-
Chương 14
Edit: Pinkie
Minh Khê không trở về, chủ đề trên bàn cơm đều không khỏi vây quanh cô.
Mẹ Triệu cái cái ghế của Minh Khê trống không đã một tuần rưỡi, đặt chén đũa xuống rồi cau mày nói với Triệu Trạm Hoài: “Không phải hôm nay con đi đến trường đón con bé sao?”
Triệu Vũ Ninh không dám đáp lời, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn anh cả.
Triệu Trạm Hoài lại cảm thấy đau đầu, hiển nhiên hiện tại anh không thể nói với mẹ Triệu chuyện Minh Khê quyết liệt đòi tách biệt với bọn họ, chỉ sợ trong nhà sẽ lập tức long trời lở đất.
Anh dừng một chút, như không có việc gì gắp thức ăn, nói: “Có đi ạ.”
“Người đâu, còn chưa dỗ được để trở về sao?”
Triệu Trạm Hoài nói: “Minh Khê nói gần đây em ấy muốn chuẩn bị cho cuộc thi liên trường, mỗi ngày thời gian từ nhà tới trường còn không đủ nên trực tiếp ở trọ trong trường, đợi đến ngày tổ chức sinh nhật mẹ sẽ trở lại.”
“Con bé cũng muốn tham gia?” Mẹ Triệu kinh ngạc.
Trong lòng Triệu Viên cũng ngạc nhiên, không biết gần đây Triệu Minh Khê thế nào, không chỉ không theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu nữa mà còn để tâm vào chuyện học hành. Cuộc bình chọn hoa khôi trường học cô ấy cũng tham gia, thi đấu cô ấy cũng tham gia.
Lúc trước Triệu Viên không dám so với Triệu Minh Khê, nhưng bây giờ, so về thành tích, Triệu Viên lại hoàn toàn tự tin.
Giọng nói của cô cũng tự tin hơn nhiều, lấy giọng của người từng trải nói: “Lọt vào chung kết của cuộc thi liên trường thì có thể nhận tiền thưởng, top 10 của cuộc thì còn có thể có thêm điểm cộng cho kỳ thi đại học, Minh Khê muốn thử sức cũng là bình thường. Nhưng số người được quyền tham gia rất ít, lọt qua vòng tuyển chọn cũng không dễ dàng gì…… Lấy thành tích của Minh Khê thì khả năng có chút khó.”
“Năm ngoái em đã lọt vào tới vòng chung kết, Minh Khê cũng không có tham gia, đoán chừng trong lòng cậu ấy cũng không vui. Anh có muốn giúp Minh Khê đưa chút quà cho giáo sư Cao hay không?”
Triệu Trạm Hoài cau mày nói: “Cái vị giáo sư Cao kia của các em, anh có biết, tặng quà cũng vô dụng. Điều quan trọng là nhất định phải tham gia.”
Mẹ Triệu không nói gì, nhưng vẫn nhịn không được mà lẩm bẩm: “Thi thố cái gì, đều là mượn cớ, xem ra vẫn đang còn giận, đứa nhỏ này thật là. Vậy điện thoại của nó bị làm sao, vì sao mà cả nhà đều không gọi được cho nó?”
Triệu Vũ Ninh nhanh chóng vùi đầu vào trong chén.
Triệu Trạm Hoài ngừng một chút, nói: “Điện thoại di động của em ấy bị rơi xuống nước nên hư rồi.”
“Vậy con đưa tiền để con bé mua lại một cái khác đi!”
“Đã mua.” Triệu Trạm Hoài nâng trán, nói: “Nhưng mà đợt này em ấy đang chuẩn bị thi, đang bế quan, cho nên trước hết để em ấy chuyên tâm học tập đi. Buổi tiệc sinh nhật ngày đó nhất định em ấy sẽ trở về.”
Lúc này mẹ Triệu mới yên tĩnh, bỗng nhiên bà nói: “Đúng rồi, nhà giàu mới nổi họ Đổng nghe nói gần đây muốn về nước, con chú ý một chút, đừng để bọn họ làm động tác gì sau lưng.”
“Sao lúc này lại về nước?” Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Minh Khê có biết không?”
Mẹ Triệu nói: “Cũng không biết, bọn họ còn chưa khởi hành đâu, tin tức này mẹ nghe được khi đi dạo phố với bà Từ.”
Nhà họ Đổng này là hàng xóm lúc trước khi ở thị trấn nhỏ của Minh Khê, vốn cũng nghèo, nhưng khi nhà họ Triệu tới tìm Minh Khê, thì năm đó nhà kia đột nhiên phát triển kinh doanh, trở thành nhà giàu mới nổi. Con trai nhà kia cũng cùng tuổi với Minh Khê, là bạn của Minh Khê.
Lúc ấy nhà bọn họ đang tìm kiếm Minh Khê, gặp trở ngại lớn nhất có thể nói chính là những người trong nhà này.
Không biết nhà này suy nghĩ thế nào, khả năng không muốn Minh Khê đi, thế nên còn lén lút mang Minh Khê theo khi chuyển nhà.
Mà lần đầu tiên hai nhà gặp mặt, người trong nhà này có địch ý rất lớn với người nhà họ Triệu, Đổng Thâm của nhà bọn họ còn thiếu chút nữa đẩy ngã Triệu Viên.
Lúc ấy thiếu chút nữa đã kiện tụng ra tòa.
Nhưng cũng may, ngay lúc đó gia đình này lại đi nước ngoài.
Nhắc đến gia đình kia, trên mặt mẹ Triệu đầy vẻ ghét bỏ: “Bây giờ ngược lại rất phát đạt, có mấy đồng tiền bẩn, nhưng mà nền tảng văn hóa không sâu, may mắn không để Minh Khê ở lại bên cạnh bọn họ.”
Thấy không khí trên bàn cơm rất tồi tệ.
Triệu Viên gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong chén mẹ Triệu, cười nói: “Mẹ, người đừng lo lắng, còn có con đây, nếu không sau bữa cơm con đấm bóp lưng cho mẹ nhé.”
“Như thế sao có thể giống nhau?” Mẹ Triệu xoa huyệt Thái Dương, thuận miệng nói.
Mặc dù thiên vị Triệu Viên, nhìn Triệu Viên chỗ nào cũng nhu thuận, nhưng mà quan hệ huyết thống dù sao cũng đã khắc sâu vào trong xương tủy. Đây cũng là lý do vì sao tìm kiếm bao nhiêu năm, bọn họ phải tìm bằng được Minh Khê trở về.
Sắc mặt Triệu Viên cứng đờ.
Cô vô thức nhìn về phía hai người còn lại trên bàn cơm. Nhưng hôm nay, cả Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh đều khác thường, tâm sự nặng nề, chỉ lo cúi đầu ăn, vậy mà không chút ý tứ nào muốn an ủi cô.
Trong lòng Triệu Viên nặng nề, chỉ cảm thấy có một dự cảm không tốt dần xuất hiện.
Người ở trong ký túc xá không nhiều. Cuối tuần, để phòng ngừa hỏa hoạn, tòa nhà dạy học đều đóng cửa, chỉ chừa lại một phòng ở thư viện lầu bốn để học sinh tự học.
Ròng rã ba năm, Phó Dương Hi cũng không biết hình dáng của thư viện trường ra sao, nhưng hôm nay sau khi tan học, tâm tư lại một mực nhịn không được mà nhìn về phía thư viện ở bên kia.
Kha Thành Văn cũng liếc mắt nhìn về hướng thư viện, lại đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc mang theo cặp sách đi về phía bên kia.
Thẩm Lệ Nghiêu?
Cậu ta không ở trong ký túc xá của trường, sau khi tan học còn đến thư viện để làm gì, không phải đi tìm học sinh chuyển lớp đó chứ?
Ở cổng trường, một chiếc xe limousine chầm chậm đỗ, thành công dời lực chú ý của Phó Dương Hi.
Mặt mày Phó Dương Hi vặn vẹo, có chút không kiên nhẫn, ôm cổ Kha Thành Văn kéo đi hướng khác.
Kha Thành Văn nhìn bảng số xe, mí mắt lập tức nhảy một cái: “Mẹ cậu đã về sao?!”
Bình thường xe tới đón Phó Dương Hi không phải là chiếc này.
Phó Dương Hi đẩy cậu ta ra, mặc áo khoác vào, mặt mày càng thêm không kiên nhẫn: “Lúc đang vui thì đừng đề cập đến chuyện này.”
Kha Thành Văn đành phải ngậm miệng, nhưng một lúc sau lại nhịn không được mà tiến tới hỏi: “Vậy cái tên Phó Chí Ý đâu? Cũng quay về sao?”
“Không có.” Phó Dương Hi xùy một tiếng, tóc ngắn đỏ trong gió có chút lộn xộn, khóe mắt lạnh lùng: “Người thay thế cũng không mong muốn đi theo.”
Kha Thành Văn cũng hơi khó chịu thay cho Phó Dương Hi.
Kết quả không chú ý tới đường dưới chân, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã bị Phó Dương Hi lôi tới trung tâm thương mại.
“Anh Hi, anh muốn mua cái gì?”
Phó Dương Hi không để ý tới cậu ấy, mà ôm cánh tay nhìn chằm chằm quần áo nữ trong cửa hàng, ngón tay cái bất giác đưa lên sờ bờ môi mình, suy nghĩ nói: “Cậu nói thử xem, mấy ngày nay làm sao mà cậu ấy chỉ có hai bộ đồng phục để thay đổi? Có phải do trở mặt với người trong nhà nên quần áo cũng không có để mặc hay không?”
Tư duy của Phó Dương Hi nhảy vọt quá nhanh, Kha Thành Văn lập tức không kịp phản ứng.
Cậu không hiểu: “Ai?”
“Còn ai vào đây nữa.” Phó Dương Hi trưng ra bộ dáng ‘bị theo đuổi đến mức không còn kiên nhẫn, rơi vào đường cùng nên đành phải ứng phó’, thở ra một hơi thật dài, nhíu mày chỉ vào chính mình: “Là người điên cuồng theo đuổi Phó Dương Hi.”
“……”
“Sáng nay, cậu ấy giúp tớ làm xong bài tập, lúc làm xong, hai mắt còn phát sáng đấy.”
Phó Dương Hi dương dương đắc ý: “Còn liên tục đưa đồ ngọt hai tuần, tất cả đều là tự mình làm. Tớ không trả lại cho cậu ấy ít đồ thì chẳng phải là rất không có lễ phép sao?”
Kha Thành Văn nhất thời im lặng, trong lòng tự nhủ, thời điểm cậu không lễ phép không phải nhiều lắm hay sao? Làm sao lúc này đột nhiên lại đi giảng chuyện lễ phép.
Kha Thành Văn hỏi: “Vậy làm sao đưa cho cậu ấy? Cũng không thể đưa trước mặt cả lớp được.”
Phó Dương Hi thản nhiên nói: “Buổi tối, đoán chừng cậu ấy sẽ tự học ở thư viện. Chờ một lúc, tớ về nhà trước một chuyến, cậu giúp tớ cầm đồ, sau đó tập trung ở thư viện.”
“Không ——” Kha Thành Văn lập tức nói.
Phó Dương Hi khó hiểu liếc mắt nhìn cậu ấy: “Cậu có ý kiến khác sao?”
Kha Thành Văn lắc đầu: “Không có.”
Phó Dương Hi ồ một tiếng, hai tay đút túi quần, tiếp tục đi về phía trước: “Vậy tớ tự đi.”
Kha Thành Văn: “Nếu không thứ hai tới lớp đưa, cậu muốn đi thư viện làm gì? Cậu cũng không có thẻ!”
“Cái này đơn giản.” Phó Dương Hi dùng ánh mắt ‘cậu đang chọc cười tớ à, tớ là đại ca trường học đấy’ nhìn chằm chằm cậu ấy, nói: “Trên đường nhìn thấy ai thì tùy tiện đoạt một cái.”
Kha Thành Văn: “……”
Phó Dương Hi vô cùng nhạy cảm, hồ nghi nói: “Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ hay không?”
Kha Thành Văn tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Không có gì, chúng ta đi mua cái gì đó đi.”
Trong lòng tự nhủ, xong rồi, chờ một lúc tới thư viện, nếu đúng lúc gặp ‘chiến trường đổ máu’ thì làm sao bây giờ.
Cậu còn chưa nghĩ ra, làm thế nào để nói chuyện Triệu Minh Khê theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu hai năm trời cho Phó Dương Hi.
“Đương nhiên tùy tiện mua chút đồ, chẳng lẽ lại còn trông cậy vào việc tớ tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu ấy sao?”
Phó Dương Hi hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng đi vào cửa hàng bán vali, ngó nghiêng trái phải một chút, thì cậu ôm cái vali màu đen có kích thước to nhất xuống.
Toàn bộ trung tâm mua sắm đều thuộc sở hữu của Phó Thị, người hướng dẫn mua hàng biết cậu —— hoặc là biết mái tóc đỏ kia của cậu, không ai dám tiến lại gần, tùy ý để cậu tung hoành.
Phó Dương Hi kéo vali đi về phía trước.
Sau đó Kha Thành Văn nhìn thấy cậu sải bước đi, đem tất cả quần áo mùa thu mùa đông quần áo, giày, túi xách, bít tất con gái ném vào vali, ném một cái chính là một loạt.
Những nơi cậu đi qua, đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Kha Thành Văn: “……”
Con mẹ nó, thế này mà cái quái gì tùy tiện mua một chút cơ chứ?
Minh Khê không trở về, chủ đề trên bàn cơm đều không khỏi vây quanh cô.
Mẹ Triệu cái cái ghế của Minh Khê trống không đã một tuần rưỡi, đặt chén đũa xuống rồi cau mày nói với Triệu Trạm Hoài: “Không phải hôm nay con đi đến trường đón con bé sao?”
Triệu Vũ Ninh không dám đáp lời, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn anh cả.
Triệu Trạm Hoài lại cảm thấy đau đầu, hiển nhiên hiện tại anh không thể nói với mẹ Triệu chuyện Minh Khê quyết liệt đòi tách biệt với bọn họ, chỉ sợ trong nhà sẽ lập tức long trời lở đất.
Anh dừng một chút, như không có việc gì gắp thức ăn, nói: “Có đi ạ.”
“Người đâu, còn chưa dỗ được để trở về sao?”
Triệu Trạm Hoài nói: “Minh Khê nói gần đây em ấy muốn chuẩn bị cho cuộc thi liên trường, mỗi ngày thời gian từ nhà tới trường còn không đủ nên trực tiếp ở trọ trong trường, đợi đến ngày tổ chức sinh nhật mẹ sẽ trở lại.”
“Con bé cũng muốn tham gia?” Mẹ Triệu kinh ngạc.
Trong lòng Triệu Viên cũng ngạc nhiên, không biết gần đây Triệu Minh Khê thế nào, không chỉ không theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu nữa mà còn để tâm vào chuyện học hành. Cuộc bình chọn hoa khôi trường học cô ấy cũng tham gia, thi đấu cô ấy cũng tham gia.
Lúc trước Triệu Viên không dám so với Triệu Minh Khê, nhưng bây giờ, so về thành tích, Triệu Viên lại hoàn toàn tự tin.
Giọng nói của cô cũng tự tin hơn nhiều, lấy giọng của người từng trải nói: “Lọt vào chung kết của cuộc thi liên trường thì có thể nhận tiền thưởng, top 10 của cuộc thì còn có thể có thêm điểm cộng cho kỳ thi đại học, Minh Khê muốn thử sức cũng là bình thường. Nhưng số người được quyền tham gia rất ít, lọt qua vòng tuyển chọn cũng không dễ dàng gì…… Lấy thành tích của Minh Khê thì khả năng có chút khó.”
“Năm ngoái em đã lọt vào tới vòng chung kết, Minh Khê cũng không có tham gia, đoán chừng trong lòng cậu ấy cũng không vui. Anh có muốn giúp Minh Khê đưa chút quà cho giáo sư Cao hay không?”
Triệu Trạm Hoài cau mày nói: “Cái vị giáo sư Cao kia của các em, anh có biết, tặng quà cũng vô dụng. Điều quan trọng là nhất định phải tham gia.”
Mẹ Triệu không nói gì, nhưng vẫn nhịn không được mà lẩm bẩm: “Thi thố cái gì, đều là mượn cớ, xem ra vẫn đang còn giận, đứa nhỏ này thật là. Vậy điện thoại của nó bị làm sao, vì sao mà cả nhà đều không gọi được cho nó?”
Triệu Vũ Ninh nhanh chóng vùi đầu vào trong chén.
Triệu Trạm Hoài ngừng một chút, nói: “Điện thoại di động của em ấy bị rơi xuống nước nên hư rồi.”
“Vậy con đưa tiền để con bé mua lại một cái khác đi!”
“Đã mua.” Triệu Trạm Hoài nâng trán, nói: “Nhưng mà đợt này em ấy đang chuẩn bị thi, đang bế quan, cho nên trước hết để em ấy chuyên tâm học tập đi. Buổi tiệc sinh nhật ngày đó nhất định em ấy sẽ trở về.”
Lúc này mẹ Triệu mới yên tĩnh, bỗng nhiên bà nói: “Đúng rồi, nhà giàu mới nổi họ Đổng nghe nói gần đây muốn về nước, con chú ý một chút, đừng để bọn họ làm động tác gì sau lưng.”
“Sao lúc này lại về nước?” Triệu Trạm Hoài nhíu mày: “Minh Khê có biết không?”
Mẹ Triệu nói: “Cũng không biết, bọn họ còn chưa khởi hành đâu, tin tức này mẹ nghe được khi đi dạo phố với bà Từ.”
Nhà họ Đổng này là hàng xóm lúc trước khi ở thị trấn nhỏ của Minh Khê, vốn cũng nghèo, nhưng khi nhà họ Triệu tới tìm Minh Khê, thì năm đó nhà kia đột nhiên phát triển kinh doanh, trở thành nhà giàu mới nổi. Con trai nhà kia cũng cùng tuổi với Minh Khê, là bạn của Minh Khê.
Lúc ấy nhà bọn họ đang tìm kiếm Minh Khê, gặp trở ngại lớn nhất có thể nói chính là những người trong nhà này.
Không biết nhà này suy nghĩ thế nào, khả năng không muốn Minh Khê đi, thế nên còn lén lút mang Minh Khê theo khi chuyển nhà.
Mà lần đầu tiên hai nhà gặp mặt, người trong nhà này có địch ý rất lớn với người nhà họ Triệu, Đổng Thâm của nhà bọn họ còn thiếu chút nữa đẩy ngã Triệu Viên.
Lúc ấy thiếu chút nữa đã kiện tụng ra tòa.
Nhưng cũng may, ngay lúc đó gia đình này lại đi nước ngoài.
Nhắc đến gia đình kia, trên mặt mẹ Triệu đầy vẻ ghét bỏ: “Bây giờ ngược lại rất phát đạt, có mấy đồng tiền bẩn, nhưng mà nền tảng văn hóa không sâu, may mắn không để Minh Khê ở lại bên cạnh bọn họ.”
Thấy không khí trên bàn cơm rất tồi tệ.
Triệu Viên gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong chén mẹ Triệu, cười nói: “Mẹ, người đừng lo lắng, còn có con đây, nếu không sau bữa cơm con đấm bóp lưng cho mẹ nhé.”
“Như thế sao có thể giống nhau?” Mẹ Triệu xoa huyệt Thái Dương, thuận miệng nói.
Mặc dù thiên vị Triệu Viên, nhìn Triệu Viên chỗ nào cũng nhu thuận, nhưng mà quan hệ huyết thống dù sao cũng đã khắc sâu vào trong xương tủy. Đây cũng là lý do vì sao tìm kiếm bao nhiêu năm, bọn họ phải tìm bằng được Minh Khê trở về.
Sắc mặt Triệu Viên cứng đờ.
Cô vô thức nhìn về phía hai người còn lại trên bàn cơm. Nhưng hôm nay, cả Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh đều khác thường, tâm sự nặng nề, chỉ lo cúi đầu ăn, vậy mà không chút ý tứ nào muốn an ủi cô.
Trong lòng Triệu Viên nặng nề, chỉ cảm thấy có một dự cảm không tốt dần xuất hiện.
Người ở trong ký túc xá không nhiều. Cuối tuần, để phòng ngừa hỏa hoạn, tòa nhà dạy học đều đóng cửa, chỉ chừa lại một phòng ở thư viện lầu bốn để học sinh tự học.
Ròng rã ba năm, Phó Dương Hi cũng không biết hình dáng của thư viện trường ra sao, nhưng hôm nay sau khi tan học, tâm tư lại một mực nhịn không được mà nhìn về phía thư viện ở bên kia.
Kha Thành Văn cũng liếc mắt nhìn về hướng thư viện, lại đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc mang theo cặp sách đi về phía bên kia.
Thẩm Lệ Nghiêu?
Cậu ta không ở trong ký túc xá của trường, sau khi tan học còn đến thư viện để làm gì, không phải đi tìm học sinh chuyển lớp đó chứ?
Ở cổng trường, một chiếc xe limousine chầm chậm đỗ, thành công dời lực chú ý của Phó Dương Hi.
Mặt mày Phó Dương Hi vặn vẹo, có chút không kiên nhẫn, ôm cổ Kha Thành Văn kéo đi hướng khác.
Kha Thành Văn nhìn bảng số xe, mí mắt lập tức nhảy một cái: “Mẹ cậu đã về sao?!”
Bình thường xe tới đón Phó Dương Hi không phải là chiếc này.
Phó Dương Hi đẩy cậu ta ra, mặc áo khoác vào, mặt mày càng thêm không kiên nhẫn: “Lúc đang vui thì đừng đề cập đến chuyện này.”
Kha Thành Văn đành phải ngậm miệng, nhưng một lúc sau lại nhịn không được mà tiến tới hỏi: “Vậy cái tên Phó Chí Ý đâu? Cũng quay về sao?”
“Không có.” Phó Dương Hi xùy một tiếng, tóc ngắn đỏ trong gió có chút lộn xộn, khóe mắt lạnh lùng: “Người thay thế cũng không mong muốn đi theo.”
Kha Thành Văn cũng hơi khó chịu thay cho Phó Dương Hi.
Kết quả không chú ý tới đường dưới chân, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã bị Phó Dương Hi lôi tới trung tâm thương mại.
“Anh Hi, anh muốn mua cái gì?”
Phó Dương Hi không để ý tới cậu ấy, mà ôm cánh tay nhìn chằm chằm quần áo nữ trong cửa hàng, ngón tay cái bất giác đưa lên sờ bờ môi mình, suy nghĩ nói: “Cậu nói thử xem, mấy ngày nay làm sao mà cậu ấy chỉ có hai bộ đồng phục để thay đổi? Có phải do trở mặt với người trong nhà nên quần áo cũng không có để mặc hay không?”
Tư duy của Phó Dương Hi nhảy vọt quá nhanh, Kha Thành Văn lập tức không kịp phản ứng.
