• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dưỡng Thú Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 148

Khí thế An Hoằng Hàn kinh người, dọa Lâm Ân và Chu tổng quản sợ tới mức rùng mình. Đây là lần đầu tiên thấy có người dám đánh nhau với bệ hạ.



Khí thế quanh An Hoằng Hàn lạnh như băng, như thể một thứ ăn mòn trái tim mọi người.



Tịch Tích Chi dùng hết sức ngăn cản dư âm làn sóng kết giới bắn ngược lại, cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt vô cùng.



"Thấy ngươi không có đạo hạnh gì lại có thể chống đỡ lâu như vậy, cũng không dễ dàng gì." Lão đạo sĩ mặc trường sam màu tro, có lẽ là áo bào này mặc đã lâu, giặt đã hơi bạc.



Tịch Tích Chi không dám phân tâm. Thời gian tu luyện của nàng cũng không dài, nếu không tập trung tinh thần chống lại có lẽ sẽ lập tức bị kết giới đánh thổ huyết.



An Hoằng Hàn không thích có người dám đả thương người của hắn nhất. Thấy trán Tịch Tích Chi toát từng dòng mồ hôi lạnh đã nổi trận lôi đình, "Phùng chân nhân, còn không dừng tay nhanh! Muốn trẫm giết 3000 đệ tử Tuệ Vân Quan của các ngươi thì mới bằng lòng dừng tay à?"



Tuệ Vân Quan chính là đạo quán nổi tiếng nhất Phong Trạch quốc. Từ khi thành lập tới nay có không ít cao nhân đắc đạo từ đây. Tiếng tăm và danh vọng của Tuệ Vân Quan vượt xa tất cả mọi đạo quán, vẫn đứng trên đỉnh núi cao nhất.



Dường như đã đoán được An Hoằng Hàn sẽ uy hiếp như thế từ lâu, Phùng chân nhân lại cười, "Tính cách bệ hạ vẫn không có thay đổi gì, không chỉ có thủ đoạn âm ngoan mà tính tình cũng tàn bạo như thế."



Nhưng sự uy hiếp của An Hoằng Hàn rất rõ ràng có ảnh hưởng tới ông. Ông phất tay áo, một cơn gió mạnh mẽ phóng về phía Tịch Tích Chi.



Nàng lảo đảo hạ xuống, suýt chút nữa là văng ra ngoài mấy thước.



Quả nhiên là cao nhân! Có lẽ đạo hạnh của người này không kém sư phụ là mấy. Có lẽ chỉ cần nghiên cứu thật tốt thì cách ngày lên trời không xa.



"Thấy ngươi chưa từng làm việc ác, hôm nay lão đạo nể mặt bệ hạ, sẽ không tính toán với ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm chuyện gì trái với lẽ trời thì nhất định lão đạo sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù là bệ hạ đứng ra bảo đảm lão đạo cũng thu ngươi không tha!"



Vẻ mặt Phùng chân nhân nghiêm túc, nói chuyện đây ra đấy.



Tịch Tích Chi là người vô cùng tự mình biết mình, nắm rõ thực lực của mình hoàn toàn không cùng một bậc với ông, đương nhiên sẽ không nói gì. Nhưng chính vì vậy nàng lại rất hâm mộ lão đầu này. Ít nhất ông không phải là đạo sĩ thúi làm trái với lương tâm, biết được yêu tinh cũng chia ra chính tà, sẽ không thu yêu diệt ma mù quáng.



Lâm Ân và Chu tổng quản nghe những lời này vẫn không hiểu lắm. Rõ ràng là một hài tử, sao Phùng chân nhân lại đối xử với nàng như vậy?



Nghe giọng điệu của ông thì rất rõ ràng nguồn gốc hài tử này bất chính. Nhưng bệ hạ che chở nàng khắp nơi, lại rõ ràng nàng vô cùng quan trọng. Lời rất mâu thuẫn khiến bọn họ không đoán ra chân tướng. Cho dù trong lòng có vài phần nghĩ theo hướng kia nhưng bọn họ cũng không có lá gan nói ra.



"Trẫm không muốn nghe ngươi nói nhảm. Ngoài thành có một con hồ yêu, ngươi tùy tiện đi thu đi." An Hoằng Hàn ba bước làm hai bước đi tới trước mặt Tịch Tích Chi, kéo tay nhỏ bé của nàng, kiểm tra đi kiểm tra lại xem có bị thương hay không.



Xác định tiểu hài tử không bị chút tổn thương nào, đôi lông mày nhíu chặt của hắn mới từ từ giãn ra. Lạnh lùng nhìn Phùng chân nhân, cái nhìn kia lãnh khốc như băng như thể cảnh cáo đối phương nếu vừa rồi Tịch Tích Chi có huyện không may thì nhất định hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.



