• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full EM GÁI CỦA GIAN THẦN (1 Viewer)

  • Chương 99: Nhiều chuyện bất nghĩa

Mùa đông lại đến, thời tiết càng ngày càng trở lạnh. Bầu trời ban sáng vẫn luôn âm u, từng cơn gió lạnh thổi qua. Hiện tại mặt trời cũng đã lên cao, trời lại bắt đầu đổ tuyết.



Xe ngựa của Lý Duy Nguyên dừng trước cửa Lý phủ, trong tay là túi hạt dẻ rang vừa mua trên phố, hắn định bước vào cửa bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu mình: " Lý đại nhân xin dừng bước."



Giọng nói ôn nhuận vang lên, không nhanh cũng không chậm.



Lý Duy Nguyên nghe thấy giọng nói này liền cảm thấy không vui, trong mắt có chút lạnh lùng. Nhưng hắn vẫn quay người lại.



Tuyết rơi đầy trời, Lý Duy Nguyên nhìn thấy trên người Thuần Vu Kỳ là một áo choàng lông chồn.



Thuần Vu Kỳ từ trên xe ngựa bước xuống. Trường Thanh nhanh tay bung dù che cho hắn không để những bông tuyết vươn lên người hắn.



Trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng. Thời tiết lại càng trở lạnh, gió thổi càng lớn, tuyết dưới đất cũng muốn đóng thành băng vô cùng trơn trượt. Thuần Vu Kỳ bước trên nền băng mỏng vang lên từng tiếng kẽo kẹt không ngừng.



Lý Duy Nguyên đứng dưới mái hiên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thuần Vu Kỳ tiến đến đây. Cho đến khi Thuần Vu Kỳ đứng trước mặt mình.



Trường Thanh nhanh tay xếp dù lại, những bông tuyết vươn trên dù rơi xuống. Sau đó Trường Thanh cầm dù, cúi đầu cung kính đứng phía sau Thuần Vu Kỳ.



Sắc trời càng ngày càng ảm đạm, tuyết lại rơi nhiều hơn, gió thổi xuyên qua hai cái lồng đèn treo trước cửa phủ, tạo ra những âm thanh kẽo kẹt.



" Lý đại nhân không mời ta vào trong sao?" Thuần Vu Kỳ chắp tay lại, nhướng mắt nhìn Lý Duy Nguyên, vẻ mặt mang theo một chút ý cười.



Mấy ngày qua hắn luôn không ngừng đi đến Lý phủ mong muốn gặp mặt Lý Lệnh Uyển, nhưng Lý Duy Nguyên luôn tìm mọi lý do đuổi hắn về.



Hôm nay trời lại đổ tuyết, trong lúc ngắm nhìn những bông tuyết rơi, bỗng nhiên trong lòng hắn vô cùng muốn gặp mặt Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn liền đi đến đây.



Nhưng không ngờ tới, vừa xuống xe ngựa hắn liền bắt gặp Lý Duy Nguyên đang bước vào cửa.



Quả nhiên, Lý Duy Nguyên không hề có ý định mời Thuần Vu Kỳ vào trong. Vẻ mặt Lý Duy Nguyên bình đạm, đôi mắt bình tĩnh nhìn Thuần Vu Kỳ, đáp lời: " Gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, không có thời gian tiếp khách, nếu không ngại xin Thuần Vu đại nhân có việc gì cứ ở đây nói thẳng với ta."



Thuần Vu Kỳ có chuyện vì để nói với Lý Duy Nguyên? Chẳng lẽ muốn tâm sự cùng Lý Duy Nguyên sao? Mục đích Thuần Vu Kỳ đến đây là vì muốn gặp Uyển Uyển mà thôi.



Nhưng Lý Duy Nguyên làm sao để cho Thuần Vu Kỳ gặp mặt Lý Lệnh Uyển? Tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ để cho Thuần Vu Kỳ có cơ hội gặp nàng.



Nghe xong lời nói này của Lý Duy Nguyên, trong lòng Thuần Vu Kỳ chợt trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng thu liễm lại, trực tiếp nói thẳng: " Ta đến đây là vì muốn gặp Uyển Uyển."



Lý Duy Nguyên cười nhạt, nói: " Mấy ngày trước xá muội vừa bị nhiễm phong hàn, không tiện gặp người ngoài."



" Ta cũng không phải người ngoài, ta là trượng phu của nàng." Nụ cười trên mặt Thuần Vu Kỳ không còn nữa, ngược lại hắn trầm mặt.



Tất nhiên Lý Duy Nguyên không hề sợ bộ dạng này của Thuần Vu Kỳ, khoé môi hắn hơi cong, ngữ khí cũng nhẹ nhàng nói: " Một ngày các ngươi chưa thành thân, thì ngươi không phải là trượng phu của nàng, cho nên ngươi vẫn là người ngoài."



Thuần Vu Kỳ nhìn thấy trong mắt Lý Duy Nguyên có chút trào phúng, đôi tay giấu dưới tay áo Thuần Vu Kỳ không khỏi nắm chặt thành quyền.



" Ta muốn gặp lão thái thái." Hắn biết rõ Lý Duy Nguyên luôn tìm mọi cách không cho hắn gặp mặt Lý Lệnh Uyển.



Chờ sau khi hắn gặp được lão thái thái, tất nhiên Lý Duy Nguyên không còn cách nào ngăn cản hắn nữa.



Hơn nữa địa vị của lão thái thái trong Lý phủ này là cao nhất, lời nói của bà Lý Duy Nguyên nào dám không nghe.



Nhưng Lý Duy Nguyên nghe xong, liếc mắt nhìn Thuần Vu Kỳ một cái, khẽ cười thành tiếng, đáp lời: " Sao nào, chẳng lẽ Thuần Vu đại nhân nghe không hiểu lời ta nói? Mấy ngày qua trong phủ liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, lão thái thái chịu nhiều đả kích, hiện tại bà ta đã trở thành một kẻ điên loạn, cả ngày chỉ hồ ngôn loạn ngữ còn chưa nói, ngay cả ai là ai bà ta cũng không nhận ra. Đại phu đã căn dặn phải để cho bà ta tịnh dưỡng thật tốt, không thể tuỳ tiện gặp mặt ai, ta làm sao dám để cho ngươi gặp bà ta?"



Thuần Vu Kỳ nổi giận. Tuy ngày thường hỉ nộ ái ố hắn không bao giờ thể hiện ra mặt, nhưng lúc này sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.



Sáng nay nhà lao của Lại Bộ truyền tin, nói rằng Lý Tu Bách sợ tội nên đã tự tử. Trực giác của Thuần Vu Kỳ mách bảo, trong chuyện này có uẩn khúc, cho nên hắn liền đi xem xét.



Nhưng sau khi hắn đến nhà lao, quản ngục lại nói, thi thể của Lý Tu Bách đã được đem đến bãi tha ma.



Hắn lại cẩn thận hỏi tiếp, quản ngục lại nói, do Lý gia lo ngại chuyện tham ô của Lý Tu Bách ảnh hưởng đến thanh danh của gia đình bọn họ, cho nên không muốn nhận thi thể của Lý Tu Bách về mai táng trong phần mộ của tổ tiên, xem như Lý gia không có người nhi tử này.



Theo thông lệ nếu tử tù chết trong nhà lao, không có người đến nhận thi thể sẽ bị đưa đến bãi tha ma.



Hơn nữa bãi tha ma thường có thú hoang lui tới, nếu đưa thi thể đến đó chỉ sợ không quá một nén hương đã bị dã thú phanh thây. Cho dù Thuần Vu Kỳ có đi đến đó, cũng không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.



Chuyện đã như vậy, hắn không thể điều tra được nữa. Hiện giờ trước cửa Lý phủ, hắn còn nghe thấy Lý Duy Nguyên nói những câu này càng làm hắn thêm tức giận.



Khoé môi Thuần Vu Kỳ kéo dài thành một đường, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: " Uyển Uyển, có muốn gặp ta hay không là tuỳ thuộc vào nàng. Xin nhờ Lý đại nhân thông báo với nàng một tiếng, như vậy mới thoả đáng, có đúng không?"



Lý Duy Nguyên không hề bị khí thế sắc bén này của hắn áp bức, vẻ mặt Lý Duy Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có chút ý cười trào phúng, nói: " Huynh trưởng như phụ thân, cho nên chuyện của Uyển Uyển ta có quyền làm chủ."



Theo sau Lý Duy Nguyên lại cười nói: " Hôm nay Uyển Uyển sẽ không gặp mặt Thuần Vu đại nhân, xin mời Thuần Vu đại nhân về cho."



Nhưng Thuần Vu Kỳ vẫn đứng yên, ánh mắt càng lạnh lùng khi nhìn Lý Duy Nguyên. Cứ ngỡ như sau đó, hắn sẽ ra tay đánh Lý Duy Nguyên một trận.



Lý Duy Nguyên không hề sợ hãi, cũng chẳng quan tâm, hắn nói: " Thế nào, Thuần Vu đại nhân vẫn muốn xông vào Lý phủ của ta? Tuy rằng Lý phủ không thể sánh bằng Vĩnh Hoan Hầu phủ quyền thế của Thuần Vu đại nhân, nhưng Lý phủ cũng được coi là một gia đình thư hương chân chính. Nếu việc Thuần Vu đại nhân tự tiện xông vào nhà dân để Hoàng Thượng biết được chuyện này, chỉ sợ Thuần Vu đại nhân khó lòng giải thích rõ đấy."



Đôi tay Thuần Vu Kỳ càng nắm chặt, những ngón tay cũng trở nên tái xanh, sắc mặt càng tái mét.



Hiện giờ Lý gia người thì đã đi xa, người thì chết, cũng như trở nên điên loạn, chẳng phải mọi chuyện trong Lý gia đều do một mình Lý Duy Nguyên định đoạt sao? Tất cả chỉ là chuyện trùng hợp sao? Thuần Vu Kỳ không tin là như vậy.



Tạm thời hắn không có biện pháp nào đối phó với Lý Duy Nguyên. Tuy rằng hắn có hôn ước với Lý Lệnh Uyển, nhưng chuyện của Lý gia hắn cũng không tiện nhúng tay vào. Xem ra hắn không thể gấp gáp gặp mặt nàng, chỉ có thể từ từ tìm cách mà thôi.



Nghĩ đến đây, vẻ mặt giận dữ của Thuần Vu Kỳ từ từ bình ổn lại.



" Hãy chăm sóc tốt Uyển Uyển." Dứt lời, hắn liền quay người rời đi. Trường Thanh cũng vội vàng bung dù che cho hắn.



Lý Duy Nguyên nhìn thấy bóng dáng Thuần Vu Kỳ càng ngày càng khuất xa, nụ cười trên mặt hắn liền tắt. Đôi chân mày nhíu chặt, ánh mắt cũng trở nên u ám lạnh tựa như băng.



Thuần Vu Kỳ đã từng hôn tay Lý Lệnh Uyển. Hơn nữa theo như Tiểu Thanh nói, vẻ mặt nàng lúc ấy ửng hồng, cũng không hề muốn né tránh hành động này của Thuần Vu Kỳ.



Có phải trong lòng nàng cũng yêu thích Thuần Vu Kỳ không? Nếu không thích, làm sao nàng lại để yên như vậy?



Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, có phải nàng không yêu hắn, nàng chỉ đang thương hại hắn mà thôi. Cho nên sau khi hắn từ Giang Tô trở về nàng vì sao lại vội vàng chấp nhận tình cảm của hắn?



Nhưng hắn không quan tâm rốt cuộc nàng vì nguyên do gì, cũng không quan tâm nàng có chấp nhận hay không, cả đời này hắn chỉ muốn giữ nàng bên cạnh mình.



Tuyệt đối sẽ không để cho nàng gặp lại Thuần Vu Kỳ. Hắn muốn sau này nàng chỉ có một mình hắn, trong lòng nàng hắn là duy nhất, không thể có hình bóng của bất kỳ một ai.



Lý Duy Nguyên cố gắng kiềm nén cảm giác muốn giết người trong lòng mình lại. Hắn nhắm mắt một lúc, sau đó lại mở mắt lên, đôi mắt hắn đã bình tĩnh hơn vừa rồi.



Theo sau hắn quay người bước vào phủ, nhanh chân đi đến Di Hoà Viện.



Sau khi hắn bước vào phòng, liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ngồi cạnh lò sưởi, trên tay nàng là một khung thêu, nàng cắm cúi thêu gì đó.



Nghe được tiếng bước chân, Lý Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Lý Duy Nguyên bước vào đây, nàng không lên tiếng tiếp tục cúi đầu chăm chú thêu đóa hoa mẫu đơn còn dang dở trên khăn tay.



Ban đầu nàng không thích thêu thùa, công việc này chỉ làm cho nàng cảm thấy mỏi mắt, mỏi cổ mà thôi. Nhưng bây giờ, cả ngày nàng đều bị giam lỏng trong Di Hoà Viện, không bằng tự tìm cho mình việc gì đó để làm?



Sớm hay muộn nàng cũng sẽ buồn chán đến phát điên, có lẽ việc thêu thùa là cách tốt nhất để nàng giết thời gian.



Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng nhìn đến mình, sau đó lại im lặng cúi đầu, trong lòng hắn có chút mất mát.



Nhưng ngay sau đó hắn liền nở nụ cười ấm áp, dịu dàng kêu nàng: " Uyển Uyển."



Động tác của nàng chợt dừng lại, giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục thêu hoa.



Hắn suốt ngày chỉ biết giam lỏng nàng ở trong Di Hoà Viện, cho dù nàng có phản kháng như thế nào cũng không thể lay chuyển được hắn. Cuối cùng nàng không muốn để tâm đến hắn nữa, nàng xem như hắn không tồn tại.



Lý Duy Nguyên thấy nàng không trả lời mình, trong lòng hắn càng cảm thấy mất mát. Hắn nhìn thấy nàng gầy đi không ít, cằm cũng nhọn hơn, hắn vô cùng đau lòng.



Hắn nhấc chân đi đến trước mặt nàng, liền ngồi xổm xuống, đưa tay lấy đi khung thêu trong tay nàng.



Hắn nhanh tay đưa đến cho nàng túi hạt dẻ rang, cười nói: " Uyển Uyển, nàng xem, ca ca mua cho nàng hạt dẻ rang này, nàng có thích không?"



Lý Lệnh Uyển đưa mắt nhìn túi hạt dẻ trong tay mình, vẫn không lên tiếng.



Một mặt hắn luôn nhốt nàng như một con chim khổng tước bị nhốt trong lồng son, mặt khác lại đối xử với nàng ân cần chu đáo, tội tình gì hắn phải làm như vậy?



Kỳ thật nàng là người dễ mềm lòng, cũng lại là người không có chủ kiến. Nếu Lý Duy Nguyên cứ đối xử tuyệt tình với nàng, có thể nàng sẽ suy nghĩ đến việc phản kháng, nhưng hiện tại hắn...



Mấy năm nay Lý Duy Nguyên luôn đối xử rất tốt với nàng. Hơn nữa nàng tin lời hắn đã từng nói, tình yêu hắn dành cho nàng là khắc cốt ghi tâm, hận không thể móc trái tim ra cho nàng xem.



Mặc dù như vậy, nhưng hắn vẫn nhốt nàng giống như một con chim bị nhốt trong lồng sắc.



Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy oán hận. Vì thế nàng mạnh tay quăn túi hạt dẻ xuống đất. Túi hạt dẻ rách đôi, hạt dẻ rơi táng loạn trên mặt đất.



Lý Duy Nguyên đưa mắt nhìn nàng, nhìn thấy nàng cắn chặt môi, khoé mắt cũng vươn nước mắt.



Hắn không nói gì, bất quá hắn đứng dậy, cúi người nhặt lại số hạt dẻ rơi trên mặt đất, sau đó yên lặng đặt chúng vào tay nàng.



Lý Lệnh Uyển nhìn thấy thái độ hắn như vậy, trong lòng nàng càng cảm thấy tức giận, một lần nữa nàng lại ném số hạt dẻ trong tay mình xuống đất.



Lý Duy Nguyên vẫn không nói gì, tiếp tục nhặt lại số hạt dẻ đó, thậm chí hắn còn thổi lớp bụi đất dính trên hạt dẻ, đặt vào tay nàng.



Lúc vào phòng hắn đã cởi áo choàng đen mắc lên giá áo, hiện giờ hắn mặc một bộ y phục xanh lục hoa văn trúc diệp.



Đây chính là bộ y phục năm trước hắn cùng nàng khi dạo chơi bên ngoài đã mua được. Khi ấy nàng tình cờ thấy chúng trong cửa tiệm trang phục, nàng cảm thấy rất thích hợp với hắn, cho nên nàng đã mua chúng tặng cho hắn.



Nàng còn nhớ rõ bộ dạng ôn nhu khi ấy của hắn. Hôm nay hắn lại mặc y phục đó đến đây gặp nàng.



Hiện giờ không còn giống như ngày xưa, hắn muốn mua y phục thượng hạng nào mà chẳng được? Vì sao hắn vẫn nguyện lòng mặc bộ y phục cũ này.



Lý Lệnh Uyển nhìn y phục trên người hắn, lại nhìn đến dáng vẻ hắn, bỗng nhiên nàng cảm thấy một sự ghen tức bùng phát, làm cho mũi nàng cay cay, khoé mắt cũng hồng hồng.



Lý Duy Nguyên đã nhặt hết số hạt dẻ trên mặt đất, lại đi đến ngồi trước mặt nàng, không nói lời nào đặt chúng vào tay nàng.



Thật sự nàng không biết rốt cuộc bản thân mình nên đối xử với hắn như thế nào. Cho dù nàng có tức giận với hắn, thì hắn trước sau vẫn luôn bao dung bỏ qua cho nàng. Hơn nữa, nàng cũng không thể nhẫn tâm đánh hắn, hay trách hắn.



Nàng cảm thấy bản thân mình sắp bị hắn làm cho phát điên.



" Rốt cuộc chàng muốn như thế nào?" Nàng cắn răng, rơi nước mắt, nghẹn ngào chất vấn hắn: " Lý Duy Nguyên, rốt cuộc chàng muốn thế nào? Chàng mau nói đi."



Những câu cuối, nàng càng nâng giọng lớn hơn cũng có chút run run.



Lý Duy Nguyên trầm mặc một lúc. Sau đó hắn đặt số hạt dẻ lên bàn trà, đưa tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: " Ta muốn nàng yêu ta, muốn trong lòng nàng chỉ có một tình ta."



" Không phải ta đã sớm nói rõ với chàng, người ta yêu là chàng, ta chưa bao giờ yêu bất kỳ người nào khác? Vì sao chàng vẫn không tin tưởng ta?" Giọng nói nàng mang theo vài phần mệt mỏi: " Rốt cuộc ta phải làm gì để chàng tin tưởng lời nói của ta đây?"



Lý Duy Nguyên cúi đầu nhìn nàng. Thiếu nữ xinh đẹp tựa trong lòng hắn đang rơi nước mắt, giống như nàng đang bị ai đó vũ nhục, thật khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.



Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, hắn nói: " Vậy nàng hãy chứng minh đi."



" Chứng minh như thế nào? Chàng muốn ta chứng minh như thế nào?" Lý Lệnh Uyển đưa tay nắm lấy vạt sao trước của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.



Chỉ cần hắn không suốt ngày giam lỏng nàng ở đây, nàng nguyện ý làm tất cả. Tuy rằng hiện tại nàng cảm thấy tình cảm của mình dành cho hắn đã không còn như lúc ban đầu.



Nàng không thể chịu đựng nỗi sự chiếm hữu cùng dục vọng quá lớn của hắn, cũng như tính đa nghi của hắn. Cùng hắn ở bên nhau thật làm cho nàng quá mệt mỏi.



Lý Duy Nguyên không trả lời, đôi tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, cúi đầu vội vã hôn môi nàng.



Lý Lệnh Uyển theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng vừa rồi nàng đã nói muốn chứng minh cho hắn xem, đột nhiên nàng nghe thấy hắn thấp giọng nói với nàng: " Uyển Uyển, nàng đã nói nàng sẽ chứng minh cho ta xem trong lòng nàng chỉ có mình ta kia mà."



Cho nên nàng cũng không muốn trốn tránh nụ hôn của hắn nữa, đầu lưới hắn tiến nhanh thần tốc vào miệng nàng, cùng nàng môi lưỡi triền miên.



Không thể không công nhận kỹ thuật hôn môi của Lý Duy Nguyên thật là tài tình, lại nhiệt tình như lửa.



Tuy rằng ngay từ đầu nàng chỉ cố ý làm qua loa cho xong, nhưng sau khi bị hắn hôn môi kịch liệt như vậy, làm cho trái tim nàng đập liên hồi, cả cơ thể trở nên mềm nhũn.



Dần dần nàng trở nên mơ hồ, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có đáp lại hắn không.



Có lẽ vẫn là đáp lại. Bởi vì sau khi Lý Duy Nguyên rời khỏi đôi môi nàng, nàng nhìn thấy ánh mắt hắn phát sáng, đôi tay trên mặt nàng cũng run rẫy.



" Uyển Uyển." Giọng nói của hắn cũng run run. Mấy ngày qua mỗi lần hắn hôn nàng, thì nàng chỉ giống như khúc gỗ không hề phản ứng gì. Nhưng vừa rồi nàng đã đáp lại nụ hôn của hắn.



Hắn cùng nàng môi lưỡi triền miên, còn cắn nhẹ môi nàng, đôi khi nàng sẽ phát ra những tiếng rên nhẹ giống như tiếng mèo kêu, kích thích máu huyết trong người hắn sôi trào.



Nếu không phải nàng còn chưa đến tuổi cập kê, lại còn trong thời gian chịu tang, hắn hận không thể đem nàng lên giường lăn lộn một trận.



Hắn cúi đầu, để chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi nàng, vội vàng hỏi: " Sau này chúng ta cứ như vậy có được không? Nàng vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh ta, nàng đừng rời khỏi ta, có được không?"



Lý Lệnh Uyển vẫn đang trong trạng thái mơ hồ vì nụ hôn vừa rồi của Lý Duy Nguyên, hai má nàng nóng bừng.



Nhưng sau khi nàng nghe hắn nói những lời này, giống như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng, ngay cả trái tim nàng cũng trở nên lạnh giá. Nói đi nói lại, hắn vẫn muốn giam cầm nàng.



Lý Lệnh Uyển bắt đầu tức giận. Nàng đưa tay đẩy mạnh Lý Duy Nguyên ra.



Bởi vì vừa rồi hai người bọn họ đang thân mật với nhau, hắn không nghĩ tới đột nhiên nàng lại làm như vậy, cho nên không kịp đề phòng, liền bị nàng đẩy ngã trúng vào cạnh bàn, kêu lên một tiếng.



" Ta không phải là con chim mà chàng nuôi. Chàng cả ngày chỉ biết giam lỏng ta ở nơi này, thế nào, chàng đây là muốn kim ốc tàng kiều sao? Nhưng ta không muốn, ta không muốn. Ta không muốn mãi mãi ở nơi đây, ta phải rời khỏi đây. Ta không muốn ở bên cạnh chàng nữa."



Trong lúc nóng giận, Lý Lệnh Uyển nói năng có chút lộn xộn, nhưng ý của nàng hắn vẫn có thể nghe rõ.



Trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng nàng thích Thuần Vu Kỳ, bằng không lúc Thuần Vu Kỳ hôn tay nàng vì sao nàng không hề có ý định né tránh.



Lý Duy Nguyên ngẫm lại những lời Thuần Vu Kỳ nói khi ấy, hắn ta nói hắn ta chính là trượng phu của nàng.



Hiện giờ nàng còn nói muốn rời khỏi đây, thoáng chốc Lý Duy Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận.



Hắn không màng đến eo đang bị đau, nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt nàng, nắm chặt vai nàng, lạnh mặt, trầm giọng hỏi nàng: " Nàng không muốn ở lại đây, cũng không muốn ở bên ta, vậy nàng muốn đi đâu, nàng muốn ở cùng ai? Thuần Vu Kỳ sao? Nàng cho rằng nàng cùng hắn ta có hôn ước, sau này hai người có thể ở bên nhau sao? Không có chuyện đó, Uyển Uyển, trừ khi ta chết, ta tuyệt đối không để nàng và hắn ta được ở bên nhau."



Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình khi nói chuyện với Lý Duy Nguyên giống như ông nói gà bà nói vịt vậy.



" Ta đã nói với chàng rất nhiều lần, ta không yêu Thuần Vu Kỳ, ta chưa từng yêu hắn, vì điều gì chàng vẫn không tin ta?" Lý Lệnh Uyển tuyệt vọng nói: " Rốt cuộc chàng muốn ta phải làm thế nào thì chàng mới bằng lòng tin tưởng lời ta nói đây?"



" Suốt đời nàng phải ở bên ta, không được đi đâu cả, cũng không cho phép nàng gặp mặt ai, như vậy ta sẽ tin lời nàng." Lý Duy Nguyên đáp lời nàng.



Bỗng nhiên sự tức giận của nàng dần dần tiêu tan. Nàng cảm thấy dù nàng cùng Lý Duy Nguyên cứ mãi thảo luận vấn đề này, cuối cùng cũng chỉ sẽ đi vào ngõ cụt, căn bản giống như một vòng tuần hoàn chết.



Nói đi nói lại, ý của hắn rất đơn giản, chính là nàng giống như một vật ở hữu của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong Di Hoà Viện này, không cần đi đâu, cũng không cần gặp mặt ai, chỉ có như vậy hắn sẽ vẫn giống như ngày xưa thương yêu sủng ái nàng, đối xử với nàng thật tốt.



Như vậy nàng chẳng phải đang sống một cuộc sống như một con chim bị nhốt trong lồng sao?



Lý Lệnh Uyển suy sụp ngồi xuống ghế cạnh lò sưởi, thất thần nhìn than trong lò sưởi đang cháy.



Nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Chưa bao giờ nàng mệt mỏi như vậy, toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả ngón tay cũng lười cử động.



Lý Duy Nguyên nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nàng, hắn cẩn thận ôm nàng vào lòng. Hắn thấy nàng không có ý phản kháng, lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.



" Uyển Uyển," hắn lưu luyến nhẹ giọng kêu nàng: " Ta yêu nàng. Hứa với ta, đừng bao giờ rời khỏi ta, có được không?"



Lý Lệnh Uyển vô lực tựa vào lòng hắn, nàng nhắm đôi mắt lại không lên tiếng.



Lý Duy Nguyên chờ đợi rất lâu vẫn không thấy nàng trả lời, hắn cảm thấy vô cùng mất mát. Nhưng hắn vẫn không thể hiện ra mặt, cũng không dám hôn môi nàng, hắn sợ làm nàng tức giận.



Hắn cứ như vậy nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, cực kỳ thận trọng ôm lấy nàng, dường như hắn đang ôm một món bảo vật quý giá nhất trong thế giận này.



Không, thế gian này không có thứ gì có thể sánh bằng Uyển Uyển của hắn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nàng chính là sinh mệnh của hắn. Nếu không có nàng, hắn cũng không biết bản thân mình sẽ biến thành loại người gì nữa.



Hai người bọn họ vẫn luôn im lặng như vậy, nhất thời trong phòng an tĩnh đến lạ thường, còn có thể nghe thấy tiếng than vỡ vụng, tiếng gió thổi qua nhánh cây, thậm chí là tiếng bông tuyết rơi xuống.



Sau một khoảng thời gian khá dài, Lý Lệnh Uyển chợt nghe thấy giọng nói của Lý Duy Nguyên vang lên: " Ta đã cho người điều tra chuyện Tam thẩm rơi xuống hồ, ngày đó không phải do Tam thẩm tự trượt chân té mà có người cố ý đẩy ngã."



Đột nhiên nàng mở to đôi mắt, hỏi: " Là ai? Ai đã ra tay đẩy nương của ta ngã xuống hồ?"



Lý Duy Nguyên đưa tay lấy ra túi thơm đặt trong tay nàng, nói: " Túi thơm nàng tặng cho ta, ta vẫn luôn mang theo nó bên người sẽ không thể dễ dàng làm mất như vậy. Ngày ấy khi biết tin nàng đến Kim Gia Uyển tìm Lý Lệnh Yến, trong lòng ta vô cùng lo lắng đã nhanh chân đến đó tìm nàng.



Sau đó ta tận mắt chứng kiến Lý Lệnh Yến ra tay đẩy ngã nàng, ta cực kỳ giận dữ đã tiến đến bế nàng lên, còn đạp mạnh Lý Lệnh Yến một cái. Nói như vậy, có lẽ lúc ấy túi thơm đã rơi xuống.



Mấy ngày nay ta đã thẩm vấn những nha hoàn trong Kim Gia Uyển, thậm chí những nha hoàn trong Lý phủ, mới biết được ngày ấy chính Lý Lệnh Yến đã nhặt được nó ở Kim Gia Uyển, sau đó nàng ta muốn đem túi thơm đến tìm Lý Tu Bách, nhưng giữa đường lại gặp phải Tam thẩm.



Lúc ấy Tam thẩm kích động tranh chấp cùng nàng ta, cho nên nàng ta đã ra tay đẩy Tam thẩm ngã xuống hồ, vì quá hoảng loạn nàng ta liền nhanh chân chạy đi. Những việc nàng ta làm ra đều đã bị một tiểu nha hoàn nhìn thấy, trong lòng tiểu nha hoàn quá sợ hãi, cho nên không dám nói chuyện này ra ngoài."



Lý Lệnh Uyển còn nhớ rõ, sau khi Chu Thị chết được hai ngày, lão thái thái từng nói qua cái chết của Chu Thị có chút kỳ lạ. Khi ấy nàng đã sớm biết chuyện này không phải do Lý Duy Nguyên gây ra.



Tuy rằng nàng hôn mê suốt mấy ngày, nhưng nàng đã hỏi qua Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc, thậm chí là các nha hoàn hầu hạ trong Di Hoà Viện.



Bọn họ luôn nói Lý Duy Nguyên vô cùng lo lắng không rời khỏi nàng nửa bước, cho nên nàng tin lời Lý Duy Nguyên đã nói, hắn rất quan tâm đến nàng, làm sao hắn có thể gây ra những chuyện tổn thương nàng? Nhưng nàng cũng không tin chuyện Chu Thị lại vô duyên vô cớ rơi xuống hồ như vậy.



Khi ấy, nàng cũng từng nghi ngờ có liên quan đến Lý Lệnh Yến. Bởi vì Thải Vi từng nói, sau khi nàng rời đi bỗng nhiên Chu Thị cũng biến mất. Nói như vậy, Chu Thị đã suy nghĩ ra chuyện Lý Duy An chết có liên quan đến Lý Lệnh Yến, cho nên Chu Thị mới tự mình đi tìm nàng ta hỏi cho ra lẽ.



Nhưng sau đó Lý Tu Bách luôn đứng ra làm chứng Lý Lệnh Yến không liên quan đến chuyện này, ông ta còn nói nàng ta luôn ở chỗ của mình chưa từng rời khỏi.



Hiện giờ nghĩ lại, có phải Lý Lệnh Yến vì sợ tội, cũng như sợ người khác nghi ngờ, cho nên liền đi đến cầu cứu Lý Tu Bách? Còn cái túi thơm, chính là do Lý Lệnh Yến vô tình đánh rơi ở đó.



" Đúng là nàng ta!" Lý Lệnh Uyển hận nghiến răng nghiến lợi, toàn thân phát run, nói: " Lý Lệnh Yến lại dám ra tay với nương của ta. Đầu tiên, nàng ta ra tay đẩy ta ở Tây Trì muốn đưa ta vào chỗ chết. Sau lại tìm cách hại chết An nhi, bây giờ còn hại chết nương của ta, ta tuyệt đối không buông tha cho nàng ta."



" Uyển Uyển, nàng muốn xử trí Lý Lệnh Yến như thế nào. Chỉ cần nàng nói cho ta biết, nhất định ta sẽ thay nàng xử lý." Lý Duy Nguyên một mặt nhẹ giọng trấn an nàng, mặt khác hỏi nàng.



Lý Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên. Ánh nến chiếu lên người hắn, càng khiến nàng cảm thấy ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng.



" Giết người thì phải đền mạng, giết Lý Lệnh Yến đi." Nàng nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi ngã vào lòng hắn, lẩm bẩm nói: " Giết Lý Lệnh Yến."



Trong lòng nàng ẩn chứa một loại ảo giác, có lẽ những gì trong cốt truyện đều không thể thay đổi. Cho nên cuối cùng Họa Bình và Đỗ Thị cũng chết trong tay Lý Duy Nguyên. Minh Nguyệt vẫn chết do sinh khó.



Tuy rằng nàng không ra tay đẩy Chu Thị xuống hồ, nhưng cuối cùng Lý Lệnh Yến sẽ là người làm chuyện đó.



Vì vậy nàng cảm thấy, bản thân mình rồi cũng sẽ phải chết, có thể không chết trong tay Lý Duy Nguyên nhưng nàng sẽ chết trong tay kẻ khác. Hiện giờ nàng không còn gì sợ nữa. Chỉ là kết cuộc của Lý Duy Nguyên...



Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, chính nàng đã viết ra kết cuộc của hắn, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng. Tuy hiện giờ Lý Duy Nguyên giam lỏng nàng như vậy, nhưng nàng cũng không muốn hắn phải có kết cuộc thê lương.



Hơn nữa, Lý Lệnh Yến cùng Lý Duy Nguyên đã kết thù, Lý Lệnh Yến lại còn là nữ chính. Nếu để cho Lý Lệnh Yến có cơ hội gặp Tại Uẩn, thì nàng ta sẽ trở thành Hoàng Hậu, đến lúc ấy Lý Duy Nguyên phải làm sao? Tất nhiên hắn sẽ có kết cuộc vô cùng thê thảm.



Cho nên không bằng hiện tại cứ dứt khoát giết chết Lý Lệnh Yến, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc không phải lo lắng sau này sẽ có phong ba bão tố gì xảy ra nữa.



Lý Duy Nguyên còn cho rằng phải để cho Lý Lệnh Yến sống để tra tấn cả đời. Nhưng hắn lại không muốn làm trái ý Lý Lệnh Uyển, cho nên cuối cùng hắn hôn nhẹ lên trán nàng, đáp: " Được, ta sẽ làm như nàng mong muốn."



Nhưng cho dù là chết, hắn cũng không để Lý Lệnh Yến chết nhẹ nhàng như vậy. Hắn sẽ cho người cắt đầu lưỡi Lý Lệnh Yến, còn cho nàng ta uống đoạn trường thảo.



Sau cái chết của Đỗ Thị, Lý Lệnh Uyển đã bị kinh sợ luôn sốt cao, trong mơ còn nói sảng. Khi ấy hắn mơ hồ biết được, nếu dựa theo như lời nàng nói, cuối cùng nàng sẽ bị hắn cắt đầu lưỡi, ép uống đoạn trường thảo.



Hơn nữa với cái chết của Chu Thị đã làm nàng vô cùng đau khổ mà dẫn tới hôn mê, trong lúc mê sảng nàng mơ hồ có nói đến cái chết của Chu Thị.



Cho nên hắn sớm suy đoán ra, ngay từ đầu Chu Thị sẽ phải chết, hiện tại chung quy vẫn không thể thay đổi chuyện này. Huống chi, lúc trước Lý Lệnh Uyển đã thề son sắt hắn sẽ thi đỗ khoa cử, tất cả đều y như lời nàng đã nói...



Kỳ thật trong lòng hắn cũng cực kỳ sợ hãi. Cái gọi là vận mệnh không thể thay đổi, tuy rằng hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Lệnh Uyển xảy ra chuyện, nhưng hắn luôn sợ hãi kết cuộc của nàng vẫn sẽ không thay đổi. Hiện tại hắn chỉ muốn nàng bên cạnh mình như vậy, không thể để cho nàng gặp chuyện.



Hắn cảm thấy bản thân mình muốn bảo vệ nàng cả đời. Hắn sợ mất đi nàng chỉ cần suy nghĩ điều đó thôi, tâm can hắn lại đau đớn tựa như có ai đó đang dùng dao cắt từng miếng thịt trên người hắn.



Nếu nhất định phải có người bị cắt đầu lưỡi, uống đoạn trường thảo mà chết, vậy thì cứ để cho Lý Lệnh Yến chịu hết tất cả đi.



Tất nhiên cái chết này không dễ chịu chút nào. Sau khi Lý Lệnh Yến bị cắt đầu lưỡi và bị ép uống đoạn trường thảo được một canh giờ.



Lý Duy Nguyên liền đi đến Kim Gia Uyển, hắn nhìn thấy nàng ta đau đớn nằm quằn quại trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên đáng sợ.



Lý Lệnh Yến nhìn thấy Lý Duy Nguyên bước vào, nàng ta nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng độc ác, nhưng vừa mở miệng muốn trách mắng hắn, thì trong miệng toàn đầy mùi máu tươi.



Cuối cùng nàng ta không thể nói lời nào. Lý Duy Nguyên vẫn rũ mắt nhìn nàng ta, sau đó hắn liền dời mắt nhìn nơi khác.



Hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Lệnh Yến, cũng không muốn nói với nàng ta một lời nào. Căn bản hắn chỉ muốn đến đây xem xem nàng ta đã chết hay chưa.



Sau khi nhìn thấy nàng ta vẫn thoi thóp nằm đó, hắn liền ngồi lên ghế nhìn nàng ta đau khổ giãy giụa. Lúc này nàng ta đã không còn cử động nữa, hắn xác định nàng ta đã chết, hắn trầm giọng phân phó Cẩn Ngôn đứng phía sau: " Trong đêm đưa thi thể của ả ta ném đến bãi tha ma đi."



Cẩn Ngôn cung kinh lên tiếng, hắn ta phân phó hai hộ vệ trong Hoàng Cực Hội bỏ thi thể Lý Lệnh Yến vào bao bố đem ra khỏi phòng, theo sau hắn ta cũng tự mình ra ngoài xem xét.



Lúc này, Lý Duy Nguyên chậm rãi rời khỏi Kim Gia Uyển, bên ngoài gió tuyết càng ngày càng lớn, phong cảnh xung quanh đều là một màu trắng xoá.



Hắn đứng trong gió tuyết một lúc, hoàn toàn không quan tâm hàn khí có thể xâm nhập vào người.



Hắn thầm suy nghĩ, cuối cùng những chuyện này cũng đã kết thúc, sau này hắn sẽ khiến mọi chuyện chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp. Nghĩ đến đây, khoé môi hắn hơi kiều lên. Theo sau hắn nhấc chân bước đi trong gió tuyết, hắn muốn đi đến Di Hoà Viện.



———————//——//—————-



* Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng hiện tại Nguyên ca làm nhiều chuyện không đúng như vậy, nhưng các bạn phải tin tưởng, cuối cùng mọi chuyện sẽ êm đẹp.



*Editor: Lý Lệnh Yến đã hạ màn đi lãnh hộp cơm rồi các cậu ạ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom