Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Trong cảnh rối ren, Tào Ngọc Lâm gấp gáp chạy đến.
Nàng ấy đi rất nhanh, vừa tới trước cửa thì thấy Tê Trì được Tân Lộ lóng ngóng dìu, bước chân càng thêm vội gã, gần như dùng hai tay đỡ Tê Trì.
“Tẩu tẩu sao thế?”
Tân Lộ như gặp được cứu tinh: “Tào tướng quân tới đúng lúc quá, sợ là gia chủ sắp sinh rồi, để tôi đi gọi người đến!”
Lửa đã sắp lan tới trước mắt nên mọi người tất bật dập lửa, nàng ta có gân giọng gọi cũng chưa chắc có ai nghe, vẫn nên tự đi gọi cho nhanh.
Tào Ngọc Lâm nghe thế thì bối rối, bơi nàng ta cũng chưa từng thấy cảnh phụ nữ sinh con bao giờ, chỉ biết đỡ chặt Tê Trì.
Lúc này Tê Trì không còn thấy đau nữa, nắm lấy hai tay nàng, tranh thủ hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Vừa phát hiện có cháy là Tào Ngọc Lâm lập tức ra ngoài thăm dò, đúng lúc đem tin về: “Không ổn lắm, tối nay gió lớn, thế lửa quá mạnh.”
Tê Trì nhìn ngọn lửa nơi xa bập bùng cách một tường viện, thể như có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Chẳng trách phủ đô đốc có nhiều người canh giữ như thế mà lửa vẫn cháy mạnh, ra là vì thời tiết khô hanh gió lớn.
Tân Lộ vẫn chưa quay về, bỗng có bóng người lao tới: “Cô ơi!”
Lý Nghiên vừa thức giấc, cổ áo để hở cũng chẳng buồn đóng nút.
Cậu chạy quá nhanh, vừa tới gần đã thở hổn hển: “Lửa sắp lan đến rồi, cô không thể ở đây được nữa, phải đi mau thôi!”
Tào Ngọc Lâm cũng nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta mới ra ngoài xem, lửa ở phủ đô đốc là cháy mạnh nhất, tẩu tẩu lâm bồn cũng chẳng phải nhất thời nửa khắc, không thể nán lại lâu được nữa.”
Tê Trì đang định mở miệng thì bụng lại quặn đau, vội che bụng rên lên, hai chân đã không đứng vững nổi.
Lý Nghiên hết hồn, lúc này mới biết cô sắp sinh, kinh hãi nghĩ, không phải nghe Tân Lộ nói vẫn chưa đến ngày ư? Sao lại đến sớm vậy trời?
Mà lại còn là lúc dượng cậu đi vắng, lửa cháy khắp nơi thế này!
Tào Ngọc Lâm mau chóng quyết định, khép áo khoác Tê Trì lại, cõng nàng lên lưng rời đi.
Lý Nghiên chạy vào phòng cầm theo áo đi ra khoác lên người cô, nhưng đi được mấy bước thì dừng lại.
“A Nghiên…” Tê Trì thều thào gọi.
Tào Ngọc Lâm dừng chân, ngoái đầu nhìn quanh, lúc này mới để ý không thấy bóng dáng Lý Nghiên đâu.
Không chỉ có cậu, cả Tân Lộ vẫn chưa về.
Nàng gọi liền hai tiếng “thế tử”, song chẳng thấy hồi âm.
Nhưng chỉ chần chừ trong chốc lát ấy thôi. nàng cắn răng toan cõng Tê Trì rời đi trước, nhưng Tê Trì đã ấn lên vai nàng: “Không được, A Thuyền, đợi đã.”
Tào Ngọc Lâm nhớ Phục Đình có nói nàng rất coi trọng đứa cháu này, thế là đành dừng lại, huống hồ Tân Lộ cũng là thị tỳ thiếp thân của nàng, hẳn cũng không thể bỏ mặc được.
Chỉ là trong lòng vô cùng nôn nóng, nàng lại ngoái đầu gọi mấy tiếng “người đâu”, rốt cuộc cũng có vài cận vệ bận rộn rập lửa chạy đến.
“Phu nhân sắp sinh rồi, bảo vệ phu nhân!”
Cận vệ đều là người của Phục Đình, đến đây là vì Tê Trì nên đặc biệt ở lại, nhiệm vụ chính là đảm bảo an toàn cho phu nhân.
Một cận vệ cấp tốc đi điều người.
Ngay lúc này, bỗng thấy trên hành lang nơi lửa lan đến có một bóng người xông ra, không phải Lý Nghiên thì là ai.
Cậu còn đang lôi một người đi theo, đó là một vú già, tay áo bén lửa, sợ hãi la lớn.
Lý Nghiên che mũi ho sặc sụa, trên mũi giày cũng dính tàn lửa, cậu vừa đạp dập lửa vừa dùng sức phủi đốm lửa trên người bà ta, sau đó kéo người đi về phía nàng: “Cháu tìm được bà đỡ rồi, cô sinh con không thể thiếu bà đỡ được!”
Tân Lộ đi sát sau cậu, ho khan sặc sụa, cũng muốn khóc, lảo đảo tới gần: “May mà có thế tử đến, chứ không một mình nô tỳ cũng không biết có đưa người ra ngoài nổi không.”
Lúc nàng vừa đi tìm bà đỡ thì lửa đã cháy tới trước hành lang, chặn lại đường đi. Nàng không nỡ để gia chủ chịu khổ, đang tính xông qua thì Lý Nghiên chạy tới, nhanh chóng bọc xiêm áo quanh người rồi lao đầu vào, nhanh chóng kéo bà đỡ đang hoảng sợ đi ra.
Lần này đúng là bị dọa thật rồi, nếu thế tử gặp bất trắc gì thì đúng là đại sự trời sập.
Tê Trì nằm sấp trên lưng Tào Ngọc Lâm, trừng mắt với Lý Nghiên: “Cháu…”
Nhưng ngay sau đó đã đau tới mức tái mặt, không nói thêm được nửa chữ.
Lý Nghiên vội nói: “Cô đừng nói nữa. Đi mau lên dì A Thuyền!”
Tào Ngọc Lâm cẩn thận đỡ Tê Trì, biết bụng nàng bị đè như thế không thoải mái, rảo nhanh bước chân chạy ra sau cửa.
Cận vệ đã thu xếp xe ngựa xong, trên xe lót mấy lớp đệm mềm.
Tê Trì được Lý Nghiên và Tào Ngọc Lâm đỡ vào trước, nàng vịn cửa xe, rốt cuộc cũng đã thấy rõ tình hình ở phủ đô đốc ——
Toàn bộ tiền viện đã bốc cháy, ngọn lửa cũng sắp lan đến chỗ nàng ở, người bên trong vẫn đang tất bật dập lửa, những nơi được dập có khói đen bốc lên.
Chung quanh toàn một mùi khét lẹt.
Một cận vệ tiến tới bẩm báo: “Các vị phu nhân đô đốc đã tới rồi ạ.”
Tê Trì đỡ bụng dựa vào cạnh cửa, xòe tay: “Bảo các nàng không cần tới, vẫn chưa giải quyết được người Đột Quyết, chúng đang nấp trong tối, cứ xảy ra chuyện mà các nàng chạy ngay tới đây thì rất dễ bị nhận ra manh mối, thành ra bất lợi. Bảo các nàng bố trí người dập lửa, chú ý an toàn bản thân.”
Nàng vừa thở vừa nói: “Siết chặt phòng thủ cổng thành, phải bắt bằng được người Đột Quyết đã phóng hỏa.”
Cận vệ lĩnh mệnh chạy đi truyền lời.
Tê Trì nói xong, cơn đau lại ập đến.
Tân Lộ vội giục người rời đi.
Lý Nghiên kéo bà đỡ đi lên, mấy người chen chúc trong khoang. Xe lăn bánh, trực giác đi về nơi chỉ có thế lửa nhỏ.
“Dì A Thuyền, dì mới đi kiểm tra khắp thành, có chỗ nào có thể đặt chân được không?”
“Lửa lan từ cổng thành đến, chỗ bị cháy nặng nhất chính là quan thự.” Tào Ngọc Lâm đỡ Tê Trì nói, ý bảo đến những chỗ quan thự khác đặt chân là không thể.
Lúc mọi người đang trầm tư thì Tê Trì nhẹ nhàng lên tiếng: “Đến y xá.”
Nàng nén cơn đau tập trung tinh thần, cố nghĩ địa bàn của mình trong thành, chợt nhớ ra nơi đối diện đường chính mà mình từng thấy có gian y xá treo hiệu buôn hình cá.
Lý Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Đến y xá cũng được.”
Tào Ngọc Lâm gật đầu, dặn phu xe chạy đến y xá.
…
Vì y xá nằm trên phố nên tránh được họa, lúc này vẫn còn yên ổn.
Xe ngựa vừa đến, cận vệ lập tức bao vây trước sau trái phải, đại phu ở bên trong cũng giật mình, cuống cuồng dẫn đường mời mọi người vào.
Mấy căn phòng dùng để chữa ôn dịch ngày trước đều được niêm phong, phải đợi thêm vài hôm nữa mới được mở, nhưng sâu trong cùng có một gian chưa hề được sử dụng.
Tân Lộ đi vào trước, sửa sang lại giường nhỏ.
Tào Ngọc Lâm cõng Tê Trì đi vào.
Tê Trì vừa nằm xuống, Lý Nghiên đã đẩy bà đỡ tới: “Nhanh!”
