Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Cũng không biết ở Mai Lâm bên này, không biết vì sao lại có người mang theo một con chó dữ? Chó dữ kia vừa xuất hiện, liền hướng tới chỗ Tề Duyệt Nhan cùng Tề Duyệt Hương vọt tới. Tề Duyệt Hương vừa thấy con chó dữ vừa lớn vừa xấu kia xông tới, phản ứng đầu tiên chính là chạy tới tránh sau lưng của Tề Duyệt Nhan.
*Mai Lâm: Rừng hoa mai
Tề Duyệt Hương từ nhỏ đã là cái người nhát gan, vừa gặp một chút chuyện liền thích tránh sau lưng Tề Duyệt Nhan. Nàng ta lần này cũng hoàn toàn giống như trước đây, Tề Duyệt Nhan thân làm tỷ tỷ cũng không có cách đem nàng ta đẩy ra, chỉ có thể cầm lấy một nhánh cây ở bên cạnh xua đuổi chó dữ.
Thời điểm tại đây đột nhiên xuất hiện một con chó dữ, xung quanh lập tức loạn thành một đoàn. Tới đây thưởng ngoạn hoa mai đều là những vị thiên kim tiểu thư, cùng đi theo cũng đại đa số là nữ quyến. Mọi người nhìn con chó dữ giống như một con nghé, đã sớm bị doạ sợ đến lục thần vô chủ, căn bản không có người dám tiến lên giúp hai tỷ muội Tề gia.
*Lục thần vô chủ: hoang mang lo sợ/mất bình tĩnh/không làm chủ được tinh thần
Tề Duyệt Hương nhìn Tề Duyệt Nhan đang che chở mình, nếu …. nếu nàng ta cứ như vậy đem người đẩy ra, Tề Duyệt Nhan không chết cũng bị doạ cho sợ chết khϊế͙p͙, nói không chừng khuôn mặt này của Tề Duyệt Nhan sẽ bị chó dữ cắn bị thương. Vừa nghĩ tới Tề Duyệt Nhan xuất thân so với nàng ta tốt hơn, ngày bình thường so với nàng ta khí chất hơn xinh đẹp hơn, về sau khẳng định so với cái thứ nữ như nàng ta sẽ có mối hôn sự tốt hơn, nàng ta đột nhiên bị ma xui quỷ khiến liền đưa tay ra ……
Thời điểm Sở Minh Yến chạy đến, liền vừa vặn nhìn thấy Tề Duyệt Hương không để lại dấu vết đẩy Tề Duyệt Nhan một phen, sau đó con chó dữ kia liền bổ nhào về phía Tề Duyệt Nhan. Sở Minh Yến nhất thời không kịp nghĩ nhiều, liền rút ra loan đao nhỏ trêи người trực tiếp ném tới. Sở Minh Yến từ nhỏ đã đi theo các ca ca tập võ, cho nên khí lực của nàng lớn hơn so với các cô nương bình thường. Cái quăng này của nàng bởi vì quá mức cấp bách mà bị hoảng loạn, ngay lập tức dùng khí lực lớn nhất của mình ném ra.
Tề Duyệt Nhan vốn cho là lần này mình chết chắc rồi, nàng bị doạ đến mức cả người xụi lơ trêи mặt đất, ngay tại thời điểm con chó dữ kia muốn cắn nàng, chợt một đạo hàn quang chói mắt xuất hiện ngay trước mặt nàng, con chó dữ kia lập tức bị loan đoan như trăng lưỡi liềm đâm trúng. Tề Duyệt Nhan nhìn chằm chằm loan đao trêи cổ chó dữ, cùng với khuôn mặt bởi vị bị thương mà vặn vẹo của nó, nhịn không được nghẹn ngào kêu thảm lên.
Tại lúc con chó dữ kia đang hấp hối, vùng vẫy chuẩn bị ngã trêи người Tề Duyệt Nhan, Sở Minh Yến đã nhanh chân chạy đến, sau đó một cước đem chó dữ đạp bay ra ngoài. Có người nhìn thấy Sở Minh Yến tới, lập tức giống như là được uống thuốc an thần vậy, một đám không còn cảm thấy khủng hoảng cùng bất an như trước đó nữa.
Tề Duyệt Hương đột nhiên nhìn thấy Sở Minh Yến xuất hiện, nhịn không được trong lòng thình thịch cuồng loạn một trận, bất quá nàng ta rất nhanh liền bình tĩnh lại. Nàng ta cho rằng động tác của mình rất bí mật, thời điểm con chó dữ lao tới hiện trường rất hỗn loạn, nàng ta cảm thấy Sở Minh Yến nhất định không nhìn thấy rõ động tác của nàng ta.
Tề Duyệt Hương nghĩ như vậy liền bình tĩnh lại, nàng ta thấy Tề Duyệt Nhan bên kia đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới làm ra vẻ mặt lo lắng kêu khóc nói:” Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, tỷ đừng làm ta sợ a?”
Sở Minh Yến nghe vậy, mặt không thay đổi quét mắt nhìn nàng ta một cái. Tề Duyệt Hương năm nay cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, Tề Duyệt Hương so với nàng nhỏ hơn một tuổi, ở trong mắt những người khác vẫn còn là đứa nhỏ. Sở Minh Yến nhớ tới những lời Trần Y Y nói trước đó, nay càng nhìn Tề Duyệt Hương càng cảm thấy tiểu cô nương này có tâm tư không tốt.
Tề Duyệt Nhan sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, đại khái là bị doạ đến thảm rồi, đôi mắt to vô thần nhìn thẳng về phía trước. Sở Minh Yến chính là muốn đưa khăn tay ra, cho Tề Duyệt Nhan lau vết máu dính trêи mặt một chút, lúc này vài cái bà tử cùng hạ nhân của Tề gia đã nghe tin chạy tới.
Hạ nhân của Tề gia vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lục tiểu thư, một đám lập tức bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, một cái bà tử tiến lên đẩy Tề Duyệt Hương sang một bên, bà một bên lau vết máu trêи mặt Tề Duyệt Nhan, một bên nói với cái thị nữ bên cạnh:” Nhanh, đi mời Tam công tử đến đây. ”
Đợi đến lúc Tề tam mang người chạy tới, Sở Minh Yến đã tra ra được chủ nhân của ác khuyển, đang nắm lấy cổ áo đối phương kéo ra khỏi Mai Lâm. Tề tam trêи đường tới đây cũng đã nghe hạ nhân nói rõ tình huống, hắn biết lần này may mà có tướng quân Sở Minh Yến giúp đỡ, bằng không lần này muội muội của hắn đã gặp phải tai ương.
Tề tam từ rất xa đã nhìn thấy thân ảnh của Sở Minh Yến, liền hướng đến chỗ Sở Minh Yến thi lễ, trong lòng của hắn thập phần kính nể nữ anh hùng Sở Minh Yến này.
Tâm tình Sở Minh Yến lúc này không quá tốt, nàng vốn là muốn ra ngoài ngắm hoa giải sầu một chút, kết quả lại gặp phải chuyện thả chó cắn người như vậy. Nếu hôm nay không phải nàng vừa vặn đi đến chỗ này, cái con chó dữ kia không biết đã cắn bị thương biết bao nhiêu người đâu? Hơn nữa trong này đại đa số đều là nữ quyến chân yếu tay mềm, vừa nghĩ tới các nàng bởi vì sai lầm của người khác mà bị thương, Sở Minh Yến liền nhịn không được muốn nổi trận lôi đình.
Bởi vì tâm tình của nàng không tốt, nàng ngay cả giương mi mắt lên nhìn Tề tam một chút cũng không muốn. Mà người lúc này bị nàng kéo ra ngoài, lúc này đang kêu khóc hô hào oan uổng cái gì đó. Sở Minh Yến căn bản lười nhác nghe hắn nói lời vô nghĩa, dùng sức xô đẩy người kia một phen, thấy đối phương còn dám kêu rêи liền dùng chân đá lên một cước.
Người bị Sở Minh Yến bắt cũng là con cháu nhà thế gia, là một kẻ thường ngày thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Hôm nay cũng không biết là từ ngọn gió nào, nghe nói Mai Lâm bên kia có không ít nữ tử, liền dẫn một con chó dữ lớn bằng con nghé đến đó tản bộ.
Lúc hắn mang theo chó dữ xuất hiện, người trông coi Mai Lâm căn bản không có cho hắn vào, lo lắng hắn mang theo con chó dữ này đi vào sẽ hù doạ những người bên trong. Nhưng mà người này hoàn toàn không chịu nghe lời đối phương nói, còn để cho hạ nhân nhà mình đánh người canh giữ rừng hoa mai. Sau đó hắn từ một nơi hẻo lánh không ai chú ý tới, hắn mang theo đại cẩu của mình tiến vào Mai Lâm.
Về phần vì cái gì con chó dữ kia hướng về phía Tề Duyệt Nhan cùng Tề Duyệt Hương xông tới, là bởi vì người kia thấy bộ dạng Tề Duyệt Nhan xinh đẹp, liền muốn để cho con chó dữ đã được huấn luyện qua hù doạ các nàng một chút. Kết quả hắn không có nghĩ tới chó dữ đã lâu không được giương oai, tại thời điểm hắn buông dây thừng ra lập tức bị mất kiểm soát.
“Yến tướng quân, Yến tướng quân tha cho ta đi, ta vừa rồi thật sự không phải là cố ý. Ngài xem căn bản ở đây không có ai bị thương, chó cũng đã bị bị ngài giết mà phân thượng tha cho ta lần này đi. ”
Hắn không nói lời này còn tốt, hắn vừa nói xong lời này Sở Minh Yến lập tức bùng nổ. Cái gì gọi là không có ai bị thương liền không sao? Tất cả mọi người đến nơi này đều là bởi vì ngắm hoa thưởng tuyết, ai nguyện ý thời điểm ra ngoài du ngoạn đột nhiên không hiểu sao lại bị doạ giật mình hay là bị cắn một phát?
Hắn thấy Sở Minh Yến căn bản không thèm để ý hắn, hắn tiếp tục nói:” Yến tướng quân, chó của ta đã bị người giết chết, nay cũng không có người bị thương, ngài còn níu lấy ta không chịu thả như vậy, điều này quá mức ngang ngược không có đạo lý. Hơn nữa con chó kia căn bản không có làm người bị thương …. ”
Sở Minh Yến cười lạnh một tiếng, đưa tay ra đánh hắn một bạt tai. Nàng nói:” Không làm người khác bị thương? Ngươi có phải hay không là cảm thấy rất đáng tiếc?”
Thời điểm Sở Minh Yến kéo người ra khỏi rừng hoa mai, liền nhớ đến chuyện Trần Y Y trừng trị đám hài tử độc ác trước kia, không cho bọn họ nếm thử tư vị bị tảng đá nện trúng, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết bị tảng đá ném vào người đau đến cỡ nào. Nếu hắn đã luôn miệng nói chó dữ không có cắn ai, cũng chỉ là “Nhẹ nhàng ” doạ người khác một chút, như vậy hôm nay nàng liền bắt chước nhị tẩu doạ hắn một chút.
Sở Minh Yến nghĩ như vậy, liền kêu thủ hạ của mình mang hai con chó săn dữ tợn đến đây. Sau đó đem hắn cùng chó săn nhốt trong một cái viện tử, để cho hắn cảm thụ thật rõ ràng tư vị bị doạ một chút.
* Viện tử ở đây giống như là một cái sân.
Có không ít người can đảm tiến tới vây xem, nghe nói hai con chó săn kia so với con chó vừa bị giết còn hung hăng đáng sợ hơn, nghe nói người kia bị hai con chó săn đuổi chạy khắp sân, chờ đến lúc hắn được thả ra đã bị doạ đến tè ra quần. Nghe nói hắn sau khi về đến nhà, liền đem toàn bộ chó nuôi trong nhà mang đi hết, hắn bây giờ chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa liền mềm nhũn hết cả chân.
Thời điểm Trần Y Y biết được chuyện này, đã là hai ba ngày sau đó, nàng cũng không nghĩ tới ngày đó sau khi nàng rời đi, tại Mai Lâm lại xảy ra chuyện như vậy, sau khi nghe Sở Minh Yến nói nàng nhìn thấy Tề Duyệt Hương đẩy Tề Duyệt Nhan một phen, mặc dù động tác lúc đó của Tề Duyệt Hương thập phần bí mật, nhưng là Sở Minh Yến có thể khẳng định Tề Duyệt Hương đã đẩy người.
Trần Y Y nghe vậy, liền kêu Sở Minh Yến đến thăm Tề Duyệt Nhan thuận tiện nhắc nhở nàng ấy một vài câu. Hôm đó Sở Minh Yến liền đi đến Tề gia, sau đó thừa dịp lúc không có người, đem phỏng đoán của mình nói cho Tề Duyệt Nhan biết. Tề Duyệt Nhan trải qua kinh hãi lần này, cả người thoạt nhìn tiều tụy hơn rất nhiều. Nàng sau khi nghe phỏng đoán của Sở Minh Yến cũng không có thực kinh ngạc, kỳ thật nàng lúc ấy cũng cảm giác được Tề Duyệt Hương đẩy mình. Nàng nguyên bản còn cho rằng là do mình quá nhạy quá, nay nghe được Sở Minh Yến nói lời này trong lòng nhịn không được rét run.
Tề Duyệt Nhan nghĩ rằng từ nhỏ mình đối xử với Tề Duyệt Hương không hề bạc bẽo,mặc dù nàng không phải thực thích người muội muội này, nhưng là chỉ cần nàng có đồ vật gì đều sẽ chia cho nàng ta một phần. Nhưng mà Tề Duyệt Nhan cuối cùng cũng thấy rõ, có những người vong ơn bội nghĩa muôn đời không cảm hoá được, Tề Duyệt Hương chính là kiểu người không nhớ ân chỉ nhớ thù kia.
Sở Minh Yến lúc nói lời này, cũng không có tránh Tề tam đang đứng ở một bên, nàng biết tình cảm huynh muội của Tề tam cùng Tề Duyệt Nhan tốt lắm. Hơn nữa loại chuyện như thế này tốt nhất là nên để cho Tề tam biết, tránh khỏi sau này muội muội của hắn bị người mưu hại, hắn còn ngây ngô đem địch nhân đối đãi như muội muội.
Tề tam nghe đối thoại của Sở Minh Yến cùng Tề Duyệt Nhan, nhất thời trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Kỳ thật lúc bọn hắn còn rất nhỏ, nương của bọn hắn không chỉ một lần nhắc nhở bọn hắn, không nên quá gần gũi với người muội muội Tề Duyệt Hương, dù sao thì bọn hắn cùng Tề Duyệt Hương không phải cùng một nương sinh ra.
Lúc ấy Tề tam cùng Tề Duyệt Nhan đều không có nghe lọt tai, còn cảm thấy mẫu thân làm như vậy đối với Tề Duyệt Hương là không công bằng. Nhưng là nay hồi tưởng lại, tâm hai huynh muội lập tức lạnh buốt. Nếu lần này không có Sở Minh Yến giúp đỡ, Tề Duyệt Nhan gặp phải đại nạn này không chết cũng phải tàn tật. Nghĩ đến đây, Tề Duyệt Nhan lập tức liền sợ không thôi.
Về sau Tề tam đích thân tiễn Sở Minh Yến rời đi, Sở Minh Yến bây giờ là đại ân nhân của Tề gia bọn hắn. Tề tam cảm thấy nữ tử như Sở Minh Yến thập phần thú vị, liền không nhịn được muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn mấy phần. Hắn tiễn Sở Minh Yến tới gia môn Tề gia, lúc hắn muốn tiễn Sở Minh Yến thêm một đoạn nữa, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân cao lớn có chút xa lạ, đang ngồi trêи lưng ngựa đứng cách gia môn Tề gia một khoảng không xa.
Sở Minh Yến rõ ràng là sững sờ một chút khi nhìn thấy đối phương, sau đó nàng lập tức cao hứng chạy về phía đối phương. Tề tam nhìn thân ảnh Sở Minh Yến chạy đi, cũng không biết bản thân bị làm sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn ngoại trừ có chút hứng thú với việc đọc sách, rất ít khi để bụng đến chuyện của người khác. Thậm chí ngay cả hôn sự của bản thân cũng không quan tâm đến, mỗi một lần mẫu thân cùng hắn đàm luận đến chuyện này, hắn cũng luôn làm ra dáng vẻ không quan tâm đến.
Nam nhân cao lớn kia từ trêи lưng ngựa nhảy xuống dưới, dắt ngựa cùng Sở Minh Yến sóng vai rời đi. Tề tam đứng ở gia môn nhìn thân ảnh của bọn họ, lần đầu tiên cảm thấy có bóng người nhìn phá lệ chói mắt.
Sở Minh Yến nhìn người trước mặt nói:” Hàn Lẫm, huynh đi chuyến này đã được bảy, tám tháng rồi. Ta còn tưởng những ngày ở biên cương quá thoải mái, huynh vui đến quên cả trời đất rồi chứ? “
Hàn Lẫm nghe vậy trêи khuôn mặt bình thường kia, đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt. Nói đến hắn cũng thật đúng là một quái nhân, rõ ràng trời sinh có một gương mặt hết sức bình thường, nhưng là khi hắn cười lên giống như đã đổi thành một người khác. Mỗi lần Sở Minh Yến nhìn thấy hắn cười, liền nhịn không được bị dáng vẻ tươi cười của hắn làm chó loá cả mắt.
Hàn Lẫm nguyên bản không tính là trắng nõn, nay sau khi trải qua thời gian dài ở biên cương màu da lại đen hơn không ít. Nếu không phải vóc người hắn cao lớn thẳng tắp, còn có một gương mặt khi cười lên thập phần mê người, Sở Minh Yến cũng sẽ nhịn không được muốn ghét bỏ hắn.
Hàn Lẫm vốn là thủ hạ bên người của Sở Minh Yến, hắn kỳ thật có thiên phú lãnh đạo hơn Sở Minh Yến, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện muốn bán mạng của mình cho Sở Minh Yến. Nhưng là về sau hắn không biết bị cái gì kϊƈɦ thích, khi Sở Hủ nâng đỡ Thập Nhất điện hạ lên hoàng vị, cấp bách muốn tìm những người thân tín giúp hắn trấn thủ biên cương, Hàn Lẫm liền không chút do dự đi cùng với thuộc hạ của Sở Hủ.
Lúc ấy Sở Minh Yến thật ra có chút tức giận, nhưng là nghĩ đến Hàn Lẫm vốn không phải là vật trong ao, nếu nàng cứ đem người trói buộc dưới trướng của mình, nói không chừng nhân tài như Hàn Lẫm sẽ bị phế đi. Cô nhìn người nam nhân nay càng thêm trầm ổn, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ: Cũng may lúc trước nàng không có trói buộc người không chịu buông, bằng không nói không chừng Hàn Lẫm sẽ oán hận nàng.
Hàn Lẫm khi trở về còn mang theo hai người, hai người này vừa về tới kinh đô liền đi đến phủ tướng quân. Lúc này hai người đang chờ ở tiền viện phủ tướng quân, đợi đến lúc Trần Y Y nhìn thấy hai người liền đỏ cả vành mắt, ngay cả cô nương câm luôn luôn trầm ổn đáng tin cậy cũng có chút kϊƈɦ động.
Vân Bích chạy nhanh về phía Trần Y Y, sau đó liền muốn quỳ xuống bên chân Trần Y Y, lại bị Trần Y Y giữ cánh tay lại. Khí lực của Trần Y Y quá lớn, Vân Bích vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói:” Tiểu thư, tiểu thư, người sao lại vẫn giống như trước kia, ngay cả để cho nô tỳ dập đầu một cái cũng không cam tâm tình nguyện.”
Trần Y Y đem người kéo lên, sau đó hung hăng ôm một hồi. Kỳ thật sau khi Trần Y Y trở về, liền hỏi thăm Sở Trác về tin tức liên quan đến Vân Bích. Năm đó tình trạng của Sở Trác xác thực không ổn định, căn bản không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Về sau vẫn là nàng từ chỗ Thang Viên biết được, Vân Bích sợ Trần Y Y sẽ trở lại Vô Hoa thôn, liền cùng Kỳ Sinh cùng một chỗ lưu lại. Về sau Sở Minh Yến có cho người đến Vô Hoa thôn tìm, mới biết được Vô Hoa thôn đã gặp một kiếp nạn, Vân Bích cùng Kỳ Sinh đã sớm không còn ở đó. Cũng là từ đó về sau, bên này đã mất tin tức của bọn người Vân Bích.
Nghĩ không ra lần này Hàn Lãnh phục mệnh trở về lĩnh thưởng, lại mang theo bọn người Vân Bích cùng Kỳ Sinh trở về? Thật sự là một chuyện làm người ta vui vẻ.
So với dáng vẻ không có gì thay đổi của Vân Bích, Kỳ Sinh lại biến hoá rất nhiều. Bởi vì hắn muốn bảo vệ tiểu cô nương Vân Bích nhát gan mềm mại, hắn không chỉ cao lớn hơn rất nhiều mà còn trầm ổn hơn xưa. Trêи mặt của hắn có lưu lại một vết sẹo rất sâu, vết sẹo kia từ trán lan đến gò má trái. Có thể thấy được hai năm qua, hai người bọn họ chịu khổ không ít.
Đại hôn của Vân Bích cùng Kỳ Sinh vào tháng Ba, Trần Y Y sau khi giúp bọn họ làm xong hôn sự, liền đi theo Sở Trác rời khỏi kinh đô. Sở Trác lần này rời kinh đô muốn đi đến phía Nam, giúp Sở Hủ tìm kho báu trong truyền thuyết kia.
Trần Y Y sau khi biết chuyện liền quấn lấy hắn muốn đi cùng. Sở Trác lần này cũng không có cự tuyệt nàng. Thứ nhất bởi vì lần này không biết phải đi bao lâu, hắn không thể cùng Trần Y Y tách ra lâu như vậy. Thứ hai mặc dù Trần Y Y là nữ tử, nhưng là nàng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến hắn, nói không chừng thời điểm mấu chốt còn có thể giúp hắn một tay.
Bởi vì đi tìm kho báu là chuyện đại sự, Sở Trác vì không muốn gây sự chú ý cho người khác, thời điểm rời khỏi chỉ dẫn theo hai người Vân Mộc Hà cùng Phó Linh. Sở Trác cùng Trần Y Y ngồi trêи xe ngựa, Vân Mộc Hà phụ trách đánh xe ngựa, Phó Linh ngồi phía trước xe ngựa chỉ đường. Đám người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, đi đường một chút cũng không vội vã, nhìn giống như là ra ngoài đi du sơn ngoạn thủy.
Một ngày này, trêи đường đi gặp mưa to, bọn họ phải ở lại một khách điếm nằm ở một vị trí hẻo lánh. Bởi vì xung quanh khách điếm không có ngôi nhà nào, trời mưa to như vậy làm cho khách điếm vốn tiêu điều nhìn càng thêm rách nát không chịu nổi.
Trần Y Y ngồi bên cửa sổ cẩn thận xem xét bản đồ kho báu trêи tay, nàng một bên nhìn một bên nghe âm thanh hạt mưa rơi trêи bệ cửa sổ. Nay mặc dù đã là tháng ba, nhưng là trời mưa vẫn mang theo cái giá lạnh thấu xương. Ngoài cửa sổ đột nhiên thổi đến một trận gió lạnh, Trần Y Y theo bản năng cảm thấy hơi lạnh, nàng vừa định đứng lên đóng cửa sổ lại, đột nhiên lại có một chiếc áo choàng phủ lên người nàng.
Trần Y Y quay đầu nhìn sang, liền thấy Sở Trác xoã mái tóc dài ướt sủng xuống, đang khoát một chiếc áo choàng rộng rãi đứng sau lưng nàng.
Sở Trác vẫn luôn thập phần chú trọng đến phương diện ăn uống, nhưng mà lần này không có cô nương câm đi theo cùng, bọn họ trêи đường đi ăn uống cũng không quá ngon miệng. Trần Y Y nhìn Sở Trác đã gầy xuống, trong lòng nhịn không được cảm thấy xót xa.
Trần Y Y đưa tay giúp hắn chỉnh trang lại trang phục, sau đó một bên giúp hắn lau tóc một bên nói:” Càng khởi hành về phía trước, sẽ có một tiểu thành giàu có, chúng ta ở nơi đó mua một vài thứ rồi hãy lên đường. ”
Trước khi Trần Y Y đi đã chuẩn bị không ít đồ vật, nhưng lại quên chuẩn bị lương thực. Nàng nghĩ chờ sau khi đến thành kế tiếp, bọn họ liền mua lương thực luôn một thể, tránh cho trêи đường đi đồ ngốc nhà nàng bị đói.
Lúc Trần Y Y đang âm thầm nghĩ nên mua cái gì, Sở Trác trầm mặc bắt đầu lôi kéo y phục trêи người nàng ra. Sau khi nới lỏng y phục trêи người Trần Y Y, liền đẩy cổ áo của nàng ra mặt không biểu tình nhìn vào bên trong. Ánh mắt của hắn lúc này thập phần bình tĩnh tự nhiên, không hề ý thức được mình đang làm việc xấu, đôi con ngươi trong suốt của hắn từ bình tĩnh chuyển sang dần dần mất kiểm soát.
Trần Y Y vội vàng đem cửa sổ đóng lại, nàng cũng không biết Sở Trác là từ đâu học được, gần đây luôn thích vén cổ áo nàng lên như vậy. Có đôi khi ở trêи xe ngựa buồn chán, hắn cũng sẽ lạnh lùng như thế này môi mỏng mím chặt trực tiếp đưa tay vào. Trần Y Y lúc bình thường sẽ thuận theo hắn, nhưng là nếu hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đều bị nàng sử dụng bạo lực trấn áp.
Sau khi Trần Y Y đóng cửa sổ lại, từ gian phòng đối diện với phòng trọ của bọn họ có một nữ tử bước ra. Mặc dù nữ tử kia có đeo mạn che mặt, nhưng là vẫn như có thể nhìn ra được đó là một đại mỹ nhân. Mỹ nhân kia hướng tới người trong phòng thi lễ một cái, sau đó liền thản nhiên xoay người rời đi.
*Mai Lâm: Rừng hoa mai
Tề Duyệt Hương từ nhỏ đã là cái người nhát gan, vừa gặp một chút chuyện liền thích tránh sau lưng Tề Duyệt Nhan. Nàng ta lần này cũng hoàn toàn giống như trước đây, Tề Duyệt Nhan thân làm tỷ tỷ cũng không có cách đem nàng ta đẩy ra, chỉ có thể cầm lấy một nhánh cây ở bên cạnh xua đuổi chó dữ.
Thời điểm tại đây đột nhiên xuất hiện một con chó dữ, xung quanh lập tức loạn thành một đoàn. Tới đây thưởng ngoạn hoa mai đều là những vị thiên kim tiểu thư, cùng đi theo cũng đại đa số là nữ quyến. Mọi người nhìn con chó dữ giống như một con nghé, đã sớm bị doạ sợ đến lục thần vô chủ, căn bản không có người dám tiến lên giúp hai tỷ muội Tề gia.
*Lục thần vô chủ: hoang mang lo sợ/mất bình tĩnh/không làm chủ được tinh thần
Tề Duyệt Hương nhìn Tề Duyệt Nhan đang che chở mình, nếu …. nếu nàng ta cứ như vậy đem người đẩy ra, Tề Duyệt Nhan không chết cũng bị doạ cho sợ chết khϊế͙p͙, nói không chừng khuôn mặt này của Tề Duyệt Nhan sẽ bị chó dữ cắn bị thương. Vừa nghĩ tới Tề Duyệt Nhan xuất thân so với nàng ta tốt hơn, ngày bình thường so với nàng ta khí chất hơn xinh đẹp hơn, về sau khẳng định so với cái thứ nữ như nàng ta sẽ có mối hôn sự tốt hơn, nàng ta đột nhiên bị ma xui quỷ khiến liền đưa tay ra ……
Thời điểm Sở Minh Yến chạy đến, liền vừa vặn nhìn thấy Tề Duyệt Hương không để lại dấu vết đẩy Tề Duyệt Nhan một phen, sau đó con chó dữ kia liền bổ nhào về phía Tề Duyệt Nhan. Sở Minh Yến nhất thời không kịp nghĩ nhiều, liền rút ra loan đao nhỏ trêи người trực tiếp ném tới. Sở Minh Yến từ nhỏ đã đi theo các ca ca tập võ, cho nên khí lực của nàng lớn hơn so với các cô nương bình thường. Cái quăng này của nàng bởi vì quá mức cấp bách mà bị hoảng loạn, ngay lập tức dùng khí lực lớn nhất của mình ném ra.
Tề Duyệt Nhan vốn cho là lần này mình chết chắc rồi, nàng bị doạ đến mức cả người xụi lơ trêи mặt đất, ngay tại thời điểm con chó dữ kia muốn cắn nàng, chợt một đạo hàn quang chói mắt xuất hiện ngay trước mặt nàng, con chó dữ kia lập tức bị loan đoan như trăng lưỡi liềm đâm trúng. Tề Duyệt Nhan nhìn chằm chằm loan đao trêи cổ chó dữ, cùng với khuôn mặt bởi vị bị thương mà vặn vẹo của nó, nhịn không được nghẹn ngào kêu thảm lên.
Tại lúc con chó dữ kia đang hấp hối, vùng vẫy chuẩn bị ngã trêи người Tề Duyệt Nhan, Sở Minh Yến đã nhanh chân chạy đến, sau đó một cước đem chó dữ đạp bay ra ngoài. Có người nhìn thấy Sở Minh Yến tới, lập tức giống như là được uống thuốc an thần vậy, một đám không còn cảm thấy khủng hoảng cùng bất an như trước đó nữa.
Tề Duyệt Hương đột nhiên nhìn thấy Sở Minh Yến xuất hiện, nhịn không được trong lòng thình thịch cuồng loạn một trận, bất quá nàng ta rất nhanh liền bình tĩnh lại. Nàng ta cho rằng động tác của mình rất bí mật, thời điểm con chó dữ lao tới hiện trường rất hỗn loạn, nàng ta cảm thấy Sở Minh Yến nhất định không nhìn thấy rõ động tác của nàng ta.
Tề Duyệt Hương nghĩ như vậy liền bình tĩnh lại, nàng ta thấy Tề Duyệt Nhan bên kia đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới làm ra vẻ mặt lo lắng kêu khóc nói:” Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, tỷ đừng làm ta sợ a?”
Sở Minh Yến nghe vậy, mặt không thay đổi quét mắt nhìn nàng ta một cái. Tề Duyệt Hương năm nay cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, Tề Duyệt Hương so với nàng nhỏ hơn một tuổi, ở trong mắt những người khác vẫn còn là đứa nhỏ. Sở Minh Yến nhớ tới những lời Trần Y Y nói trước đó, nay càng nhìn Tề Duyệt Hương càng cảm thấy tiểu cô nương này có tâm tư không tốt.
Tề Duyệt Nhan sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, đại khái là bị doạ đến thảm rồi, đôi mắt to vô thần nhìn thẳng về phía trước. Sở Minh Yến chính là muốn đưa khăn tay ra, cho Tề Duyệt Nhan lau vết máu dính trêи mặt một chút, lúc này vài cái bà tử cùng hạ nhân của Tề gia đã nghe tin chạy tới.
Hạ nhân của Tề gia vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lục tiểu thư, một đám lập tức bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, một cái bà tử tiến lên đẩy Tề Duyệt Hương sang một bên, bà một bên lau vết máu trêи mặt Tề Duyệt Nhan, một bên nói với cái thị nữ bên cạnh:” Nhanh, đi mời Tam công tử đến đây. ”
Đợi đến lúc Tề tam mang người chạy tới, Sở Minh Yến đã tra ra được chủ nhân của ác khuyển, đang nắm lấy cổ áo đối phương kéo ra khỏi Mai Lâm. Tề tam trêи đường tới đây cũng đã nghe hạ nhân nói rõ tình huống, hắn biết lần này may mà có tướng quân Sở Minh Yến giúp đỡ, bằng không lần này muội muội của hắn đã gặp phải tai ương.
Tề tam từ rất xa đã nhìn thấy thân ảnh của Sở Minh Yến, liền hướng đến chỗ Sở Minh Yến thi lễ, trong lòng của hắn thập phần kính nể nữ anh hùng Sở Minh Yến này.
Tâm tình Sở Minh Yến lúc này không quá tốt, nàng vốn là muốn ra ngoài ngắm hoa giải sầu một chút, kết quả lại gặp phải chuyện thả chó cắn người như vậy. Nếu hôm nay không phải nàng vừa vặn đi đến chỗ này, cái con chó dữ kia không biết đã cắn bị thương biết bao nhiêu người đâu? Hơn nữa trong này đại đa số đều là nữ quyến chân yếu tay mềm, vừa nghĩ tới các nàng bởi vì sai lầm của người khác mà bị thương, Sở Minh Yến liền nhịn không được muốn nổi trận lôi đình.
Bởi vì tâm tình của nàng không tốt, nàng ngay cả giương mi mắt lên nhìn Tề tam một chút cũng không muốn. Mà người lúc này bị nàng kéo ra ngoài, lúc này đang kêu khóc hô hào oan uổng cái gì đó. Sở Minh Yến căn bản lười nhác nghe hắn nói lời vô nghĩa, dùng sức xô đẩy người kia một phen, thấy đối phương còn dám kêu rêи liền dùng chân đá lên một cước.
Người bị Sở Minh Yến bắt cũng là con cháu nhà thế gia, là một kẻ thường ngày thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Hôm nay cũng không biết là từ ngọn gió nào, nghe nói Mai Lâm bên kia có không ít nữ tử, liền dẫn một con chó dữ lớn bằng con nghé đến đó tản bộ.
Lúc hắn mang theo chó dữ xuất hiện, người trông coi Mai Lâm căn bản không có cho hắn vào, lo lắng hắn mang theo con chó dữ này đi vào sẽ hù doạ những người bên trong. Nhưng mà người này hoàn toàn không chịu nghe lời đối phương nói, còn để cho hạ nhân nhà mình đánh người canh giữ rừng hoa mai. Sau đó hắn từ một nơi hẻo lánh không ai chú ý tới, hắn mang theo đại cẩu của mình tiến vào Mai Lâm.
Về phần vì cái gì con chó dữ kia hướng về phía Tề Duyệt Nhan cùng Tề Duyệt Hương xông tới, là bởi vì người kia thấy bộ dạng Tề Duyệt Nhan xinh đẹp, liền muốn để cho con chó dữ đã được huấn luyện qua hù doạ các nàng một chút. Kết quả hắn không có nghĩ tới chó dữ đã lâu không được giương oai, tại thời điểm hắn buông dây thừng ra lập tức bị mất kiểm soát.
“Yến tướng quân, Yến tướng quân tha cho ta đi, ta vừa rồi thật sự không phải là cố ý. Ngài xem căn bản ở đây không có ai bị thương, chó cũng đã bị bị ngài giết mà phân thượng tha cho ta lần này đi. ”
Hắn không nói lời này còn tốt, hắn vừa nói xong lời này Sở Minh Yến lập tức bùng nổ. Cái gì gọi là không có ai bị thương liền không sao? Tất cả mọi người đến nơi này đều là bởi vì ngắm hoa thưởng tuyết, ai nguyện ý thời điểm ra ngoài du ngoạn đột nhiên không hiểu sao lại bị doạ giật mình hay là bị cắn một phát?
Hắn thấy Sở Minh Yến căn bản không thèm để ý hắn, hắn tiếp tục nói:” Yến tướng quân, chó của ta đã bị người giết chết, nay cũng không có người bị thương, ngài còn níu lấy ta không chịu thả như vậy, điều này quá mức ngang ngược không có đạo lý. Hơn nữa con chó kia căn bản không có làm người bị thương …. ”
Sở Minh Yến cười lạnh một tiếng, đưa tay ra đánh hắn một bạt tai. Nàng nói:” Không làm người khác bị thương? Ngươi có phải hay không là cảm thấy rất đáng tiếc?”
Thời điểm Sở Minh Yến kéo người ra khỏi rừng hoa mai, liền nhớ đến chuyện Trần Y Y trừng trị đám hài tử độc ác trước kia, không cho bọn họ nếm thử tư vị bị tảng đá nện trúng, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết bị tảng đá ném vào người đau đến cỡ nào. Nếu hắn đã luôn miệng nói chó dữ không có cắn ai, cũng chỉ là “Nhẹ nhàng ” doạ người khác một chút, như vậy hôm nay nàng liền bắt chước nhị tẩu doạ hắn một chút.
Sở Minh Yến nghĩ như vậy, liền kêu thủ hạ của mình mang hai con chó săn dữ tợn đến đây. Sau đó đem hắn cùng chó săn nhốt trong một cái viện tử, để cho hắn cảm thụ thật rõ ràng tư vị bị doạ một chút.
* Viện tử ở đây giống như là một cái sân.
Có không ít người can đảm tiến tới vây xem, nghe nói hai con chó săn kia so với con chó vừa bị giết còn hung hăng đáng sợ hơn, nghe nói người kia bị hai con chó săn đuổi chạy khắp sân, chờ đến lúc hắn được thả ra đã bị doạ đến tè ra quần. Nghe nói hắn sau khi về đến nhà, liền đem toàn bộ chó nuôi trong nhà mang đi hết, hắn bây giờ chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa liền mềm nhũn hết cả chân.
Thời điểm Trần Y Y biết được chuyện này, đã là hai ba ngày sau đó, nàng cũng không nghĩ tới ngày đó sau khi nàng rời đi, tại Mai Lâm lại xảy ra chuyện như vậy, sau khi nghe Sở Minh Yến nói nàng nhìn thấy Tề Duyệt Hương đẩy Tề Duyệt Nhan một phen, mặc dù động tác lúc đó của Tề Duyệt Hương thập phần bí mật, nhưng là Sở Minh Yến có thể khẳng định Tề Duyệt Hương đã đẩy người.
Trần Y Y nghe vậy, liền kêu Sở Minh Yến đến thăm Tề Duyệt Nhan thuận tiện nhắc nhở nàng ấy một vài câu. Hôm đó Sở Minh Yến liền đi đến Tề gia, sau đó thừa dịp lúc không có người, đem phỏng đoán của mình nói cho Tề Duyệt Nhan biết. Tề Duyệt Nhan trải qua kinh hãi lần này, cả người thoạt nhìn tiều tụy hơn rất nhiều. Nàng sau khi nghe phỏng đoán của Sở Minh Yến cũng không có thực kinh ngạc, kỳ thật nàng lúc ấy cũng cảm giác được Tề Duyệt Hương đẩy mình. Nàng nguyên bản còn cho rằng là do mình quá nhạy quá, nay nghe được Sở Minh Yến nói lời này trong lòng nhịn không được rét run.
Tề Duyệt Nhan nghĩ rằng từ nhỏ mình đối xử với Tề Duyệt Hương không hề bạc bẽo,mặc dù nàng không phải thực thích người muội muội này, nhưng là chỉ cần nàng có đồ vật gì đều sẽ chia cho nàng ta một phần. Nhưng mà Tề Duyệt Nhan cuối cùng cũng thấy rõ, có những người vong ơn bội nghĩa muôn đời không cảm hoá được, Tề Duyệt Hương chính là kiểu người không nhớ ân chỉ nhớ thù kia.
Sở Minh Yến lúc nói lời này, cũng không có tránh Tề tam đang đứng ở một bên, nàng biết tình cảm huynh muội của Tề tam cùng Tề Duyệt Nhan tốt lắm. Hơn nữa loại chuyện như thế này tốt nhất là nên để cho Tề tam biết, tránh khỏi sau này muội muội của hắn bị người mưu hại, hắn còn ngây ngô đem địch nhân đối đãi như muội muội.
Tề tam nghe đối thoại của Sở Minh Yến cùng Tề Duyệt Nhan, nhất thời trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Kỳ thật lúc bọn hắn còn rất nhỏ, nương của bọn hắn không chỉ một lần nhắc nhở bọn hắn, không nên quá gần gũi với người muội muội Tề Duyệt Hương, dù sao thì bọn hắn cùng Tề Duyệt Hương không phải cùng một nương sinh ra.
Lúc ấy Tề tam cùng Tề Duyệt Nhan đều không có nghe lọt tai, còn cảm thấy mẫu thân làm như vậy đối với Tề Duyệt Hương là không công bằng. Nhưng là nay hồi tưởng lại, tâm hai huynh muội lập tức lạnh buốt. Nếu lần này không có Sở Minh Yến giúp đỡ, Tề Duyệt Nhan gặp phải đại nạn này không chết cũng phải tàn tật. Nghĩ đến đây, Tề Duyệt Nhan lập tức liền sợ không thôi.
Về sau Tề tam đích thân tiễn Sở Minh Yến rời đi, Sở Minh Yến bây giờ là đại ân nhân của Tề gia bọn hắn. Tề tam cảm thấy nữ tử như Sở Minh Yến thập phần thú vị, liền không nhịn được muốn cùng nàng tiếp xúc nhiều hơn mấy phần. Hắn tiễn Sở Minh Yến tới gia môn Tề gia, lúc hắn muốn tiễn Sở Minh Yến thêm một đoạn nữa, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân cao lớn có chút xa lạ, đang ngồi trêи lưng ngựa đứng cách gia môn Tề gia một khoảng không xa.
Sở Minh Yến rõ ràng là sững sờ một chút khi nhìn thấy đối phương, sau đó nàng lập tức cao hứng chạy về phía đối phương. Tề tam nhìn thân ảnh Sở Minh Yến chạy đi, cũng không biết bản thân bị làm sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn ngoại trừ có chút hứng thú với việc đọc sách, rất ít khi để bụng đến chuyện của người khác. Thậm chí ngay cả hôn sự của bản thân cũng không quan tâm đến, mỗi một lần mẫu thân cùng hắn đàm luận đến chuyện này, hắn cũng luôn làm ra dáng vẻ không quan tâm đến.
Nam nhân cao lớn kia từ trêи lưng ngựa nhảy xuống dưới, dắt ngựa cùng Sở Minh Yến sóng vai rời đi. Tề tam đứng ở gia môn nhìn thân ảnh của bọn họ, lần đầu tiên cảm thấy có bóng người nhìn phá lệ chói mắt.
Sở Minh Yến nhìn người trước mặt nói:” Hàn Lẫm, huynh đi chuyến này đã được bảy, tám tháng rồi. Ta còn tưởng những ngày ở biên cương quá thoải mái, huynh vui đến quên cả trời đất rồi chứ? “
Hàn Lẫm nghe vậy trêи khuôn mặt bình thường kia, đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt. Nói đến hắn cũng thật đúng là một quái nhân, rõ ràng trời sinh có một gương mặt hết sức bình thường, nhưng là khi hắn cười lên giống như đã đổi thành một người khác. Mỗi lần Sở Minh Yến nhìn thấy hắn cười, liền nhịn không được bị dáng vẻ tươi cười của hắn làm chó loá cả mắt.
Hàn Lẫm nguyên bản không tính là trắng nõn, nay sau khi trải qua thời gian dài ở biên cương màu da lại đen hơn không ít. Nếu không phải vóc người hắn cao lớn thẳng tắp, còn có một gương mặt khi cười lên thập phần mê người, Sở Minh Yến cũng sẽ nhịn không được muốn ghét bỏ hắn.
Hàn Lẫm vốn là thủ hạ bên người của Sở Minh Yến, hắn kỳ thật có thiên phú lãnh đạo hơn Sở Minh Yến, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện muốn bán mạng của mình cho Sở Minh Yến. Nhưng là về sau hắn không biết bị cái gì kϊƈɦ thích, khi Sở Hủ nâng đỡ Thập Nhất điện hạ lên hoàng vị, cấp bách muốn tìm những người thân tín giúp hắn trấn thủ biên cương, Hàn Lẫm liền không chút do dự đi cùng với thuộc hạ của Sở Hủ.
Lúc ấy Sở Minh Yến thật ra có chút tức giận, nhưng là nghĩ đến Hàn Lẫm vốn không phải là vật trong ao, nếu nàng cứ đem người trói buộc dưới trướng của mình, nói không chừng nhân tài như Hàn Lẫm sẽ bị phế đi. Cô nhìn người nam nhân nay càng thêm trầm ổn, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ: Cũng may lúc trước nàng không có trói buộc người không chịu buông, bằng không nói không chừng Hàn Lẫm sẽ oán hận nàng.
Hàn Lẫm khi trở về còn mang theo hai người, hai người này vừa về tới kinh đô liền đi đến phủ tướng quân. Lúc này hai người đang chờ ở tiền viện phủ tướng quân, đợi đến lúc Trần Y Y nhìn thấy hai người liền đỏ cả vành mắt, ngay cả cô nương câm luôn luôn trầm ổn đáng tin cậy cũng có chút kϊƈɦ động.
Vân Bích chạy nhanh về phía Trần Y Y, sau đó liền muốn quỳ xuống bên chân Trần Y Y, lại bị Trần Y Y giữ cánh tay lại. Khí lực của Trần Y Y quá lớn, Vân Bích vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói:” Tiểu thư, tiểu thư, người sao lại vẫn giống như trước kia, ngay cả để cho nô tỳ dập đầu một cái cũng không cam tâm tình nguyện.”
Trần Y Y đem người kéo lên, sau đó hung hăng ôm một hồi. Kỳ thật sau khi Trần Y Y trở về, liền hỏi thăm Sở Trác về tin tức liên quan đến Vân Bích. Năm đó tình trạng của Sở Trác xác thực không ổn định, căn bản không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Về sau vẫn là nàng từ chỗ Thang Viên biết được, Vân Bích sợ Trần Y Y sẽ trở lại Vô Hoa thôn, liền cùng Kỳ Sinh cùng một chỗ lưu lại. Về sau Sở Minh Yến có cho người đến Vô Hoa thôn tìm, mới biết được Vô Hoa thôn đã gặp một kiếp nạn, Vân Bích cùng Kỳ Sinh đã sớm không còn ở đó. Cũng là từ đó về sau, bên này đã mất tin tức của bọn người Vân Bích.
Nghĩ không ra lần này Hàn Lãnh phục mệnh trở về lĩnh thưởng, lại mang theo bọn người Vân Bích cùng Kỳ Sinh trở về? Thật sự là một chuyện làm người ta vui vẻ.
So với dáng vẻ không có gì thay đổi của Vân Bích, Kỳ Sinh lại biến hoá rất nhiều. Bởi vì hắn muốn bảo vệ tiểu cô nương Vân Bích nhát gan mềm mại, hắn không chỉ cao lớn hơn rất nhiều mà còn trầm ổn hơn xưa. Trêи mặt của hắn có lưu lại một vết sẹo rất sâu, vết sẹo kia từ trán lan đến gò má trái. Có thể thấy được hai năm qua, hai người bọn họ chịu khổ không ít.
Đại hôn của Vân Bích cùng Kỳ Sinh vào tháng Ba, Trần Y Y sau khi giúp bọn họ làm xong hôn sự, liền đi theo Sở Trác rời khỏi kinh đô. Sở Trác lần này rời kinh đô muốn đi đến phía Nam, giúp Sở Hủ tìm kho báu trong truyền thuyết kia.
Trần Y Y sau khi biết chuyện liền quấn lấy hắn muốn đi cùng. Sở Trác lần này cũng không có cự tuyệt nàng. Thứ nhất bởi vì lần này không biết phải đi bao lâu, hắn không thể cùng Trần Y Y tách ra lâu như vậy. Thứ hai mặc dù Trần Y Y là nữ tử, nhưng là nàng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến hắn, nói không chừng thời điểm mấu chốt còn có thể giúp hắn một tay.
Bởi vì đi tìm kho báu là chuyện đại sự, Sở Trác vì không muốn gây sự chú ý cho người khác, thời điểm rời khỏi chỉ dẫn theo hai người Vân Mộc Hà cùng Phó Linh. Sở Trác cùng Trần Y Y ngồi trêи xe ngựa, Vân Mộc Hà phụ trách đánh xe ngựa, Phó Linh ngồi phía trước xe ngựa chỉ đường. Đám người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, đi đường một chút cũng không vội vã, nhìn giống như là ra ngoài đi du sơn ngoạn thủy.
Một ngày này, trêи đường đi gặp mưa to, bọn họ phải ở lại một khách điếm nằm ở một vị trí hẻo lánh. Bởi vì xung quanh khách điếm không có ngôi nhà nào, trời mưa to như vậy làm cho khách điếm vốn tiêu điều nhìn càng thêm rách nát không chịu nổi.
Trần Y Y ngồi bên cửa sổ cẩn thận xem xét bản đồ kho báu trêи tay, nàng một bên nhìn một bên nghe âm thanh hạt mưa rơi trêи bệ cửa sổ. Nay mặc dù đã là tháng ba, nhưng là trời mưa vẫn mang theo cái giá lạnh thấu xương. Ngoài cửa sổ đột nhiên thổi đến một trận gió lạnh, Trần Y Y theo bản năng cảm thấy hơi lạnh, nàng vừa định đứng lên đóng cửa sổ lại, đột nhiên lại có một chiếc áo choàng phủ lên người nàng.
Trần Y Y quay đầu nhìn sang, liền thấy Sở Trác xoã mái tóc dài ướt sủng xuống, đang khoát một chiếc áo choàng rộng rãi đứng sau lưng nàng.
Sở Trác vẫn luôn thập phần chú trọng đến phương diện ăn uống, nhưng mà lần này không có cô nương câm đi theo cùng, bọn họ trêи đường đi ăn uống cũng không quá ngon miệng. Trần Y Y nhìn Sở Trác đã gầy xuống, trong lòng nhịn không được cảm thấy xót xa.
Trần Y Y đưa tay giúp hắn chỉnh trang lại trang phục, sau đó một bên giúp hắn lau tóc một bên nói:” Càng khởi hành về phía trước, sẽ có một tiểu thành giàu có, chúng ta ở nơi đó mua một vài thứ rồi hãy lên đường. ”
Trước khi Trần Y Y đi đã chuẩn bị không ít đồ vật, nhưng lại quên chuẩn bị lương thực. Nàng nghĩ chờ sau khi đến thành kế tiếp, bọn họ liền mua lương thực luôn một thể, tránh cho trêи đường đi đồ ngốc nhà nàng bị đói.
Lúc Trần Y Y đang âm thầm nghĩ nên mua cái gì, Sở Trác trầm mặc bắt đầu lôi kéo y phục trêи người nàng ra. Sau khi nới lỏng y phục trêи người Trần Y Y, liền đẩy cổ áo của nàng ra mặt không biểu tình nhìn vào bên trong. Ánh mắt của hắn lúc này thập phần bình tĩnh tự nhiên, không hề ý thức được mình đang làm việc xấu, đôi con ngươi trong suốt của hắn từ bình tĩnh chuyển sang dần dần mất kiểm soát.
Trần Y Y vội vàng đem cửa sổ đóng lại, nàng cũng không biết Sở Trác là từ đâu học được, gần đây luôn thích vén cổ áo nàng lên như vậy. Có đôi khi ở trêи xe ngựa buồn chán, hắn cũng sẽ lạnh lùng như thế này môi mỏng mím chặt trực tiếp đưa tay vào. Trần Y Y lúc bình thường sẽ thuận theo hắn, nhưng là nếu hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đều bị nàng sử dụng bạo lực trấn áp.
Sau khi Trần Y Y đóng cửa sổ lại, từ gian phòng đối diện với phòng trọ của bọn họ có một nữ tử bước ra. Mặc dù nữ tử kia có đeo mạn che mặt, nhưng là vẫn như có thể nhìn ra được đó là một đại mỹ nhân. Mỹ nhân kia hướng tới người trong phòng thi lễ một cái, sau đó liền thản nhiên xoay người rời đi.
Bình luận facebook