Trong bóng tối, cảm giác đầu lưỡi ấm áp ướt át của Khương Minh dò xét tiến vào, Nam An An kinh ngạc một giây rồi giống như con thỏ lập tức từ chỗ ngồi đứng bật dậy, kéo cửa xe ra không được dứt khoát hai tay chống lên cửa kính xe dùng bản lĩnh mạnh mẽ nhảy vọt ra ngoài, lúc chân rơi xuống đất còn hơi bị trẹo, không thèm để ý đau đớn bứt rứt vừa nhảy vừa bật chạy đi.
Khương Minh còn chưa kịp phản ứng gì, bóng dáng Nam An An đã giống như gió lớn thổi qua, nghĩ tới bên ngoài gần như là vùng hoang vu, Khương Minh thả tay xuống vô lăng xe đuổi theo cô, cũng nhờ kỹ thuật lái xe giỏi mang được xe từ trong ra ngoài, vừa tới trên đường cao tốc thì giẫm chân ga tìm Nam An An dọc theo quốc lộ.
Vùng hoang vu, một cô gái nhỏ như cô cứ như vậy mà chạy ra ngoài.
Nam An An chạy rất nhanh dọc theo đường quốc lộ, mãi đến lúc mắt cá chân đau đớn cuối cùng cô không chạy được nữa mới bước chậm lại, khập khiễng đi về phía trước.
Đường cao tốc rất rộng, nhìn con đường không quen trước mắt, trong phút chốc cô có chút mờ mịt.
Trên đường quốc lộ lúc này cũng không nhiều xe lắm, nơi đây rất vắng vẻ, người tới rạp chiếu phim ô tô chủ yếu là lái xe tới, tất nhiên đây cũng không có xe taxi, Nam An An hít hít mũi, so với lo lắng làm sao để quay về trường học cô càng khó chịu hơn chính là lần đầu tiên hẹn hò đã bị cô phá hỏng hoàn toàn, trong khoảnh khắc Khương Minh hôn cô cô không biết mình bị làm sao, giống như đó là phản xạ có điều kiện.
Rõ ràng trong lòng chờ mong đã lâu, về sinh lý cũng không có khả năng kiềm chế được, nhưng mà nếu lúc ấy cô tránh được thì tốt, bây giờ…. Nhất định Khương Minh cảm thấy cô có tâm bệnh.
Cô rất giống một người bị bệnh thần kinh.
Không có một người nữ sinh nào khi hôn môi lại có phản ứng như thế này.
Nam An An thở phì phò từng ngụm từng ngụm, hai tay chống lên đầu gối dừng lại ven đường, trong lòng như có thứ gì đó chắn ngang….
Cô mới vừa ở cùng một chỗ với Khương Minh, rõ ràng cô thích anh như thế….
Cô đã từng một lần bởi vì bệnh tật của mình mà rất tự ti, nhưng trước giờ chưa có khi nào tuyệt vọng giống như bây giờ thế này.
Rõ ràng lúc trước cô nắm tay anh, hôn môi với anh, thậm chí chung giường chung gối với anh cũng không có vấn đề gì, cô còn khờ dại cho rằng mình đã tốt rồi.
Bây giờ tất cả đều trở lại điểm ban đầu.
Cô vẫn có bệnh, phải điều trị.
Giữa lúc Nam An An đang ngồi chồm hổm ven đường, một luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu rọi thẳng vào người cô.
Nam An An dơ tay che mắt từ giữa kẽ tay nhìn thấy xe Khương Minh đuổi theo sau, cô thấy Khương Minh bước xuống xe đóng sầm cánh cửa, sau đó đôi chân thon dài đi về phía cô, ngược chiều ánh sáng cô không thấy rõ vẻ mặt anh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng anh, bóng dáng thon dài của anh được đèn đường phía sau che phủ một tầng quầng sáng mờ nhạt.
Mơ mơ hồ hồ, trong đầu Nam An An có thứ gì đó chợt lóe lên.
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ mãi đến khi bị Khương Minh từ trên xe chạy xuống ôm chặt ngang eo, cả người như bay lên trời rồi lại được anh bế kiểu công chúa… Lúc lúng túng như vậy, quanh người cô đều là hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá của anh.
Rõ ràng vừa rồi bị nụ hôn lưỡi dọa sợ, bây giờ được anh ôm vào trong ngực cô lại chưa bao giờ yên tâm giống như lúc này.
Khương Minh không nói lời nào bế cô trở lại xe, đặt lên chỗ ngồi, cúi người thắt dây an toàn “lách cách” một tiếng ấn vào chỗ ngồi bên trái của cô.
Xịch một tiếng, cửa xe cũng đã khóa lại, Nam An An thấy Khương Minh vòng qua mở cửa xe bên kia ngồi vào.
Cô cúi đầu im lặng không biết nói cái gì cho phải, Khương Minh dừng xe bên ven đường, khom lưng nâng chân đặt lên trên người anh, ngón tay thon dài xoa mắt cá chân bị thương của cô.
Tư thế như vậy…
Chân của cô bị Khương Minh nhấc lên đặt trên người, cả người không tự nhiên đối diện anh.
Thấy ngón tay thon dài của anh vừa chạm vào mắt cá chân sưng lên của cô, Nam An An bị đau hít vào một hơi, cô đuối lý không nói chuyện, trên thực tế cô không biết nên mở miệng giải thích như thế nào về hành động lúc nãy, may mà Khương Minh cũng chưa hỏi gì, nhưng động tác trên tay lại càng nặng.
Đêm khuya yên tĩnh, bầu không khí trong xe im ắng.
Thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng kêu của ếch nhái ven đường.
Lẽ ra có thể đây là một đêm rất đẹp.
“Đau không?” Giọng Khương Minh trầm thấp, mang theo chút lạnh lẽo phá tan không khí im ắng trong xe, Nam An An lắc lắc đầu.
“Anh sẽ ăn em sao?” Giọng điệu Khương Minh chậm dần, lạnh lùng nghiêm mặt xoa mắt cá chân cho cô.
Nam An An cúi thấp đầu giống như học sinh tiểu học nghe lời dạy bảo của giáo viên, ngoan ngoãn lắc lắc đầu.
“Vậy em chạy làm gì?” Khương Minh dơ tay nâng cằm cô lên, xoay mặt cô về phía anh chậm rãi nói: “Nhìn thấy ma quỷ không phải là nên chui vào lòng bạn trai sao?”
“Hử?” Giọng nói trầm thấp của anh trong chiếc xe yên ắng khuếch đại vào lỗ tai cô, Nam An An có chút không phản ứng kịp lắc lắc đầu, đây là tình huống gì vậy trời?
Cô sắp làm bệnh cô tái phát…. Đây là nam thần cho cô lối thoát, còn thật sự kiêu ngạo làm gì nữa?
“Nói chuyện….” Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt, “Em là búp bê lật đật sao?”
Nam An An ngừng động tác lắc đầu vội vàng gật gật đầu, làm xong mới phát hiện không đúng lại ra sức lắc lắc đầu, thì nghe Khương Minh cười khẽ một tiếng.
Anh cười, toàn bộ bầu không khí trong xe đã dịu hẳn xuống, một chân Nam An An đã gác lên người anh, dứt khoát làm như vừa nãy anh nói là chui đầu vào trong lòng Khương Minh cọ cọ.
Cô như một người chết đuối, chỉ có thể liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.
“Em sợ…” Nam An An thì thầm nói, giọng có chút buồn rầu.
“Ừ, anh biết….” Khương Minh dứt khoát ôm cô người cô ngồi lên đùi mình, hời hợt nói.
“Lần sau sẽ không….” Giọng anh trầm thấp, câu cuối gần như là không nghe được, “Em còn nhỏ, không mang em đi xem phim kinh dị nữa…..”
Em còn nhỏ, lần sau sẽ không như vậy nữa….
Nam An An gác cằm lên hõm vai Khương Minh, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, mang theo sức mạnh làm yên lòng người, Nam An An không biết lúc nào thì bản thân ngủ trong lòng anh, mãi đến khi Khương Minh dừng xe ôm cô lên lầu cô mới dụi dụi mắt, cả người có phần thả lỏng.
Được người ta ôm tới tận giường đắp kín chăn, Nam An An tự bản thân lăn lộn quấn mình vào trong chăn, qua một lúc lâu cảm giác có người xốc một góc chăn của mình lên, ngón tay thon dài mang theo chút mát lạnh đặt xuống nhẹ nhàng xuống rồi xoa mắt cá chân.
Cuối cùng Nam An An ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặn.
Khương Minh cúi người in một nụ hôn xuống trán sáng bóng của cô, rồi đi ra khỏi phòng cô.
Đèn trong phòng khách sáng suốt cả một đêm.
###
Thời gian đầu tháng năm, trong khoa có thông báo bảo vệ luận văn, Nam An An thấy ba giáo viên trong tổ mình có chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, tên người chịu trách nhiệm đứng đầu phía trước bảo vệ luận văn chính là Khương Minh, hai người giáo viên khác một người là Hà Khánh Nguyên, còn lại là người mới về nước Hách Hinh.
Bảo vệ luận văn tốt nghiệp với Nam An An chính là sự kiện lớn cuối cùng của bốn năm khoa chính quy, chỉ có vượt qua bảo vệ luận văn cô mới có thể thật sự an tâm được.
Đêm hôm trước tổng kết thi bảo vệ luận văn cô lại phát bệnh táo bón, rồi bắt đầu nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, từ xế chiều bên ban kinh tế truyền tới tin tức, một phần ba số người trong ban kinh tế nợ môn, Nam An An không ngủ được, báo cáo xong ngay cả thần học hành A Bàn và ngôi sao không đứng hạng nhất thì sẽ chết Cố Ly cũng không ngủ được luôn.
Cuối cùng nhóm bạn quyết định nằm nói chuyện phiếm, từ chủ đề bạn trai chuyển sang chòm sao, chân dài Cố Ly thò ra khỏi nệm chà xát gan bàn chân Nam An An: “An An, Khương Minh thuộc chòm sao nào?”
Nam An An suy nghĩ một lúc: “Hình như… Là chòm sao Xử Nữ, tớ đoán vậy.”
Nghe thế Đường Viên cảm thấy rất hứng thú cũng thò đầu vào: “Có một vấn đề cần hỏi, từ nhỏ đến lớn tớ vẫn cực kỳ hoang mang…”
“Cái gì vậy?” Nam An An thấp giọng hỏi cô ấy.
Đường Viên hưng phấn cất cao giọng: “Cậu nói đi, vì sao chỉ có chòm sao Xử Nử, mà không có chòm sao xử nam, là vì không có xử nam sao?”
Trong bóng tối Nam An An lắc đầu: “Không phải đâu, thật ra trước kia là có chòm sao xử nam, nhưng sau này đổi lại tên mà thôi…”
Mở ra cánh cửa thế giới mới Đường Viên lập tức ngồi dậy: “Đổi thành cái gì vậy hả?”
Nam An An nghiêm túc nói: “Người bắn súng.”
“Người bắn súng, người bắn súng và xử nam….” Rốt cuộc Đường Viên phản ứng kịp: “Mẹ kiếp, trả lại sự trong sáng cho tớ đi Nam Manh Manh!”
Tám chuyện cả một đêm ngày hôm sau lúc bảo vệ luận văn tinh thần của mọi người cũng không được tốt lắm, trang khác là ăn cắp, ánh mắt Nam An An díp lại đã không mở ra được bị Cố Ly một đường túm lên học viện kinh tế bảo vệ luận văn.
Lúc đám người bọn cô chờ ở bên ngoài lại gặp Du Thu, Du Thu vốn là phụ trách lớp phương pháp thực nghiệm, lúc bảo vệ luận văn bị phân đến tổ bọn Nam An An.
Nam An An ôm luận văn đã đóng dấu của mình đứng trên hành lang đi lại một vòng, trong lòng nặng nề hơn so với mấy đứa trẻ vượt qua được bảo vệ luận văn, dù sao các cô ấy chỉ lo lắng biện hộ, mà cô….
Từ tối hôm đó cô bắt đầu giống như liều mạng chuẩn bị bảo vệ luận văn, cũng may trong khoảng thời gian này Khương Minh cũng bận rộn, các bác sĩ bảo vệ luận văn xong thì chính là thạc sĩ bảo vệ luận văn, tiếp theo đó chính là một vòng lại một vòng các sinh viên chưa tốt nghiệp học viện kinh tế bảo vệ luận văn. Bọn họ giống như ngầm hiểu trong lòng mà không nói, ai cũng không nhắc lại chuyện tối hôm đó, cũng chưa gặp nhau.
Lúc Nam An An đứng ở cửa chờ đợi, thì nhìn thấy Khương Minh cầm mấy bài luận văn từ hành lang đối diện đi tới, anh mặc một áo sơ mi màu đen, chân thon dài được bao bọc bởi quần tây cắt may gọn gẽ, xa xa đi tới đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô vừa định chạy lên nói với anh mấy câu, thì thấy Du Thu nghênh đón trước cả cô, vô cùng thân mật theo sát Khương Minh lên tiếng chào hỏi.
Khương Minh lạnh lùng mà xa cách gật gật đầu với Du Thu.
Nam An An thấy thế không đi qua nữa, thấp thỏm đứng trước cửa phòng thi biện luận, lúc Khương Minh đi qua người cô, thấp giọng nói câu: “Yên tâm.”
Giọng đè xuống rất nhỏ, cả người Nam An An đều thả lỏng, lúc cô tựa vào tường hệ thống lại lời mở đầu một lần nữa, thì Du Thu đi tới hạ giọng nói với cô: “An An, cậu và thầy Khương cãi nhau hả?”
Nam An An đáp lại bằng ánh mắt không hiểu vì sao, Du Thu kề sát vào tai cô đè giọng xuống càng thấp hơn: “Mấy ngày nay lúc tớ đi tìm thầy ấy, lén thấy tâm tình không được tốt lắm…..”
Nam An An lắc đầu nói câu “Không có.”
Du Thu giống như có chút thất vọng: “À…” một tiếng, thấy cô không hề quan tâm cô ta giải thích nói: “Tớ chỉ hỏi một chút, tớ không có ý gì khác, cậu sẽ không tức giận chứ?”
Nam An An thấp thỏm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa một mình đứng trước cửa bắt đầu tập trung tinh thần chờ người thứ nhất đi vào là Đường Viên ra ngoài truyền đạt lại kinh nghiệm.
Du Thu cũng không tự mình làm mất mặt nữa.
Hết
Bình luận facebook