-
Chương 52: Chỉ sợ đây là hình phạt lớn nhất trên đời
Cái tát này “bốp” một tiếng vô cùng dữ dội.
Khuôn mặt của Trương Ngọc Phân bị tát lệch sang một bên, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã tím bầm sưng vù lên đến không nỡ nhìn.
Bà ta ăn một cái tát này đến chảy cả nước mắt, khạc ra một cái răng dính cả bọt máu, mắt nổ đom đóm, ngã sõng soài ra đất.
Bà Triệu thở gấp, hai tay tóm lấy cổ áo bà ta, nôi điên chất vấn: “Rốt cuộc là vì sao? Nhà tôi có thù hận gì với bà?! Sao bà lại làm ra loại chuyện này?!”
Bà Triệu không thể nào tin nổi, cũng không thể chấp nhận.
Cho nên hết thảy mọi sai lầm đều do con người gây ra? Cho nên mười tám năm nay đều là thử đoạn của mụ đàn bà khó ưa trước mặt này cố ý làm ra?
Mụ đàn bà này đã tráo đổi tụi trẻ, đưa đứa con của mụ vào nhà họ Triệu hưởng phúc, trở thành cô công chúa nhỏ được yêu chiều của nhà bọn họ.
Mà đứa con bà thật sự mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, lại bị mụ đàn bà trước mặt này vứt ở nông thôn, vứt trong ngày đông lạnh giá nhất!
Nếu không phải Triệu Minh Khê phúc lớn mạng lớn, nếu không có thể đã không sống được tới bây giờ!
Trái tim bà Triệu bị nhéo thật đau, cả người cũng run rẩy.
Bà nhìn về phía Triệu Minh Khê đang đứng nép trong góc, đôi môi run run, lệ nóng làm nhòe tầm mắt.
Nếu như tất cả những điều này chỉ là điều không lường trước được, như vậy bà Triệu còn có thể tự nhủ với mình, nhà bà cũng là người bị hại, tất cả là do ông trời trêu chọc lòng người. Nhưng bây giờ, phát hiện ra mọi chuyện đều không phải là sự vô tình, chẳng qua là bà và người nhà họ Triệu quá ngu ngốc, đến tận bây giờ cũng không biết được sự thật!
Mười tám năm qua, họ không những nuôi đứa con của kẻ thù, mà còn thuê hung thủ kề bên… thậm chí còn vì đứa con của hung thủ mà gạt đứa con của họ ra khỏi cửa nhà.
Bà Triệu nắm chặt quần áo mình, thở cũng khó khăn, cho đến giờ phút này bà mới hiểu được, bà cũng đã làm gia thứ chuyện hoang đường mà ngu xuẩn đến vậy! Bà chọn váy cho con gái của hung thủ, bà chỉ trích con gái mình không thân thiện với con của hung thủ! Thậm chí bà còn để con gái mình làm bữa tối cho con gái của hung thủ!
Trong dạ dày nôn nao một trận.
Những sự tức giận, đau đớn, chán ghét, hối hận muộn màng vặn xoắn lại với nhau.
Trong mắt bà Triệu vằn tia máu đỏ ngầu, bất ngờ bà bùng nổ, túm lấy Trương Ngọc Phân đang ôm mặt sõng soài trêи đất mà lại giáng một cái tát nữa xuống.
Trương Ngọc Phân hoảng sợ nhìn bà.
Như ý thức được bà phát điên rồi, Trương Ngọc Phân theo bản năng lùi về sau.
“Bà điên rồi! Cả nhà các người đều điên hết rồi! Đây là hành vi bạo lực!”
“Đồ đĩ, tao sẽ giết mày!” Bà Triệu tóc tai rối bù, mắt như nứt ra, hoàn toàn mất trí, nỗi đau trong lòng giờ đây khiến bà hận không thể dùng mạng đổi mạng với Trương Ngọc Phân.
Bà tháo giày đang đi trêи chân, hung hăng đập lên mặt Trương Ngọc Phân.
Trương Ngọc Phân cố co người lại, người đang ghì chặt vai bà gần như không thể khống chế.
“Chát!” Lại một cái tát mạnh đáp lên mặt Trương Ngọc Phân.
Vốn lúc mới vào tuy có chật vật thì vẫn còn nhìn ra dáng một người đàn bà, nhưng giờ phút này đây nước mắt nước mũi giàn giụa, cục u sưng vù lẫn cả nước mắt và máu tươi, khóe miệng cũng rỉ máu, quanh hốc mắt cũng tím bầm.
Nếu đánh nữa, chỉ sợ mặt cũng chẳng còn là mặt.
Mặc dù mỗi một người nhà họ Triệu ở đây đều cắn chặt răng, trong lòng hận không thể đâm ngàn đao vạn tạ vào Trương Ngọc Phân kia, nhưng dù sao đây cũng là xã hội pháp trị. Không thể để bà Triệu đánh tiếp nữa!
Triệu Trạm Hoài đi tới kéo vai bà Triệu ra, mạnh mẽ giữ bà về bên người: “Được rồi, được rồi, mẹ!”
Triệu Trạm Hoài định gọi bà Triệu tỉnh táo lại.
Mặt bà Triệu đầm đìa nước mắt như người thần kinh, bị Triệu Trạm Hoài dùng hết sức tách ra khỏi Trương Ngọc Phân. Bỗng bà tránh thoát được khỏi sự kìm giữ của Triệu Trạm Hoài, xông vội vào nhà vệ sinh.
Tiếng nôn mửa và xối nước từ nhà vệ sinh truyền ra.
Buồn nôn.
Đây là phản ứng của mỗi người nhà họ Triệu đang đứng nơi đây.
Không chỉ là thấy tởm lợm với bảo mẫu đang nằm trêи đất đau đớn gào thét, hay chán ghét đứa con gái của hung thủ đang ngồi một góc nước mắt rơi như mưa, mà ngay cả chính những hành động của họ trong mười tám năm qua cũng tự bản thân cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
Đến cùng bọn họ đã làm ra những chuyện gì!
Trương Ngọc Phân bị đánh đến sắp ngất, ôm vết máu trêи mặt, co quắp trêи đất, như con cá tanh tưởi giãy giụa gần chết.
Sự choáng váng xây xẩm do bị đánh bị vả tan dần, bà ta tỉnh táo lại hơn chút, trêи gương mặt đầy nếp nhăn do nhiều năm làm lụng vất vả bắt đầu tuôn trào nước mắt.
Bà ta lê lết ngồi dậy, quay về phía cả nhà họ Triệu khóc đến khàn cả giọng: “Đúng, tôi là mẹ ruột của cô Triệu Viện đấy thì sao? Tôi cũng đến giờ phút này mới được biết! Tôi cũng vô tội, Triệu Viện cũng vô tội, năm đó chắc chắn do bệnh viện sai sót, lúc ấy tôi chỉ là một bà đẻ yếu ớt, làm sao tôi có thể làm ra được chuyện này?! Các người nên đi oán trách bệnh viện, tại sao lại trách tôi!”
“Vô tội?! Đến lúc này rồi, kết quả giám định ADN lần thứ hai cũng đã có, bà vẫn dám nói là bà vô tội!” Ông Triệu tức đến tái mặt, nếu không phải trước mặt là một người đàn bà tay trói gà không chặt, chỉ sợ ông đã vung nắm đấm tự mình lên sàn.
“Trách nhiệm của bệnh viện chúng tôi tất nhiên sẽ truy cứu, nhưng bà mới là hung thủ!”
Triệu Trạm Hoài gào lên hỏi: “Bà không biết Triệu Viện là con gái ruột thịt của bà, thế sao bà còn đến nhà chúng tôi xin việc?”
“Trùng hợp! Tất cả chỉ là trùng hợp!” Trương Ngọc Phân cố sức bò dậy: “Thật sự tất cả chỉ là trùng hợp!”
Cho dù là Triệu Trạm Hoài cũng phải bị mụ đàn bà đang om sòm la lối trêи đất kia làm cho giận đến nổi gân xanh: “Trêи đời này lấy đầu ra nhiều trùng hợp như vậy?! Vậy nên bao năm qua bà đối tốt với Triệu Viện cũng trùng hợp, đối xử tệ bạc với Minh Khê cũng là chỉ là trùng hợp?! Rõ ràng bà đã biết Triệu Viện là con ruột của bà từ sớm! Đổi con cũng là bà!”
Minh Khê cũng không muốn nghe tiếp nữa, dứt khoát hỏi Triệu Trạm Hoài: “Vậy cuối cùng bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm gì? Mấy người có mời luật sư chứ?”
Triệu Trạm Hoài đối mặt với Minh Khê, nỗi áy náy dâng lên, giọng nói không kìm chế được mà dịu đi mấy phần: “Em yên tâm, chuyện này anh chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời, chúng ta sẽ cố hết sức làm nghiêm túc cho việc tuyên án.”
Trương Ngọc Phân nghe vậy, sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu.
Bà ta ngã quỵ xuống, nhìn về phía Minh Khê, điên cuồng cầu xin: “Tại sao lại cứ phải dồn người ta đến cùng đường như vậy? Lùi lại vạn bước, năm đó do tao đã đổi hai đứa, nhưng Triệu Minh Khê, tao cũng không dìm chết mày, cũng chưa từng ngược đãi mày, tao còn nghĩ để mày ở cổng cô nhi viện…”
“Câm mồm!” Triệu Vũ Ninh ở một góc đã không nghe nổi những lời này nữa, một cái ly đánh choang trước mặt bà ta, tan tành vỡ vụn.
Cậu ta lớn đến từng này đúng là được mở mang tầm mắt, lại còn có loại người như vậy. Nếu không có bà ta, vậy một loạt những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra! Đến mức này rồi mà bà ta còn không thừa nhận tội lỗi của mình, còn điên cuồng biện minh cho bản thân.
Miếng thủy tinh vỡ nguy hiểm sượt qua cổ Trương Ngọc Phân, bà ta sợ đến hồn vía lên mây, cũng không dám nói một lời nữa.
Đang lúc bà ta cảm thấy thật tuyệt vọng, lại nhìn về phía Triệu Viện đang ngồi trêи sô pha.
“Viện Viện, Viện Viện, con van cầu giúp mẹ đi, xin con đó, mẹ mới bốn mươi hai tuổi, không thể chịu chết trong tù suốt nửa đời còn lại được. Con nể tình mẹ đã sinh ra con mà giúp mẹ với. Nếu không phải vì con, năm đó mẹ sao có thể bị ma xui quỷ khiến mà làm ra chuyện như vậy. Mẹ một thân một mình không nuôi nổi con, cũng không có cách nào cho con sự nuôi dưỡng tốt nhất, mẹ bồng theo con cũng chỉ có thể ở phòng cho thuê, ăn mì thay cơm, con nào có đầy đủ dinh dưỡng, lúc ấy con còn nhỏ như vậy…”
“Đừng nói nữa.” Triệu Viện run rẩy đứng dậy.
Tất cả mọi chuyện này thật giống như một cơn ác mộng, mà nhất là khuôn mặt đầy những nếp nhăn của Trương Ngọc Phân kia chính là cảnh tượng đáng sợ nhất trong cơn ác mộng. Tại sao bà ta mới chỉ bốn mươi hai chứ, bà ta trông già hơn mẹ Triệu tận mười tuổi vậy mà? Bà ta sẽ là mình của sau này ư…
Bất ngờ Triệu Viện quỳ “cộp” xuống trước mặt ông Triệu.
Hành động này khiến tất cả mọi người sững sờ, tất cả rối rít nhìn cô ta.
Trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập nước mắt của Trương Ngọc Phân cuối cùng cũng xuất hiện tia hy vọng, bà ta bi thống khóc rống lên.
Nhưng Triệu Viện lại khóc lóc nói —— “Ba, anh cả, mọi người có từng nghĩ đến không, coi như Trương Ngọc Phân bà ta có tội nhưng con vô tội mà, trong chuyện này từ đầu đến cuối con đều vô tội cả, năm đó bị tráo, con cũng chỉ vừa mới được sinh ra không lâu, một đứa trẻ sơ sinh có quyền quyết định gì được chứ?”
“Sau mười lăm năm con làm con gái của mọi người, bỗng một ngày mọi người lại nói với con rằng con không phải là con ruột, con chỉ là một con tu hú cướp tổ chim khách, con có thể làm được gì?”
“Con phải lấy mạng mình trả lại mười lăm năm cho Triệu Minh Khê ư?!”
Trương Ngọc Phân sợ ngây người, miệng há to nhìn Triệu Viện, nước mắt lăn theo đường pháp lệnh rơi xuống thảm trông thật buồn cười.
“Mẹ vì con, mà trả giá nhiều như vậy… Viện Viện… con…”
Bà ta trả giá nhiều như vậy mà con gái bà ta lại nói bà ta đáng tội.
Trong nháy mắt Trương Ngọc Phân như bị rút sạch sức lực, chẳng còn sức vùng vẫy nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Triệu Viện.
…
Minh Khê chứng kiến Trương Ngọc Phân nhận tội và sau khi xác nhận bà ta sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nhất thì cũng không muốn ở đây nghe tấn trò hề này nữa.
Bây giờ nghe thấy những lời này của Triệu Viện, cô sững sờ nói: “Cho nên Trương Ngọc Phân vô tội, Triệu Viện cũng vô tội, cả nhà các người chẳng có tội gì, thế thì ai mới là người có tội? Là tôi ư?”
Vốn ông Triệu và Triệu Trạm Hoài cũng không cảm động trước lời nói của Triệu Viện.
Mà ngay lúc bà Triệu thiếu chút nữa thì bị dáng vẻ đáng thương của Triệu Viện làm cho mủi lòng thì lại bừng tỉnh vì một câu này của Triệu Minh Khê.
Đúng vậy, trong toàn bộ chuyện này tất cả mọi người đều nói mình vô tội.
Mỉa mai hay không đây? Bọn họ có tư cách gì mà nói hai chữ “vô tội” trước mặt Triệu Minh Khê?
“Cô cũng im đi!” Ông Triệu nhìn Triệu Viện không thể nhịn được nữa nói: “Cô còn mặt mũi nào mà gọi tôi là ba? Cô nhớ cho kỹ, cô là con gái của hung thủ, không phải là người nhà họ Triệu chúng tôi!”
Toàn thân Triệu Viện run lên, sắc mặt tái nhợt.
Ông Triệu cương quyết nói: “Nhà chúng tôi cũng coi là tận tình tận nghĩa, trước kia vì cô mà trả giá tất cả, cái gì cần cũng bỏ ra hết, giờ chẳng cần phải tính toán nợ nần này với cô, nhưng từ nay về sau, hy vọng cô đừng xuất hiện trước tầm mắt nhà chúng tôi nữa! Học phí ba năm cũng đã đóng đủ, cô cút khỏi nhà họ Triệu, tự lo lấy đi!”
Nhất thời Triệu Viện lệ rơi đầy mặt.
Cứ thế mà bị đuổi đi dễ dàng như vậy? Cô ta không thể nào tin được, không nói đến hai năm nay sau khi Triệu Minh Khê đến, tình cảm mười mấy năm trước kia, chẳng lẽ người nhà họ Triệu cũng không cần ư?
Cô ta không dám tin mà quay ra nhìn Triệu Vũ Ninh và bà Triệu, Triệu Vũ Ninh và bà Triệu đều ngoảnh mặt đi nơi khác.
Cô ta vừa nhìn về phía Triệu Trạm Hoài – người anh cả từ nhỏ đã thương yêu cô ta nhất.
Nhưng sắc mặt Triệu Trạm Hoài cũng tái nhợt lạnh lùng cứng rắn.
Đúng vậy, dù là thế nào, bọn họ cũng không thể để Triệu Viện ở lại nhà họ Triệu được nữa.