Phùng chân nhân mơ hồ nhận ra đầu mối, ánh mắt quanh quẩn giữa hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi. Ông lắc đầu đầy bất đắc dĩ, rất xúc động mà nói: “Bệ hạ, cho dù người là vui một nước, có thiên thần che chở nhưng có vài chuyện không thể cưỡng cầu được, vẫn nên buông bỏ sớm đi thì tốt hơn.”



Mắt ông không mù, khoảng khắc khi Tịch Tích Chi đứng trước mặt ông, ông đã rất rõ ràng rằng tuy tiểu hài tử này thuộc hàng yêu quái nhưng đi theo con đường tu tiên. Linh khí vây quanh tiểu hài tử vô cùng sạch sẽ. Có thể tu luyện tới cảnh giới như thế đúng là không dễ.



“Chuyện của trẫm không cần ngươi can thiệp.” Muốn hắn buông tay? Còn khó hơn lên trời. Thứ hắn nhận định thì làm gì có lúc buông tay? Nếu ông trời ngăn cản hắn vậy thì hắn không đội trời chung với ông trời.



Phùng chân nhân rất muốn nói gì đó nữa nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt lãnh khốc của hắn thì cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng.



Vì sao lại không nghe khuyên bảo như vậy chứ? Giữ một yêu tinh tu tiên bên cạnh, ngoài không có lợi cho đôi bên ra thì không có bất cứ chỗ tốt nào. Một mặt là cản trở tiến độ tu luyện của tiểu hài tử kia, mặt khác là ảnh hưởng tới đế vương một quốc gia. Đừng tưởng rằng ông không nhìn ra, rõ ràng rằng tình cảm của An Hoằng Hàn dành cho tiểu yêu tinh là không tầm thường.



“Thôi thôi, lão đạo cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, nào có thể trông nom mọi chuyện? Chỉ cần bệ hạ có thể luôn tự cân nhắc.” Phùng chân nhân phất phất tay áo bào, lại thở dài một tiếng.



Tịch Tích Chi vẫn yên lặng không xen lời, trong đầu lại tự đánh giá lời Phùng chân nhân nói.



Có lẽ lời này có tác dụng, nàng cũng suy nghĩ lại tình hình tu luyện mấy tháng gần đây. Tuy nàng đi theo con đường tu tiên nhưng không có nghĩa là cắt đứt mọi tình cảm. Có rất nhiều cao tăng đắc đạo thường nói ‘Tu tiên thì phải chặt đứt tơ tình’, thật ra thì lời này cũng không hoàn toàn đúng. Cũng không phải là chặt đứt tình cảm mà là không dính vào tình cảm.



Sư phụ đã từng nói chỉ cần cố gắng tu hành thì sẽ có một ngày lên trời. Về phần tình cảm... Có thể trả giá ít thì trả giá ít. Bời vì một khi lên trời thành công, ngươi sẽ buông bỏ tất cả trong trần thế, tới lúc đó người không bỏ được ở khắp nơi sẽ chính là mình.



Có bao nhiêu người đã từng vì tình yêu thế gian mà buông bỏ cơ hội lên trời?



Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cao nhân thích ẩn cư, không hỏi thế tục. Một khi bước vào phàm trần, dính tình cảm mà còn muốn buông bỏ thì vô cùng khó khăn.



“Tiểu nha đầu, ngươi cũng phải suy nghĩ một chút tiếp theo nên làm thế nào.” Phùng chân nhân nhìn Tịch Tích Chi một cách bí ẩn.



Hai người cũng không nói rõ nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu.



“Phùng chân nhân, đừng chọc giận trẫm, ngươi không biết phải im miệng à?” An Hoằng Hàn không dễ dàng tha thứ nhất là có người muốn cướp đi thứ thuộc về hắn từ bên cạnh hắn! Đặt biệt là ham muốn chiếm lấy Tịch Tích Chi một cách điên cuồng.



“Lão đạo cũng nên im miệng, bệ hạ đừng nổi giận.” Phùng chân nhân thở dài thật khẽ.



An Hoằng Hàn đã giận đùng đùng, nếu không phải sức kiên nhẫn của hắn luôn tuyệt cao thì e rằng đã khống chế không được mà bùng nổ từ lâu.



Cảm thấy sức An Hoằng Hàn nắm tay mình tăng lên không chỉ một lần, Tịch Tích Chi hơi đau, định rút tay về. Nhưng chỉ cần tay nàng hơi động một chút thì sẽ bị An Hoằng Hàn nắm thật chặt ngay. Nàng giãy mấy cái nhưng tay đối phương như sắt khiến nàng hoàn toàn không có cơ hội rút lui.



“Đã qua nă nă, Phùng chân nhân có nghĩ ra chút đầu mối nào về chuyện kia không?” Ôm chặt vai Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn đứng mặt đối mặt với Phùng chân nhân.



Nói tới chuyện này, sắc mặt Phùng chân nhân thay đổi ngay lập tức.



“Bệ hạ, cho dù người nhốt lão đạo mười năm nữa, lão đạo cũng không nói gì hết. Trời có quy củ của trời, há người phàm trần chúng ta có thể phá vỡ?” Coi như Phùng chân nhân cũng có vài phần khí phách.



Tịch Tích Chi sinh ra lòng tò mò với lần này, thảo nào An Hoằng Hàn đối lập với Phùng chân nhân khắp nơi, thì ra là không ngờ hắn nhốt Phùng chân nhân một cách tàn nhẫn suốt năm năm! Nhưng... Bằng tu hành của Phùng chân nhân, chỉ một Hàn vương phủ có thể vây được ông ư?



An Hoằng Hàn vẫn chú ý tới vẻ mặt tiểu hài tử thay đổi, nhận ra suy nghĩ trong lòng nàng, từ từ nói: “Có đôi khi nhốt một người cũng không phải chỉ dùng vũ lực mới có thể giải quyết. Có thể nhốt trái tim người kia mới là cách có ích nhất.”



Hắn là bắt được cái chân đau của Phùng chân nhân mới có thể hạn chế tự do của ông.



Phùng chân nhân hừ mũi trợn mắt, “Chuyện Bạch Hồ lão đạo sẽ tự đi. Nếu bệ hạ không còn chuyện gì khác thì về trước đi. Nhà gỗ này của lão đạo không thể chứa nổi vị Phật đáng kinh ngài.”



“Lúc đi thu yêu thì báo cho trẫm một tiếng, trẫm sẽ đi cùng. Chuyện này không chỉ liên quan tới an nguy bách tính mà cũng liên quan tới bang giao giữa Luật Vân quốc và Phong Trạch quốc. Trẫm đoán chuyện Từ quốc sư mất tích phần lớn là liên quan tới con hồ yêu này. Lần này không chỉ phải thu yêu mà còn phải tìm ra tung tích Từ quốc sư. Phùng chân nhân, ngươi hiểu chưa?”



Tuy Phùng chân nhân không vào triều làm quan nhưng ít nhiều gì cũng hiểu tình hình gần đây của Phong Trạch quốc. Nghe An Hoằng Hàn nói như vậy cũng rất coi trọng.



“Lão đạo nghe lời bệ hạ phân phó.”



“Vậy là tốt nhất. Không còn sớm nữa, trẫm sẽ không quấy rầy Phùng chân nhân thanh tu.” Dứt lời, An Hoằng Hàn xoay người ôm lấy Tịch Tích Chi quay về.



Chu quản gia cũng là người thông minh, đương nhiên biết cuộc nói chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để người thứ năm biết, nếu không cái mạng nhỏ của ông nhất định không bảo đảm được.



Từ sau khi từ Hàn vương phủ về cung, sắc mặt An Hoằng Hàn vẫn âm trầm, có cảm giác mây đen áp xuống.



Tay bé nhỏ của Tịch Tích Chi đã bị kéo phát đau, làm sao An Hoằng Hàn cũng không buông tay, nàng cũng không dám mở miệng kêu.



Thấy mặt An Hoằng Hàn âm trầm Tịch Tích Chi đã cảm thấy sợ. Người hôm nay chọc giận hắn chắc chắn không phải nàng, ngàn vạn lần đừng phát giận với nàng. Nếu không mình thành dê con chịu tội thay, đó thật là đau thương vô cùng.



Cho tới khi dùng xong bữa tối An Hoằng Hàn vẫn không nói một lời.



Đôi mắt to tròn của Tịch Tích Chi thỉnh thoảng nhìn trộm hắn hai cái, xem thử sắc mặt hắn có chuyển tốt hay không.”



“Nếu không thì chúng ta bắt Phùng chân nhân, đánh ông ta một trận điên cuồng?” Tịch Tích Chi hỏi dò, dù sao nàng cũng không bắt được Phùng chân nhân, nhiệm vụ khó khăn này chỉ có thể giao cho An Hoằng Hàn.



“Nàng cho rằng... Trẫm tức giận Phùng chân nhân vô lễ với trẫm?” An Hoằng Hàn chuyển mắt qua trên người một tiểu hài tử nào đó, ánh mắt sâu không lường được, như thể có thể hút người vào đó.



Tịch Tích Chi nhìn đôi mắt đen bóng như đá đen đến mê mẩn, càng nhìn càng si mê.



“Chẳng lẽ không phải?” Nàng chớp chớp mắt, dù sao cũng không phải là nàng chọc giận hắn chứ? Thề với trời, nàng chưa làm chuyện gì cả.



Động đũa bạc rất ít, An Hoằng Hàn giơ tay lên, “Không cần hầu hạ, tất cả lui xuống.”



Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều liếc nhìn Tịch Tích Chi, trong lòng không hẹn mà cùng thầm nghĩ gần đây số lần bệ hạ lén nói chuyện với tiểu hài tử này càng ngày càng nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom