phía xe ngựa.
La Tiểu Nghĩa nhìn nàng lên xe, lại quay sang nhìn Phục Đình: “Tam ca, mình còn cần hồi âm thư không?”
Tuy không muốn nhưng dẫu gì cũng là thư của một thân vương, hắn không thể không hỏi.
Kết quả vừa nói xong lại hối hận, vì thấy tam ca nhà hắn sầm mặt.
Ánh mắt Phục Đình như băng giá, lạnh lùng nói: “Hồi âm làm gì, phu nhân ở phủ Đại đô hộ ta muốn làm gì cũng chưa đến lượt Ung vương hắn quơ tay múa chân.”
Nói đoạn, chàng sải bước đi xuống thềm đá.
Một hồi sau La Tiểu Nghĩa mới đuổi theo, hắn hiểu tính khí của tam ca, trông bộ dạng này thì có lẽ đã nổi giận thật rồi.
Hắn nghĩ, nếu sớm biết tam ca bảo vệ tẩu tẩu như thế thì chi bằng đừng hỏi cho xong.
***
Hộ mới mà La Tiểu Nghĩa nói chính là những lưu dân ngày trước được thu xếp.
Một nửa trai trẻ lực lưỡng tự nguyện nhập ngũ, thu nạp vào quân đội, số còn lại trở thành hộ dân mới.
Phủ Hãn Hải rộng mênh mông, cần được khai hoang.
Đầu xuân sắp đến, trước mắt đã có nhiều nơi được khai khẩn, đã đến lúc khai sổ sách đồng ruộng, tiện cho sau này thu thuế khi đến mùa thu hoạch.
Tê Trì xuống xe, chỉ thấy trước mặt là đồng không mông quạnh, nơi nơi đều có dấu vết đào xới, dưới đất là màu xám trắng, sau khi xới lên thì lộ ra màu đất đen.
Thu Sương đứng bên nói chuyện với mấy hộ mới đang khai khẩn.
Nàng nhìn sang, bọn họ lập tức chắp tay với nàng, miệng nói lời cảm tạ.
Đang còn lạ không biết xảy ra chuyện gì, Thu Sương đi đến nói: “Gia chủ còn nhớ người từng bảo nô tỳ đi cho lưu dân tiền không? Không ngờ có người nhận ra nô tỳ, nô tỳ nói với họ là phu nhân Đại đô hộ chi tiền, nên bọn họ lấy làm cảm kích.”
Đây là chuyện hồi mới tới đất Bắc, Tê Trì đã quên từ bao giờ, không ngờ bọn họ vẫn còn ghi nhớ ân huệ nhỏ này.
Nàng gật đầu với những người đó, nhìn về phía trước thì trông thấy Phục Đình đang đi kiểm tra ở nơi xa.
Bóng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng.
Nàng nhìn một hồi, thấy ở đầu bên kia La Tiểu Nghĩa cùng mấy hạ quan đang luống cuống dẫn người tính toán ruộng đất, vậy là nói với Thu Sương: “Sang giúp y nào.”
Phục Đình kiểm tra xung quanh một lượt, lúc đi về thì nhìn sang bên kia trước.
Tê Trì mặc áo khoác đội mũ, cầm trong tay một cuốn sổ.
Nhìn dáng vẻ của nàng, chàng nghĩ, có lẽ bệnh đã thuyên giảm nhiều rồi.
La Tiểu Nghĩa đi tới: “Tam ca, tẩu tẩu lợi hại thật đấy, còn biết tính toán ruộng đất nữa.”
Lúc này chàng mới biết nàng cầm sổ đứng đó làm gì, bèn liếc hắn: “Bọn đệ làm ăn kiểu gì đấy hả?”
La Tiểu Nghĩa cười gượng: “Ai biết tẩu tẩu tính toán lợi hại thế, tẩu ấy cũng là muốn giúp huynh thôi mà.”
Phục Đình tự biết nàng đã giúp nhiều rồi, một nửa người ở đây đều nhờ nàng bố trí.
Chàng nhìn cô gái đứng bên đó, nói: “Đưa nàng về phủ đi.”
La Tiểu Nghĩa ngớ ra, nhưng rồi vẫn mời Tê Trì lên xe.
Ánh mắt Tê Trì ngước lên từ cuốn sổ, trông ra ngoài thì chỉ thấy Phục Đình lại đi ra xa.
Chuyến này nàng đi cùng mà vẫn không hiểu rõ chàng làm sao.
Cứ cảm thấy như chàng cố ý tránh mình.
…
Ngồi xe quay về phủ, hơn nửa ngày đã trôi qua.
Tê Trì vừa về phòng thì thấy Lý Nghiên ngồi sẵn bên trong.
Hình như cậu đợi đã lâu rồi, vừa thấy nàng đứng dậy thì nói: “Cô ơi, cháu có chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn nói với cô.”
Tê Trì cởi áo khoác ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Nghiên lại gần, nhỏ giọng nói: “Dượng đến tìm cháu.”
Xong lại nói hết mọi chuyện với nàng.
Phục Đình đã dặn rồi, hỏi qua rồi thôi, coi như chàng chưa đến bao giờ.
Chỉ cần bọn họ còn ở đất Bắc thì sau này đừng hòng ai dám lấn áp.
Nhưng từ nhỏ Lý Nghiên chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì với cô mình, cuối cùng vẫn kể ra.
Tê Trì nghe xong thì im lặng một lúc lâu, tay nắm lấy vạt áo, nghĩ đến câu nói “lấy lòng ta” đột ngột của người đàn ông đó tối qua.
Cuối cùng cũng đã rõ chuyện gì xảy ra.
Lý Nghiên thấy cô có vẻ đăm chiêu thì càng tự trách, không nhịn được nói: “Chắc hẳn là chuyện của cháu đã làm liên lụy tới cô rồi.”
Tê Trì lắc đầu, từ từ ngồi xuống: “Rồi cũng sẽ có ngày này mà.”
Đâu thể dối gạt chàng cả đời được.
Tê Trì đội mũ che mặt, im lặng ngồi sau bình phong.
Bên ngoài bình phong là Thu Sương mặc áo bào cổ tròn đang bàn bạc chuyện nàng mới quyết định với các thương nhân liên quan.
Vừa nói xong kế hoạch thì nghe thấy bên ngoài xôn xao.
Mọi người tám mồm bảy miệng, thảo luận chuyện mua bán ngoài biên giới mà Thu Sương vừa nói ——
Có người thở dài: “Kinh doanh ngoài biên giới đâu có dễ vậy.”
Thu Sương hỏi: “Thương đội lẫn nhân lực đều đủ, có gì mà không dễ?”
Người kia xoay người về phía bình phong: “Hẳn chủ nhân không biết, muốn kinh doanh ngoài biên giới ở đất Bắc thì cần giấy tờ chứng minh từ Đại đô hộ.”
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng thế.”
Tê Trì nghe rõ từng câu chữ một.
Chẳng mấy chốc Thu Sương đi vào, nói nhỏ: “Gia chủ nghe rồi chứ?”
Nàng gật đầu, xòe tay ra.
Thu Sương ra ngoài giải tán mọi người.
Tê Trì đứng dậy, bước ra khỏi bình phong, gỡ mũ trên đầu xuống.
Thu Sương trở lại cạnh nàng: “Gia chủ, nghe nói không chỉ cần Đại đô hộ đưa ra chứng từ mà phải cần Đại đô hộ đích thân phê duyệt, giờ biết làm sao đây?”
Tê Trì suy nghĩ: “Về trước đi đã.”
Ra ngoài, lên xe ngựa.
Lúc Thu Sương đi theo, đúng lúc thấy nàng tháo mũ xuống, nhìn sắc mặt nàng thì nói: “Gia chủ vẫn không ngủ ngon ạ?”
Tê Trì ừ đại một tiếng.
Dĩ nhiên là ngủ không ngon rồi, tối qua sau khi rời khỏi thư phòng, quay về phòng mình nàng cứ trằn trọc mãi, chẳng nghĩ nổi rốt cuộc người đàn ông kia bị làm sao.
Thậm chí sau đó còn đứng dậy mấy lần nhìn sang thư phòng, ở đó vẫn không châm đèn, nàng không biết rốt cuộc là chàng đã ngủ hay chỉ ngồi trong bóng đêm, chẳng có lấy một động tĩnh.
Nhìn như không có chuyện gì, nhưng cứ cảm thấy đó không phải là dáng vẻ chàng nên có.
Nàng nghĩ hoài nghĩ mãi mà cứ thấy không đúng.
Không ngờ sáng nay đến cửa hàng để thảo luận vấn đề thông thương, lại nhắc đến chuyện cần chàng phê duyệt chứng từ.
Nàng không khỏi thở dài, lại bất giác nghĩ: rốt cuộc chàng làm sao thế.
Xe ngựa lăn bánh, Thu Sương ngồi ở ngoài xe.
Không bao lâu sau, cách rèm cửa nàng thấp giọng nói: “Gia chủ, hình như trước mặt là đội ngũ của Đại đô hộ.”
Tê Trì vén rèm lên trông ra, đúng lúc sắp đến cửa thành, không thấy Phục Đình đâu mà chỉ thấy mấy cận vệ cưỡi ngựa đợi dưới thành.
Không ngờ lại gặp nhau vào lúc này.
Vì chuyến đi đến Cao Lan Châu nên cận vệ của Phục Đình cũng biết xe ngựa của phu nhân, lúc này có người giục ngựa tiến lên hỏi: “Đúng là phu nhân ở trong xe, có cần thuộc hạ báo lại với Đại đô hộ không?”
Tê Trì suy nghĩ, nếu báo thì tất sẽ hỏi nàng từ đâu tới, đến lúc đó còn phải giấu giếm, thế là nàng thấp giọng hỏi Thu Sương: “Lân cận có nơi nào để đi không?”
Thu Sương vén rèm, nhỏ giọng đáp: “Chỉ có một ngôi chùa, gia chủ hỏi làm gì thế ạ?”
Tê Trì nói: “Em nói với bọn họ là ta muốn đi chùa, rồi bảo bọn họ cứ thông báo như vậy với Đại đô hộ.”
Thu Sương buông rèm xuống, lặp lại nguyên câu với người bên ngoài.
Cận vệ đáp lời.
Thu Sương ở bên ngoài bảo phu xe quay đầu, đi tới gần chùa.
Ngôi chùa nằm trên một ngọn đồi thoai thoải cạnh cổng thành cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Tê Trì bước xuống xe, giẫm lên thềm đá ngoài cửa đi vào.
Trong đại hùng bảo điện chỉ lác đác vài ba hương khách đang quỳ lạy cầu khấn.
Duy chỉ có nàng là đứng trước pho tượng, cuối cùng vù cảm thấy nổi bật quá nên vẫn quỳ xuống đệm cói.
Quỳ một lúc, trong lòng lại nghĩ, vừa nãy đã bảo cận vệ đi thông báo với Phục Đình, không biết chàng có đến hay không.
Không lâu sau, nữ hương khách bên cạnh xì xào với nhau, liên tục ngó ra cửa điện.
Ở đằng sau, có người từ ngoài điện đi vào.
Tê Trì không động đậy, cho đến khi bên cạnh xuất hiện bóng dáng quen thuộc thì mới nghiêng đầu nhìn, trông thấy đôi ủng màu đen mà người đàn ông kia thường mang.
Nàng vén mành mũ lên, lộ mặt nhìn chàng: “Chàng tới rồi.”
Tựa như thở phào một hơi, cuối cùng chàng vẫn đến.
Phục Đình vừa từ quân doanh ở ngoài thành đến, nán lại ở cổng thành một lúc thì nghe cận vệ báo là mới gặp phu nhân đi chùa.
Tê Trì quỳ ngay ngắn trên đệm, xoay mặt về phía chàng.
Những hương khách khác cũng đang nhìn bọn họ.
Chàng tiến tới bên cạnh, nhìn tượng phật hỏi: “Sao lại đến đây cầu khấn?”
Tê Trì nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Cầu phúc cho đất Bắc.”
Phục Đình nhìn nàng chằm chằm, roi ngựa trong tay đập nhẹ lên đùi, có vẻ không mấy tin: “Ta nhớ nàng không tin vào vận mệnh.”
Tê Trì lại bị chàng nói trúng, quả thật nàng chưa bao giờ cúng thần bái phật, nàng chỉ tin mỗi nàng mà thôi.
Nếu cầu phật mà hữu dụng thì nàng chắc chắn sẽ nghiêm túc cầu ông trời mở mắt, để nàng biết được lúc này người đàn ông này đang nghĩ gì.
Nàng quay mặt sang đối diện với tượng phật, khép hai tay lại: “Vậy thì thiếp hỏi phật tổ, rốt cuộc phu quân thiếp đang giấu thiếp chuyện gì.”
Nói đoạn lại quay đầu nhìn chàng.
Không phải đang hỏi phật mà là hỏi chàng.
Cằm Phục Đình siết lại rồi thả lỏng, nói: “Không có gì cả.”
Tê Trì đứng dậy, né tránh tầm mắt của hương khách, quan sát kỹ vẻ mặt chàng, dịu dàng hỏi: “Nhưng thiếp đã làm sai điều gì khiến chàng không ưa?”
Chẳng nhìn ra được gì từ trên mặt chàng, chỉ có đôi mắt sâu hoắm.
“Không có.” Giọng cũng nặng nề.
Nàng vượt ngàn dặm đến dựa dẫm vào chàng là tất nhiên, không phải điều sai.
Sai nằm ở chàng khi cứ ngỡ nàng lấy lòng là tấm chân tình.
Nghĩ đến đây, trên mặt chàng càng không có biểu cảm, trong lòng cười nhạt, cảm thấy mình đúng là nực cười.
Nên chi bằng đừng nói, nói ra càng thêm không vui, là đàn ông cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là được.
Tê Trì không nhìn ra được manh mối mà cũng không hỏi được gì, trong đầu chỉ đang suy nghĩ.
Nàng không tin là không có chuyện gì thật.
Trụ trì ngôi chùa không biết nghe phong thanh từ đâu, từ sau điện đi tới bái kiến Đại đô hộ và phu nhân.
“Phải chăng Đại đô hộ muốn cùng phu nhân đốt đèn cúng phật?” Thấy hai người chỉ đứng ở đó, trụ trì bèn mở miệng giới thiệu những thứ có thể thưởng thức cho hai vị khách quý, nói: “Vợ chùng cùng đốt đèn, tức cầu trường sinh và nhân duyên hòa hợp.”
Tê Trì nhìn Phục Đình: “Chàng có muốn đốt vì thiếp không?”
Chàng gật đầu: “Nếu nàng muốn thì đốt.”
Đáp rất dứt khoát, không hề lằng nhằng.
Nhưng Tê Trì lại cau mày, chàng nói chuyện mà không nhìn nàng, chiều thì chiều thật nhưng lại khiến người ta bất an.
“Được rồi, không cần.” Nàng đổi ý, bụng nhủ dù gì nàng cũng không tin vào số mệnh.
Sau đó nàng lại cố ý quay qua hỏi trụ trì: “Đèn phật thì thôi, ta muốn mời đại sư dùng tuệ nhãn nhìn rõ xem hôn nhân của ta thế nào?”
Trụ trì niệm phật hiệu, đoạn chắp tay nói: “Dĩ nhiên hôn nhân của phu nhân rất mỹ mãn, sau này con cháu đầy sảnh đường.”
Tê Trì nghe vậy thì lấy làm buồn cười, không ngờ người ở chốn phật cũng sợ quyền thế, còn chẳng xem tướng mặt hay tay mà đã nói thẳng như vậy.
Nàng nhìn nét mặt Phục Đình.
Môi chàng nhếch lên, song chẳng nói một lời.
Tê Trì nhìn hai lần mà cũng không biết chàng đang nghĩ gì, nàng cởi mũ ra thở dài một tiếng: “Đi thôi.”
Ra tới cửa điện, La Tiểu Nghĩa đang chờ bên ngoài, thấy nàng đi tới thì cười hỏi: “Sao hôm nay tẩu tẩu có hứng thú đi chùa vậy, cầu gì thế?”
Tê Trì nhìn ra sau, nói: “Chẳng cầu được gì cả, chỉ nghe mấy lời khen không biết là thật hay giả.”
La Tiểu Nghĩa còn tưởng nàng chưa tận hứng: “Vậy sao không đợi thêm lát nữa, cầu xong rồi đi.”
“Không cần.” Nàng hỏi: “Hai người lại phải vào quân à?”
La Tiểu Nghĩa đáp: “Không phải, ta đang tính cùng tam ca đi thăm mấy hộ mới đang khai khẩn đất đai.”
Tê Trì nhìn Phục Đình, chàng rảo bước từ trong điện đi ra.
Nàng nói: “Ta đi với hai người nhé.”
Nói rồi đi thẳng về phía xe ngựa.
La Tiểu Nghĩa nhìn nàng lên xe, lại quay sang nhìn Phục Đình: “Tam ca, mình còn cần hồi âm thư không?”
Tuy không muốn nhưng dẫu gì cũng là thư của một thân vương, hắn không thể không hỏi.
Kết quả vừa nói xong lại hối hận, vì thấy tam ca nhà hắn sầm mặt.
Ánh mắt Phục Đình như băng giá, lạnh lùng nói: “Hồi âm làm gì, phu nhân ở phủ Đại đô hộ ta muốn làm gì cũng chưa đến lượt Ung vương hắn quơ tay múa chân.”
Nói đoạn, chàng sải bước đi xuống thềm đá.
Một hồi sau La Tiểu Nghĩa mới đuổi theo, hắn hiểu tính khí của tam ca, trông bộ dạng này thì có lẽ đã nổi giận thật rồi.
Hắn nghĩ, nếu sớm biết tam ca bảo vệ tẩu tẩu như thế thì chi bằng đừng hỏi cho xong.
***
Hộ mới mà La Tiểu Nghĩa nói chính là những lưu dân ngày trước được thu xếp.
Một nửa trai trẻ lực lưỡng tự nguyện nhập ngũ, thu nạp vào quân đội, số còn lại trở thành hộ dân mới.
Phủ Hãn Hải rộng mênh mông, cần được khai hoang.
Đầu xuân sắp đến, trước mắt đã có nhiều nơi được khai khẩn, đã đến lúc khai sổ sách đồng ruộng, tiện cho sau này thu thuế khi đến mùa thu hoạch.
Tê Trì xuống xe, chỉ thấy trước mặt là đồng không mông quạnh, nơi nơi đều có dấu vết đào xới, dưới đất là màu xám trắng, sau khi xới lên thì lộ ra màu đất đen.
Thu Sương đứng bên nói chuyện với mấy hộ mới đang khai khẩn.
Nàng nhìn sang, bọn họ lập tức chắp tay với nàng, miệng nói lời cảm tạ.
Đang còn lạ không biết xảy ra chuyện gì, Thu Sương đi đến nói: “Gia chủ còn nhớ người từng bảo nô tỳ đi cho lưu dân tiền không? Không ngờ có người nhận ra nô tỳ, nô tỳ nói với họ là phu nhân Đại đô hộ chi tiền, nên bọn họ lấy làm cảm kích.”
Đây là chuyện hồi mới tới đất Bắc, Tê Trì đã quên từ bao giờ, không ngờ bọn họ vẫn còn ghi nhớ ân huệ nhỏ này.
Nàng gật đầu với những người đó, nhìn về phía trước thì trông thấy Phục Đình đang đi kiểm tra ở nơi xa.
Bóng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng.
Nàng nhìn một hồi, thấy ở đầu bên kia La Tiểu Nghĩa cùng mấy hạ quan đang luống cuống dẫn người tính toán ruộng đất, vậy là nói với Thu Sương: “Sang giúp y nào.”
Phục Đình kiểm tra xung quanh một lượt, lúc đi về thì nhìn sang bên kia trước.
Tê Trì mặc áo khoác đội mũ, cầm trong tay một cuốn sổ.
Nhìn dáng vẻ của nàng, chàng nghĩ, có lẽ bệnh đã thuyên giảm nhiều rồi.
La Tiểu Nghĩa đi tới: “Tam ca, tẩu tẩu lợi hại thật đấy, còn biết tính toán ruộng đất nữa.”
Lúc này chàng mới biết nàng cầm sổ đứng đó làm gì, bèn liếc hắn: “Bọn đệ làm ăn kiểu gì đấy hả?”
La Tiểu Nghĩa cười gượng: “Ai biết tẩu tẩu tính toán lợi hại thế, tẩu ấy cũng là muốn giúp huynh thôi mà.”
Phục Đình tự biết nàng đã giúp nhiều rồi, một nửa người ở đây đều nhờ nàng bố trí.
Chàng nhìn cô gái đứng bên đó, nói: “Đưa nàng về phủ đi.”
La Tiểu Nghĩa ngớ ra, nhưng rồi vẫn mời Tê Trì lên xe.
Ánh mắt Tê Trì ngước lên từ cuốn sổ, trông ra ngoài thì chỉ thấy Phục Đình lại đi ra xa.
Chuyến này nàng đi cùng mà vẫn không hiểu rõ chàng làm sao.
Cứ cảm thấy như chàng cố ý tránh mình.
…
Ngồi xe quay về phủ, hơn nửa ngày đã trôi qua.
Tê Trì vừa về phòng thì thấy Lý Nghiên ngồi sẵn bên trong.
Hình như cậu đợi đã lâu rồi, vừa thấy nàng đứng dậy thì nói: “Cô ơi, cháu có chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn nói với cô.”
Tê Trì cởi áo khoác ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Nghiên lại gần, nhỏ giọng nói: “Dượng đến tìm cháu.”
Xong lại nói hết mọi chuyện với nàng.
Phục Đình đã dặn rồi, hỏi qua rồi thôi, coi như chàng chưa đến bao giờ.
Chỉ cần bọn họ còn ở đất Bắc thì sau này đừng hòng ai dám lấn áp.
Nhưng từ nhỏ Lý Nghiên chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì với cô mình, cuối cùng vẫn kể ra.
Tê Trì nghe xong thì im lặng một lúc lâu, tay nắm lấy vạt áo, nghĩ đến câu nói “lấy lòng ta” đột ngột của người đàn ông đó tối qua.
Cuối cùng cũng đã rõ chuyện gì xảy ra.
Lý Nghiên thấy cô có vẻ đăm chiêu thì càng tự trách, không nhịn được nói: “Chắc hẳn là chuyện của cháu đã làm liên lụy tới cô rồi.”
Tê Trì lắc đầu, từ từ ngồi xuống: “Rồi cũng sẽ có ngày này mà.”
Đâu thể dối gạt chàng cả đời được.