Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Trời lại tỏa nắng sau mưa.
Chẳng mấy khi Phục Đình dậy trễ, chàng ngồi dậy khoác áo xuống giường, lại không thấy Tê Trì ở trong phòng.
Chăn gối lộn xộn, chàng nhìn qua, đưa tay ấn vào sau đầu, sự dịu dàng của Tê Trì khi nằm dưới thân đêm qua vẫn còn đọng trong lòng, chàng bật cười một tiếng, mặc quân phục vào.
Nằm trên bàn là một đống sổ sách.
Lúc đi rửa mặt, chàng tiện tay giở một cuốn ra xem, đập vào mắt là những khoản thu chi nhiều năm trước, thêm liệt kê rất kỹ phân công quản lý các cửa hàng cùng tiền lãi, khoản chi toàn là những khoản lớn, tính ra thì lúc đó nàng cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Phục Đình khép lại, đánh giá độ cao của chồng sách, gia sản kếch xù thế này bỗng khiến chàng nhớ tới viên trân châu vô giá trị mà nàng đang đeo.
Lại nghĩ, đến giờ chàng chưa tặng nàng món quà nào ra hồn cả, ngày trước dốc hết tiền bạc vào đất Bắc, không nhớ và cũng không có thời gian để nhớ đến chuyện này, bây giờ nghĩ lại, nợ nàng vẫn chưa trả hết.
Nợ nàng nhiều quá. Đi theo chàng, nàng lại chưa có được quãng thời gian êm đềm.
Phục Đình thôi nghĩ, bước ra cửa.
***
Ở sân sau trong vương phủ có dựng xích đu, Tê Trì ôm Chiếm Nhi ngồi trên xích đu đung đưa.
Chiếm Nhi hớn hở ngồi trên đầu gối nàng, chỉ cần đung đưa là lại bật cười khanh khách, khiến cả Tân Lộ và Thu Sương đứng sau đẩy cũng cười theo.
“Nô tỳ để ý thấy tiểu lang quân thích vận động lắm, chỉ cần có động là lang quân rất vui, liệu sau này có tập võ như Đại đô hộ không?” Tân Lộ đứng bên vừa cười vừa nói.
Thu Sương bảo: “Sao cô biết được, lỡ sau này thiếu gia là hào sĩ thân mang vạn bạc giống gia chủ thì sao?”
Tê Trì mỉm cười, nhìn cu cậu đùa nghịch trong lòng.
Thực ra tương lai thế nào đâu quan trọng, với tình cảnh như hiện nay, chỉ cần con có thể yên bình lớn lên là may mắn lắm rồi.
Hai người đằng sau đang cười thì bỗng im bặt.
Tê Trì mải nghĩ nên không phát giác, bỗng cảm thấy xích đu vút lên cao, nàng kinh hãi ôm chặt Chiếm Nhi, tay níu sợi dây, khi bàn đu quay về vị trí cũ thì được một đôi tay giữ lại, bàn tay đỡ trên lưng nàng vững vàng mạnh mẽ, ôm cả nàng lẫn Chiếm Nhi.
Ngoái đầu nhìn lại, Phục Đình đang đứng ngay sau lưng, đôi mắt đen láy nhìn vào nàng.
Không biết Tân Lộ và Thu Sương đã lùi đi đâu rồi.
Nàng thở phào: “Xém tí bị chàng làm hết hồn.”
Phục Đình cười cười: “Lo ta không đỡ được nàng à?”
“Chàng có chơi trò này đâu, nếu lỡ dùng sức như khi hành quân đánh trận thì sao?” Tê Trì cố ý nói.
Chàng nắm dây thừng, đỡ vững: “Vậy nàng có thể thử xem.”
Chiếm Nhi lại bật cười, chỉ cần sợi dây hơi rung là cu cậu đã lại hưng phấn.
Phục Đình đẩy thêm mấy lần thật, Tê Trì ôm Chiếm Nhi đu cao, lúc hạ xuống đều được chàng đỡ.
Nàng đu lên đu xuống mấy bận, nhịp tim bất giác trở nên dồn dập, sau khi dừng lại, nghe thấy chàng nói nhỏ ở phía sau: “Yên tâm chưa? Có ta đây, còn sợ gì nữa.”
Tim Tê Trì vô thức đập nhanh hơn vì câu nói này, nàng ngoái đầu nhìn chàng, bỗng có cảm giác mình như biến thành đứa trẻ được người chiều chuộng.
Phục Đình không đẩy nữa, vì thấy La Tiểu Nghĩa đang đi tới.
“Tam ca, có tin rồi này.” Ở đằng xa thấy Phục Đình đứng bên đây, hắn vừa đi tới vừa nói, đến nơi mới để ý thì ra tẩu tẩu cũng đang ôm con ngồi đó, chẳng trách lại thấy tam ca hắn ở đây.
Tê Trì nghe thế bèn nhìn hắn, đứng dậy gọi Tân Lộ.
Tân Lộ đi tới, ôm Chiếm Nhi từ trong lòng nàng.
