Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Tịch Tích Chi lần nữa mở mắt tỉnh là do bị chìm vào nước ấm. Ao trì sâu một mét đối với người trưởng thành thì không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng đối với Tịch Tích Chi là loài chồn nhỏ chưa trưởng thành cũng có thể uy hiếp đến tính mạng. Không để ý đến sĩ diện, Tịch Tích Chi vận dụng kiểu bơi chó, hít một hơi lấy tinh thần rồi bơi vào bờ ao.
‘Phù phù’ thở hổn hển hai cái, ho ra mấy ngụm nước.
Không để nàng kịp nghỉ ngơi dưỡng sức, một bàn tay to lại đem nàng vắt vào giữa ao.
Chít chít. . . . . .
Tịch Tích Chi giùng giằng kêu lên, cái ao này thật sự không có chút an toàn nào, ngộ nhỡ nó bị chuột rút, nơi này chẳng phải biến thành phần mộ của nàng. Cái mạng nhỏ của nàng trân quý biết bao, cứ như vậy vô ích mất đi vào trong ao trì chẳng phải sẽ trở thành một truyện cười?
Vì để bản thân sống có chút tôn nghiêm, kiên quyết không xuống nước!
Tắm liền tắm đi, nhưng cơ thể cô nhỏ như vậy, chuẩn bị cho nàng một cái bồn tắm không được sao?
"Trẫm nghĩ ngươi không sợ trời không sợ đất, chỉ là một vũng nước cũng đã làm khó được ngươi?" An Hoằng Hàn dù bận vẫn ung dung, khóe mắt nhếch lên, cố ý dùng lời kích thích con chồn nhỏ. Bàn tay nâng con chồn nhỏ lên phòng ngừa nó chìm vào trong nước.
Chít chít. . . . . . [Ai sợ a!]
Biết rõ đối phương cố ý nói như vậy nhưng Tịch Tích Chi chính là không ưa gương mặt tuấn tú thể hiện sự khinh miệt. Rõ ràng bộ dáng rất anh tuấn mà cả ngày khuôn mặt luôn nghiêm nghị lạnh lùng. Hoặc không cười, hoặc chính là khóe môi lạnh lùng nâng lên, làm cho trong lòng người xem hoảng sợ.
Chân sau hung hăng đạp một cái, Tịch Tích Chi nhảy ra khỏi bàn tay An Hoằng Hàn. Giống như muốn chứng minh mình không sợ nước, đạp bắp chân bơi xung quanh hắn một vòng.
Mỗi lần thân hình trắng nhỏ bơi di chuyển một cái thì sẽ kích thích tạo ra một vòng sóng gợn. Lông tơ dính nước ướt, nổi lơ lửng ở trong nước, giống như từng sợi bông mềm nổi bồng bềnh.
An Hoằng Hàn lùi vào bờ ao, hai cánh tay khoác lên trên bờ ao trì, ánh mắt đuổi theo bóng dáng bơi qua bơi lại của con chồn nhỏ. Thả lỏng tế bào toàn thân, tận tình hưởng thụ thời gian tắm rửa.
Nước ấm bốc lên bọt khí, một phần sương mù phiêu tán ở giữa không trung, mông lung lại loáng thoáng.
Nhìn thấy An Hoằng Hàn khép mí mắt như tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Tịch Tích Chi dừng lại bơi lội, con ngươi tròn vo đảo một vòng, đập bọt nước, hướng trên bờ bơi đi.
Nàng chưa kịp đụng vào bờ ao, lại bị người kéo về.
"Ngươi tắm gội thật sạch cho trẫm, mùi rượu khắp người, không thấy khó ngửi sao?" Cánh tay khỏe mạnh kéo lấy chân trước của con chồn nhỏ, kéo nó đến bên cạnh mình. Hắn biết con chồn nhỏ này sẽ không đàng hoàng, đúng không, hắn vừa mới chợp mắt nghĩ ngủ một giấc, nó đã vội vãi muốn bơi vào bờ.
Hai bàn tay to xoa bóp bộ lông Tịch Tích Chi, lần này sức lực tay An Hoằng Hàn không mạnh không yếu. Giống như kiểu có người mát xa cho mình, Tịch Tích Chi thoải mái lầm bầm.
Nhìn vẻ mặt con chồn nhỏ tựa như hưởng thụ, lòng của An Hoằng Hàn dần dần có nơi trở nên mềm xuống.
Lần đầu tiên nàng được hưởng thụ được phúc lợi thuộc về sủng vật. . . . . . Có người giúp nàng tắm rửa.
Ngâm mình tắm trong ao đến gần nửa canh giờ, An Hoằng Hàn mới cho gọi cung nữ tới, phục vụ mặc quần áo.
Tịch Tích Chi cuối cùng cũng được giải thoát, hấp ta hấp tấp đi lên trên bờ. Nếu tiếp tục ngâm mình trong nước nữa, bộ lông trên thân này cũng mau mục mất. Vừa mới bò lên bờ, Tịch Tích Chi ra sức rung bộ lông, hạt nước ‘bộp bộp’ văng
‘Phù phù’ thở hổn hển hai cái, ho ra mấy ngụm nước.
Không để nàng kịp nghỉ ngơi dưỡng sức, một bàn tay to lại đem nàng vắt vào giữa ao.
Chít chít. . . . . .
Tịch Tích Chi giùng giằng kêu lên, cái ao này thật sự không có chút an toàn nào, ngộ nhỡ nó bị chuột rút, nơi này chẳng phải biến thành phần mộ của nàng. Cái mạng nhỏ của nàng trân quý biết bao, cứ như vậy vô ích mất đi vào trong ao trì chẳng phải sẽ trở thành một truyện cười?
Vì để bản thân sống có chút tôn nghiêm, kiên quyết không xuống nước!
Tắm liền tắm đi, nhưng cơ thể cô nhỏ như vậy, chuẩn bị cho nàng một cái bồn tắm không được sao?
"Trẫm nghĩ ngươi không sợ trời không sợ đất, chỉ là một vũng nước cũng đã làm khó được ngươi?" An Hoằng Hàn dù bận vẫn ung dung, khóe mắt nhếch lên, cố ý dùng lời kích thích con chồn nhỏ. Bàn tay nâng con chồn nhỏ lên phòng ngừa nó chìm vào trong nước.
Chít chít. . . . . . [Ai sợ a!]
Biết rõ đối phương cố ý nói như vậy nhưng Tịch Tích Chi chính là không ưa gương mặt tuấn tú thể hiện sự khinh miệt. Rõ ràng bộ dáng rất anh tuấn mà cả ngày khuôn mặt luôn nghiêm nghị lạnh lùng. Hoặc không cười, hoặc chính là khóe môi lạnh lùng nâng lên, làm cho trong lòng người xem hoảng sợ.
Chân sau hung hăng đạp một cái, Tịch Tích Chi nhảy ra khỏi bàn tay An Hoằng Hàn. Giống như muốn chứng minh mình không sợ nước, đạp bắp chân bơi xung quanh hắn một vòng.
Mỗi lần thân hình trắng nhỏ bơi di chuyển một cái thì sẽ kích thích tạo ra một vòng sóng gợn. Lông tơ dính nước ướt, nổi lơ lửng ở trong nước, giống như từng sợi bông mềm nổi bồng bềnh.
An Hoằng Hàn lùi vào bờ ao, hai cánh tay khoác lên trên bờ ao trì, ánh mắt đuổi theo bóng dáng bơi qua bơi lại của con chồn nhỏ. Thả lỏng tế bào toàn thân, tận tình hưởng thụ thời gian tắm rửa.
Nước ấm bốc lên bọt khí, một phần sương mù phiêu tán ở giữa không trung, mông lung lại loáng thoáng.
Nhìn thấy An Hoằng Hàn khép mí mắt như tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Tịch Tích Chi dừng lại bơi lội, con ngươi tròn vo đảo một vòng, đập bọt nước, hướng trên bờ bơi đi.
Nàng chưa kịp đụng vào bờ ao, lại bị người kéo về.
"Ngươi tắm gội thật sạch cho trẫm, mùi rượu khắp người, không thấy khó ngửi sao?" Cánh tay khỏe mạnh kéo lấy chân trước của con chồn nhỏ, kéo nó đến bên cạnh mình. Hắn biết con chồn nhỏ này sẽ không đàng hoàng, đúng không, hắn vừa mới chợp mắt nghĩ ngủ một giấc, nó đã vội vãi muốn bơi vào bờ.
Hai bàn tay to xoa bóp bộ lông Tịch Tích Chi, lần này sức lực tay An Hoằng Hàn không mạnh không yếu. Giống như kiểu có người mát xa cho mình, Tịch Tích Chi thoải mái lầm bầm.
Nhìn vẻ mặt con chồn nhỏ tựa như hưởng thụ, lòng của An Hoằng Hàn dần dần có nơi trở nên mềm xuống.
Lần đầu tiên nàng được hưởng thụ được phúc lợi thuộc về sủng vật. . . . . . Có người giúp nàng tắm rửa.
Ngâm mình tắm trong ao đến gần nửa canh giờ, An Hoằng Hàn mới cho gọi cung nữ tới, phục vụ mặc quần áo.
Tịch Tích Chi cuối cùng cũng được giải thoát, hấp ta hấp tấp đi lên trên bờ. Nếu tiếp tục ngâm mình trong nước nữa, bộ lông trên thân này cũng mau mục mất. Vừa mới bò lên bờ, Tịch Tích Chi ra sức rung bộ lông, hạt nước ‘bộp bộp’ văng
Bình luận facebook