Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Tê Trì ngồi một chỗ không nhúc nhích, đang khôi phục thể lực và cũng đang nhìn Tào Ngọc Lâm.
Nàng ấy vừa mới nói, mình từng bị Đột Quyết bắt làm tù binh.
“Vết thương của cô là có từ lúc đó sao?”
Tuy lúc này không phải là lúc để nói chuyện song nàng vẫn hỏi, bởi vì không cớ gì nàng ấy lại nhắc tới chuyện đó cả.
Tào Ngọc Lâm gật đầu, nhưng sực nhớ đêm đen không thấy đường nên vẫn mở miệng: “Ừ.”
Nàng cựa quậy, tựa như một bà lão chậm chạp, khó khăn đưa tay ra cửa, dùng sức kéo thi thể chặn ngang trước cửa.
Tê Trì nhìn mà kinh hãi, nhưng lúc này càng lo cho tình trạng của nàng ấy hơn.
Tào Ngọc Lâm làm xong, dựa vào bên cạnh nói tiếp: “Kẻ bắt ta chính là tay Hữu tướng quân được nhắc đến ban nãy, A Sử Na Kiên…”
Đó là trận đánh thảm khốc nhất năm ấy.
Khắp tám phủ mười bốn châu bị ôn dịch gieo rắc một lượt, quân dân tử thương vô số, Đột Quyết tiến quân thần tốc xông thẳng chiếm đóng bốn châu, cướp sạch không để lại thứ gì, sau đó lại tiến sâu vào thủ phủ.
Phục Đình dẫn theo đội ngũ chỉ bằng nửa Đột Quyết cố thủ không lui, còn nàng gặp phải trọng binh mai phục khi đang trên đường tiếp viện.
Vì để cầm chân mà bọn họ chỉ có thể cố đánh đến cùng, cuối cùng ngoài những người tử trận, một trăm tám mươi sáu thuộc hạ và cả nàng cùng bị bắt sống.
“Bọn chúng muốn moi quân tình từ miệng ta, ta không nói, bọn chúng ngược đãi giết từng người từng người của ta ngay trước mắt ta… Ta chỉ có thể nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn.”
“Không quá một đêm, một trăm tám mươi sáu người… Cuối cùng đến lượt ta.”
“A Sử Na Kiên hạ nhục ta là phụ nữ mà lại dẫn quân, thưởng ta cho đám thuộc hạ để mà giày vò hành hạ. Ta không chịu, nhân cơ hội giết một tên trong số chúng, thế là bọn chúng giơ đao lên với ta…” Giọng nàng bình tĩnh đến lạ kỳ: “Từng đao từng đao… Bọn chúng nói muốn lưu lại sự sỉ nhục trên người ta mãi mãi, rạch chữ Đột Quyết lên ngực ta, viết là nô lệ Đột Quyết.”
“Cuối cùng chúng nói nếu hôm sau ta còn sống, thì thứ chờ ta chính là bị tất cả người Đột Quyết chà đạp làm nhục, sau đó…”
“Đừng nói nữa.” Tê Trì ngắt lời nàng, giọng run run: “Đừng nói nữa A Thuyền.”
Tuy nàng ấy nói rất đơn giản, chỉ vài ba câu thôi nhưng nàng đã không nghe nổi nữa.
“Sau đó tam ca tới.”
Tê Trì ngẩn ra.
Đang mải nghĩ đến cảnh tượng trước đó, lại nghe thấy câu này thì có vẻ như đã có bước ngoặt, nàng thậm chí còn phấn chấn lên.
Tào Ngọc Lâm như vùi trong miền ký ức, hổn hển nói: “Là tam ca xông vào doanh trại cứu ta.”
Đã chẳng nhớ nổi trên người lãnh bao nhiêu đao, chỉ nhớ xiêm y nàng nát vụn, khắp người toàn là máu.
Nàng bị treo trên cọc gỗ trong doanh, dưới mặt đất là những tướng sĩ đất Bắc cùng nàng vào sinh ra tử, trước mắt là máu đỏ mơ hồ, trong miệng ngậm máu thịt, không rõ là của mình hay của kẻ địch, mọi tên lính Đột Quyết đi qua đều có thể chế giễu phỉ nhổ nàng.
Ngay trong đêm hôm ấy, Phục Đình dẫn người xông đến chém giết.
Thực ra lúc ấy binh lực trên tay chàng đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng vì cứu người, chàng đã để La Tiểu Nghĩa dẫn quân giả vờ đột kích, thu hút A Sử Na Kiên rời đi.
Về sau Tào Ngọc Lâm mới biết, đêm hôm đó Phục Đình chỉ dẫn theo hai mươi người, vốn định giải cứu bọn họ rồi có thể cùng mở đường máu xông ra, nhưng chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, thứ chờ đợi chàng là máu tươi lênh láng khắp doanh trại cùng những cơ thể không còn lành lặn.
Trong tích tắc trông thấy dáng vẻ của Tào Ngọc Lâm, chàng lập tức quay gót.
Đó là lần đầu tiên Tào Ngọc Lâm thấy Phục Đình nổi giận, mục đích ban đầu là đến cứu người, nhưng lại biến thành đồ sát khắp trại.
Khi những người khác mau chóng cởi trói cho nàng rời đi, một thân một mình Phục Đình sát phạt trong doanh trại, giết một mạch hơn trăm tên.
Được nửa chừng, chàng tắm máu chặt quân kỳ Đột Quyết xuống, cất bước đi tới, đắp lá cờ lên người nàng.
“Tào Ngọc Lâm, phải sống!”
Nàng đáp: “Tam ca, muội vẫn còn sống.”
“Được,” Chàng nói: “Nếu không ta thực có lỗi với Tiểu Nghĩa…”
Tào Ngọc Lâm nói: “Đừng nói với huynh ấy…”
Rồi sau đó, nàng xuất ngũ.
Tất cả đều tưởng nàng chỉ bị thương trong lúc tác chiến, không thể không rời quân nghỉ ngơi.
Vết thương để lại sẹo, nét chữ nô lệ Đột Quyết bị chính nàng rạch đi, thế là lại có thêm vết sẹo mới.
Ngực gần như bị hủy, ở đó máu thịt lẫn lộn dữ dằn đáng sợ, đã chẳng nhìn ra dáng vẻ phụ nữ nữa rồi.
Nhưng chút đó thì có là bao, chí ít là nàng còn sống, đã tốt hơn một trăm tám mươi sáu người chết thảm.
