Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Tâm đầu ý hợp
Lão thái thái nhìn thấy Lý Duy Nguyên không lên tiếng, hắn chỉ quỳ xuống như vậy, bà liền hoảng sợ, vội hỏi: " Cháu làm gì vậy?"
" Bẩm tổ mẫu, hôm nay tôn nhi có nghe được một chuyện rất quan trọng, ảnh hưởng rất lớn đến sự hưng thịnh của Lý gia chúng ta, sau một ngày đắn đo suy nghĩ, tôn nhi quyết định phải nói chuyện này cho tổ mẫu biết." Lý Duy Nguyên quỳ thẳng người trên mặt đất, vừa nhìn lão thái thái vừa bình tĩnh nói.
Hắn biết rõ bà rất quan tâm đến sự hưng thịnh của Lý gia, cho nên hắn mới dùng cách này để làm tiền đề cho chuyện tiếp theo.
Mà quả nhiên, sau khi bà vừa nghe xong những lời nói này, chợt cảm thấy lo sợ vội vàng hỏi: " Là chuyện quan trọng gì? Cháu mau nói đi."
Lý Duy Nguyên liền nói: " Hôm qua khi tôn nhi đi ngang qua hoa viên, tình cờ tôn nhi nhìn thấy hai nha hoàn của Tam muội đang ngồi trong đình viện trò chuyện với nhau.
Thế nên tôn nhị liền dừng bước, tôn nhi liền nghe các nàng ta bàn về chuyện của Lan di nương. Các nàng ta nói phụ thân của Lan di nương làm quan, dường như là chức Ngự sự gì đó. Hơn nữa các nàng ta còn nói mấy năm trước phụ thân của Lan di nương bị vu oan đáng lẽ phải bị xử tử.
Nhưng cũng may là chỉ bị lưu đày, chỉ là năm đó Lan di nương lại được Tam thúc cứu, thậm chí Tam thúc vẫn luôn giấu lai lịch của Lan di nương, còn cho Lan di nương trở thành thiếp của mình. Nhưng hiện nay phụ thân của Lan di nương đã được minh oan, thậm chí còn được thăng quan."
Lý Duy Nguyên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt lão thái thái. Hắn nhìn thấy trên mặt bà bắt đầu có vẻ khiếp sợ, hắn hiểu được trong lòng bà sớm đã biết trước chuyện này.
Cho nên hắn dừng một chút, lại nói tiếp: " Lúc ấy tôn nhi nghe hai tiểu nha hoàn kia nói xong, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Sau khi trở về, tôn nhi lập tức sai Cẩn Ngôn đi điều tra, quả thật đúng là có chuyện như vậy. Tổ mẫu, chuyện này vô cùng nghiêm trọng."
" Chuyện này có gì mà nghiêm trọng?" Lão thái thái nghe xong những lời nói đó, nổi khiếp sợ của bà cũng vơi đi một nửa, theo sau bà không chút cố kị nói: " Nếu phụ thân của Lan di nương còn bị định tội thì đó mới là chuyện nghiêm trọng. Tất nhiên Lý gia của chúng ta sẽ bị liên lụy, nhưng hiện giờ phụ thân của nàng không phải đã được minh oan sao.
Hơn nữa lại còn được thăng chức, nếu chúng ta có thể kết giao với Tôn Ngự Sự, nữ nhi của ông ta còn là thiếp thất của Tam thúc cháu, chúng ta chẳng phải sẽ trở thành thông gia của bọn họ.
Thậm chí nàng còn sinh cho Tam thúc của cháu một hai người con, làm sao Tôn Ngự Sự không thừa nhận mối hôn sự này được?
Chẳng phải lúc trước Tam thúc phụ của cháu còn đã ra tay cứu nàng, nếu không có thúc phụ của cháu thì nàng đã sớm mất mạng từ lâu.
Cho nên ta cảm thấy Tôn Ngự sự sẽ vì chuyện này mà cảm kích nhà chúng ta đã có ơn cứu mạng với nữ nhi của ông ta, biết đâu sau này ông ta còn có thể nâng đỡ nhà chúng ta thì sao?"
Tất nhiên nếu có thể hưu Chu Thị nâng Tôn Lan Y lên vị trí chính thất thì càng tốt. Đã nhiều ngày qua trong lòng bà vẫn luôn suy nghĩ ý định này.
" Nhưng tổ mẫu, chuyện Tam thúc phụ cứu Lan di nương lại là một chuyện xấu." Lý Duy Nguyên sớm đã tìm ra lý do thuyết phục bà, vì vậy hắn liền nói rõ: " Tổ mẫu chắc cũng biết rằng năm đó cả gia đình Tôn Ngự Sự đều bị định tội chính là do Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ, nhưng Tam thúc lại cả gan lén cứu Lan di nương, chuyện đó chẳng phải là khi quân phạm thượng sao?
Tam thúc sẽ bị kết tội là cướp ngục. Hơn nữa tôn nhi nhớ rõ năm ấy Tam thúc phụ cũng là quan, nếu lúc này để Lan di nương gặp lại Tôn Ngự Sự còn kết thông gia cùng bọn họ, khi người khác hỏi đến chúng ta phải trả lời như thế nào?
Chỉ sợ bọn họ sẽ nói Tam thúc biết pháp mà còn phạm pháp. Cho dù hiện tại Tôn Ngự Sự đã được Hoàng Thượng minh oan, nhưng dù sao năm đó Hoàng Thượng cũng là người hạ ý chỉ mà Tam thúc lại lén giấu Lan di nương đi.
Nếu để người của Đô Sát Viện biết chuyện này, bọn họ sẽ tâu chuyện này đến tai Hoàng Thượng, mặc dù sự việc của Tôn Ngự Sự đã được làm sáng tỏ, nhưng Hoàng Thượng vẫn sẽ không cảm thấy hài lòng với cách xử sự của Tam thúc, biết đâu lại khiến cho Hoàng Thượng tức giận, chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan sau này của Tam thúc hay sao?"
Dừng một chút, hắn lại đệm thêm một câu: " Tôn nhi cùng Tam thúc đều là đồng liêu, tất nhiên nếu con đường làm quan của Tam thúc phụ bị lụi bại, thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan của tôn nhi." Hắn nói thêm lời nói này để tránh việc lão thái thái sẽ hoài nghi đến những lời vừa rồi của hắn.
Tất nhiên trong lòng bà vốn rất vui mừng khi nghĩ đến chuyện sẽ kết thông gia với Tôn Ngự Sự. Nhưng mà bà lại quên đi những hiểm họa khôn lường trong chuyện này, cho nên khi Lý Duy Nguyên giải thích rõ, bỗng nhiên bà chợt cảm thấy cả cơ thể đều toát mồ hôi lạnh.
Người xưa thường có câu lòng người khó đoán.
Cho dù hiện nay Hoàng Thượng đã minh oan cho Tôn Ngự Sự, những tội danh khi xưa trên người ông ta đều do Vương đại nhân gây ra, hơn nữa chuyện án oan đó Hoàng Thượng cũng có một phần trách nhiệm.
Dẫu sao cũng là Hoàng đế, ai mà không coi trọng thể diện của mình chứ? Dù cho chuyện đó có sai thì cũng sẽ trở thành đúng. Chỉ là năm đó Lý Tu Bách lại dám khi quân phạm thượng tự tay che giấu Tôn Lan Y.
Nếu như lời Lý Duy Nguyên vừa nói, mặc dù hiện giờ Tôn Ngự Dự đã được minh oan, nhưng chuyện Hoàng Thượng sẽ xử Lý Tu Bách như thế nào còn chưa biết, chỉ cần Hoàng Thượng tuỳ tiện tìm lý do nào đó trách phạt Lý Tu Bách, chẳng phải chức quan Hộ Bộ hữu thị lang của Lý Tu Bách sẽ không còn giữ được nữa?
Hơn nữa sau này lại còn làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng. Vậy chuyện đó không gọi là đại hoạ thì còn là gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng lão thái thái lại cảm thấy hốt hoảng. Bà nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên vẫn còn quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: " Cháu đứng lên đi, lại đây ngồi xuống."
Lý Duy Nguyên vâng một tiếng, theo sau hắn liền đứng dậy đi đến chiếc ghế gần bà ngồi xuống.
Lão thái thái lại giương mắt nhìn hắn. Ánh nên trong phòng chiếu lên dung mạo anh tuấn của hắn, mặt mày bình tĩnh nhìn cực kỳ trầm ổn.
Bà nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, thì đã biết chẳng phải trong lòng hắn sớm đã suy nghĩ ra đối sách giải quyết rồi sao?
Nhưng bà không hiểu vì sao bản thân lại nghĩ như vậy, có lẽ là do bà đã lớn tuổi lại trải qua biết bao nhiêu chuyện, cũng đã gặp qua biết bao nhiêu dạng người, cho nên bà cảm thấy Lý Duy Nguyên quả thực là một người rất có năng lực.
Bỗng nhiên bà chợt có một loại cảm giác muốn nghe theo ý nghĩ của đứa tôn nhi này một lần. Chuyện này bà tin chắc hắn sớm đã tìm ra đối sách hoàn hảo để giải quyết rồi.
Vì thế lão thái thái liền lên tiếng hỏi: " Chuyện này, cháu cảm thấy chúng ta nên làm thế nào mới tốt?"
Dù sao bà cũng đã già lại vừa trải qua một cơn bệnh nặng, mấy ngày nay bà đều dùng canh sâm để bồi bổ, cho nên cơ thể cũng đã khỏe hơn một chút, nhưng khí huyết vẫn chưa thể lưu thông như bình thường, vì thế lúc bà nói chuyện có chút mệt mỏi.
Lý Duy Nguyên vẫn ngồi thẳng tắp trên ghế, hắn nghe bà hỏi như vậy, hơi nhướng mày theo sau mới lên tiếng hỏi: " Không biết trong lòng tổ mẫu vẫn còn ý định kết thông gia cùng Tôn Ngự Sự, hay không?"
" Kết thông gia thì như thế nào? Mà không kết thông gia thì sẽ ra sao?" Quả thực lão thái thái đúng là một con cáo già, dù hắn đã lên tiếng hỏi như vậy nhưng bà vẫn không đem những suy nghĩ ở trong lòng mình nói rõ cho hắn biết, bà lại hỏi: " Chuyện này có liên quan gì đến tìm ra cách giải quyết?"
Lý Duy Nguyên gật đầu, đáp lời: " Tất nhiên là có liên quan rồi."
Sau đó hắn chậm rãi nói tiếp: " Nếu trong lòng tổ mẫu không có ý muốn kết thông gia cùng Tôn Ngự Sự, thì cứ việc cấm túc Lan di nương để cho hai phụ tử bọn hỏi không thể gặp nhau.
Hơn nữa còn có thể giấu được sự việc năm đó Tam thúc phụ đã cứu giúp Lan di nương, dù sao cũng đã trải qua mười lăm năm có lẽ Tôn Ngự Sự sớm đã nghĩ rằng người nữ nhi này của ông ta đã chết.
Tất nhiên ông ta không thể ngờ đến việc Lan di nương còn sống, thậm chí còn đang ở Lý gia của chúng ta lại trở thành thiếp của Tam thúc, cũng như sinh cho Tam thúc đôi hài tử.
Đó chẳng phải là giải pháp đơn giản nhất sao, hơn nữa lại không có nguy hiểm gì đến Lý gia của chúng ta, chỉ cần canh giữ cẩn thận đám người của Lan di nương là được.
Nhưng nếu tổ mẫu vẫn muốn kết thông gia cùng bọn họ, thì tuyệt nhiên không thể để Tam muội cùng Bát đệ nhận Lan di nương là mẫu thân. Bằng không người ta sẽ dựa vào tuổi tác của hai người bọn họ, có thể suy đoán ra việc năm đó Tam thúc phụ đã lén cứu Lan di nương.
Hơn nữa còn phải âm thầm lặng lẽ đưa Lan di nương quay trở về phủ của Tôn Ngự Sự, thậm chí còn phải nói với bọn là rằng chúng ta ở bên ngoài tìm thấy Lan di nương.
Cũng không được phép nói chúng ta có quan hệ gì với Lan di nương. Sau đó chờ qua một khoảng thời gian thì Tam thúc hãy đến phủ của Tôn Ngự Sự hạ sính lễ, một lần nữa nạp Lan di nương trở về đây. Nhưng suốt đời này, Lan di nương không thể nhận lại Tam muội cùng Bát đệ."
Nếu như để Tôn Lan Y quay trở về Tôn gia, rồi thú lại nàng ta làm sao được. Thứ nhất Lý Tu Bách đã có chính thê, thứ hai Tôn Ngự Sự làm sao có thể đồng ý để nữ nhicủa mình làm thiếp cho Lý Tu Bách?
Trừ phi Lý Tu Bách phải hưu Chu Thị. Nhưng hiện giờ hắn chỉ vừa mới nhậm chức Hộ Bộ hữu thị lang chưa bao lâu, lúc này này vô cớ hưu thê tử của mình, hơn nữa nhà mẹ đẻ của nàng lại không còn ai, chưa nói đến việc Đô Sát Viện có bỏ qua cho hay không, thậm chí Tôn Ngự Sự sao có thể đồng ý mối hôn sự này.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là biện pháp đầu tiên, với lại Lý Lệnh Yến sẽ bởi vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng rất lớn. Nàng ta sẽ không thoát khỏi việc bị cấm túc.
Tất nhiên sau khi nghe xong những lời phân tích này của Lý Duy Nguyên, lão thái thái đã bị thuyết phục, bà vẫn luôn ngồi chau mày ngồi trên ghế, ngay cả cơ thể đều cũng không có chút phản ứng gì chỉ trầm mặc.
Một lúc sau, bà mệt mỏi thở dài một tiếng, lại nói: " Chuyện này ta đã hiểu, cháu trở về trước đi."
Lý Duy Nguyên nhanh chóng đứng dậy, hắn hành lễ với bà lại còn nói thêm một câu: " Chỉ sợ chuyện thân thế của Lan di nương từ sớm Tam muội đã biết.Hơn nữa muội ấy cũng đã nói cho nha hoàn của mình nghe, bằng không làm sao hôm nay tôn nhi có thể biết được chuyện này.
Tôn nhi có một ý định như thế này, có lẽ chúng ta nên đổi những người nha hoàn hầu hạ bên cạnh của Tam muội muội. Nếu không cứ để các nàng ta ăn nói lung tung như ngày hôm nay thì không biết còn sẽ gây ra hậu quả gì nữa, cũng may mắn người hôm nay nghe thấy là tôn nhi, nếu để chuyện này truyền đến tai người khác, bọn họ lại đồn thổi ra bên ngoài, thì chẳng phải hoạ từ trong miệng mà ra sao? Tổ mẫu nghĩ như thế nào?"
" Cháu nói rất đúng," lão thái thái tán thưởng gật đầu, sau đó bà lại nói tiếp: " Chuyện này cháu cứ tự mình quyết định đi. Hơn nữa Tam muội của cháu, nó, đứa nha đầu đó nội tâm rất kiêu ngạo, khi biết ngoại tổ phụ của mình hiện nay đang giữ chức quan cao, làm sao mà nó không đi khoe khoang cho được? Truyền lời của ta, sau này nó cứ tạm thời ngoan ngoan ở trong Kiêm Gia Uyển, nếu không có chuyện gì thì không cần bước chân ra bên ngoài."
Mệnh lệnh này cũng tương đương như giam lỏng Lý Lệnh Yến rồi còn gì. Nghe bà nói xong, Lý Duy Nguyên lập tức đồng ý, theo sau hắn mới xoay người rời đi.
Chờ sau khi hắn đi khỏi, bà nhắm mắt một một chút, vừa nhắm mắt vừa lần chuỗi phật châu trong tay mình, tiếp đến bà bảo Song Hồng tiến vào,nói: " Ngươi đi kêu Tam lão gia đến đây."
So với việc kết thông gia với gia đình quyền thế như Tôn Sự Ngự, thì bảo toàn mạng sống của chính mình vẫn quan trọng hơn.
Với lại hiện giờ Lý Tu Bách cùng Tôn Ngự Sự chức quan đều cùng cấp bậc, thật sự là không nên chỉ vì lợi ích trước mắt mà khiến Hoàng Thượng cảm thấy không hài lòng. Cho nên chuyện nâng đỡ Tôn Lan Y lên vị trí chính thê, cứ tạm thời đành phải gác lại thôi.
*
Lúc Lý Duy Nguyên rời khỏi Thế An Đường đã là canh một, trên bầu trời mây đen đã che phủ các vì sao dường như trời sắp mưa.
Nhưng hắn cũng không vội trở về, hắn cùng Cẩn Ngôn cứ chậm rãi đi. Trong lúc hắn đi ngang qua Nhã Nguyệt Trai, hắn nhìn thấy cửa viện mở toan, bên trong có một người ngồi trước cây ngô đồng than ngắn thở dài. Hắn quan sát kỹ người đó là ai, thì ra là Lý Tu Trúc.
Vốn dĩ Nhã Nguyệt Trai là nơi ở của Lý Duy Lăng, nhưng mấy ngày trước Lại Bộ hạ công văn xuống, chỉ thị Lý Duy Lăng đi đến Thiên Trường huyện nhậm chức huyện lệnh, cho nên Lý Duy Lăng đã rời khỏi Lý phủ để đến nơi đó làm quan.
Lý Tu Trúc chút có một người nhi tử là Lý Tu Lăng, vì thế từ nhỏ Lý Duy Lăng đã rất được hắn ta nhất mực yêu thương.
Chắc là vì hiện giờ Lý Duy Lăng đột nhiên rời xa nhà, cho nên trong lòng hắn ta vô cùng buồn bả, vì vậy đêm tối mới đi đến đây nhìn cảnh nhớ người.
Quả thật tình cảm phụ tử của hai người bọn họ khiến người ta vô cùng cảm động. Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười, ngay sau đó hắn từ từ tiến đến Nhã nguyệt trai.
" Nhị thúc," Lý Duy Nguyên lên tiếng kêu Lý Tu Trúc, theo sau hắn hành lễ cùng Lý Tu Trúc, quan tâm hỏi: " Đã trễ thế này, tại sao nhị thúc lại còn ở trong viện của nhị đệ?"
Lý Tu Trúc không yên tâm để Lý Duy Lăng đến nơi đó làm quan một mình, cho nên lúc ấy hắn ta đã sai mọi người trong viện của Lý Duy Lăng đi theo hầu hạ, thế nên hiện giờ bên trong Nhã nguyệt trai đã không còn có ai, nhưng tất cả đồ vật vẫn luôn giữ nguyên vị trí như khi Lý Duy Lăng còn ở đây.
Lý Tu Trúc nghe tiếng kêu liền quay đầu lại, hắn ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên, nhanh tay lau đi nước mắt trên khoé mắt của mình, theo sau nói: " Là Nguyên nhi à."
Bên trong viện có một cái bộ bàn ghế đá, hắn y bảo Lý Duy Nguyên ngồi xuống, hỏi: " Cháu vừa mới từ đâu đến đây?"
" Vừa rồi cháu đến thăm tổ mẫu, lúc trên đường trở về lại nhìn thấy cửa viện của Nhã nguyệt trai của nhị đệ mở ra, sau đó cháu lại nhìn thấy Nhị thúc ngồi buồn rầu ở trong đây, cháu cảm thấy lo lắng cho Nhị thúc, nên mới tiến vào đây hỏi thăm một chút. Nhị thúc vẫn đang nhớ đến Nhị đệ sao?"
Nghe Lý Duy Nguyên hỏi như thế, trong lòng Lý Tu Trúc lại buồn hơn, hắn ta thở dài một tiếng lại không đáp lời Lý Duy Nguyên, nhưng trong mắt hắn ta có ẩn chút nước mắt.
Lý Duy Nguyên thấy bộ dạng Lý Tu Bách thế kia, hắn liền thở dài một hơi, nói: " Đột nhiên nhị đệ lại bị điều đi nơi khác làm quan, còn phải vài ba năm không được trở về, cháu cũng giống như Nhị thúc, trong lòng cũng cảm thấy không mấy dễ chịu."
Dừng một chút hắn lại thở dài nói tiếp: " Từ nhỏ Nhị đệ đã được sống cuộc sống sung sướng, đồ dùng hay thức ăn đều là đồ tốt nhất, cũng chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, bỗng nhiên lúc này lại bị điều đi nơi khác, không biết đệ ấy có thể thích nghi cuộc sống ở nơi đó không?
Có nhớ nhà hay không? Nếu nhớ nhà thì phải làm sao? Tuy là đệ ấy có thể viết thư gửi về nhà nhưng để thư đến được đây cũng gần cả một tháng, cho nên hiện giờ chúng ta có muốn biết tình hình của đệ ấy cũng không thể."
Quả nhiên Lý Duy Nguyên vừa dứt lời thì Lý Tu Trúc đã rưng rưng nước mắt.
Sau đó Lý Duy Nguyên lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, chậm rãi nói: " Xem ra sắc trời tối nay khá âm u, có lẽ sắp có mưa. Hiện tại vào mùa hạ lại thường có mưa lại còn có sấm sét, nếu cháu nhớ không lầm thì Nhị đệ dường như cũng sợ sấm sét, đúng không? Không biết đế ấy đi đến nơi đó mà gặp giông tố như vậy, haizz."
Vừa nói xong hắn liền than ngắn thở dài, còn Lý Tu Trúc thì lại dứt khoát nâng tay áo che mặt mình.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy hắn ta xúc động như thế, trong lòng Lý Duy Nguyên thầm nghĩ chắc thời cơ đã đến rồi, vì thế chợt Lý Duy Nguyên hỏi hắn ta: " Nhị thúc có từng nghĩ tới việc đi đến Thiên Trường huyện sống hay không?"
Nghe xong đột nhiên Lý Tu Trúc ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên. Tuy rằng Lý Tu Trúc chưa lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt của Lý Tu Trúc đã thể hiện ra tất cả, tất nhiên đối với đề nghị này Lý Tu Trúc đã động tâm.
Lý Duy Nguyên thấy thế, liền tiếp tục nói: " Nhị thúc dù sao cũng là cử nhân, sắp tới Lại Bộ cũng đang tuyển người. Vì sao Nhị thúc không nghĩ đến việc ghi tên mình tham gia ứng tuyển.
Dù sao Tam thúc cũng đã hồi kinh được nửa năm, trong triều Tam thúc lại có không ít đồng liêu. Với lại chức quan của thúc ấy cũng không thấp, nếu thúc ấy có thể nói giúp cho Nhị thúc vài lời, chắc việc Nhị thúc được đảm nhận chức quan ở Thiên Trường huyện cũng là một việc không khó.
Đến lúc đó Nhị thúc cùng Nhị thẩm có thể cùng nhau đi đến Thiên Trường huyền, chẳng phải ngày ngày đều gặp được mặt Nhị đệ sao?
Hơn nữa lần đi này của Nhị thúc cùng Nhị đệ cũng chỉ có vài ba năm, chờ đến lúc các người hoàn thành nhiệm kỳ trở về, tất nhiên cháu và Tam thúc ở trong triều đình sẽ nói giúp để các người có thể được hồi kinh.
Đến khi ấy Nhị đệ cũng được thăng quan mà Nhị thúc cũng có thể trở về kinh thành, chẳng phải một nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ, điều đó thật tốt có đúng không?"
Nghe những lời nói này của Lý Duy Nguyên, nội tâm Lý Tu Trúc càng trở nên dao động. Hắn ta gần ba mươi tuổi mới đạt được cái danh cử nhân, nếu sau hai mươi năm lại tham gia thi hội biết đâu sẽ đạt được danh tiến sĩ.
Hơn nữa trong lòng hắn ta cũng không yên tâm về Lý Duy Lăng. Nếu như theo lời Lý Duy Nguyên nói, vì sao hắn ta không thử nghĩ đến việc đi tới Thiên Trường huyện làm quan, đến lúc đó chẳng phải ngày ngày sẽ được gặp mặt Lý Duy Lăng.
Hơn nữa trong triều đình hắn ta còn có Lý Tu Bách cùng Lý Duy Nguyên giúp đỡ cho mình, chờ sau khi hoàn thành nhiệm kỳ thì phụ tử bọn họ sẽ được hồi kinh cũng không là việc gì khó.
Thậm chí hắn ta còn được tiến vào con đường làm quan, tuy rằng từ nhỏ hắn ta cũng được người khác xem trọng, nhưng với cái danh tiến sĩ thì sẽ được xem trọng hơn.
Việc này quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng Lý Tu Trúc vẫn có chút chần chừ nói: " Nhưng tổ mẫu của cháu tuổi cũng đã cao, ta thân là nhi tử hiện giờ lại đi xa như vậy, chẳng phải là bất hiếu sao?"
Lý Duy Nguyên nghe vậy liền cười nói: " Nhị thúc, thúc chính là đang lo lắng cho tổ mẫu sao. Phận làm hậu bối đương nhiên là phải hiếu thuận với trưởng bối. Hiện giờ không phải Nhị thúc đi du ngoạn mà là người đi làm quan nơi xa ba năm sau sẽ trở về thôi, khiến cho cả nhà vinh quang, tổ mẫu nhìn thấy đám hậu bối có tiền đồ như vậy, chẳng phải tổ mẫu sẽ cảm thấy hãnh diện hơn so với việc hàng ngày thúc cứ ở bên cạnh hiếu thuận sao?"
Lời nói này của hắn khiến trong lòng Lý Tu Trúc thông suốt hơn phần nào.
" Nguyên nhi, lời này của cháu đã khiến ta thức tỉnh." Sau đó Lý Tu Trúc vội đứng dậy, vẻ mặt cũng không còn buồn rầu như khi nãy, ngược lại còn có chút ý cười, tiếp đến hắn ta liền nói: " Hiện giờ thúc sẽ đi tìm tổ mẫu của cháu nói về việc này."
Lý Duy Nguyên cũng đứng dậy, đáp lời: " Để cháu đi cùng Nhị thúc."
" Không cần đâu," Lý Tu Trúc giơ tay vỗ lên vai của Lý Duy Nguyên, hắn ta ngước nhìn lên bầu trời đêm, nói: " Ta thấy trời cũng sắp đổ mưa, cháu nên mau chóng trở về nơi ở của mình đi."
Sau đó hai người bọn họ cùng nhau bước ra cửa, Lý Duy Nguyên nhìn thấy Lý Tu Trúc đi càng ngày càng xa, lúc này hắn mới xoay người đi về phía tiểu viện của mình.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người thì nụ cười trên khuôn mặt liền tắt. Trong đầu hắn thầm nghĩ, một khi Lý Tu Trúc cùng Lý Duy Lăng rời khỏi Lý phủ, có lẽ nào hắn sẽ dễ dàng để bọn họ hồi kinh? Bởi vì trong hai ba năm nữa thôi cũng đã đủ thời gian cho hắn nắm toàn bộ Lý phủ này trong lòng bàn tay của mình.
Hiện tại Lý Tu Tùng cùng Lý Duy Lăng cũng đã rời đi, tiếp theo ít ngày nữa sẽ đến Lý Tu Trúc. Hắn tin chắc lão thái thái sẽ đồng ý để Lý Tu Trúc rời đi nơi khác làm quan.
Cho nên sau này chỉ còn lại một mình Lý Tu Bách, còn những người khác căn bản hắn không để trong mắt.
Bất quá tạm thời hắn sẽ không động đến Lý Tu Bách, dù gì trong triều đình hắn còn có thể lợi dụng Lý Tu Bách, vì thế cứ để cho Lý Tu Bách tự do một thời gian, sau này hắn sẽ từ từ xử lý Lý Tu Bách sau.
Trong lòng Lý Duy Nguyên vừa thầm tính toán những việc này lại chậm rãi đi về nơi ở của mình.
Nhưng bỗng nhiên gió bắt đầu thổi lớn trên bầu trời còn có những tia sấm, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng sét vang lên.
Lý Duy Nguyên chợt dừng chân, chỉ là ngay sau đó hắn liền bước nhanh hơn. Bởi vì hắn biết Lý Lệnh Uyển rất sợ tiếng sấm sét, hiện giờ nàng chỉ có một mình trong phòng, tất nhiên nàng sẽ rất sợ hãi cho nên hắn phải nhanh quay về thôi.
*
Kỳ thật Lý Lệnh Uyển rất sợ tiếng sấm sét. Vì thế khi tiếng sấm thứ nhất vang lên, nàng đã sợ hãi đến mức phải chạy thật nhanh nhảy lên trên ghế bành mà thường ngày Lý Duy Nguyên hay ngồi. Sau đó nàng ngồi co ro trên ghế, cũng không dám đặt chân xuống đất.
Bởi vì những vật làm từ gỗ thường cách điện rất tốt. Dù sét lỡ như có bất hạnh đánh trúng, thì nàng đã ngồi trên ghế gỗ cũng không thể chết được.
Hơn nữa Tiểu Phiến cũng là người sợ sấm sét y như nàng, cho nên khi Tiểu Phiến nghe thấy âm thanh đó liền bị dọa sợ đến khuôn mặt trắng bệch, tay chân cũng luống cuống, lúc này Tiểu Phiến không biết nên làm cái gì mới tốt.
Lý Lệnh Uyển dùng hai tay che tai của mình lại, nàng vừa sợ hãi hét lên vừa hơi lớn tiếng nói với Tiểu Phiến: " Ngươi nhanh tìm cái ghề gỗ nào mà ngồi lên đi. Giống như ta vậy nè, nhớ phải gác hai chân lên ghế luôn nhé, sau đó dùng tay bịt lỗ tai của mình lại, như thế sẽ không sợ nữa."
Tiểu Phiến nghe xong cũng vội tìm một cái ghế mà nhảy lên, lập tức nàng ta bắt chước theo dáng vẻ của Lý Lệnh Uyển, cho nên khi tiếng sấm vang lên cũng không nghe thấy.
Chờ sau khi Lý Duy Nguyên nhanh chân trở về tiểu viện, khi hắn vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy hai chủ tớ bọn họ ngồi co ro trên ghế.
Lý Duy Nguyên...
Sau đó hắn lên tiếng phân phó Cẩn Ngôn: " Ngươi đưa Tiểu Phiến đến phòng của ngươi đi."
Chuyện của Cẩn Ngôn cùng Tiểu Phiến hắn sớm đã biết rõ, bởi vì có một lần cái tiểu tử này chạy đến tìm hắn, còn lắp ba lắp bắp cầu xin hãy hắn nói với Lý Lệnh Uyển, đem Tiểu Phiến gả cho mình, lúc ấy hắn cũng đã đồng ý.
Nghe xong Cẩn Ngôn liền lên tiến đáp ứng, theo sau hắn ta nhanh chóng dẫn Tiểu Phiến rời đi.
Lúc này Lý Duy Nguyên mới bước vào trong phòng, nhưng khi hắn bước vào thì liền thấy Lý Lệnh Uyển nhắm chặt đôi mắt, cũng không hề buông tay xuống, nàng lên tiếng hỏi hắn.
Chẳng qua là lúc nàng lên tiếng hỏi một câu: " Ca ca, chuyện kia như thế nào..." Câu nói còn chưa nói xong, thì trên bầu trời lại loé lên một tia sấm
sét tựa như ban ngày.
Lập tức theo sau là một tiếng sấm lớn vang lên khiến cả cánh cửa sổ cũng phải rung động. Lý Lệnh Uyển vô cùng khiếp sợ, nàng cũng không dám lên tiếng hỏi tiếp, nhanh nhắm mắt lại, hai tay càng bịt kín lỗ tai, đến cả gương mặt cũng chôn kín vào đầu gối.
Lúc này nàng cảm nhận có người đang bế mình lên, thì ra người đó là Lý Duy Nguyên, bởi vì nàng ngửi được mùi hương thanh tao trên người hắn.
Bất quá nàng cũng không dám mở mắt ra, hai tay cũng không dám bỏ xuống. Hơn nữa trong lòng nàng vì quá sợ hãi, cho nên nàng liền dùi đầu vào trong lồng ngực hắn.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, tựa như một con thú nhỏ bị kinh sợ xù lông liều mạng núp trong lồng ngực hắn trốn tránh.
Bỗng nhiên sau đó lại vang lên một tiếng sấm lớn nữa, nhất thời nàng càng vùi sâu vào trong lồng ngực hắn.
Hơn nữa hàng mi dài của nàng cũng rung động tựa như cánh bướm đang bay. Tiếng sấm vang lên thì mưa cũng bắt đầu rơi xuống, gió thổi mạnh qua mái nhà cùng cửa sổ.
Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, hắn lại cảm thấy nội tâm mình thật bình yên.Bởi vì Lý Lệnh Uyển đang vùi đầu trong lòng hắn, nàng như vậy là đang dựa dẫm vào hắn sao.
" Uyển Uyển." Hắn dịu dàng kêu tên nàng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên tóc nàng. Trên tóc nàng tỏa ra mùi hương hoa lan, cho nên khi hắn ngửi vào chóp mũi, lập tức cảm thấy trong lòng chợt rung động.
Lúc này hắn chỉ nghĩ muốn nâng mặt nàng lên, hôn lên đôi tay cùng gương mặt của nàng, nhưng hắn không dám.
Bởi vì hắn biết rõ hai ngày trước khi hắn mất tự chủ, hắn đã nắm chặt cằm nàng chất vấn nàng chuyện của Lương Phong Vũ, khiến cho nàng bị sợ hãi một phen.
Tuy rằng nàng chưa từng nhắc lại chuyện đó, nhưng hắn biết trong lòng nàng vẫn luôn sợ hãi hắn. Tất nhiên hắn không muốn nàng càng sợ mình hơn, thế nên cho dù bây giờ hắn có muốn triền miên hôn lên môi nàng như thế nào, thì cũng phải đành phải nhẫn nhịn.
Bởi vì hắn yêu nàng hơn nữa hắn muốn nàng cũng sẽ yêu hắn, hắn không thể khiến cho nàng chỉ vì sợ hãi mà không dám ở bên cạnh hắn nữa, cũng như không dám yêu hắn.
Thế nên vì chuyện này, hắn có thể chờ cũng nguyện ý chờ một ngày nào đó nàng sẽ yêu mình.
———————-//—-//—————————
* Tác giả có lời muốn nói: có phải tính tình của Nguyên ca đã bắt đầu thay đổi? Ta cảm giác Nguyên ca đã không còn dùng thái độ lạnh lùng mà đối xử với người khác nữa, Nguyên ca đã ôn tồn lễ độ hơn. Nhưng kỳ thật tất cả chỉ là giả tạo, đều là ngụy trang cả thôi...
