Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Suýt chết
Đoàng
Vũ Duyệt giật mình, tim đập nhanh, rồi lại áp tai vào cửa tiếp tục nghe ngóng.
- Bây giờ muốn chết ngay lập tức hay có một cơ hội khác để sống sau 4 giờ?
Thuộc hạ của hắn đa số là theo hắn từ mấy chục năm trước rồi, cũng không hiểu động cơ nào khiến hẳn trở nên điên cuồng như thế nữa.
- Tôi... sẽ làm...
Anh ta cắn môi, tay bịt lại vết thương ở bụng, phải nói một cách đầy cay đắng.
Dù sao thì sau 4 giờ cũng có khả năng sống một chút, dù ít nhưng vẫn có thể mang hi vọng vào đó.
- Tốt lắm. Bây giờ cậu có thể về đất liền rồi.
Vũ Duyệt buông cánh cửa ra, ngồi xuống ở dưới cửa sổ.
" Mình có lẽ phải tính tới chuyện trốn đi rồi. Nếu muốn như thế thì phải quan sát địa hình của nơi này "
Vũ Duyệt đợi đến bữa, người hầu của ông ta mang cơm vào.
- Cô có thể mang tôi ra ngoài đó được không? Tôi muốn nói chuyện với ông chủ các người một chút.
- Chuyện này tôi phải hỏi ý của ông chủ ạ
- Được.
Vũ Duyệt ăn cơm, lại thấy nhớ tới anh, nhớ tới những lúc anh nấu món ngon cho cô, bất giác một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt cô.
- Phải nhanh lên mới được...
Vũ Duyệt khẽ lau nước mắt đi, người kia lại bước vào, Vũ Duyệt cũng bỏ bát cơm xuống
- Được, mời tiểu thư đi theo tôi.
Vũ Duyệt cảm thấy tim đập hơi nhanh, chân bước theo người hầu.
- Cháu muốn gặp ta?
- Không biết tôi có thể đi vòng quanh hòn đảo này được không?
- Sao lại tự nhiên muốn đi vòng quanh hòn đảo nào?
Ánh mắt ông ta sắc bén, nhưng không làm cho Vũ Duyệt thay đổi ý định.
- Ông nói xem, tôi vốn là con người, cũng phải cần chút ánh sáng thiên nhiên để sống, đâu thể ở mãi trong cái phòng tối tăm đó được?
Ông ta cảm thấy lời nói của Vũ Duyệt cũng có chút hợp lí.
- Được, nhưng phải có người của ta đi theo cháu. Nếu không thì thôi.
- Được.
Ngay sau đó Vũ Duyệt được người hầu dẫn ra bên ngoài, nhưng ông ta đề phòng đến mức đeo cả xích tay và chân cho cô, sợi dây đủ để cô bước một bước dài.
" Đúng thật là ông ta không hề đơn giản mà. Có lẽ sau này khi ra ngoài luôn luôn phải như thế này rồi "
Dù còn hơi phiền muộn chuyện sợi dây xích trên người nhưng trên hết, Vũ Duyệt được nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy thiên nhiên bên ngoài, cô rất vui.
" Thiên nhiên đẹp thật đấy... sẽ tuyệt hơn nếu bây giờ chúng ta cùng ngắm nhỉ "
Vũ Duyệt đứng đó, trên hòn đảo, gió thổi qua làm tóc cô bay một cách rối ren, nhưng đầu óc cô bây giờ còn rối hơn nữa.
" Hòn đảo này không có nhiều cây, và trên hết là có người ở tứ phía quan sát "
Những người kia để ý thấy ánh mắt của cô nhìn mình thì liền cúi người chào.
- Tiểu thư, liệu tôi có thể hỏi người một câu hay không?
Người lúc nãy ở đằng sau cô cất giọng lên.
- Được, cô hỏi đi.
- Không biết lí do nào khiến cô với ông chủ của chúng tôi lại đấu đá như vậy? Tôi biết đây không phải là chuyện của tôi, nhưng vì tính tò mò của tôi quá lớn.
Người kia cúi đầu xuống, Vũ Duyệt đánh mắt qua nhìn mấy người kia.
- Thật ra chúng tôi không có gì cả. Chỉ là lúc nhỏ giữa hai bên có xảy ra mâu thuẫn, nên tôi lần nữa trở thành mục tiêu thôi.
Vừa nói xong thì ông ta từ căn nhà xông ra, làm hai người rớt tim.
" Này, không phải là lúc nãy nói gì ông ta đều nghe hết rồi chứ ".
Truyện Phương Tây
- Đi vào thôi, cháu muốn tẩu thoát hay sao mà đứng đó lâu như thế?
Ông ta lại cười, rồi lôi tay Vũ Duyệt đi một cách thô bạo.
- Buông tôi ra, tôi có thể tự đi được.
Vũ Duyệt giật tay mình ra rồi đi vào trước.
Cô người hầu kia cũng được một phen hú hồn.
Vũ Duyệt giật mình, tim đập nhanh, rồi lại áp tai vào cửa tiếp tục nghe ngóng.
- Bây giờ muốn chết ngay lập tức hay có một cơ hội khác để sống sau 4 giờ?
Thuộc hạ của hắn đa số là theo hắn từ mấy chục năm trước rồi, cũng không hiểu động cơ nào khiến hẳn trở nên điên cuồng như thế nữa.
- Tôi... sẽ làm...
Anh ta cắn môi, tay bịt lại vết thương ở bụng, phải nói một cách đầy cay đắng.
Dù sao thì sau 4 giờ cũng có khả năng sống một chút, dù ít nhưng vẫn có thể mang hi vọng vào đó.
- Tốt lắm. Bây giờ cậu có thể về đất liền rồi.
Vũ Duyệt buông cánh cửa ra, ngồi xuống ở dưới cửa sổ.
" Mình có lẽ phải tính tới chuyện trốn đi rồi. Nếu muốn như thế thì phải quan sát địa hình của nơi này "
Vũ Duyệt đợi đến bữa, người hầu của ông ta mang cơm vào.
- Cô có thể mang tôi ra ngoài đó được không? Tôi muốn nói chuyện với ông chủ các người một chút.
- Chuyện này tôi phải hỏi ý của ông chủ ạ
- Được.
Vũ Duyệt ăn cơm, lại thấy nhớ tới anh, nhớ tới những lúc anh nấu món ngon cho cô, bất giác một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt cô.
- Phải nhanh lên mới được...
Vũ Duyệt khẽ lau nước mắt đi, người kia lại bước vào, Vũ Duyệt cũng bỏ bát cơm xuống
- Được, mời tiểu thư đi theo tôi.
Vũ Duyệt cảm thấy tim đập hơi nhanh, chân bước theo người hầu.
- Cháu muốn gặp ta?
- Không biết tôi có thể đi vòng quanh hòn đảo này được không?
- Sao lại tự nhiên muốn đi vòng quanh hòn đảo nào?
Ánh mắt ông ta sắc bén, nhưng không làm cho Vũ Duyệt thay đổi ý định.
- Ông nói xem, tôi vốn là con người, cũng phải cần chút ánh sáng thiên nhiên để sống, đâu thể ở mãi trong cái phòng tối tăm đó được?
Ông ta cảm thấy lời nói của Vũ Duyệt cũng có chút hợp lí.
- Được, nhưng phải có người của ta đi theo cháu. Nếu không thì thôi.
- Được.
Ngay sau đó Vũ Duyệt được người hầu dẫn ra bên ngoài, nhưng ông ta đề phòng đến mức đeo cả xích tay và chân cho cô, sợi dây đủ để cô bước một bước dài.
" Đúng thật là ông ta không hề đơn giản mà. Có lẽ sau này khi ra ngoài luôn luôn phải như thế này rồi "
Dù còn hơi phiền muộn chuyện sợi dây xích trên người nhưng trên hết, Vũ Duyệt được nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy thiên nhiên bên ngoài, cô rất vui.
" Thiên nhiên đẹp thật đấy... sẽ tuyệt hơn nếu bây giờ chúng ta cùng ngắm nhỉ "
Vũ Duyệt đứng đó, trên hòn đảo, gió thổi qua làm tóc cô bay một cách rối ren, nhưng đầu óc cô bây giờ còn rối hơn nữa.
" Hòn đảo này không có nhiều cây, và trên hết là có người ở tứ phía quan sát "
Những người kia để ý thấy ánh mắt của cô nhìn mình thì liền cúi người chào.
- Tiểu thư, liệu tôi có thể hỏi người một câu hay không?
Người lúc nãy ở đằng sau cô cất giọng lên.
- Được, cô hỏi đi.
- Không biết lí do nào khiến cô với ông chủ của chúng tôi lại đấu đá như vậy? Tôi biết đây không phải là chuyện của tôi, nhưng vì tính tò mò của tôi quá lớn.
Người kia cúi đầu xuống, Vũ Duyệt đánh mắt qua nhìn mấy người kia.
- Thật ra chúng tôi không có gì cả. Chỉ là lúc nhỏ giữa hai bên có xảy ra mâu thuẫn, nên tôi lần nữa trở thành mục tiêu thôi.
Vừa nói xong thì ông ta từ căn nhà xông ra, làm hai người rớt tim.
" Này, không phải là lúc nãy nói gì ông ta đều nghe hết rồi chứ ".
Truyện Phương Tây
- Đi vào thôi, cháu muốn tẩu thoát hay sao mà đứng đó lâu như thế?
Ông ta lại cười, rồi lôi tay Vũ Duyệt đi một cách thô bạo.
- Buông tôi ra, tôi có thể tự đi được.
Vũ Duyệt giật tay mình ra rồi đi vào trước.
Cô người hầu kia cũng được một phen hú hồn.
Bình luận facebook