Mọi người đều vây quanh Phùng Thu Minh Các đại thần sắc mặt nhìn đều không tốt , không biết là bởi vì lo lắng Phùng Thu Minh phát bệnh, hay là bởi vì Phùng Thu Minh đột nhiên bị kinh phong mà hoàng thượng phải lần nữa chọn một người đi Nam Trụ quốc. Lòng người vốn là ích kỷ, có thể có mấy người là thật tâm vì quốc gia?
Mấy vị thái y râu bạc xách theo hòm thuốc, vội vã chui vào đám người, giúp Phùng Thu Minh bắt mạch. Tần thái y chau mày, khổ sở lắc đầu một cái, nói: "Hoàng thượng, Phùng Thị Lang bệnh, phải dưỡng bệnh mấy ngày, không nên lặn lội đường xa."
Chuyện này làm sao lại trùng hợp như thế? Cố tình ngay lúc này mà phát bệnh! Tịch Khánh Lân không biến sắc, mắt nhìn Tịch Mân Sầm một cái. Gương mặt vẫn là băng sương như cũ, đối với mọi chuyện trên đại điện đều không để ý đến, Hoàng đệ có chủ ý gì?
"Đã như vậy, mấy vị thái y phải hảo hảo chữa trị cho Phùng Thị Lang. Trẫm sẽ sai một vị quan khác đi sứ, đưa Phùng Thị Lang trở về phủ." Tịch Khánh Lân khoát khoát tay, khiến mấy thị vệ nâng Phùng Thu Minh lên, rời khỏi đại điện.
Trải qua chuyện vừa rồi, trên đại điện lại rầu rĩ, ai cũng không dám mở miệng. Bởi sợ làm cho hoàng thượng chú ý, đem mình phái đi Nam Trụ quốc.
Đó là một loại độc dược, cũng không trí mạng, chỉ làm người khác co quắp một ngày. Đây là Mạn Duẫn ở trong hốc tối thư phòng phát hiện được, lực lượng của mình còn không đủ mạnh, chống lại cao thủ, liền không có năng lực tự vệ, cho nên nàng liền đem thuốc bỏ vào trong vạt áo, dùng làm phòng thân. Nhưng không nghĩ hôm nay, có thể thử công dụng của thuốc.
"Có đại thần nào tự nguyện đi sứ Nam Trụ quốc không?" Tịch Khánh Lân lần nữa ngồi trở lại long tọa, mắt nhìn xuống chúng thần. Tịch Khánh Lân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn ra một lý do, đó chính là hoàng đệ muốn tự đi sứ Nam Trụ quốc.
Ca múa trong lúc Phùng Thu Minh phát kinh phong cũng đã dừng lại, lúc này trên đại điện một mảnh yên tĩnh. Có mấy vị đại thần đứng ra, nhưng là cũng đã tuổi qua 60, ngay cả đi bộ cũng run lên, làm sao có thể đi sứ Nam Trụ quốc? Cho nên bị Tịch Khánh Lân cự tuyệt.
Chậm chạp không ai đứng ra, Tịch Khánh Lân tức giận đến mức muốn vỗ bàn. Mà Tịch Mân Sầm còn tỏ ra sự việc không liên quan đến mình, hắn hoài nghi mình đã đoán sai! Không phải hoàng đệ muốn tự đi sứ Nam Trụ quốc, ban nãy Chu Phi hạ độc là có ý gì!
"Mạn Duẫn muốn đi." Giọng nói thanh thúy ngây thơ, vang lên ở trên đại điện.
"Mạn Duẫn Quận chúa không phải nói đùa sao?" Doãn Thái Úy là người đầu tiên lên tiếng hoài nghi, những đại thần khác cũng nhìn về phía Mạn Duẫn, lộ ra vẻ không tin.
Một đứa bé tám tuổi, hiểu được cái gì gọi là đi sứ? Nam Trụ quốc, ngay cả bọn hắn cũng không dám đi. Một đứa bé thế nhưng chủ động đưa ra đề suất. Phải biết, nơi đó là Nam Trụ quốc, không khác gì Long Đàm Hổ Huyệt.
Mạn Duẫn không khẩn trương chút nào, từ Tịch Mân Sầm trong ngực lộ ra cái đầu nhỏ. "Hoàng thúc không phải hỏi, người nào tự nguyện đi sứ Nam Trụ quốc sao? Mạn Duẫn muốn đi." Chớp chớp đôi mắt to, một bộ bày ra ngây thơân khả ái, thật đáng yêu. Giống như chỉ cần Tịch Khánh Lân cự tuyệt, sẽ tổn thương linh hồn nhỏ bé của nàng.
Tịch Khánh Lân cũng thật thích đứa cháu gái nhỏ này, nhức đầu nhìn Mạn Duẫn, lòng thầm nói cháu gái nhỏ xem náo nhiệt gì chứ. Nhìn lên Tịch Mân Sầm, thế nhưng không có phản đối! Hắn càng thêm nhức đầu.
"Cháu gái nhỏ, lần này đi Nam Trụ quốc không phải chơi. Nếu cháu muốn đi chơi, hôm nào hoàng thúc sai Lý công công dẫn cháu tham quan trong hoàng cung vui đùa một chút." Tịch Khánh Lân thân thiết dịu dàng nói, muốn khuyên nhủ nàng.
"Mạn Duẫn biết, là đến đó để dự lễ khánh điển tân hoàng lên ngôi . Mạn Duẫn muốn đi, phụ vương cũng sẽ đi nha." Đôi mắt to không ngừng chơm chớp trong suốt mê người, không nhìn ra chút dấu hiệu nói láo nào.
Tịch Mân Sầm nhìn nữ nhi giả trang khờ dại trong ngực, cong môi tươi cười. Không muốn cầu xin hắn, lại sử dụng danh nghĩa của hắn mà tính toán hắn. Thật là một quỷ linh tinh. Chỉ là...... kỹ thuật diễn rất tốt.
Mặc dù bị nàng tính kế lần thứ nhất, nhưng có thể nhìn thấy nàng biểu lộ như vậy, tính ra cũng không uổng phí. Trọng điểm lại là câu nói sau cùng của Mạn Duẫn...... Phụ vương cũng sẽ đi ! Nếu Cửu vương gia tự mình đi sứ, còn ai dám phản đối?
Các đại thần vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cuối cùng không cần lo lắng đề phòng nữa rồi. Nhiều đại thần muốn tới đây mời rượu, thuận tiện làm quen. nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu tình của Tịch Mân Sầm thì tự giác lại lui trở về.
"Duẫn nhi, phụ vương khi nào nói qua muốn cùng đi Nam Trụ quốc?" Nhìn bốn phía không ai đến gần, Tịch Mân Sầm cúi đầu ở Mạn Duẫn bên tai nói.
Mạn Duẫn cởi ra vẻ mặt ngây thơ tinh khiết mới vừa rồi, không dám trực tiếp nhìn thằng vào ánh mắt của phụ vương. "Phụ vương nói, cơ hội phải tự mình tranh thủ. Nếu Duẫn nhi không nói như vậy, bọn họ sẽ để Duẫn nhi đi sao?"
Đáp án, tuyệt đối sẽ không. Lời nói của một đứa trẻ tám tuổi, người nào sẽ cho là thật? Chỉ có giả mượn danh nghĩa của Tịch Mân Sầm, nàng mới có thể đi sứ Nam Trụ quốc.
"Phụ vương là đang tức giận?" Khẽ giật giật vào áo của Tịch Mân Sầm, tuy trên mặt Mạn Duẫn thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thật có mấy phần lo lắng. Phụ vương là người nàng để ý nhất, nàng không muốn chọc giận hắn!
Tịch Mân Sầm lắc đầu một cái, vuốt ve từng sợi tóc của Mạn Duẫn, "Phụ vương không có tức giận."
Dạ yến tiếp tục tiến hành một canh giờ, đêm đó khi ngoài trời tối đen đến không thấy được năm ngón tay thì Tịch Khánh Lân mới để cho các đại thần tan họp trở về. Thời gian Đi Nam Trụ quốc, định tại hai ngày sau đó.
Bình luận facebook