Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Áng chiều sau trưa trải ngoài khung cửa, một bóng người nhỏ bé đang lủng lẳng trong phòng, thỉnh thoảng lại thốt lên vài đơn âm.
Tê Trì ngồi trong phòng, ngoái đầu lại nhìn.
Chiếm Nhi đã mặc đồ dày, bọc lại tròn vo, lắc lư bắp chân khua khoắng đôi tay, lảo đảo đi về phía nàng.
Lúc sắp tới gần, nàng giang tay ôm lấy con.
Thu Sương đứng bên đỡ, cố mỉm cười nói: “Gia chủ nhìn xem, chưa gì tiểu lang quân đã biết đi rồi.”
Tê Trì chỉ gật đầu.
Hôm nay Thu Sương ôm Chiếm Nhi đến cạnh nàng vì muốn nàng thoải mái hơn, nhưng thấy nàng không lên tiếng thì cũng không biết nói gì được, đành im lặng cúi đầu, lùi bước ra cửa.
Nàng ta vừa đi thì Tào Ngọc Lâm tới, nhìn hai mẹ con trong phòng, một lúc sau mới nói: “Tam ca đang đến Lạc Dương, trước mắt vẫn thuận lợi, tẩu tẩu yên tâm.”
Tê Trì nhìn ra cửa, thỉnh thoảng nàng vẫn nhận được tin tức bên ngoài, chỉ là phòng thủ quá nghiêm ngặt, không thể ra ngoài được.
“Chàng bảo cô canh chừng ta chặt chẽ thế hả?”
Tào Ngọc Lâm quy củ đáp: “Đúng vậy, mong tẩu tẩu thứ lỗi. Tam ca đã dặn, nếu có bất lợi thì sẽ để ta hộ tống tẩu tẩu rút lui. Với gia sản của tẩu tẩu, sau này dù có đến đất nước khác vẫn sẽ sống tốt, như thế huynh ấy mới không lo cho sau này.”
Tê Trì ôm Chiếm Nhi, lẩm nhẩm câu không lo cho sau này hai lần, khóe miệng động đậy như muốn cười, song lại chẳng cười nổi: “Đúng thật, với gia sản ở ta, dù ở đâu cũng có thể sống tốt, chỉ là lúc đó có ra sao thì không ai biết cả.”
Tào Ngọc Lâm vẫn luôn quan sát sắc mặt nàng, tuy không đành lòng, nhưng do dự một lúc rồi vẫn nói: “Cho dù là thế, ta cũng không thể để tẩu tẩu ra khỏi phủ được…”
Tê Trì nhìn chằm chằm nàng ấy, không muốn từ bỏ: “A Thuyền…”
“Xin lỗi tẩu tẩu.” Tào Ngọc Lâm quỳ một chân xuống, cúi đầu ôm quyèn, cắt ngang lời nàng: “Quân lệnh như núi, dù tẩu tẩu có đem địa vị huyện chủ ra uy hiếp ta thì ta cũng chỉ đành mạo phạm.”
Bỗng Tê Trì đứng dậy, ngay tới Chiếm Nhi đang đứng vịn ghế cũng ngẩng mặt nhìn nàng, miệng ê a con chữ.
Nhưng Tào Ngọc Lâm chẳng nhúc nhích, vẫn quỳ bất động.
Ngón tay nàng nắm chặt, chằm chằm nhìn Tào Ngọc Lâm, một lúc lâu sau mới dịu lại.
Bởi cảm thấy không cần thiết, đây là lệnh của Phục Đình, Tào Ngọc Lâm là quân nhân, chỉ biết tuân theo, tội gì phải làm khó nàng.
“Được, vậy ta không rời khỏi phủ nữa.”
Tào Ngọc Lâm nghe thế thì ngẩng đầu lên, trên gương mặt đen không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại khá bất ngờ, như muốn xác định xem nàng nói thật hay giả.
Tê Trì bảo: “Ta có thể không ra khỏi phủ, thậm chí sau này nếu có chuyện thật thì cũng sẽ đưa Chiếm Nhi rời đi, nhưng bây giờ vẫn chưa đến bước đó, ta không thể cứ trơ mắt nhìn được.”
Nếu chỉ vì chính bọn họ thì đúng là nàng không muốn chàng mạo hiểm. Muốn ngăn chặn một kẻ tiểu nhân mà phải lao vào nguy hiểm lớn nhất thiên hạ này, rõ ràng chàng là anh hùng song lại cứ phải gánh tội danh phản đồ trên lưng, thậm chí có khi còn phải đánh cược cả tính mạng. Nếu đã vậy, nàng thà rằng chẳng làm gì.
Nhưng đây lại là vì đất Bắc, vì nước nhà, trong khoảnh khắc chàng nói ra chuyện thì nàng đã không thể ngăn cản được rồi.
Nếu đã chẳng thể làm được gì, nàng cũng không thể chỉ ngồi đây chờ đợi kết quả. Nàng nói rồi, dù không còn đường quay lại thì vẫn sẽ bước theo chàng.
Tào Ngọc Lâm đã hiểu ý nàng, đứng dậy: “Chỉ cần tẩu tẩu không ra khỏi phủ thì muốn làm gì, ta nhất định sẽ làm theo. Đây cũng là ý của tam ca, huynh ấy không bảo tẩu tẩu không được làm gì.”
Tê Trì nghe tới đây thì mới dễ chịu được phần nào, chàng không muốn nàng can thiệp ngoài mặt, càng không thể dẫn nàng theo, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
“Vậy cô giúp ta gửi tin đến chàng.”
“Tẩu tẩu muốn gửi tin gì?”
Tê Trì ôm Chiếm Nhi vào lòng, ngồi xuống bên bàn, nhấc bút viết ra giấy mấy hàng chữ, đoạn đưa cho nàng: “Chàng xem là sẽ hiểu, không biết có hữu dụng hay không, nhưng có thể thử một lần.”
Tào Ngọc Lâm đi tới, cầm trong tay nhìn qua, lập tức hiểu: “Tẩu tẩu là giúp tam ca, tất huynh ấy sẽ biết.”
Tê Trì im lặng ngồi yên.
Muốn binh gián thì phải có hùng binh thiết giáp, vào thời điểm này, nàng cũng chỉ có thể làm được những điều đó.
***
Ở ngoại ô cách thành Lạc Dương trăm dặm, đội ngũ của Phục Đình đang hạ trại ở đây.
Tất cả mọi người đều ăn mặc như dân chúng bình thường, giấu đi vũ khí, phân nhóm tiến về phía trước, đến đây tập hợp rồi mới dừng.
Sau đó lại âm thầm để ý đến động tĩnh của binh mã phủ đô hộ Thiền Vu.
Lạc Dương đông đô là một cửa ải rất khó đi qua, đằng sau chính là Trường An, nếu không thì phủ đô hộ Thiền Vu cũng sẽ không dừng bước ở đây.
Trời vừa tờ mờ, Phục Đình dẫn theo mấy người lao nhanh vào thành Lạc Dương.
Đường sá vừa được vẩy nước, các cửa tiệm cũng chỉ mới mở cửa.
Một nhóm người dừng lại ngoài một tiệm trà, Phục Đình xuống ngựa, nhìn qua tấm biển của hiệu buôn hình cá treo bên trong, tự ý đi vào.
Giẫm lên bậc thềm, đi lên phòng trà ở lầu trên, đã có người chờ sẵn.
Người nọ mặc viên lĩnh gấm màu lam thêu hình mây, đứng trước cửa sổ, xoay người lại, toàn thân toát lên sự cao quý nhưng trên mặt lại có vẻ mất tự nhiên: “Có vẻ Phục Đại đô hộ không nên xuất hiện ở Lạc Dương lúc này.”
Là Thôi Minh Độ.
Lúc tới đây Phục Đình đã thay quân phục trên người, mặc viên lĩnh kiểu Hán giống vậy, áo xanh rộng lớn, cầm roi ngựa phủi bụi bám trên vạt áo, tiện tay kéo vạt áo ra sau, nhìn y: “Có vẻ? Phải là nên mới đúng.”
Thôi Minh Độ chắp tay với chàng: “Thứ cho tại hạ lỡ lời, phải nói thẳng là không nên.”
Phục Đình đứng cách y hai bước, người cao hơn y nên lúc nhìn y có hơi cụp mắt: “Hà Lạc hầu không cần vòng vo nữa, ngươi cảm thấy ta không nên đến đây, chẳng lẽ cảm thấy Ung vương nên được lên ngôi?”
Thôi Minh Độ buông tay, một lúc sau mới nói: “Tuy Ung vương không đủ đức hạnh, song dẫu gì cũng là cháu ruột của thánh nhân, lại đã có con, nay đang trong tình hình cần hoàng trữ ổn định lòng dân, nếu được lập thật thì cũng dễ hiểu.”
“Một kẻ có thể cấu kết với Đột Quyết thì đâu chỉ không đủ đức hạnh.”
Thôi Minh Độ sững sờ, bất ngờ nhìn chàng, ấn đường nhíu lại như đang suy nghĩ, lúc mở miệng lại nhã nhặn: “Nếu thật như vậy thì cũng là thánh nhân tự có quyết định, thân là hạ thần chỉ đành tuân theo, không dám nhiều lời.”
Phục Đình trầm giọng nói: “Nếu Hà Lạc hầu nghĩ như vậy thật, thì ngày trước cần gì phải nhiều lời với phu nhân của ta ở đây.”
Nghe thấy câu này, Thôi Minh Độ biến sắc, trong mắt có sự khó xử. Lại nhìn Phục Đình, sắc mặt chàng vẫn bình thường, không có vẻ là muốn truy cứu, lập tức hiểu ra ý chàng muốn nói, sắc mặt thay đổi mấy bận: “Đại đô hộ có ý nói, ta còn có tư tâm?”
“Chuyện đó thì còn phải hỏi chính Hà Lạc hầu, lời nói khi đó của ngươi, ngoài áy náy ra còn có nguyên nhân nào khác không.”
Thôi Minh Độ hỏi lại: “Còn nguyên nhân gì?”
Phục Đình xoay roi ngựa, không nhìn y: “Mọi việc làm từ trước đến nay của thánh nhân, Hà Lạc hầu đều thấy cả, chắc hẳn đã nghĩ sẽ có ngày thủ đoạn như thế sẽ ập xuống đầu Thôi thị.”
Thôi Minh Độ cứng người.
Ý tứ của Phục Đình đã quá rõ, ngày trước y giúp đỡ Tê Trì, phải chăng vì lúc đó y đã có ý rời bỏ thánh nhân.
Một người thuộc đại gia tộc thì không thể làm việc mà không suy xét tới gia tộc của mình được, thì chắc chắn không có chuyện y nói ra những lời ngày trước mà không có suy tính.
Bầu không khí im lặng bao trùm.
Thôi Minh Độ cũng chẳng phản bác, chỉ là sự văn nhược và lưỡng lự hiện rõ trên mặt rồi cuối cùng lại biến mất, chỉ hờ hững như không.
Phục Đình nhìn y: “Ta chỉ nói về Ung vương đến đây thôi, nếu những gì ta nói với ngươi là sai, vậy coi như hôm nay hai ta chưa từng gặp nhau, sau này nghe theo lệnh trời. Còn nếu Hà Lạc hầu cũng không hoàn toàn xuôi theo thánh nhân thì có thể nghĩ xem, hạng người đó sao có thể leo lên đế vị, nếu hắn ta lên được thật, thì có lợi gì cho đất nước này, hay là cho ngươi.”
Lần đầu tiên Thôi Minh Độ thấy chàng nói nhiều tới thế, nhưng nghe ý thì có lẽ cũng chỉ nói một lần duy nhất đó thôi.
Bản thân y hiểu rõ, nếu không phải chuyện có nguyên nhân thì vị An Bắc Đại đô hộ này đã không đứng trước mặt y.
“Điều Phục Đại đô hộ muốn nói, ta đã rõ rồi.”
Thôi Minh Độ nhìn ra ngoài, những người Phục Đình dẫn đến đang chờ ở đó, góc áo như ẩn như hiện xuất hiện tại cửa ra vào, chàng thiếu niên trổ mã cao ráo, nhưng y chỉ thấy được bên mặt trầm tĩnh.
Y biết, Phục Đình muốn phò tá thế tử Quang vương lên ngôi.
Thực ra hành động của thánh nhân đã khiến Thôi thị cảm thấy bất an từ lâu, sự khổng lồ của Thôi thị tất cũng đã lọt vào tầm ngắm của thánh nhân. Còn Ung vương, lúc nịnh nọt chiếm tình cảm trước mặt thánh nhân là đã có ý né xa mọi người, Thôi thị chỉ là một trong số đó mà thôi, nếu để ông ta kế vị thật thì đúng là không có chỗ tốt.