Không phải vì chuyện của Trương Ngọc Phân mà giận cá chém thớt lên đầu Triệu Viện, đây đã là sự nhân từ và lý trí cuối cùng của cả nhà họ, dù sao cũng được dạy dỗ, biết tội không tới đời sau.
Nhưng muốn họ tiếp tục để Triệu Viện sống chung một nhà, vì Triệu Viện bỏ tiền bạc, thời gian, tinh thần thể lực và cả tình yêu, thì điều đó không thể nào làm nổi.
Đã biết cô ta là con gái của hung thủ, trong dạ dày cả nhà họ cuộn trào còn chưa kịp, làm sao có thể chẳng màng đến hiềm khích trước đây?!
Hai chân Triệu Viện mềm nhũn, cuối cùng ngã ngồi ra đất.
Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.
…
Cả người Triệu Viện phát run, nhớ lại ba tháng ngắn ngủi này, cuộc sống của mình phát sinh biến cố lớn… Vốn anh em trai, cha mẹ của mình, lại bị cướp đi tất cả, bạn bè mỗi người một ngả… cạnh tranh vị trí hoa khôi trường, cuộc thi xếp thứ hạng, tất cả đều bại bởi Triệu Minh Khê.
Cô ta như một kẻ thất bại vậy, từng chút trượt xuống vực sâu nhất của cuộc đời, thậm chí bây giờ cả trường đều biết cô ta là một con tu hú chiếm tổ chim khách, mẹ đẻ của cô ta là một bảo mẫu tráo đổi con – tất cả những chuyện này là do ai tạo thành? Tất cả đều là do Triệu Minh Khê!
Triệu Viện vô cùng kinh hãi, cũng vô cùng căm hận, trong lòng cô ta tích tụ nỗi thất vọng và nỗi hận khiến cô ta không nhịn nổi nữa cuối cùng bùng lên.
Bất ngờ cô ta cắn chặt răng, hùng hổ gào lên với một nhà bà Triệu: “Các người nói tôi là con gái của hung thủ, không xứng gọi các người là ba là mẹ, các người cho là mình xứng đáng à?”
Tất cả người nhà họ Triệu đều kinh ngạc nhìn cô ta nói ra những lời này.
Triệu Viện như phát điên, chẳng màng gì nữa mà nói: “Các người đều là đồng lõa của Trương Ngọc Phân! Đừng có ở đây gắn cái mác người bị hại mà dồn hết tất cả lên đầu Trương Ngọc Phân và tôi! Thời điểm Triệu Minh Khê mới trở về, không để cho nó động vào đồ của tôi là bà, kêu nó đừng làm bẩn thảm chính là bà, kêu nó học tập lễ giáo theo tôi cũng là bà…”
Đôi mắt điên dại của Triệu Viện nhìn về phía bà Triệu, gằn từng chữ: “Là bà! Là bà đã làm nó chết tâm, không phải tôi!”
Bà Triệu dồn dập thở gấp, cả giận nói: “Nếu không phải cô làm ra vẻ chịu ấm ức, vậy sao tôi hết lần này lần nọ bảo vệ cô?!”
Triệu Viện từ dưới đất bò dậy: “Đó cũng là tự bản thân bà ngu ngốc!”
Mặt bà Triệu đỏ bừng cả lên, xông lên giáng một cái tát trêи mặt Triệu Viện: “Mày với mẹ mày đều là một giuộc, lòng lang dạ sói!”
Triệu Viện phẫn hận lau sạch nước mắt trêи mặt, còn định nói tiếp nhưng lại bị ông Triệu xanh mặt phẩy tay, có hai người lôi cô ta ra khỏi nhà họ Triệu.
Bà Triệu gắt gao nhìn chằm chằm theo hướng Triệu Viện bị đuổi đi, thở hổn hển, đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn như sắp điên rồi.
*
Một buổi chiều này, phòng khách nhà họ Triệu hỗn loạn một nùi.
Mỗi một người đều như trải qua một trận động đất, lảo đảo muốn ngã.
Trương Ngọc Phân và cả những bằng chứng đều bị đưa đến đồn cảnh sát, chính thức bắt đầu bị tạm giữ, cho đến khi mở phiên tòa. Triệu Viện cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, Triệu Trạm Hoài để hai người đi thu dọn đồ đạc trong phòng Triệu Viện, định thanh trừ sạch sẽ vứt hết cả đi.
Đêm khuya.
Không biết Triệu Minh Khê rời đi lúc nào, cũng chẳng để lại một lời, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người nhà họ Triệu.
Ông bà Triệu hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy cả căn nhà trống rỗng một cách khó hiểu, không có tiếng bước chân, không có tiếng nói cười, bầu không khí tĩnh mịch như một bạt tai, giáng vào mặt bọn họ.
Bọn họ như bị mất đi tất cả.
Lại như đối mặt với tai nạn mang tính hủy diệt, hết thảy đều không thể trở về như lúc trước nữa.
Bởi vụ tai nạn này, sâu trong nội tâm bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, có thể đúng như lời Triệu Viện nói, một số nguyên nhân chính là do bọn họ tạo thành. Là do chính họ phạm phải sai lầm.
Bọn họ, vì một đứa con của kẻ thù, mà vĩnh viễn mất đi đứa con ruột của mình.
Chuyện này sợ rằng là sự trừng phạt lớn nhất đời này.
Bọn họ làm cha mẹ, vô cùng thất bại.
Khuôn mặt của Trương Ngọc Phân bị tát lệch sang một bên, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã tím bầm sưng vù lên đến không nỡ nhìn.
Bà ta ăn một cái tát này đến chảy cả nước mắt, khạc ra một cái răng dính cả bọt máu, mắt nổ đom đóm, ngã sõng soài ra đất.
Bà Triệu thở gấp, hai tay tóm lấy cổ áo bà ta, nôi điên chất vấn: “Rốt cuộc là vì sao? Nhà tôi có thù hận gì với bà?! Sao bà lại làm ra loại chuyện này?!”
Bà Triệu không thể nào tin nổi, cũng không thể chấp nhận.
Cho nên hết thảy mọi sai lầm đều do con người gây ra? Cho nên mười tám năm nay đều là thử đoạn của mụ đàn bà khó ưa trước mặt này cố ý làm ra?
Mụ đàn bà này đã tráo đổi tụi trẻ, đưa đứa con của mụ vào nhà họ Triệu hưởng phúc, trở thành cô công chúa nhỏ được yêu chiều của nhà bọn họ.
Mà đứa con bà thật sự mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, lại bị mụ đàn bà trước mặt này vứt ở nông thôn, vứt trong ngày đông lạnh giá nhất!
Nếu không phải Triệu Minh Khê phúc lớn mạng lớn, nếu không có thể đã không sống được tới bây giờ!
Trái tim bà Triệu bị nhéo thật đau, cả người cũng run rẩy.
Bà nhìn về phía Triệu Minh Khê đang đứng nép trong góc, đôi môi run run, lệ nóng làm nhòe tầm mắt.
Nếu như tất cả những điều này chỉ là điều không lường trước được, như vậy bà Triệu còn có thể tự nhủ với mình, nhà bà cũng là người bị hại, tất cả là do ông trời trêu chọc lòng người. Nhưng bây giờ, phát hiện ra mọi chuyện đều không phải là sự vô tình, chẳng qua là bà và người nhà họ Triệu quá ngu ngốc, đến tận bây giờ cũng không biết được sự thật!
Mười tám năm qua, họ không những nuôi đứa con của kẻ thù, mà còn thuê hung thủ kề bên… thậm chí còn vì đứa con của hung thủ mà gạt đứa con của họ ra khỏi cửa nhà.
Bà Triệu nắm chặt quần áo mình, thở cũng khó khăn, cho đến giờ phút này bà mới hiểu được, bà cũng đã làm gia thứ chuyện hoang đường mà ngu xuẩn đến vậy! Bà chọn váy cho con gái của hung thủ, bà chỉ trích con gái mình không thân thiện với con của hung thủ! Thậm chí bà còn để con gái mình làm bữa tối cho con gái của hung thủ!
Trong dạ dày nôn nao một trận.
Những sự tức giận, đau đớn, chán ghét, hối hận muộn màng vặn xoắn lại với nhau.
Trong mắt bà Triệu vằn tia máu đỏ ngầu, bất ngờ bà bùng nổ, túm lấy Trương Ngọc Phân đang ôm mặt sõng soài trêи đất mà lại giáng một cái tát nữa xuống.
Trương Ngọc Phân hoảng sợ nhìn bà.
Như ý thức được bà phát điên rồi, Trương Ngọc Phân theo bản năng lùi về sau.
“Bà điên rồi! Cả nhà các người đều điên hết rồi! Đây là hành vi bạo lực!”
“Đồ đĩ, tao sẽ giết mày!” Bà Triệu tóc tai rối bù, mắt như nứt ra, hoàn toàn mất trí, nỗi đau trong lòng giờ đây khiến bà hận không thể dùng mạng đổi mạng với Trương Ngọc Phân.
Bà tháo giày đang đi trêи chân, hung hăng đập lên mặt Trương Ngọc Phân.
Trương Ngọc Phân cố co người lại, người đang ghì chặt vai bà gần như không thể khống chế.
“Chát!” Lại một cái tát mạnh đáp lên mặt Trương Ngọc Phân.
Vốn lúc mới vào tuy có chật vật thì vẫn còn nhìn ra dáng một người đàn bà, nhưng giờ phút này đây nước mắt nước mũi giàn giụa, cục u sưng vù lẫn cả nước mắt và máu tươi, khóe miệng cũng rỉ máu, quanh hốc mắt cũng tím bầm.
Nếu đánh nữa, chỉ sợ mặt cũng chẳng còn là mặt.
Mặc dù mỗi một người nhà họ Triệu ở đây đều cắn chặt răng, trong lòng hận không thể đâm ngàn đao vạn tạ vào Trương Ngọc Phân kia, nhưng dù sao đây cũng là xã hội pháp trị. Không thể để bà Triệu đánh tiếp nữa!
Triệu Trạm Hoài đi tới kéo vai bà Triệu ra, mạnh mẽ giữ bà về bên người: “Được rồi, được rồi, mẹ!”
Triệu Trạm Hoài định gọi bà Triệu tỉnh táo lại.
Mặt bà Triệu đầm đìa nước mắt như người thần kinh, bị Triệu Trạm Hoài dùng hết sức tách ra khỏi Trương Ngọc Phân. Bỗng bà tránh thoát được khỏi sự kìm giữ của Triệu Trạm Hoài, xông vội vào nhà vệ sinh.
Tiếng nôn mửa và xối nước từ nhà vệ sinh truyền ra.
Buồn nôn.
Đây là phản ứng của mỗi người nhà họ Triệu đang đứng nơi đây.
Không chỉ là thấy tởm lợm với bảo mẫu đang nằm trêи đất đau đớn gào thét, hay chán ghét đứa con gái của hung thủ đang ngồi một góc nước mắt rơi như mưa, mà ngay cả chính những hành động của họ trong mười tám năm qua cũng tự bản thân cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
Đến cùng bọn họ đã làm ra những chuyện gì!
Trương Ngọc Phân bị đánh đến sắp ngất, ôm vết máu trêи mặt, co quắp trêи đất, như con cá tanh tưởi giãy giụa gần chết.
Sự choáng váng xây xẩm do bị đánh bị vả tan dần, bà ta tỉnh táo lại hơn chút, trêи gương mặt đầy nếp nhăn do nhiều năm làm lụng vất vả bắt đầu tuôn trào nước mắt.
Bà ta lê lết ngồi dậy, quay về phía cả nhà họ Triệu khóc đến khàn cả giọng: “Đúng, tôi là mẹ ruột của cô Triệu Viện đấy thì sao? Tôi cũng đến giờ phút này mới được biết! Tôi cũng vô tội, Triệu Viện cũng vô tội, năm đó chắc chắn do bệnh viện sai sót, lúc ấy tôi chỉ là một bà đẻ yếu ớt, làm sao tôi có thể làm ra được chuyện này?! Các người nên đi oán trách bệnh viện, tại sao lại trách tôi!”
“Vô tội?! Đến lúc này rồi, kết quả giám định ADN lần thứ hai cũng đã có, bà vẫn dám nói là bà vô tội!” Ông Triệu tức đến tái mặt, nếu không phải trước mặt là một người đàn bà tay trói gà không chặt, chỉ sợ ông đã vung nắm đấm tự mình lên sàn.
“Trách nhiệm của bệnh viện chúng tôi tất nhiên sẽ truy cứu, nhưng bà mới là hung thủ!”
Triệu Trạm Hoài gào lên hỏi: “Bà không biết Triệu Viện là con gái ruột thịt của bà, thế sao bà còn đến nhà chúng tôi xin việc?”
“Trùng hợp! Tất cả chỉ là trùng hợp!” Trương Ngọc Phân cố sức bò dậy: “Thật sự tất cả chỉ là trùng hợp!”
Cho dù là Triệu Trạm Hoài cũng phải bị mụ đàn bà đang om sòm la lối trêи đất kia làm cho giận đến nổi gân xanh: “Trêи đời này lấy đầu ra nhiều trùng hợp như vậy?! Vậy nên bao năm qua bà đối tốt với Triệu Viện cũng trùng hợp, đối xử tệ bạc với Minh Khê cũng là chỉ là trùng hợp?! Rõ ràng bà đã biết Triệu Viện là con ruột của bà từ sớm! Đổi con cũng là bà!”
Minh Khê cũng không muốn nghe tiếp nữa, dứt khoát hỏi Triệu Trạm Hoài: “Vậy cuối cùng bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm gì? Mấy người có mời luật sư chứ?”
Triệu Trạm Hoài đối mặt với Minh Khê, nỗi áy náy dâng lên, giọng nói không kìm chế được mà dịu đi mấy phần: “Em yên tâm, chuyện này anh chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời, chúng ta sẽ cố hết sức làm nghiêm túc cho việc tuyên án.”
Trương Ngọc Phân nghe vậy, sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu.
Bà ta ngã quỵ xuống, nhìn về phía Minh Khê, điên cuồng cầu xin: “Tại sao lại cứ phải dồn người ta đến cùng đường như vậy? Lùi lại vạn bước, năm đó do tao đã đổi hai đứa, nhưng Triệu Minh Khê, tao cũng không dìm chết mày, cũng chưa từng ngược đãi mày, tao còn nghĩ để mày ở cổng cô nhi viện…”
“Câm mồm!” Triệu Vũ Ninh ở một góc đã không nghe nổi những lời này nữa, một cái ly đánh choang trước mặt bà ta, tan tành vỡ vụn.
Cậu ta lớn đến từng này đúng là được mở mang tầm mắt, lại còn có loại người như vậy. Nếu không có bà ta, vậy một loạt những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra! Đến mức này rồi mà bà ta còn không thừa nhận tội lỗi của mình, còn điên cuồng biện minh cho bản thân.
Miếng thủy tinh vỡ nguy hiểm sượt qua cổ Trương Ngọc Phân, bà ta sợ đến hồn vía lên mây, cũng không dám nói một lời nữa.
Đang lúc bà ta cảm thấy thật tuyệt vọng, lại nhìn về phía Triệu Viện đang ngồi trêи sô pha.
“Viện Viện, Viện Viện, con van cầu giúp mẹ đi, xin con đó, mẹ mới bốn mươi hai tuổi, không thể chịu chết trong tù suốt nửa đời còn lại được. Con nể tình mẹ đã sinh ra con mà giúp mẹ với. Nếu không phải vì con, năm đó mẹ sao có thể bị ma xui quỷ khiến mà làm ra chuyện như vậy. Mẹ một thân một mình không nuôi nổi con, cũng không có cách nào cho con sự nuôi dưỡng tốt nhất, mẹ bồng theo con cũng chỉ có thể ở phòng cho thuê, ăn mì thay cơm, con nào có đầy đủ dinh dưỡng, lúc ấy con còn nhỏ như vậy…”
“Đừng nói nữa.” Triệu Viện run rẩy đứng dậy.
Tất cả mọi chuyện này thật giống như một cơn ác mộng, mà nhất là khuôn mặt đầy những nếp nhăn của Trương Ngọc Phân kia chính là cảnh tượng đáng sợ nhất trong cơn ác mộng. Tại sao bà ta mới chỉ bốn mươi hai chứ, bà ta trông già hơn mẹ Triệu tận mười tuổi vậy mà? Bà ta sẽ là mình của sau này ư…
Bất ngờ Triệu Viện quỳ “cộp” xuống trước mặt ông Triệu.
Hành động này khiến tất cả mọi người sững sờ, tất cả rối rít nhìn cô ta.
Trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập nước mắt của Trương Ngọc Phân cuối cùng cũng xuất hiện tia hy vọng, bà ta bi thống khóc rống lên.
Nhưng Triệu Viện lại khóc lóc nói —— “Ba, anh cả, mọi người có từng nghĩ đến không, coi như Trương Ngọc Phân bà ta có tội nhưng con vô tội mà, trong chuyện này từ đầu đến cuối con đều vô tội cả, năm đó bị tráo, con cũng chỉ vừa mới được sinh ra không lâu, một đứa trẻ sơ sinh có quyền quyết định gì được chứ?”
“Sau mười lăm năm con làm con gái của mọi người, bỗng một ngày mọi người lại nói với con rằng con không phải là con ruột, con chỉ là một con tu hú cướp tổ chim khách, con có thể làm được gì?”
“Con phải lấy mạng mình trả lại mười lăm năm cho Triệu Minh Khê ư?!”
Trương Ngọc Phân sợ ngây người, miệng há to nhìn Triệu Viện, nước mắt lăn theo đường pháp lệnh rơi xuống thảm trông thật buồn cười.
“Mẹ vì con, mà trả giá nhiều như vậy… Viện Viện… con…”
Bà ta trả giá nhiều như vậy mà con gái bà ta lại nói bà ta đáng tội.
Trong nháy mắt Trương Ngọc Phân như bị rút sạch sức lực, chẳng còn sức vùng vẫy nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Triệu Viện.
…
Minh Khê chứng kiến Trương Ngọc Phân nhận tội và sau khi xác nhận bà ta sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nhất thì cũng không muốn ở đây nghe tấn trò hề này nữa.
Bây giờ nghe thấy những lời này của Triệu Viện, cô sững sờ nói: “Cho nên Trương Ngọc Phân vô tội, Triệu Viện cũng vô tội, cả nhà các người chẳng có tội gì, thế thì ai mới là người có tội? Là tôi ư?”
Vốn ông Triệu và Triệu Trạm Hoài cũng không cảm động trước lời nói của Triệu Viện.
Mà ngay lúc bà Triệu thiếu chút nữa thì bị dáng vẻ đáng thương của Triệu Viện làm cho mủi lòng thì lại bừng tỉnh vì một câu này của Triệu Minh Khê.
Đúng vậy, trong toàn bộ chuyện này tất cả mọi người đều nói mình vô tội.
Mỉa mai hay không đây? Bọn họ có tư cách gì mà nói hai chữ “vô tội” trước mặt Triệu Minh Khê?
“Cô cũng im đi!” Ông Triệu nhìn Triệu Viện không thể nhịn được nữa nói: “Cô còn mặt mũi nào mà gọi tôi là ba? Cô nhớ cho kỹ, cô là con gái của hung thủ, không phải là người nhà họ Triệu chúng tôi!”
Toàn thân Triệu Viện run lên, sắc mặt tái nhợt.
Ông Triệu cương quyết nói: “Nhà chúng tôi cũng coi là tận tình tận nghĩa, trước kia vì cô mà trả giá tất cả, cái gì cần cũng bỏ ra hết, giờ chẳng cần phải tính toán nợ nần này với cô, nhưng từ nay về sau, hy vọng cô đừng xuất hiện trước tầm mắt nhà chúng tôi nữa! Học phí ba năm cũng đã đóng đủ, cô cút khỏi nhà họ Triệu, tự lo lấy đi!”
Nhất thời Triệu Viện lệ rơi đầy mặt.
Cứ thế mà bị đuổi đi dễ dàng như vậy? Cô ta không thể nào tin được, không nói đến hai năm nay sau khi Triệu Minh Khê đến, tình cảm mười mấy năm trước kia, chẳng lẽ người nhà họ Triệu cũng không cần ư?
Cô ta không dám tin mà quay ra nhìn Triệu Vũ Ninh và bà Triệu, Triệu Vũ Ninh và bà Triệu đều ngoảnh mặt đi nơi khác.
Cô ta vừa nhìn về phía Triệu Trạm Hoài – người anh cả từ nhỏ đã thương yêu cô ta nhất.
Nhưng sắc mặt Triệu Trạm Hoài cũng tái nhợt lạnh lùng cứng rắn.
Đúng vậy, dù là thế nào, bọn họ cũng không thể để Triệu Viện ở lại nhà họ Triệu được nữa.
Không phải vì chuyện của Trương Ngọc Phân mà giận cá chém thớt lên đầu Triệu Viện, đây đã là sự nhân từ và lý trí cuối cùng của cả nhà họ, dù sao cũng được dạy dỗ, biết tội không tới đời sau.
Nhưng muốn họ tiếp tục để Triệu Viện sống chung một nhà, vì Triệu Viện bỏ tiền bạc, thời gian, tinh thần thể lực và cả tình yêu, thì điều đó không thể nào làm nổi.
Đã biết cô ta là con gái của hung thủ, trong dạ dày cả nhà họ cuộn trào còn chưa kịp, làm sao có thể chẳng màng đến hiềm khích trước đây?!
Hai chân Triệu Viện mềm nhũn, cuối cùng ngã ngồi ra đất.
Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.
…
Cả người Triệu Viện phát run, nhớ lại ba tháng ngắn ngủi này, cuộc sống của mình phát sinh biến cố lớn… Vốn anh em trai, cha mẹ của mình, lại bị cướp đi tất cả, bạn bè mỗi người một ngả… cạnh tranh vị trí hoa khôi trường, cuộc thi xếp thứ hạng, tất cả đều bại bởi Triệu Minh Khê.
Cô ta như một kẻ thất bại vậy, từng chút trượt xuống vực sâu nhất của cuộc đời, thậm chí bây giờ cả trường đều biết cô ta là một con tu hú chiếm tổ chim khách, mẹ đẻ của cô ta là một bảo mẫu tráo đổi con – tất cả những chuyện này là do ai tạo thành? Tất cả đều là do Triệu Minh Khê!
Triệu Viện vô cùng kinh hãi, cũng vô cùng căm hận, trong lòng cô ta tích tụ nỗi thất vọng và nỗi hận khiến cô ta không nhịn nổi nữa cuối cùng bùng lên.
Bất ngờ cô ta cắn chặt răng, hùng hổ gào lên với một nhà bà Triệu: “Các người nói tôi là con gái của hung thủ, không xứng gọi các người là ba là mẹ, các người cho là mình xứng đáng à?”
Tất cả người nhà họ Triệu đều kinh ngạc nhìn cô ta nói ra những lời này.
Triệu Viện như phát điên, chẳng màng gì nữa mà nói: “Các người đều là đồng lõa của Trương Ngọc Phân! Đừng có ở đây gắn cái mác người bị hại mà dồn hết tất cả lên đầu Trương Ngọc Phân và tôi! Thời điểm Triệu Minh Khê mới trở về, không để cho nó động vào đồ của tôi là bà, kêu nó đừng làm bẩn thảm chính là bà, kêu nó học tập lễ giáo theo tôi cũng là bà…”
Đôi mắt điên dại của Triệu Viện nhìn về phía bà Triệu, gằn từng chữ: “Là bà! Là bà đã làm nó chết tâm, không phải tôi!”
Bà Triệu dồn dập thở gấp, cả giận nói: “Nếu không phải cô làm ra vẻ chịu ấm ức, vậy sao tôi hết lần này lần nọ bảo vệ cô?!”
Triệu Viện từ dưới đất bò dậy: “Đó cũng là tự bản thân bà ngu ngốc!”
Mặt bà Triệu đỏ bừng cả lên, xông lên giáng một cái tát trêи mặt Triệu Viện: “Mày với mẹ mày đều là một giuộc, lòng lang dạ sói!”
Triệu Viện phẫn hận lau sạch nước mắt trêи mặt, còn định nói tiếp nhưng lại bị ông Triệu xanh mặt phẩy tay, có hai người lôi cô ta ra khỏi nhà họ Triệu.
Bà Triệu gắt gao nhìn chằm chằm theo hướng Triệu Viện bị đuổi đi, thở hổn hển, đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn như sắp điên rồi.
*
Một buổi chiều này, phòng khách nhà họ Triệu hỗn loạn một nùi.
Mỗi một người đều như trải qua một trận động đất, lảo đảo muốn ngã.
Trương Ngọc Phân và cả những bằng chứng đều bị đưa đến đồn cảnh sát, chính thức bắt đầu bị tạm giữ, cho đến khi mở phiên tòa. Triệu Viện cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, Triệu Trạm Hoài để hai người đi thu dọn đồ đạc trong phòng Triệu Viện, định thanh trừ sạch sẽ vứt hết cả đi.
Đêm khuya.
Không biết Triệu Minh Khê rời đi lúc nào, cũng chẳng để lại một lời, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người nhà họ Triệu.
Ông bà Triệu hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy cả căn nhà trống rỗng một cách khó hiểu, không có tiếng bước chân, không có tiếng nói cười, bầu không khí tĩnh mịch như một bạt tai, giáng vào mặt bọn họ.
Bọn họ như bị mất đi tất cả.
Lại như đối mặt với tai nạn mang tính hủy diệt, hết thảy đều không thể trở về như lúc trước nữa.
Bởi vụ tai nạn này, sâu trong nội tâm bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, có thể đúng như lời Triệu Viện nói, một số nguyên nhân chính là do bọn họ tạo thành. Là do chính họ phạm phải sai lầm.
Bọn họ, vì một đứa con của kẻ thù, mà vĩnh viễn mất đi đứa con ruột của mình.
Chuyện này sợ rằng là sự trừng phạt lớn nhất đời này.
Bọn họ làm cha mẹ, vô cùng thất bại.
Bình luận facebook