Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: Trực giác
Phi Văn định đi ra ngoài thì Vũ Duyệt lại cất tiếng gọi.
- Chị hại dì Lâm là do ông ta sai khiến sao? Tại sao lại giao thông tin này cho tôi? Ông ta cố tình để tôi sống trong đau khổ thế này, nếu chị bị phát hiện thì làm thế nào?
Vũ Duyệt chắc hẳn là lần đầu nói nhiều như thế sau khi đến hòn đảo nào.
- Hóa ra em vẫn còn lo cho chị à?
- Ai thèm lo cho chị, tôi chỉ là tò mò chuyện gì ở đằng sau thôi.
Phi Văn mỉm cười đau khổ rồi quay lưng lại.
- Có những thứ em sẽ không hiểu được đâu. Nhưng em chỉ cần biết, cố chịu một thời gian nữa, sẽ có người cứu em ra thôi.
Vũ Duyệt đơ một hồi. Người cứu sao? Đúng là có cả ba gia tộc lớn, lớn hơn Lâm Gia nhưng thì sao? Không phải ông ta sớm đã nắm điểm quyết định cuộc chơi này sao?
- Không cần suy nghĩ nhiều, em chỉ cần làm theo lời chị nói thôi.
Vũ Duyệt lại thấy trong nụ cười của Phi Văn ẩn giấu một hàm ý nào đó.
Lãnh Hàn ráng chịu đựng hết ngày, cuối cùng cũng có thể xuất viện về nhà, ngay lập tức đi tìm cô.
- Anh hai à, tìm như thế thì đến già anh cũng không tìm ra được đâu. Chờ người báo tin về đi, anh cứ ở nhà dưỡng thương.
Đương nhiên là Lãnh Thần có ngăn cản nhưng đối với Lãnh Hàn thì vô tác dụng.
Lần lượt ba gia tộc lớn đều đã có tin tức từ những người họ phái đến các địa điểm ở khắp cả nước.
Đều không có tung tích gì cả.
- Có khi nào là đi ra nước ngoài?
An Khiết cũng đến Lục Gia sau khi được Lãnh Thần tới đón. Dù gì thì cô cũng là người bạn thân thiết với Vũ Duyệt từ nhỏ.
- Sao con lại nghĩ như thế?
Bà Lục nghiêm giọng làm An Khiết hơi giật mình.
Lần đầu gặp bà, An Khiết nhìn thấy vẻ nghiêm khắc kia làm cho sợ hãi, chỉ biết đứng sau Lãnh Thần.
Thế nhưng qua một hồi tiếp xúc mới biết tính của bà cũng không đến nổi nghiêm khắc.
- Vì Lục Gia và Thẩm Gia đã tìm gần hết các địa điểm trong nước rồi ạ. Nếu như thế thì khả năng đưa ra nước ngoài là rất cao.
- Con nói cũng có lí lắm.
Lãnh Hàn cũng ngồi ở đó nhưng hồn thì không biết đang ở chỗ nào.
- Vậy thì con nghĩ nên phái thêm người ra nước ngoài tìm đi ạ. Dù gì thì chúng ta đã bỏ qua một vài ngày đến bây giờ, một vài ngày đó có thể xảy ra nhiều chuyện mà chúng ta không biết rồi.
Ở Hạ Gia, Kỳ Lạc đang ở đó.
- Cháu nghĩ chuyện ra nước ngoài nên để cho cháu đi ạ. Cháu có thể lấy lí do là thăm chị hai, không để lộ nhiều chuyện. Còn nếu để mọi người đi sợ sẽ bứt dây động rừng.
- Được, vậy chuyện này nhờ cháu.
Ở hòn đảo nơi Vũ Duyệt đang ở.
Cô vẫn ngồi ở trong căn phòng tối đó, nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.
Vũ Duyệt tiến lại, áp tai lên cửa.
- Thưa ông chủ, Phi Văn cô ta đột nhiên biến mất rồi ạ, cũng không rõ là đi đâu, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào cả
- Vô dụng, chỉ có việc trông coi một con nhóc 21 tuổi và một đứa 27 tuổi trên hòn đảo nhỏ xíu này mà làm cũng không xong.
Ông ta rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu tên kia, làm tên kia nín thở, nhắm mắt lại.
" Sao yên lặng thế, không nghe gì nữa? "
Bỗng cánh cửa bị đạp tung, ông ta xông vào, chỉ thấy Vũ Duyệt đang nằm ngủ ở dưới sàn, liền nhíu mắt, rồi đóng cửa lại sau đó đi ra.
" Trực giác ở đâu ra mà hay thế, nhém thì chết rồi "
Người kia run rẩy quỳ ở ngoài, may mắn là vẫn chưa bị bắn.
- Ta cho cậu thêm 4 giờ, nếu không thể tìm ra Phi Văn thì đi chết đi.
- 4 giờ sao? Làm sao tôi có thể? Nếu muốn tìm thì tôi còn phải vào bờ nữa.
- Chị hại dì Lâm là do ông ta sai khiến sao? Tại sao lại giao thông tin này cho tôi? Ông ta cố tình để tôi sống trong đau khổ thế này, nếu chị bị phát hiện thì làm thế nào?
Vũ Duyệt chắc hẳn là lần đầu nói nhiều như thế sau khi đến hòn đảo nào.
- Hóa ra em vẫn còn lo cho chị à?
- Ai thèm lo cho chị, tôi chỉ là tò mò chuyện gì ở đằng sau thôi.
Phi Văn mỉm cười đau khổ rồi quay lưng lại.
- Có những thứ em sẽ không hiểu được đâu. Nhưng em chỉ cần biết, cố chịu một thời gian nữa, sẽ có người cứu em ra thôi.
Vũ Duyệt đơ một hồi. Người cứu sao? Đúng là có cả ba gia tộc lớn, lớn hơn Lâm Gia nhưng thì sao? Không phải ông ta sớm đã nắm điểm quyết định cuộc chơi này sao?
- Không cần suy nghĩ nhiều, em chỉ cần làm theo lời chị nói thôi.
Vũ Duyệt lại thấy trong nụ cười của Phi Văn ẩn giấu một hàm ý nào đó.
Lãnh Hàn ráng chịu đựng hết ngày, cuối cùng cũng có thể xuất viện về nhà, ngay lập tức đi tìm cô.
- Anh hai à, tìm như thế thì đến già anh cũng không tìm ra được đâu. Chờ người báo tin về đi, anh cứ ở nhà dưỡng thương.
Đương nhiên là Lãnh Thần có ngăn cản nhưng đối với Lãnh Hàn thì vô tác dụng.
Lần lượt ba gia tộc lớn đều đã có tin tức từ những người họ phái đến các địa điểm ở khắp cả nước.
Đều không có tung tích gì cả.
- Có khi nào là đi ra nước ngoài?
An Khiết cũng đến Lục Gia sau khi được Lãnh Thần tới đón. Dù gì thì cô cũng là người bạn thân thiết với Vũ Duyệt từ nhỏ.
- Sao con lại nghĩ như thế?
Bà Lục nghiêm giọng làm An Khiết hơi giật mình.
Lần đầu gặp bà, An Khiết nhìn thấy vẻ nghiêm khắc kia làm cho sợ hãi, chỉ biết đứng sau Lãnh Thần.
Thế nhưng qua một hồi tiếp xúc mới biết tính của bà cũng không đến nổi nghiêm khắc.
- Vì Lục Gia và Thẩm Gia đã tìm gần hết các địa điểm trong nước rồi ạ. Nếu như thế thì khả năng đưa ra nước ngoài là rất cao.
- Con nói cũng có lí lắm.
Lãnh Hàn cũng ngồi ở đó nhưng hồn thì không biết đang ở chỗ nào.
- Vậy thì con nghĩ nên phái thêm người ra nước ngoài tìm đi ạ. Dù gì thì chúng ta đã bỏ qua một vài ngày đến bây giờ, một vài ngày đó có thể xảy ra nhiều chuyện mà chúng ta không biết rồi.
Ở Hạ Gia, Kỳ Lạc đang ở đó.
- Cháu nghĩ chuyện ra nước ngoài nên để cho cháu đi ạ. Cháu có thể lấy lí do là thăm chị hai, không để lộ nhiều chuyện. Còn nếu để mọi người đi sợ sẽ bứt dây động rừng.
- Được, vậy chuyện này nhờ cháu.
Ở hòn đảo nơi Vũ Duyệt đang ở.
Cô vẫn ngồi ở trong căn phòng tối đó, nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.
Vũ Duyệt tiến lại, áp tai lên cửa.
- Thưa ông chủ, Phi Văn cô ta đột nhiên biến mất rồi ạ, cũng không rõ là đi đâu, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào cả
- Vô dụng, chỉ có việc trông coi một con nhóc 21 tuổi và một đứa 27 tuổi trên hòn đảo nhỏ xíu này mà làm cũng không xong.
Ông ta rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu tên kia, làm tên kia nín thở, nhắm mắt lại.
" Sao yên lặng thế, không nghe gì nữa? "
Bỗng cánh cửa bị đạp tung, ông ta xông vào, chỉ thấy Vũ Duyệt đang nằm ngủ ở dưới sàn, liền nhíu mắt, rồi đóng cửa lại sau đó đi ra.
" Trực giác ở đâu ra mà hay thế, nhém thì chết rồi "
Người kia run rẩy quỳ ở ngoài, may mắn là vẫn chưa bị bắn.
- Ta cho cậu thêm 4 giờ, nếu không thể tìm ra Phi Văn thì đi chết đi.
- 4 giờ sao? Làm sao tôi có thể? Nếu muốn tìm thì tôi còn phải vào bờ nữa.
Bình luận facebook