Thôi Minh Độ biết rõ những điều này, thực tế cũng đã trăn trở từ lâu.
Chỉ là không ngờ khoảnh khắc thế này lại đến.
Sau một hồi cân nhắc, cho tới khi mặt trời ngoài cửa lên cao, y mới lại thi lễ với Phục Đình, khẩu khí ôn hòa: “Thật không ngờ ta lại có ngày hợp tác với Đại đô hộ.”
Phục Đình vẫn mang vẻ mặt cương nghị trầm tĩnh, như thể đã sớm liệu được.
…
Lúc nói chuyện xong thì mặt trời đã lên cao.
Cận vệ đi vào, thì thầm vào tai Phục Đình báo cáo lại tình hình trước mắt.
Phục Đình siết roi ngựa, gật đầu với Thôi Minh Độ.
Lời cần nói đã nói cả rồi, sau đây mới bắt đầu.
Toan xoay người đi thì Thôi Minh Độ bỗng nói: “Sao Đại đô hộ không nghĩ, hôm đó ta nói chuyện kia với huyện chủ là còn có tâm tư khác.”
Phục Đình khựng bước, nhưng chẳng buồn ngoái đầu: “Thế thì liên quan gì đến ta, điều cần nói ta đã nói từ lâu, tốt nhất Hà Lạc hầu nên nhớ kỹ.”
Nói rồi đi thẳng ra ngoài.
Thôi Minh Độ nhìn bóng lưng chàng biến mất, nghĩ, đúng là từ lâu chàng đã có lời.
Tê Trì mãi mãi là người phụ nữ của Phục Đình chàng, chớ kẻ nào muốn động đến.
Y đứng tại chỗ, bật cười tự giễu, y có tư cách gì nói ra câu này, còn có thể dựa vào ngọn gió đông này để bảo vệ cửa nhà Thôi thị là đã tốt lắm rồi.
Bây giờ thân là Hà Lạc hầu, đây không phải là chuyện y nên làm sao?
…
Ở dưới lầu, Phục Đình đã lên ngựa.
Lúc lao ra khỏi thành, tay chàng lại sờ vào bên hông, sờ phải mảnh giấy thì ngón tay gập lại.
Là thư Tào Ngọc Lâm phái người đưa đến, bảo rằng Tê Trì gửi cho chàng.
Nếu không phải vì tờ giấy này thì có lẽ chàng cũng đã chẳng tới đây.
Nhưng nếu được thế gia đại tộc như Thôi thị ủng hộ thì sẽ càng có thêm một phần thắng.
Chàng biết thể gì nàng cũng đi cùng mình, chẳng qua là đổi cách thức mà thôi.
***
Tào Ngọc Lâm bước ra từ một cửa tiệm ở phủ Hãn Hải, tức tốc chạy về phủ đô hộ.
Cửa phủ được trọng binh trấn giữ rất nghiêm ngặt, nàng đi thẳng vào nhà chính.
Tê Trì ngồi đợi trong phòng, nàng ta thấy thế thì cũng áy náy, đi tới nói: “Đã để tẩu tẩu đợi lâu.”
Tê Trì hỏi: “Làm xong chưa?”
Tào Ngọc Lâm đáp rồi, cẩn thận lấy một bọc khăn ở trong ngực ra, mở ra đưa tới.
Bên trong gói khăn chính là miếng ngọc bội hình cá của nàng.
Ngày trước chưa bao giờ mượn tay người dưới, nhưng hiện tại, nàng không thể không ra mặt.
Tê Trì nhờ nàng cầm nó đến tìm chưởng quầy Giải Cửu, nhờ y dựa theo căn dặn của chủ nhân, điều hành hoạt động trong cửa hàng.
Tuy Tào Ngọc Lâm đã làm xong chuyện nhưng sắc mặt không hề thả lỏng: “Nghe Giải Cửu kia nói, tẩu tẩu sắp đặt thế này thì sợ là sẽ khiến việc kinh doanh rối loạn, rất bất lợi cho tẩu tẩu.”
Tê Trì cất ngọc bội đi, “Giờ ở kinh thành mà càng loạn thì càng có lợi với chàng.”
Một khi khơi thông được Lạc Dương, đối mặt Trường An chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng dừng lại, hờ hững nói: “Nếu thua thật thì cũng là tất cả cùng thua, chút tổn thất này có đáng gì.”