Bà đỡ thấy là ở y xá thì yên tâm đôi phần, ở đây có thuốc có đại phu, không cần lo lắng quá, thế là nhích lại gần Tê Trì xem tình hình: “Phu nhân sinh sớm rồi, nhất định do gặp hỏa hoạn nên mới bị kinh động…”
Lý Nghiên ngắt lời bà ta: “Nói nhiều thế làm gì, đỡ đẻ mau lên, nếu xảy ra chuyện ta sẽ tra hỏi bà!”
Mọi người giật mình, không ngờ một thiếu niên điềm đạm như cậu cũng có lúc cuống tới mức nổi nóng. Tào Ngọc Lâm lau mồ hôi trên trán, thậm chí còn quan sát cậu một phen.
Bà đỡ nơm nớp đáp: “Vâng vâng!” Rồi vội gọi Tân Lộ đi đun nước.
Chỉ có Tê Trì nén đau, lắc đầu với cậu: “Đừng sợ, cháu ra ngoài trước đi.”
Lý Nghiên nắm lấy tay nàng, nhìn một hồi rồi cuối cùng mới chịu đi ra.
Tân Lộ chạy đi nấu nước, thấy cậu đứng ở cửa thì dừng lại, nói một câu an ủi: “Thế tử yên tâm, nô tỳ hiểu người lo lắng cho gia chủ.”
Lý Nghiên gật đầu, im lặng cúi gục.
Vì cậu mà Quang vương phi sinh khó rồi qua đời, dù cậu chưa đến tuổi nhưng cũng biết rõ tình huống xấu nhất khi phụ nữ sinh con.
Huống hồ tình hình bây giờ lại tệ hại thế này, sao cậu không sốt ruột được cơ chứ.
Tân Lộ đã đi nấu nước, cậu đứng bên ngoài siết chặt nắm đấm, đi qua đi lại, lắng nghe động tĩnh của cô ở trong phòng.
***
Cách đó mấy trăm dặm, đoàn quân đang ở tiền tuyến.
Gió đêm lạnh căm hệt lưỡi hái sắc bén, trong doanh trại nổi lửa rừng rực, quân sĩ tuần tra qua lại, nghiêm túc không một động tĩnh.
Dẫu là đêm khuya thì vẫn có lính trực.
Một nhóm người phi ngựa quay về doanh trại, vó giẫm bụi đất mịt mù.
Người dẫn đầu siết cương, số đằng sau vội dừng lại.
Phục Đình ngồi trên ngựa, tiện tay ném thanh đao trong tay đi, đao cắm xuống đất, chàng xuống ngựa.
Đi theo sau là La Tiểu Nghĩa và sáu vị đô đốc.
“Bọn chó Đột Quyết lần này an phận thật á? Mới đánh có một trận đã rút.” La Tiểu Nghĩa vừa đi vừa nói.
Đô đốc U Lăng tiếp lời: “Có lẽ là do thấy không chiếm được gì. Nghe nói lần này dẫn quân lại là tay Hữu tướng quân A Sử Na Kiên kia, lần trước đã không lấy được gì rồi, lần này vẫn chưa rút được bài học.”
“A Sử Na Kiên?” La Tiểu Nghĩa xì một tiếng, bụng nhủ tên gì gớm ghiếc, giao đấu mấy lần nhưng chưa từng coi đại danh của kẻ này ra gì.
Nói đến đây, bỗng thấy Phục Đình đi trước quét mắt nhìn qua, La Tiểu Nghĩa vội ngậm miệng.
Đô đốc U Lăng thấy thế thì cũng không nói nhiều, vừa rồi đã phạm phải kiêng kỵ khinh địch.
Bỗng một con khoái mã phi nhanh lao tới, trinh sát vội hô to: “Đại đô hộ, Du Khê Châu bị tập kích!”
Tất cả lập tức dừng bước.
Phục Đình đứng trước đống lửa, lạnh lùng quét tới, âm sắc như dao: “Đã có chuyện gì?”
La Tiểu Nghĩa và các vị đô đốc cũng tập trung.
Du Khê Châu là hậu phương của đội quân, lương thảo quân nhu quân dụng thậm chí cả gia quyến đều đang ở đó, há có thể không lo.
Trinh sát báo: “Có Đột Quyết lẻn vào thành phóng hỏa, nhiều quan thự đã bị cháy, nhất là phủ đô đốc!”
“Cái gì?” Đô đốc Hạ Lan gầm lên, đó là đất quản lý của y, là trách nhiệm của y.
La Tiểu Nghĩa chửi thề: “Mẹ nó, thì ra rút quân bất động là chờ ở đây! Phủ đô đốc…” Hắn sững ra, lập tức nhìn sang tam ca.
Phục Đình bất thình lình rút thanh đao cắm dưới đất lên.
Mọi người thất kinh, đồng loạt nhìn chàng – sắc mặt chàng lạnh lẽo không có lấy một biểu cảm.
