-
Chương 70
Bên kia hai huynh đệ ngày xưa còn đang nói chuyện, bên này Huỳnh Kỳ Kỳ cũng tìm tới tận cửa, lần này Cảnh Giai Tuệ không hề né tránh mà đi vào phòng làm việc của Huỳnh Kỳ Kỳ.
Huỳnh Kỳ Kỳ ngồi trên ghế, giương cằm lên nói với Cảnh Giai Tuệ : “Cảnh tiểu thư, chiêu này của cô quả thật rất inh!”
Cảnh Giai Tuệ ngồi trên sô pha đối diện, mỉm cười nói : “Huỳnh tổng, thật ra tôi còn một vụ mua bán nữa muốn làm với cô…”
Một nhà vui một nhà buồn, hiện tại Đồng gia cũng đang rơi vào hoàn cảnh mây mù che phủ, bởi vì vốn ý định của Đồng Tự là muốn áp chế Đồng Nhiên, cho nên cố ý tổ chức hôn lễ của con trai trùng ngày với hôn lễ của Đồng Nhiên.Hành động này rõ ràng là đang muốn tỏ ý chống đối, nhưng quả thật hôn lễ này đang gặp phải một số vấn đề.
Sau khi biết tin tức về buổi hôn lễ của Đồng gia, Cảnh Giai Tuệ nhận được một cuộc điện thoại từ Đồng Hiểu Lượng, nghe giọng cũng đoán được là hắn đã uống không ít, ngữ điệu có chút nghẹn ngào.
Trong những câu nói hỗn loạn của hắn, Cảnh Giai Tuệ biết, Đồng Hiểu Lượng rất không cam lòng, hắn không có một chút tình cảm nào với Bạch Văn Văn dù cô ấy đã có con với hắn, hắn không hề trông mong đến buổi hôn lễ này.
Cảnh Giai Tuệ còn nghe được phòng tân hôn mà lúc trước chính cô đã tỉ mỉ trang trí nay cũng có tác dụng, vì nó đã trở thành phòng tân hôn của Đồng Hiểu Lượng và Bạch Văn Văn, chỉ là đãi ngộ của Bạch Văn Văn khá hơn cô một chút, vì muốn cạnh tranh với Đồng Nhiên, cho nên hôn lễ sẽ không tổ chức ở nhà khách của công ty, mà sẽ tổ chức trong một khách sạn sang trọng.
Đáng tiếc, cho dù Triệu Lệ Phương có chịu bỏ tiền ra đầu tư thì cũng không thấy có hiệu quả gì.
Phải biết rằng, hôn lễ của Đồng Nhiên sẽ diễn ra ở nước ngoài, cho nên khách sẽ không thể đi qua lại hai nơi trong cùng một ngày được.Sau khi cân nhắc giữa hai hôn lễ, đương nhiên họ sẽ không dám đắc tội với ông chủ của tập đoàn Triệu Dương đang phát triển không ngừng.
Tuy thiệp mời đã được phát hết, nhưng Đồng Tự lại liên tiếp nhận được những cuộc điện thoại từ chối, chỉ có thể chúc mừng trong điện thoại, có thể đoán trước được, khách đến tham dự hôn lễ của Đồng Hiểu Lượng sẽ ít đến mức nào.
Cảnh Giai Tuệ hiểu, bây giờ mọi lời an ủi sẽ đều vô ích đối với Đồng Hiểu Lượng, cho nên cô chỉ nhẹ nhàng nói : “Anh sắp làm bố rồi, phải học cách kiên cường lên…Nếu không, hôn lễ của anh sẽ trở thành trò cười trong mắt người ta đó…”
Cảnh Giai Tuệ vốn tưởng rằng Đồng Nhiên sẽ hỏi cô lý do khiến Thượng Thiết đột nhiên “trở mặt”, nhưng Đồng Nhiên một chữ cũng không thấy nói.
Tuy nhiên, ngày đó lúc trở về giường, tên kia lại hung hăng giày vò cô một trận.Sau cuộc mây mưa, Đồng Nhiên dựa vào thành giường, ôm cô vào trong ngực, vuốt ve tóc cô rồi nhẹ nhàng nói : “Anh đã nói rồi, em muốn chơi gì anh cũng chiều, nhưng mà, có những chuyện…Em ngay cả nghĩ đến thôi cũng không được phép…”
Cảnh Giai Tuệ hiểu ý của người đàn ông này, tựa như hắn nói, nếu như cô muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ đích thân hái xuống cho cô, nhưng…nếu muốn hoàn toàn rời khỏi hắn…
Cô mấp máy miệng, thả lỏng thân thể, lười biếng nằm trên người Đồng Nhiên, ngón tay như ngọc vẽ vòng tròn lên bộ ngực cường tráng của hắn.
Nếu Cảnh Giai Tuệ đã nỗ lực đổi lấy cơ hội hợp tác với Bath, hắn đương nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ.Vốn đã chuẩn bị một phương án khác, nhưng bây giờ coi như phải tạm thời thu về vậy.
Bất quá trong lòng Đồng Nhiên rất rõ ràng, việc Huỳnh Kỳ Kỳ và Thượng Thiết bị knock out cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn, đã như vậy, hắn nhất thời không phải vội, có thể đổi lấy sự ngưỡng mộ của cô, đối với hắn còn quý giá hơn cả việc trông thấy cô cười!
Tập đoàn Bath rất coi trọng lần hợp tác với ba tập đoàn lớn này, vì muốn đạt hiệu quả truyền thông, họ còn cố ý chọn một khách sạn năm sao nổi tiếng ở ngoại thành để làm nơi tổ chức nghi thức ký tên, sau nghi thức còn có thể triệu tập một cuộc họp báo, mời một số đài truyền hình ở châu Âu cùng các ký giả của các tờ báo tài chính và kinh tế đến tham dự.
Khách sạn Sheraton tọa lạc bên bờ hồ, phía trước còn có một cây cầu hình cầu vồng do khách sạn tự xây, nối liền từ hồ nước tới đường cái, phía sau là một khu rừng rậm nguyên thủy.Khách sạn cao 37 tầng, giống như một tảng đá lớn ngăn cách giữa hồ và khu rừng rậm.Hình dáng của khách sạn tựa như những khối hình nửa vòng tròn chồng lên mà thành, nghe nói nhà thiết kế lấy cảm hứng từ hình ảnh giọt sáp nến chảy ra sau khi đốt nến, kết hợp với cảnh sắc tuyệt đẹp của thác nước mùa đông Niagara tạo nên kiến trúc của khách sạn này.
Nghi thức ký tên còn chưa bắt đầu, nhưng trong hành lang đã chật ních những vị thương nhân tới tham dự.Thỉnh thoảng còn có những người bồi bàn mặc tây trang Armani, toàn thân tản ra khí chất quý tộc, tay nâng một cái khay tinh xảo đi mời rượu mọi người.Phần đông ký giả đều tận dụng cơ hội hiếm có này mà đi đến nói chuyện với một vài thương nhân.
Cảnh Giai Tuệ đứng ở một góc khác, cầm trong tay ly rượu, tựa như đang nhàn nhã uống rượu vang, ánh mắt cũng tranh thủ quan sát mọi người.
Cô nhìn thấy Đồng Nhiên cùng với CEO của Bath là Louis và thư ký tài vụ John đứng trong đoàn chủ tịch, mấy người vui vẻ trò chuyện với nhau.
Đột nhiên, có một hình bóng quen thuộc tiến vào tầm mắt cô, đang muốn nhìn kỹ thì thân ảnh kia lại xoay người, đi vòng qua đám đông rồi biến mất.Bóng lưng này không phải là lần đầu tiên Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy, kể từ sau khi cô bị tập kích ở nhà máy bia, người kia thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô.
Không biết Đồng Nhiên phải tốn bao nhiêu tiền để mời vị vệ sĩ này, cậu ta luôn tận lực làm hết chức trách, chưa bao giờ tùy tiện quấy nhiễu cuộc sống của cô…Thật sự rất đáng để ngợi khen.
Nghi thức ký tên được tiến hành lúc mười giờ, mười giờ rưỡi sẽ là buổi họp báo.
Nghi thức ký tên được tổ chức trong đại sảnh phía sau đại lễ đường, phía trước được trải một tấm thảm nhung màu xanh lá cây.Đồng Nhiên và Louis ngồi vào chỗ ký tên, khuôn mặt mỉm cười nhìn chăm chú vào đám ký giả đông đúc cách đó khoảng năm mét, trước mặt bày một phần văn kiện.Cảnh Giai Tuệ, Huỳnh Kỳ Kỳ, Thượng Thiết và phần đông các nhân viên quản lý cấp cao của công ty đều đứng thành hàng cách phía sau Đồng Nhiên hai mét.
Lúc này, ánh đèn flash đã bắt đầu lóe lên không ngừng.
Cảnh Giai Tuệ không thể nhìn rõ phía trước vì quá chói, đành phải cố gắng nhìn ra hướng khác, khuôn mặt vẫn phải cố mỉm cười, trong lòng lại nghĩ cứ thế này chắc mình mù luôn mất, không biết Đồng Nhiên có cảm thấy vậy hay không, vì dù sao chỗ của hắn cũng gần hơn so với cô.
Đúng mười giờ, người chủ trì tuyên bố bắt đầu nghi thức ký tên, đầu tiên giới thiệu rõ về hai bên, sau đó giải thích tầm quan trọng của hội nghị, tiếp đó là mời hai bên ký tên.Đồng Nhiên và Louis cầm lấy bút rồi ký lên văn kiện trước mặt, nghi thức kết thúc.Đám người tản đi, phục vụ lại bắt đầu sắp xếp bàn.
Đồng Nhiên đứng dậy liếc nhanh qua Cảnh Giai Tuệ, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với Louis.Không biết tại sao, trực giác của Đồng Nhiên luôn cảm thấy có điều không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.Quay người lại, hắn ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng núp trong bóng tối, ý bảo hắn trông chừng cẩn thận.
Cảnh Giai Tuệ mỉm cười với hắn, cô ra khỏi phòng, đi đến trước cửa sổ bên ngoài hội trường, ánh mắt bao quát nhìn xuống hồ nước, sắc mặt lạnh nhạt.
Bây giờ là 10 giờ 5 phút, còn 25 phút nữa buổi họp báo sẽ bắt đầu.Hiện tại vẫn chưa thể rời đi được, nếu không có khả năng Đồng Nhiên sẽ phát hiện ra cô mất tích, sau đó bảo nhân viên đi tìm.10 giờ 25 phút là cô có thể hành động được.Khi đó Đồng Nhiên đã ngồi vào ghế trả lời, cho dù có phát hiện ra sự vắng mặt của cô thì hắn cũng không có cách nào để giải quyết.
Lần này…Là cơ hội tốt nhất, nếu không thành công, sau này Đồng Nhiên sẽ trở nên cảnh giác hơn, cô cũng không còn cơ hội nào khác nữa.
10 giờ 25 phút, Đồng Nhiên cùng các nhân viên cấp ột lần nữa được mời vào phòng họp, trong hành lang đám người cũng đang chen chúc để tiến vào.
Cảnh Giai Tuệ lại đi về hướng ngược lại, xuyên qua đám người, đi ra đại sảnh đến thẳng thang máy ở hành lang, bấm thang máy đi lên, lúc này ở đó ngoại trừ cô ra thì không còn một ai khác.
Thang máy mở ra, cô đi vào bấm tầng 30.Trong nháy mắt lúc thang máy sắp đóng lại, một thân ảnh bỗng nhảy phắt vào thang máy, đứng ngay phía sau cô – chính là người đàn ông hay đi theo cô như hình với bóng.
Thang máy dừng lại ở tầng 30, cô đi ra, người phía sau cũng đi theo.Cảm nhận được ánh mắt sau lưng luôn chăm chú để ý mình, cô cố gắng làm ra vẻ thoải mái đi vào phòng 3024, lấy thẻ từ trong túi ra rồi mở cửa đi vào.Vừa vào phòng, cô lập tức chạy nhanh vào cánh cửa gỗ ở gian phòng cuối, đẩy cửa ra rồi xông vào.Phía sau cửa là một căn phòng khác giống y hệt, trên giường có đặt một bộ quần áo của nhân viên vệ sinh của khách sạn, là áo sơ mi trắng và quần màu lam, còn có cả giày nữa, dưới đất là một cái xe đẩy có đặt một đống khăn lông và áo choàng tắm, đằng trước xe có treo một cái máy hút bụi.
Xem ra Huỳnh Kỳ Kỳ rất giữ chữ tín, khách sạn này cũng là một phần sản nghiệp của Hằng Thái, cho dù sau đó Đồng Nhiên có muốn xem màn hình giám sát cũng không được.Bởi vì dù cô có không nói, thì Huỳnh tổng nhất định sẽ tắt hết máy quay ở hành lang đi từ trước, không để cho Eric của cô ta tìm ra một chút dấu vết nào.
Cảnh Giai Tuệ thay bộ đồng phục nhân viên vệ sinh vào, đem quần áo và balo của mình ném vào trong xe đẩy rồi trùm áo choàng tắm lên, đưa tay vò rối đầu tóc một chút, cúi đầu ngắm nghía lại một lần cuối, cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, mở cửa ra rồi đẩy xe ra khỏi phòng.
Khẽ liếc mắt nhìn một chút, thân ảnh kia đứng cách cô khoảng mười mét, tựa hồ đang chăm chú quan sát cô.Cô ngừng thở, quay lưng về phía thân ảnh kia, đẩy xe về phía hành lang, vừa đi vừa động viên bản thân : “Đừng hoảng, cứ từ từ, mày có thể làm được mà.”
Thân ảnh kia là một người đàn ông to cao, chừng ba mươi tuổi, con mắt nheo lại thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng.Hắn có chút nghi ngờ nhìn người lao công kia, trông thấy cô ta đi ra từ phòng 3025, lại nhìn sang phòng 3024 đang đóng chặt cửa, suy nghĩ một chút, hắn lắc đầu, không có hành động nào khác.
Cảnh Giai Tuệ đi vào thang máy phía bên kia hành lang.Cửa vừa đóng lại, Cảnh Giai Tuệ liền cúi rạp xuống xe, miệng thở to, bình tĩnh một chút, cô lấy trong túi xách ra một cái thẻ từ, đi xuống tầng 10 mở phòng 1001.Sau đó cô khẩn trương thay một bộ quần áo thể thao và đội mũ trùm đầu, đeo túi du lịch sau lưng.Cảnh Giai Tuệ ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng một, ra khỏi khách sạn, một chiếc taxi đã sớm đợi bên ngoài.Cảnh Giai Tuệ lên taxi, đi đến thành phố cách đó 20 cây số.
Mười phút sau, Cảnh Giai Tuệ xuống xe ở trung tâm thành phố, đi qua hai con đường rồi lên một chiếc xe khách du lịch, trên xe toàn là khách Trung Quốc, một người đàn ông hướng dẫn viên khoảng chừng 40 tuổi hô to : “Sao lại chậm năm phút vậy, tất cả mọi người đều đang đợi cô đó.Chúng ta còn phải đi đến thành phố tiếp theo nữa.”
Cảnh Giai Tuệ ngượng ngùng đi lên xe.
Lúc một người đàn ông bối rối chạy vọt vào hội trường, nói nhỏ với Đồng Nhiên điều gì đó, một lát sau, mọi người thấy sắc mặt của giám đốc tập đoàn Triệu Dương đột nhiên thay đổi, ly rượu trong tay bị hắn bóp vỡ vụn, phát ra âm thanh răng rắc.
Mọi người kinh sợ, rối rít đoán xem đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng Đồng Nhiên chỉ mỉm cười nói : “Thật ngại quá, xin lỗi vì không thể tiếp tục.” rồi cùng mấy người trợ lý vội vã rời khỏi hội trường.
“Cậu chắc chắn là cô ấy đã lén lút rời đi? Lái xe và vệ sĩ bên ngoài có nhìn thấy không?”
Người đàn ông kia đầu đầy mồ hôi nói : “Không…Không nhìn thấy, bên tôi đã tìm khắp cả trong lẫn ngoài rồi, hay là anh thử gọi điện xem sao.”
Đồng Nhiên lấy di động ra gọi, đầu bên kia chỉ vang lên tiếng báo tắt máy.
Trong hành lang yên tĩnh, âm thanh chói tai trong điện thoại làm cho người ta cảm thấy đau đớn, Đồng Nhiên không nhìn người vệ sĩ kia nữa mà từ từ bước vào phòng 3024.
Không cần giải thích gì thêm, trên ghế salon là bộ lễ phục mà Cảnh Giai Tuệ mới mặc trên người cách đây không lâu, hiện tại đã bị chủ nhân của nó không chút tiếc nuối mà vứt đi rồi.
Đồng Nhiên mặt nổi đầy gân xanh, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói : “Phái người đi đến nhà của cha mẹ Cảnh Giai Tuệ…”
Huỳnh Kỳ Kỳ ngồi trên ghế, giương cằm lên nói với Cảnh Giai Tuệ : “Cảnh tiểu thư, chiêu này của cô quả thật rất inh!”
Cảnh Giai Tuệ ngồi trên sô pha đối diện, mỉm cười nói : “Huỳnh tổng, thật ra tôi còn một vụ mua bán nữa muốn làm với cô…”
Một nhà vui một nhà buồn, hiện tại Đồng gia cũng đang rơi vào hoàn cảnh mây mù che phủ, bởi vì vốn ý định của Đồng Tự là muốn áp chế Đồng Nhiên, cho nên cố ý tổ chức hôn lễ của con trai trùng ngày với hôn lễ của Đồng Nhiên.Hành động này rõ ràng là đang muốn tỏ ý chống đối, nhưng quả thật hôn lễ này đang gặp phải một số vấn đề.
Sau khi biết tin tức về buổi hôn lễ của Đồng gia, Cảnh Giai Tuệ nhận được một cuộc điện thoại từ Đồng Hiểu Lượng, nghe giọng cũng đoán được là hắn đã uống không ít, ngữ điệu có chút nghẹn ngào.
Trong những câu nói hỗn loạn của hắn, Cảnh Giai Tuệ biết, Đồng Hiểu Lượng rất không cam lòng, hắn không có một chút tình cảm nào với Bạch Văn Văn dù cô ấy đã có con với hắn, hắn không hề trông mong đến buổi hôn lễ này.
Cảnh Giai Tuệ còn nghe được phòng tân hôn mà lúc trước chính cô đã tỉ mỉ trang trí nay cũng có tác dụng, vì nó đã trở thành phòng tân hôn của Đồng Hiểu Lượng và Bạch Văn Văn, chỉ là đãi ngộ của Bạch Văn Văn khá hơn cô một chút, vì muốn cạnh tranh với Đồng Nhiên, cho nên hôn lễ sẽ không tổ chức ở nhà khách của công ty, mà sẽ tổ chức trong một khách sạn sang trọng.
Đáng tiếc, cho dù Triệu Lệ Phương có chịu bỏ tiền ra đầu tư thì cũng không thấy có hiệu quả gì.
Phải biết rằng, hôn lễ của Đồng Nhiên sẽ diễn ra ở nước ngoài, cho nên khách sẽ không thể đi qua lại hai nơi trong cùng một ngày được.Sau khi cân nhắc giữa hai hôn lễ, đương nhiên họ sẽ không dám đắc tội với ông chủ của tập đoàn Triệu Dương đang phát triển không ngừng.
Tuy thiệp mời đã được phát hết, nhưng Đồng Tự lại liên tiếp nhận được những cuộc điện thoại từ chối, chỉ có thể chúc mừng trong điện thoại, có thể đoán trước được, khách đến tham dự hôn lễ của Đồng Hiểu Lượng sẽ ít đến mức nào.
Cảnh Giai Tuệ hiểu, bây giờ mọi lời an ủi sẽ đều vô ích đối với Đồng Hiểu Lượng, cho nên cô chỉ nhẹ nhàng nói : “Anh sắp làm bố rồi, phải học cách kiên cường lên…Nếu không, hôn lễ của anh sẽ trở thành trò cười trong mắt người ta đó…”
Cảnh Giai Tuệ vốn tưởng rằng Đồng Nhiên sẽ hỏi cô lý do khiến Thượng Thiết đột nhiên “trở mặt”, nhưng Đồng Nhiên một chữ cũng không thấy nói.
Tuy nhiên, ngày đó lúc trở về giường, tên kia lại hung hăng giày vò cô một trận.Sau cuộc mây mưa, Đồng Nhiên dựa vào thành giường, ôm cô vào trong ngực, vuốt ve tóc cô rồi nhẹ nhàng nói : “Anh đã nói rồi, em muốn chơi gì anh cũng chiều, nhưng mà, có những chuyện…Em ngay cả nghĩ đến thôi cũng không được phép…”
Cảnh Giai Tuệ hiểu ý của người đàn ông này, tựa như hắn nói, nếu như cô muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ đích thân hái xuống cho cô, nhưng…nếu muốn hoàn toàn rời khỏi hắn…
Cô mấp máy miệng, thả lỏng thân thể, lười biếng nằm trên người Đồng Nhiên, ngón tay như ngọc vẽ vòng tròn lên bộ ngực cường tráng của hắn.
Nếu Cảnh Giai Tuệ đã nỗ lực đổi lấy cơ hội hợp tác với Bath, hắn đương nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ.Vốn đã chuẩn bị một phương án khác, nhưng bây giờ coi như phải tạm thời thu về vậy.
Bất quá trong lòng Đồng Nhiên rất rõ ràng, việc Huỳnh Kỳ Kỳ và Thượng Thiết bị knock out cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn, đã như vậy, hắn nhất thời không phải vội, có thể đổi lấy sự ngưỡng mộ của cô, đối với hắn còn quý giá hơn cả việc trông thấy cô cười!
Tập đoàn Bath rất coi trọng lần hợp tác với ba tập đoàn lớn này, vì muốn đạt hiệu quả truyền thông, họ còn cố ý chọn một khách sạn năm sao nổi tiếng ở ngoại thành để làm nơi tổ chức nghi thức ký tên, sau nghi thức còn có thể triệu tập một cuộc họp báo, mời một số đài truyền hình ở châu Âu cùng các ký giả của các tờ báo tài chính và kinh tế đến tham dự.
Khách sạn Sheraton tọa lạc bên bờ hồ, phía trước còn có một cây cầu hình cầu vồng do khách sạn tự xây, nối liền từ hồ nước tới đường cái, phía sau là một khu rừng rậm nguyên thủy.Khách sạn cao 37 tầng, giống như một tảng đá lớn ngăn cách giữa hồ và khu rừng rậm.Hình dáng của khách sạn tựa như những khối hình nửa vòng tròn chồng lên mà thành, nghe nói nhà thiết kế lấy cảm hứng từ hình ảnh giọt sáp nến chảy ra sau khi đốt nến, kết hợp với cảnh sắc tuyệt đẹp của thác nước mùa đông Niagara tạo nên kiến trúc của khách sạn này.
Nghi thức ký tên còn chưa bắt đầu, nhưng trong hành lang đã chật ních những vị thương nhân tới tham dự.Thỉnh thoảng còn có những người bồi bàn mặc tây trang Armani, toàn thân tản ra khí chất quý tộc, tay nâng một cái khay tinh xảo đi mời rượu mọi người.Phần đông ký giả đều tận dụng cơ hội hiếm có này mà đi đến nói chuyện với một vài thương nhân.
Cảnh Giai Tuệ đứng ở một góc khác, cầm trong tay ly rượu, tựa như đang nhàn nhã uống rượu vang, ánh mắt cũng tranh thủ quan sát mọi người.
Cô nhìn thấy Đồng Nhiên cùng với CEO của Bath là Louis và thư ký tài vụ John đứng trong đoàn chủ tịch, mấy người vui vẻ trò chuyện với nhau.
Đột nhiên, có một hình bóng quen thuộc tiến vào tầm mắt cô, đang muốn nhìn kỹ thì thân ảnh kia lại xoay người, đi vòng qua đám đông rồi biến mất.Bóng lưng này không phải là lần đầu tiên Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy, kể từ sau khi cô bị tập kích ở nhà máy bia, người kia thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô.
Không biết Đồng Nhiên phải tốn bao nhiêu tiền để mời vị vệ sĩ này, cậu ta luôn tận lực làm hết chức trách, chưa bao giờ tùy tiện quấy nhiễu cuộc sống của cô…Thật sự rất đáng để ngợi khen.
Nghi thức ký tên được tiến hành lúc mười giờ, mười giờ rưỡi sẽ là buổi họp báo.
Nghi thức ký tên được tổ chức trong đại sảnh phía sau đại lễ đường, phía trước được trải một tấm thảm nhung màu xanh lá cây.Đồng Nhiên và Louis ngồi vào chỗ ký tên, khuôn mặt mỉm cười nhìn chăm chú vào đám ký giả đông đúc cách đó khoảng năm mét, trước mặt bày một phần văn kiện.Cảnh Giai Tuệ, Huỳnh Kỳ Kỳ, Thượng Thiết và phần đông các nhân viên quản lý cấp cao của công ty đều đứng thành hàng cách phía sau Đồng Nhiên hai mét.
Lúc này, ánh đèn flash đã bắt đầu lóe lên không ngừng.
Cảnh Giai Tuệ không thể nhìn rõ phía trước vì quá chói, đành phải cố gắng nhìn ra hướng khác, khuôn mặt vẫn phải cố mỉm cười, trong lòng lại nghĩ cứ thế này chắc mình mù luôn mất, không biết Đồng Nhiên có cảm thấy vậy hay không, vì dù sao chỗ của hắn cũng gần hơn so với cô.
Đúng mười giờ, người chủ trì tuyên bố bắt đầu nghi thức ký tên, đầu tiên giới thiệu rõ về hai bên, sau đó giải thích tầm quan trọng của hội nghị, tiếp đó là mời hai bên ký tên.Đồng Nhiên và Louis cầm lấy bút rồi ký lên văn kiện trước mặt, nghi thức kết thúc.Đám người tản đi, phục vụ lại bắt đầu sắp xếp bàn.
Đồng Nhiên đứng dậy liếc nhanh qua Cảnh Giai Tuệ, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với Louis.Không biết tại sao, trực giác của Đồng Nhiên luôn cảm thấy có điều không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.Quay người lại, hắn ra hiệu cho vệ sĩ đang đứng núp trong bóng tối, ý bảo hắn trông chừng cẩn thận.
Cảnh Giai Tuệ mỉm cười với hắn, cô ra khỏi phòng, đi đến trước cửa sổ bên ngoài hội trường, ánh mắt bao quát nhìn xuống hồ nước, sắc mặt lạnh nhạt.
Bây giờ là 10 giờ 5 phút, còn 25 phút nữa buổi họp báo sẽ bắt đầu.Hiện tại vẫn chưa thể rời đi được, nếu không có khả năng Đồng Nhiên sẽ phát hiện ra cô mất tích, sau đó bảo nhân viên đi tìm.10 giờ 25 phút là cô có thể hành động được.Khi đó Đồng Nhiên đã ngồi vào ghế trả lời, cho dù có phát hiện ra sự vắng mặt của cô thì hắn cũng không có cách nào để giải quyết.
Lần này…Là cơ hội tốt nhất, nếu không thành công, sau này Đồng Nhiên sẽ trở nên cảnh giác hơn, cô cũng không còn cơ hội nào khác nữa.
10 giờ 25 phút, Đồng Nhiên cùng các nhân viên cấp ột lần nữa được mời vào phòng họp, trong hành lang đám người cũng đang chen chúc để tiến vào.
Cảnh Giai Tuệ lại đi về hướng ngược lại, xuyên qua đám người, đi ra đại sảnh đến thẳng thang máy ở hành lang, bấm thang máy đi lên, lúc này ở đó ngoại trừ cô ra thì không còn một ai khác.
Thang máy mở ra, cô đi vào bấm tầng 30.Trong nháy mắt lúc thang máy sắp đóng lại, một thân ảnh bỗng nhảy phắt vào thang máy, đứng ngay phía sau cô – chính là người đàn ông hay đi theo cô như hình với bóng.
Thang máy dừng lại ở tầng 30, cô đi ra, người phía sau cũng đi theo.Cảm nhận được ánh mắt sau lưng luôn chăm chú để ý mình, cô cố gắng làm ra vẻ thoải mái đi vào phòng 3024, lấy thẻ từ trong túi ra rồi mở cửa đi vào.Vừa vào phòng, cô lập tức chạy nhanh vào cánh cửa gỗ ở gian phòng cuối, đẩy cửa ra rồi xông vào.Phía sau cửa là một căn phòng khác giống y hệt, trên giường có đặt một bộ quần áo của nhân viên vệ sinh của khách sạn, là áo sơ mi trắng và quần màu lam, còn có cả giày nữa, dưới đất là một cái xe đẩy có đặt một đống khăn lông và áo choàng tắm, đằng trước xe có treo một cái máy hút bụi.
Xem ra Huỳnh Kỳ Kỳ rất giữ chữ tín, khách sạn này cũng là một phần sản nghiệp của Hằng Thái, cho dù sau đó Đồng Nhiên có muốn xem màn hình giám sát cũng không được.Bởi vì dù cô có không nói, thì Huỳnh tổng nhất định sẽ tắt hết máy quay ở hành lang đi từ trước, không để cho Eric của cô ta tìm ra một chút dấu vết nào.
Cảnh Giai Tuệ thay bộ đồng phục nhân viên vệ sinh vào, đem quần áo và balo của mình ném vào trong xe đẩy rồi trùm áo choàng tắm lên, đưa tay vò rối đầu tóc một chút, cúi đầu ngắm nghía lại một lần cuối, cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, mở cửa ra rồi đẩy xe ra khỏi phòng.
Khẽ liếc mắt nhìn một chút, thân ảnh kia đứng cách cô khoảng mười mét, tựa hồ đang chăm chú quan sát cô.Cô ngừng thở, quay lưng về phía thân ảnh kia, đẩy xe về phía hành lang, vừa đi vừa động viên bản thân : “Đừng hoảng, cứ từ từ, mày có thể làm được mà.”
Thân ảnh kia là một người đàn ông to cao, chừng ba mươi tuổi, con mắt nheo lại thỉnh thoảng lóe lên một tia sáng.Hắn có chút nghi ngờ nhìn người lao công kia, trông thấy cô ta đi ra từ phòng 3025, lại nhìn sang phòng 3024 đang đóng chặt cửa, suy nghĩ một chút, hắn lắc đầu, không có hành động nào khác.
Cảnh Giai Tuệ đi vào thang máy phía bên kia hành lang.Cửa vừa đóng lại, Cảnh Giai Tuệ liền cúi rạp xuống xe, miệng thở to, bình tĩnh một chút, cô lấy trong túi xách ra một cái thẻ từ, đi xuống tầng 10 mở phòng 1001.Sau đó cô khẩn trương thay một bộ quần áo thể thao và đội mũ trùm đầu, đeo túi du lịch sau lưng.Cảnh Giai Tuệ ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng một, ra khỏi khách sạn, một chiếc taxi đã sớm đợi bên ngoài.Cảnh Giai Tuệ lên taxi, đi đến thành phố cách đó 20 cây số.
Mười phút sau, Cảnh Giai Tuệ xuống xe ở trung tâm thành phố, đi qua hai con đường rồi lên một chiếc xe khách du lịch, trên xe toàn là khách Trung Quốc, một người đàn ông hướng dẫn viên khoảng chừng 40 tuổi hô to : “Sao lại chậm năm phút vậy, tất cả mọi người đều đang đợi cô đó.Chúng ta còn phải đi đến thành phố tiếp theo nữa.”
Cảnh Giai Tuệ ngượng ngùng đi lên xe.
Lúc một người đàn ông bối rối chạy vọt vào hội trường, nói nhỏ với Đồng Nhiên điều gì đó, một lát sau, mọi người thấy sắc mặt của giám đốc tập đoàn Triệu Dương đột nhiên thay đổi, ly rượu trong tay bị hắn bóp vỡ vụn, phát ra âm thanh răng rắc.
Mọi người kinh sợ, rối rít đoán xem đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng Đồng Nhiên chỉ mỉm cười nói : “Thật ngại quá, xin lỗi vì không thể tiếp tục.” rồi cùng mấy người trợ lý vội vã rời khỏi hội trường.
“Cậu chắc chắn là cô ấy đã lén lút rời đi? Lái xe và vệ sĩ bên ngoài có nhìn thấy không?”
Người đàn ông kia đầu đầy mồ hôi nói : “Không…Không nhìn thấy, bên tôi đã tìm khắp cả trong lẫn ngoài rồi, hay là anh thử gọi điện xem sao.”
Đồng Nhiên lấy di động ra gọi, đầu bên kia chỉ vang lên tiếng báo tắt máy.
Trong hành lang yên tĩnh, âm thanh chói tai trong điện thoại làm cho người ta cảm thấy đau đớn, Đồng Nhiên không nhìn người vệ sĩ kia nữa mà từ từ bước vào phòng 3024.
Không cần giải thích gì thêm, trên ghế salon là bộ lễ phục mà Cảnh Giai Tuệ mới mặc trên người cách đây không lâu, hiện tại đã bị chủ nhân của nó không chút tiếc nuối mà vứt đi rồi.
Đồng Nhiên mặt nổi đầy gân xanh, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói : “Phái người đi đến nhà của cha mẹ Cảnh Giai Tuệ…”
Bình luận facebook