Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Bởi vì một câu nói của Sở Trác, chuyện Sở Hủ xử phạt bọn họ cứ như vậy liền được định đoạt.
L
iễu Tuệ Tuệ thấy mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn, nhất thời nghẹn đến khó thở, nàng ta nhịn không được, chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã buột miệng nói ra: ” Sở tướng quân, sao ngươi có thể đối xử với chúng ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là thân biểu tỷ của ngươi, bọn chúng có như thế nào thì cũng là ngoại chất tử của ngươi a! “
Sở Trác nghe Liễu Tuệ Tuệ nói, đáy mắt hàm chứa một tia lạnh buốt, nói: ” Hai người bọn hắn trở thành cái dạng này đều do các ngươi nuông chiều mà thành. Ta chính là coi bọn hắn là chất tử của mình, nên mới nhất định nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ lại bọn hắn. Bởi vì nếu để bọn hắn tiếp tục ở lại bên cạnh các ngươi, sau này bọn hắn trưởng thành nhất định sẽ trở thành phế vật! Nếu người làm phụ mẫu như các ngươi không nguyện ý chịu trách nhiệm với bọn hắn, ta liền cho người hảo hảo mà dạy bảo hai đứa chúng nó một phen, nhân lúc bọn chúng vẫn còn là tiểu hài tử, nói không chừng còn có thể uốn nắn lại phần nào. “
Sở Trác nói lời này hoàn toàn không phải nói đùa, nếu hai đứa bé kia còn tiếp tục đi theo đám người Liễu Tuệ Tuệ, coi như có thể an ổn mà trưởng thành, nhưng sau này chắc chắn sẽ biến chất, trở thành ung nhọt của quốc gia! Chẳng bằng thừa dịp bọn hắn vẫn còn nhỏ tuổi, mau chóng đem đứa nhỏ cùng phụ mẫu chúng tách ra, nói không chừng nghiêm túc dạy bảo thật tốt mấy năm, còn có thể khiến bọn chúng sửa đổi tính tình, trở thành một hài tử hiểu chuyện!
Cuối cùng hai đứa nhỏ vẫn bị đưa đi, thu dưỡng bọn chúng là đôi phu thê còn khá trẻ tuổi, đôi phu thê này là thuộc hạ của Sở Hủ. Nam nhân này trước kia cũng là thành viên của Huyền Vũ quân, về sau bởi vì bị thương nên mới xuất ngũ, mỗi ngày hỗ trợ Sở Minh Yến quản lý các trang viên dưới danh nghĩa của nàng.
Nữ nhân thì chính là quân y, về sau bởi vì bị thương tổn hại căn cơ nên không còn cơ hội làm mẫu thân. Nàng ấy vốn định cả đời cô độc như thế, cũng không muốn thành gia lập thất vì sợ gây họa cho nam nhân nhà khác. Kết quả, nàng không nghĩ đến vẫn còn có một nam nhân không ngại chuyện không có con nối dòng, vẫn nguyện ý nhất sinh nhất thế nhất song nhân, cùng nàng răng long đầu bạc.
* Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân: nguyên văn cv là 1 đời 1 người, nhưng bổn cung ngựa ngựa dị đó)) Câu này nghĩa là: 1 đời, 1 kiếp, 1 đôi người.
Tiểu phu thê hai người mặc dù không thể có hài tử của riêng mình, nhưng bọn họ cũng đã thu nhận một nghĩa tử. Nay Sở Hủ lại cho người đưa hai đứa nhóc kia đến, bọn họ liền mạc danh kỳ diệu có ba đứa con. Thời điểm hai đứa nhỏ được đưa tới, Phó Linh đã nói sơ cho bọn họ rõ tình huống của chúng, đồng thời dặn dò bọn họ không cần bận tâm thân phận của chúng.
* Mạc danh kì diệu: không hiểu ra sao cả.
Sở Hủ đem đứa nhỏ tới, chính là hi vọng có người quản giáo bọn chúng thật tốt, đem một đống tật xấu trước đó toàn bộ sửa lại hết. Đương nhiên, nếu bọn hắn dạy mãi không sửa, vậy chờ bọn hắn lớn lên một chút sẽ đưa đến quân doanh rèn luyện, tránh bọn hắn tiếp tục lưu lại kinh thành gây họa cho người khác.
Lúc hai đứa nhỏ bị đưa đi, còn thập phần lo lắng mình sẽ bị tiểu phu thê kia ngược đãi. Về sau, hai huynh đệ liền phát hiện, chỉ cần bọn hắn không hung hăng càn quấy, không tùy tiện đánh chửi người khác, đôi tiểu phu thê kia đối với bọn hắn kỳ thật cũng khá tốt.
Nhưng nếu bọn hắn không hiểu chuyện, không nghe lời, đôi phu thê kia cũng không đánh chửi bọn hắn, sẽ cùng bọn hắn nói đạo lí, sau đó cấm thực bọn hắn! Chờ đến khi hai huynh đệ đói đến mức khóc lóc hô hào, hai người kia sẽ xuất hiện, hỏi bọn hắn đã biết bản thân làm sai chưa? Chỉ cần bọn hắn ngoan ngoãn nhận sai, đồng thời nêu rõ bản thân đã sai ở chỗ nào? Thì sẽ được ăn cơm, kỳ thật cuộc sống của huynh đệ bọn hắn trôi qua cũng không tệ lắm.
* Cấm thực: bỏ đói đó, ngựa ngựa nên để cấm thực)))
Về phần đám người Liễu Hàn thị cùng Liễu Tuệ Tuệ đều đã bị Sở Hủ trục xuất khỏi kinh đô, mặc dù trêи đường đi bọn họ đã khóc nháo làm ầm ĩ rất lâu, nhưng bất kể bọn họ làm gì cũng đều vô tác dụng.
Sau khi hai mẫu nữ họ về đến nhà, người trong nhà biết được bọn họ không chỉ không thể tạo được quan hệ tốt với Sở gia mà còn khiến cháu đích tôn của bọn họ bị cưỡng ép đưa đi. Trượng phu Liễu Tuệ Tuệ cùng bà bà nàng ta lập tức giận dữ, hai người kẻ xướng người họa đem Liễu Tuệ Tuệ cùng mẫu thân nàng ta hung hăng trừng trị một trận.
Bọn hắn oán hận Sở gia ỷ thế hϊế͙p͙ người, nhưng cũng không có biện pháp đến Sở gia nói lí lẽ. Sau đó bọn hắn đã lén đi thăm hai đứa nhỏ một chút, thấy bọn chúng mặc dù gầy hơn trước nhưng tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Bởi vì bọn hắn thường xuyên tập võ cùng dưỡng phụ, cho nên tính tình yếu đuối trước kia cũng thu liễm không ít, hơn nữa, xương cốt có vẻ cũng khang kiện hơn nhiều.
* Dưỡng phụ: cha nuôi
Toàn gia nhà trượng phu Liễu Tuệ Tuệ thấy Sở gia cũng không quá khắt khe với hai đứa nhỏ, bọn họ lén đi thăm cũng không bị ngăn cản, những bất mãn trước đó theo thời gian cũng biến mất không ít. Bà bà Liễu Tuệ Tuệ cũng là người tinh ý, bà mặc dù đau lòng cháu mình, nhưng cũng nhìn ra hai tôn tử của mình gần đây thay đổi rất nhiều, trong lòng bà hiểu rõ Sở gia đây là đang giúp đỡ nhà bọn họ.
Bà so với Liễu Hàn thị và Liễu Tuệ Tuệ thì thông minh hơn nhiều, nay hai đứa nhỏ được người Sở gia dạy bảo rất tốt, tiền đồ của bọn chúng sau này, nhất định sẽ rất sáng lạn. Nhưng Liễu Tuệ Tuệ lại là nữ nhân vừa ngu ngốc lại thiển cận, nàng ta chỉ nhìn thấy hài tử nàng ta vừa gầy vừa đen, oán hận trong lòng nàng ta đối với Sở gia cũng ngày càng sâu đậm.
Như thế lại qua mấy tháng, mắt thấy đã sắp hết năm. Ở kinh thành so với địa phương trước kia Trần Y Y lưu lại thì lạnh hơn rất nhiều, liên tiếp mấy ngày nay trời đã đổ vài trận tuyết lớn, Trần Y Y cùng Đoàn béo cũng liền làm ổ trong nhà, không ra ngoài.
Khoảng thời gian này Sở Trác bề bộn nhiều việc, nghe nói lúc trước Sở Hủ vô tình tìm được một bản thiên thư, hai huynh đệ bọn họ còn đang bận rộn phá giải huyền cơ trong đó. Trần Y Y nhớ rõ trong cốt truyện cũng có đề cập đến tình tiết này, liền dựa vào kí ức mà đưa ra cho Sở Trác một chút gợi ý. Đối với việc Trần Y Y nắm được huyền cơ của thiên thư, biểu hiện của Sở Trác là mười phần bình tĩnh cùng đương nhiên.
Trước kia lúc Trần Y Y cùng hắn tán gẫu, nàng đã để lộ một ít tin tức liên quan đến thân phận thật sự của nàng. Sở Trác rất ít chủ động hỏi nàng về vấn đề này, chỉ cần Trần Y Y nguyện ý, thì sẽ tự nhiên nói cho hắn nghe. Còn nếu nàng không muốn hắn biết, hắn cũng sẽ không đi tìm hiểu làm gì.
Sở Trác bởi vì có sự chỉ điểm của Trần Y Y, đã dễ dàng giải mã thiên thư và tìm ra một cái địa chỉ. Hắn sai Vân Mộc Hà cùng Phó Linh ra ngoài một chuyến, sau đó quả nhiên đã tìm được một miếng bản đồ kho báu.
Miếng bản đồ kho báu này đã rất lâu đời, Sở Hủ cũng là từ trong miệng của sư phụ hắn mà biết được một chút tin tức. Mấy năm trước, một đám người vì truy tìm tấm bản đồ này mà đã gây nên một hồi gió tanh mưa máu trêи giang hồ. Lại không ngờ rằng, thứ này quanh đi quẩn lại thế nhưng cuối cùng lại lọt vào tay một tên vãn bối như Sở Hủ.
Nói đến việc tìm thấy quyển thiên thư kia, Sở Hủ nhất định phải cảm tạ Tề gia cô nương Tề Duyệt Nhan. Bởi vì quyển thiên thư này chính là lễ vật nàng ấy mới tặng Sở Minh Yến cách đây không lâu. Thời gian này Sở Minh Yến vì xử lí chuyện của nữ học đường, nên qua lại cùng Tề Duyệt Nhan và mấy tiểu thư thế gia khá nhiều. Tề Duyệt Nhan rất bội phục sự quyết đoán của Sở Minh Yến, gần đây đã biến thành cái đuôi nhỏ của Sở Minh Yến, suốt ngày vây quanh nàng ấy không chịu rời đi.
Tề Duyệt Nhan biết Sở Minh Yến yêu thích một ít sách lí thú, trong lúc vô tình vào thư phòng của Tam ca nàng, đã tìm thấy một quyển sách cũ rích, ngay cả tựa đề cũng thực mơ hồ. Tề Duyệt Nhan đọc không hiểu, liền giấu diếm Tam ca nàng đưa thiên thư cho Sở Minh Yến, kết quả nàng không nghĩ tới sẽ đúng lúc đụng mặt Sở Hủ.
Tề Duyệt Nhan đối với nhϊế͙p͙ chính vương Sở Hủ chính là mạc danh kì diệu cảm thấy sợ hãi, cho nên luôn tìm cách trốn tránh hắn. Nhưng bởi vì một quyển thiên thư, nên Sở Hủ đối với huynh muội nhà nàng lại nảy sinh hứng thú, sau đó, thiên thư liền danh chính ngôn thuận thuộc về Sở Hủ.
Tề tam thiếu ngay từ đầu hết sức bất mãn việc muội muội trộm sách của hắn cho người ngoài, đợi đến khi hắn biết được bí mật đằng sau quyển sách kia, liền bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch. Bởi vì quyển sách kia đại biểu cho tài phú vô tận, lọt vào tay một kẻ tầm thường liền có thể xem như kẻ đó tham tài, nhưng nếu ở trong tay một công tử thế gia như hắn liền trở thanh củ khoai lang nóng bỏng. Tề tam thiếu cảm thấy muội muội chính là phúc tinh của hắn, nếu không phải muội muội mơ mơ hồ hồ đem củ khoai lang nóng này cho người khác, đợi đến lúc người có tâm điều tra ra, cả Tề gia bọn hắn nhất định bị bắt chôn cùng!
Nay Sở Hủ xác thật đang rất cần bạc, còn cần một khoảng rất lớn, mà cô nương ngốc Tề Duyệt Nhan kia lại đem bạc dâng đến trước mặt Sở Hủ. Hành động này của nàng mặc kệ là cố ý hay vô tình, đều có thể lấy được lòng nhϊế͙p͙ chính vương gia nha. Cũng chính vì hành động hôm nay của Tề Duyệt Nhan, về sau sẽ cứu được thân ca ca của nàng một mạng.
Dựa theo kịch bản lúc đầu, sau khi Sở Minh Yến chết, Tề Duyệt Nhan cùng Sở Hủ cũng không biết nhau sớm như vậy. Tề tam thiếu cũng sẽ vì một quyển thiên thư này mà chết thảm, nhưng thế giới này bởi vì có Trần Y Y xuyên đến, Trần Y Y đã cứu được một nhà Sở gia, lập tức đã làm đảo lộn toàn bộ kịch tình, cũng thay đổi số mệnh của không ít người.
Ngày hôm nay tuyết lớn rốt cuộc đã ngừng, Tề Duyệt Nhan đã sớm thu thập thỏa đáng, muốn cùng mấy người khuê mật của nàng ra ngoài thưởng mai. Thứ muội của Tề Duyệt Nhan – Tề Duyệt Hương nhất định đòi đi cùng, Tề Duyệt Nhan không muốn mang nàng ta theo, nhưng nhìn đôi mắt hồng rực cùng bộ dáng đáng thương của nàng ta, Tề Duyệt Nhan không còn cách nào đành đáp ứng.
Đợi đến khi hai tỷ muội Tề Duyệt Nhan đến, bên ngoài Mai Lâm đã tới không ít người. Mai lâm này nằm ở phía nam kinh thành, hằng năm đến mua đông, liền có rất nhiều người đến đây thưởng hoa. Các nàng đều là cô nương chưa xuất giá, ngày thường rất ít khi có thể thoải mái dạo chơi như này, nên mỗi khi đến hội thưởng hoa đều phá lệ kϊƈɦ động.
*Mai lâm: rừng hoa mai
Trần Y Y hôm nay cũng đến, chỉ là nàng cũng không có nhã hứng đến ngắm hoa, nàng ra ngoài là vì muốn mang Đoàn béo đi hít thở không khí một chút. Lúc này Trần Y Y đang đứng trong một cái đình nhỏ, trêи người khoát một kiện áo choàng đỏ, ánh mắt dõi theo thân ảnh Thu Quỳ và cô nương câm đang ôm Đoàn béo hái hoa mai. Bản thân Đoàn béo đã là một tiểu hài tử béo mập mũm mỉm, nay lại mặc một thân y phục vừa dày vừa nặng, từ xa nhìn lại trông như một quả cầu tuyết đang di động.
Tề Duyệt Nhan vừa đến Mai Lâm đã gặp Sở Minh Yến, sau đó liền cùng Sở Minh Yến đi bái kiến Trần Y Y. Tề Duyệt Hương vẫn nhu thuận đứng ở sau lưng nàng. Ngay từ đầu Trần Y Y cũng không chú ý đến sự tồn tại của nàng ta, về sau mới cảm giác được Tề Duyệt Hương lúc này đang len lén đánh giá nàng, Trần Y Y dùng ánh mắt sâu kính nhìn nàng ta:” Vị này là? “
Tề Duyệt Nhan nghe vậy, quay đầu liếc nhìn muội muội đang đứng sau lưng mình một cái, sau đó lôi kéo Tề Duyệt Hương đến đối diện Trần Y Y:” Phu nhân, vị này là muội muội ta, nàng tên là Tề Duyệt Hương.”
Tề Duyệt Hương vội vàng hành lễ với Trần Y Y, hai tỷ muội vừa xinh đẹp lại có thần thái, trong đôi mắt lại đong đầy ý cười. Trần Y Y thấy nàng ta bày ra một bộ mặt nhu thuận ngây thơ, lập tức trong lòng liền không nhịn được một trận buồn nôn. Bởi vì lúc trước nàng đọc tiểu thuyết, đã bị tiểu nha đầu Tề Duyệt Hương này làm cho buồn nôn.
Theo đạo lí mà nói, Tề Duyệt Nhan và Tề Duyệt Hương cũng không có thâm cừu đại hận gì, Tề Duyệt Nhan mặc dù không thích vị muội muội này, nhưng bình thường đối xử với nàng ta không tệ. Mâu thuẫn duy nhất giữa hai người này là, cùng coi trọng một người nam nhân mà bọn họ mới chỉ gặp qua một lần.
Trần Y Y thật sự không thể lý giải suy nghĩ của Tề Duyệt Hương, chỉ vì một tên súc sinh chỉ mới gặp qua một lần, mà sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối phó với tỷ tỷ của mình? Trêи đời này có rất nhiều thứ hiếm có, nhưng xưa nay thứ không thiếu nhất chính là nam nhân, vậy mà nàng ta lại vì một nam nhân mà tự biến mình thành ma quỷ sao?
Có lẽ là cảm nhận được hàn băng trong mắt Trần Y Y, Tề Duyệt Hương không nhịn được mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng ta theo bản năng trốn sau lưng Tề Duyệt Nhan. Trần Y Y thấy bộ dạng này của nàng ta chỉ cười nhạt một chút, sau đó liền bảo các nàng đi chơi đi.
Đợi sau khi hai tỷ muội đi xa, Sở Minh Yến một mặt không hiểu nhìn Trần Y Y, hỏi: ” Mới vừa rồi vì sao tẩu nhìn lại nhìn nàng ta chằm chằm thế? “
Trần Y Y mặc dù không phải loại người tùy tiện thân mật với người khác, nhưng cũng không phải là người cay nghiệt. Đây là lần đầu tiên Sở Minh Yến nhìn thấy, Trần Y Y dùng thái độ lạnh lùng như thế nhìn một người mới quen. Trần Y Y nhìn thoáng qua Đoàn béo đang nghịch tuyết ở xa xa, sau đó chậm rãi đối với Sở Minh Yến nói: ” Ta là cảm thấy nàng ta tâm thuật bất chính. “
* Tâm thuật bất chính: lòng không ngay thẳng.
Sở Minh Yến nghe vậy nhíu mày một cái, nhịn không được bắt đầu nhớ lại từng nhất cử nhất động của Tề Duyệt Hương, nói thật nàng cũng không có nhìn ra điểm nào không đúng: ” Làm sao tẩu biết? “
Trần Y Y đem bàn tay rút vào trong tay áo, nàng cũng không định cho Sở Minh Yến biết nguyên nhân, chỉ lập lờ nước đôi nói với nàng ấy: ” Ta cũng không biết, đại khái chính là trực giác của nữ nhân đi? “
Trần Y Y nói xong liền nhấc váy đi đến chỗ Đoàn béo, trong đầu nghĩ đến kết cục thê thảm của Tề Duyệt Nhan, nàng do dự một chút vẫn là nhịn không được nói: ” Nếu so sánh Tề Duyệt Nhan cùng thứ muội của nàng ấy thì nàng ấy quả thật quá đơn thuần, tính tình này của nàng rất dễ bị ăn thiệt. “
Trần Y Y biết gần đây Sở Minh Yến có qua lại cùng Tề Duyệt Nhan, nàng mặc dù không thể nói rõ ràng với Sở Minh Yến, nhưng nàng có thể gợi ý cho nàng ấy một hai câu. Sở Minh Yến từ trước đến nay là người thông minh, nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó nhấc chân đi về phía mai lâm.
Sau khi Sở Minh Yến rời đi không bao lâu, Trần Y Y liền ôm Đoàn béo rời khỏi Mai Lâm, Đoàn béo hiện tại còn quá nhỏ, không thể mãi ở bên ngoài trong thời tiết lạnh giá như này. Mà nàng không biết là, nàng vừa mới nhắc nhở Sở Minh Yến một câu, Tề Duyệt Nhan bên kia đã xảy ra chuyện không may.