Vết thương vừa lành, nàng lại bắt đầu sợ bước chân vào doanh trại.
Không dưới một lần Phục Đình nhắc đến cho phép nàng quay về bất cứ lúc nào, nhưng đều bị nàng từ chối.
Nàng cho rằng mình ở bên ngoài sẽ phát huy tốt hơn, có thể đi khắp nơi thu thập tình báo về Đột Quyết, vẫn có thể dốc sức cho quân đội, vẫn có thể đối phó với Đột Quyết.
Dường như vết thương cũng đã khá lên rồi.
Mãi tới lần trước khi ở trong thành Cổ Diệp, sau khi xác nhận đối phương là quân Đột Quyết, rồi lại nghe thấy cái tên Hữu tướng quân, nàng mới phát hiện là không hề.
Dù nàng có thể tỉnh bơ đi khắp nơi thu thập tình báo Đột Quyết, đối mặt với quân đội Đột Quyết, thì chuyện ngày trước lập tức ùa về, những người đã chết hiện ra trước mắt, vết thương trên người nhói đau, nhắc nhở nàng những chuyện ấy vẫn chưa qua.
Nàng kể tóm gọn, dựa ra sau như một thanh gỗ mục khô cằn: “Nay tẩu tẩu biết rồi đấy, ta không qua nổi ải này, đã là phế nhân rồi.”
Bỗng Tê Trì chống mình ngồi dậy, nắm lấy tay nàng, lạnh quá, dùng sức kéo tới: “A Thuyền, đây không phải là lỗi của cô. Dù cô có phải phế nhân hay không, chúng ta cũng phải tiếp tục chạy thoát thân.”
Tình thế hỗn loạn bên ngoài ập đến, có tiếng vó ngựa lẫn tiếng đao gươm, các nàng chẳng còn thời gian tưởng nhớ quá khứ.
***
Trên tường thành ở Du Khê Châu, đuốc cháy hừng hực.
Trong thành có hai cánh cổng, cổng phía tây đã bị công phá, binh lính thủ thành trên cổng phía đông thấy trong thành dấy lên chiến hỏa thì cố thủ trên đầu tường, không khỏi nắm chặt binh khí trong tay.
Tướng sĩ đất Bắc không bao giờ sợ hãi Đột Quyết, dù chỉ là một binh lính lần đầu phòng thủ.
Nhưng vì trách nhiệm, bọn họ chỉ có thể cố thủ ở đây, bảo vệ bách tính trốn tới nơi này.
Bóng tối mịt mùng sau nửa đêm vẫn bao trùm, gió đưa mùi khét len vào chóp mũi, bỗng ở đầu tường có người phát ra tiếng thét đầy sợ hãi.
Vào thời khắc yên tĩnh và nặng nề này, đáng nhẽ không nên có bất cứ một âm thanh nào, nhưng người đó không chỉ phát ra âm thanh mà còn đẩy người bên cạnh mình, ra hiệu người kia nhìn về phía trước.
Từ đằng xa, một luồng pháo phóng thẳng lên trời.
Viên quan thủ thành lập tức hô to: “Bát phương lệnh! Bát phương lệnh của Đại đô hộ!”
Xa xa dưới thành, một đội ngũ đông nghịt dần tiến đến.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng hét cao vút: “Binh mã của phủ Hãn Hải đã tới!”
Cổng thành được dọn sạch, cánh cổng ầm ầm mở ra.
Đội ngũ gồm hai ngàn quân tiên phong ùa vào như mạch nước ngầm, tiếng vó ngựa rầm rập như muốn rung chuyển đất trời giẫm nát gạch lát đường.
Tất cả mọi người đều chú ý đến con ngựa ô đi đầu, người trên ngựa mặc giáp đen lẫm liệt, một tay rút đao ra, xông thẳng về phía trước.
…
Nơi diễn ra kịch chiến nghiêm trọng nhất trong thành chính là các quan thự.
Quân phòng thủ đáng nhẽ đã có thể thuận lợi ngăn cản nhóm quân Đột Quyết này, nhưng hiện tại lại ‘ném chuột sợ vỡ bình’.
Khói lửa mịt mù bọc kín đường dài, hai quân đương đầu, lính phòng thủ cầm binh khí lùi bước, chỉ vì loan đao của kỵ binh Đột Quyết đang áp giải ba người.
Đó là phu nhân đô đốc Hạ Lan, phu nhân đô đốc U Lăng và phu nhân đô đốc Âm Sơn.
Chúng đã bắt được một nửa các vị phu nhân đô đốc sáu châu, thế nên bọn họ không thể không cẩn thận.
Bỗng từ đâu bay đến một mũi tên, đâm thẳng vào tay một gã kỵ binh Đột Quyết.
Nhất thời đám người dãn ra, phu nhân đô đốc Âm Sơn hét một tiếng rồi né đi, quân phòng thủ vội xông đến cướp người.
Tiếng vó ngựa vang lợp trời, trước sau đánh bọc đến.
Nhờ có Tê Trì chi tiền, sau khi mở rộng quân đội phủ Hãn Hải đã huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ, người nào người nấy cũng đều có thị lực vượt trội, lại rất nhanh nhẹn trong việc ứng biến.
Và hôm nay nhóm người đang đến chính là đội quân ấy, vừa hay phát huy tác dụng.
Chỉ dựa vào ánh lửa le lói chiếu sáng, một mũi tên bắn ra rồi lại tiếp một mũi tên khác, bách phát bách trúng.
Ngay sau đó là tiếng rút đao đồng loạt.
…
Diệt xong toán này, còn toán khác vẫn chưa ổn định.
Một tay Phục Đình kéo cương, tay kia rút đao từ trên người gã lính Đột Quyết về.
Bầu trời tối đen, máu tươi dọc theo sống đao nhỏ xuống phiến đá trên đường, từng giọt từng giọt như đang đếm thời gian trôi qua trong gió lẫn mùi khói.
Ngay gần đó chính là y xá của hiệu buôn hình cá, ở trên cánh cửa cũng dính vết máu.
“Hỏi kỹ chưa?” Chàng gấp gáp hỏi.
La Tiểu Nghĩa giải quyết gã lính Đột Quyết trong tay, hổn hển đáp: “Hỏi rồi, đuổi theo tẩu tẩu không phải chúng, nhất định A Thuyền đã đưa tẩu tẩu đi trốn rồi.”
“Lục soát!” Giọng Phục Đình lạnh hệt lưỡi đao, rạch ngang gió lạnh hừng đông: “Vào thành, không để sót kẻ nào.”
