Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Edit: NuxukuBeta: Vi Vi“Cố Hàm Ninh. . . . . .” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đang có chút thất thần, nhíu mày, một khuôn mặt mang ưu tư.
Trong lòng Cố Hàm Ninh dường như có một dòng nước ấm chảy qua, dần dần trở nên mềm mại, mím môi khẽ mỉm cười.
“Triệu Thừa Dư, vé xe lúc về, cũng phiền cậu mua giùm mình nhé. Đại khái khoảng một giờ chiều ngày mùng bảy đi.” Vừa nói, ngay lập tức lục thẻ sinh viên trong ba lô ra, “Nè, thẻ sinh viên của mình.”
Trên khuôn mặt Triệu Thừa Dư thoáng qua vui mừng, vội vàng nhận lấy.
“Được! Mua xong mình sẽ gọi cho cậu!”
Đi tới cửa nhà ga, xa xa Cố Hàm Ninh liền thấy cha mẹ của mình đứng ở ngoài lan can, háo hức chờ đợi.
Sắc mặt Cố Hàm Ninh nở một nụ cười thật to, hăng hái vẫy vẫy tay.
“Ba, mẹ!”
Dưới ánh đèn, Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã vui mừng cười, làm cho trong lòng Cố Hàm Ninh vừa ấm áp vừa như bị bóp nghẹn, hốc mắt cay cay.
Cố Hàm Ninh bước nhanh hơn, thoáng cái đi tới trước mặt cha mẹ.
Diêu Tuệ Nhã cười kéo tay Cố Hàm Ninh.
“Ăn cơm chiều chưa? Bụng đói không? Cơm nước mẹ đã làm cho con rồi, mẹ còn làm món thịt nướng con thích nữa!”
“Ăn bánh quy, con vẫn còn đói!”
“Nhanh! Mau quay trở về!”
Diêu Tuệ Nhã lo lắng đón con gái về nhà, kéo tay Cố Hàm Ninh muốn đi liền.
“Mẹ, chờ một lát.” Cố Hàm Ninh hướng về Triệu Thừa Dư đang ngượng ngùng ở bên cạnh ngoắc ngoắc tay, nhận lấy ba lô từ trên tay cậu đưa cho Cố An Quốc, “Ba, mẹ, Triệu Thừa Dư, mọi người còn nhớ không?”
“A, mới vừa rồi cô chỉ chú ý tới Ninh Ninh, không để ý, là Triệu Thừa Dư à! Đã muộn như vậy, không có ai đến đón cháu sao? Nếu không thì để ba Ninh Ninh đưa cháu trở về.”
“Không, không cần! Cám ơn cô, cháu tự về được.” Triệu Thừa Dư vội vàng xua tay, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ Cố Hàm Ninh, có chút thụ sủng nhược kinh.
“Muộn như vậy rồi làm gì còn xe buýt? Để ba mình đưa về đi.” Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư muốn đi, nhẹ nhàng kéo ba lô của cậu, mím môi cười nói.
Triệu Thừa Dư quay đầu lại nhìn một chút cánh tay đang nắm lấy ba lô của mình, lại nhìn về đôi mắt sáng như ngọc của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa mềm vừa tê dại, làm sao còn nói ra lời từ chối được nữa.
Cố An Quốc vỗ vỗ bả vai Triệu Thừa Dư.
“Đi thôi, chú đưa cháu một đoạn đường.” Vừa nói vừa quay đầu đi đến chỗ đậu xe.
Triệu Thừa Dư không còn từ chối được nữa, chỉ có thể ngậm miệng lại, yên lặng theo sát ở phía sau Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh quấn lấy tay Diêu Tuệ Nhã, giọng nói đáng yêu đang kể chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Diêu Tuệ Nhã cười một trận.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, mang theo ánh sáng ấm áp, Triệu Thừa Dư nhìn cô gái cười cười đáng yêu trước mặt cha mẹ phía trước không khỏi cong lên khóe môi.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh này, Cố Hàm Ninh rất là nhàn rỗi thong dong, cô tự tại đến mức không muốn quay lại trường học.
Ngày 1 tháng 10, cả nhà Cố Hàm Ninh về nhà bà ngoại ở nông thôn, gia đình cậu ba cũng đến đông đủ, tụ tập một phòng, bên trong bữa tối cực thịnh soạn.
Ngày 2 tháng 10, cả nhà đi đến nhà bà nội, cũng là một bữa tiệc lớn thịnh soạn, làm cho Cố Hàm Ninh ăn uống rất thích thú.
Ngày 3 tháng 10, Cố Hàm Ninh tự cho mình một ngày nghỉ, cháo loãng dưa muối, nói là để điều hoà dạ dày.
Ngày 4 tháng 10, Cố Hàm Ninh cùng Diêu Tuệ Nhã cả ngày đi dạo, chỉ đi dạo mà chân tay mỏi nhừ, thiếu chút không còn cách nào đem túi lớn túi nhỏ về nhà.
Ngày 5 tháng 10, Cố An Quốc cùng Diêu tuệ Nhã dậy sớm, đi chợ mua rất nhiều thức ăn, từ sớm đã bắt đầu tẩy tẩy rửa rửa, Cố Hàm Ninh thì ngủ ngon lành đến tự nhiên tỉnh dậy, đánh răng lúc mười giờ, mở di động, mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn.
“Ninh Ninh, chúc mừng sinh nhật!”
“Cố Hàm Ninh, sinh nhật vui vẻ!
. . . . . .
Có người là bạn thời trung học, cũng có bạn đại học, bao gồm Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân, còn có Cao Thần. . . . . .
Ngày 5 tháng 10, là sinh nhật 20 tuổi của Cố Hàm Ninh.
Mười chín năm trước, chính là ngày cô chào đời, Âm lịch và Dương lịch đều như nhau.
Ở tỉnh này, điều này có thể xem là một sinh nhật lớn, Diêu Tuệ Nhã vốn là muốn bảo Cố Hàm Ninh mời một ít bạn học đến ăn cơm. Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, vẫn không gọi.
Cô chỉ muốn cùng cha mẹ an tĩnh trải qua sinh nhật.
Huống hồ, trên thực tế kỳ thật đã thật lâu cô không liên lạc với bạn bè cấp hai, cấp ba rồi, mà bây giờ bạn đại học lại cách xa.
Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị đầy một bàn toàn thức ăn Cố Hàm Ninh thích ăn, Cố Hàm Ninh ăn đến căng bụng mới dừng lại.
Xế chiều, Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã nghỉ trưa, Cố Hàm Ninh thì trả lời tin nhắn của bạn học, mới trả lời tin nhắn của Thôi Hà Miêu, điện thoại lại reo.
“Alo——”
“Cố Hàm Ninh, mau ra đây, mình đang ở cửa cầu thang nhà cậu nè!”
Tiếng trong điện thoại có chút xa lạ, Cố Hàm Ninh sửng sốt, đang muốn hỏi: cậu là ai, trong đầu chợt lóe lên, lại ngừng lại.
Cô nhớ lại. . . . . .
“Lục, Khải. . . . . .”
“Hắc, nhanh lên! Có bất ngờ dành cho cậu nè!”
Đúng rồi, là Lục Khải, bởi vì đối với cô mà nói, kỳ thật là nhiều năm không gặp, khó trách nghe thấy giọng nói rất xa lạ. . . . . .
Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn di động, tâm tự phiên phi (*)…
[(*) Tâm tự phiên phi: trong lòng rối bời như máy bay bị lật]
Cố Hàm Ninh mở cửa hành lang, không vội vàng đi ra ngoài, liền thấy một người nào đó kênh mặt ra.
“Sinh nhật vui vẻ ~”
Loạt vào tầm mắt là khuôn mặt của Lục Khải cười hì hì, Cố Hàm Ninh lúc này mới bước chân qua khỏi cửa, bình tĩnh nói.
“Cám ơn.”
Lục Khải thấy không dọa được người ta, bắt đầu cười trách cứ.
“Hắc, Cố Hàm Ninh tại sao cậu trấn định như vậy, thật nhàm chán!”