*Editor: up chương hơi trễ, dạo này tớ cũng đang khá bận nhưng sẽ cố gắng dành thời gian edit truyện.
" Bẩm tổ mẫu, hôm nay tôn nhi có nghe được một chuyện rất quan trọng, ảnh hưởng rất lớn đến sự hưng thịnh của Lý gia chúng ta, sau một ngày đắn đo suy nghĩ, tôn nhi quyết định phải nói chuyện này cho tổ mẫu biết." Lý Duy Nguyên quỳ thẳng người trên mặt đất, vừa nhìn lão thái thái vừa bình tĩnh nói.
Hắn biết rõ bà rất quan tâm đến sự hưng thịnh của Lý gia, cho nên hắn mới dùng cách này để làm tiền đề cho chuyện tiếp theo.
Mà quả nhiên, sau khi bà vừa nghe xong những lời nói này, chợt cảm thấy lo sợ vội vàng hỏi: " Là chuyện quan trọng gì? Cháu mau nói đi."
Lý Duy Nguyên liền nói: " Hôm qua khi tôn nhi đi ngang qua hoa viên, tình cờ tôn nhi nhìn thấy hai nha hoàn của Tam muội đang ngồi trong đình viện trò chuyện với nhau.
Thế nên tôn nhị liền dừng bước, tôn nhi liền nghe các nàng ta bàn về chuyện của Lan di nương. Các nàng ta nói phụ thân của Lan di nương làm quan, dường như là chức Ngự sự gì đó. Hơn nữa các nàng ta còn nói mấy năm trước phụ thân của Lan di nương bị vu oan đáng lẽ phải bị xử tử.
Nhưng cũng may là chỉ bị lưu đày, chỉ là năm đó Lan di nương lại được Tam thúc cứu, thậm chí Tam thúc vẫn luôn giấu lai lịch của Lan di nương, còn cho Lan di nương trở thành thiếp của mình. Nhưng hiện nay phụ thân của Lan di nương đã được minh oan, thậm chí còn được thăng quan."
Lý Duy Nguyên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt lão thái thái. Hắn nhìn thấy trên mặt bà bắt đầu có vẻ khiếp sợ, hắn hiểu được trong lòng bà sớm đã biết trước chuyện này.
Cho nên hắn dừng một chút, lại nói tiếp: " Lúc ấy tôn nhi nghe hai tiểu nha hoàn kia nói xong, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Sau khi trở về, tôn nhi lập tức sai Cẩn Ngôn đi điều tra, quả thật đúng là có chuyện như vậy. Tổ mẫu, chuyện này vô cùng nghiêm trọng."
" Chuyện này có gì mà nghiêm trọng?" Lão thái thái nghe xong những lời nói đó, nổi khiếp sợ của bà cũng vơi đi một nửa, theo sau bà không chút cố kị nói: " Nếu phụ thân của Lan di nương còn bị định tội thì đó mới là chuyện nghiêm trọng. Tất nhiên Lý gia của chúng ta sẽ bị liên lụy, nhưng hiện giờ phụ thân của nàng không phải đã được minh oan sao.
Hơn nữa lại còn được thăng chức, nếu chúng ta có thể kết giao với Tôn Ngự Sự, nữ nhi của ông ta còn là thiếp thất của Tam thúc cháu, chúng ta chẳng phải sẽ trở thành thông gia của bọn họ.
Thậm chí nàng còn sinh cho Tam thúc của cháu một hai người con, làm sao Tôn Ngự Sự không thừa nhận mối hôn sự này được?
Chẳng phải lúc trước Tam thúc phụ của cháu còn đã ra tay cứu nàng, nếu không có thúc phụ của cháu thì nàng đã sớm mất mạng từ lâu.
Cho nên ta cảm thấy Tôn Ngự sự sẽ vì chuyện này mà cảm kích nhà chúng ta đã có ơn cứu mạng với nữ nhi của ông ta, biết đâu sau này ông ta còn có thể nâng đỡ nhà chúng ta thì sao?"
Tất nhiên nếu có thể hưu Chu Thị nâng Tôn Lan Y lên vị trí chính thất thì càng tốt. Đã nhiều ngày qua trong lòng bà vẫn luôn suy nghĩ ý định này.
" Nhưng tổ mẫu, chuyện Tam thúc phụ cứu Lan di nương lại là một chuyện xấu." Lý Duy Nguyên sớm đã tìm ra lý do thuyết phục bà, vì vậy hắn liền nói rõ: " Tổ mẫu chắc cũng biết rằng năm đó cả gia đình Tôn Ngự Sự đều bị định tội chính là do Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ, nhưng Tam thúc lại cả gan lén cứu Lan di nương, chuyện đó chẳng phải là khi quân phạm thượng sao?
Tam thúc sẽ bị kết tội là cướp ngục. Hơn nữa tôn nhi nhớ rõ năm ấy Tam thúc phụ cũng là quan, nếu lúc này để Lan di nương gặp lại Tôn Ngự Sự còn kết thông gia cùng bọn họ, khi người khác hỏi đến chúng ta phải trả lời như thế nào?
Chỉ sợ bọn họ sẽ nói Tam thúc biết pháp mà còn phạm pháp. Cho dù hiện tại Tôn Ngự Sự đã được Hoàng Thượng minh oan, nhưng dù sao năm đó Hoàng Thượng cũng là người hạ ý chỉ mà Tam thúc lại lén giấu Lan di nương đi.
Nếu để người của Đô Sát Viện biết chuyện này, bọn họ sẽ tâu chuyện này đến tai Hoàng Thượng, mặc dù sự việc của Tôn Ngự Sự đã được làm sáng tỏ, nhưng Hoàng Thượng vẫn sẽ không cảm thấy hài lòng với cách xử sự của Tam thúc, biết đâu lại khiến cho Hoàng Thượng tức giận, chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan sau này của Tam thúc hay sao?"
Dừng một chút, hắn lại đệm thêm một câu: " Tôn nhi cùng Tam thúc đều là đồng liêu, tất nhiên nếu con đường làm quan của Tam thúc phụ bị lụi bại, thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan của tôn nhi." Hắn nói thêm lời nói này để tránh việc lão thái thái sẽ hoài nghi đến những lời vừa rồi của hắn.
Tất nhiên trong lòng bà vốn rất vui mừng khi nghĩ đến chuyện sẽ kết thông gia với Tôn Ngự Sự. Nhưng mà bà lại quên đi những hiểm họa khôn lường trong chuyện này, cho nên khi Lý Duy Nguyên giải thích rõ, bỗng nhiên bà chợt cảm thấy cả cơ thể đều toát mồ hôi lạnh.
Người xưa thường có câu lòng người khó đoán.
Cho dù hiện nay Hoàng Thượng đã minh oan cho Tôn Ngự Sự, những tội danh khi xưa trên người ông ta đều do Vương đại nhân gây ra, hơn nữa chuyện án oan đó Hoàng Thượng cũng có một phần trách nhiệm.
Dẫu sao cũng là Hoàng đế, ai mà không coi trọng thể diện của mình chứ? Dù cho chuyện đó có sai thì cũng sẽ trở thành đúng. Chỉ là năm đó Lý Tu Bách lại dám khi quân phạm thượng tự tay che giấu Tôn Lan Y.
Nếu như lời Lý Duy Nguyên vừa nói, mặc dù hiện giờ Tôn Ngự Dự đã được minh oan, nhưng chuyện Hoàng Thượng sẽ xử Lý Tu Bách như thế nào còn chưa biết, chỉ cần Hoàng Thượng tuỳ tiện tìm lý do nào đó trách phạt Lý Tu Bách, chẳng phải chức quan Hộ Bộ hữu thị lang của Lý Tu Bách sẽ không còn giữ được nữa?
Hơn nữa sau này lại còn làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng. Vậy chuyện đó không gọi là đại hoạ thì còn là gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng lão thái thái lại cảm thấy hốt hoảng. Bà nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên vẫn còn quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: " Cháu đứng lên đi, lại đây ngồi xuống."
Lý Duy Nguyên vâng một tiếng, theo sau hắn liền đứng dậy đi đến chiếc ghế gần bà ngồi xuống.
Lão thái thái lại giương mắt nhìn hắn. Ánh nên trong phòng chiếu lên dung mạo anh tuấn của hắn, mặt mày bình tĩnh nhìn cực kỳ trầm ổn.
Bà nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, thì đã biết chẳng phải trong lòng hắn sớm đã suy nghĩ ra đối sách giải quyết rồi sao?
Nhưng bà không hiểu vì sao bản thân lại nghĩ như vậy, có lẽ là do bà đã lớn tuổi lại trải qua biết bao nhiêu chuyện, cũng đã gặp qua biết bao nhiêu dạng người, cho nên bà cảm thấy Lý Duy Nguyên quả thực là một người rất có năng lực.
Bỗng nhiên bà chợt có một loại cảm giác muốn nghe theo ý nghĩ của đứa tôn nhi này một lần. Chuyện này bà tin chắc hắn sớm đã tìm ra đối sách hoàn hảo để giải quyết rồi.
Vì thế lão thái thái liền lên tiếng hỏi: " Chuyện này, cháu cảm thấy chúng ta nên làm thế nào mới tốt?"
Dù sao bà cũng đã già lại vừa trải qua một cơn bệnh nặng, mấy ngày nay bà đều dùng canh sâm để bồi bổ, cho nên cơ thể cũng đã khỏe hơn một chút, nhưng khí huyết vẫn chưa thể lưu thông như bình thường, vì thế lúc bà nói chuyện có chút mệt mỏi.
Lý Duy Nguyên vẫn ngồi thẳng tắp trên ghế, hắn nghe bà hỏi như vậy, hơi nhướng mày theo sau mới lên tiếng hỏi: " Không biết trong lòng tổ mẫu vẫn còn ý định kết thông gia cùng Tôn Ngự Sự, hay không?"
" Kết thông gia thì như thế nào? Mà không kết thông gia thì sẽ ra sao?" Quả thực lão thái thái đúng là một con cáo già, dù hắn đã lên tiếng hỏi như vậy nhưng bà vẫn không đem những suy nghĩ ở trong lòng mình nói rõ cho hắn biết, bà lại hỏi: " Chuyện này có liên quan gì đến tìm ra cách giải quyết?"
Lý Duy Nguyên gật đầu, đáp lời: " Tất nhiên là có liên quan rồi."
Sau đó hắn chậm rãi nói tiếp: " Nếu trong lòng tổ mẫu không có ý muốn kết thông gia cùng Tôn Ngự Sự, thì cứ việc cấm túc Lan di nương để cho hai phụ tử bọn hỏi không thể gặp nhau.
Hơn nữa còn có thể giấu được sự việc năm đó Tam thúc phụ đã cứu giúp Lan di nương, dù sao cũng đã trải qua mười lăm năm có lẽ Tôn Ngự Sự sớm đã nghĩ rằng người nữ nhi này của ông ta đã chết.
Tất nhiên ông ta không thể ngờ đến việc Lan di nương còn sống, thậm chí còn đang ở Lý gia của chúng ta lại trở thành thiếp của Tam thúc, cũng như sinh cho Tam thúc đôi hài tử.
Đó chẳng phải là giải pháp đơn giản nhất sao, hơn nữa lại không có nguy hiểm gì đến Lý gia của chúng ta, chỉ cần canh giữ cẩn thận đám người của Lan di nương là được.
Nhưng nếu tổ mẫu vẫn muốn kết thông gia cùng bọn họ, thì tuyệt nhiên không thể để Tam muội cùng Bát đệ nhận Lan di nương là mẫu thân. Bằng không người ta sẽ dựa vào tuổi tác của hai người bọn họ, có thể suy đoán ra việc năm đó Tam thúc phụ đã lén cứu Lan di nương.
Hơn nữa còn phải âm thầm lặng lẽ đưa Lan di nương quay trở về phủ của Tôn Ngự Sự, thậm chí còn phải nói với bọn là rằng chúng ta ở bên ngoài tìm thấy Lan di nương.
Cũng không được phép nói chúng ta có quan hệ gì với Lan di nương. Sau đó chờ qua một khoảng thời gian thì Tam thúc hãy đến phủ của Tôn Ngự Sự hạ sính lễ, một lần nữa nạp Lan di nương trở về đây. Nhưng suốt đời này, Lan di nương không thể nhận lại Tam muội cùng Bát đệ."
Nếu như để Tôn Lan Y quay trở về Tôn gia, rồi thú lại nàng ta làm sao được. Thứ nhất Lý Tu Bách đã có chính thê, thứ hai Tôn Ngự Sự làm sao có thể đồng ý để nữ nhicủa mình làm thiếp cho Lý Tu Bách?
Trừ phi Lý Tu Bách phải hưu Chu Thị. Nhưng hiện giờ hắn chỉ vừa mới nhậm chức Hộ Bộ hữu thị lang chưa bao lâu, lúc này này vô cớ hưu thê tử của mình, hơn nữa nhà mẹ đẻ của nàng lại không còn ai, chưa nói đến việc Đô Sát Viện có bỏ qua cho hay không, thậm chí Tôn Ngự Sự sao có thể đồng ý mối hôn sự này.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là biện pháp đầu tiên, với lại Lý Lệnh Yến sẽ bởi vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng rất lớn. Nàng ta sẽ không thoát khỏi việc bị cấm túc.
Tất nhiên sau khi nghe xong những lời phân tích này của Lý Duy Nguyên, lão thái thái đã bị thuyết phục, bà vẫn luôn ngồi chau mày ngồi trên ghế, ngay cả cơ thể đều cũng không có chút phản ứng gì chỉ trầm mặc.
Một lúc sau, bà mệt mỏi thở dài một tiếng, lại nói: " Chuyện này ta đã hiểu, cháu trở về trước đi."
Lý Duy Nguyên nhanh chóng đứng dậy, hắn hành lễ với bà lại còn nói thêm một câu: " Chỉ sợ chuyện thân thế của Lan di nương từ sớm Tam muội đã biết.Hơn nữa muội ấy cũng đã nói cho nha hoàn của mình nghe, bằng không làm sao hôm nay tôn nhi có thể biết được chuyện này.
Tôn nhi có một ý định như thế này, có lẽ chúng ta nên đổi những người nha hoàn hầu hạ bên cạnh của Tam muội muội. Nếu không cứ để các nàng ta ăn nói lung tung như ngày hôm nay thì không biết còn sẽ gây ra hậu quả gì nữa, cũng may mắn người hôm nay nghe thấy là tôn nhi, nếu để chuyện này truyền đến tai người khác, bọn họ lại đồn thổi ra bên ngoài, thì chẳng phải hoạ từ trong miệng mà ra sao? Tổ mẫu nghĩ như thế nào?"
" Cháu nói rất đúng," lão thái thái tán thưởng gật đầu, sau đó bà lại nói tiếp: " Chuyện này cháu cứ tự mình quyết định đi. Hơn nữa Tam muội của cháu, nó, đứa nha đầu đó nội tâm rất kiêu ngạo, khi biết ngoại tổ phụ của mình hiện nay đang giữ chức quan cao, làm sao mà nó không đi khoe khoang cho được? Truyền lời của ta, sau này nó cứ tạm thời ngoan ngoan ở trong Kiêm Gia Uyển, nếu không có chuyện gì thì không cần bước chân ra bên ngoài."
Mệnh lệnh này cũng tương đương như giam lỏng Lý Lệnh Yến rồi còn gì. Nghe bà nói xong, Lý Duy Nguyên lập tức đồng ý, theo sau hắn mới xoay người rời đi.
Chờ sau khi hắn đi khỏi, bà nhắm mắt một một chút, vừa nhắm mắt vừa lần chuỗi phật châu trong tay mình, tiếp đến bà bảo Song Hồng tiến vào,nói: " Ngươi đi kêu Tam lão gia đến đây."
So với việc kết thông gia với gia đình quyền thế như Tôn Sự Ngự, thì bảo toàn mạng sống của chính mình vẫn quan trọng hơn.
Với lại hiện giờ Lý Tu Bách cùng Tôn Ngự Sự chức quan đều cùng cấp bậc, thật sự là không nên chỉ vì lợi ích trước mắt mà khiến Hoàng Thượng cảm thấy không hài lòng. Cho nên chuyện nâng đỡ Tôn Lan Y lên vị trí chính thê, cứ tạm thời đành phải gác lại thôi.
*
Lúc Lý Duy Nguyên rời khỏi Thế An Đường đã là canh một, trên bầu trời mây đen đã che phủ các vì sao dường như trời sắp mưa.
Nhưng hắn cũng không vội trở về, hắn cùng Cẩn Ngôn cứ chậm rãi đi. Trong lúc hắn đi ngang qua Nhã Nguyệt Trai, hắn nhìn thấy cửa viện mở toan, bên trong có một người ngồi trước cây ngô đồng than ngắn thở dài. Hắn quan sát kỹ người đó là ai, thì ra là Lý Tu Trúc.
Vốn dĩ Nhã Nguyệt Trai là nơi ở của Lý Duy Lăng, nhưng mấy ngày trước Lại Bộ hạ công văn xuống, chỉ thị Lý Duy Lăng đi đến Thiên Trường huyện nhậm chức huyện lệnh, cho nên Lý Duy Lăng đã rời khỏi Lý phủ để đến nơi đó làm quan.
Lý Tu Trúc chút có một người nhi tử là Lý Tu Lăng, vì thế từ nhỏ Lý Duy Lăng đã rất được hắn ta nhất mực yêu thương.
Chắc là vì hiện giờ Lý Duy Lăng đột nhiên rời xa nhà, cho nên trong lòng hắn ta vô cùng buồn bả, vì vậy đêm tối mới đi đến đây nhìn cảnh nhớ người.
Quả thật tình cảm phụ tử của hai người bọn họ khiến người ta vô cùng cảm động. Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười, ngay sau đó hắn từ từ tiến đến Nhã nguyệt trai.
" Nhị thúc," Lý Duy Nguyên lên tiếng kêu Lý Tu Trúc, theo sau hắn hành lễ cùng Lý Tu Trúc, quan tâm hỏi: " Đã trễ thế này, tại sao nhị thúc lại còn ở trong viện của nhị đệ?"
Lý Tu Trúc không yên tâm để Lý Duy Lăng đến nơi đó làm quan một mình, cho nên lúc ấy hắn ta đã sai mọi người trong viện của Lý Duy Lăng đi theo hầu hạ, thế nên hiện giờ bên trong Nhã nguyệt trai đã không còn có ai, nhưng tất cả đồ vật vẫn luôn giữ nguyên vị trí như khi Lý Duy Lăng còn ở đây.
Lý Tu Trúc nghe tiếng kêu liền quay đầu lại, hắn ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên, nhanh tay lau đi nước mắt trên khoé mắt của mình, theo sau nói: " Là Nguyên nhi à."
Bên trong viện có một cái bộ bàn ghế đá, hắn y bảo Lý Duy Nguyên ngồi xuống, hỏi: " Cháu vừa mới từ đâu đến đây?"
" Vừa rồi cháu đến thăm tổ mẫu, lúc trên đường trở về lại nhìn thấy cửa viện của Nhã nguyệt trai của nhị đệ mở ra, sau đó cháu lại nhìn thấy Nhị thúc ngồi buồn rầu ở trong đây, cháu cảm thấy lo lắng cho Nhị thúc, nên mới tiến vào đây hỏi thăm một chút. Nhị thúc vẫn đang nhớ đến Nhị đệ sao?"
Nghe Lý Duy Nguyên hỏi như thế, trong lòng Lý Tu Trúc lại buồn hơn, hắn ta thở dài một tiếng lại không đáp lời Lý Duy Nguyên, nhưng trong mắt hắn ta có ẩn chút nước mắt.
Lý Duy Nguyên thấy bộ dạng Lý Tu Bách thế kia, hắn liền thở dài một hơi, nói: " Đột nhiên nhị đệ lại bị điều đi nơi khác làm quan, còn phải vài ba năm không được trở về, cháu cũng giống như Nhị thúc, trong lòng cũng cảm thấy không mấy dễ chịu."
Dừng một chút hắn lại thở dài nói tiếp: " Từ nhỏ Nhị đệ đã được sống cuộc sống sung sướng, đồ dùng hay thức ăn đều là đồ tốt nhất, cũng chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, bỗng nhiên lúc này lại bị điều đi nơi khác, không biết đệ ấy có thể thích nghi cuộc sống ở nơi đó không?
Có nhớ nhà hay không? Nếu nhớ nhà thì phải làm sao? Tuy là đệ ấy có thể viết thư gửi về nhà nhưng để thư đến được đây cũng gần cả một tháng, cho nên hiện giờ chúng ta có muốn biết tình hình của đệ ấy cũng không thể."
Quả nhiên Lý Duy Nguyên vừa dứt lời thì Lý Tu Trúc đã rưng rưng nước mắt.
Sau đó Lý Duy Nguyên lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, chậm rãi nói: " Xem ra sắc trời tối nay khá âm u, có lẽ sắp có mưa. Hiện tại vào mùa hạ lại thường có mưa lại còn có sấm sét, nếu cháu nhớ không lầm thì Nhị đệ dường như cũng sợ sấm sét, đúng không? Không biết đế ấy đi đến nơi đó mà gặp giông tố như vậy, haizz."
Vừa nói xong hắn liền than ngắn thở dài, còn Lý Tu Trúc thì lại dứt khoát nâng tay áo che mặt mình.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy hắn ta xúc động như thế, trong lòng Lý Duy Nguyên thầm nghĩ chắc thời cơ đã đến rồi, vì thế chợt Lý Duy Nguyên hỏi hắn ta: " Nhị thúc có từng nghĩ tới việc đi đến Thiên Trường huyện sống hay không?"
Nghe xong đột nhiên Lý Tu Trúc ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên. Tuy rằng Lý Tu Trúc chưa lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt của Lý Tu Trúc đã thể hiện ra tất cả, tất nhiên đối với đề nghị này Lý Tu Trúc đã động tâm.
Lý Duy Nguyên thấy thế, liền tiếp tục nói: " Nhị thúc dù sao cũng là cử nhân, sắp tới Lại Bộ cũng đang tuyển người. Vì sao Nhị thúc không nghĩ đến việc ghi tên mình tham gia ứng tuyển.
Dù sao Tam thúc cũng đã hồi kinh được nửa năm, trong triều Tam thúc lại có không ít đồng liêu. Với lại chức quan của thúc ấy cũng không thấp, nếu thúc ấy có thể nói giúp cho Nhị thúc vài lời, chắc việc Nhị thúc được đảm nhận chức quan ở Thiên Trường huyện cũng là một việc không khó.
Đến lúc đó Nhị thúc cùng Nhị thẩm có thể cùng nhau đi đến Thiên Trường huyền, chẳng phải ngày ngày đều gặp được mặt Nhị đệ sao?
Hơn nữa lần đi này của Nhị thúc cùng Nhị đệ cũng chỉ có vài ba năm, chờ đến lúc các người hoàn thành nhiệm kỳ trở về, tất nhiên cháu và Tam thúc ở trong triều đình sẽ nói giúp để các người có thể được hồi kinh.
Đến khi ấy Nhị đệ cũng được thăng quan mà Nhị thúc cũng có thể trở về kinh thành, chẳng phải một nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ, điều đó thật tốt có đúng không?"
Nghe những lời nói này của Lý Duy Nguyên, nội tâm Lý Tu Trúc càng trở nên dao động. Hắn ta gần ba mươi tuổi mới đạt được cái danh cử nhân, nếu sau hai mươi năm lại tham gia thi hội biết đâu sẽ đạt được danh tiến sĩ.
Hơn nữa trong lòng hắn ta cũng không yên tâm về Lý Duy Lăng. Nếu như theo lời Lý Duy Nguyên nói, vì sao hắn ta không thử nghĩ đến việc đi tới Thiên Trường huyện làm quan, đến lúc đó chẳng phải ngày ngày sẽ được gặp mặt Lý Duy Lăng.
Hơn nữa trong triều đình hắn ta còn có Lý Tu Bách cùng Lý Duy Nguyên giúp đỡ cho mình, chờ sau khi hoàn thành nhiệm kỳ thì phụ tử bọn họ sẽ được hồi kinh cũng không là việc gì khó.
Thậm chí hắn ta còn được tiến vào con đường làm quan, tuy rằng từ nhỏ hắn ta cũng được người khác xem trọng, nhưng với cái danh tiến sĩ thì sẽ được xem trọng hơn.
Việc này quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn. Nhưng Lý Tu Trúc vẫn có chút chần chừ nói: " Nhưng tổ mẫu của cháu tuổi cũng đã cao, ta thân là nhi tử hiện giờ lại đi xa như vậy, chẳng phải là bất hiếu sao?"
Lý Duy Nguyên nghe vậy liền cười nói: " Nhị thúc, thúc chính là đang lo lắng cho tổ mẫu sao. Phận làm hậu bối đương nhiên là phải hiếu thuận với trưởng bối. Hiện giờ không phải Nhị thúc đi du ngoạn mà là người đi làm quan nơi xa ba năm sau sẽ trở về thôi, khiến cho cả nhà vinh quang, tổ mẫu nhìn thấy đám hậu bối có tiền đồ như vậy, chẳng phải tổ mẫu sẽ cảm thấy hãnh diện hơn so với việc hàng ngày thúc cứ ở bên cạnh hiếu thuận sao?"
Lời nói này của hắn khiến trong lòng Lý Tu Trúc thông suốt hơn phần nào.
" Nguyên nhi, lời này của cháu đã khiến ta thức tỉnh." Sau đó Lý Tu Trúc vội đứng dậy, vẻ mặt cũng không còn buồn rầu như khi nãy, ngược lại còn có chút ý cười, tiếp đến hắn ta liền nói: " Hiện giờ thúc sẽ đi tìm tổ mẫu của cháu nói về việc này."
Lý Duy Nguyên cũng đứng dậy, đáp lời: " Để cháu đi cùng Nhị thúc."
" Không cần đâu," Lý Tu Trúc giơ tay vỗ lên vai của Lý Duy Nguyên, hắn ta ngước nhìn lên bầu trời đêm, nói: " Ta thấy trời cũng sắp đổ mưa, cháu nên mau chóng trở về nơi ở của mình đi."
Sau đó hai người bọn họ cùng nhau bước ra cửa, Lý Duy Nguyên nhìn thấy Lý Tu Trúc đi càng ngày càng xa, lúc này hắn mới xoay người đi về phía tiểu viện của mình.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người thì nụ cười trên khuôn mặt liền tắt. Trong đầu hắn thầm nghĩ, một khi Lý Tu Trúc cùng Lý Duy Lăng rời khỏi Lý phủ, có lẽ nào hắn sẽ dễ dàng để bọn họ hồi kinh? Bởi vì trong hai ba năm nữa thôi cũng đã đủ thời gian cho hắn nắm toàn bộ Lý phủ này trong lòng bàn tay của mình.
Hiện tại Lý Tu Tùng cùng Lý Duy Lăng cũng đã rời đi, tiếp theo ít ngày nữa sẽ đến Lý Tu Trúc. Hắn tin chắc lão thái thái sẽ đồng ý để Lý Tu Trúc rời đi nơi khác làm quan.
Cho nên sau này chỉ còn lại một mình Lý Tu Bách, còn những người khác căn bản hắn không để trong mắt.
Bất quá tạm thời hắn sẽ không động đến Lý Tu Bách, dù gì trong triều đình hắn còn có thể lợi dụng Lý Tu Bách, vì thế cứ để cho Lý Tu Bách tự do một thời gian, sau này hắn sẽ từ từ xử lý Lý Tu Bách sau.
Trong lòng Lý Duy Nguyên vừa thầm tính toán những việc này lại chậm rãi đi về nơi ở của mình.
Nhưng bỗng nhiên gió bắt đầu thổi lớn trên bầu trời còn có những tia sấm, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng sét vang lên.
Lý Duy Nguyên chợt dừng chân, chỉ là ngay sau đó hắn liền bước nhanh hơn. Bởi vì hắn biết Lý Lệnh Uyển rất sợ tiếng sấm sét, hiện giờ nàng chỉ có một mình trong phòng, tất nhiên nàng sẽ rất sợ hãi cho nên hắn phải nhanh quay về thôi.
*
Kỳ thật Lý Lệnh Uyển rất sợ tiếng sấm sét. Vì thế khi tiếng sấm thứ nhất vang lên, nàng đã sợ hãi đến mức phải chạy thật nhanh nhảy lên trên ghế bành mà thường ngày Lý Duy Nguyên hay ngồi. Sau đó nàng ngồi co ro trên ghế, cũng không dám đặt chân xuống đất.
Bởi vì những vật làm từ gỗ thường cách điện rất tốt. Dù sét lỡ như có bất hạnh đánh trúng, thì nàng đã ngồi trên ghế gỗ cũng không thể chết được.
Hơn nữa Tiểu Phiến cũng là người sợ sấm sét y như nàng, cho nên khi Tiểu Phiến nghe thấy âm thanh đó liền bị dọa sợ đến khuôn mặt trắng bệch, tay chân cũng luống cuống, lúc này Tiểu Phiến không biết nên làm cái gì mới tốt.
Lý Lệnh Uyển dùng hai tay che tai của mình lại, nàng vừa sợ hãi hét lên vừa hơi lớn tiếng nói với Tiểu Phiến: " Ngươi nhanh tìm cái ghề gỗ nào mà ngồi lên đi. Giống như ta vậy nè, nhớ phải gác hai chân lên ghế luôn nhé, sau đó dùng tay bịt lỗ tai của mình lại, như thế sẽ không sợ nữa."
Tiểu Phiến nghe xong cũng vội tìm một cái ghế mà nhảy lên, lập tức nàng ta bắt chước theo dáng vẻ của Lý Lệnh Uyển, cho nên khi tiếng sấm vang lên cũng không nghe thấy.
Chờ sau khi Lý Duy Nguyên nhanh chân trở về tiểu viện, khi hắn vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy hai chủ tớ bọn họ ngồi co ro trên ghế.
Lý Duy Nguyên...
Sau đó hắn lên tiếng phân phó Cẩn Ngôn: " Ngươi đưa Tiểu Phiến đến phòng của ngươi đi."
Chuyện của Cẩn Ngôn cùng Tiểu Phiến hắn sớm đã biết rõ, bởi vì có một lần cái tiểu tử này chạy đến tìm hắn, còn lắp ba lắp bắp cầu xin hãy hắn nói với Lý Lệnh Uyển, đem Tiểu Phiến gả cho mình, lúc ấy hắn cũng đã đồng ý.
Nghe xong Cẩn Ngôn liền lên tiến đáp ứng, theo sau hắn ta nhanh chóng dẫn Tiểu Phiến rời đi.
Lúc này Lý Duy Nguyên mới bước vào trong phòng, nhưng khi hắn bước vào thì liền thấy Lý Lệnh Uyển nhắm chặt đôi mắt, cũng không hề buông tay xuống, nàng lên tiếng hỏi hắn.
Chẳng qua là lúc nàng lên tiếng hỏi một câu: " Ca ca, chuyện kia như thế nào..." Câu nói còn chưa nói xong, thì trên bầu trời lại loé lên một tia sấm
sét tựa như ban ngày.
Lập tức theo sau là một tiếng sấm lớn vang lên khiến cả cánh cửa sổ cũng phải rung động. Lý Lệnh Uyển vô cùng khiếp sợ, nàng cũng không dám lên tiếng hỏi tiếp, nhanh nhắm mắt lại, hai tay càng bịt kín lỗ tai, đến cả gương mặt cũng chôn kín vào đầu gối.
Lúc này nàng cảm nhận có người đang bế mình lên, thì ra người đó là Lý Duy Nguyên, bởi vì nàng ngửi được mùi hương thanh tao trên người hắn.
Bất quá nàng cũng không dám mở mắt ra, hai tay cũng không dám bỏ xuống. Hơn nữa trong lòng nàng vì quá sợ hãi, cho nên nàng liền dùi đầu vào trong lồng ngực hắn.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, tựa như một con thú nhỏ bị kinh sợ xù lông liều mạng núp trong lồng ngực hắn trốn tránh.
Bỗng nhiên sau đó lại vang lên một tiếng sấm lớn nữa, nhất thời nàng càng vùi sâu vào trong lồng ngực hắn.
Hơn nữa hàng mi dài của nàng cũng rung động tựa như cánh bướm đang bay. Tiếng sấm vang lên thì mưa cũng bắt đầu rơi xuống, gió thổi mạnh qua mái nhà cùng cửa sổ.
Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, hắn lại cảm thấy nội tâm mình thật bình yên.Bởi vì Lý Lệnh Uyển đang vùi đầu trong lòng hắn, nàng như vậy là đang dựa dẫm vào hắn sao.
" Uyển Uyển." Hắn dịu dàng kêu tên nàng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên tóc nàng. Trên tóc nàng tỏa ra mùi hương hoa lan, cho nên khi hắn ngửi vào chóp mũi, lập tức cảm thấy trong lòng chợt rung động.
Lúc này hắn chỉ nghĩ muốn nâng mặt nàng lên, hôn lên đôi tay cùng gương mặt của nàng, nhưng hắn không dám.
Bởi vì hắn biết rõ hai ngày trước khi hắn mất tự chủ, hắn đã nắm chặt cằm nàng chất vấn nàng chuyện của Lương Phong Vũ, khiến cho nàng bị sợ hãi một phen.
Tuy rằng nàng chưa từng nhắc lại chuyện đó, nhưng hắn biết trong lòng nàng vẫn luôn sợ hãi hắn. Tất nhiên hắn không muốn nàng càng sợ mình hơn, thế nên cho dù bây giờ hắn có muốn triền miên hôn lên môi nàng như thế nào, thì cũng phải đành phải nhẫn nhịn.
Bởi vì hắn yêu nàng hơn nữa hắn muốn nàng cũng sẽ yêu hắn, hắn không thể khiến cho nàng chỉ vì sợ hãi mà không dám ở bên cạnh hắn nữa, cũng như không dám yêu hắn.
Thế nên vì chuyện này, hắn có thể chờ cũng nguyện ý chờ một ngày nào đó nàng sẽ yêu mình.
———————-//—-//—————————
* Tác giả có lời muốn nói: có phải tính tình của Nguyên ca đã bắt đầu thay đổi? Ta cảm giác Nguyên ca đã không còn dùng thái độ lạnh lùng mà đối xử với người khác nữa, Nguyên ca đã ôn tồn lễ độ hơn. Nhưng kỳ thật tất cả chỉ là giả tạo, đều là ngụy trang cả thôi...
*Editor: up chương hơi trễ, dạo này tớ cũng đang khá bận nhưng sẽ cố gắng dành thời gian edit truyện.
Bình luận facebook