• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Duy nhất là em Cố Nam Tây Full (1 Viewer)

  • Chương 377

(*) Ý nói là Ôn Thi Hảo chuẩn bị hết vai diễn.


“Ai của ngân hàng Lâm Thị?”


“Chủ tịch của bọn họ, Lâm An Chi.”


Mạc Băng cứng đơ cả người, sau khi lấy lại tinh thần mới xoay người chạy vội về phía cửa thang máy.


“Mạc Băng!”


Khương Cửu Sênh vừa định đuổi theo thì quản lý đại sảnh đã kéo cô lại: “Mợ chủ, trên tầng nhiều người qua lại, sợ là sẽ đụng phải cô, cô ở đây chờ để tôi qua đó xem sao.”


Nếu mợ chủ xảy ra chuyện gì không hay thì ông ta có mười cái đầu cũng không đủ đền tội. Cậu Sáu đã dặn rồi, những cái khác thì không sao, nhưng mợ chủ thì không được thiếu một cọng lông tơ.


Trong hành lang đầy người, đi lại đùn đẩy nhau chật chội, Khương Cửu Sênh chỉ đi thôi cũng rất khó khăn, đành dừng lại, cố gắng nép vào tường để tránh đụng chạm phải đám người.


“Báo cảnh sát chưa?”


Quản lý trả lời: “Đã báo rồi.”


Khương Cửu Sênh hơi ngần ngừ rồi lại hỏi: “Người còn sống không?”


Quản lý gật đầu.


Cô thở phào, còn sống là tốt rồi, nếu người không còn thì Mạc Băng có lẽ cũng sẽ đi theo anh ta mất.


Quản lý lại nói: “Đã gọi xe cấp cứu rồi, mợ chủ ở đây chờ, tôi qua đó trước xem thế nào.” Sau đó quản lý gọi hai nhân viên bảo vệ tới, cùng lễ tân che chở cho Khương Cửu Sênh rồi mới lên tầng trên.


Vụ xả súng xảy ra ở tầng 14 của toà nhà.


Lúc Mạc Băng tới, Đinh Thuần Lỗi đang dùng khăn bông đè lên đầu của Lâm An Chi, chiếc khăn màu trắng gần như chuyển sang màu đỏ, chỗ nào cũng là máu. Anh nằm trên sàn, mắt mở to, không hề động đậy.


Cô lảo đảo chạy tới nhưng không dám chạm vào người anh, chỉ gọi tên anh.


Con ngươi vốn đang giãn ra của Lâm An Chi bỗng nhiên tập trung lại, phản chiếu một bóng dáng nhợt nhạt, anh mở miệng, lắp bắp: “Mạc… Băng…”
Chỉ hai chữ mà giống như đã dùng hết sức lực.


Mạc Băng quỳ xuống, đưa tay muốn chạm vào người anh nhưng lại dừng lại, cứ giơ ra như vậy: “Đừng nói gì cả.” Vừa mở miệng, giọng cô đã hơi run: “Anh đừng nói gì cả.”


“Đừng…”


Giọng cô nghẹn ngào, nói không thành lời.


Lâm An Chi đưa tay về phía cô, đầu ngón tay toàn máu đang run lẩy bẩy. Cô nắm lấy, tay anh lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào, há miệng muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, từ nghẹn ngào thút thít thành khóc lớn nức nở.


Cả thế giới của cô, đang ầm ầm sụp xuống…


Trên mặt Lâm An Chi đầy máu, chiếc khăn đè trên miệng vết thương đã bị thấm ướt, chất lỏng ấm áp chạy dọc sau tai xuống cổ anh, cổ áo sơ mi màu trắng cũng bị nhuộm đỏ.


Anh nói: “Đừng, khóc.” Anh nắm tay cô, nói từng chữ từng chữ đầy khó khăn.


Mạc Băng lại càng khóc dữ dội hơn, không biết nói gì, không còn lý trí mà cũng chẳng thể suy nghĩ nữa. Cô chỉ biết khóc và không ngừng gọi tên anh.


Anh từ từ nâng cao tay lên, dùng ngón tay dính máu lau nước mắt cho cô, trong hốc mắt anh cũng có máu, bóng ngược của cô trong mắt anh cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi: “Anh, không, chết,” anh nói từng chữ một: “Em, đừng, khóc, nhé…”


Mí mắt chậm rãi khép lại, bàn tay anh cũng rơi xuống.


