Chân trời dần dần lộ ra những tia nắng đầu tiên, Tịch Mạn Duẫn bị đông lạnh cả đêm, tay chân đã cứng ngắc. Cây tùng lâm mặc dù không lớn, nhưng quẻ trận cũng là trải qua tỉ mỉ thiết kế mà thành. Mất hơn hai canh giờ, nàng mới lượn quanh ra rừng cây.
Tịch Mạn Duẫn biết mình không kiên trì được bao lâu, thân thể vốn không được dinh dưỡng đầy đủ, hôm nay lại bị đông lạnh cả đêm, đi vài bước, đã ho khan mấy tiếng. Nhìn rừng cây cuối tiểu lâu, Tịch Mạn Duẫn tiến lùi đều khó. Nếu như không đi vào, lấy thể lực của nàng, không thể nào dọc theo đường cũ trở lại phòng nhỏ. Nhưng nếu như đi vào......Làm sao biết được có nguy hiểm hay không. Tịch Mạn Duẫn dựa vào cây khô, hai mắt đã bắt đầu choáng váng. Thấy vậy cũng không phải nàng lựa chọn a! Đứng thẳng người, Tịch Mạn Duẫn hướng về phía trước nhảy mấy bước. Dát chi một tiếng, nhánh cây dưới chân vang lên, phía bên phải nhanh chóng bay ra một mũi tên, ngay sau đó là mười mấy mũi tên một lượt. Có cơ quan! Tuy là thể lực không được, đầu óc cũng lờ mờ phát giác ra. Bên ngoài tiểu lâu đã sắp đặt quẻ trận, dĩ nhiên đến bên trong tiểu lâu cơ quan chẳng phải là nhiều hơn? Hướng bên phải tránh, rừng tên rậm rạp chằng chịt đảo mắt phóng tới. Tịch Mạn Duẫn nghiêng người, tay mắt lanh lẹ níu lại một mũi tên thiếu chút nữa xuyên qua cánh tay nàng. Trong lòng âm thầm may mắn, may mà trước kia cảm thấy thân thể kém, luôn chăm chỉ luyện tập lại mấy chiêu thức vẫn còn nhớ từ kiếp trước, rèn luyện thân thể. Thân thể này mặc dù kém, nhưng sự linh hoạt rất cao.
"Vương Gia, có người xông vào tiểu lâu." Chu Phi bước chạy lên tiểu lâu thật nhanh, bàn tay nắm bội kiếm bên hông, thái độ rất nghiêm túc và khô khan. Đứgg trước hàng rào của tiểu lâu là một nam tử trẻ tuổi, mái tóc đen bóng thẳng mượt, chảy xuống bên hông. Chu Phi không dám ngẩng đầu nhìn người nọ, ánh mắt theo hàng rào nhìn về phía rừng cây, tầm mắt rơi vào bóng dáng của người đang tránh né mưa tên.
Trong rừng cây tràn ngập sương mù, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, những thứ khác nhìn không rõ lắm. Thì ra là Vương Gia đã phát hiện.
"Là ai?" Người nọ xoay người, trên người chỉ khoác một cái áo hòa lẫn trong bóng đen, y phục mỏng manh giữa khí trời rét lạnh, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy lạnh. Thế nhưng khi bóng dáng xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn, giống như băng tuyết ngàn năm không thay đổi.
"Thuộc hạ đã phái người đi thăm dò, phải bắt giữ người nọ ngay." Tiếng nói vừa dứt, dưới tiểu lâu truyền đến một tiếng kêu đau.
Tịch Mạn Duẫn che bị chỗ bị mũi tên lướt qua đầu vai, thể lực cạn kiệt, làm tốc độ của nàng chậm lại, mà mũi tên bắn tới càng ngày càng nhiều.
"Chẳng lẽ..... Là một đứa trẻ?" Chu Phi không tin xoa mắt, xuyên thấu qua sương mù, bóng dáng người kia không cao, một đầu tóc đen tán lạc, tỏ rõ đây là một đứa bé. Một nữ hài tử thật sự có thể đi ra quẻ trận! Còn có thể trong mưa tên mà sống lâu như vậy! Thật không thể tưởng tượng nổi.
Đang chuẩn bị xin phép Vương Gia nên xử lý đứa nhỏ này như thế nào, quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Vương Gia đã biến mất. Tịch Mạn Duẫn nhìn phía trước mặtlà rừng tên rậm rạp chằng chịt, cũng không còn bao nhiêu hơi sức đi tránh né. Dù sao xuyên qua, lại sống thêm được tám năm, ông trời muốn đem sinh mệnh này lấy lại, cũng không có lỗi gì, tại sao không thản nhiên tiếp nhận?
Tịch Mân Sầm nghe được là một đứa bé thì lại cảm thấy kinh ngạc, khắp thiên hạ người có thể đi ra phiến rừng cây kia thật sự không có mấy ai. Hôm nay lại bị một đứa bé phá được, nhất thời hắn đối với đứa nhỏ này sinh ra một chút hứng thú.
Mà lúc nhìn thấy đứa bé trước mắt, lạnh nhạt tiếp nhận cái chết sắp đến, lại không thể không nghi ngờ. Mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, đối mặt với mưa tên vì sao không có khiếp đảm, tại sao ở trên mặt nàng, phủ đầy một cỗ tang thương?
"Thật có thể nhìn thấu sinh tử?" Thanh âm lạnh lẽo vang lên ở bên tai.
"Nhìn thấu sao? Dĩ nhiên không phải." Cơ hồ là bật thốt lên, nàng nếu thật có thể nhìn thấu sinh tử, sẽ mỗi ngày chịu được bà vú khấu trừ thức ăn, mỗi ngày ở phòng nhỏ bị đông cứng tay chân sao?
Bên hông đột nhiên bị một sức lực nắm chặt, trời đất quay cuồng, Tịch Mạn Duẫn đụng vào một lồng ngực ấm áp. Mà mũi tên cách bọn họ chỉ có một thước, lại giống như đụng vào một cỗ phản khí bị bắn ngược trở về.
Lúc Tịch Mạn Duẫn kinh ngạc về võ công của người này, nháy mắt sau đó, địa phương bọn họ đứng đã dời đến trên tiểu lâu. Một bàn tay to đè lại đầu vai đang chảy máu của nàng, "Đau không?"
Tịch Mạn Duẫn nhìn chằm chằm mặt của người nọ, theo bản năng gật đầu một cái, căn bản không ý thức được nàng còn đang trong ngực của người kia.
Chu Phi trợn to hai mắt, không nghĩ tới Vương Gia thế nhưng lại cứu đứa bé không giống ai này. Nhưng những thứ này đều không phải là mấu chốt, mấu chốt là Vương Gia ôm đứa bé này! Vương Gia ngay cả đứa nhỏ ruột thịt của mình cũng không ôm qua lần nào.
Dán lên lồng ngực ấm áp, tri giác của Tịch Mạn Duẫn bắt đầu khôi phục từ từ. Mặt trời đỏ rực nhú lên sau rừng cây, dần dần leo lên phía chân trời, đuổi đi một chút băng hàn còn sót lại.
"Vương Gia, nên vào triều sớm rồi." Chu Phi nhắc nhở một tiếng.
Tịch Mân Sầm gật đầu, nhìn thấy tiểu nữ hài chỉ mặc một cái áo đơn màu trắng, không thể không nhíu mày. "Đi chuẩn bị một bộ y phục, mặc vào cho nàng. Trước lúc bổn vương trở về, phải chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt." Tịch Mân Sầm phân phó nói, ôm đứa bé đi vào trong nhà. Mỗi một góc của gian phòng, đều đặt lò lửa, vừa mới vào nhà, từng trận ấm áp giống như thủy triều vọt tới bao quanh nàng.
Chu Phi có chút khó xử, tại sao Vương Gia dường như rất quan tâm đứa nhỏ này? Nhưng mệnh lệnh của Vương gia, hắn không thể cãi lời. Trước khi hiểu Vương Gia tính toán gì, hắn cũng chỉ có thể phục tùng. Tịch Mân Sầm thích thanh tĩnh, chỗ tiểu lâu này là địa phương nghỉ ngơi của hắn. Trừ một tên hộ vệ là Chu Phi, những người khác toàn bộ ở lại ngoài rừng cây, mà Tịch Mân Sầm ngoại trừ ngủ ở chỗ này, những lúc khác đều ở bên ngoài. Nếu như người áo đen kia may mắn thoát được, đối mặt không phải là cửa sau vương phủ, mà là đông đảo thủ vệ của Tịch Mân Sầm. Trong thâm tâm của Tịch Mạn Duẫn mặc niệm cho người áo đen một chút, đường thoát thân quả thật rất gian nan a.
Tịch Mạn Duẫn nằm cọ xát vào trong ngực hắn, nam nhân còn quá trẻ này, là phụ thân trên sinh lý của nàng? Có liên hệ máu mủ với nàng? Cửu vương gia Tịch Mân Sầm máu lạnh vô tình trong truyền thuyết? Đối chiếu một chút về gương mặt của hai người bọn họ, Tịch Mạn Duẫn cảm thấy tuyệt không giống. Hắn là loại nam tử có ngũ quan kiên nghị, chỉ là liếc mắt nhìn, cũng biết đây là loại người mạnh mẽ lại vô cùng tự tin kiêu ngạo, dĩ nhiên, hắn có tư cách kiêu ngạo. Trên triều đình cơ hồ tất cả quân quyền, toàn bộ nắm giữ trong tay của nam nhân này. Có thể nói như thế này, người nam nhân này hắt hơi một cái, đại thần của triều đình liền muốn run rẩy theo.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Tịch Thiên Sầm để đứa bé xuống, tỉ mỉ quan sát nàng. "Mấy tuổi?" "Tám tuổi." Tịch Mạn Duẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, cũng muốn xem thử phụ thân trên danh nghĩa của nàng tám năm qua có còn nhớ đến sự tồn tại của nàng hay không. Tám tuổi sao? Tịch Mân Sầm ngắt cánh tay của nàng, nhìn giống như chỉ có sáu tuổi. "Ngoan ngoãn sống ở chỗ này, trước lúc Bổn vương chưa trở lại, không cho phép ra khỏi phòng." Tịch Mân Sầm đứng lên, đi ra phía ngoài. Cửa phòng đóng lại, Tịch Mạn Duẫn nhìn xung quanh gian phòng, bố trí rất đơn giản, mỗi một món đồ bình thường xem như đẹp mắt, lại trân quý phi phàm. "Tra thân phận của đứa nhỏ kia một chút, Bổn vương muốn tin tức xác thực." Tịch Mân Sầm vừa đi ra tiểu lâu, vừa phân phó Chu Phi. Đứa bé này, hắn rất cảm thấy hứng thú.
Bình luận facebook