• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dưỡng Thú Thành Phi (6 Viewers)

  • Chương 10

Cặp mắt An Hoằng Hàndường như có thể nhìn rõ tâm tư của người khác.



"Trẫm không giết ngươi, trả lời trẫm."



Nếu tánh mạng của mình không đáng lo ngại thì dĩ nhiên Tịch Tích Chi lựa chọn cứu người.



Chít chít. . . . . . [Không hối hận]. . . . . .



"Nhưng nếu người kia không đáng giá ngươi cứu, ngươi vẫn như cũ không hối hận?" An Hoằng Hàn nhíu mày, tiếp tục hỏi. Thần sắc của hai lông mày trên trán làm người khác không nhìn ra tận sâu trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.



Hắn không cứu thì làm sao biết người kia không đáng cứu? Đối với loại vấn đề giả thiết này, trong lòng Tịch Tích Chi bài xích ngay lập tức. Có lúc, lựa chọn trong suy nghĩ của con người hầu như đều ngược lại với lựa chọn trong thực tế. Ví dự như, một người chết chìm. Mình rõ ràng không muốn đi cứu, nhưng hành động lại luôn nhanh hơn suy nghĩ, cái đó được gọi là bản năng của con người.



Chít chít. . . . . . [Còn chưa phải hối hận].



"Tha tên thái giám kia." Âm thanh lạnh lẽo không chút phập phồng, An Hoằng Hàn phất tay áo một cái, tiếp tục bước dài chân đến ao trì tắm gội.



Tiếng nói vang vọng bên tai, bọn thái giám xung quanh đều cho rằng mình nghe lầm. . . . . . Bệ hạ nói, tha tên thái giám kia?



Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng là lần đầu tiên có người sau khi chọc giận bệ hạ hậu còn có thể nhặt về một mạng.



"Còn thất thần cái gì? Không mau đi thông báo thị vệ Ngô, để hắn tha người dưới đao!" Không biết tên thái giám kia có phản ứng đầu tiên, lập tức đẩy tiểu thái giám bên cạnh một phen.



Bọn thái giám vội vã chạy ra bên ngoài, hi vọng còn kịp, ngộ nhỡ đã muộn, đầu của Tiểu Tuần Tử nhất định không giữ được.



Sau khi nói xong câu nói kia, An Hoằng Hàn liền không nói thêm tiếng nào, bước chân nặng nề đi tới.



Khuôn mặt âm u của người đối diện khiến Tịch Tích Chi không dám nhìn thẳng.



Rốt cuộc hắn đang tức giận hay là không tức giận? Tịch Tích Chi không nhìn ra được. Gương mặt tuấn tú quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như kiểu chưa có chuyện gì vừa mới xảy ra qua.



Không khí giữa hai người hết sức ngột ngạt.



Tịch Tích Chi không chịu nổi bầu không khí như vậy, không biết an phận kêu lên hai tiếng.



Vừa kêu ra khỏi miệng An Hoằng Hàn đột nhiên cúi đầu xem nó, giọng nói mang theo từ tính mê người, nói: "Sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu, ngươi làm ra lựa chọn chính là sai lầm."



Một câu không đầu không đuôi làm Tịch Tích Chi trở lên khó hiểu, vì sao An Hoằng Hàn lại nói như vậy? Cứu người có lỗi gì sao?



Chít chít. . . . . . [Tại sao?]



An Hoằng Hàn không trả lời nàng, hoặc có thể nói là khinh thường trả lời.



Hoàng cung là một nơi ăn tươi nuốt sống người, nhân từ nương tay đối với người khác chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình. An Hoằng Hàn sinh sống ở chỗ này hơn hai mươi năm, đã sớm nhìn thấu đủ loại quan hệ phức tạp mật thiết trong hoàng cung.



Nhìn ánh mắt con chồn nhỏ trong suốt, hắn vừa muốn thủ hộ, lại muốn đem nó hủy diệt. Hoàng cung dơ bẩn không nên tồn tại ánh mắt như thế, sớm muộn cũng sẽ bị quyền thế bẩn thỉu làm ô nhiễm.



Đang lúc còn Tịch Tích Chi còn vắt óc suy nghĩ hàm ý của câu nói đó thì đáy lòng An Hoằng Hàn đã sớm đưa ra hàng trăm nghìn lí
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom