Nam An An ngồi trong ký túc xá nghĩ bản thân mình có nên chủ động đi tìm Khương Minh hay không, nhưng mà mấy ngày rồi không gặp anh, cô đã bắt đầu thấy nhớ, loại cảm giác mới lạ này mười lần yêu đương trước Nam An An chưa từng trải nghiệm qua, mấy ngày vào buổi tối cô nằm trằn trọc không yên nằm trên giường, thậm chí cô có chút nhớ nhung hoài niệm buổi tối hôm ấy bọn họ cùng giường chung gối.
Cô nằm cách chỗ anh rất gần, xen lẫn giữa hồi hộp là kèm theo chút kích thích khó hiểu, giống như vừa chờ mong lại vừa như trốn tránh.
Mỗi một lần giường rung rung cô lại bắt đầu hồi hộp, trong bóng tối cô cảm nhận anh từ trên giường đứng dậy chỉ chốc lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Nam An An không biết vì sao Khương Minh lại kiềm chế, có lẽ là vì cô còn nhỏ, có lẽ là vì anh không muốn xác định tương lai bọn họ sớm như thế, lúc anh tắm xong trở về cúi người in một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, mang theo nước lạnh sau khi tắm có cảm giác hơi mát lạnh.
Nụ hôn khẽ giống như lông chim quét qua trán cô, có chút lạnh lẽo, có chút ngứa, giống như cầm lông chim nhẹ nhàng quét vào lòng cô.
Nam An An cúi đầu nhìn di động trong tay, trên màn hình là số máy của Khương Minh lúc cô hạ quyết tâm ấn số điện thoại của đối tượng, người cô đơn Đường Viên bên cạnh buồn bã nói: “An An, cậu dè dặt chút đi, cậu chính là nữ thần của khoa lưu thông tiền tệ chúng ta, mỗi lần đều là cậu chủ động tìm thầy ấy, như vậy có vẻ mặt cậu quá dày….”
Nam An An cẩn thận ngắm khuôn mặt to của A Bàn đang đắp mặt nạ lòng trắng trứng, mãi đến lúc thấy A Bàn xấu hổ xoay tầm nhìn đi nơi khác mới thu hồi ánh mắt nói: “Tớ cảm thấy có lẽ mặt cậu càng lúc càng lớn hơn.”
Đứng ngoài quan sát Cố Ly: “….”
Hình như các cô ấy nói không cùng một đề tài.
Đói bụng cả ngày hai mắt đã mờ A Bàn không phục chiến đấu tiếp: “Cậu mới mặt to, không tin chúng ta tìm chậu nước ngâm mặt vào đó, xem nước của ai tràn ra nhiều hơn.”
“Không cần,” Nam An An kiên quyết từ chối, cũng đúng lúc A Bàn khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi thì từ từ nói ra ba chữ: “Cậu sẽ uống.”
Cậu sẽ uống….
“Phốc” Cố Ly phun lên màn hình, níu tay áo Nam An An bắt đầu xoa xoa màn hình: “Đậu Tỉ cậu đủ rồi đó!”
“Mẹ kiếp,” A Bàn quát to một tiếng, rồi sa sút tinh thần che mặt thở dài: “….. Quả nhiên cậu không yêu tớ rồi. Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, cậu đã bắt đầu ghét bỏ tớ mặt to.”
Giữa lúc Nam An An đang muốn trả lời, di động của mình vang lên, thấy trên màn hình lóe lên hai chữ Khương Minh, cô vừa ấn nút trò chuyện vừa mặt mày hớn hở ôm lấy cổ A Bàn, đưa miệng tới má lúm đồng tiền của A Bàn, hôn cô nàng một cái “Chụt” rồi nhân tiện an ủi nói: “Ngoan, mặt cậu tuyệt đối không to.”
Cuối cùng bị nhan sắc mê hoặc A Bàn lập tức đỏ mặt, nhìn bóng lưng Nam An An vui vẻ đi ra ban công nghe điện thoại dựng thẳng ngón tay: “Kẻ lừa đảo! Những người bộ dạng xinh xắn đều là kẻ lừa đảo!”
“A lô, thầy” Nam An An nằm úp sấp trên sân thượng giọng nhẹ nhàng.
Tiếng nói Khương Minh xuyên qua ống nghe có chút trầm thấp, mang theo giọng điệu lười biếng: “Vừa rồi em hôn ai thế?”
Cách điện thoại, dường như cô có thể nghĩ tới bây giờ anh đang xoay xoay bút, thái độ lười biếng nhàn hạ, vì thế Nam An An bán đồng bọn nhỏ: “A Bàn…”
“Của anh đâu?” Âm cuối Khương Minh có chút kéo dài ra, lại còn hơi kéo từ ‘đâu’, từ cuối cùng như vuốt nhẹ tai cô, Nam An An lập tức hiểu được lúc trước các nữ sinh có nói nghe những lời này cũng sẽ mang thai, cô không phải sẽ, mà cô là muốn….
Nam An An quay đầu nhìn thoáng qua đám bạn đang kề mặt vào cửa kính ban công, để sát miệng vào di động, tim nhảy loạn ‘bùm bùm…’
Rất không dễ dàng mới hạ được quyết tâm, “Chụt” Nam An An che miệng, sao lại vang dội như vậy….
Bên kia điện thoại Khương Minh hài lòng cười một tiếng, giọng nói nghe qua cực kỳ sung sướng: “Anh ở dưới lầu.”
Vừa nghe thấy những lời này, Nam An An vui mừng chạy xuống, phía sau là A Bàn không cam lòng la lên “Rụt rè, rụt rè ôi chao rụt rè…..”
Nam An An chạy nhanh như gió tới đầu cầu thang liếc nhìn đã thấy Khương Minh đứng bên cạnh đèn đường, anh mặc một bộ màu đen áo khoác mỏng cài hai nút, áo khoác chỉ cài đến nút thứ hai, lộ ra bên trong áo sơ mi trắng, anh đứng đó dáng người thẳng tắp, cao lớn vững chãi. Sau buổi trưa ánh mặt trời đã bớt nắng, xem ra anh giống như một vật phát sáng, chỉ đứng nơi đó mà khiến cho mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn tán.
Nam An An nhẹ nhàng chạy tới, kéo tay Khương Minh: “Thầy.”
Một câu nói khiến ánh mắt khác thường của mấy nữ sinh bên cạnh quanh quẩn trên người bọn họ, truyện Lê,quý,Đôn, Nam An An nhớ tới lần đó Khương Minh nói sẽ không muốn cô, theo bản năng muốn rút tay mình về, đầu ngón tay còn chưa rút ra đã bị Khương Minh trở tay cầm lấy, khi ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh nắm tay cô hoàn toàn không thoát ra được.
Độ nóng trên đầu ngón tay truyền tới, Nam An An hạ mí mắt đùng đầu ngón tay ma sát lòng bàn tay Khương Minh.
Khương Minh đưa cho cô một phần bản thảo đã chỉnh sửa của luận văn cùng các câu hỏi và câu trả lời của phần biện luận thường gặp, đến lúc đám bạn cô đều đã gấp rút đến độ sứt đầu mẻ trán Nam An An mới càng lúc càng cảm thấy tình yêu thầy trò rất có lợi, tuyệt đối là chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Nam An An vui mừng cầm xấp tài liệu ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Minh: “Một tuần nay anh viết cái này?”
Khương Minh gật gật đầu, trên cao nhìn xuống thuận tay vỗ đầu cô một cái, nắm tay cô tùy ý đi về phía trước, Nam An An mừng rỡ tự mình sờ sờ đầu bước theo Khương Minh đi về phía trước, một tuần lo được lo mất lập tức đã tan thành mây khói khi anh gọi điện tới.
Đầu mùa hạ tháng tư trong Hồ Horseshoe (hồ có hình dạng kiểu móng ngựa) đã có mấy đóa hoa sen trắng nõn nà để nở rộ góc cạnh rõ ràng, làn gió nhẹ thổi qua một hạt sương nhỏ run rẩy run rẩy ngã nhào.
“Thầy” đi bộ ven đường bên cạnh Hồ Horseshoe, Nam An An không nhịn được mở miệng.
“Hử?” Khương Minh cúi đầu nhìn cô.
Nam An An cười tít mắt ngẩng đầu: “Có phải anh chưa từng nói chuyện yêu đương?”
Khương Minh cười như không cười nhìn cô một cái, ánh mắt đen tuyền kia của anh trông thấy cô có chút chột dạ, mới trêu chọc nói: “Em tính tới dạy anh hả?”
Nam An An: “Không phải vậy, thật ra em muốn hỏi anh một chút, anh không bị nhan sắc mê hoặc sao?”
Khương Minh cẩn thận quan sát Nam An An trước mặt, hôm nay cô không buộc tóc, tóc đen rất dày lọn tóc hơi xoăn thả xuống trên vai, càng tôn lên làn da trắng ngần, đôi mắt xinh đẹp kia mang theo ý cười ấm áp nhìn anh, con ngươi Nam An An vừa lớn vừa tròn, đen lay láy, với ánh mắt chọn bạn gái của anh mà nói, Khương Minh lên tiếng: Đúng vậy.
Nam An An cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy là được rồi, em xinh đẹp hơn Thu Du, đúng không?”
Đã nói xinh đẹp mà không tự biết sao?
Khương Minh tiếp tục lắng tai nghe cô nói: “Vậy anh sẽ không thích cô ta đúng không?”
Nếu lời này bị thanh mai nhà cô nghe được, nhất định sẽ lạnh lùng nói: “Ngộ nhỡ anh ấy mù quáng thì sao!”
Trên đường đá xanh quanh Hồ Horseshoe cô nhìn anh nói cười ríu rít: “Thật ra em cũng có lòng dạ hẹp hòi…. Dù sao về sau thời gian cô ta ở chung với anh sẽ rất nhiều.” Nói ra lời này xong chính cô cũng cảm thấy giống như mình đang cố tình gây sự, dù sao sau này Du Thu là người học nghiên cứu sinh theo Khương Minh.
“Sẽ không.” Khương Minh nói rất kiên định, “Yên tâm đi, em có thể nghiêm túc yêu cầu anh, cũng có thể quang minh chính đại ghen tuông…” Giọng anh mát lạnh dễ nghe, ý tứ sâu xa: “Đây là đặc quyền của người làm bạn gái.”
Nam An An và Khương Minh một vòng rồi vòng đi xung quanh Hồ Horseshoe, tay cô vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, “Em thích đi chơi chỗ nào?” Đi đến đèn đường thứ ba Khương Minh thờ ơ mở miệng hỏi.
Nam An An suy nghĩ một lát: “Thật ra thì đi dạo xung quanh Hồ Horseshoe em cũng rất thích, Hồ Horseshoe đều là các bác sĩ học tập….”
Truyện của LêQuýĐôn, trang khác là lậu.
Cô thấy Khương Minh liếc mắt một cái phát hiện anh thật sự đang chăm chú nghe thì tiếp tục nói hết: “Mỗi lần em nợ môn không làm được bài tập đến cuộc thi thi không tốt thì thích tới Hồ Horseshoe nhìn bác sĩ…”
“Bọn họ cho em động lực?” Khương Minh làm như không để tâm hỏi.
Nam An An ra sức lắc đầu: “Em xem bọn họ đi qua đi lại suy nghĩ bài tập, lẻ loi một mình không có bạn gái, thì cảm thấy em so với bước chân bọn họ --- bầu trời bay tới năm chữ, đây cũng không phải là chuyện lớn.
Giờ khắc này, Khương Minh không phản bác được, nếu Đậu Tỉ chỉ nói ra những lời bình thường thôi, anh cũng say mê.
Lúc trời bắt đầu tối Khương Minh lái xe mang cô đi xem phim, nói nghiêm túc, đây xem như là lần đầu tiên chính thức hẹn hò.
Hôm nay chiếc xe Khương Minh lái không phải là chiếc Volkswagen khiêm tốn màu đen kia, mà là một chiếc Maserati mui trần màu trắng, tới nơi Nam An An mới phát hiện Khương Minh mang cô đi xem phim ở rạp chiếu phim ô tô, lúc vào cửa Nam An An quả quyết chọn một phim kinh dị từ trong mấy bộ phim, anh chàng bán vé còn tặng cô một hộp bỏng ngô to.
Lúc họ lái xe tiến vào chỗ dừng, bãi đậu xe to thế mà đã có rất nhiều xe đậu đó rồi, sau khi tìm được chỗ điều khiển xong kênh chờ bắt đầu, Nam An An thoải mái dựa vào trên ghế duỗi thẳng lưng ôm hộp bỏng ngô chờ bắt đầu chiếu, hoàng hôn đầu mùa hạ gió hiu hiu, thổi vào làm người ta sảng khoái tinh thần.
Nam An An đút vài miếng bỏng ngô vào miệng mình mới nhớ tới di chuyển hộp bỏng về phía Khương Minh một chút, Khương Minh không thò tay ra lấy.
Cũng đúng, Khương Minh hẳn là không thích những thứ đồ này, Nam An An yên tâm thoải mái chuyển bỏng ngô qua tay mình cầm hai nắm ra, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình còn tay trái đang muốn đưa vào miệng, cổ tay đã bị cầm….
Trong bóng tối tay cô bị kéo tới bên miệng Khương Minh, tay Nam An An run lên một viên bỏng ngô còn rớt ra ngoài, cô nghiêng mặt qua thì nhìn thấy Khương Minh cúi đầu cuốn bỏng ngô vào trong miệng, bạc môi xẹt qua đầu ngón tay cô, không đợi Nam An An rút tay về, đã cảm nhận được nhiệt độ từ đầu lưỡi anh, mãi đến lúc cô thu tay, dường như độ nóng kia đã dừng lại trên đầu ngón tay.
Độ nóng trên mặt Nam An An đã có thể luộc được trứng gà, cô dùng ngón trỏ cầm một vốc bỏng ngô tự mình ăn, nhìn màn hình lớn không chớp mắt, có trời mới biết con quỷ nào lại xuất hiện nữa.
Cô đang nhìn ma quỷ, Khương Minh đang nhìn cô, ánh mắt nóng rực hắt lên mặt cô như ánh sáng đèn trên sân khấu, mãi đến lúc mặt Nam An An hoàn toàn bị đốt cháy.
Một tiếng thì thầm “Ừm” từ trên chiếc xe mui trần sát bên cạnh bọn họ truyền đến, Nam An An cẩn thận nghiêng mặt qua thì nhìn thấy chiếc xe mui trần màu vàng đang lắc lư kịch liệt trong màn đêm lờ mờ, trong phim đang chiếu tới cảnh trước giờ kẻ giết người lên sân khấu, bối cảnh âm nhạc gần như không có mà chỉ có xung quanh người yên tĩnh vắng lặng, trong lúc bên này im ắng thì tiếng thở dốc trầm thấp bên cạnh càng lúc càng rõ ràng….
Giống như trong không khí đều có mùi mập mờ, Nam An An đỏ mặt quay đầu thì đối diện với ánh mắt Khương Minh.
Ánh mắt kia quá chuyên tâm, chuyên tâm đến mức cô không dời mắt ra được.
Trong không gian yên tĩnh, Nam An An gần như có thể nghe được tiếng tim đập, bùm bùm từ từ hoàn toàn khớp với tiếng nhịp trống dồn dập trong phim, đông, đông, đông….
Khuôn mặt đẹp trai bức người lúc ban ngày của Khương Minh bị chìm dưới ánh đèn, tay anh đặt lên trên ghế lái phụ, từ từ cúi đầu…. Động tác chậm rãi như khi tới chỗ tời lại trong phim.
Trong bóng đêm, khuôn mặt đẹp trai của anh dừng trước mặt cô, con ngươi đen như lốc xoáy sâu không thấy đáy, bối cảnh là bầu trời sao rực rỡ vùng ngoại thành.
Ngón trỏ thon dài của Khương Minh đặt lên môi cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ dùng đầu ngón tay mở môi cô, ngón cái nâng cằm cô lên….
Hô hấp của Nam An An bắt đầu dồn dập, truyện của Lê,quý,Đôn, cả người cô đều nằm trong sự khống chế của anh, giống như có gì đó nhanh chóng đổ xuống, hoặc như có gì đó nặng nề, cô thấy anh gần trong gang tấc bao giờ cũng mang theo nét cong cớn lạnh lùng, bờ môi rõ nét môi mỏng khêu gợi, mãi đến lúc môi mỏng của anh chính xác bao phủ lên môi cô, đầu lưỡi tùy ý tham lam xẹt qua đôi môi mẫn cảm của cô….
Hết
Bình luận facebook