Phục Đình thấy vậy, nói với La Tiểu Nghĩa: “Nói thẳng đi.”
La Tiểu Nghĩa cũng chẳng né tránh Tê Trì, thấp giọng nói: “Có tin đồn rằng gần đây thánh nhân cố ý lập trữ cho ấu tử, có lẽ chỉ đợi bệnh tình thuyên giảm là hạ chỉ.”
Tai mắt nằm vùng của Phục Đình đều là trinh sát tinh nhuệ nhất chàng dẫn theo, với năng lực của bọn họ, tin tức tuyệt đối không sai.
“Còn gì nữa?”
“Lại có phiên vương gặp chuyện, lại còn xa đô thành.”
Phục Đình nhìn Tê Trì, thấy nàng nhíu mày như đang nghĩ ngợi.
“Có khả năng ta đã đoán đúng,” Chàng nói: “Tin tức này cộng với tin đồn thánh nhân xa lánh Ung vương, lại âm thầm trừ khử các phiên vương khác, xem ra là có ý thu nạp hoàng quyền để truyền cho trữ quân rồi.”
Hơn nữa còn hành động rất gấp gáp.
Tê Trì đang suy nghĩ tính liên quan trong chuyện này, đoạn ngẩng đầu bảo: “Dù là vậy thì sao lại cần trận chiến này, cần thời cơ này?”
Không chỉ vội vã mà còn không từ thủ đoạn, muốn lập trữ khi hoàng tử đang đổ bệnh, dù nhìn thế nào thì đây cũng không phải là thời cơ thích hợp để lập trữ.
Ngày trước có nhiều cơ hội lắm mà, nhưng vì sao cứ nhắm vào lúc này để tiến hành?
Phục Đình suy nghĩ, nói: “Có lẽ là bắt buộc phải làm, ví dụ như, có thế lực uy hiếp đến việc kế thừa hoàng vị.”
Tê Trì cười lạnh: “Không lẽ A Nghiên lại uy hiếp được đế vị.”
Nói tới đây, nàng không khỏi nhìn chàng, bởi vì nếu thánh nhân có suy nghĩ này thì cũng chỉ có thể do thực lực đất Bắc bây giờ đã tăng mạnh, chứ không phải vì Quang Châu.
Phục Đình trông thấy ánh mắt nàng, hiểu ngay ý của nàng.
Hạ thần nắm trọng binh, quân vương tất có kiêng kị, đây là đạo lý từ xưa tới nay, nếu không có mới là lạ, thiên hạ này có cả thảy sáu phủ Đại đô hộ, có bên nào mà không bị thánh nhân dè chừng.
Một quân nhân như chàng chỉ biết bảo vệ quốc gia, làm ngay ngồi thẳng thì thánh nhân động gì được.
La Tiểu Nghĩa thấy hai người họ lời qua lời lại, thoáng nghĩ ngợi rồi nói chen vào: “Tin tức này có hữu dụng cho chuyện của thế tử không?”
Phục Đình nói: “Có lẽ là một cơ hội.”
Nghe chàng nói vậy, Tê Trì thu tâm, dằn lại hàn ý ở đáy lòng bị đế vương khơi ra, nhìn chàng.
Thánh nhân đã có ý phế trưởng lập ấu, tất sẽ bị triều thần phản đối, như vậy ông ta phải đối phó, đến lúc đó khó mà bận tâm đến chuyện khác được, nghĩ tới đây, yên bình trước mắt đúng là một cơ hội.
“Cần phải bảo vệ an toàn cho A Nghiên, trừ khi có thể khiến thánh nhân bỏ ý định động vào nó.”
Dĩ nhiên Phục Đình hiểu rõ điều này, chàng nói: “Dù là gì thì cũng cần đưa nó về đất Bắc trước, dù có khó khăn cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất xuất cảnh.”
Vừa nói xong câu thì thấy thấy gương mặt nàng đang nhìn chàng có thay đổi, nói nhỏ: “Đường lui mà thiếp vốn sắp xếp cho nó, đặc biệt tránh đất Bắc.”
Phục Đình nhếch môi, chàng không ngạc nhiên, nàng đã trù tính cắt đứt liên quan với chàng và Chiếm Nhi thì sẽ tự động bỏ qua đất Bắc, đề phòng thánh nhân truy cứu thì cũng không bị liên lụy.
Chàng nhìn La Tiểu Nghĩa: “Đi xem Lý Nghiên đang ở đâu.”
La Tiểu Nghĩa biết chàng muốn nói chuyện riêng với tẩu tẩu, thức thời rời đi.
Thấy hắn đi xa, Phục Đình mới quay sang nói: “Nàng có biết mình hành động như thế là coi bản thân thành gì không?”
Tê Trì hỏi: “Thành gì?”
“Thương nhân.” Chàng nói.
Theo chàng thấy, thứ thương nhân muốn là lợi ích lớn nhất, bảo vệ họ đúng là lợi ích lớn nhất, song đã vô tình biến mình thành thương nhân.
“Nhưng bây giờ không phải đang kinh thương.”
Tê Trì giật mình, cắn môi dưới, dịu giọng nói: “Ừm, thiếp sai rồi.”
Phục Đình nhìn nàng, không lên tiếng.
Nàng là người rất dứt khoát nhìn nhận lỗi sai, một khi cảm thấy mình sai thì sẽ rất dứt khoát, cũng không tìm lý do biện hộ cho mình, cứ thế ngả theo lời chàng.
Tê Trì nhìn chàng, nửa cười nửa than: “Nếu thiếp còn xem mình là thương nhân, vậy thì chàng chính là khoản buôn bán thành công nhất của thiếp.”
Hai mắt Phục Đình tối đi: “Nàng đang khen hay nói xấu đấy?”
“Cả hai đều không phải,” Nàng xoay mặt về phía chàng, nói nhẹ: “Đây là tiếng lòng thiếp.”
Chàng khựng lại, nhìn nàng đứng trước người, một tay vịn dây thừng, ánh mắt rơi lên người chàng.
Dẫu nhiều ít mặt vẫn còn đỏ, song câu nói ấy lại thốt ra rất tự nhiên, từng con chữ đập vào lòng chàng.
Phục Đình quệt miệng: “Lần sau đừng nói gì vào thời điểm này nữa.”
“Tại sao?” Nàng nhướn mày, bụng nghĩ, còn không phải do chàng khơi ra à.
“Sợ không thể bàn công sự nghiêm túc với nàng được.” Chàng thấy, nếu còn nói thêm nửa chữ nữa thì khéo lại chẳng thể nói được gì.
…
Lý Nghiên tới thì thấy cô dượng sóng vai nhau đứng cạnh xích đu, khoảng cách rất gần, gần như dựa sát vào nhau, thấp giọng chuyện trò, nếu không phải vì nghe được nội dung thì hình ảnh ấy thực sự rất khắng khít.
Tê Trì nói: “Chàng nói là Ung vương bị ngó lơ?”
Phục Đình đáp: “Đúng thế.”
Nàng tiếp lời: “Thế thì sao không dùng ông ta.”
“Nàng muốn thế nào?”
“Thiếp muốn…” Giọng Tê Trì vẫn thật nhẹ nhàng, nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo: “Thiếp muốn đâm ngược một đao, dù không đau thì cũng phải khiến ông ta né tránh.”
Lý Nghiên nghe thế thì giật thót, Tê Trì cũng đã thấy cậu, bèn vẫy tay: “Tới đúng lúc lắm, đang muốn bàn bạc với cháu đây.”
Cậu nghiêm túc bước đến.
Phục Đình mở miệng hỏi: “Cháu có gan lẻn trốn về đất Bắc không?”
Lý Nghiên sững sờ: “Dượng nói gì ạ?”
“Lẻn trốn về đất Bắc, rời khỏi Quang Châu.”
Cậu nhíu mày: “Nhưng cháu phải ở đây đợi lệnh, nếu bị phát hiện thì không phải sẽ bị thánh nhân chụp tội trúng ý sao?”
“Dượng đã nghĩ sẵn lý do cho cháu rồi, tuy không cam đoan cháu sẽ an toàn mãi mãi, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không sao.”
Lý Nghiên thấy dượng nói chắc nịch như vậy thì không khỏi nhìn Tê Trì.
Sắc mặt nàng vẫn như thường: “Đây là kế hoãn binh và sẽ có nguy hiểm, vì vậy mới muốn hỏi cháu.”
Lý Nghiên không biết hai người đã thảo luận bao lâu, nhưng chung quy đều là vì cậu, thế là gật đầu: “Dám ạ.”
Cậu không màng nguy hiểm, chỉ cần có cơ hội rửa hận cho phụ vương thì đều có thể thử một lần.
***
Trong thành Trường An, chẳng hay từ lúc nào, giữa chợ phường rỉ tai nhau những lời đồn.
Nghe nói trong triều sắp có biến, phiên vương khắp nơi gặp chuyện liên tục, chính là điềm xấu, tất cả vì liên quan đến chuyện đảo lộn tôn ti trưởng ấu trong triều.
Nếu là lời đồn động chạm đến danh dự của thiên gia thì ắt sẽ không một ai dám đồn bậy, nhưng tin tức kiểu này lại không ám chỉ rõ ràng, cũng khó nói được ‘trong triều’ rốt cuộc là chỉ đại thần hay thiên gia, giấu đầu hở đuôi lại càng thêm thần bí, mà cũng càng khó ngăn, chẳng mấy chốc đã đồn xa vạn dặm.
Trong cung điện Hàm Quang, cửa điện đóng kín, dưới thềm đá là các vị đại thần cung kính đứng chờ, mong được gặp thánh nhân.
Phế trưởng lập ấu là đại sự, lại còn bị đồn xa, bọn họ không thể không tới góp ý kiến.
Nhưng chờ mãi tới lúc này rồi mà chẳng có lấy một đại thần được tuyên vào gặp.
Ngược lại, trong điện truyền ra âm thanh đế vương giận đùng đùng.
Các đại thần cũng loáng thoáng nghe thấy, thánh nhân vốn vui giận thất thường đang mắng chửi Ung vương.
Gần đây mọi người có nghe nói, hình như lời đồn này xuất phát từ các cửa hàng trên phố phường, tra kỹ ngọn nguồn thì lại từ trong miệng cậu con trai đã ra ngoài học của Ung vương.
Nghe bảo gần đây thánh nhân lạnh nhạt Ung vương, nên mọi người đoán do Ung vương bị thất sủng nên không biết lựa lời mà hớ miệng, mới khiến con trai nói ra mấy chuyện không thể nói này.
Một lúc sau, một tiểu nội thị cầm một bản tấu chương rảo bước vào điện.
“Bẩm đại gia, là tấu chương của phủ đô hộ An Bắc, Phục Đại đô hộ.”
Trong cửa điện thoáng lặng đi, rồi sau đó lại có tiếng ném tấu chương, âm thanh rơi xuống đất nghe thật khô khan.
***
Phục Đình dâng tấu rằng vì trong thời gian chiến đấu với Đột Quyết, thế tử Quang vương đã theo quân xuất hiện ở tiền tuyến, lại tự tay đâm mấy kẻ Đột Quyết, không cẩn thận bị nhiễm ôn dịch của Đột Quyết, đã ủ trong người hơn mấy tháng, mãi tới khi cậu đến phủ khám thì mới phát hiện.
Dâng lên cùng tấu chương là kết quả chẩn đoán của đại phu, cũng tuyên bố may là sau khi về phủ Quang vương không hề tiếp xúc với người khác, hiện tại chỉ cách ly Quang phủ, lệnh cho đại phu gấp rút chữa trị, người ngoài không được tùy ý ra vào.
La Tiểu Nghĩa đã sắp xếp đội ngũ đưa Lý Nghiên đi theo đường tắt, vừa trở về cửa sau Quang phủ thì thấy Phục Đình đang bố trí binh mã canh phòng, bèn đi tới nói nhỏ với chàng: “Tam ca, bây giờ là khi quân phạm thượng rồi đấy.”
Phục Đình nói: “Ta biết, đã sắp xếp xong rồi.”
Huống hồ ngoài bọn họ biết nội tình, thì người Trung Nguyên nghe thấy ôn dịch ở đất Bắc là sợ tái mặt, e là tránh còn không kịp.
Nếu có thể, chàng cũng chẳng muốn làm ra chuyện khi quân phạm thượng làm gì, nhưng trước mặt âm mưu mà vẫn quang minh lỗi lạc thì khác gì ngu xuẩn.
La Tiểu Nghĩa vẫn không yên tâm: “Dù gì cũng không phải kế hoạch lâu dài, một khi thánh nhân giải quyết được chuyện lập trữ thì có khi mấy tháng sau sẽ hỏi đến chuyện ôn dịch, kiểu gì cũng phải có lời.”
Lúc bàn bạc với Tê Trì, Phục Đình vốn coi chuyện này là kế hoãn binh vì chỉ hoãn một thời gian mà thôi, đến lúc đó có sắp xếp gì mới thì phải xem tình hình.
Bỗng chàng hỏi: “Đệ không thấy lạ à, vì sao thánh nhân lại đột nhiên củng cố hoàng quyền như vậy?”
“Đệ thấy lạ thì cũng có ích gì, đệ cũng chả biết thánh nhân nghĩ thế nào.” La Tiểu Nghĩa lẩm bẩm, thật sự không dám nói nhiều gì về thánh nhân, nhưng trong bụng thì đã âm thầm ai oán nhiều lần.
“Nếu đã có thế lực uy hiếp triều đình, thì có lẽ liên quan tới chuyện ngày trước của chúng ta.”
La Tiểu Nghĩa ngẩn ra, ngó trái nhìn phải, xán đến gần nói: “Tam ca nói là thế lực đã cấu kết với Đột Quyết ấy hả?”
Chàng gật đầu: “Ta đoán vậy.”
Nói tới đây chàng dừng lại, đi vào cửa phủ.
Tê Trì vừa dặn Thu Sương tạm thời đè xuống chuyện thương đội buôn bán, mới ra khỏi phòng thì đúng lúc thấy chàng đi tới.
Chàng đã thay quân phục, tay áo thắt chặt, ủng Hồ ôm lấy đôi chân, đi lại gần nhìn nàng, xoay vòng roi ngựa trong tay: “Đến lúc về rồi.”
Không thể ở lại Quang Châu lâu quá được, muốn đối phó gì thì về đất Bắc có lợi hơn.
Tê Trì gật đầu, nói thẳng: “Thiếp về với chàng.”
Phục Đình nhìn nàng: “Ta tưởng nàng muốn ở lại.”
Dù gì hiện tại cháu nàng vẫn ‘đang bệnh’.
“Thiếp đi theo chàng,” Tê Trì nói: “Sau này, chàng ở đâu thì thiếp sẽ ở đó.”
Phục Đình nhìn nàng, con tim như bị thứ gì đâm vào, cất bước đi tới nắm lấy tay nàng, trầm giọng đáp: “Thế thì phải theo ta thật sát.”
Chẳng mấy khi Phục Đình dậy trễ, chàng ngồi dậy khoác áo xuống giường, lại không thấy Tê Trì ở trong phòng.
Chăn gối lộn xộn, chàng nhìn qua, đưa tay ấn vào sau đầu, sự dịu dàng của Tê Trì khi nằm dưới thân đêm qua vẫn còn đọng trong lòng, chàng bật cười một tiếng, mặc quân phục vào.
Nằm trên bàn là một đống sổ sách.
Lúc đi rửa mặt, chàng tiện tay giở một cuốn ra xem, đập vào mắt là những khoản thu chi nhiều năm trước, thêm liệt kê rất kỹ phân công quản lý các cửa hàng cùng tiền lãi, khoản chi toàn là những khoản lớn, tính ra thì lúc đó nàng cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Phục Đình khép lại, đánh giá độ cao của chồng sách, gia sản kếch xù thế này bỗng khiến chàng nhớ tới viên trân châu vô giá trị mà nàng đang đeo.
Lại nghĩ, đến giờ chàng chưa tặng nàng món quà nào ra hồn cả, ngày trước dốc hết tiền bạc vào đất Bắc, không nhớ và cũng không có thời gian để nhớ đến chuyện này, bây giờ nghĩ lại, nợ nàng vẫn chưa trả hết.
Nợ nàng nhiều quá. Đi theo chàng, nàng lại chưa có được quãng thời gian êm đềm.
Phục Đình thôi nghĩ, bước ra cửa.
***
Ở sân sau trong vương phủ có dựng xích đu, Tê Trì ôm Chiếm Nhi ngồi trên xích đu đung đưa.
Chiếm Nhi hớn hở ngồi trên đầu gối nàng, chỉ cần đung đưa là lại bật cười khanh khách, khiến cả Tân Lộ và Thu Sương đứng sau đẩy cũng cười theo.
“Nô tỳ để ý thấy tiểu lang quân thích vận động lắm, chỉ cần có động là lang quân rất vui, liệu sau này có tập võ như Đại đô hộ không?” Tân Lộ đứng bên vừa cười vừa nói.
Thu Sương bảo: “Sao cô biết được, lỡ sau này thiếu gia là hào sĩ thân mang vạn bạc giống gia chủ thì sao?”
Tê Trì mỉm cười, nhìn cu cậu đùa nghịch trong lòng.
Thực ra tương lai thế nào đâu quan trọng, với tình cảnh như hiện nay, chỉ cần con có thể yên bình lớn lên là may mắn lắm rồi.
Hai người đằng sau đang cười thì bỗng im bặt.
Tê Trì mải nghĩ nên không phát giác, bỗng cảm thấy xích đu vút lên cao, nàng kinh hãi ôm chặt Chiếm Nhi, tay níu sợi dây, khi bàn đu quay về vị trí cũ thì được một đôi tay giữ lại, bàn tay đỡ trên lưng nàng vững vàng mạnh mẽ, ôm cả nàng lẫn Chiếm Nhi.
Ngoái đầu nhìn lại, Phục Đình đang đứng ngay sau lưng, đôi mắt đen láy nhìn vào nàng.
Không biết Tân Lộ và Thu Sương đã lùi đi đâu rồi.
Nàng thở phào: “Xém tí bị chàng làm hết hồn.”
Phục Đình cười cười: “Lo ta không đỡ được nàng à?”
“Chàng có chơi trò này đâu, nếu lỡ dùng sức như khi hành quân đánh trận thì sao?” Tê Trì cố ý nói.
Chàng nắm dây thừng, đỡ vững: “Vậy nàng có thể thử xem.”
Chiếm Nhi lại bật cười, chỉ cần sợi dây hơi rung là cu cậu đã lại hưng phấn.
Phục Đình đẩy thêm mấy lần thật, Tê Trì ôm Chiếm Nhi đu cao, lúc hạ xuống đều được chàng đỡ.
Nàng đu lên đu xuống mấy bận, nhịp tim bất giác trở nên dồn dập, sau khi dừng lại, nghe thấy chàng nói nhỏ ở phía sau: “Yên tâm chưa? Có ta đây, còn sợ gì nữa.”
Tim Tê Trì vô thức đập nhanh hơn vì câu nói này, nàng ngoái đầu nhìn chàng, bỗng có cảm giác mình như biến thành đứa trẻ được người chiều chuộng.
Phục Đình không đẩy nữa, vì thấy La Tiểu Nghĩa đang đi tới.
“Tam ca, có tin rồi này.” Ở đằng xa thấy Phục Đình đứng bên đây, hắn vừa đi tới vừa nói, đến nơi mới để ý thì ra tẩu tẩu cũng đang ôm con ngồi đó, chẳng trách lại thấy tam ca hắn ở đây.
Tê Trì nghe thế bèn nhìn hắn, đứng dậy gọi Tân Lộ.
Tân Lộ đi tới, ôm Chiếm Nhi từ trong lòng nàng.
Phục Đình thấy vậy, nói với La Tiểu Nghĩa: “Nói thẳng đi.”
La Tiểu Nghĩa cũng chẳng né tránh Tê Trì, thấp giọng nói: “Có tin đồn rằng gần đây thánh nhân cố ý lập trữ cho ấu tử, có lẽ chỉ đợi bệnh tình thuyên giảm là hạ chỉ.”
Tai mắt nằm vùng của Phục Đình đều là trinh sát tinh nhuệ nhất chàng dẫn theo, với năng lực của bọn họ, tin tức tuyệt đối không sai.
“Còn gì nữa?”
“Lại có phiên vương gặp chuyện, lại còn xa đô thành.”
Phục Đình nhìn Tê Trì, thấy nàng nhíu mày như đang nghĩ ngợi.
“Có khả năng ta đã đoán đúng,” Chàng nói: “Tin tức này cộng với tin đồn thánh nhân xa lánh Ung vương, lại âm thầm trừ khử các phiên vương khác, xem ra là có ý thu nạp hoàng quyền để truyền cho trữ quân rồi.”
Hơn nữa còn hành động rất gấp gáp.
Tê Trì đang suy nghĩ tính liên quan trong chuyện này, đoạn ngẩng đầu bảo: “Dù là vậy thì sao lại cần trận chiến này, cần thời cơ này?”
Không chỉ vội vã mà còn không từ thủ đoạn, muốn lập trữ khi hoàng tử đang đổ bệnh, dù nhìn thế nào thì đây cũng không phải là thời cơ thích hợp để lập trữ.
Ngày trước có nhiều cơ hội lắm mà, nhưng vì sao cứ nhắm vào lúc này để tiến hành?
Phục Đình suy nghĩ, nói: “Có lẽ là bắt buộc phải làm, ví dụ như, có thế lực uy hiếp đến việc kế thừa hoàng vị.”
Tê Trì cười lạnh: “Không lẽ A Nghiên lại uy hiếp được đế vị.”
Nói tới đây, nàng không khỏi nhìn chàng, bởi vì nếu thánh nhân có suy nghĩ này thì cũng chỉ có thể do thực lực đất Bắc bây giờ đã tăng mạnh, chứ không phải vì Quang Châu.
Phục Đình trông thấy ánh mắt nàng, hiểu ngay ý của nàng.
Hạ thần nắm trọng binh, quân vương tất có kiêng kị, đây là đạo lý từ xưa tới nay, nếu không có mới là lạ, thiên hạ này có cả thảy sáu phủ Đại đô hộ, có bên nào mà không bị thánh nhân dè chừng.
Một quân nhân như chàng chỉ biết bảo vệ quốc gia, làm ngay ngồi thẳng thì thánh nhân động gì được.
La Tiểu Nghĩa thấy hai người họ lời qua lời lại, thoáng nghĩ ngợi rồi nói chen vào: “Tin tức này có hữu dụng cho chuyện của thế tử không?”
Phục Đình nói: “Có lẽ là một cơ hội.”
Nghe chàng nói vậy, Tê Trì thu tâm, dằn lại hàn ý ở đáy lòng bị đế vương khơi ra, nhìn chàng.
Thánh nhân đã có ý phế trưởng lập ấu, tất sẽ bị triều thần phản đối, như vậy ông ta phải đối phó, đến lúc đó khó mà bận tâm đến chuyện khác được, nghĩ tới đây, yên bình trước mắt đúng là một cơ hội.
“Cần phải bảo vệ an toàn cho A Nghiên, trừ khi có thể khiến thánh nhân bỏ ý định động vào nó.”
Dĩ nhiên Phục Đình hiểu rõ điều này, chàng nói: “Dù là gì thì cũng cần đưa nó về đất Bắc trước, dù có khó khăn cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất xuất cảnh.”
Vừa nói xong câu thì thấy thấy gương mặt nàng đang nhìn chàng có thay đổi, nói nhỏ: “Đường lui mà thiếp vốn sắp xếp cho nó, đặc biệt tránh đất Bắc.”
Phục Đình nhếch môi, chàng không ngạc nhiên, nàng đã trù tính cắt đứt liên quan với chàng và Chiếm Nhi thì sẽ tự động bỏ qua đất Bắc, đề phòng thánh nhân truy cứu thì cũng không bị liên lụy.
Chàng nhìn La Tiểu Nghĩa: “Đi xem Lý Nghiên đang ở đâu.”
La Tiểu Nghĩa biết chàng muốn nói chuyện riêng với tẩu tẩu, thức thời rời đi.
Thấy hắn đi xa, Phục Đình mới quay sang nói: “Nàng có biết mình hành động như thế là coi bản thân thành gì không?”
Tê Trì hỏi: “Thành gì?”
“Thương nhân.” Chàng nói.
Theo chàng thấy, thứ thương nhân muốn là lợi ích lớn nhất, bảo vệ họ đúng là lợi ích lớn nhất, song đã vô tình biến mình thành thương nhân.
“Nhưng bây giờ không phải đang kinh thương.”
Tê Trì giật mình, cắn môi dưới, dịu giọng nói: “Ừm, thiếp sai rồi.”
Phục Đình nhìn nàng, không lên tiếng.
Nàng là người rất dứt khoát nhìn nhận lỗi sai, một khi cảm thấy mình sai thì sẽ rất dứt khoát, cũng không tìm lý do biện hộ cho mình, cứ thế ngả theo lời chàng.
Tê Trì nhìn chàng, nửa cười nửa than: “Nếu thiếp còn xem mình là thương nhân, vậy thì chàng chính là khoản buôn bán thành công nhất của thiếp.”
Hai mắt Phục Đình tối đi: “Nàng đang khen hay nói xấu đấy?”
“Cả hai đều không phải,” Nàng xoay mặt về phía chàng, nói nhẹ: “Đây là tiếng lòng thiếp.”
Chàng khựng lại, nhìn nàng đứng trước người, một tay vịn dây thừng, ánh mắt rơi lên người chàng.
Dẫu nhiều ít mặt vẫn còn đỏ, song câu nói ấy lại thốt ra rất tự nhiên, từng con chữ đập vào lòng chàng.
Phục Đình quệt miệng: “Lần sau đừng nói gì vào thời điểm này nữa.”
“Tại sao?” Nàng nhướn mày, bụng nghĩ, còn không phải do chàng khơi ra à.
“Sợ không thể bàn công sự nghiêm túc với nàng được.” Chàng thấy, nếu còn nói thêm nửa chữ nữa thì khéo lại chẳng thể nói được gì.
…
Lý Nghiên tới thì thấy cô dượng sóng vai nhau đứng cạnh xích đu, khoảng cách rất gần, gần như dựa sát vào nhau, thấp giọng chuyện trò, nếu không phải vì nghe được nội dung thì hình ảnh ấy thực sự rất khắng khít.
Tê Trì nói: “Chàng nói là Ung vương bị ngó lơ?”
Phục Đình đáp: “Đúng thế.”
Nàng tiếp lời: “Thế thì sao không dùng ông ta.”
“Nàng muốn thế nào?”
“Thiếp muốn…” Giọng Tê Trì vẫn thật nhẹ nhàng, nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo: “Thiếp muốn đâm ngược một đao, dù không đau thì cũng phải khiến ông ta né tránh.”
Lý Nghiên nghe thế thì giật thót, Tê Trì cũng đã thấy cậu, bèn vẫy tay: “Tới đúng lúc lắm, đang muốn bàn bạc với cháu đây.”
Cậu nghiêm túc bước đến.
Phục Đình mở miệng hỏi: “Cháu có gan lẻn trốn về đất Bắc không?”
Lý Nghiên sững sờ: “Dượng nói gì ạ?”
“Lẻn trốn về đất Bắc, rời khỏi Quang Châu.”
Cậu nhíu mày: “Nhưng cháu phải ở đây đợi lệnh, nếu bị phát hiện thì không phải sẽ bị thánh nhân chụp tội trúng ý sao?”
“Dượng đã nghĩ sẵn lý do cho cháu rồi, tuy không cam đoan cháu sẽ an toàn mãi mãi, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không sao.”
Lý Nghiên thấy dượng nói chắc nịch như vậy thì không khỏi nhìn Tê Trì.
Sắc mặt nàng vẫn như thường: “Đây là kế hoãn binh và sẽ có nguy hiểm, vì vậy mới muốn hỏi cháu.”
Lý Nghiên không biết hai người đã thảo luận bao lâu, nhưng chung quy đều là vì cậu, thế là gật đầu: “Dám ạ.”
Cậu không màng nguy hiểm, chỉ cần có cơ hội rửa hận cho phụ vương thì đều có thể thử một lần.
***
Trong thành Trường An, chẳng hay từ lúc nào, giữa chợ phường rỉ tai nhau những lời đồn.
Nghe nói trong triều sắp có biến, phiên vương khắp nơi gặp chuyện liên tục, chính là điềm xấu, tất cả vì liên quan đến chuyện đảo lộn tôn ti trưởng ấu trong triều.
Nếu là lời đồn động chạm đến danh dự của thiên gia thì ắt sẽ không một ai dám đồn bậy, nhưng tin tức kiểu này lại không ám chỉ rõ ràng, cũng khó nói được ‘trong triều’ rốt cuộc là chỉ đại thần hay thiên gia, giấu đầu hở đuôi lại càng thêm thần bí, mà cũng càng khó ngăn, chẳng mấy chốc đã đồn xa vạn dặm.
Trong cung điện Hàm Quang, cửa điện đóng kín, dưới thềm đá là các vị đại thần cung kính đứng chờ, mong được gặp thánh nhân.
Phế trưởng lập ấu là đại sự, lại còn bị đồn xa, bọn họ không thể không tới góp ý kiến.
Nhưng chờ mãi tới lúc này rồi mà chẳng có lấy một đại thần được tuyên vào gặp.
Ngược lại, trong điện truyền ra âm thanh đế vương giận đùng đùng.
Các đại thần cũng loáng thoáng nghe thấy, thánh nhân vốn vui giận thất thường đang mắng chửi Ung vương.
Gần đây mọi người có nghe nói, hình như lời đồn này xuất phát từ các cửa hàng trên phố phường, tra kỹ ngọn nguồn thì lại từ trong miệng cậu con trai đã ra ngoài học của Ung vương.
Nghe bảo gần đây thánh nhân lạnh nhạt Ung vương, nên mọi người đoán do Ung vương bị thất sủng nên không biết lựa lời mà hớ miệng, mới khiến con trai nói ra mấy chuyện không thể nói này.
Một lúc sau, một tiểu nội thị cầm một bản tấu chương rảo bước vào điện.
“Bẩm đại gia, là tấu chương của phủ đô hộ An Bắc, Phục Đại đô hộ.”
Trong cửa điện thoáng lặng đi, rồi sau đó lại có tiếng ném tấu chương, âm thanh rơi xuống đất nghe thật khô khan.
***
Phục Đình dâng tấu rằng vì trong thời gian chiến đấu với Đột Quyết, thế tử Quang vương đã theo quân xuất hiện ở tiền tuyến, lại tự tay đâm mấy kẻ Đột Quyết, không cẩn thận bị nhiễm ôn dịch của Đột Quyết, đã ủ trong người hơn mấy tháng, mãi tới khi cậu đến phủ khám thì mới phát hiện.
Dâng lên cùng tấu chương là kết quả chẩn đoán của đại phu, cũng tuyên bố may là sau khi về phủ Quang vương không hề tiếp xúc với người khác, hiện tại chỉ cách ly Quang phủ, lệnh cho đại phu gấp rút chữa trị, người ngoài không được tùy ý ra vào.
La Tiểu Nghĩa đã sắp xếp đội ngũ đưa Lý Nghiên đi theo đường tắt, vừa trở về cửa sau Quang phủ thì thấy Phục Đình đang bố trí binh mã canh phòng, bèn đi tới nói nhỏ với chàng: “Tam ca, bây giờ là khi quân phạm thượng rồi đấy.”
Phục Đình nói: “Ta biết, đã sắp xếp xong rồi.”
Huống hồ ngoài bọn họ biết nội tình, thì người Trung Nguyên nghe thấy ôn dịch ở đất Bắc là sợ tái mặt, e là tránh còn không kịp.
Nếu có thể, chàng cũng chẳng muốn làm ra chuyện khi quân phạm thượng làm gì, nhưng trước mặt âm mưu mà vẫn quang minh lỗi lạc thì khác gì ngu xuẩn.
La Tiểu Nghĩa vẫn không yên tâm: “Dù gì cũng không phải kế hoạch lâu dài, một khi thánh nhân giải quyết được chuyện lập trữ thì có khi mấy tháng sau sẽ hỏi đến chuyện ôn dịch, kiểu gì cũng phải có lời.”
Lúc bàn bạc với Tê Trì, Phục Đình vốn coi chuyện này là kế hoãn binh vì chỉ hoãn một thời gian mà thôi, đến lúc đó có sắp xếp gì mới thì phải xem tình hình.
Bỗng chàng hỏi: “Đệ không thấy lạ à, vì sao thánh nhân lại đột nhiên củng cố hoàng quyền như vậy?”
“Đệ thấy lạ thì cũng có ích gì, đệ cũng chả biết thánh nhân nghĩ thế nào.” La Tiểu Nghĩa lẩm bẩm, thật sự không dám nói nhiều gì về thánh nhân, nhưng trong bụng thì đã âm thầm ai oán nhiều lần.
“Nếu đã có thế lực uy hiếp triều đình, thì có lẽ liên quan tới chuyện ngày trước của chúng ta.”
La Tiểu Nghĩa ngẩn ra, ngó trái nhìn phải, xán đến gần nói: “Tam ca nói là thế lực đã cấu kết với Đột Quyết ấy hả?”
Chàng gật đầu: “Ta đoán vậy.”
Nói tới đây chàng dừng lại, đi vào cửa phủ.
Tê Trì vừa dặn Thu Sương tạm thời đè xuống chuyện thương đội buôn bán, mới ra khỏi phòng thì đúng lúc thấy chàng đi tới.
Chàng đã thay quân phục, tay áo thắt chặt, ủng Hồ ôm lấy đôi chân, đi lại gần nhìn nàng, xoay vòng roi ngựa trong tay: “Đến lúc về rồi.”
Không thể ở lại Quang Châu lâu quá được, muốn đối phó gì thì về đất Bắc có lợi hơn.
Tê Trì gật đầu, nói thẳng: “Thiếp về với chàng.”
Phục Đình nhìn nàng: “Ta tưởng nàng muốn ở lại.”
Dù gì hiện tại cháu nàng vẫn ‘đang bệnh’.
“Thiếp đi theo chàng,” Tê Trì nói: “Sau này, chàng ở đâu thì thiếp sẽ ở đó.”
Phục Đình nhìn nàng, con tim như bị thứ gì đâm vào, cất bước đi tới nắm lấy tay nàng, trầm giọng đáp: “Thế thì phải theo ta thật sát.”