***
Tê Trì đã ra khỏi thành.
“Đặt ta xuống đi A Thuyền.”
Tào Ngọc Lâm vẫn cõng nàng, mặc cho mình đã hết hơi gắng gượng, bước chân lảo đảo.
“Không được, tẩu tẩu, bọn chúng đuổi tới nơi rồi.”
Nấp trong căn nhà kia không được bao lâu thì truy binh xông đến, ắt hẳn trên đao của chúng dính không ít máu của cận vệ và lính phòng thủ, bởi vì truy binh đã thiếu đi rất nhiều, chỉ còn lại khoảng chừng mười mấy người.
Nhưng với tình trạng hiện nay của hai người, thì mười mấy người đó cũng đủ trí mạng.
Cả hai gần như mò mẫm chạy ra khỏi thành, đi về phía tộc Bộc Cố.
Tiếng vó ngựa vang lên ở sau lưng, dựa vào âm thanh Tào Ngọc Lâm phán đoán khoảng cách, cố gắng chạy tới trước.
Nhưng khi tạp âm Đột Quyết vang lên ở ngay phía sau, nàng lại như cảm nhận được lưỡi đao sắc bén của loan đao, cùng ánh mắt hung ác của đám Đột Quyết và thảm kịch của đồng bào đã bỏ mạng.
Bỗng nàng khuỵu chân chúi người tới trước, khi sắp sửa ngã, Tê Trì mượn lực trượt xuống khỏi lưng nàng, nắm lấy tay nàng ấy kéo đi về phía trước: “Đi thôi A Thuyền, không thể dừng lại được.”
Hai người lảo đảo trượt xuống một con dốc thoải, bên dưới là đống đá chồng chất lộn xộn, may sao có một chiếc hố sâu, Tê Trì vội đẩy Tào Ngọc Lâm vào.
Trong hố sâu còn có hang động quanh co, khi Tê Trì kéo Tào Ngọc Lâm ngồi xuống, thanh đao nàng ấy nắm hờ trong tay liền rơi xuống đất.
Nhưng đúng lúc này, bỗng bên ngoài có màn khói vụt sáng.
“Đó là gì vậy?” Tê Trì nhìn thấy bèn hỏi.
“Bát phương lệnh.” Tào Ngọc Lâm lẩm bẩm: “Đó là Bát phương lệnh của tam ca, ngày trước tam ca chưa dùng bao giờ, nay lại vì tẩu tẩu mà dùng đến.”
Bát phương lệnh được lập ra với mục đích ngăn cản Đột Quyết xâm lăng, nhưng thật ra đó là hành động bất đắc dĩ trong trạng thái toàn dân là lính.
Một khi phát hiệu lệnh này, châu phủ và các tộc người Hồ ở tám phương xung quanh phải lập tức chạy đến chi viện, nếu không sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Sau khi lập hiệu lệnh Phục Đình vẫn chưa dùng đến bao giờ, bởi huy động quá nhiều nhân lực, dù là lúc chàng gặp nguy hiểm cũng không hề dùng, mà hiện tại đã mở rộng quân đội thì càng không cần.
Song lần này, chàng đã dùng đến nó.
Xuyên qua cửa hang chật hẹp, Tê Trì ngẩn ngơ nhìn về phía chân trời, bên tai lại nghe thấy tiếng vó ngựa của truy binh, lập tức xốc lên tinh thần, nói: “Ngay đến thứ này mà chàng cũng dùng tới, chứng tỏ chúng ta chỉ cần chịu đựng là sẽ không sao.”
Tào Ngọc Lâm nhìn nàng, muốn bò dậy, lại ôm kín ngực: “E là không kịp nữa rồi.”
Nàng định đi lấp lại cửa hang.
Trời đã sắp sáng, chẳng mấy chốc nơi này sẽ bị phát hiện.
Tê Trì cũng chẳng còn sức lực, trên người dính đầy bùn đất bụi bặm, nàng dựa vào trong hang, nói một cách mệt mỏi: “Cô có nhớ ta đã từng nói với cô là ta giấu Phục Đình một bí mật chưa? Còn nhớ vì sao ngày trước ta đòi đi thành Cổ Diệp không?”
Tào Ngọc Lâm không khỏi nhìn nàng: “Tẩu tẩu định nói gì?”
Nàng nói: “Giờ ta sẽ cho cô biết nguyên nhân, hiệu buôn hình cá kia là của ta.”
Tào Ngọc Lâm khựng lại, trong con ngươi toát lên sự ngạc nhiên.
Tê Trì cố ý bỏ ngoài tai tiếng động ngày một gần ở bên ngoài, nàng siết chặt lòng bàn tay, cười bảo: “Cô xem, ta có gia sản lớn đến thế, vẫn còn có chuyện chưa làm xong, bây giờ lại có thêm một cậu con trai, ta không muốn chết, càng không thể chết.”
Nàng giơ tay nắm lấy chuôi đao kéo tới, gương mặt tái nhợt đầy nghiêm túc: “Nếu chúng đánh đến, ta nhất định sẽ dốc lực đánh một trận, nhưng ta không có võ công như cô, cuối cùng chỉ có thể chết cùng cô.”
Tào Ngọc Lâm lúng túng, vươn tay ra rồi lại rụt về ôm ngực.
Đêm đó nàng ấy có hỏi Phục Đình coi Tê Trì là gì, Phục Đình nói cả ta và muội là quân nhân, ta coi nàng ấy là gì, hẳn muội hiểu rõ.
Quân nhân kiên cường sắt đá, điều đáng hứa hẹn chỉ có mỗi cái mạng này.
Phục Đình xem nàng như tính mạng của mình.
“Không, tẩu tẩu không thể chết được…” Tào Ngọc Lâm chống đất thở dốc: “Tẩu tẩu là tính mạng của tam ca, ta nợ tam ca một mạng, thì phải trả cho huynh ấy một mạng.”
Tê Trì run lên, có lẽ vì lời nàng nói, cũng có lẽ vì dáng vẻ của nàng lúc này.
“Vậy cô còn cầm nổi đao không?” Nàng hỏi.
Tào Ngọc Lâm nhìn vào mặt nàng, không trả lời.
Mặt nàng đỏ gắt, chân mày nhướn lên, vẻ mặt đầy kiên nghị.
“A Thuyền,” Tê Trì kéo thanh đao tới, đặt vào tay nàng: “Còn cầm đao được nữa không?”
Nàng không muốn ép Tào Ngọc Lâm, nhưng cũng không cam lòng.
Nàng không muốn cam chịu số phận, muốn chiến đấu đến cuối cùng. Không cam lòng chết ở đây, cũng không cam lòng để Đột Quyết lại được như ý với Tào Ngọc Lâm lần nữa, thậm chí chúng sẽ biến nàng thành cái mạng thứ một trăm tám mươi bảy.
Nếu chỉ là vết thương ngoài da thì chi bao nhiêu tiền cũng có thể chữa được, nhưng vết thương như vậy, không ai có thể giúp được nàng ấy, chỉ đành dựa vào chính nàng.
“A Thuyền, cô còn cầm đao được nữa không?”
Tào Ngọc Lâm đè mạnh lên ngực, vươn tay ra, “Được.” Nàng dùng sức nắm cán đao, mồ hôi lạnh túa ra trên trán: “Được, ta vẫn còn có thể cầm đao, ta là quân nhân.”
Đao xốc lên rồi rơi xuống, lại cố gắng nắm lấy.
Nàng vẫn có thể cầm được, mà nhất định phải cầm.
***
Bình minh dâng lên.
Doanh trại là viện quân đầu tiên chạy đến, chặn lại mọi ngóc ngách ở Du Khê Châu.
Đường phố trong thành hệt như ngòi lạch, đại quân như nước thủy triều cuồn cuộn ập đến.
Nhanh chóng có binh mã đuổi theo hướng Đột Quyết ra khỏi thành.
Ở gần cổng thành, La Tiểu Nghĩa chém ngã một tên Đột Quyết, lại dẫn người tiếp tục tiến lên quét sạch.
Bỗng có mấy người lính giơ đao chạy thẳng về phía trước.
Nơi đó là một đống hoang tàn, sau trận hỏa hoạn ngói vỡ tan tành, bên dưới có rào gỗ chắn ngang, dựng trong góc tường thành một cái lán tạm, thi thể mấy cận vệ nằm rải rác ở bên cạnh.
Binh lính kéo thi thể của cận vệ ra, Phục Đình thúc ngựa đi đến.
Chàng lạnh lùng nhìn lướt qua, xoay cổ tay vung đao lên, bổ xuống một góc phế tích, lập tức ép người bên trong đi ra.
Người kia lao ra ngăn cản, nhưng vừa giơ tay lên thì chợt khựng lại.
Là Lý Nghiên.
Cậu nắm chặt con dao găm, miệng há to thở hổn hển, ánh mắt mạnh mẽ chưa từng có, tới khi thấy rõ tình hình trước mắt thì mới hoàn hồn: “Dượng…”
Phục Đình thấy trên tay cậu có vết thương đang chảy máu, lập tức thu đao xuống ngựa, xé dải băng thắt tay áo ra băng bó cho cậu.
“Cô cháu đâu?”
“Khoan đã.” Lý Nghiên không trả lời mà ngăn lại, quay đầu chui vào trong rồi lại đi ra, hai tay khép trước ngực, dè dặt đưa tới trước mắt chàng: “Dượng ơi, đây là em trai.”
Ánh mắt Phục Đình cứng lại.
La Tiểu Nghĩa ở bên cạnh giật mình, lại tức khắc mừng rỡ: “Tam ca!”
Phục Đình đứng thẳng trong gió, mắt nhìn chằm chằm, năm ngón tay buông lỏng, đao rơi xuống đất, vươn tay ôm lấy con trai.
Chàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, có điều không ngờ lại gặp con trong tình cảnh này.
La Tiểu Nghĩa đến gần nhìn, bỗng cảm thấy không ổn: “Tam ca, sao đứa trẻ này không lên tiếng?”
Phục Đình đẩy vạt áo ra, nhìn gương mặt bé nhỏ của cậu bé, thậm chí bên miệng cậu nhóc còn dính vết máu, hai mắt nhắm nghiền không cử động.
“Đúng rồi, nghe nói con nít vừa sinh phải đánh vào mông thì mới khóc.” La Tiểu Nghĩa đổi tay cầm đao, giơ tay vỗ xuống mông đứa trẻ.
Vẫn không có động tĩnh.
Phục Đình sầm mặt, một tay ôm con, vỗ thêm cái nữa.
Vẫn chẳng động đậy.
Sắc mặt La Tiểu Nghĩa đông cứng.
Lý Nghiên đột nhiên quỳ xuống, nước mắt tuôn trào: “Thưa dượng, chắc chắn là do cháu không chăm sóc em trai cẩn thận, cháu có lỗi với cô và dượng…”
Rõ ràng cậu đã cẩn thận lắm rồi, ban nãy vẫn còn ổn mà.
Thỉnh thoảng cu cậu lại khóc hai tiếng, nhưng chỉ cần cậu đưa tay cho mút là sẽ yên lặng, chẳng lẽ vì vậy mà đã làm ngộp em trai sao, hoặc có thể đã để em trai đói bụng, hoặc là đã bị lạnh cóng, nhất định là lỗi của cậu.
La Tiểu Nghĩa nhìn cậu rồi lại nhìn tam ca: “Đều do đám cẩu Đột Quyết kia cả…” Chưa nói hết câu đã nghẹn lời.
“Im mồm.” Phục Đình mím môi, cằm bạnh ra, ôm con trong tay vỗ mạnh một cái.
Đường phố vừa được quét sạch, tường viện đổ nát do chiến tranh tàn phá rặt cảnh thê lương, mùi máu và khói lửa quyện vào nhau.
Tất cả thu đao kiếm về, im lặng nhìn cảnh trước mắt.
Phục Đình mặc nguyên giáp đen, ôm con trai vừa chào đời, đứng bất động.
Bỗng đứa bé trong ngực cựa quậy như bị sặc, sau đó nhăn mặt, miệng há to khóc òa.
Lý Nghiên đứng bật dậy, La Tiểu Nghĩa cũng ngẩng phắt đầu lên.
Tiếng khóc ré lên, vang vọng khắp cả phố dài.
Khói mù như biến mất, ba quân phấn chấn, theo bản năng hô to: “Uy vũ!”
Phục Đình thả lỏng hàm răng cắn chặt, nhìn xuống đứa trẻ trong lòng, thu tay về, khóe môi nhoẻn cười: “Được lắm nhóc.”
Chàng kiên cường đứng thẳng, song chẳng một ai chú ý đến hốc mắt chàng đã ửng đỏ.
Chàng cởi áo choàng bọc đứa bé lại, buộc vào người: “Đưa con đi tìm mẹ nào.”
Nàng ấy vừa mới nói, mình từng bị Đột Quyết bắt làm tù binh.
“Vết thương của cô là có từ lúc đó sao?”
Tuy lúc này không phải là lúc để nói chuyện song nàng vẫn hỏi, bởi vì không cớ gì nàng ấy lại nhắc tới chuyện đó cả.
Tào Ngọc Lâm gật đầu, nhưng sực nhớ đêm đen không thấy đường nên vẫn mở miệng: “Ừ.”
Nàng cựa quậy, tựa như một bà lão chậm chạp, khó khăn đưa tay ra cửa, dùng sức kéo thi thể chặn ngang trước cửa.
Tê Trì nhìn mà kinh hãi, nhưng lúc này càng lo cho tình trạng của nàng ấy hơn.
Tào Ngọc Lâm làm xong, dựa vào bên cạnh nói tiếp: “Kẻ bắt ta chính là tay Hữu tướng quân được nhắc đến ban nãy, A Sử Na Kiên…”
Đó là trận đánh thảm khốc nhất năm ấy.
Khắp tám phủ mười bốn châu bị ôn dịch gieo rắc một lượt, quân dân tử thương vô số, Đột Quyết tiến quân thần tốc xông thẳng chiếm đóng bốn châu, cướp sạch không để lại thứ gì, sau đó lại tiến sâu vào thủ phủ.
Phục Đình dẫn theo đội ngũ chỉ bằng nửa Đột Quyết cố thủ không lui, còn nàng gặp phải trọng binh mai phục khi đang trên đường tiếp viện.
Vì để cầm chân mà bọn họ chỉ có thể cố đánh đến cùng, cuối cùng ngoài những người tử trận, một trăm tám mươi sáu thuộc hạ và cả nàng cùng bị bắt sống.
“Bọn chúng muốn moi quân tình từ miệng ta, ta không nói, bọn chúng ngược đãi giết từng người từng người của ta ngay trước mắt ta… Ta chỉ có thể nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn.”
“Không quá một đêm, một trăm tám mươi sáu người… Cuối cùng đến lượt ta.”
“A Sử Na Kiên hạ nhục ta là phụ nữ mà lại dẫn quân, thưởng ta cho đám thuộc hạ để mà giày vò hành hạ. Ta không chịu, nhân cơ hội giết một tên trong số chúng, thế là bọn chúng giơ đao lên với ta…” Giọng nàng bình tĩnh đến lạ kỳ: “Từng đao từng đao… Bọn chúng nói muốn lưu lại sự sỉ nhục trên người ta mãi mãi, rạch chữ Đột Quyết lên ngực ta, viết là nô lệ Đột Quyết.”
“Cuối cùng chúng nói nếu hôm sau ta còn sống, thì thứ chờ ta chính là bị tất cả người Đột Quyết chà đạp làm nhục, sau đó…”
“Đừng nói nữa.” Tê Trì ngắt lời nàng, giọng run run: “Đừng nói nữa A Thuyền.”
Tuy nàng ấy nói rất đơn giản, chỉ vài ba câu thôi nhưng nàng đã không nghe nổi nữa.
“Sau đó tam ca tới.”
Tê Trì ngẩn ra.
Đang mải nghĩ đến cảnh tượng trước đó, lại nghe thấy câu này thì có vẻ như đã có bước ngoặt, nàng thậm chí còn phấn chấn lên.
Tào Ngọc Lâm như vùi trong miền ký ức, hổn hển nói: “Là tam ca xông vào doanh trại cứu ta.”
Đã chẳng nhớ nổi trên người lãnh bao nhiêu đao, chỉ nhớ xiêm y nàng nát vụn, khắp người toàn là máu.
Nàng bị treo trên cọc gỗ trong doanh, dưới mặt đất là những tướng sĩ đất Bắc cùng nàng vào sinh ra tử, trước mắt là máu đỏ mơ hồ, trong miệng ngậm máu thịt, không rõ là của mình hay của kẻ địch, mọi tên lính Đột Quyết đi qua đều có thể chế giễu phỉ nhổ nàng.
Ngay trong đêm hôm ấy, Phục Đình dẫn người xông đến chém giết.
Thực ra lúc ấy binh lực trên tay chàng đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng vì cứu người, chàng đã để La Tiểu Nghĩa dẫn quân giả vờ đột kích, thu hút A Sử Na Kiên rời đi.
Về sau Tào Ngọc Lâm mới biết, đêm hôm đó Phục Đình chỉ dẫn theo hai mươi người, vốn định giải cứu bọn họ rồi có thể cùng mở đường máu xông ra, nhưng chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, thứ chờ đợi chàng là máu tươi lênh láng khắp doanh trại cùng những cơ thể không còn lành lặn.
Trong tích tắc trông thấy dáng vẻ của Tào Ngọc Lâm, chàng lập tức quay gót.
Đó là lần đầu tiên Tào Ngọc Lâm thấy Phục Đình nổi giận, mục đích ban đầu là đến cứu người, nhưng lại biến thành đồ sát khắp trại.
Khi những người khác mau chóng cởi trói cho nàng rời đi, một thân một mình Phục Đình sát phạt trong doanh trại, giết một mạch hơn trăm tên.
Được nửa chừng, chàng tắm máu chặt quân kỳ Đột Quyết xuống, cất bước đi tới, đắp lá cờ lên người nàng.
“Tào Ngọc Lâm, phải sống!”
Nàng đáp: “Tam ca, muội vẫn còn sống.”
“Được,” Chàng nói: “Nếu không ta thực có lỗi với Tiểu Nghĩa…”
Tào Ngọc Lâm nói: “Đừng nói với huynh ấy…”
Rồi sau đó, nàng xuất ngũ.
Tất cả đều tưởng nàng chỉ bị thương trong lúc tác chiến, không thể không rời quân nghỉ ngơi.
Vết thương để lại sẹo, nét chữ nô lệ Đột Quyết bị chính nàng rạch đi, thế là lại có thêm vết sẹo mới.
Ngực gần như bị hủy, ở đó máu thịt lẫn lộn dữ dằn đáng sợ, đã chẳng nhìn ra dáng vẻ phụ nữ nữa rồi.
Nhưng chút đó thì có là bao, chí ít là nàng còn sống, đã tốt hơn một trăm tám mươi sáu người chết thảm.
Vết thương vừa lành, nàng lại bắt đầu sợ bước chân vào doanh trại.
