Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
em-gai-anh-yeu-em-24
Chương 24: Lúc nên ra tay thì phải ra tay
Editor: Erica Klausee.
Beta:Hepc
Buổi tối, Doãn Trạm trở về nhà, vẻ mặt bình thản, một bộ mặt vô cảm, hoàn toàn không nhìn ra chuyện gì khác thường, nhưng Doãn Mạt để ý thấy từ đầu đến cuối ánh mắt của anh chưa từng dừng lại ở trên người của cô.
Doãn Mạt cũng giữ nguyên dáng vẻ bình thường, nói cười hì hì với cha mẹ, giống như chuyện kìm lòng không được tối hôm qua hoàn toàn không tồn tại.
Muốn vờ vịt, thì mọi người cùng nhau giả vờ thôi!
Bởi vì chuyện của Dương Di, Giang Tình Liên oán trách Doãn Trạm mấy câu, để hụt mất cô con dâu tốt như thế, Doãn Trạm đúng là không có ánh mắt tinh tường. Doãn Trạm chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, thái độ rất chân thành, Giang Tình Liên trách móc xong cũng không nói được nữa, cuối cùng, một câu "Con cháu tự có phúc của con cháu " của Doãn Thiên Khánh đã kết thúc chủ đề này.
Sau khi ăn xong, Doãn Trạm trở về phòng, Doãn Mạt làm tổ ở trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi với mẹ. Nhưng mặc dù ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không ở trên đó.
"Đúng rồi, mẹ ơi, chẳng biết chìa khóa phòng con đâu mất rồi ấy, mẹ có chiếc dự phòng nào không?"
Giang Tình Liên đang bị nội dung phim truyền hình hấp dẫn, cũng không suy nghĩ nhiều về lời nói của con gái, "Ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường trong phòng mẹ, mật mã là sinh nhật mẹ, con tự đi tìm đi."
"Dạ được." Doãn Mạt chạy nhanh như làn khói lên cầu thang, vào trong phòng cha mẹ, nhanh chóng tìm được chìa khóa, sau đó trở về phòng.
Cô tắm rửa trước, thay váy ngủ, sau đó liền chờ rồi lại chờ, đợi đến hơn mười giờ, cảm thấy không chênh lệch lắm cha mẹ đều ngủ rồi, mới lặng lẽ mở cửa phòng ra.
Phòng của vợ chồng họ Doãn ở cuối hành lang, cách phòng sách chính là phòng của Doãn Trạm, bên cạnh chính là của Doãn Mạt.
Cô đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng của Doãn Trạm, gõ cửa.
"Ai đó?" Trong phòng truyền đến giọng nam trầm thấp.
Doãn Mạt nuốt nước miếng một cái, tự nhủ để bản thân bình tĩnh hơn một chút, "Là em."
Yên lặng mấy giây, trong phòng mới có tiếng Doãn Trạm truyền ra, "Anh ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Doãn Mạt vừa nghe, nhíu mày, nghĩ thầm: quả nhiên là như vậy, ngày mai hãy nói? Chỉ sợ lúc ấy anh đã đi làm rồi, khi nào gặp mặt lại còn không biết, anh luôn luôn có rất nhiều lý do trốn tránh cô.
Doãn Mạt lắc lắc chìa khóa trên tay, cười vênh váo.
Nhưng anh trai à, anh quá xem thường em rồi.
Doãn Mạt dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, khí định thần nhàn(*) đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa, rồi khóa lại.
(*) Bộ dạng bình tĩnh, nhàn nhã.
Cô thấy Doãn Trạm đang dựa vào thành giường đọc sách, nhạy bén bắt được sự hoảng hốt chợt lóe lên trong mắt của anh, cô hất cằm, lắc lắc chìa khóa trong tay cho anh thấy, khóe miệng vui thích kéo lên, cười đểu gợi đòn.
"Anh trai, không phải anh bảo anh đang ngủ hả?"
Doãn Trạm để sách xuống, chân mày nhíu lại, "Ngủ ngay đây.”
Doãn Mạt gật gật đầu, "A…" một tiếng, "Vậy bây giờ còn chưa ngủ, hẳn là vẫn có thể lãng phí mấy phút tâm sự với em chứ?"
Doãn Trạm đưa tay ấn vào hai bên thái dương, vén chăn lên ngồi ở bên giường, một bên ống quần trống rỗng, Doãn Mạt nhìn, nghĩ thầm: thiếu chút nữa mình đã quên anh trai cũng có chỗ thiếu sót. Nhưng chỗ thiếu sót này có hề gì chứ?
Anh thỏa hiệp nói: "Có thể, em muốn tán gẫu chuyện gì với anh?"
"Tán gẫu về...... chuyện hôm đó anh hôn em." Doãn Mạt chăm chú nhìn anh.
Doãn Trạm do dự một lát, nói: "Ngày hôm đó anh uống say, xem em là người phụ nữ khác, Tiểu Mạt hãy quên đi, là lỗi của anh trai."
Nụ cười của Doãn Mạt biến mất, cô đến gần anh, "Khá lắm, xem em là người phụ nữ khác hử, vậy cái lần tám năm trước thì sao? Cũng xem em là người phụ nữ khác sao? Anh đói khát đến thế à?"
"Doãn Mạt!" Chân mày Doãn Trạm nhíu chặt, trong giọng nói cất chứa sự tức giận.
"Anh có thể tìm cái cớ khác, nhưng không cho phép nói xem em là người phụ nữ khác!" Cô nâng cao giọng, trong giọng nói có sự bướng bỉnh và uất ức không nói ra được, "Em đã biết, chúng ta không phải anh em ruột, ở chung một chỗ cũng không sao, anh không phải kiếm cớ nữa, anh, chúng ta......"
"Tiểu Mạt." Doãn Trạm ngắt lời cô, "Cho dù chúng ta không phải anh em ruột, nhưng về mặt luật pháp, chúng ta chính là anh em ruột, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Cũng có thể thay đổi luật pháp mà, chúng ta vốn không có quan hệ máu mủ."
"Cha mẹ sẽ không chấp nhận......"
"Em sẽ tìm bọn họ." Nói xong, Doãn Mạt liền xoay người định đi tìm bố mẹ, nhưng ngay sau đó, cô bị Doãn Trạm kéo lại.
"Tiểu Mạt, em có thể ngoan ngoãn một chút đừng hành động theo cảm tính nữa hay không? Chuyện tối ngày hôm qua là anh hồ đồ phạm sai lầm, anh bảo đảm sau này sẽ không xảy ra nữa, em hãy quên đi." Anh thở dài một cái, "Anh biết rõ em vẫn xem anh là anh trai, em không có kinh nghiệm yêu đương, có thể nhất thời không phân biệt được em với anh là tình thân hay tình yêu, em phải lý trí một chút, hiểu chưa?"
"Anh, anh cho rằng em còn là đứa trẻ mười tuổi à?" Doãn Mạt giãy khỏi tay anh, cảm thấy có nói thêm gì cũng sẽ không có hiệu quả, "Thời gian không còn sớm, anh nên ngủ đi."
Cô vốn định xoay người rời đi, nhưng sau một giây kế tiếp liền thay đổi ý định, bất ngờ vươn tay nắm cổ áo ngủ của Doãn Trạm, khom lưng tới gần đôi môi của anh, Doãn Trạm không hề đề phòng, ngay sau đó đã bị hôn.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Doãn Mạt vừa chạm vào đã tách ra ngay tức khắc, cười để lại một câu "Nụ hôn chúc ngủ ngon" rồi vui sướng chạy đi.
Chậc chậc chậc, anh trai, cuộc chiến của chúng ta đã bắt đầu rồi, để xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng mà...... anh trai à, anh có thể chống cự được chứ?
——
Quả nhiên, hai ngày sau, Doãn Mạt không gặp mặt Doãn Trạm, anh gọi về nói công ty bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải tăng ca, nên ngủ lại ở trong công ty.
Giang Tình Liên bất mãn nhìn chồng, "Tại sao anh cứ để A Trạm làm nhiều việc thế, cả ngày nó bận rộn chuyện của công ty thì tìm bạn gái thế nào?"
Doãn Thiên Khánh rất vô tội, "Anh nhớ rõ chưa từng phân cho A Trạm nhiều việc như vậy mà." Ông dỗ dành vợ, "Nhất định là nó có quan điểm của mình, nói ra thì A Trạm rất cố gắng, em nên cảm thấy kiêu ngạo vì nó chứ."
"Nó đã ưu tú quá rồi, chỉ thiếu một người vợ tốt với đứa nhỏ đáng yêu......" Giang Tình Liên dừng lại, đột nhiên có chút khẩn trương nắm tay chồng, "Anh nói, chẳng lẽ A Trạm không thích phụ nữ hả......"
Suýt chút nữa thì Doãn Mạt phun một ngụm nước ra, cô ho khan mấy tiếng, vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của mẹ già nhà mình.
"Mẹ, mẹ xem nhiều phim truyền hình quá rồi thì phải? Nói bậy gì vậy."
"Haizzz, còn không phải vì chuyện lớn cả đời của anh trai con khiến người ta lo lắng quá mức à, mẹ chưa từng nghe nó kết giao bạn gái đấy."
"Biết đâu ở nước ngoài anh từng kết giao bạn gái nhưng giấu mẹ thì sao." Doãn Mạt có chút rầu rĩ nói.
"Ôi chao~ cũng có khả năng lắm." Trái ngược với vẻ không vui của con gái, Giang Tình Liên rất vui mừng, "Chỉ cần A Trạm thích phụ nữ là tốt rồi."
"Được rồi, chuyện của anh mẹ cũng đừng quá quan tâm, con sắp phải về trường học rồi đấy."
Tối chủ nhật, Doãn Mạt trở lại phòng, kết quả chỉ có một mình Lâm Đại có mặt ở đó.
"Tiểu Lăng và A Vạn đâu rồi?"
Lâm Đại lắc lắc đầu, "Tớ cũng vừa đến không lâu, chưa gặp họ."
Doãn Mạt gọi điện thoại cho Tề Hiểu Lăng trước, kết quả con bé này vẫn còn dính chung một chỗ với bạn trai, nói là sáng sớm ngày mai mới quay lại được. Sau đó cô bấm số của Vạn Vũ Thần, ngay tức khắc đã kết nối được.
"Tiểu Mạt, nghe nói câu lạc bộ leo núi tổ chức du lịch leo núi vào 11*, cậu có rảnh không?"
(*) Ngày 1 tháng 10, Quốc khánh Trung Quốc.
Doãn Mạt tính tính ngày, phát hiện tuần sau đã là 11 rồi, "Được, tớ rảnh, cậu thì sao?"
"Tớ cũng muốn đi lắm, nhưng phải thử nói với cha mẹ của tớ đã, bọn họ rất lo lắng." Lâm Đại nhíu mày, thật đúng là có cảm giác vừa nghe đã thương.
Doãn Mạt vỗ vỗ bả vai của cô, "Không có việc gì, đi đi, tớ chăm sóc cậu, chúng ta cứ từ từ."
"Được!" Lâm Đại vừa nghe, vui vẻ gật gật đầu.
Đứa nhỏ này, vẫn còn cần cổ vũ, Doãn Mạt thầm nghĩ.
Editor: Erica Klausee.
Beta:Hepc
Buổi tối, Doãn Trạm trở về nhà, vẻ mặt bình thản, một bộ mặt vô cảm, hoàn toàn không nhìn ra chuyện gì khác thường, nhưng Doãn Mạt để ý thấy từ đầu đến cuối ánh mắt của anh chưa từng dừng lại ở trên người của cô.
Doãn Mạt cũng giữ nguyên dáng vẻ bình thường, nói cười hì hì với cha mẹ, giống như chuyện kìm lòng không được tối hôm qua hoàn toàn không tồn tại.
Muốn vờ vịt, thì mọi người cùng nhau giả vờ thôi!
Bởi vì chuyện của Dương Di, Giang Tình Liên oán trách Doãn Trạm mấy câu, để hụt mất cô con dâu tốt như thế, Doãn Trạm đúng là không có ánh mắt tinh tường. Doãn Trạm chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, thái độ rất chân thành, Giang Tình Liên trách móc xong cũng không nói được nữa, cuối cùng, một câu "Con cháu tự có phúc của con cháu " của Doãn Thiên Khánh đã kết thúc chủ đề này.
Sau khi ăn xong, Doãn Trạm trở về phòng, Doãn Mạt làm tổ ở trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi với mẹ. Nhưng mặc dù ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không ở trên đó.
"Đúng rồi, mẹ ơi, chẳng biết chìa khóa phòng con đâu mất rồi ấy, mẹ có chiếc dự phòng nào không?"
Giang Tình Liên đang bị nội dung phim truyền hình hấp dẫn, cũng không suy nghĩ nhiều về lời nói của con gái, "Ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường trong phòng mẹ, mật mã là sinh nhật mẹ, con tự đi tìm đi."
"Dạ được." Doãn Mạt chạy nhanh như làn khói lên cầu thang, vào trong phòng cha mẹ, nhanh chóng tìm được chìa khóa, sau đó trở về phòng.
Cô tắm rửa trước, thay váy ngủ, sau đó liền chờ rồi lại chờ, đợi đến hơn mười giờ, cảm thấy không chênh lệch lắm cha mẹ đều ngủ rồi, mới lặng lẽ mở cửa phòng ra.
Phòng của vợ chồng họ Doãn ở cuối hành lang, cách phòng sách chính là phòng của Doãn Trạm, bên cạnh chính là của Doãn Mạt.
Cô đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng của Doãn Trạm, gõ cửa.
"Ai đó?" Trong phòng truyền đến giọng nam trầm thấp.
Doãn Mạt nuốt nước miếng một cái, tự nhủ để bản thân bình tĩnh hơn một chút, "Là em."
Yên lặng mấy giây, trong phòng mới có tiếng Doãn Trạm truyền ra, "Anh ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Doãn Mạt vừa nghe, nhíu mày, nghĩ thầm: quả nhiên là như vậy, ngày mai hãy nói? Chỉ sợ lúc ấy anh đã đi làm rồi, khi nào gặp mặt lại còn không biết, anh luôn luôn có rất nhiều lý do trốn tránh cô.
Doãn Mạt lắc lắc chìa khóa trên tay, cười vênh váo.
Nhưng anh trai à, anh quá xem thường em rồi.
Doãn Mạt dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, khí định thần nhàn(*) đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa, rồi khóa lại.
(*) Bộ dạng bình tĩnh, nhàn nhã.
Cô thấy Doãn Trạm đang dựa vào thành giường đọc sách, nhạy bén bắt được sự hoảng hốt chợt lóe lên trong mắt của anh, cô hất cằm, lắc lắc chìa khóa trong tay cho anh thấy, khóe miệng vui thích kéo lên, cười đểu gợi đòn.
"Anh trai, không phải anh bảo anh đang ngủ hả?"
Doãn Trạm để sách xuống, chân mày nhíu lại, "Ngủ ngay đây.”
Doãn Mạt gật gật đầu, "A…" một tiếng, "Vậy bây giờ còn chưa ngủ, hẳn là vẫn có thể lãng phí mấy phút tâm sự với em chứ?"
Doãn Trạm đưa tay ấn vào hai bên thái dương, vén chăn lên ngồi ở bên giường, một bên ống quần trống rỗng, Doãn Mạt nhìn, nghĩ thầm: thiếu chút nữa mình đã quên anh trai cũng có chỗ thiếu sót. Nhưng chỗ thiếu sót này có hề gì chứ?
Anh thỏa hiệp nói: "Có thể, em muốn tán gẫu chuyện gì với anh?"
"Tán gẫu về...... chuyện hôm đó anh hôn em." Doãn Mạt chăm chú nhìn anh.
Doãn Trạm do dự một lát, nói: "Ngày hôm đó anh uống say, xem em là người phụ nữ khác, Tiểu Mạt hãy quên đi, là lỗi của anh trai."
Nụ cười của Doãn Mạt biến mất, cô đến gần anh, "Khá lắm, xem em là người phụ nữ khác hử, vậy cái lần tám năm trước thì sao? Cũng xem em là người phụ nữ khác sao? Anh đói khát đến thế à?"
"Doãn Mạt!" Chân mày Doãn Trạm nhíu chặt, trong giọng nói cất chứa sự tức giận.
"Anh có thể tìm cái cớ khác, nhưng không cho phép nói xem em là người phụ nữ khác!" Cô nâng cao giọng, trong giọng nói có sự bướng bỉnh và uất ức không nói ra được, "Em đã biết, chúng ta không phải anh em ruột, ở chung một chỗ cũng không sao, anh không phải kiếm cớ nữa, anh, chúng ta......"
"Tiểu Mạt." Doãn Trạm ngắt lời cô, "Cho dù chúng ta không phải anh em ruột, nhưng về mặt luật pháp, chúng ta chính là anh em ruột, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Cũng có thể thay đổi luật pháp mà, chúng ta vốn không có quan hệ máu mủ."
"Cha mẹ sẽ không chấp nhận......"
"Em sẽ tìm bọn họ." Nói xong, Doãn Mạt liền xoay người định đi tìm bố mẹ, nhưng ngay sau đó, cô bị Doãn Trạm kéo lại.
"Tiểu Mạt, em có thể ngoan ngoãn một chút đừng hành động theo cảm tính nữa hay không? Chuyện tối ngày hôm qua là anh hồ đồ phạm sai lầm, anh bảo đảm sau này sẽ không xảy ra nữa, em hãy quên đi." Anh thở dài một cái, "Anh biết rõ em vẫn xem anh là anh trai, em không có kinh nghiệm yêu đương, có thể nhất thời không phân biệt được em với anh là tình thân hay tình yêu, em phải lý trí một chút, hiểu chưa?"
"Anh, anh cho rằng em còn là đứa trẻ mười tuổi à?" Doãn Mạt giãy khỏi tay anh, cảm thấy có nói thêm gì cũng sẽ không có hiệu quả, "Thời gian không còn sớm, anh nên ngủ đi."
Cô vốn định xoay người rời đi, nhưng sau một giây kế tiếp liền thay đổi ý định, bất ngờ vươn tay nắm cổ áo ngủ của Doãn Trạm, khom lưng tới gần đôi môi của anh, Doãn Trạm không hề đề phòng, ngay sau đó đã bị hôn.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Doãn Mạt vừa chạm vào đã tách ra ngay tức khắc, cười để lại một câu "Nụ hôn chúc ngủ ngon" rồi vui sướng chạy đi.
Chậc chậc chậc, anh trai, cuộc chiến của chúng ta đã bắt đầu rồi, để xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng mà...... anh trai à, anh có thể chống cự được chứ?
——
Quả nhiên, hai ngày sau, Doãn Mạt không gặp mặt Doãn Trạm, anh gọi về nói công ty bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải tăng ca, nên ngủ lại ở trong công ty.
Giang Tình Liên bất mãn nhìn chồng, "Tại sao anh cứ để A Trạm làm nhiều việc thế, cả ngày nó bận rộn chuyện của công ty thì tìm bạn gái thế nào?"
Doãn Thiên Khánh rất vô tội, "Anh nhớ rõ chưa từng phân cho A Trạm nhiều việc như vậy mà." Ông dỗ dành vợ, "Nhất định là nó có quan điểm của mình, nói ra thì A Trạm rất cố gắng, em nên cảm thấy kiêu ngạo vì nó chứ."
"Nó đã ưu tú quá rồi, chỉ thiếu một người vợ tốt với đứa nhỏ đáng yêu......" Giang Tình Liên dừng lại, đột nhiên có chút khẩn trương nắm tay chồng, "Anh nói, chẳng lẽ A Trạm không thích phụ nữ hả......"
Suýt chút nữa thì Doãn Mạt phun một ngụm nước ra, cô ho khan mấy tiếng, vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của mẹ già nhà mình.
"Mẹ, mẹ xem nhiều phim truyền hình quá rồi thì phải? Nói bậy gì vậy."
"Haizzz, còn không phải vì chuyện lớn cả đời của anh trai con khiến người ta lo lắng quá mức à, mẹ chưa từng nghe nó kết giao bạn gái đấy."
"Biết đâu ở nước ngoài anh từng kết giao bạn gái nhưng giấu mẹ thì sao." Doãn Mạt có chút rầu rĩ nói.
"Ôi chao~ cũng có khả năng lắm." Trái ngược với vẻ không vui của con gái, Giang Tình Liên rất vui mừng, "Chỉ cần A Trạm thích phụ nữ là tốt rồi."
"Được rồi, chuyện của anh mẹ cũng đừng quá quan tâm, con sắp phải về trường học rồi đấy."
Tối chủ nhật, Doãn Mạt trở lại phòng, kết quả chỉ có một mình Lâm Đại có mặt ở đó.
"Tiểu Lăng và A Vạn đâu rồi?"
Lâm Đại lắc lắc đầu, "Tớ cũng vừa đến không lâu, chưa gặp họ."
Doãn Mạt gọi điện thoại cho Tề Hiểu Lăng trước, kết quả con bé này vẫn còn dính chung một chỗ với bạn trai, nói là sáng sớm ngày mai mới quay lại được. Sau đó cô bấm số của Vạn Vũ Thần, ngay tức khắc đã kết nối được.
"Tiểu Mạt, nghe nói câu lạc bộ leo núi tổ chức du lịch leo núi vào 11*, cậu có rảnh không?"
(*) Ngày 1 tháng 10, Quốc khánh Trung Quốc.
Doãn Mạt tính tính ngày, phát hiện tuần sau đã là 11 rồi, "Được, tớ rảnh, cậu thì sao?"
"Tớ cũng muốn đi lắm, nhưng phải thử nói với cha mẹ của tớ đã, bọn họ rất lo lắng." Lâm Đại nhíu mày, thật đúng là có cảm giác vừa nghe đã thương.
Doãn Mạt vỗ vỗ bả vai của cô, "Không có việc gì, đi đi, tớ chăm sóc cậu, chúng ta cứ từ từ."
"Được!" Lâm Đại vừa nghe, vui vẻ gật gật đầu.
Đứa nhỏ này, vẫn còn cần cổ vũ, Doãn Mạt thầm nghĩ.
Bình luận facebook