Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Đi thẳng một đường từ Trung Nguyên vào đất Bắc, càng đi lên trời càng trở lạnh, gió rét căm căm.
Giữa rừng hoang, Lý Nghiên mặc Hồ phục phổ thông của quân sĩ đất Bắc, trà trộn vào giữa đội ngũ hộ tống cậu, im lặng ngồi đợi dưới tán cây.
Đi đường nhiều ngày trời, lúc này trên người cậu toàn là bụi bặm, ngay tới đôi giày đi dưới chân cũng sắp không nhận ra hình thù.
Sau giờ ngọ mới thấy được đoàn người từ xa đến.
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn.
Đó là một nhóm người Hồ cưỡi ngựa kéo cung, nam có nữ có, chẳng mấy chốc đã tới bìa rừng.
Ngồi trên con ngựa dẫn đầu là Bộc Cố Kinh, theo sau là cháu gái Bộc Cố Tân Vân.
Ông lão xuống ngựa, đi nhanh vào trong rừng, thi lễ với Lý Nghiên: “Đã để thế tử đợi lâu, mời thế tử theo tôi đến bộ tộc.”
Bọn họ đã nhận được mật lệnh của Đại đô hộ từ trước, để tránh rắc rối, hiện tại Lý Nghiên không thể lộ mặt ở phủ Hãn Hải được. Tộc Bộc Cố ở gần biên giới, lại ngay chỗ hẻo lánh, vừa hay có thể để cậu tạm trú.
Lý Nghiên đứng dậy, nhìn ông ta nói: “Chớ có gọi ta là thế tử.”
Tuy Bộc Cố Kinh không rõ nội tình, song Phục Đình đã dặn nên vẫn đáp một tiếng, sửa lời: “Mời lang quân theo chúng tôi lên đường.”
Lý Nghiên theo ông ta ra bìa rừng.
Lúc lên ngựa, Bộc Cố Kinh thấy cậu chẳng nói gì, vốn là một thiếu niên trắng nõn nhưng trên mặt lại có vẻ thâm trầm, thế là lên tiếng an ủi: “Lang quân không cần lo quá đâu, dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng đã qua rồi, cậu xem, chẳng phải đất Bắc của chúng ta cũng vừa thoát khỏi khốn cảnh đấy sao?”
Bộc Cố Tân Vân ỷ mình lớn hơn cậu mấy tuổi nên cũng tiếp lời – dĩ nhiên chẳng thiếu phần tán dương Phục Đình: “Nội tôi nói đúng, huống hồ còn có Đại đô hộ đấy. Không phải lang quân đã đối mặt với binh lính Đột Quyết rồi à, thế thì còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chiến sự được.”
Lý Nghiên chỉ nói: “Đi thôi.” rồi không nói thêm.
Cậu cũng đã từng nghĩ đối mặt với Đột Quyết chính là đường cùng, vậy mà đường cùng hôm nay lại là từ thiên gia mà mấy đời bọn họ thần phục, thậm chí còn là người thân có máu mủ với cậu.
***
Mấy ngày sau, bên ngoài thành ở phủ Hãn Hải.
Tê Trì ngồi trong xe ngựa, mới đọc xong thư Lý Nghiên sai người gửi tới, biết cậu đã yên ổn ở tộc Bộc Cố thì yên tâm.
Chiếm Nhi nằm trong lòng nàng, vươn đôi tay bé tí ra bắt lấy thư trong tay nàng cầm chơi.
Rèm cửa sổ được vén lên, Phục Đình nhìn vào, lại nhìn bức thư trong tay Chiếm Nhi, hỏi: “Đọc xong rồi hả?”
“Ừm.” Tê Trì đáp, “Tuy bảo là kế hoãn binh, nhưng vẫn chưa biết được tình thế trong triều sẽ thay đổi thế nào.”
Phục Đình nói: “Nghĩ tích cực thôi.”
Tê Trì cảm thấy buồn cười: “Chàng an ủi người ta vậy hả?”
Chàng im lặng, buông rèm xuống.
Tê Trì tưởng nói mấy câu thế rồi thôi.
Lúc này đội ngũ đã vào thành, đi trên đường chính, hương vị quen thuộc đã trở lại.