“Điều người quay về chi viện.”
La Tiểu Nghĩa đã rõ, tức khắc nói: “Đệ dẫn đội đi ngay đây.”
“Hai ngàn người là đủ.” Phục Đình nói, lại nhìn các vị đô đốc đang có mặt: “Đại quân ở lại đây, trước khi ta quay lại mà không ngăn cản được quân Đột Quyết thì xách đầu đến gặp!”
Các vị đô đốc nghe thế, sợ hãi đồng thanh đáp.
Ai nấy đều thấy Đột Quyết đến Du Khê Châu phóng hỏa là kế điệu hổ ly sơn, vì vậy Đại đô hộ mới chỉ dẫn theo hai ngàn quân quay về tiếp viện.
Dĩ nhiên cần chú trọng phòng thủ ở đây hơn.
La Tiểu Nghĩa lĩnh mệnh rời đi.
…
Tinh nhuệ đưa từ phủ Hãn Hải đến nhanh chóng tập hợp, hai ngàn binh mã xuất trại lên đường.
Phục Đình nắm dây cương ngồi trên ngựa, im lặng vẫy tay.
Trong đêm đen chỉ có tiếng vó ngựa rầm rập, đội ngũ lao nhanh như mũi tên, tiến về Du Khê Châu.
Trên đường đi, Phục Đình cưỡi ngựa phóng vụt, thậm chí bỏ rơi đội ngũ phía sau cả một quãng dài.
La Tiểu Nghĩa phải rượt lên mấy lần mới bắt kịp chàng.
“Tam ca yên tâm đi, chậm nhất là nửa đêm sẽ về tới nơi.” Hắn thở dốc nói.
Phục Đình siết chặt cương ngựa, không rõ có gì mà tin tức lần này lại khiến chàng sốt ruột hơn mọi lần.
Gió đêm căm căm, chạy gấp trên ngựa lại càng cảm nhận rõ ràng, ngay cả khí hậu nơi đây cũng như đang gây khó dễ cho Du Khê Châu.
***
Trong y xá thắp sáng đèn đuốc, bởi khuất chỗ yên ắng nên cũng chẳng nghe được tiếng động hỗn loạn ở bên ngoài.
Tê Trì không ngờ lại có thể chịu đựng được, dọc đường chỉ rên hừ hừ, nhưng đến bây giờ không chịu nổi nữa.
Nàng hét lên đầy đau đớn.
Lý Nghiên ở ngoài lập tức quay đầu bám vào cửa.
Cậu dán tai lắng nghe, lại lui ra ngoài đi đi lại lại, khi thì nghĩ không biết hiện tại dượng thế nào rồi, chốc lại nghĩ cô ở bên trong đang chịu đau, lo lắng không biết phải làm sao.
Loáng thoáng nghe thấy Tân Lộ nức nở: “Gia chủ vất vả rồi.”
Bà đỡ khuyên can: “Khóc cái gì, có ai sinh con mà không vất vả! Dù sinh sớm thì phu nhân cũng không có gì khác thường, bụng không quá to, rất dễ sinh.”
Lý Nghiên nghe thế thì lại nghĩ: sao lại bảo bụng chưa to, cậu nhớ là to lắm mà.
Bà đỡ lên tiếng như trả lời cậu: “Có những người khi mang thai thì ăn uống thả ga, còn phu nhân không thay đổi thân hình nhiều, nhưng như thế mới đúng, bụng càng to càng khó sinh, như phu nhân vậy mới dễ sinh.”
Tê Trì thấp giọng rên rỉ, rồi lại đột ngột kêu đau.
…
Một hồi lâu trôi qua, ánh nến dường như cũng tối dần, toàn thân Lý Nghiên ướt đẫm mồ hôi.
Có vẻ như đã thấm mệt, giọng Tê Trì nhỏ đi rất nhiều.
Cậu tức nỗi không thể xông vào xem sao.
Không biết dưới chân đã đi lại bao nhiêu vòng rồi.
Bỗng có tiếng khóc vang lên.
Mọi thứ thay đổi trong tích tắc.
Tiếng chúc mừng thay nhau truyền tới, lại đến âm thanh Tân Lộ mừng phát khóc, rồi cả tiếng thở phào của Tào Ngọc Lâm, tất cả như hòa vào nhau.
Cậu lấy lại tinh thần, thở hắt ra, giơ tay đập cửa: “Cô ơi, cô đã khỏe hơn chưa ạ?”
Mới vỗ hai cái thì bỗng nghe thấy tiếng gào lớn, sau đó có tiếng binh khí vang lên.
Hình như ở bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Cậu giật mình, tiếp tục đập cửa: “Cô ơi!”
Tào Ngọc Lâm nghe tiếng đi ra, vừa kéo mở cửa thì có một cận vệ chạy tới, nhanh chóng nói: “Mau đưa phu nhân rời đi, có biến!”
Nàng ấy đi rất nhanh, vừa tới trước cửa thì thấy Tê Trì được Tân Lộ lóng ngóng dìu, bước chân càng thêm vội gã, gần như dùng hai tay đỡ Tê Trì.
“Tẩu tẩu sao thế?”
Tân Lộ như gặp được cứu tinh: “Tào tướng quân tới đúng lúc quá, sợ là gia chủ sắp sinh rồi, để tôi đi gọi người đến!”
Lửa đã sắp lan tới trước mắt nên mọi người tất bật dập lửa, nàng ta có gân giọng gọi cũng chưa chắc có ai nghe, vẫn nên tự đi gọi cho nhanh.
Tào Ngọc Lâm nghe thế thì bối rối, bơi nàng ta cũng chưa từng thấy cảnh phụ nữ sinh con bao giờ, chỉ biết đỡ chặt Tê Trì.
Lúc này Tê Trì không còn thấy đau nữa, nắm lấy hai tay nàng, tranh thủ hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Vừa phát hiện có cháy là Tào Ngọc Lâm lập tức ra ngoài thăm dò, đúng lúc đem tin về: “Không ổn lắm, tối nay gió lớn, thế lửa quá mạnh.”
Tê Trì nhìn ngọn lửa nơi xa bập bùng cách một tường viện, thể như có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Chẳng trách phủ đô đốc có nhiều người canh giữ như thế mà lửa vẫn cháy mạnh, ra là vì thời tiết khô hanh gió lớn.
Tân Lộ vẫn chưa quay về, bỗng có bóng người lao tới: “Cô ơi!”
Lý Nghiên vừa thức giấc, cổ áo để hở cũng chẳng buồn đóng nút.
Cậu chạy quá nhanh, vừa tới gần đã thở hổn hển: “Lửa sắp lan đến rồi, cô không thể ở đây được nữa, phải đi mau thôi!”
Tào Ngọc Lâm cũng nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta mới ra ngoài xem, lửa ở phủ đô đốc là cháy mạnh nhất, tẩu tẩu lâm bồn cũng chẳng phải nhất thời nửa khắc, không thể nán lại lâu được nữa.”
Tê Trì đang định mở miệng thì bụng lại quặn đau, vội che bụng rên lên, hai chân đã không đứng vững nổi.
Lý Nghiên hết hồn, lúc này mới biết cô sắp sinh, kinh hãi nghĩ, không phải nghe Tân Lộ nói vẫn chưa đến ngày ư? Sao lại đến sớm vậy trời?
Mà lại còn là lúc dượng cậu đi vắng, lửa cháy khắp nơi thế này!
Tào Ngọc Lâm mau chóng quyết định, khép áo khoác Tê Trì lại, cõng nàng lên lưng rời đi.
Lý Nghiên chạy vào phòng cầm theo áo đi ra khoác lên người cô, nhưng đi được mấy bước thì dừng lại.
“A Nghiên…” Tê Trì thều thào gọi.
Tào Ngọc Lâm dừng chân, ngoái đầu nhìn quanh, lúc này mới để ý không thấy bóng dáng Lý Nghiên đâu.
Không chỉ có cậu, cả Tân Lộ vẫn chưa về.
Nàng gọi liền hai tiếng “thế tử”, song chẳng thấy hồi âm.
Nhưng chỉ chần chừ trong chốc lát ấy thôi. nàng cắn răng toan cõng Tê Trì rời đi trước, nhưng Tê Trì đã ấn lên vai nàng: “Không được, A Thuyền, đợi đã.”
Tào Ngọc Lâm nhớ Phục Đình có nói nàng rất coi trọng đứa cháu này, thế là đành dừng lại, huống hồ Tân Lộ cũng là thị tỳ thiếp thân của nàng, hẳn cũng không thể bỏ mặc được.
Chỉ là trong lòng vô cùng nôn nóng, nàng lại ngoái đầu gọi mấy tiếng “người đâu”, rốt cuộc cũng có vài cận vệ bận rộn rập lửa chạy đến.
“Phu nhân sắp sinh rồi, bảo vệ phu nhân!”
Cận vệ đều là người của Phục Đình, đến đây là vì Tê Trì nên đặc biệt ở lại, nhiệm vụ chính là đảm bảo an toàn cho phu nhân.
Một cận vệ cấp tốc đi điều người.
Ngay lúc này, bỗng thấy trên hành lang nơi lửa lan đến có một bóng người xông ra, không phải Lý Nghiên thì là ai.
Cậu còn đang lôi một người đi theo, đó là một vú già, tay áo bén lửa, sợ hãi la lớn.
Lý Nghiên che mũi ho sặc sụa, trên mũi giày cũng dính tàn lửa, cậu vừa đạp dập lửa vừa dùng sức phủi đốm lửa trên người bà ta, sau đó kéo người đi về phía nàng: “Cháu tìm được bà đỡ rồi, cô sinh con không thể thiếu bà đỡ được!”
