“Năm mới vui…” Nam An An còn chưa nói xong câu đã rơi vào trong vòng tay ấm áp, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên phút chốc đó đúng lúc Khương Minh cúi đầu xuống, pháo hoa rực rỡ sáng lên trong đêm tối, nở rộ rồi rơi xuống, chỉ để lại một bầu trời đầy sương khói.
Nam An An nghĩ chắc là vĩnh viễn cô sẽ nhớ rõ giây phút này, trán ấm nóng của họ chống vào nhau.
Nhưng Khương Minh nhỏ giọng nói câu thật xin lỗi, rất lâu sau cô mới hiểu được ý nghĩa trong đó.
Cuối cùng đợi được tiếng chuông mừng năm mới và pháo hoa cô thích nhất rồi, Nam An An cũng không còn bị động lực kiên trì thức đêm làm khó nữa, truyện của L-ê-quý-đôn, lúc quay lại ngồi trên ghế sô pha xem chương trình tiếp tiết mục cuối năm với Khương Minh thì cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lúc đó hình như Khương Minh gọi cô một lần, cô dụi mắt lẩm bẩm một tiếng tiếp tục ngủ.
Mờ mờ ảo ảo cũng cảm giác được hình như mình bị gói thành nem rán (chả giò), nóng hổi được bày trong đĩa trên bàn, quả nhiên cô là mùa xuân xinh đẹp vừa mới bị cuốn lên bàn đã có người thò đôi đũa kẹp lấy cô, đưa đến bên miệng, người nọ ăn rất nhã nhặn lịch sự nhưng không thể che đậy hết sự sung sướng, Nam An An rất đắc ý bản thân mình làm nem rán cũng xinh đẹp như vậy, thỏa mãn thả lỏng người ngáy ò ò.
Buổi sáng mùng một đầu năm mới Nam An An bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô cuộn mình vào trong chăn lăn mấy vòng nghĩ chỉ chốc lát nữa người nọ sẽ không gọi nữa, đáng tiếc tiếng chuông điện thoại di động mỗi lần vừa mới dừng lại vài giây thì lập tức tiếp tục tiếp tục bắt đầu, người gọi điện thoại giống như có kiểu cố chấp “Cô không nhận thì tôi gọi liên tục,” Nam An An vươn tay ra khỏi chăn ấm áp men theo tiếng chuông chính xác cầm lấy điện thoại đặt bên tai, mệt mỏi mắt mở không ra cô cũng không nhìn tên người gọi tới, uể oải “A lô” một tiếng.
Dường như người bên kia đầu dây có chút ngạc nhiên khi cô nghe máy, có chút được sủng ái mà lo sợ mở miệng nói: “Chị An An, em nghe cô nói chị đã trở về, hôm nay mùng một đầu năm, chúng ta cùng đi chúc tết ông nội nhé.”
Nam An An cũng được sủng ái mà lo sợ, sợ hãi hoảng hốt.
Thái độ của An Khả đối với cô từ trước đến nay rất phù hợp với hình dung của An Ngưng về cô ta --- Người con gái đẹp hai mặt.
Mỗi lần nhận được điện thoại An Khả cô không nói trước, dựa vào thái độ An Khả mà điều chỉnh tốt giọng điệu của mình.
Lần này sau khi điều chỉnh tốt cô còn chưa kịp nói cái gì, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Tay cô che điện thoại chạy tới mở cửa cho Khương Minh, Khương Minh thấy cô đang nghe điện chỉ nói một câu “Xuống lầu ăn cơm” rồi xoay người đi xuống lầu.
Lúc Nam An An nghe máy tiếp giọng nói An Khả đã không như lúc nãy dè dặt lại mang theo chút kích động: “Em vừa mới nghe thấy giọng của thầy Khương Minh, chị và anh ấy thật sự giống như trên bbs nói vậy ….”
“Ừm” Nam An An thẳng thắn thừa nhận, giọng An Khả nghe qua như là muốn khóc, cô có chút không chịu được An Khả như thế, nhỏ giọng nói “Lát nữa tôi qua chỗ ông ngoại” cuối cùng còn lễ phép bổ sung một câu “Năm mới vui vẻ” rồi cúp điện thoại.
An Khả cũng biết cô trở về, hẳn là nhà họ An đã biết rõ. Mùng một đầu năm nếu cô không đi nhà họ An thì nói thế nào cũng không đi, giống như An Dạng vô số lần ầm ĩ với ông cụ nhưng vẫn không cắt đứt quan hệ cha con, cô lại không thích ông ngoại cô, năm mới lúc trước chỉ cần ở lại trong nước mùng một đầu năm dù sao cũng đi chúc tết, còn lần này chỉ có một mình cô, nghĩ lại cảnh bảo vệ cục diện lần trước ở nhà họ An thì Nam An An đau cả đầu.
“Làm sao vậy?” Khương Minh thấy bộ dạng cô nuốt không trôi cơm mở miệng hỏi, lần này anh làm khó ăn như thế ư?
Nam An An nuốt miếng cháo đậu đỏ hạt ý dĩ, đâm đâm hạt ý dĩ được hầm nở to trong chén: “Lát nữa em muốn qua nhà ông ngoại chúc tết.”
“Anh đưa em qua đó.” Khương Minh đưa một viên sủi cảo được rán vàng giòn tới bên miệng Nam An An thấy cô vô ý thức cắn một miếng, lần này không quên thổi nhẹ trước.
Nam An An gật gật đầu nuốt hết miếng sủi cảo rán vẫn chưa thỏa mãn đang muốn ăn miếng thứ hai, thì nửa miếng sủi cảo rán còn lại đã không thấy tăm hơi, cô thấy Khương Minh không chút để ý đút miếng sủi cảo rán cô đã cắn một nửa đưa vào trong miệng, tai lập tức nóng lên, chỉ đành làm bộ như hoàn toàn không biết gì cúi đầu ăn cháo.
Cũng coi như cô và Khương minh đã hôn nhau, nhưng mà chỉ là hai lần hôn môi đều dừng lại ở môi, hơn nữa ngay cả miệng cô cũng không hé, nụ hôn hoàn toàn giống như trẻ con chỉ là môi chạm môi rất khẽ, như bây giờ…. Nam An An liên tưởng một lúc thì tim đập rộn lên.
Hết lần này đến lần khác Khương Minh thấy cô hết sủi cảo chiên, lại gặp một viên đưa lên môi cô.
Nam An An đỏ mặt dứt khoát há mồm một ngụm nuốt hết viên sủi cảo chiên, hậu quả sau khi ngậm viên sủi cảo chiên chính là cô nhai tương đối khó khăn, rất khó để nuốt xong viên sủi cảo lại cúi đầu uống một hớp sữa to Khương Minh đưa tới bên môi cô.
Nam An An cảm thấy, nhất định khi còn nhỏ Khương Minh rất thích chơi búp bê, không chừng còn thích cho búp bê ăn cơm gì gì đó nữa.
Cơm nước xong Nam An An chủ động đi rửa chén, bị Khương Minh ném câu “Bày đặt, anh đi” tước đoạt quyền lợi lao động.
Lúc ra cửa tuyết đã rơi nhiều, Nam An An mang áo lông mềm như nhung ngay cả ngón tay cũng đeo găng rồi thì mới nhớ tới đã quên quấn chiếc khăn lúc nãy vừa đặt lên trên cổ, đang muốn há mồm kéo bao tay ra, Khương Minh đã dơ tay qua cầm chiếc khăn quấn quanh cổ cô một vòng lại một vòng, sau cùng quấn lên che phủ cả miệng cô, lúc hít thở hà hơi khí nóng hầm hập trên khăn quàng cổ cũng nhanh chóng có chút ẩm ướt.
Một tay Nam An An được Khương Minh cầm giẫm lên lớp tuyết đọng rất dày theo Khương Minh đi về phía bãi đỗ xe, một cánh tay còn lại vất vả kéo khăn quàng cô của mình, không ngờ trượt chân suýt nữa ngã sấp xuống may mà Khương Minh phản ứng cực nhanh ôm lấy eo cô, còn thuận tay kéo khăn quàng cổ mà cô rất khó khăn mới hạ xuống được một chút lên trên một lần nữa.
Nam An An: “….”
Một đoạn đường ngắn ngủi vì nguyên nhân tuyết đọng đi rất lâu, trong lúc đó Khương Minh vẫn không thu tay ôm trên eo cô về.
Rất không dễ dàng vào được trong xe Nam An An tháo bao tay bằng lông của mình sau đó kéo khăn quàng cổ của bản thân xuống, thì ngay lập tức cảm thấy hô hấp đã dễ dàng rồi.
Tuyết rơi đường rất trơn, dọc đường Khương Minh đi rất chậm, lúc bọn họ đến nhà họ An đã gần mười giờ.
Nam An An tạm biệt Khương Minh vừa mới đi tới cửa đã thấy một người đàn ông bị nhân viên bảo vệ ngăn lại ngoài cổng, người đàn ông ăn mặc có chút nghèo khổ sau khi nhìn thấy cô ánh mắt đột nhiên sáng lên, hướng về di động trong tay đắc ý hả hê nói: “Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, đến đây, cô gái nhỏ, tôi nói với cô….”
Nam An An chẳng hiểu ra sao cả, cô không đi qua đó cũng không để ý tới người đàn ông kỳ quái, nhưng mà người đàn ông nói đến một nửa thì ngừng lại, giống như bên người kia điện thoại nói câu gì đó hắn cười lạnh một tiếng: “Chỉ chút tiền ấy, mày đuổi Khiếu Hoa Tử ư, bố mày nói cho mày chưa đủ đâu!”
Nam An An không hiểu vì sao liếc mắt nhìn người đàn ông một cái bản thân mình đi vào trong, đi rất xa còn có thể nghe mang máng người đàn ông kia lớn tiếng kêu gào: “Tao giữ kín miệng hay không quyết định là ở mày cho tao bao nhiêu tiền….”
Ông cụ An vẫn thờ ơ với cô như vậy, dường như lần trước An Dạng tới ầm ĩ với ông một trận sau đó ông càng không muốn gặp cô.
May mà bản thân Nam An An cũng chẳng để ý, dù sao cậu cô vẫn đối xử rất tốt với cô trước sau như một, Nam An An vốn muốn ra về sớm một chút nhưng thấy cậu cô nhiệt tình tặng quà năm mới cho cô, thích thú nói chuyện phiếm với cô, cô cũng không thể không biết xấu hổ nói muốn đi.
Nam An An cũng rất thích An Nguyên, An Nguyên và An Dạng là bào thai sinh đôi long phụng (nghĩa là sinh đôi 1 trai 1 gái), bộ dạng hoàn toàn giống nhau, cho nên từ nhỏ cô đã cực kỳ thân thiết với cậu cô.
An Nguyên vẫn luôn nói chuyện với cô về việc cô thi nghiên cứu sinh và kế hoạch tương lai của Nam Vi Vi, trái lại lạnh nhạt với An Khả bên cạnh.
Chuyện đời trước của nhà họ An, thật ra Nam An An cũng không hiểu rõ lắm, truyện L,ê Quý,Đôn, nhưng cậu cô vẫn không muốn gặp mợ cô, liên lụy tới đối với An Khả cũng không có trách nhiệm làm ba, trái lại đặc biệt thích cô và Nam Vi Vi, nhất là bộ dạng lớn lên của Vi Vi rất giống ông.
Thậm chí nhà họ An còn có tin đồn, An Nguyên hài lòng Nam Vi Vi làm người thừa kế của ông nhất.
Có đôi khi Nam An An cảm thấy, ông cụ yêu An Khả hơn nhất định cũng vì nguyên nhân này, không được ba mình thích, với bất kỳ người con gái nào mà nói đều rất đau lòng.
Có An Nguyên nói chuyện với cô, bầu không khí trong phòng khách tốt hơn rất nhiều, nhưng mà lúc từ đề tài bài vở và bài tập thoáng cái chuyển sang bạn trai cô, không khí có chút tế nhị.
“An An, cậu nghe nói con mới có bạn trai mới…” Lời An Nguyên vừa thốt ra, An Khả đã khóc lóc chạy ra ngoài.
Bầu không khí lúng túng, Nam An An chỉ có thể gật gật đầu, cô đã có chút đứng ngồi không yên, lại trò chuyện mấy câu với An Nguyên rồi chào tạm biệt.
Lúc đi đến vườn hoa thì nhìn thấy An Khả ngồi chồm hổm trong tuyết khóc, cô vừa đi qua An Khả liền vọt đứng dậy rống to với cô một câu: “Chị rất đắc ý phải không? Tôi không cần chị giả mù sa mưa an ủi và đồng cảm!” Nói xong còn hất một nắm tuyết to về phía cô, chính xác là một quả cầu tuyết.
Nam An An tránh nhanh nhưng vẫn bị quả cầu tuyết kia đập vào, vì né tránh quả cầu tuyết cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, cổ áo hở ra đón gió lạnh vì động tác của cô, mà quả cầu tuyết kia thì cứ như vậy chuẩn xác chui vào trong áo lông cô còn chưa kịp kéo khóa và cổ áo lông, Nam An An bị lạnh đến giật mình, thời tiết hôm nay, điều này thật sự là quá kích thích….
Cô nhìn thoáng qua An Khả đã khóc đến mắt cũng đỏ ngầu vô tội nói: “Tôi chỉ là đi ngang qua….” Trời mới biết từ đầu cô đã không có ý định an ủi và thông cảm với An Khả.
Sau khi ném Nam An An một quả cầu tuyết to, một lần nữa An Khả lại ngồi chồm hổm xuống mắt đỏ au thở hồng hộc, khóe mắt liếc Nam An An bên cạnh cô ta, cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất….
Cô ta hít hít mũi cho rằng Nam An An muốn an ủi cô ta, nhưng nhìn thấy Nam An An hốt một vốc tuyết to vo thành hình tròn nắm trong tay rồi đi ra.
Chính là cứ như vậy mà đi….
Đi được một đoạn, thì An Khả thấy Nam An An đột nhiên xoay người, một quả cầu tuyết to mang theo tiếng gió bay về phía cô ta.
Thoáng cái “Bốp” nện vào ngực cô ta.
An Khả: “….”
An Khả tức giận: “Nam An An!”
Nam An An cũng không thèm quay đầu lại, lưng phóng khoáng hướng về phía An Khả phất phất tay, xa xa chợt nghe thấy tiếng An Khả khóc lóc giận dữ.
Cô chạy trốn rất nhanh, trong sân nhà họ An còn có người cô không tiện cởi áo, có trời mới biết ngực cô đã bị quả cầu tuyết kia làm buốt đến có chút tê dại.
Nam An An chạy ra cửa chính nhà cũ họ An thì thấy xe Khương Minh, cô chạy chầm chậm qua mở cửa xe chui vào hỏi Khương Minh: “Thầy, anh vẫn đang chờ em sao?”
Khương Minh gật gật đầu, đang muốn nổ máy xe thì hơi dừng động tác lại.
Khóe mắt liếc thấy Nam An An cẩn thận nghiêng người, duỗi tay thò vào trong áo lông của cô.
Nhìn theo tay thấy hình dạng hơi phình ra, chính xác hẳn là ngực bên trái.
Khương Minh dơ tay điều khiển nhiệt độ trong xe xuống thấp nhưng vẫn cứ có cảm giác hơi khô nóng, đầy trong đầu đều là ‘làm gương sáng cho người khác’ An An còn nhỏ dại, chợt nhìn thấy tay Nam An An sờ tới sờ lui ngực của cô, sau đó lấy ra … Một nắm tuyết to.
Hết
Oa oa bệnh bị cấm túc laptop bây giờ mới đọc được huhu.
Hai người tiếp xúc quá thân mật hôn gián tiếp, uống nước miếng trắng trợn của nhau thế thì ai nghĩ được Nam An An lãnh cảm đây?
Thầy Khương à, thầy là tầng lớp tiến bộ tri thức, thầy đảm nhiệm một công việc hết sức cao quý như thế nhưng cũng đừng hở một tí là miệng đắng lưỡi khô như thế chứ.
Bữa trước là gọi điện thoại "cứng" thật n ay chỉ là lấy tuyết ra thôi mà chậc chậc...
Khương Minh phải học hỏi thêm mấy anh quân nhân năng lực tự chủ rồi. Chưa gì thấy thương cho tính phúc quá độ sau này của Tiểu An nha.
Thiệt là ghét An Khả mà, con người giả tạo level max ý.
Cũng ghét ông ngoại An nữa, cháu chắt con cái thì phải thương như nhau chứ, đứa nào ngoan ngoãn hiếu thảo thì mình yêu hơn thì còn đúng đằng này lại thiên vị yêu thương vào nhờ giống mình chả khác nào loài nào giống nấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao, nếu gen ông ngoại An xấu vậy là chỉ thích kẻ xấu à, cơ mà ông ngoại An quả thật chả tốt đẹp gì.
Cám ơn ss nha! Lảm nhảm như thế chắc đủ nhưng do bức xúc quá haha.
Bình luận facebook