Mạn Duẫn chấn động toàn thân, tiếp tục tránh sau bình phong nghe lén.
Tròng mắt Doãn Thái úy đảo lia đảo lịa. Ai cũng đều nói Cửu Vương gia là kẻ vô tình, nhưng hôm nay nhìn thấy thì có thể biết, nam nhân này cực kỳ trân trọng đứa nhỏ của mình. Doãn Linh Chỉ mới hoài thượng đứa nhỏ, thái độ của Cửu Vương gia đã chuyển biến khác xưa ngay. Xem ra mỗi người đều có nhược điểm, nam nhân này cũng không ngoại lệ.
"Con rể à, lão phu còn nhớ rõ năm đó ngươi tài hoa như thế nào, thật sự là một người xuất sắc nhất trong số các hoàng tử của tiên đế. Ngay cả đương kim Hoàng Thượng so ra cũng kém ngươi. Nếu tiên hoàng không bất công, ngôi vị Hoàng Đế này khi nào thì đến phiên hắn ngồi." Doãn Thái úy nâng chung trà lên nói lời thấm thía.
Dụng ý kiểu Tư Mã Chiêu* này ngay cả người qua đường cũng đều biết.
(Tư Mã Chiêu chi tâm: dụng ý của Tư Mã Chiêu. Bắt nguồn từ điển tích trong Tam Quốc Chí. Tư Mã Chiêu là đại tướng nước Ngụy, nắm giữ binh quyền, có ý muốn dần dần thu tóm quyền hành về tay mình rồi tiếm ngôi Vua.)
Mạn Duẫn lắc đầu nguầy nguậy. Lão hồ ly Doãn Thái úy này sợ là giờ đã hết nhẫn được rồi.
Tịch Mân Sầm tỏ vẻ tiếc hận, "Cũng không có biện pháp nào! Cho dù bổn Vương và Hoàng huynh đều do mẫu hậu sinh ra, nhưng hắn là trưởng tử, ngôi vị Hoàng Đế nhất định phải là của hắn, chẳng trách ai được."
Lời này nói ra nghe thập phần đau lòng.
Mạn Duẫn lập tức hiểu được mục đích của lão hồ li lần này là gì... Muốn giật dây cho Phụ Vương tạo phản đây mà!
"Con rể, ngươi nói lời này không đúng rồi. Có câu nói, anh hùng không hỏi xuất xứ. Ngươi có năng lực, chẳng lẽ còn sợ không nắm vững được giang sơn? Đương kim Hoàng Thượng nói trắng ra chỉ là một thư sinh yếu đuối! Những năm gần đây, giang sơn Phong Yến tất cả đều là do ngươi dùng mồ hôi xương máu của chính mình bảo vệ, dựa vào cái gì mà hắn có thể chiếm lấy giang sơn ngồi trên thiên hạ, còn ngươi chỉ là một Vương gia thôi!" Doãn Thái úy vỗ án thư, làm như vô cùng bất bình thay Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm cười lạnh trong lòng, lão hồ li này thật đúng là xuất hết công phu diễn trò. Nếu là đổi thành một Vương gia nào khác, không chừng đã bị thái độ chân thành của hắn thuyết phục.
"Nhạc phụ, lời này không thể nói, vạn nhất tai vách mạch rừng..." Tịch Mân Sầm thở dài như muốn bịt miệng Doãn Thái úy đừng nói lung tung kẻo tai vạ.
Doãn Thái úy làm sao lại để hắn thực hiện được, lắc lắc đầu, "Tất cả những gì ngươi làm cho Phong Yến quốc, dân chúng đều thấy rõ ràng trong mắt. Ngươi có đi lên ngôi vị Hoàng Đế cũng là vì mục đích chung mà thôi. Nếu cứ để cho tên Tịch Khánh Lân kia ngồi trên long ỷ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Phong Yến quốc sẽ bị mất ở trong tay hắn. Sao ngươi không vì dân chúng mà ngẫm lại đi!"
Lời này được nói ra một cách vô cùng uyển chuyển, lại cực kỳ có sức thuyết phục. Suy nghĩ vì dân chúng cái gì, tất cả chẳng qua là Doãn Thái úy bịa ra để giật dây Phụ Vương mà thôi. Dưới sự thống trị của Hoàng bá bá, cuộc sống của dân chúng Phong Yến dễ chịu thoải mái biết bao nhiêu.
"Quân chính là quân, thần chính là thần, nhạc phụ, chúng ta không thể thay đổi." Tịch Mân Sầm vẫn lạnh như băng, nhưng Mạn Duẫn lại có thể nghe ra được vẻ không cam lòng bên trong. Không thể không nói, cho dù Phụ Vương giả vờ, hành động cũng cực kỳ như thật.
"Ngươi chẳng lẽ cứ thế cam tâm không chịu thay đổi? Theo lão phu biết, năm đó bổn ý của tiên hoàng là hạ chỉ phong ngươi làm Hoàng Đế!" Doãn Thái úy vì kích động mà hít thở gấp gáp, cố nhịn đau mà đưa tay đấm ngực tiếc hận.
Tịch Mân Sầm giả vờ khiếp sợ nhìn Doãn Thái úy, hỏi: "Lời này có ý gì?"
Doãn Thái úy thở dài một tiếng, lắc đầu ra vẻ bất mãn thay Tịch Mân Sầm, "Lão thần lăn lộn vài thập niên trong triều đình, khi tiên hoàng qua đời vốn định phong ngươi làm Hoàng Thượng, nhưng không biết ngày hôm đó Tịch Khánh Lân dùng biện pháp gì mà lại có thể thay đổi chủ ý của Hoàng Thượng giữa chừng."
Giờ khắc này, Doãn Thái úy ngay cả kêu 'Hoàng Thượng' cũng không kêu mà gọi thẳng tục danh Tịch Khánh Lân, quyết tâm muốn khuyên Phụ Vương tạo phản cho bằng được.
"Đó là thật chứ?" Cái bát trong tay Tịch Mân Sầm 'choang' một tiếng vỡ tan.
Doãn Thái úy thấy Cửu Vương gia tức giận thì biết lời nói vừa rồi của mình đã có tác dụng, "Việc này còn có thể giả sao? Nhiều lão thần đều biết."
"Uổng cho bổn Vương ngày đêm làm lụng vất vả bảo trụ giang sơn Phong Yến cho Tịch Khánh Lân, thế mà... thế mà hắn lại chiếm đoạt thuộc vị trí vốn phải của bổn Vương!" Bộ mặt Tịch Mân Sầm trở nên dữ tợn.
Đại tướng xông pha chiến trường mà thấy dáng vẻ thế này của Cửu Vương gia đều đã khiếp đảm thần hồn, đừng nói chi là đại thần văn nhược như Doãn Thái úy.
Nhưng Doãn Thái úy giờ phút này không sợ hãi một chút nào, ngược lại lại vô cùng đắc ý. Hắn vốn tưởng rằng muốn khuyên bảo Cửu Vương gia cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, nhưng xem hiện tại... sợ là Cửu Vương gia sẽ không bao giờ xuất lực vì Tịch Khánh Lân nữa.
Một khi Cửu Vương gia và Tịch Khánh Lân đấu tranh nội bộ, như vậy bọn họ chỉ cần làm 'ngư ông đắc lợi' đứng phía sau bàng quan nhìn là sẽ thành công. Từ đó cũng sẽ không uổng phí Chủ thượng phải ẩn nhẫn suốt bao năm nay.
Doãn Linh Chỉ nhếch miệng, nói không ra lời. Những lời này của phụ thân phải nói là đại nghịch bất đạo, nếu bị truyền ra ngoài sẽ bị chém đầu không tha. Nàng vẫn nghĩ phụ thân gả nàng cho Cửu Vương gia chẳng qua là vì muốn củng cố địa vị của phụ thân trong triều, thế mà hôm nay phụ thân lại làm chuyện giật dây cho Cửu Vương gia tạo phản, cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế...
"Con rể, chúng ta đều là người trong nhà, nếu ngươi muốn hỗ trợ gì, ta làm nhạc phụ nhất định sẽ giúp. Dù sao Chỉ nhi đã gả cho ngươi, ta cũng muốn nàng được hưởng sung sướng." Doãn Thái úy hiền lành cầm tay Doãn Linh Chỉ, cười nhìn Tịch Mân Sầm mà nói vô cùng thâm tình.
Doãn Linh Chỉ là một nữ nhân có tâm kế, phụ thân nói ra miệng lời này chính là muốn lợi dụng nàng. Nhưng nàng vừa nghĩ đến vị trí Hoàng Hậu ăn trên ngồi trước nhìn xuống mọi người thần phục phía dưới thì tất cả mọi phẫn nộ đều biến mất không tăm hơi, cười cười phụ họa với Doãn Thái úy.
"Nhạc phụ nói rất đúng, nhưng để bổn Vương sắp xếp mọi sự chu toàn thì sẽ lập tức thông tri cho ngươi công việc cụ thể nên làm thế nào. Sự vụ trong triều vẫn phải nhờ ngài để ý chi tiết. bổn Vương chinh chiến quanh năm suốt tháng, chỉ quản được phía võ quan, chứ quan hệ với đại thần trong triều cũng không hòa hợp lắm." Tịch Mân Sầm tự nguyện phóng thấp mình xuống vài bậc thang để cho Doãn Thái úy có thêm thể diện.