Tê Trì ngồi trong phòng, ngoái đầu lại nhìn.
Chiếm Nhi đã mặc đồ dày, bọc lại tròn vo, lắc lư bắp chân khua khoắng đôi tay, lảo đảo đi về phía nàng.
Lúc sắp tới gần, nàng giang tay ôm lấy con.
Thu Sương đứng bên đỡ, cố mỉm cười nói: “Gia chủ nhìn xem, chưa gì tiểu lang quân đã biết đi rồi.”
Tê Trì chỉ gật đầu.
Hôm nay Thu Sương ôm Chiếm Nhi đến cạnh nàng vì muốn nàng thoải mái hơn, nhưng thấy nàng không lên tiếng thì cũng không biết nói gì được, đành im lặng cúi đầu, lùi bước ra cửa.
Nàng ta vừa đi thì Tào Ngọc Lâm tới, nhìn hai mẹ con trong phòng, một lúc sau mới nói: “Tam ca đang đến Lạc Dương, trước mắt vẫn thuận lợi, tẩu tẩu yên tâm.”
Tê Trì nhìn ra cửa, thỉnh thoảng nàng vẫn nhận được tin tức bên ngoài, chỉ là phòng thủ quá nghiêm ngặt, không thể ra ngoài được.
“Chàng bảo cô canh chừng ta chặt chẽ thế hả?”
Tào Ngọc Lâm quy củ đáp: “Đúng vậy, mong tẩu tẩu thứ lỗi. Tam ca đã dặn, nếu có bất lợi thì sẽ để ta hộ tống tẩu tẩu rút lui. Với gia sản của tẩu tẩu, sau này dù có đến đất nước khác vẫn sẽ sống tốt, như thế huynh ấy mới không lo cho sau này.”
Tê Trì ôm Chiếm Nhi, lẩm nhẩm câu không lo cho sau này hai lần, khóe miệng động đậy như muốn cười, song lại chẳng cười nổi: “Đúng thật, với gia sản ở ta, dù ở đâu cũng có thể sống tốt, chỉ là lúc đó có ra sao thì không ai biết cả.”
Tào Ngọc Lâm vẫn luôn quan sát sắc mặt nàng, tuy không đành lòng, nhưng do dự một lúc rồi vẫn nói: “Cho dù là thế, ta cũng không thể để tẩu tẩu ra khỏi phủ được…”
Tê Trì nhìn chằm chằm nàng ấy, không muốn từ bỏ: “A Thuyền…”
“Xin lỗi tẩu tẩu.” Tào Ngọc Lâm quỳ một chân xuống, cúi đầu ôm quyèn, cắt ngang lời nàng: “Quân lệnh như núi, dù tẩu tẩu có đem địa vị huyện chủ ra uy hiếp ta thì ta cũng chỉ đành mạo phạm.”
Bỗng Tê Trì đứng dậy, ngay tới Chiếm Nhi đang đứng vịn ghế cũng ngẩng mặt nhìn nàng, miệng ê a con chữ.
Nhưng Tào Ngọc Lâm chẳng nhúc nhích, vẫn quỳ bất động.
Ngón tay nàng nắm chặt, chằm chằm nhìn Tào Ngọc Lâm, một lúc lâu sau mới dịu lại.
Bởi cảm thấy không cần thiết, đây là lệnh của Phục Đình, Tào Ngọc Lâm là quân nhân, chỉ biết tuân theo, tội gì phải làm khó nàng.
“Được, vậy ta không rời khỏi phủ nữa.”
Tào Ngọc Lâm nghe thế thì ngẩng đầu lên, trên gương mặt đen không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại khá bất ngờ, như muốn xác định xem nàng nói thật hay giả.
Tê Trì bảo: “Ta có thể không ra khỏi phủ, thậm chí sau này nếu có chuyện thật thì cũng sẽ đưa Chiếm Nhi rời đi, nhưng bây giờ vẫn chưa đến bước đó, ta không thể cứ trơ mắt nhìn được.”
Nếu chỉ vì chính bọn họ thì đúng là nàng không muốn chàng mạo hiểm. Muốn ngăn chặn một kẻ tiểu nhân mà phải lao vào nguy hiểm lớn nhất thiên hạ này, rõ ràng chàng là anh hùng song lại cứ phải gánh tội danh phản đồ trên lưng, thậm chí có khi còn phải đánh cược cả tính mạng. Nếu đã vậy, nàng thà rằng chẳng làm gì.
Nhưng đây lại là vì đất Bắc, vì nước nhà, trong khoảnh khắc chàng nói ra chuyện thì nàng đã không thể ngăn cản được rồi.
Nếu đã chẳng thể làm được gì, nàng cũng không thể chỉ ngồi đây chờ đợi kết quả. Nàng nói rồi, dù không còn đường quay lại thì vẫn sẽ bước theo chàng.
Tào Ngọc Lâm đã hiểu ý nàng, đứng dậy: “Chỉ cần tẩu tẩu không ra khỏi phủ thì muốn làm gì, ta nhất định sẽ làm theo. Đây cũng là ý của tam ca, huynh ấy không bảo tẩu tẩu không được làm gì.”
Tê Trì nghe tới đây thì mới dễ chịu được phần nào, chàng không muốn nàng can thiệp ngoài mặt, càng không thể dẫn nàng theo, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
“Vậy cô giúp ta gửi tin đến chàng.”
“Tẩu tẩu muốn gửi tin gì?”
Tê Trì ôm Chiếm Nhi vào lòng, ngồi xuống bên bàn, nhấc bút viết ra giấy mấy hàng chữ, đoạn đưa cho nàng: “Chàng xem là sẽ hiểu, không biết có hữu dụng hay không, nhưng có thể thử một lần.”
Tào Ngọc Lâm đi tới, cầm trong tay nhìn qua, lập tức hiểu: “Tẩu tẩu là giúp tam ca, tất huynh ấy sẽ biết.”
Tê Trì im lặng ngồi yên.
Muốn binh gián thì phải có hùng binh thiết giáp, vào thời điểm này, nàng cũng chỉ có thể làm được những điều đó.
***
Ở ngoại ô cách thành Lạc Dương trăm dặm, đội ngũ của Phục Đình đang hạ trại ở đây.
Tất cả mọi người đều ăn mặc như dân chúng bình thường, giấu đi vũ khí, phân nhóm tiến về phía trước, đến đây tập hợp rồi mới dừng.
Sau đó lại âm thầm để ý đến động tĩnh của binh mã phủ đô hộ Thiền Vu.
Lạc Dương đông đô là một cửa ải rất khó đi qua, đằng sau chính là Trường An, nếu không thì phủ đô hộ Thiền Vu cũng sẽ không dừng bước ở đây.
Trời vừa tờ mờ, Phục Đình dẫn theo mấy người lao nhanh vào thành Lạc Dương.
Đường sá vừa được vẩy nước, các cửa tiệm cũng chỉ mới mở cửa.
Một nhóm người dừng lại ngoài một tiệm trà, Phục Đình xuống ngựa, nhìn qua tấm biển của hiệu buôn hình cá treo bên trong, tự ý đi vào.
Giẫm lên bậc thềm, đi lên phòng trà ở lầu trên, đã có người chờ sẵn.
Người nọ mặc viên lĩnh gấm màu lam thêu hình mây, đứng trước cửa sổ, xoay người lại, toàn thân toát lên sự cao quý nhưng trên mặt lại có vẻ mất tự nhiên: “Có vẻ Phục Đại đô hộ không nên xuất hiện ở Lạc Dương lúc này.”
Là Thôi Minh Độ.
Lúc tới đây Phục Đình đã thay quân phục trên người, mặc viên lĩnh kiểu Hán giống vậy, áo xanh rộng lớn, cầm roi ngựa phủi bụi bám trên vạt áo, tiện tay kéo vạt áo ra sau, nhìn y: “Có vẻ? Phải là nên mới đúng.”
Thôi Minh Độ chắp tay với chàng: “Thứ cho tại hạ lỡ lời, phải nói thẳng là không nên.”
Phục Đình đứng cách y hai bước, người cao hơn y nên lúc nhìn y có hơi cụp mắt: “Hà Lạc hầu không cần vòng vo nữa, ngươi cảm thấy ta không nên đến đây, chẳng lẽ cảm thấy Ung vương nên được lên ngôi?”
Thôi Minh Độ buông tay, một lúc sau mới nói: “Tuy Ung vương không đủ đức hạnh, song dẫu gì cũng là cháu ruột của thánh nhân, lại đã có con, nay đang trong tình hình cần hoàng trữ ổn định lòng dân, nếu được lập thật thì cũng dễ hiểu.”
“Một kẻ có thể cấu kết với Đột Quyết thì đâu chỉ không đủ đức hạnh.”
Thôi Minh Độ sững sờ, bất ngờ nhìn chàng, ấn đường nhíu lại như đang suy nghĩ, lúc mở miệng lại nhã nhặn: “Nếu thật như vậy thì cũng là thánh nhân tự có quyết định, thân là hạ thần chỉ đành tuân theo, không dám nhiều lời.”
Phục Đình trầm giọng nói: “Nếu Hà Lạc hầu nghĩ như vậy thật, thì ngày trước cần gì phải nhiều lời với phu nhân của ta ở đây.”
Nghe thấy câu này, Thôi Minh Độ biến sắc, trong mắt có sự khó xử. Lại nhìn Phục Đình, sắc mặt chàng vẫn bình thường, không có vẻ là muốn truy cứu, lập tức hiểu ra ý chàng muốn nói, sắc mặt thay đổi mấy bận: “Đại đô hộ có ý nói, ta còn có tư tâm?”
“Chuyện đó thì còn phải hỏi chính Hà Lạc hầu, lời nói khi đó của ngươi, ngoài áy náy ra còn có nguyên nhân nào khác không.”
Thôi Minh Độ hỏi lại: “Còn nguyên nhân gì?”
Phục Đình xoay roi ngựa, không nhìn y: “Mọi việc làm từ trước đến nay của thánh nhân, Hà Lạc hầu đều thấy cả, chắc hẳn đã nghĩ sẽ có ngày thủ đoạn như thế sẽ ập xuống đầu Thôi thị.”
Thôi Minh Độ cứng người.
Ý tứ của Phục Đình đã quá rõ, ngày trước y giúp đỡ Tê Trì, phải chăng vì lúc đó y đã có ý rời bỏ thánh nhân.
Một người thuộc đại gia tộc thì không thể làm việc mà không suy xét tới gia tộc của mình được, thì chắc chắn không có chuyện y nói ra những lời ngày trước mà không có suy tính.
Bầu không khí im lặng bao trùm.
Thôi Minh Độ cũng chẳng phản bác, chỉ là sự văn nhược và lưỡng lự hiện rõ trên mặt rồi cuối cùng lại biến mất, chỉ hờ hững như không.
Phục Đình nhìn y: “Ta chỉ nói về Ung vương đến đây thôi, nếu những gì ta nói với ngươi là sai, vậy coi như hôm nay hai ta chưa từng gặp nhau, sau này nghe theo lệnh trời. Còn nếu Hà Lạc hầu cũng không hoàn toàn xuôi theo thánh nhân thì có thể nghĩ xem, hạng người đó sao có thể leo lên đế vị, nếu hắn ta lên được thật, thì có lợi gì cho đất nước này, hay là cho ngươi.”
Lần đầu tiên Thôi Minh Độ thấy chàng nói nhiều tới thế, nhưng nghe ý thì có lẽ cũng chỉ nói một lần duy nhất đó thôi.
Bản thân y hiểu rõ, nếu không phải chuyện có nguyên nhân thì vị An Bắc Đại đô hộ này đã không đứng trước mặt y.
“Điều Phục Đại đô hộ muốn nói, ta đã rõ rồi.”
Thôi Minh Độ nhìn ra ngoài, những người Phục Đình dẫn đến đang chờ ở đó, góc áo như ẩn như hiện xuất hiện tại cửa ra vào, chàng thiếu niên trổ mã cao ráo, nhưng y chỉ thấy được bên mặt trầm tĩnh.
Y biết, Phục Đình muốn phò tá thế tử Quang vương lên ngôi.
Thực ra hành động của thánh nhân đã khiến Thôi thị cảm thấy bất an từ lâu, sự khổng lồ của Thôi thị tất cũng đã lọt vào tầm ngắm của thánh nhân. Còn Ung vương, lúc nịnh nọt chiếm tình cảm trước mặt thánh nhân là đã có ý né xa mọi người, Thôi thị chỉ là một trong số đó mà thôi, nếu để ông ta kế vị thật thì đúng là không có chỗ tốt.
Thôi Minh Độ biết rõ những điều này, thực tế cũng đã trăn trở từ lâu.
Chỉ là không ngờ khoảnh khắc thế này lại đến.
Sau một hồi cân nhắc, cho tới khi mặt trời ngoài cửa lên cao, y mới lại thi lễ với Phục Đình, khẩu khí ôn hòa: “Thật không ngờ ta lại có ngày hợp tác với Đại đô hộ.”
Phục Đình vẫn mang vẻ mặt cương nghị trầm tĩnh, như thể đã sớm liệu được.
…
Lúc nói chuyện xong thì mặt trời đã lên cao.
Cận vệ đi vào, thì thầm vào tai Phục Đình báo cáo lại tình hình trước mắt.
Phục Đình siết roi ngựa, gật đầu với Thôi Minh Độ.
Lời cần nói đã nói cả rồi, sau đây mới bắt đầu.
Toan xoay người đi thì Thôi Minh Độ bỗng nói: “Sao Đại đô hộ không nghĩ, hôm đó ta nói chuyện kia với huyện chủ là còn có tâm tư khác.”
Phục Đình khựng bước, nhưng chẳng buồn ngoái đầu: “Thế thì liên quan gì đến ta, điều cần nói ta đã nói từ lâu, tốt nhất Hà Lạc hầu nên nhớ kỹ.”
Nói rồi đi thẳng ra ngoài.
Thôi Minh Độ nhìn bóng lưng chàng biến mất, nghĩ, đúng là từ lâu chàng đã có lời.
Tê Trì mãi mãi là người phụ nữ của Phục Đình chàng, chớ kẻ nào muốn động đến.
Y đứng tại chỗ, bật cười tự giễu, y có tư cách gì nói ra câu này, còn có thể dựa vào ngọn gió đông này để bảo vệ cửa nhà Thôi thị là đã tốt lắm rồi.
Bây giờ thân là Hà Lạc hầu, đây không phải là chuyện y nên làm sao?
…
Ở dưới lầu, Phục Đình đã lên ngựa.
Lúc lao ra khỏi thành, tay chàng lại sờ vào bên hông, sờ phải mảnh giấy thì ngón tay gập lại.
Là thư Tào Ngọc Lâm phái người đưa đến, bảo rằng Tê Trì gửi cho chàng.
Nếu không phải vì tờ giấy này thì có lẽ chàng cũng đã chẳng tới đây.
Nhưng nếu được thế gia đại tộc như Thôi thị ủng hộ thì sẽ càng có thêm một phần thắng.
Chàng biết thể gì nàng cũng đi cùng mình, chẳng qua là đổi cách thức mà thôi.
***
Tào Ngọc Lâm bước ra từ một cửa tiệm ở phủ Hãn Hải, tức tốc chạy về phủ đô hộ.
Cửa phủ được trọng binh trấn giữ rất nghiêm ngặt, nàng đi thẳng vào nhà chính.
Tê Trì ngồi đợi trong phòng, nàng ta thấy thế thì cũng áy náy, đi tới nói: “Đã để tẩu tẩu đợi lâu.”
Tê Trì hỏi: “Làm xong chưa?”
Tào Ngọc Lâm đáp rồi, cẩn thận lấy một bọc khăn ở trong ngực ra, mở ra đưa tới.
Bên trong gói khăn chính là miếng ngọc bội hình cá của nàng.
Ngày trước chưa bao giờ mượn tay người dưới, nhưng hiện tại, nàng không thể không ra mặt.
Tê Trì nhờ nàng cầm nó đến tìm chưởng quầy Giải Cửu, nhờ y dựa theo căn dặn của chủ nhân, điều hành hoạt động trong cửa hàng.
Tuy Tào Ngọc Lâm đã làm xong chuyện nhưng sắc mặt không hề thả lỏng: “Nghe Giải Cửu kia nói, tẩu tẩu sắp đặt thế này thì sợ là sẽ khiến việc kinh doanh rối loạn, rất bất lợi cho tẩu tẩu.”
Tê Trì cất ngọc bội đi, “Giờ ở kinh thành mà càng loạn thì càng có lợi với chàng.”
Một khi khơi thông được Lạc Dương, đối mặt Trường An chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng dừng lại, hờ hững nói: “Nếu thua thật thì cũng là tất cả cùng thua, chút tổn thất này có đáng gì.”