Cố Hàm Ninh trong lòng ngược lại trợn trắng mắt: được rồi, lần trước xác thực có bị cậu hù doạ thật, chẳng qua là hôm nay trong lòng cô có phòng bị, đương nhiên sẽ phòng ngừa cậu từ bên cạnh nhảy ra.
“Này, tặng quà sinh nhật cho cậu.” Đang nói Lục Khải vừa đưa qua một cái hộp tinh xảo đẹp mắt.
Cố Hàm Ninh trái tim thót lên, nhìn chăm chú vào hộp quà, cố ý hỏi: “cậu tặng?”
“Hmm, mình không tốt bụng như vậy! Đây là có người nhờ mình đưa cho cậu đó nha ~~~” Lục Khải nhìn Cố Hàm Ninh cười đùa nháy mắt, tiếng ‘nha’ kia kéo dài ơi là dài.
Ký lai chi tắc an chi (*), Cố Hàm Ninh ngược lại bình tĩnh nhận, đưa tay tiếp lấy hộp quà, không vội mở.
[(*) ký lai chi, tắc an chi: điều gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh sẽ ổn]
“Là ai?”
“Hắc hắc, cậu đoán đi? Học chung đại học với cậu, người ta cố ý chuẩn bị món quà này, nhờ mình đưa tới, thậm chí cậu cũng không biết là ai sao?” Lục Khải cười chế giễu, khuôn mặt mập mờ.
Mình biết rồi. . . . . .
Kiếp trước, mình chính là e thẹn nói một câu như thế, sau đó cúi đầu, về nhà tim đập rộn lên mở hộp quà. . . . . .
Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, trong lòng có gì đó siết chặt.
Nếu như tất cả không có gì thay đổi, vậy, trong chiếc hộp này là một cây đàn dương cầm nhỏ nhắn tinh xảo, có thể phát ra âm thanh vui tai. Trên chiếc dương cầm nhỏ có một tấm thiệp, trên đó có bốn chữ ngay ngắn đẹp đẽ: sinh nhật vui vẻ! Nếu không phải là người luyện thư pháp nhiều năm, rất khó viết ra được loại phong thái đó.
Lục Khải giống như đúc từ thần thái, đến ngữ điệu, trên tay món quà trên tay cô cũng giống như đúc. . . . . .
Nhưng kiếp trước, cùng kiếp nầy, sẽ giống nhau sao?
Trong kiếp trước, cô vừa mới nhận được điện thoại của Cao Thần, hai người vừa nói xong điện thoại, cô liền nhận được điện thoại của Lục Khải . . . . . .
Trong kiếp trước, cô cùng Cao Thần duy trì môt chút mập mờ, cả hai đều có ý với nhau. . . . . .
Trong kiếp trước, cô nhớ Cao Thần học qua vài năm thư pháp. . . . . .
Kiếp này, cô mắt lạnh rời xa Cao Thần, buổi sáng cũng không nhận được tín nhắn nào của Cao Thần. . . . . .
Trong đầu thoáng qua một tia linh quang, Cố Hàm Ninh chợt giương mắt, cổ họng khô làm cô có chút khó chịu.
“Là họ Triệu sao?”
“Ai nha! Cậu đã sớm đoán được là thằng nhóc Triệu Thừa Dư rồi sao?” Lục Khải một khuôn mặt bực dọc vỗ vỗ đầu, lập tức lại chen vào đây cười đùa nói, “Hắc, nói xem, hai người làm sao gặp nhau?”
Cố Hàm Ninh đáy lòng đột nhiên buông lỏng.
“Cậu cũng nói chúng mình là cùng một đại học, đương nhiên nhận ra.” Cố Hàm Ninh hàm hồ nói.
“Thằng nhóc kia cũng thiệt là, tự mình không dám đến đưa, còn muốn mình chuyển một chuyển.” Lục Khải oán trách, cũng không chế giễu nhiều.
“Cậu, là bạn học với cậu ấy?”
“Bọn mình là bạn học trung học, quan hệ rất tốt! Cậu còn nhớ không, vào ngày nhà giáo hồi lớp mười, cậu ta còn đến trường học của chúng ta đấy? Mấy nữ sinh lớp mình đều hướng mình nghe ngóng đây!”
“Vậy cậu quen biết, Cao Thần sao?”
“Cao Thần? Ai a?”
Ngày nhà giáo lớp mười, Triệu Thừa Dư từng đến trường học cô?
Cố Hàm Ninh giật mình sững sờ trở lại phòng của mình, ngồi ở mép giường, nhìn hộp quà trong tay mình.
Trong đầu càng không ngừng suy tư, dường như có thêm chút đầu mối, vừa như là thêm chút nghi hoặc …
Hồi lớp mười, lớp cấp hai bọn họ kỷ niệm ngày nhà giáo lần thứ năm mươi, mỗi lớp đều có tiết mục.
Lớp bọn họ trừ một tiểu phẩm, chủ nhiệm lớp còn đẩy cô lên biểu diễn độc tấu dương cầm.
Từ lúc sáu tuổi, cô bắt đầu học dương cầm, luyện mười mấy năm, kể từ sau khi thi được mười giấy khen từ hồi cấp hai, bởi vì bài giờ nhiều lên, cô đã bỏ bẵng việc luyện đàn, chỉ thỉnh thoảng chủ nhật rảnh rỗi thì tùy ý đàn một lúc.
Cũng không biết làm sao mà chủ nhiệm lớp biết cô có mười giấy khen đánh đàn dương cầm, lúc báo tiết mục thì trực tiếp đọc tên cô. Sau khi cô biết, tốn không ít thời gian luyện tập, đến lúc biểu diễn, cuối cùng không có sai sót.
Bởi vì kỷ niệm nhà giáo đúng vào thứ bảy, không ít bạn học các trường khác được nghỉ đều đến xem, Cố Hàm Ninh không nghĩ đến, khi ấy Triệu Thừa Dư đã ở. . . . . .
Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút vội vàng mà muốn mở hộp quà tặng rồi.
Cô kéo nhẹ dây ri-băng buộc trên hộp quà, mở nắp, bên trong là cây dương cầm nhỏ mà kiếp trước cô rất quý trọng, tinh sảo mà gần như là chiếc dương cầm bình thường thu nhỏ.
Cố Hàm Ninh mở tấm thiệp kia, bên trong vẫn là bốn chữ kia. . . . . .
Đây là chữ của Triệu Thừa Dư. . . . . .
Trong kiếp trước, Triệu Thừa Dư đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là bạn học của Cao Thần mà thôi, lúc nhận được món quà, trong lòng trong mắt cô chỉ có Cao Thần, căn bản chưa từng nghĩ đến còn có những đáp án khác. . . . . .
Hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là cô nhầm!
Sự chế nhạo của Lục Khải, bản thân cô ngượng ngùng vui mừng, tất cả đều là nguyên nhân gây ra hiểu lầm. . . . . .
Hóa ra, Lục Khải chưa từng quen biết Cao Thần, hóa ra, Triệu Thừa Dư có lẽ là vào ba năm trước đây đã từng gặp mình. . . . . .
Trong kiếp trước, Cố Hàm Ninh cảm động vì lòng quan tâm tỉ mỉ của Cao Thần, sau Quốc Khánh quay lại trường không lâu, liền đón nhận lời tỏ tình của Cao Thần. Khi ấy cô nghĩ, một người luôn dành tất cả tấm lòng cho mình, tất nhiên sẽ đối tốt với mình.
Nhưng hóa ra, tất cả chẳng qua là tự cô hiểu lầm. . . . . .
Vậy, kiếp trước, Triệu Thừa Dư chính là lặng yên làm tất cả như thế, cho tới thất vọng, tuyệt vọng sao?
Cố Hàm Ninh nghĩ, cô đại khái hơi hiểu lòng dạ Triệu Thừa Dư rồi.
Triệu Thừa Dư, hẳn là vì không để mình khó xử, cho nên cậu ấy bất động thanh sắc (không tỏ vẻ gì), yên lặng canh giữ, có lẽ cậu còn từng có thỏa thuận với Cao Thần, cho nên, cậu cam nguyện lui nhường, chưa bao giờ tranh, bởi vì, kiếp trước, từ ngày đầu tiên vào học, mình nhìn đến chính là Cao Thần. . . . .
Trong lòng Cố Hàm Ninh dường như có một dòng nước ấm chảy qua, dần dần trở nên mềm mại, mím môi khẽ mỉm cười.
“Triệu Thừa Dư, vé xe lúc về, cũng phiền cậu mua giùm mình nhé. Đại khái khoảng một giờ chiều ngày mùng bảy đi.” Vừa nói, ngay lập tức lục thẻ sinh viên trong ba lô ra, “Nè, thẻ sinh viên của mình.”
Trên khuôn mặt Triệu Thừa Dư thoáng qua vui mừng, vội vàng nhận lấy.
“Được! Mua xong mình sẽ gọi cho cậu!”
Đi tới cửa nhà ga, xa xa Cố Hàm Ninh liền thấy cha mẹ của mình đứng ở ngoài lan can, háo hức chờ đợi.
Sắc mặt Cố Hàm Ninh nở một nụ cười thật to, hăng hái vẫy vẫy tay.
“Ba, mẹ!”
Dưới ánh đèn, Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã vui mừng cười, làm cho trong lòng Cố Hàm Ninh vừa ấm áp vừa như bị bóp nghẹn, hốc mắt cay cay.
Cố Hàm Ninh bước nhanh hơn, thoáng cái đi tới trước mặt cha mẹ.
Diêu Tuệ Nhã cười kéo tay Cố Hàm Ninh.
“Ăn cơm chiều chưa? Bụng đói không? Cơm nước mẹ đã làm cho con rồi, mẹ còn làm món thịt nướng con thích nữa!”
“Ăn bánh quy, con vẫn còn đói!”
“Nhanh! Mau quay trở về!”
Diêu Tuệ Nhã lo lắng đón con gái về nhà, kéo tay Cố Hàm Ninh muốn đi liền.
“Mẹ, chờ một lát.” Cố Hàm Ninh hướng về Triệu Thừa Dư đang ngượng ngùng ở bên cạnh ngoắc ngoắc tay, nhận lấy ba lô từ trên tay cậu đưa cho Cố An Quốc, “Ba, mẹ, Triệu Thừa Dư, mọi người còn nhớ không?”
“A, mới vừa rồi cô chỉ chú ý tới Ninh Ninh, không để ý, là Triệu Thừa Dư à! Đã muộn như vậy, không có ai đến đón cháu sao? Nếu không thì để ba Ninh Ninh đưa cháu trở về.”
“Không, không cần! Cám ơn cô, cháu tự về được.” Triệu Thừa Dư vội vàng xua tay, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ Cố Hàm Ninh, có chút thụ sủng nhược kinh.
“Muộn như vậy rồi làm gì còn xe buýt? Để ba mình đưa về đi.” Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư muốn đi, nhẹ nhàng kéo ba lô của cậu, mím môi cười nói.
Triệu Thừa Dư quay đầu lại nhìn một chút cánh tay đang nắm lấy ba lô của mình, lại nhìn về đôi mắt sáng như ngọc của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa mềm vừa tê dại, làm sao còn nói ra lời từ chối được nữa.
Cố An Quốc vỗ vỗ bả vai Triệu Thừa Dư.
“Đi thôi, chú đưa cháu một đoạn đường.” Vừa nói vừa quay đầu đi đến chỗ đậu xe.
Triệu Thừa Dư không còn từ chối được nữa, chỉ có thể ngậm miệng lại, yên lặng theo sát ở phía sau Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh quấn lấy tay Diêu Tuệ Nhã, giọng nói đáng yêu đang kể chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Diêu Tuệ Nhã cười một trận.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, mang theo ánh sáng ấm áp, Triệu Thừa Dư nhìn cô gái cười cười đáng yêu trước mặt cha mẹ phía trước không khỏi cong lên khóe môi.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh này, Cố Hàm Ninh rất là nhàn rỗi thong dong, cô tự tại đến mức không muốn quay lại trường học.
Ngày 1 tháng 10, cả nhà Cố Hàm Ninh về nhà bà ngoại ở nông thôn, gia đình cậu ba cũng đến đông đủ, tụ tập một phòng, bên trong bữa tối cực thịnh soạn.
Ngày 2 tháng 10, cả nhà đi đến nhà bà nội, cũng là một bữa tiệc lớn thịnh soạn, làm cho Cố Hàm Ninh ăn uống rất thích thú.
Ngày 3 tháng 10, Cố Hàm Ninh tự cho mình một ngày nghỉ, cháo loãng dưa muối, nói là để điều hoà dạ dày.
Ngày 4 tháng 10, Cố Hàm Ninh cùng Diêu Tuệ Nhã cả ngày đi dạo, chỉ đi dạo mà chân tay mỏi nhừ, thiếu chút không còn cách nào đem túi lớn túi nhỏ về nhà.
Ngày 5 tháng 10, Cố An Quốc cùng Diêu tuệ Nhã dậy sớm, đi chợ mua rất nhiều thức ăn, từ sớm đã bắt đầu tẩy tẩy rửa rửa, Cố Hàm Ninh thì ngủ ngon lành đến tự nhiên tỉnh dậy, đánh răng lúc mười giờ, mở di động, mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn.
“Ninh Ninh, chúc mừng sinh nhật!”
“Cố Hàm Ninh, sinh nhật vui vẻ!
. . . . . .
Có người là bạn thời trung học, cũng có bạn đại học, bao gồm Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân, còn có Cao Thần. . . . . .
Ngày 5 tháng 10, là sinh nhật 20 tuổi của Cố Hàm Ninh.
Mười chín năm trước, chính là ngày cô chào đời, Âm lịch và Dương lịch đều như nhau.
Ở tỉnh này, điều này có thể xem là một sinh nhật lớn, Diêu Tuệ Nhã vốn là muốn bảo Cố Hàm Ninh mời một ít bạn học đến ăn cơm. Cố Hàm Ninh suy nghĩ một chút, vẫn không gọi.
Cô chỉ muốn cùng cha mẹ an tĩnh trải qua sinh nhật.
Huống hồ, trên thực tế kỳ thật đã thật lâu cô không liên lạc với bạn bè cấp hai, cấp ba rồi, mà bây giờ bạn đại học lại cách xa.
Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị đầy một bàn toàn thức ăn Cố Hàm Ninh thích ăn, Cố Hàm Ninh ăn đến căng bụng mới dừng lại.
Xế chiều, Cố An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã nghỉ trưa, Cố Hàm Ninh thì trả lời tin nhắn của bạn học, mới trả lời tin nhắn của Thôi Hà Miêu, điện thoại lại reo.
“Alo——”
“Cố Hàm Ninh, mau ra đây, mình đang ở cửa cầu thang nhà cậu nè!”
Tiếng trong điện thoại có chút xa lạ, Cố Hàm Ninh sửng sốt, đang muốn hỏi: cậu là ai, trong đầu chợt lóe lên, lại ngừng lại.
Cô nhớ lại. . . . . .
“Lục, Khải. . . . . .”
“Hắc, nhanh lên! Có bất ngờ dành cho cậu nè!”
Đúng rồi, là Lục Khải, bởi vì đối với cô mà nói, kỳ thật là nhiều năm không gặp, khó trách nghe thấy giọng nói rất xa lạ. . . . . .
Cố Hàm Ninh cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn di động, tâm tự phiên phi (*)…
[(*) Tâm tự phiên phi: trong lòng rối bời như máy bay bị lật]
Cố Hàm Ninh mở cửa hành lang, không vội vàng đi ra ngoài, liền thấy một người nào đó kênh mặt ra.
“Sinh nhật vui vẻ ~”
Loạt vào tầm mắt là khuôn mặt của Lục Khải cười hì hì, Cố Hàm Ninh lúc này mới bước chân qua khỏi cửa, bình tĩnh nói.
“Cám ơn.”
Lục Khải thấy không dọa được người ta, bắt đầu cười trách cứ.
“Hắc, Cố Hàm Ninh tại sao cậu trấn định như vậy, thật nhàm chán!”
Cố Hàm Ninh trong lòng ngược lại trợn trắng mắt: được rồi, lần trước xác thực có bị cậu hù doạ thật, chẳng qua là hôm nay trong lòng cô có phòng bị, đương nhiên sẽ phòng ngừa cậu từ bên cạnh nhảy ra.
“Này, tặng quà sinh nhật cho cậu.” Đang nói Lục Khải vừa đưa qua một cái hộp tinh xảo đẹp mắt.
Cố Hàm Ninh trái tim thót lên, nhìn chăm chú vào hộp quà, cố ý hỏi: “cậu tặng?”
“Hmm, mình không tốt bụng như vậy! Đây là có người nhờ mình đưa cho cậu đó nha ~~~” Lục Khải nhìn Cố Hàm Ninh cười đùa nháy mắt, tiếng ‘nha’ kia kéo dài ơi là dài.
Ký lai chi tắc an chi (*), Cố Hàm Ninh ngược lại bình tĩnh nhận, đưa tay tiếp lấy hộp quà, không vội mở.
[(*) ký lai chi, tắc an chi: điều gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh sẽ ổn]
“Là ai?”
“Hắc hắc, cậu đoán đi? Học chung đại học với cậu, người ta cố ý chuẩn bị món quà này, nhờ mình đưa tới, thậm chí cậu cũng không biết là ai sao?” Lục Khải cười chế giễu, khuôn mặt mập mờ.
Mình biết rồi. . . . . .
Kiếp trước, mình chính là e thẹn nói một câu như thế, sau đó cúi đầu, về nhà tim đập rộn lên mở hộp quà. . . . . .
Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, trong lòng có gì đó siết chặt.
Nếu như tất cả không có gì thay đổi, vậy, trong chiếc hộp này là một cây đàn dương cầm nhỏ nhắn tinh xảo, có thể phát ra âm thanh vui tai. Trên chiếc dương cầm nhỏ có một tấm thiệp, trên đó có bốn chữ ngay ngắn đẹp đẽ: sinh nhật vui vẻ! Nếu không phải là người luyện thư pháp nhiều năm, rất khó viết ra được loại phong thái đó.
Lục Khải giống như đúc từ thần thái, đến ngữ điệu, trên tay món quà trên tay cô cũng giống như đúc. . . . . .
Nhưng kiếp trước, cùng kiếp nầy, sẽ giống nhau sao?
Trong kiếp trước, cô vừa mới nhận được điện thoại của Cao Thần, hai người vừa nói xong điện thoại, cô liền nhận được điện thoại của Lục Khải . . . . . .
Trong kiếp trước, cô cùng Cao Thần duy trì môt chút mập mờ, cả hai đều có ý với nhau. . . . . .
Trong kiếp trước, cô nhớ Cao Thần học qua vài năm thư pháp. . . . . .
Kiếp này, cô mắt lạnh rời xa Cao Thần, buổi sáng cũng không nhận được tín nhắn nào của Cao Thần. . . . . .
Trong đầu thoáng qua một tia linh quang, Cố Hàm Ninh chợt giương mắt, cổ họng khô làm cô có chút khó chịu.
“Là họ Triệu sao?”
“Ai nha! Cậu đã sớm đoán được là thằng nhóc Triệu Thừa Dư rồi sao?” Lục Khải một khuôn mặt bực dọc vỗ vỗ đầu, lập tức lại chen vào đây cười đùa nói, “Hắc, nói xem, hai người làm sao gặp nhau?”
Cố Hàm Ninh đáy lòng đột nhiên buông lỏng.
“Cậu cũng nói chúng mình là cùng một đại học, đương nhiên nhận ra.” Cố Hàm Ninh hàm hồ nói.
“Thằng nhóc kia cũng thiệt là, tự mình không dám đến đưa, còn muốn mình chuyển một chuyển.” Lục Khải oán trách, cũng không chế giễu nhiều.
“Cậu, là bạn học với cậu ấy?”
“Bọn mình là bạn học trung học, quan hệ rất tốt! Cậu còn nhớ không, vào ngày nhà giáo hồi lớp mười, cậu ta còn đến trường học của chúng ta đấy? Mấy nữ sinh lớp mình đều hướng mình nghe ngóng đây!”
“Vậy cậu quen biết, Cao Thần sao?”
“Cao Thần? Ai a?”
Ngày nhà giáo lớp mười, Triệu Thừa Dư từng đến trường học cô?
Cố Hàm Ninh giật mình sững sờ trở lại phòng của mình, ngồi ở mép giường, nhìn hộp quà trong tay mình.
Trong đầu càng không ngừng suy tư, dường như có thêm chút đầu mối, vừa như là thêm chút nghi hoặc …
Hồi lớp mười, lớp cấp hai bọn họ kỷ niệm ngày nhà giáo lần thứ năm mươi, mỗi lớp đều có tiết mục.
Lớp bọn họ trừ một tiểu phẩm, chủ nhiệm lớp còn đẩy cô lên biểu diễn độc tấu dương cầm.
Từ lúc sáu tuổi, cô bắt đầu học dương cầm, luyện mười mấy năm, kể từ sau khi thi được mười giấy khen từ hồi cấp hai, bởi vì bài giờ nhiều lên, cô đã bỏ bẵng việc luyện đàn, chỉ thỉnh thoảng chủ nhật rảnh rỗi thì tùy ý đàn một lúc.
Cũng không biết làm sao mà chủ nhiệm lớp biết cô có mười giấy khen đánh đàn dương cầm, lúc báo tiết mục thì trực tiếp đọc tên cô. Sau khi cô biết, tốn không ít thời gian luyện tập, đến lúc biểu diễn, cuối cùng không có sai sót.
Bởi vì kỷ niệm nhà giáo đúng vào thứ bảy, không ít bạn học các trường khác được nghỉ đều đến xem, Cố Hàm Ninh không nghĩ đến, khi ấy Triệu Thừa Dư đã ở. . . . . .
Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút vội vàng mà muốn mở hộp quà tặng rồi.
Cô kéo nhẹ dây ri-băng buộc trên hộp quà, mở nắp, bên trong là cây dương cầm nhỏ mà kiếp trước cô rất quý trọng, tinh sảo mà gần như là chiếc dương cầm bình thường thu nhỏ.
Cố Hàm Ninh mở tấm thiệp kia, bên trong vẫn là bốn chữ kia. . . . . .
Đây là chữ của Triệu Thừa Dư. . . . . .
Trong kiếp trước, Triệu Thừa Dư đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là bạn học của Cao Thần mà thôi, lúc nhận được món quà, trong lòng trong mắt cô chỉ có Cao Thần, căn bản chưa từng nghĩ đến còn có những đáp án khác. . . . . .
Hóa ra, từ đầu đến cuối, đều là cô nhầm!
Sự chế nhạo của Lục Khải, bản thân cô ngượng ngùng vui mừng, tất cả đều là nguyên nhân gây ra hiểu lầm. . . . . .
Hóa ra, Lục Khải chưa từng quen biết Cao Thần, hóa ra, Triệu Thừa Dư có lẽ là vào ba năm trước đây đã từng gặp mình. . . . . .
Trong kiếp trước, Cố Hàm Ninh cảm động vì lòng quan tâm tỉ mỉ của Cao Thần, sau Quốc Khánh quay lại trường không lâu, liền đón nhận lời tỏ tình của Cao Thần. Khi ấy cô nghĩ, một người luôn dành tất cả tấm lòng cho mình, tất nhiên sẽ đối tốt với mình.
Nhưng hóa ra, tất cả chẳng qua là tự cô hiểu lầm. . . . . .
Vậy, kiếp trước, Triệu Thừa Dư chính là lặng yên làm tất cả như thế, cho tới thất vọng, tuyệt vọng sao?
Cố Hàm Ninh nghĩ, cô đại khái hơi hiểu lòng dạ Triệu Thừa Dư rồi.
Triệu Thừa Dư, hẳn là vì không để mình khó xử, cho nên cậu ấy bất động thanh sắc (không tỏ vẻ gì), yên lặng canh giữ, có lẽ cậu còn từng có thỏa thuận với Cao Thần, cho nên, cậu cam nguyện lui nhường, chưa bao giờ tranh, bởi vì, kiếp trước, từ ngày đầu tiên vào học, mình nhìn đến chính là Cao Thần. . . . .
Bình luận facebook