Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 378
Tần Minh Châu lại chạy lại, chiếc ô bị đặt xiêu vẹo trên vai, cậu đứng ở ven đường hét lên một câu: “Chúc chị hạnh phúc.”
Mưa bụi mờ mịt, không nhìn rõ mắt.
Khi đã trải qua biến cố thì còn thiếu niên nào vẫn dịu dàng được như trước đây.
Mạc Băng mỉm cười: “Cảm ơn.” Cô nhìn cậu thanh niên ở phía xa, nói: “Cũng chúc cậu hạnh phúc.”
Cậu ta quay người chạy đi, bóng lưng thẳng tắp, áo hoodie màu xám cùng đôi giày màu trắng dần biến mất trong mưa.
Chúc cậu hạnh phúc.
Từ biệt từ đây, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Chờ đến sau này không còn tiếc nuối, tất cả kỷ niệm và người xưa đều xếp gọn trong ký ức.
Hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng rơi trên bậc cửa sổ nhẹ nhàng làm tan lớp băng mỏng, tạo thành một màn giọt nước mờ ảo trên kính, nhìn không rõ cành cây đang phủ tuyết bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh, máy theo dõi nhịp tim và hô hấp kêu từng tiếng đều đặn, lông mi người đang ngủ yên trên giường bệnh run nhẹ rồi từ từ mở mắt ra.
Anh há mồm nhưng do đang đeo mặt nạ thở oxy nên không phát ra tiếng, lúc nâng tay mới phát hiện bàn tay mình đang bị nắm lấy. Sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh từ từ quay đầu nhìn sang.
Mạc Băng đang gục trên giường bệnh, ngủ không yên, chân mày đang nhíu chặt lại.
Anh tháo mặt nạ thở oxy ra, gọi cô: “Mạc, Băng.”
Hai chữ, rất nhẹ nhưng lập tức khiến cô tỉnh lại. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang mở to mắt thì ngẩn người ra.
“Mạc, Băng.”
Anh cố hết sức gọi tên cô, bàn tay còn gắn kim tiêm vẫn siết lấy tay cô kéo về phía mình, sắc mặt nhợt nhạt, đồng tử đen sẫm như màu mực đậm nhất, đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Mạc Băng giật mình tỉnh ngủ, lập tức đứng dậy: “Anh đừng nói, em đi gọi bác sĩ.”
Cô vừa mới xoay người thì tay đã bị anh kéo lại: “Đừng đi.”
Mạc Băng hơi hoảng hốt, luống cuống ấn chuông báo khẩn cấp ở đầu giường bệnh, quay đầu lại hô to gọi y tá. Từ đầu đến cuối, bàn tay còn lại vẫn bị anh nắm chặt.
Cô không dám làm gì, sợ động tới vết thương của anh, lưng cong xuống cứng ngắc: “Anh thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Rồi lại giơ hai ngón tay lên: “Đây là mấy? Có nhìn rõ không?”
Cô không xác định được anh đã hoàn toàn khôi phục ý thức hay chưa, bởi vì vết thương ở đầu thường hay xảy ra rất nhiều tình huống bất ngờ.
Lâm An Chi rất yếu ớt, môi nhợt nhạt không có chút màu sắc nào, ánh mắt cũng hơi phân tán, miệng cứ há ra rồi lại ngậm lại.
Mạc Băng không nghe rõ nên phải cúi người xuống gần hơn.
Giọng anh rất nhỏ, giống như người đang nói mớ: “Nghỉ hè lần sau chúng ta không đi biển nữa, mắt em bị cát vào sẽ bị viêm, anh lại phải làm bài tập hè cho em.”
Cô nghe không hiểu, hơi cuống lên: “Anh nói gì vậy?”
Lâm An Chi giơ tay, ngón tay chạm nhẹ lên mi mắt cô: “Mắt còn đau không? Anh mua thuốc tiêu viêm rồi, vẫn để trên xe đạp đấy.”
Mạc Băng ngẩng đầu ngây ra như phỗng.
Anh mệt rồi, lại nhắm mắt ngủ mê đi.
Sau đó, bác sĩ tới kiểm tra kỹ càng cho anh, đang kiểm tra thì anh tỉnh lại, vẫn cứ nhắc Mạc Băng đi bôi thuốc mãi thôi. Anh nói rằng mắt cô bị viêm rất nghiêm trọng, giờ vẫn còn sưng.
Viêm chỗ nào nào, mắt cô là vì khóc nhiều nên mới sưng lên đấy chứ.
Mạc Băng đi gặp bác sĩ Triệu Trưởng Khoa não, sau đó cũng không quay về phòng bệnh ngay mà đi bộ dọc hành lang bệnh viện.
Khương Cửu Sênh biết chuyện thì vội vàng chạy từ phòng làm việc của Thời Cẩn sang, thấy Mạc Băng vẫn quanh quẩn trước cửa: “Sao chị không vào?”
Mạc Băng ngẩn ngơ, tâm trạng không ổn định, nói: “Không biết phải làm thế nào với anh ấy.”
Ký ức của Lâm An Chi dừng lại ở mùa hè năm mười 14, hoàn toàn không nhớ gì về 15 năm sau đó.
“Lúc đó anh ấy vừa đến nhà chị, rất lầm lỳ, luôn không có cảm giác an toàn, cũng không thích nói chuyện. Chị cố ý chọn dịp nghỉ hè đưa anh ấy đi biển chơi, mới chơi được một ngày thì mắt chị bị cát vào nên viêm rất nặng, không chơi ở biển được nữa nên chị đành kéo anh ấy quay về.”
Mạc Băng dựa vào tường, kể lại từng chuyện lúc trước cho Khương Cửu Sênh nghe. Ký ức đã rất lâu, giống như một bộ phim đen trắng cũ kỹ, từng đoạn từng đoạn rất liền mạch và rõ ràng.
“Lúc đó chị nghịch ngợm, không muốn làm bài tập hè liền lừa anh ấy nói mắt chưa khỏi, không nhìn rõ chữ. Ba mẹ chị không có nhà nên buổi tối anh ấy đều đạp xe đi mua thuốc cho chị, trên đường bị người ta đụng xe.”
Khương Cửu Sênh hiểu rồi, ký ức của Lâm An Chi dừng ở lần bị xe đụng kia.
“Lúc ấy anh ấy bị gãy chân nhưng chị vẫn cứ mè nheo với anh ấy, ép anh ấy phải làm bài tập hè cho chị. Cũng chính từ sau lúc ấy thì anh ấy bắt đầu dính lấy chị, dù vẫn rất cô độc nhưng chỉ nói chuyện với chị, ngày nào cũng lải nhải nhắc chị phải tra thuốc mắt.” Mạc Băng cười một tiếng buồn bã: “Cứ tưởng là quên rồi nhưng đột nhiên lại nhớ ra hết.”
Chuyện cũ năm xưa vẫn giấu rất kỹ, cứ tưởng đã quên nhưng đột nhiên lại phát hiện ra mọi chuyện đã khắc sâu vào xương tuỷ.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Mạc Băng thở dài, cảm xúc trong lòng rất hỗn loạn: “Viên đạn chạm đến đại não dẫn đến mất trí nhớ.”
Khương Cửu Sênh im lặng một lát: “Có thể khôi phục lại không?”
“Không biết.” Mạc Băng chỉ chỉ đầu của mình: “Đầu con người cũng giống như tim vậy, vô cùng phức tạp.”
Trong phòng bệnh, Lâm An Chi đã ngủ rồi, cơ thể anh vẫn còn yếu nên hơn quá nửa thời gian đều chìm trong giấc ngủ sâu, thời gian tỉnh rất ngắn.
Mạc Băng về nhà rồi mới lại quay về bệnh viện. Y tá nói với cô rằng bệnh nhân vẫn luôn tìm cô.
Cô vừa bước vào phòng bệnh thì Lâm An Chi đã lập tức ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hiện rõ sự lấy lòng thận trọng.
Lúc anh mới tới nhà cô cũng có dáng vẻ như thế này, vừa cô độc vừa đề phòng người khác, nhưng lại lệ thuộc một cách đầy mâu thuẫn.
Mạc Băng đi tới trước giường bệnh.
“Em đang giận anh à?” Mắt anh vẫn nhìn cô không rời.
Ánh mắt Lâm An Chi lúc 14 tuổi luôn rất cô độc mà thê lương, chỉ có lúc ở cùng cô mới có một chút xíu sức sống và hoạt bát, rất không có cảm giác an toàn cho nên vẫn luôn nhìn cô với vẻ thận trọng như bước trên băng mỏng.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Mạc Băng ngồi xuống: “Sao em lại giận chứ?”
Anh nghĩ một lát: “Bởi vì anh không làm bài tập hè cho em.” Anh nhanh chóng nói thêm: “Em mang đến bệnh viện đi, anh làm cho em.”
Giống hệt như lần tai nạn năm đó, rõ ràng anh biết cô giả vờ đau mắt nhưng cuối cùng vẫn thức mấy đêm ở viện để làm hết bài tập hè cho cô.
Mạc Băng cảm thấy buồn cười nhưng không thể nào cười được, trong lòng rất chua xót: “Bây giờ không cần làm nữa.”
Lâm An Chi hiểu sai ý cô, ánh mắt lập tức suy sụp, giọng nói cũng thấp đi rất nhiều: “Em muốn trả anh về à?” Anh không chờ Mạc Băng lên tiếng, sự khao khát trong mắt càng ngày càng rõ, còn có sự cẩn thận lấy lòng không quá lộ liễu, anh nói: “Tiền viện phí anh sẽ kiếm lại trả cho em, em đừng trả anh về được không?”
Nửa năm đầu ở nhà Mạc Băng, anh luôn không có cảm giác an toàn, sợ bị đưa trả về trại trẻ mồ côi nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Mạc Băng xích lại gần anh, chỉ vào khuôn mặt mình: “Anh nhìn mặt em, có giống 14 tuổi không?”
Anh hoang mang nhìn cô, tay vẫn nắm chặt mép chăn.
“Lâm An Chi, chúng ta đều đã lớn rồi.”
Nói xong một câu này, Mạc Băng chuẩn bị chơi bài ngửa với anh nhưng lời vừa đến bên miệng thì Lâm An Chi đã bắt lấy tay cô: “Đừng trả anh về, anh sẽ nghe lời em và cô Ninh mà.”
Cô hoàn toàn không nói được lời nào, không biết phải giải quyết ra sao. Lâm An Chi khi 14 tuổi chỉ dùng một đôi mắt đã có thể khiến cô đau lòng đến mức tự cởi mũ giáp đầu hàng.
Buổi chiều hôm đó Thời Cẩn có một ca phẫu thuật, khi kết thúc thì trời đã tối đen rồi.
Khương Cửu Sênh đợi anh trong phòng làm việc, vừa nằm chợp mắt một lúc trên ghế, lười đến mức không muốn cử động, ngủ thấy nóng nên cô hất chăn ra: “Lâm An Chi mất trí nhớ rồi.”
Thời Cẩn không nói gì, chỉ đắp lại chăn cho cô.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, một lúc sau mới bổ sung thêm một câu: “Anh ta chỉ nhớ được Mạc Băng lúc 14 tuổi.”
“Cũng tốt.”
Anh không có hứng thú với chuyện của người khác, liền cúi người xuống hôn cô.
Khương Cửu Sênh đưa tay ra ôm lấy cổ anh, suy nghĩ bay đi hơi xa: “Thời Cẩn, nếu em quên mất anh thì anh sẽ làm thế nào?”
Phụ nữ có thai thường thích nghĩ nhiều.
Thời Cẩn nhíu mày, không thích cái giả thiết không có tính xác thực này: “Không có nếu gì cả.”
Cô khăng khăng muốn nghe câu trả lời nên lại hỏi lần nữa: “Anh sẽ làm thế nào?”
Anh không hài lòng cắn khẽ lên cằm cô một cái: “Muốn nghe lời nói thật à?”
“Vâng.” Cô hơi tò mò.
“Anh sẽ không có kiên nhẫn từ từ giúp em nhớ lại đâu, nhất định sẽ buộc chặt em ở bên cạnh anh, nếu như em không chịu,” anh nói đến đây thì dừng lại.
Đã được ăn cam ngọt thì sao chịu được chanh chua. Cho dù anh chịu thì con dã thú trong lòng anh cũng sẽ không chịu. Bảo bối đã ngậm trong miệng, nếu mất thì sẽ phát điên.
Khương Cửu Sênh tiếp tục hỏi: “Nếu em không chịu thì sao?”
Thời Cẩn luồn tay vào trong chăn, nhẹ nhàng chọc chọc bụng cô, không hề có chút đùa giỡn nào, nói: “Ba thăng chức nhờ con mà. Anh sẽ lấy đứa bé của chúng ta ra uy hiếp em.”
Khương Cửu Sênh không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh nên cũng không hỏi nữa, dù sao đây cũng chẳng phải đề tài vui vẻ gì.
Mưa bụi mờ mịt, không nhìn rõ mắt.
Khi đã trải qua biến cố thì còn thiếu niên nào vẫn dịu dàng được như trước đây.
Mạc Băng mỉm cười: “Cảm ơn.” Cô nhìn cậu thanh niên ở phía xa, nói: “Cũng chúc cậu hạnh phúc.”
Cậu ta quay người chạy đi, bóng lưng thẳng tắp, áo hoodie màu xám cùng đôi giày màu trắng dần biến mất trong mưa.
Chúc cậu hạnh phúc.
Từ biệt từ đây, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Chờ đến sau này không còn tiếc nuối, tất cả kỷ niệm và người xưa đều xếp gọn trong ký ức.
Hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng rơi trên bậc cửa sổ nhẹ nhàng làm tan lớp băng mỏng, tạo thành một màn giọt nước mờ ảo trên kính, nhìn không rõ cành cây đang phủ tuyết bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh, máy theo dõi nhịp tim và hô hấp kêu từng tiếng đều đặn, lông mi người đang ngủ yên trên giường bệnh run nhẹ rồi từ từ mở mắt ra.
Anh há mồm nhưng do đang đeo mặt nạ thở oxy nên không phát ra tiếng, lúc nâng tay mới phát hiện bàn tay mình đang bị nắm lấy. Sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh từ từ quay đầu nhìn sang.
Mạc Băng đang gục trên giường bệnh, ngủ không yên, chân mày đang nhíu chặt lại.
Anh tháo mặt nạ thở oxy ra, gọi cô: “Mạc, Băng.”
Hai chữ, rất nhẹ nhưng lập tức khiến cô tỉnh lại. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang mở to mắt thì ngẩn người ra.
“Mạc, Băng.”
Anh cố hết sức gọi tên cô, bàn tay còn gắn kim tiêm vẫn siết lấy tay cô kéo về phía mình, sắc mặt nhợt nhạt, đồng tử đen sẫm như màu mực đậm nhất, đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Mạc Băng giật mình tỉnh ngủ, lập tức đứng dậy: “Anh đừng nói, em đi gọi bác sĩ.”
Cô vừa mới xoay người thì tay đã bị anh kéo lại: “Đừng đi.”
Mạc Băng hơi hoảng hốt, luống cuống ấn chuông báo khẩn cấp ở đầu giường bệnh, quay đầu lại hô to gọi y tá. Từ đầu đến cuối, bàn tay còn lại vẫn bị anh nắm chặt.
Cô không dám làm gì, sợ động tới vết thương của anh, lưng cong xuống cứng ngắc: “Anh thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Rồi lại giơ hai ngón tay lên: “Đây là mấy? Có nhìn rõ không?”
Cô không xác định được anh đã hoàn toàn khôi phục ý thức hay chưa, bởi vì vết thương ở đầu thường hay xảy ra rất nhiều tình huống bất ngờ.
Lâm An Chi rất yếu ớt, môi nhợt nhạt không có chút màu sắc nào, ánh mắt cũng hơi phân tán, miệng cứ há ra rồi lại ngậm lại.
Mạc Băng không nghe rõ nên phải cúi người xuống gần hơn.
Giọng anh rất nhỏ, giống như người đang nói mớ: “Nghỉ hè lần sau chúng ta không đi biển nữa, mắt em bị cát vào sẽ bị viêm, anh lại phải làm bài tập hè cho em.”
Cô nghe không hiểu, hơi cuống lên: “Anh nói gì vậy?”
Lâm An Chi giơ tay, ngón tay chạm nhẹ lên mi mắt cô: “Mắt còn đau không? Anh mua thuốc tiêu viêm rồi, vẫn để trên xe đạp đấy.”
Mạc Băng ngẩng đầu ngây ra như phỗng.
Anh mệt rồi, lại nhắm mắt ngủ mê đi.
Sau đó, bác sĩ tới kiểm tra kỹ càng cho anh, đang kiểm tra thì anh tỉnh lại, vẫn cứ nhắc Mạc Băng đi bôi thuốc mãi thôi. Anh nói rằng mắt cô bị viêm rất nghiêm trọng, giờ vẫn còn sưng.
Viêm chỗ nào nào, mắt cô là vì khóc nhiều nên mới sưng lên đấy chứ.
Mạc Băng đi gặp bác sĩ Triệu Trưởng Khoa não, sau đó cũng không quay về phòng bệnh ngay mà đi bộ dọc hành lang bệnh viện.
Khương Cửu Sênh biết chuyện thì vội vàng chạy từ phòng làm việc của Thời Cẩn sang, thấy Mạc Băng vẫn quanh quẩn trước cửa: “Sao chị không vào?”
Mạc Băng ngẩn ngơ, tâm trạng không ổn định, nói: “Không biết phải làm thế nào với anh ấy.”
Ký ức của Lâm An Chi dừng lại ở mùa hè năm mười 14, hoàn toàn không nhớ gì về 15 năm sau đó.
“Lúc đó anh ấy vừa đến nhà chị, rất lầm lỳ, luôn không có cảm giác an toàn, cũng không thích nói chuyện. Chị cố ý chọn dịp nghỉ hè đưa anh ấy đi biển chơi, mới chơi được một ngày thì mắt chị bị cát vào nên viêm rất nặng, không chơi ở biển được nữa nên chị đành kéo anh ấy quay về.”
Mạc Băng dựa vào tường, kể lại từng chuyện lúc trước cho Khương Cửu Sênh nghe. Ký ức đã rất lâu, giống như một bộ phim đen trắng cũ kỹ, từng đoạn từng đoạn rất liền mạch và rõ ràng.
“Lúc đó chị nghịch ngợm, không muốn làm bài tập hè liền lừa anh ấy nói mắt chưa khỏi, không nhìn rõ chữ. Ba mẹ chị không có nhà nên buổi tối anh ấy đều đạp xe đi mua thuốc cho chị, trên đường bị người ta đụng xe.”
Khương Cửu Sênh hiểu rồi, ký ức của Lâm An Chi dừng ở lần bị xe đụng kia.
“Lúc ấy anh ấy bị gãy chân nhưng chị vẫn cứ mè nheo với anh ấy, ép anh ấy phải làm bài tập hè cho chị. Cũng chính từ sau lúc ấy thì anh ấy bắt đầu dính lấy chị, dù vẫn rất cô độc nhưng chỉ nói chuyện với chị, ngày nào cũng lải nhải nhắc chị phải tra thuốc mắt.” Mạc Băng cười một tiếng buồn bã: “Cứ tưởng là quên rồi nhưng đột nhiên lại nhớ ra hết.”
Chuyện cũ năm xưa vẫn giấu rất kỹ, cứ tưởng đã quên nhưng đột nhiên lại phát hiện ra mọi chuyện đã khắc sâu vào xương tuỷ.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Mạc Băng thở dài, cảm xúc trong lòng rất hỗn loạn: “Viên đạn chạm đến đại não dẫn đến mất trí nhớ.”
Khương Cửu Sênh im lặng một lát: “Có thể khôi phục lại không?”
“Không biết.” Mạc Băng chỉ chỉ đầu của mình: “Đầu con người cũng giống như tim vậy, vô cùng phức tạp.”
Trong phòng bệnh, Lâm An Chi đã ngủ rồi, cơ thể anh vẫn còn yếu nên hơn quá nửa thời gian đều chìm trong giấc ngủ sâu, thời gian tỉnh rất ngắn.
Mạc Băng về nhà rồi mới lại quay về bệnh viện. Y tá nói với cô rằng bệnh nhân vẫn luôn tìm cô.
Cô vừa bước vào phòng bệnh thì Lâm An Chi đã lập tức ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hiện rõ sự lấy lòng thận trọng.
Lúc anh mới tới nhà cô cũng có dáng vẻ như thế này, vừa cô độc vừa đề phòng người khác, nhưng lại lệ thuộc một cách đầy mâu thuẫn.
Mạc Băng đi tới trước giường bệnh.
“Em đang giận anh à?” Mắt anh vẫn nhìn cô không rời.
Ánh mắt Lâm An Chi lúc 14 tuổi luôn rất cô độc mà thê lương, chỉ có lúc ở cùng cô mới có một chút xíu sức sống và hoạt bát, rất không có cảm giác an toàn cho nên vẫn luôn nhìn cô với vẻ thận trọng như bước trên băng mỏng.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Mạc Băng ngồi xuống: “Sao em lại giận chứ?”
Anh nghĩ một lát: “Bởi vì anh không làm bài tập hè cho em.” Anh nhanh chóng nói thêm: “Em mang đến bệnh viện đi, anh làm cho em.”
Giống hệt như lần tai nạn năm đó, rõ ràng anh biết cô giả vờ đau mắt nhưng cuối cùng vẫn thức mấy đêm ở viện để làm hết bài tập hè cho cô.
Mạc Băng cảm thấy buồn cười nhưng không thể nào cười được, trong lòng rất chua xót: “Bây giờ không cần làm nữa.”
Lâm An Chi hiểu sai ý cô, ánh mắt lập tức suy sụp, giọng nói cũng thấp đi rất nhiều: “Em muốn trả anh về à?” Anh không chờ Mạc Băng lên tiếng, sự khao khát trong mắt càng ngày càng rõ, còn có sự cẩn thận lấy lòng không quá lộ liễu, anh nói: “Tiền viện phí anh sẽ kiếm lại trả cho em, em đừng trả anh về được không?”
Nửa năm đầu ở nhà Mạc Băng, anh luôn không có cảm giác an toàn, sợ bị đưa trả về trại trẻ mồ côi nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Mạc Băng xích lại gần anh, chỉ vào khuôn mặt mình: “Anh nhìn mặt em, có giống 14 tuổi không?”
Anh hoang mang nhìn cô, tay vẫn nắm chặt mép chăn.
“Lâm An Chi, chúng ta đều đã lớn rồi.”
Nói xong một câu này, Mạc Băng chuẩn bị chơi bài ngửa với anh nhưng lời vừa đến bên miệng thì Lâm An Chi đã bắt lấy tay cô: “Đừng trả anh về, anh sẽ nghe lời em và cô Ninh mà.”
Cô hoàn toàn không nói được lời nào, không biết phải giải quyết ra sao. Lâm An Chi khi 14 tuổi chỉ dùng một đôi mắt đã có thể khiến cô đau lòng đến mức tự cởi mũ giáp đầu hàng.
Buổi chiều hôm đó Thời Cẩn có một ca phẫu thuật, khi kết thúc thì trời đã tối đen rồi.
Khương Cửu Sênh đợi anh trong phòng làm việc, vừa nằm chợp mắt một lúc trên ghế, lười đến mức không muốn cử động, ngủ thấy nóng nên cô hất chăn ra: “Lâm An Chi mất trí nhớ rồi.”
Thời Cẩn không nói gì, chỉ đắp lại chăn cho cô.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, một lúc sau mới bổ sung thêm một câu: “Anh ta chỉ nhớ được Mạc Băng lúc 14 tuổi.”
“Cũng tốt.”
Anh không có hứng thú với chuyện của người khác, liền cúi người xuống hôn cô.
Khương Cửu Sênh đưa tay ra ôm lấy cổ anh, suy nghĩ bay đi hơi xa: “Thời Cẩn, nếu em quên mất anh thì anh sẽ làm thế nào?”
Phụ nữ có thai thường thích nghĩ nhiều.
Thời Cẩn nhíu mày, không thích cái giả thiết không có tính xác thực này: “Không có nếu gì cả.”
Cô khăng khăng muốn nghe câu trả lời nên lại hỏi lần nữa: “Anh sẽ làm thế nào?”
Anh không hài lòng cắn khẽ lên cằm cô một cái: “Muốn nghe lời nói thật à?”
“Vâng.” Cô hơi tò mò.
“Anh sẽ không có kiên nhẫn từ từ giúp em nhớ lại đâu, nhất định sẽ buộc chặt em ở bên cạnh anh, nếu như em không chịu,” anh nói đến đây thì dừng lại.
Đã được ăn cam ngọt thì sao chịu được chanh chua. Cho dù anh chịu thì con dã thú trong lòng anh cũng sẽ không chịu. Bảo bối đã ngậm trong miệng, nếu mất thì sẽ phát điên.
Khương Cửu Sênh tiếp tục hỏi: “Nếu em không chịu thì sao?”
Thời Cẩn luồn tay vào trong chăn, nhẹ nhàng chọc chọc bụng cô, không hề có chút đùa giỡn nào, nói: “Ba thăng chức nhờ con mà. Anh sẽ lấy đứa bé của chúng ta ra uy hiếp em.”
Khương Cửu Sênh không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh nên cũng không hỏi nữa, dù sao đây cũng chẳng phải đề tài vui vẻ gì.
Bình luận facebook