Doãn Thái úy thực hưởng thụ việc tâng bốc này, cười không ngừng, "Nhất định rồi, người trong nhà mà, lão phu không giúp ngươi thì giúp ai?"
Mạn Duẫn xác định trong lòng, chắc chắn bão táp sắp nổi lên rồi! Cuối cùng ai sẽ là cò, ai là trai, ai là ngư ông đây? Chỉ trốn phía sau bình phong mà nghe lén thôi mà trán Mạn Duẫn đã muốn đổ rất nhiều mồ hôi.
Nhưng xem Phụ Vương ứng phó với hai cha con họ Doãn kia lại không thấy người mỏi mệt chút nào, tất cả đều thành thục suông sẻ.
Sau một lúc nói đùa nữa thì cũng đã tới giờ cơm trưa. Tịch Mân Sầm đương nhiên lên tiếng giữ Doãn Thái úy lại trong phủ để dùng bữa, dẫn hai người đi ra khỏi thư phòng. Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn bình phong một cái, ánh mắt hơi trầm ngâm.
Mạn Duẫn lắc mình đi ra khỏi bình phong, nhìn về phía xa xa, trong lòng cuộn sóng mãnh liệt.
Tuy rằng trong lòng minh bạch rằng Phụ Vương sẽ không bị quyền thế trói buộc, nhưng nàng vẫn không dám xác định. Dù sao một cơ hội tốt như vậy được bày ra trước mắt, nếu bỏ qua thì sẽ cảm thấy rất đáng tiếc... Không biết Phụ Vương sẽ lựa chọn thế nào.
Về tư tâm, Mạn Duẫn hy vọng Phụ Vương sẽ không làng nhàng nước chảy đá mòn mà nghe theo lời Doãn Thái úy. Tuy rằng cái vị trí kia vô cùng hấp dẫn người ta, nhưng một khi ngồi lên thì thứ mất đi sẽ càng lúc càng nhiều. Hơn nữa, nếu xét về tình hình phát triển của Phong Yến quốc hiện tại, phong cách cai trị của Tịch Khánh vẫn có vẻ thích hợp hơn.
Mạn Duẫn chậm rãi đi dọc hành lang dài, cúi đầu thầm tự hỏi những việc vừa nghe được.
"Tiểu Quận chúa, tìm được ngươi rồi. Đến giờ dùng bữa rồi, Vương gia và Doãn Thái úy đang chờ ngươi đó." Thanh âm của Chu Dương vang lên bên cạnh.
Mạn Duẫn gật đầu: "Biết rồi." Nói xong liền theo Chu Dương đi đến tiền thính.
Trên bàn tròn đã được bày biện thịt cá, tất cả những thức ăn này đều được đầu bếp Vương phủ chuẩn bị tỉ mỉ, vừa thấy đã làm cho ngón tay người ta ngứa ngáy.
Nét mặt Doãn Thái úy lúc này toả sáng ngời ngời, tươi cười cùng nói chuyện phiếm với Phụ Vương. Tịch Mân Sầm vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, khách khí có lễ ngẫu nhiên tham gia vài câu như trước. Doãn Linh Chỉ thì vênh váo tự đắc nhìn Mạn Duẫn. Hiện tại phụ thân của nàng và Vương gia đã đạt được nhận thức chung, địa vị của nàng ở Vương phủ lại được nâng cao thêm một bậc, không bao giờ phải sợ tiểu Quận chúa được sủng ái kia nữa.
"Chỉ nhi mang thai, con rể nên chiếu cố cho thật tốt. Biết đâu bụng Chỉ nhi không thua kém ai mà cho ngươi thêm một đứa con trai nha." Doãn Thái úy cố ý nói như vậy bởi trước đó vài ngày hắn cũng nghe thấy quan hệ giữa Chỉ nhi cùng Cửu Vương gia không được tốt lắm.
Quan hệ giữa hai nhà bọn họ hoàn toàn dựa vào Doãn Linh Chỉ mới tồn tại, chỉ khi quan hệ giữa hai người bền chắc thì Doãn Thái úy mới dám yên tâm lớn mật mà làm việc.
"Nhạc phụ yên tâm, trong lòng bổn Vương có chừng có mực. Nữ nhi của ngươi đã vào cửa Vương phủ, bổn Vương nhất định sẽ không để cho nàng bị ủy khuất." Tịch Mân Sầm gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong chén Mạn Duẫn, ngoài miệng ôn hoà đáp lại một câu.
Nhưng thấy Cửu Vương gia chỉ gắp đồ ăn cho tiểu Quận chúa mà không gắp cho Doãn Linh Chỉ, sắc mặt Doãn Thái úy có hơi kém một chút. Cửu Vương gia này sao lại nói một đằng làm một nẻo thế này! Theo hắn thấy, Cửu Vương gia đối xử với tiểu Quận chúa tốt hơn rất xa so với Doãn Linh Chỉ.
Mạn Duẫn nhéo đùi Phụ Vương một cái, ý bảo hắn nhìn Doãn Thái úy.
Mấy ngày nay, suy nghĩ vì đại cục, Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm hy sinh nhiều lắm, phàm là người sống ở Hoàng Đô, chuyện phiền toái không hề ngưng nghỉ một ngày nào. Chờ sau khi chuyện này chấm dứt, thế nào cũng phải rời xa Hoàng Đô mà đi đi chu du thảnh thơi một phen.
Tịch Mân Sầm gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Doãn Linh Chỉ, nói bằng giọng lạnh lùng: "Ăn đi."
Doãn Thái úy vừa lòng, vuốt râu cười, nhưng ngay sau đó vẻ tươi cười lại tức khắc cứng đờ, "Con rể, vị trí tiểu Quận chúa ngồi hẳn phải là chỗ ngồi của Vương phi chứ?"
Mọi người biến sắc, duy mỗi Doãn Linh Chỉ lại rất đắc ý. Phụ thân chỉ vừa đến Vương phủ một lần này mà đã lập tức giúp nàng tranh thủ được nhiều quyền lợi như vậy, nàng sao lại không vui chứ?
"Từ tám năm trước, Mạn Duẫn đã được bổn Vương bắt đầu mang theo bên người mà nuôi dưỡng, vẫn ngồi vị trí này. Vương phủ trên dưới gì đã sớm thói quen." Cho dù Tịch Mân Sầm nhường nhịn khắp nơi, nhưng một khi vấn đề đụng chạm đến Mạn Duẫn thì đừng hòng có thể làm cho hắn lùi bước.
"Huống hồ Doãn thiên kim gả vào Vương phủ lâu như vậy chắc cũng đã quen với việc này rồi, đúng không?" Tịch Mân Sầm nhìn xéo về phía Doãn Linh Chỉ, hàn ý trong mắt làm cho người nhìn thấy nhịn không được mà run run.
Doãn Linh Chỉ nào dám phản bác, chỉ cần nàng phủ nhận thì như vậy là làm xấu thể diện của Vương gia. Hơn nữa, nàng là trưởng bối, nào dám so đo với một tiểu Quận chúa tuổi còn nhỏ?
"Vương gia nói phải, chỉ là một vị trí ngồi thôi mà, để cho tiểu Quận chúa ngồi cũng chẳng phương hại gì." Doãn Linh Chỉ cố tươi cười, trong lòng hận Mạn Duẫn tận xương nhưng lại không có cách nào.
Mạn Duẫn yên tâm thoải mái tiếp tục ăn. Vị trí này dù có thế nào đi chăng nữa nàng cũng sẽ không giao cho Doãn Linh Chỉ. Doãn Linh Chỉ và Phụ Vương chẳng qua là vợ chồng hữu danh vô thật, muốn có được sự tán thành của nàng là tuyệt đối không có khả năng.
Doãn Thái úy chỉ có thể nhẫn nhịn xuống, không dám làm lớn chuyện với Cửu Vương gia.
Ăn uống no đủ xong, Tịch Mân Sầm đưa Doãn Thái úy ra phủ.
Doãn Linh Chỉ ngồi đối diện lập tức lộ nguyên hình, "Vị trí này sớm hay muộn gì ta vẫn sẽ ngồi lên, ngươi đừng có mà đắc ý quá sớm." Chỉ cần đứa nhỏ của nàng vừa sinh ra, chẳng lẽ nàng lại không đấu lại con bé kia?
"Ta thật chờ mong." Mạn Duẫn ăn một ngụm cơm, trả lời qua loa cho có lệ.
Chu Dương cắn răng trừng mắt nhìn Doãn Linh Chỉ, hạ nhân còn đầy trong đại sảnh mà nữ nhân này cũng dám mở miệng nói như vậy, quả thực xem Vương phủ thành địa bàn của nàng ta à.
"Sao vậy? Không phục à?" Nhận thấy được ánh mắt của Chu Dương, ánh mắt Doãn Linh Chỉ chống thẳng lại hắn, hoàn toàn khinh thường. Tên kia bất quá chỉ là một thủ vệ trong Vương phủ, mà mình lại là nữ chủ nhân Vương phủ!
"Bản Quận chúa cũng cho ngươi một lời khuyên, chọc giận kẻ không thể đắc tội, không có kết cục tốt đâu." Ăn xong một ngụm cơm cuối cùng, Mạn Duẫn hạ đũa, ngoắc Chu Dương rời khỏi tiền thính.
Ánh mặt trời thật rực rỡ khiến người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Bình luận facebook