Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Cách vài ngày, trong hoàng cung sẽ có thái giám chịu trách nhiệm dọn dẹp cỏ dại riêng. Cho nên tuy Tịch Tích Chi ngồi cạnh bụi hoa nhưng số lần nhổ hoa cỏ của nàng lại vô cùng ít.
Ngáp một cái đầy bất đắc dĩ, cái đầu nhỏ của nàng đã gật lên xuống. Trong lòng thầm oán sao An Hoằng Hàn vẫn chưa trở lại, chờ thêm lát nữa có lẽ nàng đã đi đánh cờ với Chu Công rồi.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới từ đằng xa. Nàng xoay người theo bản năng, thấy một đôi giày thêu tơ vàng xuất hiện trước mặt mình.
Ngày nào cũng sống chung với An Hoằng Hàn, nàng nhìn một cái là nhận ra chủ nhân của đôi giày. Con rồng giương nanh múa vuốt trên mũi giày kia chẳng phải là biểu tượng tốt nhất cho An Hoằng Hàn ư? Nàng từ từ nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, mắt đối mắt với An Hoằng Hàn.
Hắn vươn tay kéo tay tiểu hài tử để nàng đứng lên từ dưới đất.
"Chán đến mức này rồi à? Có lòng dạ thảnh thơi để tới đây nhổ cỏ, không bằng đi ngự thư phòng luyện viết chữ thật tốt." An Hoằng Hàn lướt qua hàng mi che kín đôi mắt như lưu ly của Tịch Tích Chi, lời dạy dỗ bật ra khỏi miệng theo thói quen.
Dường như vì nuôi dưỡng con Tiểu Điêu không hiểu chuyện này mà hắn bồi dưỡng được rất nhiều thói quen. Ví dụ như không có chuyện gì sẽ giám sát tình hình học chữ học viết của tiểu hài tử, giúp nàng giải quyết chút chuyện rắc rối. Chỉ cần là chuyện liên quan tới Tịch Tích Chi, bất kể là ăn uống ngủ, hắn cũng đều hỏi tới. Thử hỏi trước kia khi nào thì hắn trông nom những chuyện rườm rà này? Dù là người thân cùng chung huyết thống hắn cũng không làm được tới mức này.
Thế gian này chỉ có một mình Tịch Tích Chi mới có được đãi ngộ người khác cầu cũng không được.
Thậm chí có thể nói, chỉ cần nàng mở miệng yêu cầu, miễn là trong khả năng của An Hoằng Hàn thì hắn đều sẽ cố gắng làm được.
"Muộn rồi." Chu miệng, nàng khẽ nói hai chữ như oán giận.
Lúc trước An Hoằng Hàn nói thời gian là một nén nhang, tới bây giờ cũng vô cùng đúng giờ, chưa từng để nàng chờ lâu. Mà lần này lại muộn không ít thời gian, vậy cũng khó trách nàng sẽ buồn chán mà lòng hoảng sợ.
"Vừa rồi bàn bạc hai việc quốc sự với các đại thần nên mới làm trễ thời gian. Trẫm đi thay quần áo, nàng chờ đó cho trẫm." Nếu là ngàu trước thì chắc chắn hắn sẽ không giải thích cho bất cứ ai vì sao lại tới trễ. Nhưng một khi đối tượng biến thành Tịch Tích Chi thì không hẳn như vậy. Nếu không cần thiết, có rất ít chuyện hắn giấu nàng.
Tuy đầu óc Tịch Tích Chi không thông minh lắm nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Bất kể chuyện gì đứng trước quốc sự cũng thành nhỏ bé. Nàng không tới mức cố tình gây sự, từ một tiếng, ý bảo hắn nhanh lên.
Thay một bộ cẩm bào màu xanh đậm, An Hoằng Hàn đi ra ngoài với Tịch Tích Chi từ cửa cung phía nam.
Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đi sát theo sau, một trái một phải.
So với đại tổng quản Lâm n, gần đây sắc mặt Ngô Kiến Phong rất khó coi. Đi đến chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy lời ra tiếng vào về hắn. Tịch Tích Chi chưa từng đi hỏi thăm nhưng cũng nghe mấy cung nữ lén thảo luận. Kể từ khi chuyện giết huynh kia xảy ra, nhà họ Ngô liền chiêu cáo thiên hạ rằng từ nay về sau không còn liên quan gì tới Ngô Kiến Phong, còn dùng một mồi lửa đốt hết những thứ hắn để lại Ngô phủ.
Tính tình Ngô Kiến Phong khi giải quyết công việc vốn không tốt, không có nhà họ Ngô che chở, không ít thái giám cung nữ trong cung cũng châm chọc hắn.
Tịch Tích Chi liếc hắn, thấy dáng vẻ hắn vẫn ỉu xìu, sắc mặt buồn bã thì hơi thông cảm. Nếu người này không thể tỉnh lại vậy thì chỉ có thể phế đi. Đả kích cũng không đáng sợ, có câu nói, ngã từ đâu thì đứng lên ở đó. Chỉ có chịu đựng được đả kích thì ngươi mới có thể đạt được mục đích của mình.
Nếu ngay cả điểm cố gắng này Ngô Kiến Phong cũng không làm được thì nàng chỉ có thể thở dài với lần này.
“Nàng ít quan tâm chuyện của người khác đi. Hắn cũng không phải người tốt.” Khẽ nhéo lên cánh tay nàng, An Hoằng Hàn cảnh cáo. Ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình mà cũng xuống tay được, Ngô Kiến Phong có thể là một người lương thiện à? Người này đã tỏ rõ mình là một con sói mắt trắng.
Dù ngươi cứu hắn một lần, e rằng sau này lúc hắn cắn ngược lại ngươi một miếng cũng chắc chắn sẽ không mềm lòng.
Nàng trừng mắt, gật đầu với hắn. Sống trong hoàng cung lâu như vậy, ít nhiều gì nàng cũng hiểu được nguyên tắc trong đó. Dù thông cảm cho Ngô Kiến Phong nhưng còn chưa tới mức vươn tay giúp đỡ lung tung.
Tiếng nói chuyện giữa hai người rất nhỏ, không truyền vào tai Lâm Ân và Ngô Kiến Phong. Trong mắt bọn họ, bệ hạ và Tịch cô nương chỉ đang khẽ nói chuyện với nhau thôi.
Một chiếc xe ngựa mộc mạc đỗ tại cửa cung. Một người dựa vào cạnh đó, mặc vải đay thô, không hề khắc với lúc gặp nhau hôm qua. Tịch Tích Chi vừa nhìn qua, đúng lúc Phùng chân nhân quay đầu lại, không hẹn mà gặp ánh mắt nàng.
Ánh mắt Phùng chân nhân già nua và nghiêm túc, tuy không bì nổi với khí thể của An Hoằng Hàn nhưng cũng đủ uy hiếp những người khác.
Tịch Tích Chi gật đầu với ông một cái đầy lễ phép, coi như là chảo hỏi.
Phùng chân nhân cũng không phải người không nói lý. Thấy Tịch Tích Chi chào hỏi trước cũng gật đầu với nàng, coi như là đáp lại.
Quan hệ giữa hai người không tính là thân thiết, cũng không tính là đối địch. Tuy hai người đứng trên lập trường khác nhau nhưng giữa họ cũng không xung đột lợi ích.
“Tham kiến bệ hạ.” Phùng chân nhân hành lễ với An Hoằng Hàn.
“Phùng chân nhân cần gì phải hành đại lễ? Hãy bình thân. Có chuẩn bị ổn thỏa chưa? Trẫm không muốn lãng phí thời gian, không có bất cứ thu hoạch gì.” An Hoằng Hàn nghiêm mặt, lạnh giọng nói.
Tịch Tích Chi đứng bên cạnh hắn nên nhìn hết thái độ của hắn với Phùng chân nhân trong mắt.
“Bệ hạ không tin tưởng lão phủ có thể thay người khác đi bắt yêu. Lão phu cũng không phảo không đi không được.” Phùng chân nhân cũng đoan chính, hàng mày dài lại trắng nhướng lên như thể không hề sợ An Hoằng Hàn.
Nhưng so với ngọn núi băng vạn năm như An Hoằng Hàn, Phùng chân nhân có biểu hiện lạnh lùng hơn nữa cũng không bì được nửa phần của hắn.
“Vậy à? Xem ra Tuệ Vân Quán cũng không quan trọng.” An Hoằng Hàn lạnh lùng híp mắt, quan sát nhất cử nhất động Phùng chân nhân thể hiện ra, “Phùng chân nhân, ngươi hẳn nên biết tính trẫm luôn nói được là làm được, đừng cố gắng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của trẫm.”
Hỏi tại sao Phùng chân nhân lại bằng lòng khuất phục An Hoằng Hàn? Vậy thì không nghi ngờ chút nào là vì Tuệ Vân Quán là tử huyệt của ông. Ông có thể không quan tâm chuyện khác nhưng Tuệ Vân Quán là tâm huyết của sư tổ bọn ông, có nói gì đi nữa ông cũng phải dốc hết sức bảo vệ.
“Bệ hạ, lão phu nói đùa thôi, người cần gì cho là đúng.” Khí thế yếu đi một phần, cuối cùng Phùng chân nhân là người cúi đầu nhường từng bước một.
An Hoằng Hàn lạnh lùng thờ ơ gật đầu, “Chỉ sợ có người đùa mà thành thật.”
Hai người nói chuyện như đánh đó khiến Tịch Tích Chi nghe rất hao tâm tốn sức. Đợi tới khi bọn họ nói xong thì nàng chỉ có thể ngáp hai cái.
“Đi ngoại ô rồi nói.” An Hoằng Hàn nói xong câu đó thì Lâm Ân lập tức kéo màn xe cho hắn.
Hắn ôm lấy vai tiểu hài tử nào đó, ngồi vào xe ngựa, thấy Phùng chân nhân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Phùng chân nhân cũng vào ngồi đi. Nếu bị người khác nói lung tung, bảo trẫm vô lễ với ngài cũng không tốt.”
Tịch Tích Chi vừa hay cầm túi nước lên uống, nghe những lời này thì phun nước đánh “phì” một cái.
Thử hỏi... Lúc nào thì An Hoằng Hàn lễ độ với người khác? Thấy ai cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thể người ta thiếu hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy.
Có lẽ bị những lời này dọa sợ, sắc mặt Phùng chân nhân hơi mất tự nhiên nhưng ông nói theo lời hắn, “Nếu bệ hạ đã nói vậy mà lão phu từ chối thì có vẻ vô lễ rồi.”
Tuy chiếc xe ngựa này không xa hoa như trong cung nhưng có thể chứa được ba người, huống hồ tiểu hài tử như Tịch Tích Chi cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Từ khi vào xe ngựa nàng vẫn luôn ngồi trong lòng An Hoằng Hàn.
Hành động thân thiết gắn bó giữa hai người rơi vào mắt Phùng chân nhân. Ông càng cảm thấy không ổn. Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, sao có thể ở cùng với yêu quái?
Phùng chân nhân thỉnh thoảng đưa mắt qua nhìn bên này khiến Tịch Tích Chi không hiểu mình đã đắc tội với ông ở đâu. Ánh mắt kia của ông như thể có thù oán gì với nàng. Chẳng lẽ Phùng chân nhân còn tính toán chuyện nàng xông vào kết giới hôm qua?
Nhưng nàng lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Xe ngựa lại đi ra ngoại thành, đám người Tịch Tích Chi đi theo con đường lần trước tới vực Đoạn Tràng.
An Hoằng Hàn vẫn không hủy bỏ mệnh lệnh cho nên còn để lại một nhóm ngự lâm quân canh giữ dưới đáy vực. Mấy người hắn vừa tới đã dẫn tới sự chú ý của ngự lâm quân.
“Tham kiến bệ hạ.” Tất cả ngự lâm quân hành lễ, hành động cực kỳ đều.
Gọi đô thống ngự lâm quân tới, An Hoằng Hàn hỏi: “Có phát hiện ra điều gì khác thường không?”
Dù hắn chưa nói hết tất cả nhưng mọi người đều hiểu hắn hỏi chuyện Bạch Hồ. Về yêu tinh, rất nhiều người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nên trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi.
Thấy vị đạo sĩ bên cạnh bệ hạ, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ rằng có lẽ đây là đại sư trừ yêu bệ hạ tìm tới. Nhưng sao vị đại sư này lại ăn mặc giản dị như vậy? Vị đại sư nào chẳng có một bộ quần áo như nhau? Có câu nói người dựa vào quần áo, Phật dựa vào kim trang mà.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Phùng chân nhân vẫn bình thản ung dung.
Tịch Tích Chi hừ một tiếng. Đây mới gọi là chân nhân bất lộ tướng. Bình thường người lợi hại nhất thường không coi trọng danh lợi, nhân vật như Phùng chân nhân có rất nhiều trên phố. Ví dụ như lần đầu tiên nàng gặp Từ lão đầu, chẳng phải ông ta cũng chỉ là một ông cụ ra vẻ bình thường?
“Hồi bẩm bệ hạ, chỗ này không có gì khác thường.” Tổng thống lĩnh ngự lâm quân trả lời.
An Hoằng Hàn gật đầu coi như là trả lời, “Là thứ gì các người cũng không tìm ra được?”
Trong lời nói mang theo ý lạnh như băng khiến thống lĩnh ngự lâm quân bị dọa sợ tới mức hai đầu gối run lên.
“Ví dụ như hang núi hay là những chỗ bí mật khác, các ngươi không đi tìm à?” Thông thường, yêu tinh tu luyện đều tìm một hang núi, đặc biệt là động vật như hồ ly.
Phùng chân nhân nhìn Tịch Tích Chi đầy tán thưởng, ánh mắt kia như muốn nói cũng có chút thông minh.
An Hoằng Hàn liếc thống lĩnh ngự lâm quân, ý bảo hắn nhanh trả lời.
“Ngày hôm qua sau khi bệ hạ rời đi, thuộc hạ đã phái ra hai đội người ngựa đi thăm dò tình hình xung quanh, quả thật phát hiện ra hai hang núi.”
Ngáp một cái đầy bất đắc dĩ, cái đầu nhỏ của nàng đã gật lên xuống. Trong lòng thầm oán sao An Hoằng Hàn vẫn chưa trở lại, chờ thêm lát nữa có lẽ nàng đã đi đánh cờ với Chu Công rồi.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới từ đằng xa. Nàng xoay người theo bản năng, thấy một đôi giày thêu tơ vàng xuất hiện trước mặt mình.
Ngày nào cũng sống chung với An Hoằng Hàn, nàng nhìn một cái là nhận ra chủ nhân của đôi giày. Con rồng giương nanh múa vuốt trên mũi giày kia chẳng phải là biểu tượng tốt nhất cho An Hoằng Hàn ư? Nàng từ từ nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, mắt đối mắt với An Hoằng Hàn.
Hắn vươn tay kéo tay tiểu hài tử để nàng đứng lên từ dưới đất.
"Chán đến mức này rồi à? Có lòng dạ thảnh thơi để tới đây nhổ cỏ, không bằng đi ngự thư phòng luyện viết chữ thật tốt." An Hoằng Hàn lướt qua hàng mi che kín đôi mắt như lưu ly của Tịch Tích Chi, lời dạy dỗ bật ra khỏi miệng theo thói quen.
Dường như vì nuôi dưỡng con Tiểu Điêu không hiểu chuyện này mà hắn bồi dưỡng được rất nhiều thói quen. Ví dụ như không có chuyện gì sẽ giám sát tình hình học chữ học viết của tiểu hài tử, giúp nàng giải quyết chút chuyện rắc rối. Chỉ cần là chuyện liên quan tới Tịch Tích Chi, bất kể là ăn uống ngủ, hắn cũng đều hỏi tới. Thử hỏi trước kia khi nào thì hắn trông nom những chuyện rườm rà này? Dù là người thân cùng chung huyết thống hắn cũng không làm được tới mức này.
Thế gian này chỉ có một mình Tịch Tích Chi mới có được đãi ngộ người khác cầu cũng không được.
Thậm chí có thể nói, chỉ cần nàng mở miệng yêu cầu, miễn là trong khả năng của An Hoằng Hàn thì hắn đều sẽ cố gắng làm được.
"Muộn rồi." Chu miệng, nàng khẽ nói hai chữ như oán giận.
Lúc trước An Hoằng Hàn nói thời gian là một nén nhang, tới bây giờ cũng vô cùng đúng giờ, chưa từng để nàng chờ lâu. Mà lần này lại muộn không ít thời gian, vậy cũng khó trách nàng sẽ buồn chán mà lòng hoảng sợ.
"Vừa rồi bàn bạc hai việc quốc sự với các đại thần nên mới làm trễ thời gian. Trẫm đi thay quần áo, nàng chờ đó cho trẫm." Nếu là ngàu trước thì chắc chắn hắn sẽ không giải thích cho bất cứ ai vì sao lại tới trễ. Nhưng một khi đối tượng biến thành Tịch Tích Chi thì không hẳn như vậy. Nếu không cần thiết, có rất ít chuyện hắn giấu nàng.
Tuy đầu óc Tịch Tích Chi không thông minh lắm nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Bất kể chuyện gì đứng trước quốc sự cũng thành nhỏ bé. Nàng không tới mức cố tình gây sự, từ một tiếng, ý bảo hắn nhanh lên.
Thay một bộ cẩm bào màu xanh đậm, An Hoằng Hàn đi ra ngoài với Tịch Tích Chi từ cửa cung phía nam.
Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đi sát theo sau, một trái một phải.
So với đại tổng quản Lâm n, gần đây sắc mặt Ngô Kiến Phong rất khó coi. Đi đến chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy lời ra tiếng vào về hắn. Tịch Tích Chi chưa từng đi hỏi thăm nhưng cũng nghe mấy cung nữ lén thảo luận. Kể từ khi chuyện giết huynh kia xảy ra, nhà họ Ngô liền chiêu cáo thiên hạ rằng từ nay về sau không còn liên quan gì tới Ngô Kiến Phong, còn dùng một mồi lửa đốt hết những thứ hắn để lại Ngô phủ.
Tính tình Ngô Kiến Phong khi giải quyết công việc vốn không tốt, không có nhà họ Ngô che chở, không ít thái giám cung nữ trong cung cũng châm chọc hắn.
Tịch Tích Chi liếc hắn, thấy dáng vẻ hắn vẫn ỉu xìu, sắc mặt buồn bã thì hơi thông cảm. Nếu người này không thể tỉnh lại vậy thì chỉ có thể phế đi. Đả kích cũng không đáng sợ, có câu nói, ngã từ đâu thì đứng lên ở đó. Chỉ có chịu đựng được đả kích thì ngươi mới có thể đạt được mục đích của mình.
Nếu ngay cả điểm cố gắng này Ngô Kiến Phong cũng không làm được thì nàng chỉ có thể thở dài với lần này.
“Nàng ít quan tâm chuyện của người khác đi. Hắn cũng không phải người tốt.” Khẽ nhéo lên cánh tay nàng, An Hoằng Hàn cảnh cáo. Ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình mà cũng xuống tay được, Ngô Kiến Phong có thể là một người lương thiện à? Người này đã tỏ rõ mình là một con sói mắt trắng.
Dù ngươi cứu hắn một lần, e rằng sau này lúc hắn cắn ngược lại ngươi một miếng cũng chắc chắn sẽ không mềm lòng.
Nàng trừng mắt, gật đầu với hắn. Sống trong hoàng cung lâu như vậy, ít nhiều gì nàng cũng hiểu được nguyên tắc trong đó. Dù thông cảm cho Ngô Kiến Phong nhưng còn chưa tới mức vươn tay giúp đỡ lung tung.
Tiếng nói chuyện giữa hai người rất nhỏ, không truyền vào tai Lâm Ân và Ngô Kiến Phong. Trong mắt bọn họ, bệ hạ và Tịch cô nương chỉ đang khẽ nói chuyện với nhau thôi.
Một chiếc xe ngựa mộc mạc đỗ tại cửa cung. Một người dựa vào cạnh đó, mặc vải đay thô, không hề khắc với lúc gặp nhau hôm qua. Tịch Tích Chi vừa nhìn qua, đúng lúc Phùng chân nhân quay đầu lại, không hẹn mà gặp ánh mắt nàng.
Ánh mắt Phùng chân nhân già nua và nghiêm túc, tuy không bì nổi với khí thể của An Hoằng Hàn nhưng cũng đủ uy hiếp những người khác.
Tịch Tích Chi gật đầu với ông một cái đầy lễ phép, coi như là chảo hỏi.
Phùng chân nhân cũng không phải người không nói lý. Thấy Tịch Tích Chi chào hỏi trước cũng gật đầu với nàng, coi như là đáp lại.
Quan hệ giữa hai người không tính là thân thiết, cũng không tính là đối địch. Tuy hai người đứng trên lập trường khác nhau nhưng giữa họ cũng không xung đột lợi ích.
“Tham kiến bệ hạ.” Phùng chân nhân hành lễ với An Hoằng Hàn.
“Phùng chân nhân cần gì phải hành đại lễ? Hãy bình thân. Có chuẩn bị ổn thỏa chưa? Trẫm không muốn lãng phí thời gian, không có bất cứ thu hoạch gì.” An Hoằng Hàn nghiêm mặt, lạnh giọng nói.
Tịch Tích Chi đứng bên cạnh hắn nên nhìn hết thái độ của hắn với Phùng chân nhân trong mắt.
“Bệ hạ không tin tưởng lão phủ có thể thay người khác đi bắt yêu. Lão phu cũng không phảo không đi không được.” Phùng chân nhân cũng đoan chính, hàng mày dài lại trắng nhướng lên như thể không hề sợ An Hoằng Hàn.
Nhưng so với ngọn núi băng vạn năm như An Hoằng Hàn, Phùng chân nhân có biểu hiện lạnh lùng hơn nữa cũng không bì được nửa phần của hắn.
“Vậy à? Xem ra Tuệ Vân Quán cũng không quan trọng.” An Hoằng Hàn lạnh lùng híp mắt, quan sát nhất cử nhất động Phùng chân nhân thể hiện ra, “Phùng chân nhân, ngươi hẳn nên biết tính trẫm luôn nói được là làm được, đừng cố gắng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của trẫm.”
Hỏi tại sao Phùng chân nhân lại bằng lòng khuất phục An Hoằng Hàn? Vậy thì không nghi ngờ chút nào là vì Tuệ Vân Quán là tử huyệt của ông. Ông có thể không quan tâm chuyện khác nhưng Tuệ Vân Quán là tâm huyết của sư tổ bọn ông, có nói gì đi nữa ông cũng phải dốc hết sức bảo vệ.
“Bệ hạ, lão phu nói đùa thôi, người cần gì cho là đúng.” Khí thế yếu đi một phần, cuối cùng Phùng chân nhân là người cúi đầu nhường từng bước một.
An Hoằng Hàn lạnh lùng thờ ơ gật đầu, “Chỉ sợ có người đùa mà thành thật.”
Hai người nói chuyện như đánh đó khiến Tịch Tích Chi nghe rất hao tâm tốn sức. Đợi tới khi bọn họ nói xong thì nàng chỉ có thể ngáp hai cái.
“Đi ngoại ô rồi nói.” An Hoằng Hàn nói xong câu đó thì Lâm Ân lập tức kéo màn xe cho hắn.
Hắn ôm lấy vai tiểu hài tử nào đó, ngồi vào xe ngựa, thấy Phùng chân nhân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Phùng chân nhân cũng vào ngồi đi. Nếu bị người khác nói lung tung, bảo trẫm vô lễ với ngài cũng không tốt.”
Tịch Tích Chi vừa hay cầm túi nước lên uống, nghe những lời này thì phun nước đánh “phì” một cái.
Thử hỏi... Lúc nào thì An Hoằng Hàn lễ độ với người khác? Thấy ai cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thể người ta thiếu hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy.
Có lẽ bị những lời này dọa sợ, sắc mặt Phùng chân nhân hơi mất tự nhiên nhưng ông nói theo lời hắn, “Nếu bệ hạ đã nói vậy mà lão phu từ chối thì có vẻ vô lễ rồi.”
Tuy chiếc xe ngựa này không xa hoa như trong cung nhưng có thể chứa được ba người, huống hồ tiểu hài tử như Tịch Tích Chi cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Từ khi vào xe ngựa nàng vẫn luôn ngồi trong lòng An Hoằng Hàn.
Hành động thân thiết gắn bó giữa hai người rơi vào mắt Phùng chân nhân. Ông càng cảm thấy không ổn. Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, sao có thể ở cùng với yêu quái?
Phùng chân nhân thỉnh thoảng đưa mắt qua nhìn bên này khiến Tịch Tích Chi không hiểu mình đã đắc tội với ông ở đâu. Ánh mắt kia của ông như thể có thù oán gì với nàng. Chẳng lẽ Phùng chân nhân còn tính toán chuyện nàng xông vào kết giới hôm qua?
Nhưng nàng lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Xe ngựa lại đi ra ngoại thành, đám người Tịch Tích Chi đi theo con đường lần trước tới vực Đoạn Tràng.
An Hoằng Hàn vẫn không hủy bỏ mệnh lệnh cho nên còn để lại một nhóm ngự lâm quân canh giữ dưới đáy vực. Mấy người hắn vừa tới đã dẫn tới sự chú ý của ngự lâm quân.
“Tham kiến bệ hạ.” Tất cả ngự lâm quân hành lễ, hành động cực kỳ đều.
Gọi đô thống ngự lâm quân tới, An Hoằng Hàn hỏi: “Có phát hiện ra điều gì khác thường không?”
Dù hắn chưa nói hết tất cả nhưng mọi người đều hiểu hắn hỏi chuyện Bạch Hồ. Về yêu tinh, rất nhiều người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nên trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi.
Thấy vị đạo sĩ bên cạnh bệ hạ, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ rằng có lẽ đây là đại sư trừ yêu bệ hạ tìm tới. Nhưng sao vị đại sư này lại ăn mặc giản dị như vậy? Vị đại sư nào chẳng có một bộ quần áo như nhau? Có câu nói người dựa vào quần áo, Phật dựa vào kim trang mà.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Phùng chân nhân vẫn bình thản ung dung.
Tịch Tích Chi hừ một tiếng. Đây mới gọi là chân nhân bất lộ tướng. Bình thường người lợi hại nhất thường không coi trọng danh lợi, nhân vật như Phùng chân nhân có rất nhiều trên phố. Ví dụ như lần đầu tiên nàng gặp Từ lão đầu, chẳng phải ông ta cũng chỉ là một ông cụ ra vẻ bình thường?
“Hồi bẩm bệ hạ, chỗ này không có gì khác thường.” Tổng thống lĩnh ngự lâm quân trả lời.
An Hoằng Hàn gật đầu coi như là trả lời, “Là thứ gì các người cũng không tìm ra được?”
Trong lời nói mang theo ý lạnh như băng khiến thống lĩnh ngự lâm quân bị dọa sợ tới mức hai đầu gối run lên.
“Ví dụ như hang núi hay là những chỗ bí mật khác, các ngươi không đi tìm à?” Thông thường, yêu tinh tu luyện đều tìm một hang núi, đặc biệt là động vật như hồ ly.
Phùng chân nhân nhìn Tịch Tích Chi đầy tán thưởng, ánh mắt kia như muốn nói cũng có chút thông minh.
An Hoằng Hàn liếc thống lĩnh ngự lâm quân, ý bảo hắn nhanh trả lời.
“Ngày hôm qua sau khi bệ hạ rời đi, thuộc hạ đã phái ra hai đội người ngựa đi thăm dò tình hình xung quanh, quả thật phát hiện ra hai hang núi.”
Bình luận facebook