Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Edit: diệptử94Beta: Vi ViTriệu Thừa Dư……
Cố Hàm Ninh trong lòng lẩm nhẩm, đau lòng vì cậu của kiếp trước, cảm động vì cậu của kiếp trước lẫn kiếp này!
Nhưng nếu kiếp này cô không tỉnh ngộ, Triệu Thừa Dư có thể vẫn lựa chọn rút lui khỏi bên cạnh cô, từ nay về sau, nhìn không thấy, nghe không được, mặc cho bản thân từ từ trở thành một hình ảnh mờ nhạt trong ký ức của cô? Sau đó một mình cậu nhẫn nhịn chịu đau khổ, một mình cô đơn……….
Triệu Thừa Dư………Thật xin lỗi, cũng cám ơn cậu…….
Đáy lòng Cố Hàm Ninh vừa chua xót vừa ấm áp.
Có lẽ, cảm động, cũng có thể là sự khởi đầu của tình yêu ……….
Cố Hàm Ninh cảm xúc thay đổi, không nhịn được cầm lấy di động, mở ra số điện thoại của Triệu Thừa Dư, do dự cắn môi dưới, cuối cùng gửi một tin nhắn.
“Triệu Thừa Dư, đã mua được vé tàu chưa?”
Rất nhanh có tin nhắn gửi trở lại.
“Mình đang chờ xếp hàng. Ngay lập tức là đến lượt rồi”
“Được, mua xong thông báo mình một tiếng.”
Lần này bên kia rất lâu mới trả lời lại.
“Sinh nhật vui vẻ”!
“Cám ơn”!
Cố Hàm Ninh buông điện thoại, nằm ngửa trên giường, mím môi, khóe miệng không che giấu nổi nụ cười.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Vé Triệu Thừa Dư mua chính là vé tàu về thành phố H lúc một rưỡi chiều ngày bảy tháng mười, Cố Hàm Ninh dự định đến lúc đó gặp cậu ở ga tàu.
Cố Quốc An cùng Diêu Tuệ Nhã đương nhiên vẫn muốn đưa Cố Hàm Ninh đến ga tàu.
Xe vừa dừng lại, Cố Hàm Ninh liền thấy Triệu Thừa Dư.
Chẳng qua chỉ là nửa tháng, Cố Hàm Ninh lại phát hiện trong đám đông mình chỉ liếc mắt một lần liền nhìn thấy cậu rồi, mỗi lần nhìn lại càng thấy Triệu Thừa Dư trở nên cuốn hút lạ thường.
“Triệu Thừa Dư”! Cố Hàm Ninh vẫy tay gọi cậu, trên khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Triệu Thừa Dư theo hướng âm thanh quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Cố Hàm Ninh, ngay lập tức cũng nở nụ cười.
“Cố Hàm Ninh…..”
Cố Quốc An và Diệu Tuệ Nhã tiễn Cố Hàm Ninh lên tận tàu, cất kĩ hành lý, Cố Quốc An kéo Diêu Tuệ Nhã còn đang lải nhải không ngừng: “được rồi, đi thôi, tàu sắp chạy rồi. Ninh Ninh cũng đã lớn, cũng biết cả.”
“Cô, chú, cháu sẽ đưa Cố Hàm Ninh đến tận phòng ngủ, mọi người cứ yên tâm!” Triệu Thừa Dư đứng trên lối đi, cười dịu dàng, nói kiên định.
“Ninh Ninh đi một mình cô cũng không yên tâm, may có cháu ở đây, Ninh Ninh nhà chúng ta có người chăm sóc, cô cũng yên tâm hơn nhiều.” Diêu Tuệ Nhã cười nói, nhìn chàng trai trước mặt, càng nhìn càng thuận mắt.
“Ba mẹ, hai người về thôi. Tàu sắp chạy rồi. Đến nơi con sẽ gọi điện cho ba mẹ.” Cố Hàm Ninh cười vỗ nhẹ cánh tay Diêu Tuệ Nhã, cuối cùng cũng khuyên được cha mẹ, quay đầu liền thấy cái nhìn chứa ý cười của Triệu Hàm Dư.
Hai người ngồi xuống, tàu bắt đầu khởi hành, Cố Hàm Ninh lấy ra từ túi đeo sau lưng một túi to đồ ăn vặt.
“Mẹ mình sợ mình ngồi tàu sẽ buồn chán, chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt.”
Quả hạnh nhân, đậu phụ khô, hạt đậu nành rang, thạch, bánh ngọt, bánh quy, một đống đồ lớn làm cho Triệu Thừa Dư cười to.
“Cô chuẩn bị cho cậu những gì thế?”
“Rất nhiều thứ a, đầy ắp hai túi lớn toàn đồ đạc, lát nữa có cậu xách rồi!” Cố Hàm Ninh nhăn nhăn mũi, cười tủm tỉm nói.
Triệu Thừa Dư choáng váng nhìn biểu hiện hiếm có của Cố Hàm Ninh, trong mắt nồng đậm kinh hỉ khó che giấu.
“Được được… mình xách…”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, nụ cười so với trước kia thanh thoát vui vẻ hơn nhiều, cùng với sự thân mật như có như không…
Lúc xuống tàu, Cố Hàm Ninh cũng chỉ phải đeo một cái ba lô, hai túi đồ đầy thức ăn và quần áo thu đông mà Diệu Tuệ Nhã chuẩn bị, đều do Thiệu Thừa Dư phụ trách.
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng thoải mái mà Triệu Thừa Dư lại xách rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hai người họ đi riêng với nhau.
Từ ga tàu đến trường học, hai người trò chuyện với nhau câu được câu không, sóng vai thật gần đi bên nhau.
Trên xe buýt, Cố Hàm Ninh nhìn má Triệu Thừa Dư, không nhịn được mím môi cười trộm.
Cô gái trẻ tuổi đơn thuần, chàng trai tình hữu độc chung (chỉ yêu một người) trầm tĩnh dưới ánh mặt trời, Khi còn trẻ cô thích chàng trai hài hước như ánh mặt trời,khi đã trưởng thành cô lại thích con người yên tĩnh này……
Trở lại trường học, cuộc sống sinh viên lại bắt đầu.
Mà Cố Hàm Ninh cảm thấy tất cả mọi thứ đã không còn giống trước.
Sáu giờ bốn lăm sáng, Cố Hàm Ninh xuống lầu đúng giờ, đã thấy Triệu Thừa Dư đứng ở phòng ngủ dưới lầu, nhìn Cố Hàm Ninh có chút ngạc nhiên.
Cố Hàm Ninh mỉm cười vẫy tay Triệu Thừa Dư.
“Chúng ta cùng chạy bộ đi.”
Cố Hàm Ninh hôm qua đã nói xong với bạn cùng phòng, chính là dự định mỗi ngày chạy bộ quẹt thẻ, tính toán một chút mỗi ngày chạy bộ, hỏi có ai muốn chạy cùng không, đương nhiên không ai hưởng ứng, buổi sáng hôm nay một mình rời phòng xuống lầu.
Cố Hàm Ninh chú ý hô hấp, cố gắng duy trì tốc độ không đổi, Triệu Thừa Dư chạy bên cạnh cô, hơi thở rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người đều không nói chuyện, tiếng hô hấp rõ ràng, dường như theo nhịp bước chân, không khí ấm áp và hài hòa như thể họ đã chạy một thời gian rất dài.
Sân vận động có xa nữa, cũng có lúc chạy đến.
Quẹt thẻ xong, tự nhiên là nên đi ăn sáng.
“Mình mời cậu đi ăn sáng.” Triệu Thừa Dư nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Hàm Ninh.
Trước đây Cố Hàm Ninh và bạn cùng phòng của cô cũng cùng phòng cậu đi ăn uống nhưng là vài người cùng đi với nhau.
“Ừ” Cố Hàm Ninh mỉm cười gật đầu, thấy rất bình thường, coi Triệu Thừa Dư mời cô ăn sáng là điều rất tự nhiên.
Cố Hàm Ninh ăn sáng khá đơn giản, chẳng quả là một bát cháo trắng, bánh màn thầu, thỉnh thoảng cháo trắng sẽ thay thế bằng loại cháo khác, màn thầu thay bằng bánh bao nhân thịt hoặc nhân rau, vân vân…
Triệu Thừa Dư nhìn vào bữa sáng trước mặt Cố Hàm Ninh mà ảo não.
Sớm biết thế, phải nói mời cô ăn cơm trưa hoặc ăn cơm tối rồi …
“Cậu muốn ăn gì nữa không?” Triệu Thừa Dư hỏi một cách không chắc chắn.
“Thế này thôi, thật đủ rồi! Mình chỉ thích ăn cháo trắng với dưa chua, cậu không hiểu chúng nó là tổ hợp tuyệt phối sao?” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cười nói.
Hai người ngồi đối mặt lặng lẽ ăn sáng rồi cùng nhau về phòng ngủ.
Cố Hàm Ninh dọc dường đi đều mím môi mỉm cười.
Cho tới bây giờ cô không hề nhận ra, hóa ra, mình và Triệu Thừa Dư thật ra rất hợp đây!
Trước đây, trên người Cao Thần có khí chất mà cô không có, cô từ hâm mộ đến yêu thương, tất nhiên đuổi theo bước chân cậu ta.
Hôm nay, cô không cần phải theo đuổi, không cần phải vội vàng, Triệu Thừa Dư chắc chắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, miễn là cô sẵn sàng, có thể nắm tay cậu, trái tim cô liền cảm thấy yên bình, ấm áp, có đầy đủ yên bình hạnh phúc.
Năm tháng bình yên, chính là cảm giác này sao?
Buổi chiều trước khi đến lớp, Cố Hàm Ninh gửi một tin nhắn tới cho Triệu Thừa Dư.
“Triệu Thừa Dư buổi chiều cậu có phải học không?”
“Buổi chiều mình không có tiết….”
“oh,bây giờ cậu đi đến thư viện chiếm một chỗ giúp mình. Cần dựa vào cửa sổ ý, có thể nhìn phong cảnh. Còn nữa giúp mình lấy quyển《Lịch sử nền văn minh Trung Quốc (quyển tiếng Hán)》.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, đáy lòng than thầm: mình có chút được chiều sinh hư rồi.
Vào lúc này, cũng không biết Triệu Thừa Dư có còn chiếm được chỗ ngồi tốt không nữa.
Buổi chiều nay Cố Hàm Ninh chỉ có hai tiết học, tan học, cô nói với bạn cùng phòng là muốn đi thư viện xem sách, liền lấy túi rời đi, bởi vì sợ trong thư viện không tiện gọi điện thoại, vừa ra khỏi phòng học liền gửi tin nhắn.
“Ở đâu?”
‘Thư viện tầng hai, vào cửa đi sang trái, đến cuối cùng bên cửa sổ.
Cố Hàm Ninh cười cất điện thoại, quét thẻ, theo hướng dẫn của tin nhắn dễ dàng tìm thấy Triệu Thừa Dư đang cúi đầu xuống rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh mỉm cười đi ngang qua, gõ lên bàn.
Triệu Thừa Dư ngay lập tức ngẩng đầu lên, thấy Cố Hàm Ninh, đứng lên mỉm cười lặng lẽ chỉ vào cuốn sách để trên bàn.
Cố Hàm Ninh hào phóng nở một nụ cười, rồi lấy ghế phía sau Triệu Thừa Dư ngồi xuống.
Triệu Thừa Dư cũng mỉm cười ngồi xuống lần nữa.
Bàn lớn bằng gỗ rộng rãi, dựa vào cửa sổ, có thể cho bốn người ngồi, hai chỗ trống phía đối diện để sách, rõ ràng đã có người chiếm.
Cố Hàm Ninh quay đầu lại, Triệu Thừa Dư đã cúi đầu, ánh mắt một lần nữa đặt ở trên cuốn sách, ngoài cửa sổ nắng chiếu vào, trên người Triệu Thừa Dư được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng, Cố Hàm Ninh đưa tay muốn chạm vào.
Có lẽ là quen biết đã lâu, nên tính đụng một chút là đỏ mặt của Triệu Thừa Dư đã giảm bới đi nhiều, khiến trong lòng của Cố Hàm Ninh có chút tiếc nuối.
Đã có chút tiếc nuối vậy thì nghĩ cách bù đắp!
Cố Hàm Ninh dịch nhẹ cái ghế, nghiêng về phía Triệu Thừa Dư thì thầm:
“Một chỗ tốt như vậy làm thế nào cậu chiếm được?”
Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp thổi vào tai mình, vừa quay lại, liền thấy đôi mắt long lanh ẩn chứa ý cười của Cố Hàm Ninh, lúc này mới nhận thấy hai người đang rất gần, hơi thở như chạm vào da của nhau, khuôn mặt lại đỏ dị thường.
Cố Hàm Ninh cười đến híp cả mắt, nhìn Triệu Thừa Dư mặt đỏ tới mang tai, trong lòng rất hài lòng, lúc này mới trở về ghế, ngồi nghiêm trang, lật lật trang sách.
Trong lòng Triệu Thừa Dư bắt đầu bực dọc, đối mặt với Cố Hàm Ninh cậu lại quá không trấn định rồi!
“Mình vừa vào, vừa vặn người ngồi hai chỗ này đi ….”
Phải mất một lúc lâu, Cố Hàm Ninh mới nghe thấy Triệu Thừa Dư nói nói khẽ.
“Ừ, số cậu thật may mắn! Thế nào mà lại chọn được chỗ ngồi tốt như vậy?” Cố Hàm Ninh thở dài, miễn cưỡng cảm thán.
“Sau này cậu không có thời gian, đều có thể bảo mình đến chiếm chỗ, dù sao mình cũng tiết hơn cậu.”
“Được, làm phiền cậu rồi!”Cố Hàm Ninh đáp ứng rất nhanh chóng, cười híp mắt, thoạt nhìn có chút đắc ý.
Một Cố Hàm Ninh giảo hoạt như vậy, Triệu Thừa Dư còn chưa từng thấy bao giờ, cậu nhanh chóng quay đầu lại, nhìn xuống như muốn chui đầu vào quyển sách, để che giấu nhịp tim bắt đầu đập loạn!
Phải mất một lát Triệu Thừa Dư mới ổn định lại được nhịp tim.
“Này, Cố Hàm Ninh số thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu mình gửi tiền cho cậu.” Triệu Thừa Dư không quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trang sách, nhưng lời này tự nhiên là nói với Cố Hàm Ninh.
“Ồ, là cho mình vay tiền a. Ừ…..”Cố Hàm Ninh ôm má, chớp mắt, nhìn sườn má của Triệu Thừa Dư, “Cuối tuần này nếu cậu rảnh, không thì theo mình cùng đến phòng giao dịch chứng khoán?”
“Được!”
Triệu Thừa Dư mím môi.
Cố Hàm Ninh dường như thấy trên môi cậu nở ra một nụ cười xinh đẹp. Ý cười trên mặt càng đậm hơn.
Đầu mùa thu, ánh mặt trời màu đỏ từ từ chiếu vào các cửa sổ ánh lên khuôn mặt trẻ tuổi yên tĩnh và xinh đẹp!
Cố Hàm Ninh trong lòng lẩm nhẩm, đau lòng vì cậu của kiếp trước, cảm động vì cậu của kiếp trước lẫn kiếp này!
Nhưng nếu kiếp này cô không tỉnh ngộ, Triệu Thừa Dư có thể vẫn lựa chọn rút lui khỏi bên cạnh cô, từ nay về sau, nhìn không thấy, nghe không được, mặc cho bản thân từ từ trở thành một hình ảnh mờ nhạt trong ký ức của cô? Sau đó một mình cậu nhẫn nhịn chịu đau khổ, một mình cô đơn……….
Triệu Thừa Dư………Thật xin lỗi, cũng cám ơn cậu…….
Đáy lòng Cố Hàm Ninh vừa chua xót vừa ấm áp.
Có lẽ, cảm động, cũng có thể là sự khởi đầu của tình yêu ……….
Cố Hàm Ninh cảm xúc thay đổi, không nhịn được cầm lấy di động, mở ra số điện thoại của Triệu Thừa Dư, do dự cắn môi dưới, cuối cùng gửi một tin nhắn.
“Triệu Thừa Dư, đã mua được vé tàu chưa?”
Rất nhanh có tin nhắn gửi trở lại.
“Mình đang chờ xếp hàng. Ngay lập tức là đến lượt rồi”
“Được, mua xong thông báo mình một tiếng.”
Lần này bên kia rất lâu mới trả lời lại.
“Sinh nhật vui vẻ”!
“Cám ơn”!
Cố Hàm Ninh buông điện thoại, nằm ngửa trên giường, mím môi, khóe miệng không che giấu nổi nụ cười.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Vé Triệu Thừa Dư mua chính là vé tàu về thành phố H lúc một rưỡi chiều ngày bảy tháng mười, Cố Hàm Ninh dự định đến lúc đó gặp cậu ở ga tàu.
Cố Quốc An cùng Diêu Tuệ Nhã đương nhiên vẫn muốn đưa Cố Hàm Ninh đến ga tàu.
Xe vừa dừng lại, Cố Hàm Ninh liền thấy Triệu Thừa Dư.
Chẳng qua chỉ là nửa tháng, Cố Hàm Ninh lại phát hiện trong đám đông mình chỉ liếc mắt một lần liền nhìn thấy cậu rồi, mỗi lần nhìn lại càng thấy Triệu Thừa Dư trở nên cuốn hút lạ thường.
“Triệu Thừa Dư”! Cố Hàm Ninh vẫy tay gọi cậu, trên khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Triệu Thừa Dư theo hướng âm thanh quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Cố Hàm Ninh, ngay lập tức cũng nở nụ cười.
“Cố Hàm Ninh…..”
Cố Quốc An và Diệu Tuệ Nhã tiễn Cố Hàm Ninh lên tận tàu, cất kĩ hành lý, Cố Quốc An kéo Diêu Tuệ Nhã còn đang lải nhải không ngừng: “được rồi, đi thôi, tàu sắp chạy rồi. Ninh Ninh cũng đã lớn, cũng biết cả.”
“Cô, chú, cháu sẽ đưa Cố Hàm Ninh đến tận phòng ngủ, mọi người cứ yên tâm!” Triệu Thừa Dư đứng trên lối đi, cười dịu dàng, nói kiên định.
“Ninh Ninh đi một mình cô cũng không yên tâm, may có cháu ở đây, Ninh Ninh nhà chúng ta có người chăm sóc, cô cũng yên tâm hơn nhiều.” Diêu Tuệ Nhã cười nói, nhìn chàng trai trước mặt, càng nhìn càng thuận mắt.
“Ba mẹ, hai người về thôi. Tàu sắp chạy rồi. Đến nơi con sẽ gọi điện cho ba mẹ.” Cố Hàm Ninh cười vỗ nhẹ cánh tay Diêu Tuệ Nhã, cuối cùng cũng khuyên được cha mẹ, quay đầu liền thấy cái nhìn chứa ý cười của Triệu Hàm Dư.
Hai người ngồi xuống, tàu bắt đầu khởi hành, Cố Hàm Ninh lấy ra từ túi đeo sau lưng một túi to đồ ăn vặt.
“Mẹ mình sợ mình ngồi tàu sẽ buồn chán, chuẩn bị một túi lớn đồ ăn vặt.”
Quả hạnh nhân, đậu phụ khô, hạt đậu nành rang, thạch, bánh ngọt, bánh quy, một đống đồ lớn làm cho Triệu Thừa Dư cười to.
“Cô chuẩn bị cho cậu những gì thế?”
“Rất nhiều thứ a, đầy ắp hai túi lớn toàn đồ đạc, lát nữa có cậu xách rồi!” Cố Hàm Ninh nhăn nhăn mũi, cười tủm tỉm nói.
Triệu Thừa Dư choáng váng nhìn biểu hiện hiếm có của Cố Hàm Ninh, trong mắt nồng đậm kinh hỉ khó che giấu.
“Được được… mình xách…”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, nụ cười so với trước kia thanh thoát vui vẻ hơn nhiều, cùng với sự thân mật như có như không…
Lúc xuống tàu, Cố Hàm Ninh cũng chỉ phải đeo một cái ba lô, hai túi đồ đầy thức ăn và quần áo thu đông mà Diệu Tuệ Nhã chuẩn bị, đều do Thiệu Thừa Dư phụ trách.
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng thoải mái mà Triệu Thừa Dư lại xách rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hai người họ đi riêng với nhau.
Từ ga tàu đến trường học, hai người trò chuyện với nhau câu được câu không, sóng vai thật gần đi bên nhau.
Trên xe buýt, Cố Hàm Ninh nhìn má Triệu Thừa Dư, không nhịn được mím môi cười trộm.
Cô gái trẻ tuổi đơn thuần, chàng trai tình hữu độc chung (chỉ yêu một người) trầm tĩnh dưới ánh mặt trời, Khi còn trẻ cô thích chàng trai hài hước như ánh mặt trời,khi đã trưởng thành cô lại thích con người yên tĩnh này……
Trở lại trường học, cuộc sống sinh viên lại bắt đầu.
Mà Cố Hàm Ninh cảm thấy tất cả mọi thứ đã không còn giống trước.
Sáu giờ bốn lăm sáng, Cố Hàm Ninh xuống lầu đúng giờ, đã thấy Triệu Thừa Dư đứng ở phòng ngủ dưới lầu, nhìn Cố Hàm Ninh có chút ngạc nhiên.
Cố Hàm Ninh mỉm cười vẫy tay Triệu Thừa Dư.
“Chúng ta cùng chạy bộ đi.”
Cố Hàm Ninh hôm qua đã nói xong với bạn cùng phòng, chính là dự định mỗi ngày chạy bộ quẹt thẻ, tính toán một chút mỗi ngày chạy bộ, hỏi có ai muốn chạy cùng không, đương nhiên không ai hưởng ứng, buổi sáng hôm nay một mình rời phòng xuống lầu.
Cố Hàm Ninh chú ý hô hấp, cố gắng duy trì tốc độ không đổi, Triệu Thừa Dư chạy bên cạnh cô, hơi thở rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người đều không nói chuyện, tiếng hô hấp rõ ràng, dường như theo nhịp bước chân, không khí ấm áp và hài hòa như thể họ đã chạy một thời gian rất dài.
Sân vận động có xa nữa, cũng có lúc chạy đến.
Quẹt thẻ xong, tự nhiên là nên đi ăn sáng.
“Mình mời cậu đi ăn sáng.” Triệu Thừa Dư nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Hàm Ninh.
Trước đây Cố Hàm Ninh và bạn cùng phòng của cô cũng cùng phòng cậu đi ăn uống nhưng là vài người cùng đi với nhau.
“Ừ” Cố Hàm Ninh mỉm cười gật đầu, thấy rất bình thường, coi Triệu Thừa Dư mời cô ăn sáng là điều rất tự nhiên.
Cố Hàm Ninh ăn sáng khá đơn giản, chẳng quả là một bát cháo trắng, bánh màn thầu, thỉnh thoảng cháo trắng sẽ thay thế bằng loại cháo khác, màn thầu thay bằng bánh bao nhân thịt hoặc nhân rau, vân vân…
Triệu Thừa Dư nhìn vào bữa sáng trước mặt Cố Hàm Ninh mà ảo não.
Sớm biết thế, phải nói mời cô ăn cơm trưa hoặc ăn cơm tối rồi …
“Cậu muốn ăn gì nữa không?” Triệu Thừa Dư hỏi một cách không chắc chắn.
“Thế này thôi, thật đủ rồi! Mình chỉ thích ăn cháo trắng với dưa chua, cậu không hiểu chúng nó là tổ hợp tuyệt phối sao?” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cười nói.
Hai người ngồi đối mặt lặng lẽ ăn sáng rồi cùng nhau về phòng ngủ.
Cố Hàm Ninh dọc dường đi đều mím môi mỉm cười.
Cho tới bây giờ cô không hề nhận ra, hóa ra, mình và Triệu Thừa Dư thật ra rất hợp đây!
Trước đây, trên người Cao Thần có khí chất mà cô không có, cô từ hâm mộ đến yêu thương, tất nhiên đuổi theo bước chân cậu ta.
Hôm nay, cô không cần phải theo đuổi, không cần phải vội vàng, Triệu Thừa Dư chắc chắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, miễn là cô sẵn sàng, có thể nắm tay cậu, trái tim cô liền cảm thấy yên bình, ấm áp, có đầy đủ yên bình hạnh phúc.
Năm tháng bình yên, chính là cảm giác này sao?
Buổi chiều trước khi đến lớp, Cố Hàm Ninh gửi một tin nhắn tới cho Triệu Thừa Dư.
“Triệu Thừa Dư buổi chiều cậu có phải học không?”
“Buổi chiều mình không có tiết….”
“oh,bây giờ cậu đi đến thư viện chiếm một chỗ giúp mình. Cần dựa vào cửa sổ ý, có thể nhìn phong cảnh. Còn nữa giúp mình lấy quyển《Lịch sử nền văn minh Trung Quốc (quyển tiếng Hán)》.” Cố Hàm Ninh mím môi cười, đáy lòng than thầm: mình có chút được chiều sinh hư rồi.
Vào lúc này, cũng không biết Triệu Thừa Dư có còn chiếm được chỗ ngồi tốt không nữa.
Buổi chiều nay Cố Hàm Ninh chỉ có hai tiết học, tan học, cô nói với bạn cùng phòng là muốn đi thư viện xem sách, liền lấy túi rời đi, bởi vì sợ trong thư viện không tiện gọi điện thoại, vừa ra khỏi phòng học liền gửi tin nhắn.
“Ở đâu?”
‘Thư viện tầng hai, vào cửa đi sang trái, đến cuối cùng bên cửa sổ.
Cố Hàm Ninh cười cất điện thoại, quét thẻ, theo hướng dẫn của tin nhắn dễ dàng tìm thấy Triệu Thừa Dư đang cúi đầu xuống rất nghiêm túc, Cố Hàm Ninh mỉm cười đi ngang qua, gõ lên bàn.
Triệu Thừa Dư ngay lập tức ngẩng đầu lên, thấy Cố Hàm Ninh, đứng lên mỉm cười lặng lẽ chỉ vào cuốn sách để trên bàn.
Cố Hàm Ninh hào phóng nở một nụ cười, rồi lấy ghế phía sau Triệu Thừa Dư ngồi xuống.
Triệu Thừa Dư cũng mỉm cười ngồi xuống lần nữa.
Bàn lớn bằng gỗ rộng rãi, dựa vào cửa sổ, có thể cho bốn người ngồi, hai chỗ trống phía đối diện để sách, rõ ràng đã có người chiếm.
Cố Hàm Ninh quay đầu lại, Triệu Thừa Dư đã cúi đầu, ánh mắt một lần nữa đặt ở trên cuốn sách, ngoài cửa sổ nắng chiếu vào, trên người Triệu Thừa Dư được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng, Cố Hàm Ninh đưa tay muốn chạm vào.
Có lẽ là quen biết đã lâu, nên tính đụng một chút là đỏ mặt của Triệu Thừa Dư đã giảm bới đi nhiều, khiến trong lòng của Cố Hàm Ninh có chút tiếc nuối.
Đã có chút tiếc nuối vậy thì nghĩ cách bù đắp!
Cố Hàm Ninh dịch nhẹ cái ghế, nghiêng về phía Triệu Thừa Dư thì thầm:
“Một chỗ tốt như vậy làm thế nào cậu chiếm được?”
Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp thổi vào tai mình, vừa quay lại, liền thấy đôi mắt long lanh ẩn chứa ý cười của Cố Hàm Ninh, lúc này mới nhận thấy hai người đang rất gần, hơi thở như chạm vào da của nhau, khuôn mặt lại đỏ dị thường.
Cố Hàm Ninh cười đến híp cả mắt, nhìn Triệu Thừa Dư mặt đỏ tới mang tai, trong lòng rất hài lòng, lúc này mới trở về ghế, ngồi nghiêm trang, lật lật trang sách.
Trong lòng Triệu Thừa Dư bắt đầu bực dọc, đối mặt với Cố Hàm Ninh cậu lại quá không trấn định rồi!
“Mình vừa vào, vừa vặn người ngồi hai chỗ này đi ….”
Phải mất một lúc lâu, Cố Hàm Ninh mới nghe thấy Triệu Thừa Dư nói nói khẽ.
“Ừ, số cậu thật may mắn! Thế nào mà lại chọn được chỗ ngồi tốt như vậy?” Cố Hàm Ninh thở dài, miễn cưỡng cảm thán.
“Sau này cậu không có thời gian, đều có thể bảo mình đến chiếm chỗ, dù sao mình cũng tiết hơn cậu.”
“Được, làm phiền cậu rồi!”Cố Hàm Ninh đáp ứng rất nhanh chóng, cười híp mắt, thoạt nhìn có chút đắc ý.
Một Cố Hàm Ninh giảo hoạt như vậy, Triệu Thừa Dư còn chưa từng thấy bao giờ, cậu nhanh chóng quay đầu lại, nhìn xuống như muốn chui đầu vào quyển sách, để che giấu nhịp tim bắt đầu đập loạn!
Phải mất một lát Triệu Thừa Dư mới ổn định lại được nhịp tim.
“Này, Cố Hàm Ninh số thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu mình gửi tiền cho cậu.” Triệu Thừa Dư không quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trang sách, nhưng lời này tự nhiên là nói với Cố Hàm Ninh.
“Ồ, là cho mình vay tiền a. Ừ…..”Cố Hàm Ninh ôm má, chớp mắt, nhìn sườn má của Triệu Thừa Dư, “Cuối tuần này nếu cậu rảnh, không thì theo mình cùng đến phòng giao dịch chứng khoán?”
“Được!”
Triệu Thừa Dư mím môi.
Cố Hàm Ninh dường như thấy trên môi cậu nở ra một nụ cười xinh đẹp. Ý cười trên mặt càng đậm hơn.
Đầu mùa thu, ánh mặt trời màu đỏ từ từ chiếu vào các cửa sổ ánh lên khuôn mặt trẻ tuổi yên tĩnh và xinh đẹp!
Bình luận facebook