Tân Lộ đi sát sau cậu, ho khan sặc sụa, cũng muốn khóc, lảo đảo tới gần: “May mà có thế tử đến, chứ không một mình nô tỳ cũng không biết có đưa người ra ngoài nổi không.”
Lúc nàng vừa đi tìm bà đỡ thì lửa đã cháy tới trước hành lang, chặn lại đường đi. Nàng không nỡ để gia chủ chịu khổ, đang tính xông qua thì Lý Nghiên chạy tới, nhanh chóng bọc xiêm áo quanh người rồi lao đầu vào, nhanh chóng kéo bà đỡ đang hoảng sợ đi ra.
Lần này đúng là bị dọa thật rồi, nếu thế tử gặp bất trắc gì thì đúng là đại sự trời sập.
Tê Trì nằm sấp trên lưng Tào Ngọc Lâm, trừng mắt với Lý Nghiên: “Cháu…”
Nhưng ngay sau đó đã đau tới mức tái mặt, không nói thêm được nửa chữ.
Lý Nghiên vội nói: “Cô đừng nói nữa. Đi mau lên dì A Thuyền!”
Tào Ngọc Lâm cẩn thận đỡ Tê Trì, biết bụng nàng bị đè như thế không thoải mái, rảo nhanh bước chân chạy ra sau cửa.
Cận vệ đã thu xếp xe ngựa xong, trên xe lót mấy lớp đệm mềm.
Tê Trì được Lý Nghiên và Tào Ngọc Lâm đỡ vào trước, nàng vịn cửa xe, rốt cuộc cũng đã thấy rõ tình hình ở phủ đô đốc ——
Toàn bộ tiền viện đã bốc cháy, ngọn lửa cũng sắp lan đến chỗ nàng ở, người bên trong vẫn đang tất bật dập lửa, những nơi được dập có khói đen bốc lên.
Chung quanh toàn một mùi khét lẹt.
Một cận vệ tiến tới bẩm báo: “Các vị phu nhân đô đốc đã tới rồi ạ.”
Tê Trì đỡ bụng dựa vào cạnh cửa, xòe tay: “Bảo các nàng không cần tới, vẫn chưa giải quyết được người Đột Quyết, chúng đang nấp trong tối, cứ xảy ra chuyện mà các nàng chạy ngay tới đây thì rất dễ bị nhận ra manh mối, thành ra bất lợi. Bảo các nàng bố trí người dập lửa, chú ý an toàn bản thân.”
Nàng vừa thở vừa nói: “Siết chặt phòng thủ cổng thành, phải bắt bằng được người Đột Quyết đã phóng hỏa.”
Cận vệ lĩnh mệnh chạy đi truyền lời.
Tê Trì nói xong, cơn đau lại ập đến.
Tân Lộ vội giục người rời đi.
Lý Nghiên kéo bà đỡ đi lên, mấy người chen chúc trong khoang. Xe lăn bánh, trực giác đi về nơi chỉ có thế lửa nhỏ.
“Dì A Thuyền, dì mới đi kiểm tra khắp thành, có chỗ nào có thể đặt chân được không?”
“Lửa lan từ cổng thành đến, chỗ bị cháy nặng nhất chính là quan thự.” Tào Ngọc Lâm đỡ Tê Trì nói, ý bảo đến những chỗ quan thự khác đặt chân là không thể.
Lúc mọi người đang trầm tư thì Tê Trì nhẹ nhàng lên tiếng: “Đến y xá.”
Nàng nén cơn đau tập trung tinh thần, cố nghĩ địa bàn của mình trong thành, chợt nhớ ra nơi đối diện đường chính mà mình từng thấy có gian y xá treo hiệu buôn hình cá.
Lý Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Đến y xá cũng được.”
Tào Ngọc Lâm gật đầu, dặn phu xe chạy đến y xá.
…
Vì y xá nằm trên phố nên tránh được họa, lúc này vẫn còn yên ổn.
Xe ngựa vừa đến, cận vệ lập tức bao vây trước sau trái phải, đại phu ở bên trong cũng giật mình, cuống cuồng dẫn đường mời mọi người vào.
Mấy căn phòng dùng để chữa ôn dịch ngày trước đều được niêm phong, phải đợi thêm vài hôm nữa mới được mở, nhưng sâu trong cùng có một gian chưa hề được sử dụng.
Tân Lộ đi vào trước, sửa sang lại giường nhỏ.
Tào Ngọc Lâm cõng Tê Trì đi vào.
Tê Trì vừa nằm xuống, Lý Nghiên đã đẩy bà đỡ tới: “Nhanh!”
Bà đỡ thấy là ở y xá thì yên tâm đôi phần, ở đây có thuốc có đại phu, không cần lo lắng quá, thế là nhích lại gần Tê Trì xem tình hình: “Phu nhân sinh sớm rồi, nhất định do gặp hỏa hoạn nên mới bị kinh động…”
Lý Nghiên ngắt lời bà ta: “Nói nhiều thế làm gì, đỡ đẻ mau lên, nếu xảy ra chuyện ta sẽ tra hỏi bà!”
Mọi người giật mình, không ngờ một thiếu niên điềm đạm như cậu cũng có lúc cuống tới mức nổi nóng. Tào Ngọc Lâm lau mồ hôi trên trán, thậm chí còn quan sát cậu một phen.
Bà đỡ nơm nớp đáp: “Vâng vâng!” Rồi vội gọi Tân Lộ đi đun nước.
Chỉ có Tê Trì nén đau, lắc đầu với cậu: “Đừng sợ, cháu ra ngoài trước đi.”
Lý Nghiên nắm lấy tay nàng, nhìn một hồi rồi cuối cùng mới chịu đi ra.
Tân Lộ chạy đi nấu nước, thấy cậu đứng ở cửa thì dừng lại, nói một câu an ủi: “Thế tử yên tâm, nô tỳ hiểu người lo lắng cho gia chủ.”
Lý Nghiên gật đầu, im lặng cúi gục.
Vì cậu mà Quang vương phi sinh khó rồi qua đời, dù cậu chưa đến tuổi nhưng cũng biết rõ tình huống xấu nhất khi phụ nữ sinh con.
Huống hồ tình hình bây giờ lại tệ hại thế này, sao cậu không sốt ruột được cơ chứ.
Tân Lộ đã đi nấu nước, cậu đứng bên ngoài siết chặt nắm đấm, đi qua đi lại, lắng nghe động tĩnh của cô ở trong phòng.
***
Cách đó mấy trăm dặm, đoàn quân đang ở tiền tuyến.
Gió đêm lạnh căm hệt lưỡi hái sắc bén, trong doanh trại nổi lửa rừng rực, quân sĩ tuần tra qua lại, nghiêm túc không một động tĩnh.
Dẫu là đêm khuya thì vẫn có lính trực.
Một nhóm người phi ngựa quay về doanh trại, vó giẫm bụi đất mịt mù.
Người dẫn đầu siết cương, số đằng sau vội dừng lại.
Phục Đình ngồi trên ngựa, tiện tay ném thanh đao trong tay đi, đao cắm xuống đất, chàng xuống ngựa.
Đi theo sau là La Tiểu Nghĩa và sáu vị đô đốc.
“Bọn chó Đột Quyết lần này an phận thật á? Mới đánh có một trận đã rút.” La Tiểu Nghĩa vừa đi vừa nói.
Đô đốc U Lăng tiếp lời: “Có lẽ là do thấy không chiếm được gì. Nghe nói lần này dẫn quân lại là tay Hữu tướng quân A Sử Na Kiên kia, lần trước đã không lấy được gì rồi, lần này vẫn chưa rút được bài học.”
“A Sử Na Kiên?” La Tiểu Nghĩa xì một tiếng, bụng nhủ tên gì gớm ghiếc, giao đấu mấy lần nhưng chưa từng coi đại danh của kẻ này ra gì.
Nói đến đây, bỗng thấy Phục Đình đi trước quét mắt nhìn qua, La Tiểu Nghĩa vội ngậm miệng.
Đô đốc U Lăng thấy thế thì cũng không nói nhiều, vừa rồi đã phạm phải kiêng kỵ khinh địch.
Bỗng một con khoái mã phi nhanh lao tới, trinh sát vội hô to: “Đại đô hộ, Du Khê Châu bị tập kích!”
Tất cả lập tức dừng bước.
Phục Đình đứng trước đống lửa, lạnh lùng quét tới, âm sắc như dao: “Đã có chuyện gì?”
La Tiểu Nghĩa và các vị đô đốc cũng tập trung.
Du Khê Châu là hậu phương của đội quân, lương thảo quân nhu quân dụng thậm chí cả gia quyến đều đang ở đó, há có thể không lo.
Trinh sát báo: “Có Đột Quyết lẻn vào thành phóng hỏa, nhiều quan thự đã bị cháy, nhất là phủ đô đốc!”
“Cái gì?” Đô đốc Hạ Lan gầm lên, đó là đất quản lý của y, là trách nhiệm của y.
La Tiểu Nghĩa chửi thề: “Mẹ nó, thì ra rút quân bất động là chờ ở đây! Phủ đô đốc…” Hắn sững ra, lập tức nhìn sang tam ca.
Phục Đình bất thình lình rút thanh đao cắm dưới đất lên.
Mọi người thất kinh, đồng loạt nhìn chàng – sắc mặt chàng lạnh lẽo không có lấy một biểu cảm.
“Điều người quay về chi viện.”
La Tiểu Nghĩa đã rõ, tức khắc nói: “Đệ dẫn đội đi ngay đây.”
“Hai ngàn người là đủ.” Phục Đình nói, lại nhìn các vị đô đốc đang có mặt: “Đại quân ở lại đây, trước khi ta quay lại mà không ngăn cản được quân Đột Quyết thì xách đầu đến gặp!”
Các vị đô đốc nghe thế, sợ hãi đồng thanh đáp.
Ai nấy đều thấy Đột Quyết đến Du Khê Châu phóng hỏa là kế điệu hổ ly sơn, vì vậy Đại đô hộ mới chỉ dẫn theo hai ngàn quân quay về tiếp viện.
Dĩ nhiên cần chú trọng phòng thủ ở đây hơn.
La Tiểu Nghĩa lĩnh mệnh rời đi.
…
Tinh nhuệ đưa từ phủ Hãn Hải đến nhanh chóng tập hợp, hai ngàn binh mã xuất trại lên đường.
Phục Đình nắm dây cương ngồi trên ngựa, im lặng vẫy tay.
Trong đêm đen chỉ có tiếng vó ngựa rầm rập, đội ngũ lao nhanh như mũi tên, tiến về Du Khê Châu.
Trên đường đi, Phục Đình cưỡi ngựa phóng vụt, thậm chí bỏ rơi đội ngũ phía sau cả một quãng dài.
La Tiểu Nghĩa phải rượt lên mấy lần mới bắt kịp chàng.
“Tam ca yên tâm đi, chậm nhất là nửa đêm sẽ về tới nơi.” Hắn thở dốc nói.
Phục Đình siết chặt cương ngựa, không rõ có gì mà tin tức lần này lại khiến chàng sốt ruột hơn mọi lần.
Gió đêm căm căm, chạy gấp trên ngựa lại càng cảm nhận rõ ràng, ngay cả khí hậu nơi đây cũng như đang gây khó dễ cho Du Khê Châu.
***
Trong y xá thắp sáng đèn đuốc, bởi khuất chỗ yên ắng nên cũng chẳng nghe được tiếng động hỗn loạn ở bên ngoài.
Tê Trì không ngờ lại có thể chịu đựng được, dọc đường chỉ rên hừ hừ, nhưng đến bây giờ không chịu nổi nữa.
Nàng hét lên đầy đau đớn.
Lý Nghiên ở ngoài lập tức quay đầu bám vào cửa.
Cậu dán tai lắng nghe, lại lui ra ngoài đi đi lại lại, khi thì nghĩ không biết hiện tại dượng thế nào rồi, chốc lại nghĩ cô ở bên trong đang chịu đau, lo lắng không biết phải làm sao.
Loáng thoáng nghe thấy Tân Lộ nức nở: “Gia chủ vất vả rồi.”
Bà đỡ khuyên can: “Khóc cái gì, có ai sinh con mà không vất vả! Dù sinh sớm thì phu nhân cũng không có gì khác thường, bụng không quá to, rất dễ sinh.”
Lý Nghiên nghe thế thì lại nghĩ: sao lại bảo bụng chưa to, cậu nhớ là to lắm mà.
Bà đỡ lên tiếng như trả lời cậu: “Có những người khi mang thai thì ăn uống thả ga, còn phu nhân không thay đổi thân hình nhiều, nhưng như thế mới đúng, bụng càng to càng khó sinh, như phu nhân vậy mới dễ sinh.”
Tê Trì thấp giọng rên rỉ, rồi lại đột ngột kêu đau.
…
Một hồi lâu trôi qua, ánh nến dường như cũng tối dần, toàn thân Lý Nghiên ướt đẫm mồ hôi.
Có vẻ như đã thấm mệt, giọng Tê Trì nhỏ đi rất nhiều.
Cậu tức nỗi không thể xông vào xem sao.
Không biết dưới chân đã đi lại bao nhiêu vòng rồi.
Bỗng có tiếng khóc vang lên.
Mọi thứ thay đổi trong tích tắc.
Tiếng chúc mừng thay nhau truyền tới, lại đến âm thanh Tân Lộ mừng phát khóc, rồi cả tiếng thở phào của Tào Ngọc Lâm, tất cả như hòa vào nhau.
Cậu lấy lại tinh thần, thở hắt ra, giơ tay đập cửa: “Cô ơi, cô đã khỏe hơn chưa ạ?”
Mới vỗ hai cái thì bỗng nghe thấy tiếng gào lớn, sau đó có tiếng binh khí vang lên.
Hình như ở bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Cậu giật mình, tiếp tục đập cửa: “Cô ơi!”
Tào Ngọc Lâm nghe tiếng đi ra, vừa kéo mở cửa thì có một cận vệ chạy tới, nhanh chóng nói: “Mau đưa phu nhân rời đi, có biến!”