Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Tháng mười một năm Hưng Long thứ nhất, đại quân của Lưu Giác vượt Long giang, chiếm Ỷ Long thành.
Hạ quốc tuy nhỏ, nhưng địa thế dễ thủ khó công. Các lầu trại thành trì và vương cung đều dựng trên núi cao, dựa vào thế núi hiểm yếu, khí hậu lại ẩm ướt, quanh năm không có mùa đông. Đại quân của Lưu Giác sau khi tiến vào biên giới Hạ quốc, không thạo tác chiến ở vùng rừng núi, quân Hạ lại giỏi dùng độc, quân Ninh tổn thất không nhỏ, đành đóng quân ở tuyến biên giới, không tiến không lui, phong tỏa cửa ngõ những tuyến đường hiểm yếu. Thực phẩm lương thực của Hạ quốc bắt đầu khan hiếm, các thành trì cũng trấn thủ không chịu xuống núi đánh, quyết thi gan với Ninh quốc.
Thái tử Thương Tà dẫn một vạn binh, lui về Hắc Phong trang. Đến giờ chàng vẫn không nghĩ ra quân Ninh làm thế nào vượt qua vách đá hiểm trở giữa Ỷ Long thành.
Khi Thương Tà suy nghĩ vấn đề đó, cũng là lúc Lưu Giác đang đứng trên cầu treo, lặng nhìn vực thẳm vạn trượng dưới chân. A La từng nói với chàng nguyên lý quăng dây. Khe núi rộng hơn ba mươi trượng, chàng chỉ cần tính khoảng cách, lợi dụng đêm tối dựng một cây cột chắc trên đỉnh núi, sai cao thủ Ô y kỵ quăng dây móc câu đu người sang, chặt đứt móc sắt cầu treo, bên này quân sĩ xông sang, chỉ đơn giản như vậy.
"Vương gia! Quân Hạ đã rút về các sơn trang, Ỷ Long thành đã nằm trong tay chúng ta". Một tướng lĩnh bẩm báo.
"Làm lại cầu treo chắc hơn, rộng hơn, chặt móc nối giữa cầu, sau này ở đây không phân biệt thành đông thành tây nữa". Lưu Giác lạnh lùng ra lệnh. Chàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời ấm áp, dưới ánh mặt trời, hoa và cỏ dại trên vách núi sừng sững hai bên thành càng đậm sắc: Vàng, xanh hồng, trắng chen nhau, đẹp như tranh. Đi dưới ánh mặt trời ấm áp, nhưng lòng chàng tê buốt. Ám Dạ đã vào Trần quốc nhưng vẫn không dò được tin gì, A La vẫn biệt tăm. Nàng biến mất đã nửa năm. Nửa năm rồi chàng không hề nhận được bất kỳ tin tức của nàng. Trần quốc đã mất, ở phía nam không tìm thấy nàng, sau khi chinh phạt Trần quốc, vó ngựa quân Ninh vượt qua biên giới tiến thẳng vào Hạ quốc.
Chàng thong thả đi trên các con phố trong thành. Ỷ Long thành bị phong tỏa, đường phố vắng teo, chỉ có binh sĩ quân Ninh đi tuần. Huyền Y và Minh Âm theo sau. Lần trước Ám Dạ đã nhìn thấy tín hiệu chữ "W" trong rừng, Lưu Giác bất giác đưa mắt nhìn quanh. Chỉ cần A La còn sống, nhất định để lại tín hiệu. Mỗi lần đến một thành trì chàng lại có thói quen đi khắp thành quan sát tìm kiếm, chàng đã đi khắp Trần quốc, không hề thấy một ký hiệu nào, bây giờ... Lưu Giác di chuyển ánh mắt, lặng lẽ đứng dưới nắng thở dài, chàng đã bao lần thất bại…
Minh Âm khẽ thưa: "Chúa thượng cũng đừng quá lo lắng, Ô y kỵ đã cử người chia nhau đến các nước, gồm cả Hạ quốc, nhất định sẽ có tin báo về".
"Ừ, Ỷ Long thành liệu có không?". Lưu Giác trầm ngâm, vẻ nồng nhiệt tươi vui trên mặt chàng ngày xưa dường như tan dần sau mỗi lần không tìm thấy dấu vết A La, sắc mặt chàng giờ trở nên sắt lạnh u ám, không biểu cảm.
"Không có. Người của chúng ta có ở mười sơn trang hiểm yếu nhất Hạ quốc. Vương gia cũng biết những nơi càng hiểm yếu khó công phá càng cần bố trí nội ứng".
Lưu Giác không nói gì, lại đi tiếp. Không đi hết thành, chàng không cam lòng! Ánh mắt trời rạng rỡ như vậy, nhưng A La, nụ cười rạng rỡ của nàng ở đâu? Chàng ngửa đầu nhìn mặt trời, cảm thấy hơi nhức mắt, ánh nắng bắt đầu gay gắt! Chàng cúi đầu, có mấy nét vạch thoáng qua khóe mắt. Chàng chớp mắt lần nữa, có phải mình hoa mắt? Bị nắng chiếu quá lâu, những thứ nhìn thấy đều biến màu, vạn vật như vỡ vụn loang loáng trước mắt.
Người chàng đột nhiên run lẩy bẩy, Huyền Y kinh ngạc: "Chúa thượng!", bèn thuận tay đỡ chàng. Mấy tháng nay Lưu Giác hình như không hề dừng bước, đại quân công phá được một thành, chàng liền đi khắp mọi nẻo trong thành. Người Trần quốc hận chàng không cho họ cơ hội để thở, người không hiểu chàng cũng cho rằng chàng nôn nóng muốn nhanh chóng diệt Trần, chỉ có Ô y kỵ biết chúa thượng của họ sốt ruột muốn tìm người, vội đến mức không thể dừng chân một ngày. Sau mỗi lần tìm kiếm vô vọng nỗi mệt mỏi thất vọng cũng như hứng thú công phá tòa thành tiếp theo cũng giảm dần cùng với hy vọng trong lòng. Nhưng chàng không chịu từ bỏ, sau mỗi lần thất bại, sau phút chán chường, chàng lại lao vào cuộc chiến mới với quyết tâm và hy vọng mới. Mấy tháng qua, hy vọng, thất vọng, phấn khởi, chán chường lên lên xuống xuống, luôn bám riết chàng. Sau mấy lần lên xuống như thế, nhiệt huyết và ý chí mãnh liệt ban đầu dần biến thành nỗi oán giận không lời.
Có nhiều lần, ngay Huyền Y và Minh Âm cũng cảm thấy chàng sắp không trụ nổi, nhưng rồi lại sang sảng hạ lệnh, cổ vũ quân sĩ tiến lên! Bây giờ địa hình rừng núi phức tạp, chướng khí đặc thù của Hạ quốc làm chậm bước chân của quân Ninh, cuối cùng họ đã có thể tạm nghỉ ít ngày. Những ngày dài chờ đợi khiến tướng sĩ đa phần mệt mỏi, Lưu Giác cuối cùng hạ lệnh chốt giữ các cửa ngõ hiểm yếu của Hạ quốc, bao vây phong tỏa các sơn trang, để quân Ninh có thời gian nghỉ ngơi.
Có phải do dừng chân đột ngột trong khi thần kinh trong tình trạng thư giãn, khiến cơ thể nhất thời chưa thể thích nghi? Huyền Y nhìn thân hình chúa thượng run lẩy bẩy, lòng xót xa khuyên chàng: "Chúa thượng, ngồi nghỉ chút đã".
Lưu Giác một tay đẩy tay anh ta, lao đến gục vào một phiến đá trên vách đá xanh. Huyền Y, Minh Âm giật mình, chạy theo gọi: "Chúa thượng!".
Lưu Giác không trả lời, tay run run lần theo từng nét vạch đã mờ gần như không nhìn thấy trên vách đá, nghĩ đến giọng nói lảnh lót của A La lúc trong thung lũng.
"Thiếp dạy chàng tiếng Anh được không? Thiếp sắp quên hết rồi".
"Tiếng Anh là gì?".
"Là, một loại mật mã, người khác nhìn không hiểu, thiếp dạy chàng, chỉ có chúng ta hiểu".
"Ví dụ, ký hiệu SOS có nghĩa là cấp cứu, khó nhớ phải không, ta học cái đơn giản hơn vậy".
Đây là mật mã chỉ có hai người biết, đây là A La đang nói với chàng, đây là A La đang nói hãy đến cứu nàng ấy! Lưu Giác không kìm được làn khí cay xộc trong mũi, xộc thẳng vào những hồi ức khiến chàng đau đớn, xộc thẳng vào mắt chàng. Nửa năm rồi, nửa năm rồi, cuối cùng chàng đã tìm được A La. Nàng ấy vẫn sống, nàng ấy đang ở đây, nàng ấy đã từng đến đây! Lưu Giác ngoảnh mặt lại: "Truyền lệnh lục tìm khắp thành, từng ngôi nhà! Mọi đường nét, hình vẽ lạ, đều không được bỏ qua!".
"Tuân lệnh!". Quân sĩ lập tức chấp hành mệnh lệnh.
"Huyền Y, mang đi!".
Huyền Y ngớ người, không biết mang đi cái gì. Yến Âm nhìn chàng dè dặt hỏi: "Chúa thượng?".
Lưu Giác hừ một tiếng, mỉm cười nhìn tảng đá: "Mang về soái trướng!".
Huyền Y và Minh Âm nhìn nhau. Mấy tháng nay chúa thượng cứ nhìn thấy nét vẽ và những hình lạ là lại xúc động, tảng đá này... Huyền Y nghẹo đầu ngắm nghía hồi lâu, giống như hai đường gấp khúc kẹp một vòng tròn, là sông hay là mặt trời? Lưu Giác gõ vào đầu anh ta, mặt bừng sáng, dường như chưa từng xuất hiện vẻ u ám: "Đây là A La đang nói với ta, chỉ có nàng ấy và ta mới hiểu!".
Huyền Y và Minh Âm tỏ vẻ hiểu ra, thở phào, cuối cùng đã tìm thấy! Lưu Giác từng nói với họ, bốn ký hiệu biểu thị phương hướng, nhưng chưa bao giờ nói về hình vẽ như thế này. Huyền Y cười khúc khích: "Công chúa nói đang nhớ chúa thượng sao!".
Lưu Giác nghe vậy thôi cười, trầm ngâm: "Nàng ấy đang kêu cứu!".
Hai người sửng sốt, cúi đầu không hỏi gì thêm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Một binh sĩ từ xa chạy đến, thở hổn hển: "Quán trọ, trong quán trọ có rất nhiều hình vẽ". Lưu Giác phất tay áo, lập tức đi đến quán trọ. Trước gian phòng đã bị vây chặt, chàng đẩy cửa bước vào, trên tường và trên nền nhà vẽ liền mấy hình ký hiệu "W" bằng mực đen rõ ràng. Hướng tây, A La đang ở phía tây Ỷ Long thành! Chàng há miệng, không ngừng cầu khấn "Các vị thánh thần, lần này đừng để con bị lỡ, xin phù hộ cho con tìm được nàng ấy".
Huyền Y và Minh Âm tự giác chạy đi tìm chủ quán, lúc về mặt phấn khởi: "Chúa thượng, bà ấy nói đó là Hắc Phong trang! Thương Tà chẳng phải đã rút về Hắc Phong trang? Có phải hắn đã mang công chúa đi?".
"Phía nào?". Lưu Giác nôn nóng muốn chứng thực.
"Phía tây Ỷ Long thành!".
"Bao vây Hắc Long trang, một con chim cũng không để lọt!".
"Tuân lệnh!".
Lưu Giác đứng lặng trong phòng, cảm thấy tứ chi mềm nhũn, chàng bất lực xua tay: "Bản soái nghỉ ở đây một lát, các ngươi ra trước đi!".
Cánh cửa từ từ khép lại. Lưu Giác nhắm mắt tưởng tượng ra A La lúc đó, nàng ấy đi lại trong phòng... đi đến ngồi ngẩn bên bàn... đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài... một mình nàng ấy ngủ trên giường này... trước khi đi nàng ấy còn để lại ký hiệu để mình đến cứu... Chàng đột nhiên lăn ra giường, cười khúc khích, A La của chàng, A La của chàng cũng không nguôi nhớ chàng!
Hắc Phong trang dễ thủ khó công, đường núi hẹp, đối phương chỉ cần bố trí hai người đứng gác là người bên dưới khó lên được. Nếu một mình chàng đột nhập cũng e đối phương dùng A La ép chàng, Lưu Giác bồn chồn. A La đang ở trên núi nhưng chàng lại không thể lên đó!
Tử Ly ở Phong thành đặc biệt cử một sứ giả vượt ngàn dặm đến, mang theo hai sứ mệnh, một là vào vương cung khuyên hàng, hai là thăm dò tin tức công chúa Thanh La. Lưu Giác cử người hộ tống sứ giả vào triều, nhưng không đả động đến chuyện thăm dò tông tích A La.
Cuối cùng chàng gọi Huyền Y và Minh Âm: "Tối nay ta muốn đột nhập Hắc Phong trang, người đông không hay, Minh Âm đi theo ta, Huyền Y lưu lại trong thành tiếp ứng!".
"Tuân lệnh!".
Đêm xuống, Lưu Giác và Minh Âm thay bộ đồ đen bó sát người, bí mật lên núi, đường núi chỗ nào cũng có thể gặp mai phục, Lưu Giác không muốn kinh động đối phương, suốt dọc đường vận nội lực, thận trọng thăm dò. Họ vượt qua nhiều vòng gác khắp sơn trang, lên được đến lưng chừng núi, cuối cùng vẫn bị phát hiện, vừa nghe thấy tiếng chiêng báo động. Lưu Giác thầm kêu hỏng, vỗ vai Minh Âm, hai người dò dẫm quay về. Nhìn lên đỉnh núi, chàng hận đến muốn đạp nát tảng đá bên cạnh, đột nhiên nói: "Quay về, cố xông vào, ta e họ sẽ làm tổn thương nàng ấy".
Trở về Ỷ Long thành, Huyền Y tươi cười ra đón: "Chúa thượng, Thành đô đốc đã đến". Lưu Giác phấn khởi đi vào, nhìn thấy Thành Tư Duyệt đứng trong trướng, chiếc áo dài màu nhạt trên người bay bay. Anh ta gầy đi nhiều, đôi mắt vẫn như cũ, sáng như sao. Lưu Giác xua tay ra hiệu không cần hành lễ chủ tớ: "Để ta ôm một cái!".
Thành Tư Duyệt hoảng hốt nhảy lên, người cứng đơ, mặt miễn cưỡng nở nụ cười: "Lão vương gia cho huynh biết rồi à?".
Lưu Giác cười sải hai bước lên phía trước, một tay chộp Thành Tư Duyệt, ôm bằng cả hai tay, đầu ngả vào vai anh ta: "Ông già không có ở đây, để ta ôm thay ông ấy. A La đang ở Hắc Phong trang, ta lại không lên được...".
Thành Tư Duyệt run run, nửa cười nửa mếu: "Nguyên soái, vương gia không cần phải thế! Phong thành đồn đại vương gia thích đàn ông, con trai ta đã chào đời... biết rồi, nàng ấy ở Hắc Phong trang, sắp được gặp phải không?". Chàng đột nhiên cảm thấy, trước đây khi lão vương gia ôm chàng, chàng cảm nhận được sự ấm áp của tình phụ tử. Lưu Giác và chàng cùng tuổi, nhưng khi được anh ta ôm, chàng lại rưng rưng xúc động muốn bảo vệ Lưu Giác suốt đời như đối với tiểu đệ ruột thịt. Mắt Thành Tư Duyệt nhòe ướt, cảm thấy gặp được hai cha con An Thanh vương, chàng thật may mắn, bây giờ chàng lại có gia đình, có con.
Hồi lâu sau, Lưu Giác buông tay, Thành Tư Duyệt nói giọng nghiêm trang: "Hạ vương sắp đầu hàng".
Lưu Giác sung sướng: "Tại sao?".
Thành Tư Duyệt cười: "Lão vương gia luôn cảm thấy tấn công Hạ quốc tổn thất sẽ rất nặng nề, nếu Hạ vương có thể đầu hàng là tốt nhất, cho nên lúc ta xuất phát ở Phong thành, lão vương gia đã dặn, nếu đến Hạ quốc, nhất định phải gặp hoàng hậu Hạ quốc. Ta đã liên lạc với Minh Nguyệt phu nhân. Bà ấy là thánh nữ Hạ quốc, được ngồi ngang hàng với Hạ vương, những loại độc dược kỳ bí mà Hạ quốc sử dụng đều do tay bà bào chế. Nếu có thể loại bỏ chiến họa bảo vệ muôn dân, bà ấy sẽ đồng ý đình chiến. Lúc đó, Hạ quốc sẽ thành đất phong, là nước chư hầu của Ninh quốc, cũng là biến tướng của chinh phục".
"Huynh đã đàm phán với Minh Nguyệt phu nhân?".
"Phải, ta đã chuyển thư về Phong thành, cho nên Ly vương mới sai sứ giả đến ký hòa ước liên minh". Thành Tư Duyệt cười bí hiểm, chàng còn bao bí mật chưa nói ra.
"Hạ vương đồng ý không?". Lưu Giác rất hồ nghi. Từ mối câu kết giữa Hạ vương và Vương Yến Hồi, từ chuyện Hạ quốc trợ giúp Thanh vương mưu phản, chàng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Thành Tư Duyệt cười: "Hạ vương đương nhiên không đồng ý, trong triều bàn cãi đến vỡ trời. Cuối cùng ông ta miễn cưỡng chấp thuận, nhưng thái tử Thương Tà mới là vấn đề nan giải".
"Thương Tà là người thế nào? Ta cũng nghe nói, nhưng chưa gặp người thật".
"Những người được nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta rất ít, anh ta luôn đeo mặt nạ". Lưu Giác chợt nhớ đến bóng người thanh mảnh, đeo mặt nạ bạc, cưỡi bạch mã trong trận chiến dưới chân Vận thành, trầm ngâm một lát, nói: "Xem ra chỉ có thể tạm thời tiếp nhận sự đầu hàng bề ngoài của Hạ quốc. Sau này đây vẫn là ẩn họa, ta thấy chi bằng đánh luôn dẹp gọn cho xong".
"Nếu chinh phạt, cho dù giết được Hạ vương, người Hạ cũng rất phiền phức, không thể giết sạch họ".
Đúng, địa hình Hạ quốc toàn rừng núi, người Hạ quốc có tín ngưỡng riêng, rất sùng bái minh thần của mình, khống chế họ không phải chuyện dễ. Lưu Giác nghĩ một lát, cười nói: "Ta cho là Ly vương muốn âm thầm di chuyển ẩn họa, cuối cùng loại bỏ hoàn toàn. Ta chỉ cần A La, thiên hạ là của Ly vương, nếu Ly vương đồng ý, cứ làm vậy".
Ngày mười tháng mười hai năm Long Hưng thứ nhất, Hạ vương đầu hàng, tự xưng Hạ hầu. Đồng thời dâng cho Ninh quốc rất nhiều thiếu nữ quý tộc của các thành trì, sơn trang.
Các thành trì, sơn trang của Hạ quốc lại mở cửa sau ba tháng phong tỏa. Lưu Giác dẫn quân lên Hắc Phong trang sớm nhất, trên khoảng đất trống phía sau trang môn, mấy trăm thường dân và một vạn binh sĩ Hạ quốc giao nộp vũ khí quỳ một bên. Lưu Giác nhìn không thấy Thương Tà, khẽ hỏi: "Thái tử Hạ quốc đâu?".
Một viên tướng đứng bên đáp: "Đã hỏi rồi, anh ta đã bí mật xuống núi".
Lưu Giác từ từ tiến lại gần đám người đang quỳ trên đất. Mắt đột nhiên lóe sáng, hai thiếu nữ quỳ ngay phía trước, một người nhỏ nhắn đáng yêu như đóa hoa rừng, một người dáng thon, cao hơn người khác một cái đầu. Nhìn nghiêng, cả hai đều rất đẹp, nhìn phục sức biết họ là con gái của quý tộc sơn trang
"Ngẩng lên!". Chàng hạ lệnh. Hai người từ từ ngẩng đầu. Trong đôi mắt rất đẹp của cô gái thấp hơn đã long lanh ánh nước, cô gái cao hơn, khuôn mặt kiều diễm mê hồn, dáng e lệ đẹp như tiên nữ. Nàng ta quả thật đẹp không kém A La.
"Chúa thượng, công chúa... không thấy tăm tích công chúa". Tìm khắp sơn trang, Huyền Y không nén được, nói ngay với Lưu Giác, giọng tuy rất nhỏ, nhưng giống như sét đánh giữa ban ngày, Lưu Giác run người. Khổ sở đợi chờ bao lâu, cuối cùng đợi được ngày này, cổng trại đã mở, lại không tìm thấy A La. Cơn giận trong người chàng đột nhiên bạo phát, Lưu Giác trợn hai mắt đã vằn tia máu, hỏi: "Công chúa đâu?".
Tiểu Hạ Mạt liếc nhìn cô gái bên cạnh, cúi đầu không nói.
Lưỡi kiếm của Lưu Giác áp lên cổ cô bé: "Nói!".
Cô gái bên cạnh đứng phắt dây, giọng trong như tiếng chuông bạc: "Nghe đồn Bình Nam vương phong lưu mã thượng nổi tiếng Phong thành, với nữ nhân luôn dịu dàng lễ độ, chuyện này là thế nào?".
Mắt Lưu Giác lóe ánh gươm, chớp mắt, lưỡi kiếm đã hướng vào nàng ta: "Bản vương hỏi lại lần nữa, người đâu?". Mũi kiếm chạm vạt áo nàng ta.
Tiểu Hạ Mạt kinh hãi, lao đến: "Vương gia, đừng làm thế, công chúa đã bị Sở Nam đưa đi!".
Sở Nam, Sở Nam! Lưu Giác không thể kìm chế nộ khí trong lòng, lạnh lùng hạ lệnh: "Đàn bà đưa đi, đàn ông chém tại chỗ!"
Tiểu Hạ Mạt kinh sợ, khuôn mặt như hoa đã biến sắc, ở đây có một vạn mạng người! Cô bé hét lên: "Tỷ ấy không thích ngươi làm như vậy! Tỷ ấy sẽ ghét ngươi, sẽ ghét ngươi!".
Người bên cạnh dường như hốt hoảng, giơ tay kéo cô bé: "Mã Hoa! Im mồm!".
Lưu Giác một tay tóm vai cô bé: "Ai là tỷ tỷ của ngươi?".
Cổ Tiểu Hạ Mạt bị xiết, mặt trở nên sưng đỏ. Tay chạm vào chiếc vòng phỉ thúy trên cổ cô bé, Lưu Giác buông tay, lấy ra chuỗi ngọc, chuỗi ngọc này rất quen. Chính là chuỗi ngọc chàng tặng A La sau cuộc tỉ thí với Sở Nam. Nhìn thấy vật đó, mắt chàng cay xè. Vật đây, người ở đâu! Lưu Giác nắm chặt chuỗi ngọc, cảm thấy nó ấn vào lòng bàn tay đau điếng. Chàng nhìn cô bé lần nữa, cô bé có vẻ đẹp thuần khiết rất đáng yêu. A La thích cô bé này sao? Cho nên cô bé mới gọi là tỷ tỷ. A La đã ở đây, chính cô bé này đã chăm sóc nàng sao? Chàng thở một hơi rất sâu nói: "Hai tỷ muội là con gái quý tộc sơn trang do Hạ vương dâng tiến phải không?".
Hạ quốc tuy nhỏ, nhưng địa thế dễ thủ khó công. Các lầu trại thành trì và vương cung đều dựng trên núi cao, dựa vào thế núi hiểm yếu, khí hậu lại ẩm ướt, quanh năm không có mùa đông. Đại quân của Lưu Giác sau khi tiến vào biên giới Hạ quốc, không thạo tác chiến ở vùng rừng núi, quân Hạ lại giỏi dùng độc, quân Ninh tổn thất không nhỏ, đành đóng quân ở tuyến biên giới, không tiến không lui, phong tỏa cửa ngõ những tuyến đường hiểm yếu. Thực phẩm lương thực của Hạ quốc bắt đầu khan hiếm, các thành trì cũng trấn thủ không chịu xuống núi đánh, quyết thi gan với Ninh quốc.
Thái tử Thương Tà dẫn một vạn binh, lui về Hắc Phong trang. Đến giờ chàng vẫn không nghĩ ra quân Ninh làm thế nào vượt qua vách đá hiểm trở giữa Ỷ Long thành.
Khi Thương Tà suy nghĩ vấn đề đó, cũng là lúc Lưu Giác đang đứng trên cầu treo, lặng nhìn vực thẳm vạn trượng dưới chân. A La từng nói với chàng nguyên lý quăng dây. Khe núi rộng hơn ba mươi trượng, chàng chỉ cần tính khoảng cách, lợi dụng đêm tối dựng một cây cột chắc trên đỉnh núi, sai cao thủ Ô y kỵ quăng dây móc câu đu người sang, chặt đứt móc sắt cầu treo, bên này quân sĩ xông sang, chỉ đơn giản như vậy.
"Vương gia! Quân Hạ đã rút về các sơn trang, Ỷ Long thành đã nằm trong tay chúng ta". Một tướng lĩnh bẩm báo.
"Làm lại cầu treo chắc hơn, rộng hơn, chặt móc nối giữa cầu, sau này ở đây không phân biệt thành đông thành tây nữa". Lưu Giác lạnh lùng ra lệnh. Chàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời ấm áp, dưới ánh mặt trời, hoa và cỏ dại trên vách núi sừng sững hai bên thành càng đậm sắc: Vàng, xanh hồng, trắng chen nhau, đẹp như tranh. Đi dưới ánh mặt trời ấm áp, nhưng lòng chàng tê buốt. Ám Dạ đã vào Trần quốc nhưng vẫn không dò được tin gì, A La vẫn biệt tăm. Nàng biến mất đã nửa năm. Nửa năm rồi chàng không hề nhận được bất kỳ tin tức của nàng. Trần quốc đã mất, ở phía nam không tìm thấy nàng, sau khi chinh phạt Trần quốc, vó ngựa quân Ninh vượt qua biên giới tiến thẳng vào Hạ quốc.
Chàng thong thả đi trên các con phố trong thành. Ỷ Long thành bị phong tỏa, đường phố vắng teo, chỉ có binh sĩ quân Ninh đi tuần. Huyền Y và Minh Âm theo sau. Lần trước Ám Dạ đã nhìn thấy tín hiệu chữ "W" trong rừng, Lưu Giác bất giác đưa mắt nhìn quanh. Chỉ cần A La còn sống, nhất định để lại tín hiệu. Mỗi lần đến một thành trì chàng lại có thói quen đi khắp thành quan sát tìm kiếm, chàng đã đi khắp Trần quốc, không hề thấy một ký hiệu nào, bây giờ... Lưu Giác di chuyển ánh mắt, lặng lẽ đứng dưới nắng thở dài, chàng đã bao lần thất bại…
Minh Âm khẽ thưa: "Chúa thượng cũng đừng quá lo lắng, Ô y kỵ đã cử người chia nhau đến các nước, gồm cả Hạ quốc, nhất định sẽ có tin báo về".
"Ừ, Ỷ Long thành liệu có không?". Lưu Giác trầm ngâm, vẻ nồng nhiệt tươi vui trên mặt chàng ngày xưa dường như tan dần sau mỗi lần không tìm thấy dấu vết A La, sắc mặt chàng giờ trở nên sắt lạnh u ám, không biểu cảm.
"Không có. Người của chúng ta có ở mười sơn trang hiểm yếu nhất Hạ quốc. Vương gia cũng biết những nơi càng hiểm yếu khó công phá càng cần bố trí nội ứng".
Lưu Giác không nói gì, lại đi tiếp. Không đi hết thành, chàng không cam lòng! Ánh mắt trời rạng rỡ như vậy, nhưng A La, nụ cười rạng rỡ của nàng ở đâu? Chàng ngửa đầu nhìn mặt trời, cảm thấy hơi nhức mắt, ánh nắng bắt đầu gay gắt! Chàng cúi đầu, có mấy nét vạch thoáng qua khóe mắt. Chàng chớp mắt lần nữa, có phải mình hoa mắt? Bị nắng chiếu quá lâu, những thứ nhìn thấy đều biến màu, vạn vật như vỡ vụn loang loáng trước mắt.
Người chàng đột nhiên run lẩy bẩy, Huyền Y kinh ngạc: "Chúa thượng!", bèn thuận tay đỡ chàng. Mấy tháng nay Lưu Giác hình như không hề dừng bước, đại quân công phá được một thành, chàng liền đi khắp mọi nẻo trong thành. Người Trần quốc hận chàng không cho họ cơ hội để thở, người không hiểu chàng cũng cho rằng chàng nôn nóng muốn nhanh chóng diệt Trần, chỉ có Ô y kỵ biết chúa thượng của họ sốt ruột muốn tìm người, vội đến mức không thể dừng chân một ngày. Sau mỗi lần tìm kiếm vô vọng nỗi mệt mỏi thất vọng cũng như hứng thú công phá tòa thành tiếp theo cũng giảm dần cùng với hy vọng trong lòng. Nhưng chàng không chịu từ bỏ, sau mỗi lần thất bại, sau phút chán chường, chàng lại lao vào cuộc chiến mới với quyết tâm và hy vọng mới. Mấy tháng qua, hy vọng, thất vọng, phấn khởi, chán chường lên lên xuống xuống, luôn bám riết chàng. Sau mấy lần lên xuống như thế, nhiệt huyết và ý chí mãnh liệt ban đầu dần biến thành nỗi oán giận không lời.
Có nhiều lần, ngay Huyền Y và Minh Âm cũng cảm thấy chàng sắp không trụ nổi, nhưng rồi lại sang sảng hạ lệnh, cổ vũ quân sĩ tiến lên! Bây giờ địa hình rừng núi phức tạp, chướng khí đặc thù của Hạ quốc làm chậm bước chân của quân Ninh, cuối cùng họ đã có thể tạm nghỉ ít ngày. Những ngày dài chờ đợi khiến tướng sĩ đa phần mệt mỏi, Lưu Giác cuối cùng hạ lệnh chốt giữ các cửa ngõ hiểm yếu của Hạ quốc, bao vây phong tỏa các sơn trang, để quân Ninh có thời gian nghỉ ngơi.
Có phải do dừng chân đột ngột trong khi thần kinh trong tình trạng thư giãn, khiến cơ thể nhất thời chưa thể thích nghi? Huyền Y nhìn thân hình chúa thượng run lẩy bẩy, lòng xót xa khuyên chàng: "Chúa thượng, ngồi nghỉ chút đã".
Lưu Giác một tay đẩy tay anh ta, lao đến gục vào một phiến đá trên vách đá xanh. Huyền Y, Minh Âm giật mình, chạy theo gọi: "Chúa thượng!".
Lưu Giác không trả lời, tay run run lần theo từng nét vạch đã mờ gần như không nhìn thấy trên vách đá, nghĩ đến giọng nói lảnh lót của A La lúc trong thung lũng.
"Thiếp dạy chàng tiếng Anh được không? Thiếp sắp quên hết rồi".
"Tiếng Anh là gì?".
"Là, một loại mật mã, người khác nhìn không hiểu, thiếp dạy chàng, chỉ có chúng ta hiểu".
"Ví dụ, ký hiệu SOS có nghĩa là cấp cứu, khó nhớ phải không, ta học cái đơn giản hơn vậy".
Đây là mật mã chỉ có hai người biết, đây là A La đang nói với chàng, đây là A La đang nói hãy đến cứu nàng ấy! Lưu Giác không kìm được làn khí cay xộc trong mũi, xộc thẳng vào những hồi ức khiến chàng đau đớn, xộc thẳng vào mắt chàng. Nửa năm rồi, nửa năm rồi, cuối cùng chàng đã tìm được A La. Nàng ấy vẫn sống, nàng ấy đang ở đây, nàng ấy đã từng đến đây! Lưu Giác ngoảnh mặt lại: "Truyền lệnh lục tìm khắp thành, từng ngôi nhà! Mọi đường nét, hình vẽ lạ, đều không được bỏ qua!".
"Tuân lệnh!". Quân sĩ lập tức chấp hành mệnh lệnh.
"Huyền Y, mang đi!".
Huyền Y ngớ người, không biết mang đi cái gì. Yến Âm nhìn chàng dè dặt hỏi: "Chúa thượng?".
Lưu Giác hừ một tiếng, mỉm cười nhìn tảng đá: "Mang về soái trướng!".
Huyền Y và Minh Âm nhìn nhau. Mấy tháng nay chúa thượng cứ nhìn thấy nét vẽ và những hình lạ là lại xúc động, tảng đá này... Huyền Y nghẹo đầu ngắm nghía hồi lâu, giống như hai đường gấp khúc kẹp một vòng tròn, là sông hay là mặt trời? Lưu Giác gõ vào đầu anh ta, mặt bừng sáng, dường như chưa từng xuất hiện vẻ u ám: "Đây là A La đang nói với ta, chỉ có nàng ấy và ta mới hiểu!".
Huyền Y và Minh Âm tỏ vẻ hiểu ra, thở phào, cuối cùng đã tìm thấy! Lưu Giác từng nói với họ, bốn ký hiệu biểu thị phương hướng, nhưng chưa bao giờ nói về hình vẽ như thế này. Huyền Y cười khúc khích: "Công chúa nói đang nhớ chúa thượng sao!".
Lưu Giác nghe vậy thôi cười, trầm ngâm: "Nàng ấy đang kêu cứu!".
Hai người sửng sốt, cúi đầu không hỏi gì thêm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Một binh sĩ từ xa chạy đến, thở hổn hển: "Quán trọ, trong quán trọ có rất nhiều hình vẽ". Lưu Giác phất tay áo, lập tức đi đến quán trọ. Trước gian phòng đã bị vây chặt, chàng đẩy cửa bước vào, trên tường và trên nền nhà vẽ liền mấy hình ký hiệu "W" bằng mực đen rõ ràng. Hướng tây, A La đang ở phía tây Ỷ Long thành! Chàng há miệng, không ngừng cầu khấn "Các vị thánh thần, lần này đừng để con bị lỡ, xin phù hộ cho con tìm được nàng ấy".
Huyền Y và Minh Âm tự giác chạy đi tìm chủ quán, lúc về mặt phấn khởi: "Chúa thượng, bà ấy nói đó là Hắc Phong trang! Thương Tà chẳng phải đã rút về Hắc Phong trang? Có phải hắn đã mang công chúa đi?".
"Phía nào?". Lưu Giác nôn nóng muốn chứng thực.
"Phía tây Ỷ Long thành!".
"Bao vây Hắc Long trang, một con chim cũng không để lọt!".
"Tuân lệnh!".
Lưu Giác đứng lặng trong phòng, cảm thấy tứ chi mềm nhũn, chàng bất lực xua tay: "Bản soái nghỉ ở đây một lát, các ngươi ra trước đi!".
Cánh cửa từ từ khép lại. Lưu Giác nhắm mắt tưởng tượng ra A La lúc đó, nàng ấy đi lại trong phòng... đi đến ngồi ngẩn bên bàn... đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài... một mình nàng ấy ngủ trên giường này... trước khi đi nàng ấy còn để lại ký hiệu để mình đến cứu... Chàng đột nhiên lăn ra giường, cười khúc khích, A La của chàng, A La của chàng cũng không nguôi nhớ chàng!
Hắc Phong trang dễ thủ khó công, đường núi hẹp, đối phương chỉ cần bố trí hai người đứng gác là người bên dưới khó lên được. Nếu một mình chàng đột nhập cũng e đối phương dùng A La ép chàng, Lưu Giác bồn chồn. A La đang ở trên núi nhưng chàng lại không thể lên đó!
Tử Ly ở Phong thành đặc biệt cử một sứ giả vượt ngàn dặm đến, mang theo hai sứ mệnh, một là vào vương cung khuyên hàng, hai là thăm dò tin tức công chúa Thanh La. Lưu Giác cử người hộ tống sứ giả vào triều, nhưng không đả động đến chuyện thăm dò tông tích A La.
Cuối cùng chàng gọi Huyền Y và Minh Âm: "Tối nay ta muốn đột nhập Hắc Phong trang, người đông không hay, Minh Âm đi theo ta, Huyền Y lưu lại trong thành tiếp ứng!".
"Tuân lệnh!".
Đêm xuống, Lưu Giác và Minh Âm thay bộ đồ đen bó sát người, bí mật lên núi, đường núi chỗ nào cũng có thể gặp mai phục, Lưu Giác không muốn kinh động đối phương, suốt dọc đường vận nội lực, thận trọng thăm dò. Họ vượt qua nhiều vòng gác khắp sơn trang, lên được đến lưng chừng núi, cuối cùng vẫn bị phát hiện, vừa nghe thấy tiếng chiêng báo động. Lưu Giác thầm kêu hỏng, vỗ vai Minh Âm, hai người dò dẫm quay về. Nhìn lên đỉnh núi, chàng hận đến muốn đạp nát tảng đá bên cạnh, đột nhiên nói: "Quay về, cố xông vào, ta e họ sẽ làm tổn thương nàng ấy".
Trở về Ỷ Long thành, Huyền Y tươi cười ra đón: "Chúa thượng, Thành đô đốc đã đến". Lưu Giác phấn khởi đi vào, nhìn thấy Thành Tư Duyệt đứng trong trướng, chiếc áo dài màu nhạt trên người bay bay. Anh ta gầy đi nhiều, đôi mắt vẫn như cũ, sáng như sao. Lưu Giác xua tay ra hiệu không cần hành lễ chủ tớ: "Để ta ôm một cái!".
Thành Tư Duyệt hoảng hốt nhảy lên, người cứng đơ, mặt miễn cưỡng nở nụ cười: "Lão vương gia cho huynh biết rồi à?".
Lưu Giác cười sải hai bước lên phía trước, một tay chộp Thành Tư Duyệt, ôm bằng cả hai tay, đầu ngả vào vai anh ta: "Ông già không có ở đây, để ta ôm thay ông ấy. A La đang ở Hắc Phong trang, ta lại không lên được...".
Thành Tư Duyệt run run, nửa cười nửa mếu: "Nguyên soái, vương gia không cần phải thế! Phong thành đồn đại vương gia thích đàn ông, con trai ta đã chào đời... biết rồi, nàng ấy ở Hắc Phong trang, sắp được gặp phải không?". Chàng đột nhiên cảm thấy, trước đây khi lão vương gia ôm chàng, chàng cảm nhận được sự ấm áp của tình phụ tử. Lưu Giác và chàng cùng tuổi, nhưng khi được anh ta ôm, chàng lại rưng rưng xúc động muốn bảo vệ Lưu Giác suốt đời như đối với tiểu đệ ruột thịt. Mắt Thành Tư Duyệt nhòe ướt, cảm thấy gặp được hai cha con An Thanh vương, chàng thật may mắn, bây giờ chàng lại có gia đình, có con.
Hồi lâu sau, Lưu Giác buông tay, Thành Tư Duyệt nói giọng nghiêm trang: "Hạ vương sắp đầu hàng".
Lưu Giác sung sướng: "Tại sao?".
Thành Tư Duyệt cười: "Lão vương gia luôn cảm thấy tấn công Hạ quốc tổn thất sẽ rất nặng nề, nếu Hạ vương có thể đầu hàng là tốt nhất, cho nên lúc ta xuất phát ở Phong thành, lão vương gia đã dặn, nếu đến Hạ quốc, nhất định phải gặp hoàng hậu Hạ quốc. Ta đã liên lạc với Minh Nguyệt phu nhân. Bà ấy là thánh nữ Hạ quốc, được ngồi ngang hàng với Hạ vương, những loại độc dược kỳ bí mà Hạ quốc sử dụng đều do tay bà bào chế. Nếu có thể loại bỏ chiến họa bảo vệ muôn dân, bà ấy sẽ đồng ý đình chiến. Lúc đó, Hạ quốc sẽ thành đất phong, là nước chư hầu của Ninh quốc, cũng là biến tướng của chinh phục".
"Huynh đã đàm phán với Minh Nguyệt phu nhân?".
"Phải, ta đã chuyển thư về Phong thành, cho nên Ly vương mới sai sứ giả đến ký hòa ước liên minh". Thành Tư Duyệt cười bí hiểm, chàng còn bao bí mật chưa nói ra.
"Hạ vương đồng ý không?". Lưu Giác rất hồ nghi. Từ mối câu kết giữa Hạ vương và Vương Yến Hồi, từ chuyện Hạ quốc trợ giúp Thanh vương mưu phản, chàng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Thành Tư Duyệt cười: "Hạ vương đương nhiên không đồng ý, trong triều bàn cãi đến vỡ trời. Cuối cùng ông ta miễn cưỡng chấp thuận, nhưng thái tử Thương Tà mới là vấn đề nan giải".
"Thương Tà là người thế nào? Ta cũng nghe nói, nhưng chưa gặp người thật".
"Những người được nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta rất ít, anh ta luôn đeo mặt nạ". Lưu Giác chợt nhớ đến bóng người thanh mảnh, đeo mặt nạ bạc, cưỡi bạch mã trong trận chiến dưới chân Vận thành, trầm ngâm một lát, nói: "Xem ra chỉ có thể tạm thời tiếp nhận sự đầu hàng bề ngoài của Hạ quốc. Sau này đây vẫn là ẩn họa, ta thấy chi bằng đánh luôn dẹp gọn cho xong".
"Nếu chinh phạt, cho dù giết được Hạ vương, người Hạ cũng rất phiền phức, không thể giết sạch họ".
Đúng, địa hình Hạ quốc toàn rừng núi, người Hạ quốc có tín ngưỡng riêng, rất sùng bái minh thần của mình, khống chế họ không phải chuyện dễ. Lưu Giác nghĩ một lát, cười nói: "Ta cho là Ly vương muốn âm thầm di chuyển ẩn họa, cuối cùng loại bỏ hoàn toàn. Ta chỉ cần A La, thiên hạ là của Ly vương, nếu Ly vương đồng ý, cứ làm vậy".
Ngày mười tháng mười hai năm Long Hưng thứ nhất, Hạ vương đầu hàng, tự xưng Hạ hầu. Đồng thời dâng cho Ninh quốc rất nhiều thiếu nữ quý tộc của các thành trì, sơn trang.
Các thành trì, sơn trang của Hạ quốc lại mở cửa sau ba tháng phong tỏa. Lưu Giác dẫn quân lên Hắc Phong trang sớm nhất, trên khoảng đất trống phía sau trang môn, mấy trăm thường dân và một vạn binh sĩ Hạ quốc giao nộp vũ khí quỳ một bên. Lưu Giác nhìn không thấy Thương Tà, khẽ hỏi: "Thái tử Hạ quốc đâu?".
Một viên tướng đứng bên đáp: "Đã hỏi rồi, anh ta đã bí mật xuống núi".
Lưu Giác từ từ tiến lại gần đám người đang quỳ trên đất. Mắt đột nhiên lóe sáng, hai thiếu nữ quỳ ngay phía trước, một người nhỏ nhắn đáng yêu như đóa hoa rừng, một người dáng thon, cao hơn người khác một cái đầu. Nhìn nghiêng, cả hai đều rất đẹp, nhìn phục sức biết họ là con gái của quý tộc sơn trang
"Ngẩng lên!". Chàng hạ lệnh. Hai người từ từ ngẩng đầu. Trong đôi mắt rất đẹp của cô gái thấp hơn đã long lanh ánh nước, cô gái cao hơn, khuôn mặt kiều diễm mê hồn, dáng e lệ đẹp như tiên nữ. Nàng ta quả thật đẹp không kém A La.
"Chúa thượng, công chúa... không thấy tăm tích công chúa". Tìm khắp sơn trang, Huyền Y không nén được, nói ngay với Lưu Giác, giọng tuy rất nhỏ, nhưng giống như sét đánh giữa ban ngày, Lưu Giác run người. Khổ sở đợi chờ bao lâu, cuối cùng đợi được ngày này, cổng trại đã mở, lại không tìm thấy A La. Cơn giận trong người chàng đột nhiên bạo phát, Lưu Giác trợn hai mắt đã vằn tia máu, hỏi: "Công chúa đâu?".
Tiểu Hạ Mạt liếc nhìn cô gái bên cạnh, cúi đầu không nói.
Lưỡi kiếm của Lưu Giác áp lên cổ cô bé: "Nói!".
Cô gái bên cạnh đứng phắt dây, giọng trong như tiếng chuông bạc: "Nghe đồn Bình Nam vương phong lưu mã thượng nổi tiếng Phong thành, với nữ nhân luôn dịu dàng lễ độ, chuyện này là thế nào?".
Mắt Lưu Giác lóe ánh gươm, chớp mắt, lưỡi kiếm đã hướng vào nàng ta: "Bản vương hỏi lại lần nữa, người đâu?". Mũi kiếm chạm vạt áo nàng ta.
Tiểu Hạ Mạt kinh hãi, lao đến: "Vương gia, đừng làm thế, công chúa đã bị Sở Nam đưa đi!".
Sở Nam, Sở Nam! Lưu Giác không thể kìm chế nộ khí trong lòng, lạnh lùng hạ lệnh: "Đàn bà đưa đi, đàn ông chém tại chỗ!"
Tiểu Hạ Mạt kinh sợ, khuôn mặt như hoa đã biến sắc, ở đây có một vạn mạng người! Cô bé hét lên: "Tỷ ấy không thích ngươi làm như vậy! Tỷ ấy sẽ ghét ngươi, sẽ ghét ngươi!".
Người bên cạnh dường như hốt hoảng, giơ tay kéo cô bé: "Mã Hoa! Im mồm!".
Lưu Giác một tay tóm vai cô bé: "Ai là tỷ tỷ của ngươi?".
Cổ Tiểu Hạ Mạt bị xiết, mặt trở nên sưng đỏ. Tay chạm vào chiếc vòng phỉ thúy trên cổ cô bé, Lưu Giác buông tay, lấy ra chuỗi ngọc, chuỗi ngọc này rất quen. Chính là chuỗi ngọc chàng tặng A La sau cuộc tỉ thí với Sở Nam. Nhìn thấy vật đó, mắt chàng cay xè. Vật đây, người ở đâu! Lưu Giác nắm chặt chuỗi ngọc, cảm thấy nó ấn vào lòng bàn tay đau điếng. Chàng nhìn cô bé lần nữa, cô bé có vẻ đẹp thuần khiết rất đáng yêu. A La thích cô bé này sao? Cho nên cô bé mới gọi là tỷ tỷ. A La đã ở đây, chính cô bé này đã chăm sóc nàng sao? Chàng thở một hơi rất sâu nói: "Hai tỷ muội là con gái quý tộc sơn trang do Hạ vương dâng tiến phải không?".
Bình luận facebook