Mạc Băng gào khóc: “An Chi!”


Mười phút sau khi tai nạn xảy ra, Thời Cẩn mới kịp chạy tới từ trụ sở tập đoàn Tần Thị. Anh đi rất vội nên không dùng ô, tóc mái đã hơi ẩm ướt, trong mắt như phủ một tầng băng lạnh.


“Sênh Sênh.”


Khương Cửu Sênh kinh ngạc: “Sao anh….”


Thời Cẩn cúi người ôm lấy cô: “Sau này anh sẽ không cho em ra khỏi cửa nữa.” Dường như vẫn còn sợ hãi, anh thở dài một tiếng.


Biết tin khách sạn gặp chuyện, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là có người muốn hại Sênh Sênh nhà anh. Cho dù biết người bị thương là Lâm An Chi đi chăng nữa thì chứng hoang tưởng của anh vẫn không hề nhẹ đi.


Khương Cửu Sênh vỗ nhẹ lên lưng anh, an ủi: “Em không sao.”


Thời Cẩn kìm nén cảm xúc, giọng nói trầm thấp: “Nếu thật sự có chuyện thì đã muộn rồi.”


Ôm một lát rồi cô lùi ra khỏi lòng anh: “Em muốn đi xem xem Mạc Băng thế nào.”


Thời Cẩn từ chối thẳng thừng: “Quá hỗn loạn, rất nguy hiểm, em không được đi đâu hết, anh đưa em về nhà.”


Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Anh đi cùng em qua đó.”


Anh hạ thấp giọng: “Sênh Sênh.”


Cô kiên định: “Em không yên tâm.”


Anh không ép được cô: “Được, anh đưa em đi.” Anh quay sang dặn dò người phụ trách khách sạn: “Lấy băng ghi hình ra phối hợp với bên cảnh sát, cố gắng điều tra rõ ngọn ngành trong thời gian ngắn nhất.”
“Vâng, thưa cậu Sáu.”


Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh đến thang máy nội bộ đi lên tầng 14.


Người bên đồn cảnh sát và bệnh viện gần như tới cùng lúc, tình trạng của Lâm An Chi có vẻ không tốt lắm, mất máu quá nhiều, đã được đưa lên xe cấp cứu. Thời Cẩn gọi điện thoại đánh tiếng với phía bệnh viện, trực tiếp đưa vào làm phẫu thuật. Trạng thái của Mạc Băng cũng không ổn, cứ hoảng hốt liên tục. Khương Cửu Sênh theo cô tới bệnh viện còn Thời Cẩn thì ở lại phối hợp điều tra với cảnh sát.


Chuông báo động vẫn kêu mãi không ngừng, cửa ra của khách sạn đang bị phong toả để kiểm tra từng người cả khách hàng lẫn nhân viên trong khách sạn, nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì.


“Thư ký của Lâm An Chi là người đầu tiên phát hiện, anh ta nói rằng lúc đó cửa vẫn đang đóng,” Tưởng Khải nói: “Trong phòng không hề có dấu vết đánh lộn.”


Hoắc Nhất Ninh đi một vòng quanh phòng.


“Vẫn chưa biết tình hình vết thương của Lâm An Chi thế nào, nhưng phát hiện có đạn súng ở hiện trường, bước đầu có thể suy đoán là đạn đã chạm vào não của Lâm An Chi.” Tưởng Khải đi tới vị trí cửa phòng tắm chỉ vào tường đối diện: “Sau đó viên đạn trúng vào cửa nhà tắm rồi bật vào tường.”


Hoắc Nhất Ninh ấn nhẹ ngón tay lên vết máu trên sàn, vẫn còn ấm: “Loại đạn nào?”


“Đạn 7.62x25mm của khẩu 51.”


Loại súng rất phổ biến, rất khó điều tra từ đầu mối này.


Hoắc Nhất Ninh đeo găng tay bước vào phòng tắm: “Có lấy được vân tay hay dấu chân không?”


“Trừ của Lâm An Chi thì đội giám định hiện trường còn lấy được ba dấu vân tay khác trên cửa, trước mắt vẫn chưa tra được có phải là vân tay của nhân viên khách sạn để lại hay không.” Tưởng Khải nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay rồi bổ sung thêm: “Ngoài ra, lúc Đinh Thuần Lỗi bước vào thì cửa sổ đang mở.”


Hoắc Nhất Ninh đi vòng quanh hiện trường một lần, nhẩm tính: “Tưởng Khải, cậu với Chính Nghĩa đi kiểm tra camera của khách sạn.”


“Ok.”
H oắc Nhất Ninh quay đầu: “Có suy luận gì không?”


Thời Cẩn đang dựa vào cửa, không bước vào phòng, quay lưng về phía ánh sáng, trong mắt không có chút biểu cảm gì: “Đồng nghiệp của anh suy luận không đúng.” Anh chỉ vào một chỗ, giọng nói rất nhẹ: “Hẳn là hung thủ đứng ở vị trí kia, nổ súng về phía phòng tắm, đạn bị bật lại mới khiến Lâm An Chi bị thương, cuối cùng mới trúng vào bức tường đối diện.”


Hoắc Nhất Ninh nhướng mày: “Cho nên?”


“Đối phương không muốn giết người,” Thời Cẩn hơi dừng lại, đôi mắt không rõ vui buồn: “Nhưng lại khéo quá hóa vụng.”


Không muốn giết người.


Vậy nghĩa là có mục đích khác rồi.


Lúc Thời Cẩn quay về Bệnh viện Thiên Bắc thì đã 6 giờ. Lâm An Chi vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, hành lang bệnh viện rất lạnh, Khương Cửu Sênh ăn mặc phong phanh ngồi trên ghế chờ, Thời Cẩn cau mày đi tới.


“Khách sạn thế nào rồi anh?”


“Phía cảnh sát đang điều tra.” Anh nắm lấy tay cô, quả nhiên lạnh ngắt rồi. Anh ủ ấm tay cô một lúc rồi nói: “Đi ăn cơm trước nhé?”


Đã 6 giờ rồi, cô đã có hơn năm tiếng đồng hồ không ăn gì, bữa trưa không muốn ăn nên cũng chỉ ăn một chút xíu.


Khương Cửu Sênh lắc đầu.


Mạc Băng ngồi ở một đầu khác, tâm trạng coi như đã bình tĩnh: “Sênh Sênh, chị trông ở đây là được. Em đang có em bé, không được để đói, em đi ăn với Thời Cẩn trước đi.”


Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.


Bác sĩ mổ chính là bác sĩ Triệu, Trưởng Khoa não của bệnh viện, ông đeo khẩu trang bước ra: “Vị nào là người nhà của bệnh nhân?”


Mạc Băng lập tức đứng dậy, loạng choạng bước tới: “Là tôi.”


Bác sĩ Triệu nói: “Tình hình trước mắt cơ bản đã ổn định rồi, nhưng bệnh nhân bị tổn thương não nên vẫn phải theo dõi thêm 72 giờ nữa, chỉ cần có thể khôi phục ý thức thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”


Mạc Băng thở ra một hơi rồi nói cảm ơn bác sĩ. Thần kinh đang căng thẳng đột nhiên được buông lỏng khiến chân cô mềm nhũn phải bám vào tường, lưng và lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh, bây giờ mới cảm giác được cái lạnh thấu xương.
Bác sĩ Triệu lúc này mới thấy Thời Cẩn cũng ở đây bèn chào: “Bác sĩ Thời.”


Thời Cẩn gật đầu: “Phiền anh quá.”


“Bác sĩ Thời đừng khách sáo.”


Sau đó, Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh rời đi, Lâm An Chi được đưa về phòng theo dõi, Mạc Băng ở lại cùng với thư ký của Lâm An Chi chăm sóc anh.


Hôm sau, Khương Cửu Sênh gói điểm tâm và canh mang tới bệnh viện. Mạc Băng ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh, giống như không còn hồn phách, sắc mặt tiều tuỵ, có lẽ suốt đêm không ngủ rồi lại khóc nên mắt đã sưng đỏ hết cả.


Bữa sáng không ăn được nổi hai miếng, cô không muốn ăn.


Khương Cửu Sênh khuyên: “Chị đi nghỉ một lúc đi.”


“Chị không sao.” Mạc Băng uống cạn bát canh rồi nói với Khương Cửu Sênh: “Em đừng chạy tới bệnh viện nữa, đang có bầu đấy.”


Khương Cửu Sênh nói: “Chị khiến em yên tâm chút thì em sẽ không chạy tới nữa.”


“Chị xin lỗi.”


Cô rất thẳng thắn: “Tha thứ cho chị rồi.”


Mạc Băng cười.


Khương Cửu Sênh không trêu cô nữa: “Đừng lo, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Cô còn đặc biệt nghiêm túc nói thêm: “Chị nên tin lời em, chồng em là bác sĩ cơ mà.”


Mạc Băng cười không được mà khóc cũng chẳng xong, bị cô trêu chọc như vậy cảm xúc cũng tốt lên nhiều.


Hôm nay đến ngày Thời Cẩn khám bệnh. Vì trời mưa, Khương Cửu Sênh không quay phim nên ở lại bệnh viện cùng Mạc Băng, nói chờ Thời Cẩn tan làm thì cùng về với anh.


“Sênh Sênh này.”


“Dạ.”


Mạc Băng đứng trước phòng bệnh, không bước vào, nhìn người nằm bên trong qua tấm kính cửa sổ, chần chừ rất lâu rồi mới nói, giọng nói có hơi suy sụp: “Chị vẫn biết chị yêu anh ấy, nhưng không biết rằng thì ra chị yêu anh ấy nhiều đến vậy.”


Người trong cuộc thì u mê chăng.


Ít nhất Khương Cửu Sênh vẫn luôn biết Mạc Băng yêu Lâm An Chi nhiều thế nào, cô hỏi Mạc Băng: “Vậy chị còn hận anh ấy không?”


Mạc Băng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Hận chứ, vết thương của ba chị đến giờ vẫn còn đau, còn cả đứa con chưa chào đời kia của chị nữa. Chị vẫn luôn mơ thấy nó, là một bé trai, nhìn không rõ mặt nhưng vẫn luôn nắm lấy tay chị gọi chị là mẹ.”


Yêu bao nhiêu thì sẽ hận bấy nhiêu.


Cô ấy đứng rất lâu nhưng vẫn không bước vào, đến 9 giờ, ba cô gọi điện tới.


“Ba.”


Gần đây khách sạn Tần Thị luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió, một tí động tĩnh là bị giới truyền thông điên cuồng đưa tin, ba Mạc Băng cũng vì xem thời sự nên mới biết chuyện này.
Ba cô không truy tìm duyên cớ của sự việc, chỉ hỏi vài câu đơn giản.


“Ở bệnh viện à?”


“Vâng, con ở bệnh viện.”


Ba cô lại hỏi: “An Chi thế nào rồi?”


An Chi, lấy từ An chi như tố, cái tên này do chính ba cô đặt. Mạc Băng nuốt hết chua xót xuống bụng, bình tĩnh trả lời ba cô: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.”


Bên kia, ba cô im lặng.


Qua một lúc ông mới ôn tồn dặn dò: “Nhớ chăm sóc mình cho tốt, đừng để ngã bệnh.”


Mạc Băng đáp: “Con nhớ rồi.”


“Vậy ba tắt máy đây.” Ba cô lại nói: “Chờ hai hôm nữa ba với mẹ con đến Giang Bắc thăm các con.”


Các con.


Cũng bao gồm cả Lâm An Chi.


Đã hơn một năm họ không gặp nhau rồi, bởi vì Mạc Băng nên ba cô chưa từng nhắc tới chuyện của Lâm An Chi, tại nạn xe lần đó phải dưỡng thương mất gần nửa năm, ba cô phải chịu rất nhiều đau khổ, nhưng trước giờ chưa từng oán trách trước mặt cô, thậm chí phòng của Lâm An Chi, đồ của Lâm An Chi ở nhà cũng được cất gọn không động tới, giống như chưa từng có gì xảy ra.


Mạc Băng không hiểu ba cô đang nghĩ gì. Ba cô là giáo sư triết học, rất ít nói. Trước giờ ông chưa từng có mối quan hệ thâm giao nào khác, kể cả với người nhà.


Trước khi tắt điện thoại, Mạc Băng gọi: “Ba.”


“Ừ.”


Cô im lặng, có hơi nghẹn ngào nói một câu: “Con xin lỗi.”


Ba cô hút thuốc ở đầu bên kia, tiếng quẹt diêm vọng vào điện thoại cùng với giọng nói kiên định của ông.


“Ngốc ạ, ba là ba con, nói xin lỗi gì chứ.”


Mạc Băng dựa vào tường ngồi xuống, nghe ba cô chậm rãi nói chuyện ở đầu bên kia: “Năm 14 tuổi khi con đưa Lâm An Chi về nhà thì ba đã biết con gái cưng của ba sẽ bị cậu thanh niên này cướp đi rồi.”


Ba cô dừng lại một lúc lâu rồi vừa hút thuốc vừa nói: “Ba nghĩ, ba đối xử với cậu ta tốt một chút thì sau này cậu ta cũng sẽ đối xử với con gái cưng của ba tốt một chút, mười mấy năm nay ba nuôi cậu ta như con trai mình. Mạc Băng, người làm ba mẹ vĩnh viễn không thể đối xử khắc nghiệt với con mình. Chuyện của con và Lâm An Chi ba không thể làm chủ cho con, con phải tự mình suy nghĩ, nhưng không phải tách hộ khẩu thì An Chi không còn liên quan gì đến nhà chúng ta nữa. Mấy ngày trước mẹ con vẫn còn làm món cá khô mà nó thích ăn đấy.”


Mạc Băng cúi thấp đầu, nước mắt rơi xuống đất, nghe người ba trước giờ luôn ít nói nhưng bây giờ lại lải nhải không ngừng, nói rất lâu rất lâu.


Đồn cảnh sát Giang Bắc.


Triệu Đằng Phi đang lấy lời khai của Đinh Thuần Lỗi, thư ký của Lâm An Chi.


“Mấy ngày nay luôn bận bịu dự án đầu tư nước ngoài, bên phía đối tác không có nhiều thời gian nên tổng giám đốc Lâm ở lại khách sạn, đã ở vài đêm rồi.” Đinh Thuần Lỗi suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục, cố gắng nói một cách chi tiết: “1 giờ có cuộc họp quốc tế, người đại diện bên phía đối tác bị kẹt xe trên đường cao tốc nên tôi đặt bữa trưa cho tổng giám đốc Lâm, chỉ ra ngoài không tới 15 phút, vừa quay về đã thấy anh ấy bị thương ngã trong phòng.” Anh ta lại bổ sung thêm: “Tôi có từng gõ cửa một lần nhưng không có ai trả lời nên tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Lâm đang nghỉ trưa.”
T riệu Đằng Phi hỏi: “Gần đây Lâm An Chi có đắc tội với người nào không?”


Đinh Thuần Lỗi lắc đầu rất nhanh: “Một ngày 24 tiếng đồng hồ thì Tổng giảm đốc Lâm đã làm việc đến 14 tiếng, tiếp xúc với toàn khách hàng của ngân hàng. Tôi đã đi theo tổng giám đốc Lâm hơn một năm nay, trước giờ chưa từng thấy anh ấy có xung đột gì với người khác, cũng rất ít khi nói chuyện.” Anh ta nghĩ: “Nếu thực sự nói đến có thù oán thì cũng chỉ có nhà họ Ôn mà thôi.”


Nhắc tới nhà họ Ôn thì anh ta mới nhớ tới một việc: “Trước khi tổng giám đốc Lâm bị thương, tổng giám đốc Tiểu Ôn có từng đến tìm tổng giám đốc Lâm.”


“Tổng giám đốc Tiểu Ôn là ai?”


“Con gái nhà họ Ôn, Ôn Thi Hảo.”


Triệu Đằng Phi khoanh vào cái tên Ôn Thi Hảo trong biên bản lấy lời khai.


Sau khi thẩm vấn xong, Hoắc Nhất Ninh đi ra khỏi phòng giám sát, Tiểu Giang nói: “Đội trưởng, có phát hiện mới.” Cậu ta chỉ vào một chỗ trên màn hình máy tính: “Camera khách sạn ghi lại được cảnh Ôn Thi Hảo bước vào phòng của Lâm An Chi, hơn nữa, trong khoảng thời gian này ngoài cô ta ra không hề có người thứ hai xuất hiện.”


Hoắc Nhất Ninh tua video về trước một chút, xem lại một lần: “Đưa cô ta đến đồn cảnh sát hỏi xem.”


Một tiếng đồng hồ sau, Ôn Thi Hảo đã ngồi trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát. Hoắc Nhất Ninh đích thân thẩm vấn.


“Các người gọi tôi đến làm gì?”


Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, không có một chút hoảng sợ nào.


Hoắc Nhất Ninh xoay laptop về phía cô ta rồi chỉ người trong video: “Đây là cô đúng không?”


Cô ta chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Tôi không hại người.”


Đối đáp trôi chảy chứng tỏ cô ta biết rõ ngọn nguồn sự việc.


Hoắc Nhất Ninh không buồn vòng vo, gấp máy tính lại: “Phía cảnh sát chúng tôi cũng không nói cô là hung thủ, chỉ là muốn cô giải thích vì sao cô lại có mặt ở hiện trường?” Tay anh lại bắt đầu gõ lên mặt bàn theo thói quen, anh bổ sung: “Hiện trường có dấu vân tay của cô, camera giám sát cũng quay được cô, cô ở bên trong năm phút mới ra ngoài.”


Cô ta cũng không phủ nhận: “Tôi đi tìm Lâm An Chi nói chuyện.”


“Chuyện gì?”


“Chuyện ngân hàng.”
“Nói rõ hơn một chút đi.”


Ôn Thi Hảo mím môi, do dự một lát mới nói: “Tôi muốn quay về làm thành viên ban giám đốc, anh ta là chủ tịch, tôi cần anh ta đồng ý.”


Hoắc Nhất Ninh suy luận: “Lâm An Chi không đồng ý thì cô không thể vào làm ở Ngân hàng Lâm Thị à?”


Cô ta gật đầu.


Hoắc Nhất Ninh thu đôi chân dài lại, ngồi ngay ngắn, giọng nói thay đổi, chuyển sang chèn ép: “Vậy có nghĩa là cô có động cơ để hại người.”


Ôn Thi Hảo ngồi thẳng lại, lập tức phủ nhận: “Tôi không hại người.”


Hoắc Nhất Ninh không cho cô ta thời gian giải thích: “Nhưng trừ cô ra thì không có người vào đó. Trong vòng 15 phút từ lúc Lâm An Chi vào phòng cho đến lúc trúng đạn thì camera chỉ quay được một mình cô.”


Ôn Thi Hảo hoảng sợ lớn tiếng cãi lại: “Cũng không thể loại bỏ việc có người ở trong phòng từ trước, lúc đó cửa sổ vẫn mở, biết đâu hung thủ nổ súng xong lại chạy thoát theo hướng cửa sổ thì sao.”


Quả thực là cửa sổ vẫn mở.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Hoắc Nhất Ninh nghiêm mặt: “Cô còn nhìn thấy gì?”


“Tôi cũng không nhìn thấy hung thủ, lúc tôi vào phòng thì cửa sổ đã mở, Lâm An Chi đã bị thương rồi, anh ta nằm trên đất chảy rất nhiều máu.” Ôn Thi Hảo cụp mắt cúi đầu: “Lúc đó tôi rất sợ hãi cho nên phải mất một lúc mới bình tĩnh được.”


Hoắc Nhất Ninh lười biếng nói tiếp: “Kết quả việc bình tĩnh của cô là thấy chết không cứu à?


Ôn Thi Hảo ngẩng đầu, không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: “Pháp luật có điều nào ghi là công dân nhất định phải làm việc nghĩa không?”


Hoắc Nhất Ninh bị cô ta hỏi mà buồn cười.


Anh hỏi câu này thừa rồi. Nếu Lâm An Chi chết thật, người được lợi nhất chính là cô ta, thế nên sao có thể hăng hái làm việc nghĩa chứ, không nhân dịp cháy nhà đi hôi của đã là tốt lắm rồi.


Ôn Thi Hảo thong thả nói tiếp: “Lúc đó tôi quá sợ hãi hoảng hốt nên quên gọi xe cấp cứu, hơn nữa tôi lo phía cảnh sát sẽ hoài nghi tôi cho nên tôi đành rời khỏi hiện trường.” Nói xong, cô nhướng mắt nhìn Hoắc Nhất Ninh: “Như vậy không phạm tội chứ, đội trưởng Hoắc.”


Quá kiêu ngạo, con m* nó muốn nhốt cô ta lại.


“Có phạm pháp hay không chúng tôi sẽ điều tra.” Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, kéo ghế ra: “Trước mắt cô chính là kẻ tình nghi số một của vụ án này, hơn nữa cô vẫn đang trong giai đoạn chịu án treo, phía cảnh sát chúng tôi muốn tạm giam cô.”


“Tôi có thể gọi cho luật sư không?”


“Được.”


Hoắc Nhất Ninh đi ra khỏi phòng thẩm vấn, ra lệnh: “Tưởng Khải, cậu đến khách sạn kiểm tra bên ngoài cửa sổ phòng Lâm An Chi, xem có tìm được manh mối gì không.”


“Vâng.”


“Tiểu Giang, cậu xem lại một lượt toàn bộ camera an ninh của các tầng, xem xem có phát hiện trường hợp chỉ vào mà không ra hay chỉ ra mà không vào nào không.”


“Ok.”
Bệnh viện Thiên Bắc.


Hơn 20 giờ sau phẫu thuật, Lâm An Chi vẫn chưa khôi phục ý thức. Bên ngoài trời vẫn mưa, mưa nhỏ giống sương mù nhiều hơn, cứ rơi liên miên không dứt. Nhiệt độ rất thấp, giọt mưa đọng trên cửa sổ đã đông lại thành đá, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.


Mạc Băng mở cửa phòng bệnh, hơi sửng sốt: “Sao cậu lại ở đây?”


Tần Minh Châu đứng ở cửa, không biết là mới tới hay đứng đó nãy giờ. Bị bắt tại trận khiến cậu ta không kịp trở tay, ảo não cúi đầu, trên tóc có dính vài giọt nước mưa, đứng thõng vai ủ rũ, vừa nhìn đã thấy mệt mỏi.


Cậu nói: “Tôi nghe anh Sáu nói nên qua thăm chị.” Cậu nhìn Mạc Băng, ánh mắt rất dịu dàng, không giống như dáng vẻ chưa tỉnh ngủ mọi ngày, hỏi rất ân cần: “Chị vẫn ổn chứ?”


Mạc Băng đóng cửa phòng bệnh lại, đứng bên cạnh tường nói: “Vẫn ổn.”


Nói dối.


Sắc mặt chị ấy không tốt, mắt thì sưng húp.


Tần Minh Châu nuốt câu định nói lại, không biết phải nói gì đành luống cuống đứng đó một lúc, im lặng đến mức mất tự nhiên bèn nói: “Vậy tôi về đây.”


Vừa nói xong cậu đã hối hận rồi, mím môi.


Mạc Băng nói ừ.


Cậu vo vo mái tóc rối bời, từ từ xoay người, trời lạnh như vậy nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, cũng không quàng khăn, phần cổ trắng mịn bị lạnh hơi đỏ lên.


Mạc Băng gọi cậu lại: “Minh Châu.”


Tần Minh Châu ngoái lại, đôi mắt sáng như hai vì sao, sau khi bỏ đi sự uể oải là sự trong vắt thanh tịnh. Lúc chăm chú nhìn người khác, ánh mắt sẽ rất tập trung mà cũng rất đẹp.


“Để tôi tiễn cậu.” Cô nói: “Sợ cậu lại lạc đường.”


Tần Minh Châu băn khoăn một lúc, lông mày nhíu vào lại giãn ra, cuối cùng gật đầu: “Vâng.”


Mạc Băng cầm ô rồi cũng xuống tầng với cậu, cô đi phía trước, cậu cúi thấp đầu đi phía sau, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cô một cái.


Dọc đường không ai nói gì, đến cổng bệnh viện Mạc Băng mới hỏi: “Có tìm được đường về không?”


Tần Minh Châu liếm liếm môi gật đầu.


Cô cũng không hỏi thêm, đưa ô cho cậu: “Lát nữa có thể sẽ mưa to đấy, cậu cầm theo ô đi.”


“Vâng.”


Cậu nhận lấy ô, đội mũ áo hoodie lên rồi bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, đứng trong mưa gió quay đầu lại nhìn cô.


Mạc Băng vẫy tay: “Vậy tạm biệt nhé.”


Cậu ta nhìn một lúc rồi che ô bước đi.


Bên ngoài rất lạnh, mưa bụi bị gió thổi bay khắp nơi, Mạc Băng rùng mình quay người, chưa đi được mấy bước đã bị gọi lại.


“Mạc Băng.”
Cô quay đầu lại.


Tần Minh Châu lại chạy đến, ô bị đặt xiêu vẹo trên vai, cậu ta đứng ven đường hét một câu: “Chúc chị hạnh phúc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Duy Nhất Là Em full
  • Cố Nam Tây
Truyện Duy nhất là em
  • 5.00 star(s)
  • Cố Nam Tây
Truyện Duy nhất là em
  • 3.70 star(s)
  • Cố Nam Tây

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom