Trên đất tán loạn từng món từng món xiêm y nữ nhân làm cho Tịch Mân Sầm nhìn thấy liền cau mày, cả người giống như từ trong hầm băng đi ra, cảm thụ được khí lạnh như thật, nhìn lại trên giường, không ngoài dự đoán, thật sự có nữ nhân đưa tới cửa.
Nhưng bảo bối nhà mình đâu rồi? Đảo mắt một lượt qua phòng nhưng không hề thấy bóng người muốn tìm.
"Cửu... Cửu Vương gia." Một tiếng gọi có vẻ xấu hổ, khiến ánh mắt lợi hại của Tịch Mân Sầm nhìn sang.
Đôi má của nữ tử như bị nung đỏ, trái tim cũng nhảy thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phong thái của Cửu Vương gia đã đủ khiến cho ngàn vạn thiếu nữ si mê lưu luyến.
Lúc nghe hoàng huynh hạ lệnh tiến hành chuyện tối nay, trong lòng nàng thật ra cũng rất mong mỏi. Sự việc mà không ai dám hy vọng xa vời thế mà lại rơi vào người mình, sao mà may mắn đến thế. Tuy rằng bị đẩy ra làm một công cụ chính trị nhưng trong lòng nàng hưng phấn khác thường, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Tịch Mân Sầm đi tới hướng giường, nhưng không phải bởi vì tiếng gọi dịu dàng tình tứ của nữ tử kia, mà là do hắn phát hiện dưới sàn nhà có vết đồ đạc bị kéo lết, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Tịch Mân Sầm từ trước đến giờ luôn chú ý từng chi tiết xung quanh mình, cho nên một vết kéo như vậy không thể thoát được ánh mắt của hắn.
Nhìn hai chân Phụ Vương đi về phía giường lớn, trong lòng Mạn Duẫn quặn đau gay gắt. Chẳng lẽ Phụ Vương cũng không kháng cự nổi sắc đẹp dụ hoặc sao?
Mạn Duẫn rất muốn chui ra ngăn cản, nhưng thân thể giống như bị rót chì, nặng nề trì trệ đến muốn động một ngón tay cũng khó khăn.
Đứa nhỏ này núp dưới sàng làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn nhìn mình hưởng dụng thức ăn ngon đưa tới cửa hay sao mà tự núp dưới giường để nghe lén?
Nghĩ trong lòng Mạn Duẫn có ý định này, quả đấm của Tịch Mân Sầm nắm lại thật chặt. Nuôi lâu như vậy mà còn chưa có dưỡng cho thuần hay sao?
Tịch Mân Sầm ngồi lên giường, cố ý đá đá chân giường. Giường lớn nhẹ nhàng rung lên một chút, làm cho lòng Mạn Duẫn cũng run rẩy theo.
"Thất Công chúa Nam Trụ đấy à?" Mấy ngày trước đây tham gia dạ yến, Tịch Mân Sầm đã từng gặp qua nàng ta.
Tài năng và diện mạo của vị Công chúa này xuất chúng nhất trong tất cả các vị Công chúa của Nam Trụ quốc. Vốn hắn định sau khi thương nghị thành công sẽ có một cuộc hôn nhân liên minh với Nam Trụ quốc, khiến minh ước giữa hai nước càng thêm vững chắc.
Dạ yến hôm đó chẳng qua mình chỉ nhìn nàng ta mấy lần, thế mà Nam Trụ Hoàng đã không kịp đợi mà đưa người tới rồi?
Đáng tiếc... Hắn ta tính toán lầm rồi! Kết thân thì sẽ có kết thân, nhưng không phải kết thân với hắn. Loại hôn nhân chính trị này hắn chẳng hiếm lạ gì. Cho dù muốn dùng người để kết thân hai nước, thì người nên hy sinh hạnh phúc cũng phải là hoàng huynh. Dù sao đi nữa hậu cung của huynh ấy đã có ba ngàn người đẹp rồi, thêm vào một nữ nhân nữa cũng chẳng phải chuyện đại sự gì.
Thân thể Thất Công chúa Sử Tây Cần khẽ run, cách ván giường mà Mạn Duẫn cũng có thể cảm nhận được nữ nhân này đang kích động. Mạn Duẫn vùi đầu trong khuỷu tay, cố gắng hết sức để phong bế ngũ quan của mình, để không nhìn không nghe được bất cứ cái gì.
Là con gái của người, sao có thể hạn chế hạnh phúc của Phụ Vương được? Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, không phải sao? Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn, là bởi vì sao?
Dưới sàng không phát ra một tiếng động nào, Mạn Duẫn càng trốn tránh, càng khiến lửa giận của Tịch Mân Sầm bốc càng lớn.
Sắc mặt Tịch Mân Sầm âm trầm nhìn Thất Công chúa trên giường, giống như nhìn một món vật phẩm không có sinh mệnh của riêng mình. "Từ khi nào Thất Công chúa lại học chiêu mồi chài nam nhân của nữ tử thanh lâu vậy?" Lời nói vô cùng lạnh lẽo.
Thân thể Sử Tây Cần càng run dữ dội hơn, rụt về giữa giường. Cửu Vương gia thế mà lại đánh đồng nàng với những kẻ kỹ nữ hạ tiện?
"Hồi vương gia, do hoàng huynh hạ lệnh Tây Cần tới hầu hạ Vương Gia." Thất Công chúa ngượng ngùng trả lời.
Cửu Vương gia xuất hành không mang theo nữ nhân, không phải là cho nàng cơ hội đó sao?
Trên thiên hạ này chẳng có nam nhân nào có thể giữ được tự chủ trước sắc đẹp cả. Nam nhân có thể làm Liễu Hạ Huệ, thật sự rất ít. Nam nhân có thể thủ thân, càng ít.
Thân thể không mảnh vải che thân trưng ra trước mặt Cửu Vương gia, hai chân khẽ cong lại dường như còn có mấy phần xấu hổ. Một hình ảnh sinh sắc sinh hương như vậy nếu đặt ở trước mặt nam nhân khác chỉ sợ đã không cầm giữ được từ lâu. Nhưng nhìn ánh mắt Cửu Vương gia lúc này, vô cùng trong suốt rõ ràng, không hề có một tia bị chao đảo nào.
Mặt Thất Công chúa lộ vẻ xấu hổ cũng có chút tức giận, danh môn công tử theo đuổi nàng chẳng phải ít, chẳng lẽ sức quyến rũ bản thân lại giảm bớt rồi hay sao?
Tịch Mân Sầm vẫn ngồi yên không chút cử động, lẳng lặng bên mép giường, ngón tay đặt trên đùi gõ theo một tiết tấu nào đó như đang đợi cái gì.
Chẳng lẽ là muốn nàng hạ mình chủ động sao? Thất Công chúa nghĩ như vậy. Hoàng huynh đã phân tích hết lợi hại của chuyện này cho nàng nghe, chuyện hôm nay nhất định phải thực hiện cho bằng được.
Thất Công chúa rướn lên ôm lấy cổ Tịch Mân Sầm, thân thể trần trụi mài cọ vào người Tịch Mân Sầm như muốn ma sát lên dục hỏa.
Ngón tay Tịch Mân Sầm hơi dừng lại, trong mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cứ mặc cho Thất Công chúa tự biên tự diễn phát ra thanh âm mê người. Nếu như thanh âm mê người này đổi thành của 'người nào đó' thì nói không chừng Tịch Mân Sầm sẽ dao động, nhưng nữ nhân trước mắt dù sao cũng không phải là nàng.
Mạn Duẫn cắn môi mạnh hơn, Phụ Vương... sẽ bị cướp đi sao? Đôi môi đỏ mọng bị cắn đến bật máu tươi, nội tâm Mạn Duẫn mâu thuẫn, giãy giụa.
Không thể, Phụ Vương chỉ có thể là của một mình nàng, không thể để cho kẻ khác cùng hưởng! Khi trong lòng nảy ra cái ý nghĩ này, Mạn Duẫn dọa chính mình đến nhảy dựng. Từ khi nào mong muốn chiếm giữ của mình đối với Phụ Vương trở nên mạnh như vậy?
Quả đấm càng nắm càng chặt, nàng tuyệt không thể tránh né chính bản thân mình. Làm trái tâm nguyện của bản thân, Mạn Duẫn không muốn làm.
Bùm, Mạn Duẫn vừa khởi động người thì cái trán đụng phải ván giường. Bụm cái trán bị đụng đau, Mạn Duẫn bò ra từ dưới sàn.
Mạn Duẫn vừa mới lộ nửa cái đầu ra khỏi gầm giường thì Tịch Mân Sầm lập tức đẩy Thất Công chúa đang quấn trên người ra, đứng lên nói: "Chịu ra rồi à?" Ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm đứa trẻ toàn thân bẩn thỉu trên đất.
Mạn Duẫn thậm chí có thể nhìn thấy khí lạnh bốc ngùn ngụt từ trên đầu Phụ Vương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nhìn Phụ Vương rồi quét qua toàn thân trần truồng của Thất Công chúa, vẻ chán ghét không chút nào che giấu.
"Phụ Vương, người sớm biết ta núp ở gầm giường rồi à?" Đúng vậy, nãy giờ Phụ Vương vẫn ngồi ở bên giường chính là để chờ mình chui ra ngoài.
Thất Công chúa không biết bên trong phòng còn có người núp, kéo chăn bông qua che kín thân thể, vẻ mặt hoảng sợ và không biết phải làm sao.
"Chứ nữ nhi nghĩ thế nào?" Tịch Mân Sầm khoanh tay trước ngực. Bước đến gần mới phát hiện đôi môi của bé con bị cắn đến bật máu, hắn liền ôm lấy Mạn Duẫn, dùng ống tay áo lau vết máu cho nàng, nỗi tức giận tột đỉnh vừa rồi lập tức biến thành hư không.
Hắn còn tưởng đứa nhỏ này tuyệt không để ý, bây giờ xem ra là nàng đang ẩn nhẫn đó thôi. Có thể chịu đựng lâu như vậy, thật không dễ dàng chút nào.
"Phụ Vương, vì sao hoa đào của Phụ Vương đi đến đâu cũng có thể nở rộ vậy?"
Ở Phong Yến quốc thì mỹ nhân bó thành bó lớn đưa tới cửa, hiện tại đến Nam Trụ quốc thì ngay cả Công chúa cũng được đưa tới.
Vẻ mặt mới rồi còn âm trầm giờ đã xuất hiện một chút nhu tình. Nhưng một ít nhu tình còn sót lại của Tịch Mân Sầm toàn bộ chỉ dành cho đứa bé mới tám tuổi này.
"Lời này nghe chua quá, Duẫn nhi ghen à?"
Cảm giác trong lòng Mạn Duẫn thật sự có vài phần axit a-xê-tic, nhưng có điều Mạn Duẫn không biết cái từ "ghen" này chỉ có thể dùng trong tình yêu nam nữ. Nên lập tức hào phóng gật đầu, "Vâng."
Tịch Mân Sầm bị chọc cười, bật ra tiếng cười hiếm thấy.
Tự mình ghen thôi mà, có đáng để Phụ Vương cười không? Cảm giác hình như mình lại bị đùa cợt, Mạn Duẫn nhăn nhó khuôn mặt, hung hăng túm một mớ tóc đen của Phụ Vương, không cho hắn cười nữa.
Da đầu Tịch Mân Sầm bị túm lôi thật mạnh, biết đứa nhỏ này thẹn quá thành giận, ngưng cười, nhưng từ khóe mắt cong lên có thể nhìn ra hắn đang vô cùng cao hứng.
Thất Công chúa bị người ta ngó lơ, khó chịu túm chặt chăn bông, đôi tay giận đến phát run, nhưng không dám lên tiếng một câu nào.
Tịch Mân Sầm đột nhiên xoay người ra hướng cửa phòng, "Tới nhanh như vậy à!"
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân đang gấp gáp chạy đến, khoảng cách chắc còn hơi xa, nếu không nhờ ban đêm yên tĩnh thì Mạn Duẫn thật sự cũng không thể nghe thấy tiếng vang này.
Tiếng bước chân rất nhiều, rất lộn xộn, có thể đoán được có ít nhất ba mươi người.
Thất Công chúa cõi lòng đầy hy vọng nhìn về phía cửa phòng, chỉ cần hoàng huynh dẫn người tới đây, cho dù tối nay nàng không thành công, nhưng vì danh tiết của nàng, Cửu Vương gia cũng không thể không cưới nàng.
Đoán ra ý tưởng của nữ nhân này, khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại của Mạn Duẫn thoáng qua một tia âm hiểm. Cái loại bắt gian tại giường kiểu này, nàng đã từng thấy nhiều lắm rồi.
"Phụ Vương..." Liếc mắt nhìn nhau với Tịch Mân Sầm, hai người đều âm thầm có tính toán trong lòng.
Bình luận facebook