Cậu không hiểu: “Ai?”
“Còn ai vào đây nữa.” Phó Dương Hi trưng ra bộ dáng ‘bị theo đuổi đến mức không còn kiên nhẫn, rơi vào đường cùng nên đành phải ứng phó’, thở ra một hơi thật dài, nhíu mày chỉ vào chính mình: “Là người điên cuồng theo đuổi Phó Dương Hi.”
“……”
“Sáng nay, cậu ấy giúp tớ làm xong bài tập, lúc làm xong, hai mắt còn phát sáng đấy.”
Phó Dương Hi dương dương đắc ý: “Còn liên tục đưa đồ ngọt hai tuần, tất cả đều là tự mình làm. Tớ không trả lại cho cậu ấy ít đồ thì chẳng phải là rất không có lễ phép sao?”
Kha Thành Văn nhất thời im lặng, trong lòng tự nhủ, thời điểm cậu không lễ phép không phải nhiều lắm hay sao? Làm sao lúc này đột nhiên lại đi giảng chuyện lễ phép.
Kha Thành Văn hỏi: “Vậy làm sao đưa cho cậu ấy? Cũng không thể đưa trước mặt cả lớp được.”
Phó Dương Hi thản nhiên nói: “Buổi tối, đoán chừng cậu ấy sẽ tự học ở thư viện. Chờ một lúc, tớ về nhà trước một chuyến, cậu giúp tớ cầm đồ, sau đó tập trung ở thư viện.”
“Không ——” Kha Thành Văn lập tức nói.
Phó Dương Hi khó hiểu liếc mắt nhìn cậu ấy: “Cậu có ý kiến khác sao?”
Kha Thành Văn lắc đầu: “Không có.”
Phó Dương Hi ồ một tiếng, hai tay đút túi quần, tiếp tục đi về phía trước: “Vậy tớ tự đi.”
Kha Thành Văn: “Nếu không thứ hai tới lớp đưa, cậu muốn đi thư viện làm gì? Cậu cũng không có thẻ!”
“Cái này đơn giản.” Phó Dương Hi dùng ánh mắt ‘cậu đang chọc cười tớ à, tớ là đại ca trường học đấy’ nhìn chằm chằm cậu ấy, nói: “Trên đường nhìn thấy ai thì tùy tiện đoạt một cái.”
Kha Thành Văn: “……”
Phó Dương Hi vô cùng nhạy cảm, hồ nghi nói: “Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ hay không?”
Kha Thành Văn tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Không có gì, chúng ta đi mua cái gì đó đi.”
Trong lòng tự nhủ, xong rồi, chờ một lúc tới thư viện, nếu đúng lúc gặp ‘chiến trường đổ máu’ thì làm sao bây giờ.
Cậu còn chưa nghĩ ra, làm thế nào để nói chuyện Triệu Minh Khê theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu hai năm trời cho Phó Dương Hi.
“Đương nhiên tùy tiện mua chút đồ, chẳng lẽ lại còn trông cậy vào việc tớ tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu ấy sao?”
Phó Dương Hi hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng đi vào cửa hàng bán vali, ngó nghiêng trái phải một chút, thì cậu ôm cái vali màu đen có kích thước to nhất xuống.
Toàn bộ trung tâm mua sắm đều thuộc sở hữu của Phó Thị, người hướng dẫn mua hàng biết cậu —— hoặc là biết mái tóc đỏ kia của cậu, không ai dám tiến lại gần, tùy ý để cậu tung hoành.
Phó Dương Hi kéo vali đi về phía trước.
Sau đó Kha Thành Văn nhìn thấy cậu sải bước đi, đem tất cả quần áo mùa thu mùa đông quần áo, giày, túi xách, bít tất con gái ném vào vali, ném một cái chính là một loạt.
Những nơi cậu đi qua, đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Kha Thành Văn: “……”
Con mẹ nó, thế này mà cái quái gì tùy tiện mua một chút cơ chứ?
Bình luận facebook