Bấy giờ nàng mới hay, phủ Hãn Hải đã ăn sâu vào lòng nàng tự lúc nào.
Bỗng xe ngựa dừng lại, Phục Đình lại vén rèm lên, nói: “Xuống xe.”
Tê Trì ngớ ra, gọi Thu Sương một tiếng.
Tân Lộ chu đáo, được nàng lấy lý do “chăm sóc Lý Nghiên đổ bệnh” nên ở lại phủ Quang vương, chỉ dẫn theo Thu Sương về đất Bắc cùng.
Đợi Thu Sương đi vào ôm Chiếm Nhi, nàng cúi đầu đi ra.
Ráng chiều đã buông, người trên phố thưa thớt, cả con đường trông thật trống trải.
Phục Đình xuống ngựa dặn dò La Tiểu Nghĩa, bảo hắn nhanh chóng sắp xếp đại phu đến Quang Châu.
Đã diễn thì phải diễn cho trót. La Tiểu Nghĩa vô cùng phối hợp, lập tức vẫy gọi hai người đến, muốn đích thân tới y xá bố trí, còn muốn để quan thự đặc biệt phái người đưa đại phu về Quang Châu mới được.
Đợi tới lúc hắn cưỡi ngựa rời đi, Phục Đình quay qua nhìn nàng, chỉ vào bên đường: “Kia thì có tính là an ủi không?”
Tê Trì nhìn sang, đó là một cửa tiệm dưới danh nghĩa nàng, chỉ cách mấy trượng, nhưng trong thành này có tiệm nào của mình mà nàng không biết, đó là nơi chuyên bán những món đồ tinh xảo quý báu.
Mới đầu nàng chỉ nhìn qua, sau mới hiểu ra, khó tin nhìn chàng: “Chàng muốn tặng đồ cho thiếp?”
Phục Đình ừ một tiếng, cúi đầu nhìn: “Sao, không tính hả?”
Tê Trì kinh ngạc nhưng cũng hiểu, lại nghĩ, hành động này của chàng rõ ràng chẳng liên quan đến chuyện bọn họ nói lúc trước, bèn đoán có thể chàng đã nghĩ đến từ lâu.
“Ừ, không tính đâu,” Nàng nói nhỏ: “Còn không phải là đồ của thiếp à.”
Chàng nhếch mép, nói vậy cũng chẳng sai: “Nếu nàng muốn thì đổi tiệm khác.”
“Thế không phải là để người ngoài được lời sao.” Nói đến đây, Tê Trì đã thả lỏng đôi phần.
Đi một quãng đường dài như thế thực sự mệt mỏi, an nguy của A Nghiên, mối thù của anh trai, không bên nào là không đè nặng trong lòng, nhưng nay nhờ chuyện này xen vào mà tạm thời quên đi.
Phục Đình nhìn nàng: “Thế nàng muốn gì?”
Lúc thấy chồng sổ sách trong phòng nàng và viên trân châu kia, chàng đã nghĩ có phải nên tặng nàng thứ gì đó ra hồn không, bây giờ phát hiện đúng là chuyện khó, với gia sản của nàng, có lẽ chưa có thứ quý báu hiếm lạ nào mà chưa thấy.
Tê Trì nghĩ ngợi, nhìn về bên đường: “Còn nhớ hồi đầu ở trong chùa, hai ta vẫn chưa thắp đèn Phật không?”
Phục Đình nhớ lại: “Ừ.”
“Thiếp muốn chàng cùng thắp với thiếp.” Giọng Tê Trì nhỏ tới mức chỉ một mình chàng có thể nghe thấy.
Cũng chẳng rõ vì sao lại nghĩ đến, chùa ở ngoại thành, mà bọn họ đã vào thành, mặt trời cũng đã xuống núi, nghe thật tùy hứng.
Phục Đình nhìn vào đôi mắt đen của nàng, rất dứt khoát gật đầu: “Lên ngựa.”
Đội ngũ đã hộ tống Chiếm Nhi về trước, Tê Trì lên ngựa của Phục Đình, chỉ có hai người nên đi rất nhanh.
Phục Đình nắm dây cương, lúc ôm nàng trước ngực lao ra khỏi thành, mắt lại nhìn xuống viên trân châu nàng đeo trên cổ, nghĩ đến câu “còn không phải là đồ của thiếp sao” lúc nãy, bỗng nhớ ra, thứ này cũng là mua ở tiệm của nàng.
“Cái này, hồi đó là nàng cố ý?”
Tê Trì đáp khẽ: “Bị chàng phát hiện rồi.”
Chàng chỉ cảm thấy buồn cười, hèn gì lại bán rẻ như vậy.
…
Lúc này chẳng có hương khách đến chùa, trong chùa đang làm khóa thiền buổi tối.
Khi bọn họ xuống ngựa vào cổng, vẫn là trụ trì đích thân ra đón, dẫn bọn họ đến nơi thắp đèn Phật.
Trong Phật đường ánh lửa bập bùng, hoa đăng quây ở một nơi, chiếc này chen chiếc kia tựa như biển đèn.
Tê Trì nhìn chiếc đèn Phật nàng thắp cho anh trai lúc trước, nó vẫn được đặt ngay chính giữa. Ngoái đầu lại, trụ trì đã dâng chiếc đèn vừa làm xong đến, mời bọn họ thoải mái rồi lui ra khỏi Phật đường.
Nàng cầm trong tay, nhìn mấy con chữ dán bên trên, dù gì cũng là người đứng đầu đất Bắc nên bọn họ cố ý không viết tên, chỉ viết họ, một Phục một Lý, ghép lại với nhau.
Ánh mắt quét qua chữ Lý, bỗng nàng bật cười, bưng đèn trong tay, nhón chân lên, toan đặt cạnh ngọn đèn của anh trai.
Phục Đình nắm tay nàng, không để ánh lửa của những chiếc đèn bên dưới liếm váy nàng, duỗi tay ra nhận lấy, dễ dàng đặt lên, nhìn sang nàng: “Cười cái gì?”
Nàng nói: “Cười vì thiếp họ Lý.”
Rõ ràng xuất thân từ tông thất nhưng lại chẳng còn tôn vinh mà tông thất nên có, nhìn ngọn đèn của anh nàng là lại nhớ đến chuyện trước mắt, sao có thể không buồn cười được.
Phục Đình biết nàng đang nghĩ gì, giọng trầm trầm vang lên bên tai nàng: “Nếu nàng không mang họ Lý thì giờ đã không đứng đây với ta rồi.”
Ánh mắt Tê Trì chuyển từ ngọn đèn sang mặt chàng, nhìn vào mắt chàng, trong lòng lên xuống khó tả, giơ tay vén sợi tóc bên tai, khẽ gật đầu: “Ừm, chàng nói đúng.”
Cái cảm giác không cam tâm vừa xuất hiện đã bị câu nói của chàng đánh bay.
***
Lúc bước ra khỏi Phật đường thì trời đã tối đen.
Phục Đình ôm nàng lên ngựa rồi phi lên: “Chỉ thế thôi hả?”
Ý hỏi nàng còn muốn gì nữa không.
Tê Trì nói: “Chỉ là ý muốn đột xuất của thiếp thôi, nghĩ lại thì, lúc này A Nghiên đang đổ bệnh, thế mà hai ta còn chạy tới đây thắp đèn Phật, đúng là ngớ ngẩn.”
“Làm xong rồi mới nói, muộn rồi đấy.”
Nàng cười, cố ý nói vậy mà.
Phục Đình cầm dây cương, thúc ngựa rời đi.
Quay về phủ đô hộ, La Tiểu Nghĩa đã thu xếp xong, đang ở trong phủ đợi phục lệnh.
Thấy Tê Trì cười cười đi về hậu viện, hắn ở trong sảnh hỏi Phục Đình: “Tam ca dẫn tẩu tẩu đi giải sầu đấy à?”
Phục Đình nghĩ, chẳng qua là bù cho một chuyện chưa làm xong, giải sầu cái gì.
“Không biết sau này còn sẽ ra sao, chí ít muốn để nàng dễ chịu chút.”
Từ khi đến Lạc Dương tới nay, xảy ra chuyện này, đã lâu rồi chẳng thấy nàng cười.
La Tiểu Nghĩa không khỏi nghĩ đến hiện trạng của phủ Quang vương, thở dài cảm khái.
Bỗng Phục Đình nói: “Đệ nhớ bảo Tào Ngọc Lâm nhanh chóng đến gặp ta.”
La Tiểu Nghĩa vẫn nhớ lời chàng dặn, lập tức nghiêm túc: “Tam ca yên tâm, có khi A Thuyền đã đem tin về đợi huynh rồi, đệ đi truyền tin đây.”
Đang tính xoay người thì Phục Đình đã túm cổ áo hắn kéo lại: “Sổ nợ đâu rồi?”
La Tiểu Nghĩa nhớ trước khi đi chàng có nhắc một lần, nhưng về sau bị chuyện lên kinh xen ngang nên lại quên mất, nay nhắc lại, lập tức đi lấy.
…
Tê Trì đi thăm Chiếm Nhi trước, cu cậu đã ngủ khò ở chỗ nhũ mẫu.
Vừa quay về phòng thì Thu Sương đi tới, thấp giọng bẩm báo: “Gia chủ, Đại đô hộ vừa hỏi nô tỳ các cửa hàng gửi tiền của người ở đất Bắc, không rõ có phải nô tỳ nghĩ nhầm không mà cứ cảm thấy ngài ấy muốn đưa tiền cho người.”
Tê Trì suýt nữa đã nghĩ nhầm, chàng nhất quyết muốn tặng gì cho mình thật à?
Nhưng một lúc sau mới rõ là chuyện gì.
Thu Sương ra ngoài, nàng đi ra cửa, tới thẳng thư phòng, đúng lúc thấy La Tiểu Nghĩa rời đi.
Phục Đình đang đứng trong thư phòng, một tay đặt trên dây buộc tay áo quân phục, mắt nhìn chằm chằm cuốn sách đang trải mở trên bàn, nhác thấy nàng đi vào thì ngẩng đầu lên.
Tê Trì tới cạnh chàng, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay, nàng đã từng thấy rồi, đó là sổ sách La Tiểu Nghĩa ghi nợ.
“Bây giờ mà chàng còn cố trả tiền cho thiếp?”
Phục Đình là vì sợ nên mới muốn đưa cho nàng bây giờ, chàng nói: “Vốn cũng nên trả nàng, ta mà không giữ lời thì còn gì là đàn ông.”
Tê Trì nhìn mặt bên chàng, trên bàn thắp đèn, ánh đèn như đồ lại xương lông mày gồ lên của chàng, sống mũi cao ráo. Nàng cụp mắt nhìn ngón tay chàng đang đặt trên mép bàn, nói thật: “Thực ra thiếp chưa bao giờ muốn lấy tiền của chàng, thứ thiếp muốn lúc ấy vốn chẳng phải là tiền.”
Phục Đình biết chứ, nhưng vậy thì sao, sự thực là nàng đã xài tiền cho chàng, và cũng chính miệng chàng đã nói trả.
“Nói chuyện này làm gì?”
Tê Trì tựa vào bàn nhìn chàng: “Đây là thiếp nợ chàng,” Nàng dừng lại, thấp giọng nói: “Thiếp nợ chàng một câu thật lòng.”
Phục Đình nhìn sang.
Chàng chợt khép cuốn sổ lại, tiện tay quẳng nó đi rồi nắm lấy tay nàng.
Tê Trì bị chàng kéo đến trước giá treo, bên trên là bản đồ địa hình toàn cảnh đất Bắc đang được cuốn lại.
Phục Đình đưa tay kéo một cái, bản đồ rũ xuống, trải ra trước mắt.
Toàn bộ lãnh thổ rộng lớn của đất Bắc hiện ra, chàng giơ tay chỉ: “Từ nay về sau, trong tám phủ mười bốn châu ở đất Bắc này, phàm là mọi thứ dưới danh nghĩa Phục Đình ta thì đều thuộc về Lý Tê Trì nàng.”
Nói đoạn, chàng quay sang nhìn nàng: “Ta trả nàng thứ này.”
Cõi lòng chấn động, bỗng Tê Trì cảm giác như mình đã có được tất cả.
Giữa rừng hoang, Lý Nghiên mặc Hồ phục phổ thông của quân sĩ đất Bắc, trà trộn vào giữa đội ngũ hộ tống cậu, im lặng ngồi đợi dưới tán cây.
Đi đường nhiều ngày trời, lúc này trên người cậu toàn là bụi bặm, ngay tới đôi giày đi dưới chân cũng sắp không nhận ra hình thù.
Sau giờ ngọ mới thấy được đoàn người từ xa đến.
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn.
Đó là một nhóm người Hồ cưỡi ngựa kéo cung, nam có nữ có, chẳng mấy chốc đã tới bìa rừng.
Ngồi trên con ngựa dẫn đầu là Bộc Cố Kinh, theo sau là cháu gái Bộc Cố Tân Vân.
Ông lão xuống ngựa, đi nhanh vào trong rừng, thi lễ với Lý Nghiên: “Đã để thế tử đợi lâu, mời thế tử theo tôi đến bộ tộc.”
Bọn họ đã nhận được mật lệnh của Đại đô hộ từ trước, để tránh rắc rối, hiện tại Lý Nghiên không thể lộ mặt ở phủ Hãn Hải được. Tộc Bộc Cố ở gần biên giới, lại ngay chỗ hẻo lánh, vừa hay có thể để cậu tạm trú.
Lý Nghiên đứng dậy, nhìn ông ta nói: “Chớ có gọi ta là thế tử.”
Tuy Bộc Cố Kinh không rõ nội tình, song Phục Đình đã dặn nên vẫn đáp một tiếng, sửa lời: “Mời lang quân theo chúng tôi lên đường.”
Lý Nghiên theo ông ta ra bìa rừng.
Lúc lên ngựa, Bộc Cố Kinh thấy cậu chẳng nói gì, vốn là một thiếu niên trắng nõn nhưng trên mặt lại có vẻ thâm trầm, thế là lên tiếng an ủi: “Lang quân không cần lo quá đâu, dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng đã qua rồi, cậu xem, chẳng phải đất Bắc của chúng ta cũng vừa thoát khỏi khốn cảnh đấy sao?”
Bộc Cố Tân Vân ỷ mình lớn hơn cậu mấy tuổi nên cũng tiếp lời – dĩ nhiên chẳng thiếu phần tán dương Phục Đình: “Nội tôi nói đúng, huống hồ còn có Đại đô hộ đấy. Không phải lang quân đã đối mặt với binh lính Đột Quyết rồi à, thế thì còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn chiến sự được.”
Lý Nghiên chỉ nói: “Đi thôi.” rồi không nói thêm.
Cậu cũng đã từng nghĩ đối mặt với Đột Quyết chính là đường cùng, vậy mà đường cùng hôm nay lại là từ thiên gia mà mấy đời bọn họ thần phục, thậm chí còn là người thân có máu mủ với cậu.
***
Mấy ngày sau, bên ngoài thành ở phủ Hãn Hải.
Tê Trì ngồi trong xe ngựa, mới đọc xong thư Lý Nghiên sai người gửi tới, biết cậu đã yên ổn ở tộc Bộc Cố thì yên tâm.
Chiếm Nhi nằm trong lòng nàng, vươn đôi tay bé tí ra bắt lấy thư trong tay nàng cầm chơi.
Rèm cửa sổ được vén lên, Phục Đình nhìn vào, lại nhìn bức thư trong tay Chiếm Nhi, hỏi: “Đọc xong rồi hả?”
“Ừm.” Tê Trì đáp, “Tuy bảo là kế hoãn binh, nhưng vẫn chưa biết được tình thế trong triều sẽ thay đổi thế nào.”
Phục Đình nói: “Nghĩ tích cực thôi.”
Tê Trì cảm thấy buồn cười: “Chàng an ủi người ta vậy hả?”
Chàng im lặng, buông rèm xuống.
Tê Trì tưởng nói mấy câu thế rồi thôi.
Lúc này đội ngũ đã vào thành, đi trên đường chính, hương vị quen thuộc đã trở lại.
Bấy giờ nàng mới hay, phủ Hãn Hải đã ăn sâu vào lòng nàng tự lúc nào.
Bỗng xe ngựa dừng lại, Phục Đình lại vén rèm lên, nói: “Xuống xe.”
Tê Trì ngớ ra, gọi Thu Sương một tiếng.
Tân Lộ chu đáo, được nàng lấy lý do “chăm sóc Lý Nghiên đổ bệnh” nên ở lại phủ Quang vương, chỉ dẫn theo Thu Sương về đất Bắc cùng.
Đợi Thu Sương đi vào ôm Chiếm Nhi, nàng cúi đầu đi ra.
Ráng chiều đã buông, người trên phố thưa thớt, cả con đường trông thật trống trải.
Phục Đình xuống ngựa dặn dò La Tiểu Nghĩa, bảo hắn nhanh chóng sắp xếp đại phu đến Quang Châu.
Đã diễn thì phải diễn cho trót. La Tiểu Nghĩa vô cùng phối hợp, lập tức vẫy gọi hai người đến, muốn đích thân tới y xá bố trí, còn muốn để quan thự đặc biệt phái người đưa đại phu về Quang Châu mới được.
Đợi tới lúc hắn cưỡi ngựa rời đi, Phục Đình quay qua nhìn nàng, chỉ vào bên đường: “Kia thì có tính là an ủi không?”
Tê Trì nhìn sang, đó là một cửa tiệm dưới danh nghĩa nàng, chỉ cách mấy trượng, nhưng trong thành này có tiệm nào của mình mà nàng không biết, đó là nơi chuyên bán những món đồ tinh xảo quý báu.
Mới đầu nàng chỉ nhìn qua, sau mới hiểu ra, khó tin nhìn chàng: “Chàng muốn tặng đồ cho thiếp?”
Phục Đình ừ một tiếng, cúi đầu nhìn: “Sao, không tính hả?”
Tê Trì kinh ngạc nhưng cũng hiểu, lại nghĩ, hành động này của chàng rõ ràng chẳng liên quan đến chuyện bọn họ nói lúc trước, bèn đoán có thể chàng đã nghĩ đến từ lâu.
“Ừ, không tính đâu,” Nàng nói nhỏ: “Còn không phải là đồ của thiếp à.”
Chàng nhếch mép, nói vậy cũng chẳng sai: “Nếu nàng muốn thì đổi tiệm khác.”
“Thế không phải là để người ngoài được lời sao.” Nói đến đây, Tê Trì đã thả lỏng đôi phần.
Đi một quãng đường dài như thế thực sự mệt mỏi, an nguy của A Nghiên, mối thù của anh trai, không bên nào là không đè nặng trong lòng, nhưng nay nhờ chuyện này xen vào mà tạm thời quên đi.
Phục Đình nhìn nàng: “Thế nàng muốn gì?”
Lúc thấy chồng sổ sách trong phòng nàng và viên trân châu kia, chàng đã nghĩ có phải nên tặng nàng thứ gì đó ra hồn không, bây giờ phát hiện đúng là chuyện khó, với gia sản của nàng, có lẽ chưa có thứ quý báu hiếm lạ nào mà chưa thấy.
Tê Trì nghĩ ngợi, nhìn về bên đường: “Còn nhớ hồi đầu ở trong chùa, hai ta vẫn chưa thắp đèn Phật không?”
Phục Đình nhớ lại: “Ừ.”
“Thiếp muốn chàng cùng thắp với thiếp.” Giọng Tê Trì nhỏ tới mức chỉ một mình chàng có thể nghe thấy.
Cũng chẳng rõ vì sao lại nghĩ đến, chùa ở ngoại thành, mà bọn họ đã vào thành, mặt trời cũng đã xuống núi, nghe thật tùy hứng.
Phục Đình nhìn vào đôi mắt đen của nàng, rất dứt khoát gật đầu: “Lên ngựa.”
Đội ngũ đã hộ tống Chiếm Nhi về trước, Tê Trì lên ngựa của Phục Đình, chỉ có hai người nên đi rất nhanh.
Phục Đình nắm dây cương, lúc ôm nàng trước ngực lao ra khỏi thành, mắt lại nhìn xuống viên trân châu nàng đeo trên cổ, nghĩ đến câu “còn không phải là đồ của thiếp sao” lúc nãy, bỗng nhớ ra, thứ này cũng là mua ở tiệm của nàng.
“Cái này, hồi đó là nàng cố ý?”
Tê Trì đáp khẽ: “Bị chàng phát hiện rồi.”
Chàng chỉ cảm thấy buồn cười, hèn gì lại bán rẻ như vậy.
…
Lúc này chẳng có hương khách đến chùa, trong chùa đang làm khóa thiền buổi tối.
Khi bọn họ xuống ngựa vào cổng, vẫn là trụ trì đích thân ra đón, dẫn bọn họ đến nơi thắp đèn Phật.
Trong Phật đường ánh lửa bập bùng, hoa đăng quây ở một nơi, chiếc này chen chiếc kia tựa như biển đèn.
Tê Trì nhìn chiếc đèn Phật nàng thắp cho anh trai lúc trước, nó vẫn được đặt ngay chính giữa. Ngoái đầu lại, trụ trì đã dâng chiếc đèn vừa làm xong đến, mời bọn họ thoải mái rồi lui ra khỏi Phật đường.
Nàng cầm trong tay, nhìn mấy con chữ dán bên trên, dù gì cũng là người đứng đầu đất Bắc nên bọn họ cố ý không viết tên, chỉ viết họ, một Phục một Lý, ghép lại với nhau.
Ánh mắt quét qua chữ Lý, bỗng nàng bật cười, bưng đèn trong tay, nhón chân lên, toan đặt cạnh ngọn đèn của anh trai.
Phục Đình nắm tay nàng, không để ánh lửa của những chiếc đèn bên dưới liếm váy nàng, duỗi tay ra nhận lấy, dễ dàng đặt lên, nhìn sang nàng: “Cười cái gì?”
Nàng nói: “Cười vì thiếp họ Lý.”
Rõ ràng xuất thân từ tông thất nhưng lại chẳng còn tôn vinh mà tông thất nên có, nhìn ngọn đèn của anh nàng là lại nhớ đến chuyện trước mắt, sao có thể không buồn cười được.
Phục Đình biết nàng đang nghĩ gì, giọng trầm trầm vang lên bên tai nàng: “Nếu nàng không mang họ Lý thì giờ đã không đứng đây với ta rồi.”
Ánh mắt Tê Trì chuyển từ ngọn đèn sang mặt chàng, nhìn vào mắt chàng, trong lòng lên xuống khó tả, giơ tay vén sợi tóc bên tai, khẽ gật đầu: “Ừm, chàng nói đúng.”
Cái cảm giác không cam tâm vừa xuất hiện đã bị câu nói của chàng đánh bay.
***
Lúc bước ra khỏi Phật đường thì trời đã tối đen.
Phục Đình ôm nàng lên ngựa rồi phi lên: “Chỉ thế thôi hả?”
Ý hỏi nàng còn muốn gì nữa không.
Tê Trì nói: “Chỉ là ý muốn đột xuất của thiếp thôi, nghĩ lại thì, lúc này A Nghiên đang đổ bệnh, thế mà hai ta còn chạy tới đây thắp đèn Phật, đúng là ngớ ngẩn.”
“Làm xong rồi mới nói, muộn rồi đấy.”
Nàng cười, cố ý nói vậy mà.
Phục Đình cầm dây cương, thúc ngựa rời đi.
Quay về phủ đô hộ, La Tiểu Nghĩa đã thu xếp xong, đang ở trong phủ đợi phục lệnh.
Thấy Tê Trì cười cười đi về hậu viện, hắn ở trong sảnh hỏi Phục Đình: “Tam ca dẫn tẩu tẩu đi giải sầu đấy à?”
Phục Đình nghĩ, chẳng qua là bù cho một chuyện chưa làm xong, giải sầu cái gì.
“Không biết sau này còn sẽ ra sao, chí ít muốn để nàng dễ chịu chút.”
Từ khi đến Lạc Dương tới nay, xảy ra chuyện này, đã lâu rồi chẳng thấy nàng cười.
La Tiểu Nghĩa không khỏi nghĩ đến hiện trạng của phủ Quang vương, thở dài cảm khái.
Bỗng Phục Đình nói: “Đệ nhớ bảo Tào Ngọc Lâm nhanh chóng đến gặp ta.”
La Tiểu Nghĩa vẫn nhớ lời chàng dặn, lập tức nghiêm túc: “Tam ca yên tâm, có khi A Thuyền đã đem tin về đợi huynh rồi, đệ đi truyền tin đây.”
Đang tính xoay người thì Phục Đình đã túm cổ áo hắn kéo lại: “Sổ nợ đâu rồi?”
La Tiểu Nghĩa nhớ trước khi đi chàng có nhắc một lần, nhưng về sau bị chuyện lên kinh xen ngang nên lại quên mất, nay nhắc lại, lập tức đi lấy.
…
Tê Trì đi thăm Chiếm Nhi trước, cu cậu đã ngủ khò ở chỗ nhũ mẫu.
Vừa quay về phòng thì Thu Sương đi tới, thấp giọng bẩm báo: “Gia chủ, Đại đô hộ vừa hỏi nô tỳ các cửa hàng gửi tiền của người ở đất Bắc, không rõ có phải nô tỳ nghĩ nhầm không mà cứ cảm thấy ngài ấy muốn đưa tiền cho người.”
Tê Trì suýt nữa đã nghĩ nhầm, chàng nhất quyết muốn tặng gì cho mình thật à?
Nhưng một lúc sau mới rõ là chuyện gì.
Thu Sương ra ngoài, nàng đi ra cửa, tới thẳng thư phòng, đúng lúc thấy La Tiểu Nghĩa rời đi.
Phục Đình đang đứng trong thư phòng, một tay đặt trên dây buộc tay áo quân phục, mắt nhìn chằm chằm cuốn sách đang trải mở trên bàn, nhác thấy nàng đi vào thì ngẩng đầu lên.
Tê Trì tới cạnh chàng, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay, nàng đã từng thấy rồi, đó là sổ sách La Tiểu Nghĩa ghi nợ.
“Bây giờ mà chàng còn cố trả tiền cho thiếp?”
Phục Đình là vì sợ nên mới muốn đưa cho nàng bây giờ, chàng nói: “Vốn cũng nên trả nàng, ta mà không giữ lời thì còn gì là đàn ông.”
Tê Trì nhìn mặt bên chàng, trên bàn thắp đèn, ánh đèn như đồ lại xương lông mày gồ lên của chàng, sống mũi cao ráo. Nàng cụp mắt nhìn ngón tay chàng đang đặt trên mép bàn, nói thật: “Thực ra thiếp chưa bao giờ muốn lấy tiền của chàng, thứ thiếp muốn lúc ấy vốn chẳng phải là tiền.”
Phục Đình biết chứ, nhưng vậy thì sao, sự thực là nàng đã xài tiền cho chàng, và cũng chính miệng chàng đã nói trả.
“Nói chuyện này làm gì?”
Tê Trì tựa vào bàn nhìn chàng: “Đây là thiếp nợ chàng,” Nàng dừng lại, thấp giọng nói: “Thiếp nợ chàng một câu thật lòng.”
Phục Đình nhìn sang.
Chàng chợt khép cuốn sổ lại, tiện tay quẳng nó đi rồi nắm lấy tay nàng.
Tê Trì bị chàng kéo đến trước giá treo, bên trên là bản đồ địa hình toàn cảnh đất Bắc đang được cuốn lại.
Phục Đình đưa tay kéo một cái, bản đồ rũ xuống, trải ra trước mắt.
Toàn bộ lãnh thổ rộng lớn của đất Bắc hiện ra, chàng giơ tay chỉ: “Từ nay về sau, trong tám phủ mười bốn châu ở đất Bắc này, phàm là mọi thứ dưới danh nghĩa Phục Đình ta thì đều thuộc về Lý Tê Trì nàng.”
Nói đoạn, chàng quay sang nhìn nàng: “Ta trả nàng thứ này.”
Cõi lòng chấn động, bỗng Tê Trì cảm giác như mình đã có được tất cả.