Không dưới một lần Phục Đình nhắc đến cho phép nàng quay về bất cứ lúc nào, nhưng đều bị nàng từ chối.
Nàng cho rằng mình ở bên ngoài sẽ phát huy tốt hơn, có thể đi khắp nơi thu thập tình báo về Đột Quyết, vẫn có thể dốc sức cho quân đội, vẫn có thể đối phó với Đột Quyết.
Dường như vết thương cũng đã khá lên rồi.
Mãi tới lần trước khi ở trong thành Cổ Diệp, sau khi xác nhận đối phương là quân Đột Quyết, rồi lại nghe thấy cái tên Hữu tướng quân, nàng mới phát hiện là không hề.
Dù nàng có thể tỉnh bơ đi khắp nơi thu thập tình báo Đột Quyết, đối mặt với quân đội Đột Quyết, thì chuyện ngày trước lập tức ùa về, những người đã chết hiện ra trước mắt, vết thương trên người nhói đau, nhắc nhở nàng những chuyện ấy vẫn chưa qua.
Nàng kể tóm gọn, dựa ra sau như một thanh gỗ mục khô cằn: “Nay tẩu tẩu biết rồi đấy, ta không qua nổi ải này, đã là phế nhân rồi.”
Bỗng Tê Trì chống mình ngồi dậy, nắm lấy tay nàng, lạnh quá, dùng sức kéo tới: “A Thuyền, đây không phải là lỗi của cô. Dù cô có phải phế nhân hay không, chúng ta cũng phải tiếp tục chạy thoát thân.”
Tình thế hỗn loạn bên ngoài ập đến, có tiếng vó ngựa lẫn tiếng đao gươm, các nàng chẳng còn thời gian tưởng nhớ quá khứ.
***
Trên tường thành ở Du Khê Châu, đuốc cháy hừng hực.
Trong thành có hai cánh cổng, cổng phía tây đã bị công phá, binh lính thủ thành trên cổng phía đông thấy trong thành dấy lên chiến hỏa thì cố thủ trên đầu tường, không khỏi nắm chặt binh khí trong tay.
Tướng sĩ đất Bắc không bao giờ sợ hãi Đột Quyết, dù chỉ là một binh lính lần đầu phòng thủ.
Nhưng vì trách nhiệm, bọn họ chỉ có thể cố thủ ở đây, bảo vệ bách tính trốn tới nơi này.
Bóng tối mịt mùng sau nửa đêm vẫn bao trùm, gió đưa mùi khét len vào chóp mũi, bỗng ở đầu tường có người phát ra tiếng thét đầy sợ hãi.
Vào thời khắc yên tĩnh và nặng nề này, đáng nhẽ không nên có bất cứ một âm thanh nào, nhưng người đó không chỉ phát ra âm thanh mà còn đẩy người bên cạnh mình, ra hiệu người kia nhìn về phía trước.
Từ đằng xa, một luồng pháo phóng thẳng lên trời.
Viên quan thủ thành lập tức hô to: “Bát phương lệnh! Bát phương lệnh của Đại đô hộ!”
Xa xa dưới thành, một đội ngũ đông nghịt dần tiến đến.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng hét cao vút: “Binh mã của phủ Hãn Hải đã tới!”
Cổng thành được dọn sạch, cánh cổng ầm ầm mở ra.
Đội ngũ gồm hai ngàn quân tiên phong ùa vào như mạch nước ngầm, tiếng vó ngựa rầm rập như muốn rung chuyển đất trời giẫm nát gạch lát đường.
Tất cả mọi người đều chú ý đến con ngựa ô đi đầu, người trên ngựa mặc giáp đen lẫm liệt, một tay rút đao ra, xông thẳng về phía trước.
…
Nơi diễn ra kịch chiến nghiêm trọng nhất trong thành chính là các quan thự.
Quân phòng thủ đáng nhẽ đã có thể thuận lợi ngăn cản nhóm quân Đột Quyết này, nhưng hiện tại lại ‘ném chuột sợ vỡ bình’.
Khói lửa mịt mù bọc kín đường dài, hai quân đương đầu, lính phòng thủ cầm binh khí lùi bước, chỉ vì loan đao của kỵ binh Đột Quyết đang áp giải ba người.
Đó là phu nhân đô đốc Hạ Lan, phu nhân đô đốc U Lăng và phu nhân đô đốc Âm Sơn.
Chúng đã bắt được một nửa các vị phu nhân đô đốc sáu châu, thế nên bọn họ không thể không cẩn thận.
Bỗng từ đâu bay đến một mũi tên, đâm thẳng vào tay một gã kỵ binh Đột Quyết.
Nhất thời đám người dãn ra, phu nhân đô đốc Âm Sơn hét một tiếng rồi né đi, quân phòng thủ vội xông đến cướp người.
Tiếng vó ngựa vang lợp trời, trước sau đánh bọc đến.
Nhờ có Tê Trì chi tiền, sau khi mở rộng quân đội phủ Hãn Hải đã huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ, người nào người nấy cũng đều có thị lực vượt trội, lại rất nhanh nhẹn trong việc ứng biến.
Và hôm nay nhóm người đang đến chính là đội quân ấy, vừa hay phát huy tác dụng.
Chỉ dựa vào ánh lửa le lói chiếu sáng, một mũi tên bắn ra rồi lại tiếp một mũi tên khác, bách phát bách trúng.
Ngay sau đó là tiếng rút đao đồng loạt.
…
Diệt xong toán này, còn toán khác vẫn chưa ổn định.
Một tay Phục Đình kéo cương, tay kia rút đao từ trên người gã lính Đột Quyết về.
Bầu trời tối đen, máu tươi dọc theo sống đao nhỏ xuống phiến đá trên đường, từng giọt từng giọt như đang đếm thời gian trôi qua trong gió lẫn mùi khói.
Ngay gần đó chính là y xá của hiệu buôn hình cá, ở trên cánh cửa cũng dính vết máu.
“Hỏi kỹ chưa?” Chàng gấp gáp hỏi.
La Tiểu Nghĩa giải quyết gã lính Đột Quyết trong tay, hổn hển đáp: “Hỏi rồi, đuổi theo tẩu tẩu không phải chúng, nhất định A Thuyền đã đưa tẩu tẩu đi trốn rồi.”
“Lục soát!” Giọng Phục Đình lạnh hệt lưỡi đao, rạch ngang gió lạnh hừng đông: “Vào thành, không để sót kẻ nào.”
***
Tê Trì đã ra khỏi thành.
“Đặt ta xuống đi A Thuyền.”
Tào Ngọc Lâm vẫn cõng nàng, mặc cho mình đã hết hơi gắng gượng, bước chân lảo đảo.
“Không được, tẩu tẩu, bọn chúng đuổi tới nơi rồi.”
Nấp trong căn nhà kia không được bao lâu thì truy binh xông đến, ắt hẳn trên đao của chúng dính không ít máu của cận vệ và lính phòng thủ, bởi vì truy binh đã thiếu đi rất nhiều, chỉ còn lại khoảng chừng mười mấy người.
Nhưng với tình trạng hiện nay của hai người, thì mười mấy người đó cũng đủ trí mạng.
Cả hai gần như mò mẫm chạy ra khỏi thành, đi về phía tộc Bộc Cố.
Tiếng vó ngựa vang lên ở sau lưng, dựa vào âm thanh Tào Ngọc Lâm phán đoán khoảng cách, cố gắng chạy tới trước.
Nhưng khi tạp âm Đột Quyết vang lên ở ngay phía sau, nàng lại như cảm nhận được lưỡi đao sắc bén của loan đao, cùng ánh mắt hung ác của đám Đột Quyết và thảm kịch của đồng bào đã bỏ mạng.
Bỗng nàng khuỵu chân chúi người tới trước, khi sắp sửa ngã, Tê Trì mượn lực trượt xuống khỏi lưng nàng, nắm lấy tay nàng ấy kéo đi về phía trước: “Đi thôi A Thuyền, không thể dừng lại được.”
Hai người lảo đảo trượt xuống một con dốc thoải, bên dưới là đống đá chồng chất lộn xộn, may sao có một chiếc hố sâu, Tê Trì vội đẩy Tào Ngọc Lâm vào.
Trong hố sâu còn có hang động quanh co, khi Tê Trì kéo Tào Ngọc Lâm ngồi xuống, thanh đao nàng ấy nắm hờ trong tay liền rơi xuống đất.
Nhưng đúng lúc này, bỗng bên ngoài có màn khói vụt sáng.
“Đó là gì vậy?” Tê Trì nhìn thấy bèn hỏi.
“Bát phương lệnh.” Tào Ngọc Lâm lẩm bẩm: “Đó là Bát phương lệnh của tam ca, ngày trước tam ca chưa dùng bao giờ, nay lại vì tẩu tẩu mà dùng đến.”
Bát phương lệnh được lập ra với mục đích ngăn cản Đột Quyết xâm lăng, nhưng thật ra đó là hành động bất đắc dĩ trong trạng thái toàn dân là lính.
Một khi phát hiệu lệnh này, châu phủ và các tộc người Hồ ở tám phương xung quanh phải lập tức chạy đến chi viện, nếu không sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Sau khi lập hiệu lệnh Phục Đình vẫn chưa dùng đến bao giờ, bởi huy động quá nhiều nhân lực, dù là lúc chàng gặp nguy hiểm cũng không hề dùng, mà hiện tại đã mở rộng quân đội thì càng không cần.
Song lần này, chàng đã dùng đến nó.
Xuyên qua cửa hang chật hẹp, Tê Trì ngẩn ngơ nhìn về phía chân trời, bên tai lại nghe thấy tiếng vó ngựa của truy binh, lập tức xốc lên tinh thần, nói: “Ngay đến thứ này mà chàng cũng dùng tới, chứng tỏ chúng ta chỉ cần chịu đựng là sẽ không sao.”
Tào Ngọc Lâm nhìn nàng, muốn bò dậy, lại ôm kín ngực: “E là không kịp nữa rồi.”
Nàng định đi lấp lại cửa hang.
Trời đã sắp sáng, chẳng mấy chốc nơi này sẽ bị phát hiện.
Tê Trì cũng chẳng còn sức lực, trên người dính đầy bùn đất bụi bặm, nàng dựa vào trong hang, nói một cách mệt mỏi: “Cô có nhớ ta đã từng nói với cô là ta giấu Phục Đình một bí mật chưa? Còn nhớ vì sao ngày trước ta đòi đi thành Cổ Diệp không?”
Tào Ngọc Lâm không khỏi nhìn nàng: “Tẩu tẩu định nói gì?”
Nàng nói: “Giờ ta sẽ cho cô biết nguyên nhân, hiệu buôn hình cá kia là của ta.”
Tào Ngọc Lâm khựng lại, trong con ngươi toát lên sự ngạc nhiên.
Tê Trì cố ý bỏ ngoài tai tiếng động ngày một gần ở bên ngoài, nàng siết chặt lòng bàn tay, cười bảo: “Cô xem, ta có gia sản lớn đến thế, vẫn còn có chuyện chưa làm xong, bây giờ lại có thêm một cậu con trai, ta không muốn chết, càng không thể chết.”
Nàng giơ tay nắm lấy chuôi đao kéo tới, gương mặt tái nhợt đầy nghiêm túc: “Nếu chúng đánh đến, ta nhất định sẽ dốc lực đánh một trận, nhưng ta không có võ công như cô, cuối cùng chỉ có thể chết cùng cô.”
Tào Ngọc Lâm lúng túng, vươn tay ra rồi lại rụt về ôm ngực.
Đêm đó nàng ấy có hỏi Phục Đình coi Tê Trì là gì, Phục Đình nói cả ta và muội là quân nhân, ta coi nàng ấy là gì, hẳn muội hiểu rõ.
Quân nhân kiên cường sắt đá, điều đáng hứa hẹn chỉ có mỗi cái mạng này.
Phục Đình xem nàng như tính mạng của mình.
“Không, tẩu tẩu không thể chết được…” Tào Ngọc Lâm chống đất thở dốc: “Tẩu tẩu là tính mạng của tam ca, ta nợ tam ca một mạng, thì phải trả cho huynh ấy một mạng.”
Tê Trì run lên, có lẽ vì lời nàng nói, cũng có lẽ vì dáng vẻ của nàng lúc này.
“Vậy cô còn cầm nổi đao không?” Nàng hỏi.
Tào Ngọc Lâm nhìn vào mặt nàng, không trả lời.
Mặt nàng đỏ gắt, chân mày nhướn lên, vẻ mặt đầy kiên nghị.
“A Thuyền,” Tê Trì kéo thanh đao tới, đặt vào tay nàng: “Còn cầm đao được nữa không?”
Nàng không muốn ép Tào Ngọc Lâm, nhưng cũng không cam lòng.
Nàng không muốn cam chịu số phận, muốn chiến đấu đến cuối cùng. Không cam lòng chết ở đây, cũng không cam lòng để Đột Quyết lại được như ý với Tào Ngọc Lâm lần nữa, thậm chí chúng sẽ biến nàng thành cái mạng thứ một trăm tám mươi bảy.
Nếu chỉ là vết thương ngoài da thì chi bao nhiêu tiền cũng có thể chữa được, nhưng vết thương như vậy, không ai có thể giúp được nàng ấy, chỉ đành dựa vào chính nàng.
“A Thuyền, cô còn cầm đao được nữa không?”
Tào Ngọc Lâm đè mạnh lên ngực, vươn tay ra, “Được.” Nàng dùng sức nắm cán đao, mồ hôi lạnh túa ra trên trán: “Được, ta vẫn còn có thể cầm đao, ta là quân nhân.”
Đao xốc lên rồi rơi xuống, lại cố gắng nắm lấy.
Nàng vẫn có thể cầm được, mà nhất định phải cầm.
***
Bình minh dâng lên.
Doanh trại là viện quân đầu tiên chạy đến, chặn lại mọi ngóc ngách ở Du Khê Châu.
Đường phố trong thành hệt như ngòi lạch, đại quân như nước thủy triều cuồn cuộn ập đến.
Nhanh chóng có binh mã đuổi theo hướng Đột Quyết ra khỏi thành.
Ở gần cổng thành, La Tiểu Nghĩa chém ngã một tên Đột Quyết, lại dẫn người tiếp tục tiến lên quét sạch.
Bỗng có mấy người lính giơ đao chạy thẳng về phía trước.
Nơi đó là một đống hoang tàn, sau trận hỏa hoạn ngói vỡ tan tành, bên dưới có rào gỗ chắn ngang, dựng trong góc tường thành một cái lán tạm, thi thể mấy cận vệ nằm rải rác ở bên cạnh.
Binh lính kéo thi thể của cận vệ ra, Phục Đình thúc ngựa đi đến.
Chàng lạnh lùng nhìn lướt qua, xoay cổ tay vung đao lên, bổ xuống một góc phế tích, lập tức ép người bên trong đi ra.
Người kia lao ra ngăn cản, nhưng vừa giơ tay lên thì chợt khựng lại.
Là Lý Nghiên.
Cậu nắm chặt con dao găm, miệng há to thở hổn hển, ánh mắt mạnh mẽ chưa từng có, tới khi thấy rõ tình hình trước mắt thì mới hoàn hồn: “Dượng…”
Phục Đình thấy trên tay cậu có vết thương đang chảy máu, lập tức thu đao xuống ngựa, xé dải băng thắt tay áo ra băng bó cho cậu.
“Cô cháu đâu?”
“Khoan đã.” Lý Nghiên không trả lời mà ngăn lại, quay đầu chui vào trong rồi lại đi ra, hai tay khép trước ngực, dè dặt đưa tới trước mắt chàng: “Dượng ơi, đây là em trai.”
Ánh mắt Phục Đình cứng lại.
La Tiểu Nghĩa ở bên cạnh giật mình, lại tức khắc mừng rỡ: “Tam ca!”
Phục Đình đứng thẳng trong gió, mắt nhìn chằm chằm, năm ngón tay buông lỏng, đao rơi xuống đất, vươn tay ôm lấy con trai.
Chàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, có điều không ngờ lại gặp con trong tình cảnh này.
La Tiểu Nghĩa đến gần nhìn, bỗng cảm thấy không ổn: “Tam ca, sao đứa trẻ này không lên tiếng?”
Phục Đình đẩy vạt áo ra, nhìn gương mặt bé nhỏ của cậu bé, thậm chí bên miệng cậu nhóc còn dính vết máu, hai mắt nhắm nghiền không cử động.
“Đúng rồi, nghe nói con nít vừa sinh phải đánh vào mông thì mới khóc.” La Tiểu Nghĩa đổi tay cầm đao, giơ tay vỗ xuống mông đứa trẻ.
Vẫn không có động tĩnh.
Phục Đình sầm mặt, một tay ôm con, vỗ thêm cái nữa.
Vẫn chẳng động đậy.
Sắc mặt La Tiểu Nghĩa đông cứng.
Lý Nghiên đột nhiên quỳ xuống, nước mắt tuôn trào: “Thưa dượng, chắc chắn là do cháu không chăm sóc em trai cẩn thận, cháu có lỗi với cô và dượng…”
Rõ ràng cậu đã cẩn thận lắm rồi, ban nãy vẫn còn ổn mà.
Thỉnh thoảng cu cậu lại khóc hai tiếng, nhưng chỉ cần cậu đưa tay cho mút là sẽ yên lặng, chẳng lẽ vì vậy mà đã làm ngộp em trai sao, hoặc có thể đã để em trai đói bụng, hoặc là đã bị lạnh cóng, nhất định là lỗi của cậu.
La Tiểu Nghĩa nhìn cậu rồi lại nhìn tam ca: “Đều do đám cẩu Đột Quyết kia cả…” Chưa nói hết câu đã nghẹn lời.
“Im mồm.” Phục Đình mím môi, cằm bạnh ra, ôm con trong tay vỗ mạnh một cái.
Đường phố vừa được quét sạch, tường viện đổ nát do chiến tranh tàn phá rặt cảnh thê lương, mùi máu và khói lửa quyện vào nhau.
Tất cả thu đao kiếm về, im lặng nhìn cảnh trước mắt.
Phục Đình mặc nguyên giáp đen, ôm con trai vừa chào đời, đứng bất động.
Bỗng đứa bé trong ngực cựa quậy như bị sặc, sau đó nhăn mặt, miệng há to khóc òa.
Lý Nghiên đứng bật dậy, La Tiểu Nghĩa cũng ngẩng phắt đầu lên.
Tiếng khóc ré lên, vang vọng khắp cả phố dài.
Khói mù như biến mất, ba quân phấn chấn, theo bản năng hô to: “Uy vũ!”
Phục Đình thả lỏng hàm răng cắn chặt, nhìn xuống đứa trẻ trong lòng, thu tay về, khóe môi nhoẻn cười: “Được lắm nhóc.”
Chàng kiên cường đứng thẳng, song chẳng một ai chú ý đến hốc mắt chàng đã ửng đỏ.
Chàng cởi áo choàng bọc đứa bé lại, buộc vào người: “Đưa con đi tìm mẹ nào.”