L
iễu Tuệ Tuệ thấy mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn, nhất thời nghẹn đến khó thở, nàng ta nhịn không được, chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã buột miệng nói ra: ” Sở tướng quân, sao ngươi có thể đối xử với chúng ta như vậy? Ta tốt xấu gì cũng là thân biểu tỷ của ngươi, bọn chúng có như thế nào thì cũng là ngoại chất tử của ngươi a! “
Sở Trác nghe Liễu Tuệ Tuệ nói, đáy mắt hàm chứa một tia lạnh buốt, nói: ” Hai người bọn hắn trở thành cái dạng này đều do các ngươi nuông chiều mà thành. Ta chính là coi bọn hắn là chất tử của mình, nên mới nhất định nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ lại bọn hắn. Bởi vì nếu để bọn hắn tiếp tục ở lại bên cạnh các ngươi, sau này bọn hắn trưởng thành nhất định sẽ trở thành phế vật! Nếu người làm phụ mẫu như các ngươi không nguyện ý chịu trách nhiệm với bọn hắn, ta liền cho người hảo hảo mà dạy bảo hai đứa chúng nó một phen, nhân lúc bọn chúng vẫn còn là tiểu hài tử, nói không chừng còn có thể uốn nắn lại phần nào. “
Sở Trác nói lời này hoàn toàn không phải nói đùa, nếu hai đứa bé kia còn tiếp tục đi theo đám người Liễu Tuệ Tuệ, coi như có thể an ổn mà trưởng thành, nhưng sau này chắc chắn sẽ biến chất, trở thành ung nhọt của quốc gia! Chẳng bằng thừa dịp bọn hắn vẫn còn nhỏ tuổi, mau chóng đem đứa nhỏ cùng phụ mẫu chúng tách ra, nói không chừng nghiêm túc dạy bảo thật tốt mấy năm, còn có thể khiến bọn chúng sửa đổi tính tình, trở thành một hài tử hiểu chuyện!
Cuối cùng hai đứa nhỏ vẫn bị đưa đi, thu dưỡng bọn chúng là đôi phu thê còn khá trẻ tuổi, đôi phu thê này là thuộc hạ của Sở Hủ. Nam nhân này trước kia cũng là thành viên của Huyền Vũ quân, về sau bởi vì bị thương nên mới xuất ngũ, mỗi ngày hỗ trợ Sở Minh Yến quản lý các trang viên dưới danh nghĩa của nàng.
Nữ nhân thì chính là quân y, về sau bởi vì bị thương tổn hại căn cơ nên không còn cơ hội làm mẫu thân. Nàng ấy vốn định cả đời cô độc như thế, cũng không muốn thành gia lập thất vì sợ gây họa cho nam nhân nhà khác. Kết quả, nàng không nghĩ đến vẫn còn có một nam nhân không ngại chuyện không có con nối dòng, vẫn nguyện ý nhất sinh nhất thế nhất song nhân, cùng nàng răng long đầu bạc.
* Nhất sinh, nhất thế, nhất song nhân: nguyên văn cv là 1 đời 1 người, nhưng bổn cung ngựa ngựa dị đó)) Câu này nghĩa là: 1 đời, 1 kiếp, 1 đôi người.
Tiểu phu thê hai người mặc dù không thể có hài tử của riêng mình, nhưng bọn họ cũng đã thu nhận một nghĩa tử. Nay Sở Hủ lại cho người đưa hai đứa nhóc kia đến, bọn họ liền mạc danh kỳ diệu có ba đứa con. Thời điểm hai đứa nhỏ được đưa tới, Phó Linh đã nói sơ cho bọn họ rõ tình huống của chúng, đồng thời dặn dò bọn họ không cần bận tâm thân phận của chúng.
* Mạc danh kì diệu: không hiểu ra sao cả.
Sở Hủ đem đứa nhỏ tới, chính là hi vọng có người quản giáo bọn chúng thật tốt, đem một đống tật xấu trước đó toàn bộ sửa lại hết. Đương nhiên, nếu bọn hắn dạy mãi không sửa, vậy chờ bọn hắn lớn lên một chút sẽ đưa đến quân doanh rèn luyện, tránh bọn hắn tiếp tục lưu lại kinh thành gây họa cho người khác.
Lúc hai đứa nhỏ bị đưa đi, còn thập phần lo lắng mình sẽ bị tiểu phu thê kia ngược đãi. Về sau, hai huynh đệ liền phát hiện, chỉ cần bọn hắn không hung hăng càn quấy, không tùy tiện đánh chửi người khác, đôi tiểu phu thê kia đối với bọn hắn kỳ thật cũng khá tốt.
Nhưng nếu bọn hắn không hiểu chuyện, không nghe lời, đôi phu thê kia cũng không đánh chửi bọn hắn, sẽ cùng bọn hắn nói đạo lí, sau đó cấm thực bọn hắn! Chờ đến khi hai huynh đệ đói đến mức khóc lóc hô hào, hai người kia sẽ xuất hiện, hỏi bọn hắn đã biết bản thân làm sai chưa? Chỉ cần bọn hắn ngoan ngoãn nhận sai, đồng thời nêu rõ bản thân đã sai ở chỗ nào? Thì sẽ được ăn cơm, kỳ thật cuộc sống của huynh đệ bọn hắn trôi qua cũng không tệ lắm.
* Cấm thực: bỏ đói đó, ngựa ngựa nên để cấm thực)))
Về phần đám người Liễu Hàn thị cùng Liễu Tuệ Tuệ đều đã bị Sở Hủ trục xuất khỏi kinh đô, mặc dù trêи đường đi bọn họ đã khóc nháo làm ầm ĩ rất lâu, nhưng bất kể bọn họ làm gì cũng đều vô tác dụng.
Sau khi hai mẫu nữ họ về đến nhà, người trong nhà biết được bọn họ không chỉ không thể tạo được quan hệ tốt với Sở gia mà còn khiến cháu đích tôn của bọn họ bị cưỡng ép đưa đi. Trượng phu Liễu Tuệ Tuệ cùng bà bà nàng ta lập tức giận dữ, hai người kẻ xướng người họa đem Liễu Tuệ Tuệ cùng mẫu thân nàng ta hung hăng trừng trị một trận.
Bọn hắn oán hận Sở gia ỷ thế hϊế͙p͙ người, nhưng cũng không có biện pháp đến Sở gia nói lí lẽ. Sau đó bọn hắn đã lén đi thăm hai đứa nhỏ một chút, thấy bọn chúng mặc dù gầy hơn trước nhưng tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Bởi vì bọn hắn thường xuyên tập võ cùng dưỡng phụ, cho nên tính tình yếu đuối trước kia cũng thu liễm không ít, hơn nữa, xương cốt có vẻ cũng khang kiện hơn nhiều.
* Dưỡng phụ: cha nuôi
Toàn gia nhà trượng phu Liễu Tuệ Tuệ thấy Sở gia cũng không quá khắt khe với hai đứa nhỏ, bọn họ lén đi thăm cũng không bị ngăn cản, những bất mãn trước đó theo thời gian cũng biến mất không ít. Bà bà Liễu Tuệ Tuệ cũng là người tinh ý, bà mặc dù đau lòng cháu mình, nhưng cũng nhìn ra hai tôn tử của mình gần đây thay đổi rất nhiều, trong lòng bà hiểu rõ Sở gia đây là đang giúp đỡ nhà bọn họ.
Bà so với Liễu Hàn thị và Liễu Tuệ Tuệ thì thông minh hơn nhiều, nay hai đứa nhỏ được người Sở gia dạy bảo rất tốt, tiền đồ của bọn chúng sau này, nhất định sẽ rất sáng lạn. Nhưng Liễu Tuệ Tuệ lại là nữ nhân vừa ngu ngốc lại thiển cận, nàng ta chỉ nhìn thấy hài tử nàng ta vừa gầy vừa đen, oán hận trong lòng nàng ta đối với Sở gia cũng ngày càng sâu đậm.
Như thế lại qua mấy tháng, mắt thấy đã sắp hết năm. Ở kinh thành so với địa phương trước kia Trần Y Y lưu lại thì lạnh hơn rất nhiều, liên tiếp mấy ngày nay trời đã đổ vài trận tuyết lớn, Trần Y Y cùng Đoàn béo cũng liền làm ổ trong nhà, không ra ngoài.
Khoảng thời gian này Sở Trác bề bộn nhiều việc, nghe nói lúc trước Sở Hủ vô tình tìm được một bản thiên thư, hai huynh đệ bọn họ còn đang bận rộn phá giải huyền cơ trong đó. Trần Y Y nhớ rõ trong cốt truyện cũng có đề cập đến tình tiết này, liền dựa vào kí ức mà đưa ra cho Sở Trác một chút gợi ý. Đối với việc Trần Y Y nắm được huyền cơ của thiên thư, biểu hiện của Sở Trác là mười phần bình tĩnh cùng đương nhiên.
Trước kia lúc Trần Y Y cùng hắn tán gẫu, nàng đã để lộ một ít tin tức liên quan đến thân phận thật sự của nàng. Sở Trác rất ít chủ động hỏi nàng về vấn đề này, chỉ cần Trần Y Y nguyện ý, thì sẽ tự nhiên nói cho hắn nghe. Còn nếu nàng không muốn hắn biết, hắn cũng sẽ không đi tìm hiểu làm gì.
Sở Trác bởi vì có sự chỉ điểm của Trần Y Y, đã dễ dàng giải mã thiên thư và tìm ra một cái địa chỉ. Hắn sai Vân Mộc Hà cùng Phó Linh ra ngoài một chuyến, sau đó quả nhiên đã tìm được một miếng bản đồ kho báu.
Miếng bản đồ kho báu này đã rất lâu đời, Sở Hủ cũng là từ trong miệng của sư phụ hắn mà biết được một chút tin tức. Mấy năm trước, một đám người vì truy tìm tấm bản đồ này mà đã gây nên một hồi gió tanh mưa máu trêи giang hồ. Lại không ngờ rằng, thứ này quanh đi quẩn lại thế nhưng cuối cùng lại lọt vào tay một tên vãn bối như Sở Hủ.
Nói đến việc tìm thấy quyển thiên thư kia, Sở Hủ nhất định phải cảm tạ Tề gia cô nương Tề Duyệt Nhan. Bởi vì quyển thiên thư này chính là lễ vật nàng ấy mới tặng Sở Minh Yến cách đây không lâu. Thời gian này Sở Minh Yến vì xử lí chuyện của nữ học đường, nên qua lại cùng Tề Duyệt Nhan và mấy tiểu thư thế gia khá nhiều. Tề Duyệt Nhan rất bội phục sự quyết đoán của Sở Minh Yến, gần đây đã biến thành cái đuôi nhỏ của Sở Minh Yến, suốt ngày vây quanh nàng ấy không chịu rời đi.
Tề Duyệt Nhan biết Sở Minh Yến yêu thích một ít sách lí thú, trong lúc vô tình vào thư phòng của Tam ca nàng, đã tìm thấy một quyển sách cũ rích, ngay cả tựa đề cũng thực mơ hồ. Tề Duyệt Nhan đọc không hiểu, liền giấu diếm Tam ca nàng đưa thiên thư cho Sở Minh Yến, kết quả nàng không nghĩ tới sẽ đúng lúc đụng mặt Sở Hủ.
Tề Duyệt Nhan đối với nhϊế͙p͙ chính vương Sở Hủ chính là mạc danh kì diệu cảm thấy sợ hãi, cho nên luôn tìm cách trốn tránh hắn. Nhưng bởi vì một quyển thiên thư, nên Sở Hủ đối với huynh muội nhà nàng lại nảy sinh hứng thú, sau đó, thiên thư liền danh chính ngôn thuận thuộc về Sở Hủ.
Tề tam thiếu ngay từ đầu hết sức bất mãn việc muội muội trộm sách của hắn cho người ngoài, đợi đến khi hắn biết được bí mật đằng sau quyển sách kia, liền bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch. Bởi vì quyển sách kia đại biểu cho tài phú vô tận, lọt vào tay một kẻ tầm thường liền có thể xem như kẻ đó tham tài, nhưng nếu ở trong tay một công tử thế gia như hắn liền trở thanh củ khoai lang nóng bỏng. Tề tam thiếu cảm thấy muội muội chính là phúc tinh của hắn, nếu không phải muội muội mơ mơ hồ hồ đem củ khoai lang nóng này cho người khác, đợi đến lúc người có tâm điều tra ra, cả Tề gia bọn hắn nhất định bị bắt chôn cùng!
Nay Sở Hủ xác thật đang rất cần bạc, còn cần một khoảng rất lớn, mà cô nương ngốc Tề Duyệt Nhan kia lại đem bạc dâng đến trước mặt Sở Hủ. Hành động này của nàng mặc kệ là cố ý hay vô tình, đều có thể lấy được lòng nhϊế͙p͙ chính vương gia nha. Cũng chính vì hành động hôm nay của Tề Duyệt Nhan, về sau sẽ cứu được thân ca ca của nàng một mạng.
Dựa theo kịch bản lúc đầu, sau khi Sở Minh Yến chết, Tề Duyệt Nhan cùng Sở Hủ cũng không biết nhau sớm như vậy. Tề tam thiếu cũng sẽ vì một quyển thiên thư này mà chết thảm, nhưng thế giới này bởi vì có Trần Y Y xuyên đến, Trần Y Y đã cứu được một nhà Sở gia, lập tức đã làm đảo lộn toàn bộ kịch tình, cũng thay đổi số mệnh của không ít người.
Ngày hôm nay tuyết lớn rốt cuộc đã ngừng, Tề Duyệt Nhan đã sớm thu thập thỏa đáng, muốn cùng mấy người khuê mật của nàng ra ngoài thưởng mai. Thứ muội của Tề Duyệt Nhan – Tề Duyệt Hương nhất định đòi đi cùng, Tề Duyệt Nhan không muốn mang nàng ta theo, nhưng nhìn đôi mắt hồng rực cùng bộ dáng đáng thương của nàng ta, Tề Duyệt Nhan không còn cách nào đành đáp ứng.
Đợi đến khi hai tỷ muội Tề Duyệt Nhan đến, bên ngoài Mai Lâm đã tới không ít người. Mai lâm này nằm ở phía nam kinh thành, hằng năm đến mua đông, liền có rất nhiều người đến đây thưởng hoa. Các nàng đều là cô nương chưa xuất giá, ngày thường rất ít khi có thể thoải mái dạo chơi như này, nên mỗi khi đến hội thưởng hoa đều phá lệ kϊƈɦ động.
*Mai lâm: rừng hoa mai
Trần Y Y hôm nay cũng đến, chỉ là nàng cũng không có nhã hứng đến ngắm hoa, nàng ra ngoài là vì muốn mang Đoàn béo đi hít thở không khí một chút. Lúc này Trần Y Y đang đứng trong một cái đình nhỏ, trêи người khoát một kiện áo choàng đỏ, ánh mắt dõi theo thân ảnh Thu Quỳ và cô nương câm đang ôm Đoàn béo hái hoa mai. Bản thân Đoàn béo đã là một tiểu hài tử béo mập mũm mỉm, nay lại mặc một thân y phục vừa dày vừa nặng, từ xa nhìn lại trông như một quả cầu tuyết đang di động.
Tề Duyệt Nhan vừa đến Mai Lâm đã gặp Sở Minh Yến, sau đó liền cùng Sở Minh Yến đi bái kiến Trần Y Y. Tề Duyệt Hương vẫn nhu thuận đứng ở sau lưng nàng. Ngay từ đầu Trần Y Y cũng không chú ý đến sự tồn tại của nàng ta, về sau mới cảm giác được Tề Duyệt Hương lúc này đang len lén đánh giá nàng, Trần Y Y dùng ánh mắt sâu kính nhìn nàng ta:” Vị này là? “
Tề Duyệt Nhan nghe vậy, quay đầu liếc nhìn muội muội đang đứng sau lưng mình một cái, sau đó lôi kéo Tề Duyệt Hương đến đối diện Trần Y Y:” Phu nhân, vị này là muội muội ta, nàng tên là Tề Duyệt Hương.”
Tề Duyệt Hương vội vàng hành lễ với Trần Y Y, hai tỷ muội vừa xinh đẹp lại có thần thái, trong đôi mắt lại đong đầy ý cười. Trần Y Y thấy nàng ta bày ra một bộ mặt nhu thuận ngây thơ, lập tức trong lòng liền không nhịn được một trận buồn nôn. Bởi vì lúc trước nàng đọc tiểu thuyết, đã bị tiểu nha đầu Tề Duyệt Hương này làm cho buồn nôn.
Theo đạo lí mà nói, Tề Duyệt Nhan và Tề Duyệt Hương cũng không có thâm cừu đại hận gì, Tề Duyệt Nhan mặc dù không thích vị muội muội này, nhưng bình thường đối xử với nàng ta không tệ. Mâu thuẫn duy nhất giữa hai người này là, cùng coi trọng một người nam nhân mà bọn họ mới chỉ gặp qua một lần.
Trần Y Y thật sự không thể lý giải suy nghĩ của Tề Duyệt Hương, chỉ vì một tên súc sinh chỉ mới gặp qua một lần, mà sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối phó với tỷ tỷ của mình? Trêи đời này có rất nhiều thứ hiếm có, nhưng xưa nay thứ không thiếu nhất chính là nam nhân, vậy mà nàng ta lại vì một nam nhân mà tự biến mình thành ma quỷ sao?
Có lẽ là cảm nhận được hàn băng trong mắt Trần Y Y, Tề Duyệt Hương không nhịn được mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng ta theo bản năng trốn sau lưng Tề Duyệt Nhan. Trần Y Y thấy bộ dạng này của nàng ta chỉ cười nhạt một chút, sau đó liền bảo các nàng đi chơi đi.
Đợi sau khi hai tỷ muội đi xa, Sở Minh Yến một mặt không hiểu nhìn Trần Y Y, hỏi: ” Mới vừa rồi vì sao tẩu nhìn lại nhìn nàng ta chằm chằm thế? “
Trần Y Y mặc dù không phải loại người tùy tiện thân mật với người khác, nhưng cũng không phải là người cay nghiệt. Đây là lần đầu tiên Sở Minh Yến nhìn thấy, Trần Y Y dùng thái độ lạnh lùng như thế nhìn một người mới quen. Trần Y Y nhìn thoáng qua Đoàn béo đang nghịch tuyết ở xa xa, sau đó chậm rãi đối với Sở Minh Yến nói: ” Ta là cảm thấy nàng ta tâm thuật bất chính. “
* Tâm thuật bất chính: lòng không ngay thẳng.
Sở Minh Yến nghe vậy nhíu mày một cái, nhịn không được bắt đầu nhớ lại từng nhất cử nhất động của Tề Duyệt Hương, nói thật nàng cũng không có nhìn ra điểm nào không đúng: ” Làm sao tẩu biết? “
Trần Y Y đem bàn tay rút vào trong tay áo, nàng cũng không định cho Sở Minh Yến biết nguyên nhân, chỉ lập lờ nước đôi nói với nàng ấy: ” Ta cũng không biết, đại khái chính là trực giác của nữ nhân đi? “
Trần Y Y nói xong liền nhấc váy đi đến chỗ Đoàn béo, trong đầu nghĩ đến kết cục thê thảm của Tề Duyệt Nhan, nàng do dự một chút vẫn là nhịn không được nói: ” Nếu so sánh Tề Duyệt Nhan cùng thứ muội của nàng ấy thì nàng ấy quả thật quá đơn thuần, tính tình này của nàng rất dễ bị ăn thiệt. “
Trần Y Y biết gần đây Sở Minh Yến có qua lại cùng Tề Duyệt Nhan, nàng mặc dù không thể nói rõ ràng với Sở Minh Yến, nhưng nàng có thể gợi ý cho nàng ấy một hai câu. Sở Minh Yến từ trước đến nay là người thông minh, nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó nhấc chân đi về phía mai lâm.
Sau khi Sở Minh Yến rời đi không bao lâu, Trần Y Y liền ôm Đoàn béo rời khỏi Mai Lâm, Đoàn béo hiện tại còn quá nhỏ, không thể mãi ở bên ngoài trong thời tiết lạnh giá như này. Mà nàng không biết là, nàng vừa mới nhắc nhở Sở Minh Yến một câu, Tề Duyệt Nhan bên kia đã xảy ra chuyện không may.
Bình luận facebook