• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full EM CHỈ MUỐN HÍT VẬN KHÍ CỦA ANH 我就想蹭你的气运. (3 Viewers)

  • Chương 11

Edit: Pinkie

Trong lớp quốc tế, ngoại trừ Phó Dương Hi và Khương Tu Thu thì còn có một số người ở hàng đầu trong danh sách.

Kể cả như Kha Thành Văn, cha mẹ cậu đều là quan chức cấp cao, tỷ suất mang lại vận khí cũng chỉ là 0,3%.

Minh Khê giăng lưới tập trung đánh cá, tuy rằng chú tâm vào Phó Dương Hi, thế nhưng có thể hít một ít vận khí từ những người này thì cô cũng tích cực hít một chút.

Hai ngày nay, nhân cơ hội hỗ trợ phát bài tập, cô đã đưa một ít bánh quy thủ công mang từ cửa hàng của nhà Hạ Dạng tới cho những người này. Mặc dù cô không tiếp xúc trực tiếp với những người này nhưng những chồi non đã tích góp từng chút từng chút một, tổng cộng đã được một chồi cây mọc lên.

Minh Khê đếm được mười ba chồi, rồi lặng lẽ cầm chiếc gương nhỏ đến chỗ góc khuất của hành lang tháo khẩu trang ra nhìn.

Vết sẹo quả nhiên đã mờ đi rất nhiều, tựa hồ như không còn thấy gì nữa.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Minh Khê cảm giác kể từ khi cô hít vận khí, tóc của cô ngày càng bóng mượt, làn da cũng trở nên trắng nộn, mịn màng hơn.

Hệ thống đắc ý nói: “Cái này là đương nhiên. Cô không phát hiện, hầu hết trong tiểu thuyết, bề ngoài của nhân vật chính diện đều được miêu tả tương đối tinh tế, mà nhân vật nữ phụ phản diện chỉ có thể dùng từ ‘xinh đẹp’, một loại từ ngữ qua loa để hình dung hay không? Số mệnh chính diện thì cũng giống như chất dinh dưỡng, cô sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn mà thôi.”

Hệ thống không kìm lòng được mà khen một câu: “Cô chính là nhân vật phản diện xinh đẹp nhất mà tôi từng hỗ trợ. Chờ đến khi vết thương hồi phục, nói trong hình là nữ minh tinh thì sợ rằng cũng có người tin đấy.”

“Thật vậy chăng?” Minh Khê vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà yêu cầu của Minh Khê rất thấp, cô không quan tâm có thể trở nên càng xinh đẹp hay không.

Chỉ cần vết sẹo trên mặt có thể nhanh chóng biến mất, kiếp này có thể thuận lợi sống sót thì cô đã vui mừng khôn xiết rồi.

Dựa theo tiến độ hiện tại, không chừng khi trồng được hai mươi chồi non, cô có thể tự tin tháo khẩu trang xuống, cũng không bao giờ… không bao giờ đeo nữa.

Kha Thành Văn giúp thay bình nước nóng lạnh, khi đi tới thì phát hiện Phó Dương Hi đang lơ đãng ngước đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu nhìn theo ánh mắt của Phó Dương Hi, chậc lưỡi nói: “Học sinh chuyển lớp thật thảm, nghe nói vốn lớn lên ở nơi chẳng ra sao, năm ngoái, trước khi chuyển trường thì mặt bị thương. Dạo này trong cuộc bình chọn hoa khôi trường học, em gái của cậu ấy là Triệu Viên đạt số phiếu cao nhất. Cho nên, ít nhiều thì cậu ấy cũng có chút tự ti—— “

Mới nói được phân nửa thì cậu liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Phó Dương Hi, Kha Thanh Văn vội làm lành: “Thế nhưng học sinh chuyển lớp có tính cách vô cùng tốt! Cậu xem, vừa mới tới lớp chúng ta học hai ngày đã tặng bánh quy cho chúng ta, tất cả mọi người đều thích cậu ấy!”

“Chúng ta?” Phó Dương Hi thành công tìm được trọng điểm.

Sáng sớm hôm nay, Triệu Minh Khê mang bánh quy chocolate để lên bàn, nhỏ giọng hỏi cậu có ăn hay không, cậu hừ lạnh một tiếng, nói cái gì mà bánh quy lộn xộn, định đợi Triệu Minh Khê hỏi cậu lần thứ hai sẽ đưa tay ra cầm, thì Triệu Minh Khê trực tiếp thu bánh quy trở về. Thiếu chút nữa làm cậu tức giận như cá nóc.

Nhưng cậu nghĩ đó là điểm tâm của Triệu Minh Khê, chính mình sợ cô ăn thiếu vì vậy mới không động vào.

Nhưng ai biết cậu ấy xoay người phát hết cho mọi người trong lớp sao?

Phó Dương Hi lạnh lùng nhìn Kha Thành Văn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được là cậu rất không vui: “Ai?”

Kha Thành Văn hận không thể tự tát mình mấy phát, ai bảo cậu lắm mồm, lỡ đâu sau này, cậu không được ăn tiếp bánh ngọt mà Triệu Minh Khê làm thì phải làm sao: “Không có người nào, chỉ, chỉ có các tổ trưởng phát bài kiểm tra. Vừa chuyển lớp tới, như vậy cũng có thể giúp cậu ấy nhanh chóng hòa nhập mà.”

Phó Dương Hi trầm ngâm: “Cũng phải.”

Thợ bánh ngọt nhỏ rất biết đối nhân xử thế, vừa vặn lấy thừa bù thiếu với cậu. Sau này trong nhà có một người phụ trách ngoại giao là không cần lo lắng nữa rồi.

Ngoài dự liệu của Kha Thành Văn, Phó Dương Hi không hỏi thêm gì nữa.

Thay vào đó, cậu vui vẻ ngước đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, Kha Thành Văn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc thi bình chọn hoa khôi trường học và cuộc thi liên trường đang là chủ đề nóng gần đây.

Minh Khê cất gương nhỏ và bước vào, thì nghe thấy có mấy bạn nữ đang bàn tán.

“Các cậu đều đã bình chọn sao? Vì sao năm nay Triệu Viên lại được phiếu cao nhất? Lớp chuyên không phải có Tằng Kiều Kiều rất nổi tiếng sao? Tớ thích kiểu ngự tỷ!”

“Bình thường mà, con trai trường A chúng mình chiếm hết bảy phần, bọn con trai không phải đều thích dạng tiểu thư thanh thuần đáng yêu như Triệu Viên sao.”

“Nhưng chỉ số thông minh của Tằng Kiều Kiều có thể đè bẹp Triệu Viên!”

“Này thì cũng chưa chắc.” Có một bạn nam nhịn không được mà nói: “Triệu Viên ở lớp nâng cao cũng thuộc top có thành tích cao nhất lớp. Năm ngoái cậu ấy còn tham gia cuộc thi liên trường và lọt vào vòng loại trực tiếp. Nhưng mà lớp chuyên luôn đánh hạ thi đua, nếu không dùng theo cách thông thường, thì bàn về thành tích chung, còn không biết ai tốt hơn ai đâu.”

Có người phụ họa: “Huống chi Triệu Viên đúng là có khí chất tốt hơn, gia cảnh cũng tốt, lần trước có mấy người đàn ông trẻ tuổi có khí chất vô cùng tốt đến đón cậu ấy, các cậu không phải đều nhìn thấy sao —— giống như là các anh trai của cậu ấy.”

Những lời kiểu như thế này, Minh Khê đã nghe rất nhiều, dù sao hào quang của nữ chính đều có mặt ở khắp mọi nơi.

Nhưng mà cũng may, lúc trước, mỗi lần Triệu Trạm Hoài đến đều chỉ đón một mình tiểu công chúa của anh ta. Minh Khê chưa bao giờ ngồi trên xe của Triệu Trạm Hoài, bởi vậy trong trường không có người nào biết cô và Triệu Viên là chị em.

Nhưng đoán chừng lần này cô vừa mới chuyển lớp, còn chủ động tiếp cận Phó Dương Hi nên có người hứng thú với cô, nên ngay lập tức có người đã hỏi han.

Vừa thấy Minh Khê ngồi xuống, bắt đầu điền mẫu đơn đăng ký tham gia cuộc thi liên trường thì có một bạn nam xa lạ nhìn nhìn cô, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng muốn tham gia?”

Triệu Minh Khê ngẩng đầu nhìn cậu một chút: “Ừ.”

Cho rằng thành tích của cô chỉ ở mức thường thường, có duy nhất một lần đạt được top năm có điểm số cao nhất, lại muốn tham gia loại cuộc thi cấp tỉnh như thế này thì trong mắt mọi người quả thực đều có chút mỉa mai.

Nhưng mà cuộc thi liên trường còn một khoảng thời gian nữa mới tổ chức, Minh Khê cảm thấy, chỉ cần bản thân nỗ lực như trước để tăng vận khí của mình. Đến lúc đó, nói không chừng sẽ không bị số phận của nhân vật phản diện làm liên lụy, có thể cho kết quả thi đúng với thành tích thật của mình.

—— Như vậy mới có thể lọt vào vòng chung kết.

Bạn nam kia cảm thấy cô có chút không biết lượng sức mình, thế nhưng cố kỵ Phó Dương Hi ngồi cùng bàn nên không nói rõ, chỉ giễu cợt: “Được rồi, mà khuôn mặt cậu rốt cuộc bị làm sao vậy nha, có thể tháo khẩu trang xuống cho bọn tớ nhìn một chút được không? Em gái cậu xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt thế kia, vậy thì cậu cũng không kém hơn là bao, đúng không?”

Lời này rõ ràng là hơi mỉa mai, biết rõ trước khi Minh Khê chuyển lớp đã học ở lớp thường, bị ba lớp kia bỏ một khúc xa.

Mà giá trị nhan sắc cũng vậy, biết rõ Minh Khê chỉ thường thường, không có gì xuất sắc.

Một bạn nữ khác cũng nói: “Đúng rồi, còn không biết bộ dáng của cậu như thế nào đấy.”

Trong mắt của bọn con gái tràn ngập vẻ thương hại và tò mò.

Minh Khê biết rõ bạn nam này không có ý tốt, không muốn để ý tới cậu ta, không thèm nâng mí mắt, nói: “Dáng dấp tớ còn có thể ra sao, cũng là hai mắt, một miệng thôi.”

Cả hai người kia đều nghẹn lời.

Minh Khê cũng không quá quan tâm đến chuyện họ nghĩ thế nào.

Thế nhưng, dù sao vết sẹo trên mặt đã gần như biến mất hoàn toàn, không dùng kính lúp nhìn thì cũng không nhìn thấy, tại sao không cởi khẩu trang ngay bây giờ?

Nhưng cô chưa kịp hành động gì thì một cái hộp bút bỗng nhiên bay vụt qua mặt cô, “xẹt” một tiếng, bạn nam vừa đùa giỡn kia lập tức chớp mắt, vội vàng né tránh, hộp bút nện mạnh xuống bàn cậu.

Phó Dương Hi nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng như kiểu ‘mày cho rằng tao đã chết rồi sao’: “Có phiền không, cậu mồm mép suốt ngày, ầm ĩ chết đi được.”

Mặt mũi bạn nam kia trắng bệch, nhất thời không dám nói chuyện, lập tức cầm hộp bút trả lại cho Kha Thành Văn rồi vội vã đi ra sau lớp.

Mấy bạn nữ cũng sợ hãi, nhanh chóng vùi đầu viết câu hỏi.

Vì vậy động tác chuẩn bị tháo khẩu trang của Minh Khê phải dừng lại, cô kinh ngạc liếc nhìn bạn ngồi cùng bàn của mình.

“Nhìn cái gì vậy?” Phó Dương Hi lạnh lùng hừ một tiếng, tóc đỏ kiêu ngạo, đuôi chân mày nhướng cao, liếc mắt nhìn thấy cô thì mặt lại khó chịu.

Thấy Minh Khê không nói gì, cứ tiếp tục nhìn cậu, Phó Dương Hi không được tự nhiên, đứng dậy, đeo tai nghe chống ồn vào rồi lầm bầm: “Chớ đắc ý, tớ cũng không phải giúp cậu, bọn họ ầm ĩ đến tớ.”

Minh Khê không nhịn được mà nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Ấn tượng của cô đối với Phó Dương Hi rốt cuộc cũng cải thiện từ -1000. Cô phát hiện vị này tuy nói lời khó nghe, nhưng cũng không khó sống chung như cô nghĩ.

Phó Dương Hi tức giận, nói: “Đã nói là không phải giúp cậu mà.”

Minh Khê nhún vai, không nói tiếp, cúi đầu tiếp tục điền đơn.

Phó Dương Hi liếc mắt nhìn cô, thấy cô im lặng thì trợn tròn mắt, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì. Lúc ra ngoài hành lang soi gương, cậu thấy rõ là cô để ý tới gương mặt của mình, vậy nên nghe thấy những lời vừa rồi, cô nhất định không cầm được nước mắt ——

Đương nhiên, khóe mắt bạn chuyển lớp không có nước mắt, nhưng Phó Dương Hi không khỏi cho rằng, đôi môi dưới lớp khẩu trang kia nhất định đang quật cường mím chặt.

Phó Dương Hi nắm tóc, trong lòng bỗng dưng có chút bực bội khó hiểu.

Một lát sau, sau khi sắp điền xong tờ đơn, Minh Khê bất thình lình nghe thấy Phó Dương Hi hỏi: “Cậu thấy tớ có đẹp trai không?”

Minh Khê:?

Bệnh tự kỷ ngu ngốc lại tái phát sao?

Nhưng thành thật mà nói, vị thái tử gia này có vẻ ngoài không thể soi mói được, gương mặt đẹp trai, thân hình cao gầy lại thêm khí chất bgm đại ca trường học nữa, nên lấy mắt thường của nhiều người thì đều đẹp đến mức không ai phải suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên, trong trường trung học A, không có ai dám nhìn chằm chằm cậu, bởi vì chỉ cần cậu ấy vừa nhìn lại thì đã lập tức bỏ chạy.

“Đẹp trai,” Minh Khê ngẩng đầu, nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt của cậu, rất hợp tác và thành thật nói.

Phó Dương Hi hừ một tiếng, tiếp tục liếc cô: “Chính là như vậy.”

Minh Khê:?

Phó Dương Hi giải thích: “Bởi vì tớ đẹp trai, cho nên tớ kết giao với bạn nữ —— tớ kết giao bạn bè, tớ đều xem người ta là đàn em của mình, đều không thèm quan tâm đối phương có dễ nhìn hay không. Dù sao có đẹp đến đâu thì cũng không đẹp bằng tớ.”

Phó Dương Hi vô cùng đắc ý: “Cho nên cậu có thể yên tâm, tớ không thèm để ý cậu xấu hay đẹp.”

Minh Khê: “… … … …”

Thực sự cảm ơn cậu.

Ngay lập tức, cô cảm thấy đã được an ủi phần nào.

……

Chỉ đọc tại gacnhomongmo.wordpress.com mới là trang chính chủ, còn lại đều ăn cắp!

Bởi vì ở lớp cứ líu ríu chuyện bình chọn hoa khôi trường học cả ngày nên buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Minh Khê định đi ngủ thì lại mở điện thoại lên diễn đàn xem một chút. Kết quả rất bất ngờ, cô phát hiện mình cũng lọt vào danh sách.

Đương nhiên, thứ hạng hiện tại đang ở vị trí cuối cùng.

Nhưng thật đáng kinh ngạc hơn là đã có 45 phiếu bầu.

Minh Khê:???

Một bức ảnh đeo khẩu trang cũng có thể tham gia?

Người đóng góp bị mù hay đang chơi cô vậy?

Quả nhiên, trên diễn đàn có rất nhiều bạn bàng hoàng hỏi đây là ai, ảnh chụp đeo khẩu trang mà cũng có thể tham gia bình chọn.

Minh Khê đoán là những người nhóm Ngạc Tiểu Hạ ghét cô nên mới bày trò như vậy. Cô cũng không còn sức lực để ý tới những chuyện này, vì thế cũng không thèm quan tâm.

Mà bên này.

Kha Thành Văn và một đám đàn em đang loay hoay với đôi mắt gấu trúc, bị Phó Dương Hi nôn nóng, sốt ruột thúc giục nhanh hơn một chút, đổi thêm một vài tài khoản nữa để bình chọn.

Một đám người than oán, mắng chửi Phó Dương Hi bóc lột.

Cứ tưởng có “chị dâu” là sướng cho mà xem, không ngờ lại thống khổ đến không chịu nổi thế này.

Chuyện này Minh Khê không có để trong lòng, cô bận rộn nhiều việc. Vừa chuẩn bị cho cuộc thi liên trường, vừa tiếp tục kiên trì mỗi ngày sau khi tan học làm bánh ngọt để ngày hôm sau mang cho Phó Dương Hi, tiện thể tìm cơ hội để tiếp xúc gần với Phó Dương Hi thêm một bước.

Vì vậy cô cũng không biết, đến thứ sáu, phiếu bầu của mình đã hơn 350, lọt vào top 20 trên trang chủ.

Thứ sáu, sau khi Thẩm Lệ Nghiêu chơi bóng rổ xong, trở về trường học thì nghe mọi người bàn tán về chuyện này. Cậu cau mày, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên, nhìn thấy tên của Triệu Minh Khê đã vọt tới vị trí 20.

Thẩm Lệ Nghiêu biết Triệu Minh Khế rất ưa nhìn, hai năm trước, khi cô mới tới thì cậu đã nhìn thấy, lúc đó, cậu không thể dời mắt. Nhưng mà thành tích của cậu ấy không tốt, da mặt lại càng dày hơn. Ngay từ đầu, khi Thẩm Lệ Nghiêu liếc nhìn điểm nhập học của Triệu Minh Khê thì chỉ cảm thấy nói chuyện với cô chính là đang lãng phí thời gian, nên khi nhìn thấy cô thì cậu đi đường vòng.

Nhưng hai năm nay, cậu ấy đã rất nỗ lực, rất rất nỗ lực, không biết phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể leo lên tới vị trí top 5 của lớp thường.

Thật ra cậu ấy cũng không có kém như vậy, cậu ấy nỗ lực đứng lên.

Thẩm Lệ Nghiêu thờ ơ rũ mắt xuống, tiện tay bỏ phiếu cho vị trí thứ 20.

Chợt nghe có người gọi tên cậu, hình như là giọng của Triệu Minh Khê.

Cậu dừng lại trên hành làng, cong môi, sau đó cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng rồi quay lại, kết quả thì nhìn thấy người đến là một đàn em lớp mười một.

Cô bé kia vội vàng chạy tới đưa chai nước khoáng.

Vẻ mặt Thẩm Lệ Nghiêu lập tức thay đổi, bỗng chốc trông rất phiền chán.

Không đợi cô bé kia chạy tới, cậu đã bỏ đi lên lầu mà không nói lời nào.

Ngoại trừ hôm thứ ba để cho Hạ Dạng mang quyển vở lại đây, thì hầu như Triệu Minh Khê không có xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Trước đây, mỗi thứ tư, trong giờ học thể dục của lớp chuyên, Triệu Minh Khê nhất định sẽ mượn cớ nghỉ để xin phép thầy, lén chạy tới sân vận động tìm cậu. Thứ năm hàng tuần cậu đến phòng phát thanh thì nhất định Triệu Minh Khê cũng sẽ ngồi chồm hổm chờ cậu trong phòng phát thanh.

Còn thứ sáu thì ở sân bóng rổ. Hai năm qua, Triệu Minh Khê chưa từng bỏ qua bất cứ trận bóng nào của cậu ——

Mà hôm nay là lần đầu tiên trong hai năm qua, từ khi mở màn đến kết thúc, cô đều không có xuất hiện.

Ngay cả lớp quốc tế và lớp chuyên ở chung tầng, nhưng mà Thẩm Lệ Nghiêu cũng không có gặp Triệu Minh Khê.

Mấy ngày qua, Triệu Minh khê không đi ngang qua cửa sổ của lớp chuyên —— xem ra cô đã cố ý đi đường vòng, mỗi lần đều lên xuống phía hành lang khác gần văn phòng.

Rốt cuộc, Thẩm Lệ Nghiêu đã ý thức được, cô thực sự có ý định tránh xa cậu.

Rốt cuộc là vì sao.

Trên mặt Thẩm Lệ Nghiêu không có biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng đi vào phòng học, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn về phía lớp quốc tế, cả người bực dọc.

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Hi: Vợ tôi giỏi ngoại giao nên sau này tôi sẽ không lo lắng về việc xã giao trong những ngày lễ tết nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom