Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Ý định cầu thân
Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, nhưng Thuần Vu Kỳ vẫn ngồi nhàn nhã bên trong khoang thuyền, bỗng nhiên hắn đứng dậy nhanh chân bước ra ngoài.
Lúc này hai bên vẫn còn đang giao chiến kịch liệt, tên bay đầy trời tránh khỏi làm bị thương người vô tội.
Trường Thanh nhìn thấy Thuần Vu Kỳ chạy ra bên ngoài, hắn ta vô cùng kinh hãi vội vàng đuổi theo sau, thấp giọng nói: " Xin thế tử mau trở vào bên trong."
Nhưng Thuần Vu Kỳ không hề để ý đến lời nói của hắn ta. Giờ phút này Thuần Vu Kỳ chỉ đứng yên trên đầu thuyền hướng mắt nhìn về phía xa.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vẫn luôn đứng trước khoang thuyền ngắm pháo hoa, hắn lo lắng không biết hiện giờ nàng đã bình an trở vào trong khoang thuyền hay chưa. Tóm lại nhất định phải nhìn thấy nàng bình yên vô sự hắn mới cảm thấy an tâm.
Bỗng nhiên lúc này sắc mặt hắn trở nên căng thẳng, bởi vì hắn nhìn thấy nàng bị ngã xuống nước. Hắn không nghĩ ngợi gì nữa liền nhảy xuống nước, bơi nhanh về phía nàng.
Trên trời những mũi tên không ngừng rơi xuống mặt nước. Tuy rằng mũi tên khi rơi vào nước tốc độ có giảm đi một chút, nhưng nếu không tránh né kịp thời thì vẫn có thể bị thương.
Hiện giờ hắn còn tâm trạng nào mà quan tâm những điều đó, việc hắn quan tâm nhất chính là cứu sống Lý Lệnh Uyển.
Mặc dù khi bơi dưới nước hắn không thể nhìn thấy rõ mọi thứ, hơn nữa một số người không cẩn thận bị rơi xuống nước càng cản trở tầm nhìn của hắn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi hắn cũng có thể xác định Lý Lệnh Uyển đang ở phía nào.
Giờ phút này nàng đã không còn sức lực để chống đỡ được nữa, cơ thể nàng dần dần chìm xuống nước. Vì vậy Thuần Vu Kỳ ra sức bơi thật nhanh về phía nàng ôm lấy eo nàng, đem cả cơ thể nàng tựa sát vào lòng ngực mình.
Nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, trong đầu hắn không còn có thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, cũng không có chút do dự nào cúi đầu chạm vào môi nàng, cố gắng dùng lưỡi làm cho nàng hé môi, cuối cùng cố truyền khí cho nàng.
Sau đó hắn nhận thấy nàng đã có thể thở lại bình thường, không còn ảnh hưởng đến tính mạng nữa. Lúc này hắn mới rời khỏi môi nàng, ôm nàng bơi về phía thuyền của mình.
Trường Thanh đang đứng trước đầu thuyền, tâm trạng vô cùng lo lắng. Vì vậy khi hắn ta nhìn thấy Thuần Vu Kỳ sắp bơi đến mạng thuyền, lập tức đưa tay muốn kéo Thuần Vu Kỳ lên thuyền, đồng thời hô to: " Thế tử, nơi này, nơi này."
Hắn ta chưa kịp nói dứt câu, đột nhiên lại nhìn thấy Thuần Vu Kỳ cẩn thận ôm Lý Lệnh Uyển bơi đến đây.
Lúc này trên không trung thấp thoáng những mũi trên bay lạc hướng đến chỗ này, tình huống cực kì nguy hiểm.Thuần Vu Kỳ cố gắng bơi thật nhanh đến thuyền của mình.
Chờ sau khi hắn bơi đến mạn thuyền, liền nhanh tay nắm chặt mạn thuyền dùng toàn bộ sực lực leo lên trên, sau đó là kéo Lý Lệnh Uyển lên.
Lý Lệnh Uyển vẫn hôn mê bất tỉnh, Thuần Vu Kỳ bế nàng lên, phân phó Trường Thanh: " Ngươi mau đi nói với người lái thuyền, bảo hắn ta lập tức cho thuyền cập bờ."
Trường Thanh vâng một tiếng, xoay người rời đi. Thuần Vu Kỳ bế Lý Lệnh Uyển bước nhanh vào khoang thuyền.
Bên ngoài cục diện vẫn còn đang rất hỗn loạn, vì vậy hắn cẩn thận đặt nàng nằm lên một giường gỗ nhỏ bên trong khoang thuyền, lại dùng tay ấn tim ngoài lồng ngực cho nàng.
Hiển nhiên Lý Lệnh Uyển đã uống không ít nước, cho nên khi hắn sơ cứu liền nhìn thấy nơi mũi cùng miệng của nàng nôn ra rất nhiều nước, nhưng sau khi các cách sơ cứu xong nàng vẫn không tỉnh lại.
Trong lòng Thuần Vu Kỳ vô cùng suốt ruột, hắn vội quỳ gối bên cạnh nàng, đưa tay bóp nhẹ mũi nàng, cúi đầu truyền khí cho nàng.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, dường như có ai đó bước vào đây. Vì vậy hắn nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy người nọ không phải là Trường Thanh, cho nên hắn nhanh tay ném mạnh tách trà về phía người nọ.
Người đó lập tức nghiêng người tránh đi,thế nên tách trà không trúng vào người hắn ta. Thậm hắn ta cũng không ý định đi vào bên trong, ngược lại hắn ta chỉ gật đầu coi như xin lỗi với Thuần Vu Kỳ, rồi nhanh chân nhảy lên một thuyền lớn khác.Có lẽ hắn ta chính là thị vệ trong lúc truy đuổi hắc y nhân vô tình bước lên thuyền của Thuần Vu Kỳ.
Hiện tại Thuần Vu Kỳ vẫn cố gắng hô hấp cho Lý Lệnh Uyển, hắn nhìn thấy hàng mi nàng khẽ động, dường như nàng sắp tỉnh lại.
Nhìn thấy nàng bình an vô sự, trái tim của hắn mới thả lỏng một chút, cả người cũng không còn sực lực nào nữa, cho nên hắn liền ngồi bệt xuống sàn.
Y phục trên người hắn đều ướt sủng, tóc cũng không ngừng nhỏ nước, nhưng hắn chẳng còn tâm tình nào quan tâm chuyện đó.
Vừa rồi trong lòng hắn rất sợ Lý Lệnh Uyển xảy ra chuyện. Thậm chí hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu nàng có mệnh hệ nào thì hắn sẽ như thế nào đây...
Có phải từ rất lâu rồi, trong lòng hắn đã bất tri bất giác để ý đến nàng? Cho nên bản thân hắn mới cảm thấy lo lắng như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thuần Vu Kỳ chợt hốt hoảng. Nhưng ngay sau đón liền bình tĩnh trở lại. Bởi vì hắn nghe thấy Lý Lệnh Uyển đột nhiên ho khan kịch liệt. Nàng vừa ho vừa nôn nước trong miệng mình ra sau đó lại là máu.
Máu đỏ tươi từ khoé miệng nàng chảy xuống, thấm ướt cả áo nàng. Thuần Vu Kỳ giật mình vội vàng di chuyển đến cạnh nàng.
Lúc này nàng lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm chặt lại, sắc mặt ngày càng trở nên nhợt nhạt, đôi môi của dần sẫm màu.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hắn lại trầm xuống. Nàng đã bị trúng độc rồi, rốt cuộc đã nàng đã gặp phải chuyện gì? Bất quá nàng chỉ rơi xuống nước thôi mà, vì sao lại trúng độc?
Tuy rằng hiện giờ hắn vô cùng lo lắng, nhưng hắn lập tức bình tĩnh quan sát trên người của Lý Lệnh Uyển. Đột nhiên hắn nhìn thấy nơi phía ngực phải có một vết máu lớn. Chẳng lẽ nàng đã bị thương?
Thuần Vu Kỳ muốn cởi áo nàng ra xem xét vết thương. Nhưng khi đưa tay đến gần đột nhiên hắn lại dừng tay.
Dù sao nàng cùng Lương Phong Vũ đã sắp thành thân, nếu bây giờ cởi y phục của nàng thì đồng nghĩa hắn sẽ nhìn thấy hết cơ thể của nàng.
Tuy rằng chỉ vì trường hợp bất đắc dĩ, nhưng nếu để Quảng Bình hầu phủ biết được chuyện này, thì việc hôn sự của nàng sẽ ra sao? Chẳng phải nàng...
Thuần Vu Kỳ lại nhìn vào gương của nàng. Tóc mai ướt dính vào cả hai bên má nàng, còn có một giọt nước từ gò má nhợt nhạt của nàng chảy xuống cần cổ.
Chắc nàng đang cảm thấy rất lạnh và đau đớn, cho nên chân mày mảnh khảnh lại nhíu chặt. Nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, trong lòng hắn cảm thấy thương tiếc không thôi.
Nếu bởi vì chuyện này, Quảng Bình hầu phủ không tiếp nhận nàng thì có gì quan trọng đâu? Trong lòng hắn thầm nghĩ, đến lúc đó hắn sẽ đến Lý phủ cầu hôn, hắn muốn cưới nàng làm thê tử.
Sau khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, hắn không còn do dự nữa. Thậm chí hắn còn cảm thấy thật vui sướng.
Đúng vậy, hắn muốn thành thân với Lý Lệnh Uyển. Sau khi cưới nàng về phủ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng.
Khi thời tiết không đẹp, hắn có thể cùng nàng tâm sự, đêm đến lại cùng nàng ngắm trăng, hay cả lúc trời đổ tuyết cũng sẽ cùng nàng thưởng trà đối ẩm, cùng nhau tâm tình.
Cả đời này hắn nguyện mãi mãi che chở cho nàng, bảo vệ nàng dưới đôi cánh của mình, tuyệt đối sẽ không để bất kì một ai ức hiếp nàng nữa, thậm chí làm tổn thương đến nàng.
Thuần Vu Kỳ luôn nhớ rõ tình cảnh ngày ấy ở chùa Thừa Ân, hắn chính mắt nhìn thấy Lý Tu Bách trách mắng Lý Lệnh Uyển. Ngay cả lúc ở Quảng Bình Hầu phủ, khi nàng đối mặt với Lý Duy Nguyên, nàng luôn e dè sợ sệt.
Nghĩ đến đây, hắn không chần chờ do dự thêm nữa, sau đó hắn cởi áo của nàng ra.
Hắn nhìn thấy phía bên ngực phải của nàng có một vết thương đang rướm máu. Có lẽ vết thương này do mũi tên đâm phải mà tạo thành. Tuy rằng không chảy quá nhiều máu, nhưng miệng vết thương đã thâm đen, quả thực vết thương này đã nhiễm độc.
Trong lòng Thuần Vu Kỳ lại trầm xuống, không ngờ những mũi tên đó lại là những mũi tên đã được tẩm độc dược.
Giờ phút này hắn đã thầm hạ quyết tâm phải thành thân với Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không hề do dự liền cúi đầu đặt môi mình lên vết thương.
Đột nhiên Trường Thanh lại bước vào trong, hắn ta vừa lên tiếng nói: " Thế tử, thuyền của chúng ta sắp cập bến..."
Sau đó Trường Thanh chợt nhìn thấy Thuần Vu Kỳ đang cúi đầu đặt trên phía ngực phải của Lý Lệnh Uyển, hắn ta bị tình huống này doạ sợ không dám lên tiếng nói tiếp.
Hắn ta đang nhìn thấy chuyện gì vậy? Chẳng phải thế tử luôn đối xử lạnh nhạt với tất cả các vị cô nương sao, nhưng vì sao hiện nay thế tử lại làm như vậy? Thế tử, người đang làm cái gì thế này? Không được đâu!
Trường Thanh định lên tiếng nói với Thuần Vu Kỳ, công tử không thể làm như vậy.
Lúc này Thuần Vu Kỳ đã hút một ngụm máu độc phun trên sàn thuyền. Hắn chợt nhìn thấy Trường Thanh đứng yên bất động ở nơi đó, thậm chí hắn ta còn mở to mắt há hốc mồm nhìn về phía này.
Đột nhiên vẻ mặt Thuần Vu Kỳ lại trầm xuống, lạnh lùng quát lớn: " Đi ra ngoài."
Hiện tại áo trên người Lý Lệnh Uyển đã bị cởi xuống một nửa, lộ ra bờ vai cùng một chút cảnh xuân, tất nhiên hắn không muốn ai nhìn thấy cơ thể của nàng.
Trường Thanh bị Thuần Vu Kỳ quát lớn như thế, cũng bị dọa sợ không ít, sau khi hồi thần hắn ta nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Chờ sau khi Trường Thanh đi khỏi, Thuần Vu Kỳ lại tiếp tục hút máu độc cho Lý Lệnh Uyển. Hắn cứ lập đi lập lại việc đó mấy lần, máu đen dần dần hoá thành máu đỏ tươi.
Hô hấp của nàng cũng đã yên ổn trở lại, đôi môi không còn sẫm mày nữa. Lúc này hắn mới cảm thấy có chút yên lòng.
Thuần Vu Kỳ nhanh chóng dùng nước trà trên bàn súc miệng, rồi mặc lại áo cho nàng. Khi ấy hắn chỉ lo tập trung cứu nàng, cho nên không để ý tới điều gì cả.
Nhưng bây giờ hắn lại nhìn thấy bờ vai trắng nõn của nàng, còn có cái yếm nàng đang mặc lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên trái tim hắn đập nhanh liên hồi, miệng khô lưỡi đắng.
Bất quá ánh mắt không tài nào rời khỏi cơ thể nàng. Một lúc sau, hắn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, cẩn thận mặc áo nàng lại.
Nhưng dù có mặc áo lại thì như thế nào? Căn bản y phục của nàng đều đã ướt sủng, lại còn dính sát vào cơ thể, những đường cong đều hiện ra rõ ràng.
Vất vả lắm Thuần Vu Kỳ mới dời ánh mắt đi nơi khác, theo sau lại quan sát bên trong khoang thuyền. Hắn nhìn thấy áo choàng của mình đang được vắt trên giá áo, hắn vội vàng cầm nó khoác lên người nàng.
Cuối cùng Thuần Vu Kỳ bế nàng lên, bước ra ngoài. Hiện giờ Trường Thanh đang đứng đợi bên ngoài, hắn ta đứng quay lưng về phía bọn họ.
Trường Thanh nghe thấy phía sau có động tĩnh, bất quá vẫn không dám quay đầu nhìn lại. Đột nhiên hắn ta nghe thấy Thuần Vu Kỳ lên tiếng: " Quay lại đây." Lúc này hắn ta mới dám quay đầu lại.
Trường Thanh nhìn thấy Thuần Vu Kỳ bế Lý Lệnh Uyển trên tay. Dù sao hắn ta cũng đã gặp qua Lý Lệnh Uyển vài lần, tất nhiên là hắn ta biết rõ nàng là ai.
Tuy rằng nàng vẫn nhắm mắt, sắc mặt lại nhợt nhạt, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp kiều diễm của nàng, ngược lại còn tăng thêm vài phần yếu đuối, nhìn dáng vẻ này của nàng, chỉ làm cho người khác muốn yêu thương che chở mà thôi.
Trong lòng Trường Thanh lại thầm nghĩ, khó trách thế tử lại đối xử với nàng tốt như vậy nha. Một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, làm sao người khác không thương tiếc cho được?
Bất quá Trường Thanh cũng không thể hiện ra mặt, hắn ta nhanh chân tiến về phía Thuần Vu Kỳ, hỏi: " Thế tử, hiện tại nô tài phải làm gì?"
Sau khi tình thế hỗn loạn qua đi, trên mặt nước có mười mấy thi thể trôi nổi. Có thi thể của hắc y nhân, cũng có thi thể của thị vệ, lại còn có thi thể của những bá tánh đáng thương.
Thuần Vu Kỳ nhìn những thi thể đó một lúc, bỗng nhiên hắn hừ lạnh nói: " Tranh chấp của hoàng thất, lại làm tổn hại đến bá tánh vô tội."
Vừa rồi Thuần Vu Kỳ chỉ đặt toàn bộ tâm tư lên người Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không bận lòng suy nghĩ đến chuyện hỗn loạn này. Nhưng sau khi hồi tưởng lại, có thể người khi ấy trèo lên thuyền của hắn chính là thị vệ của Tứ hoàng tử Tạ Uẩn.
Đầu tháng này, hắn cùng bá phụ được Hoàng Thượng triệu kiến, sau khi từ ngự thư phòng bước ra lại vô tình chạm mặt Tứ hoàng tử Tạ Uẩn.
Hơn nữa tướng mạo cùng khí chất của Tạ Uẩn vô cùng xuất chúng, cho nên hắn có ấn tượng khá sâu với Tạ Uẩn.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nghĩ về chuyện này. Bởi vì thuyền đã cập bến, Thuần Vu Kỳ nhanh chóng bế Lý Lệnh Uyển bước xuống thuyền.
Trên bờ hồ đã có người của Ngũ Thành Binh Mã Tư, bọn họ đang sơ tán các bá tánh đi nơi khác, sau đó bọn họ chạy khắp nơi truy bắt đám hắn y nhân.
Để tránh cho người khác nhìn thấy Lý Lệnh Uyển. Thuần Vu Kỳ liền kéo áo choàng che phủ gương mặt nàng.
Hắn phân phó Trường Thanh dẫn ngựa đến đây, hắn ôm nàng leo lên ngựa, nhanh chóng quay trở về phủ. Trường Thanh lập tức đuổi theo sau.
Ba người hai ngựa, chạy nhanh như bay trở về Vĩnh Hoan hầu phủ.
Vừa chạy đến trước cửa phủ, Thuần Vu Kỳ vội vàng bế Lý Lệnh Uyển xuống ngựa. Theo sau nhanh chân bế nàng vào phòng ngủ của mình, vừa đi vừa phân phó Trường Thanh: " Mau mời Vượng thái y đến đây."
Vương thái y cùng Vĩnh Hoan Hầu có giao tình rất tốt, ông ta lại là người có y thuật cao minh. Tuy rằng vừa rồi hắn đã hút hết máu độc trong người nàng ra, nhưng hắn vẫn lo lắng chất độc chưa hết hoàn toàn, cho nên hắn muốn mời Vương thái y đến xem lại một chút, có như vậy hắn mới cảm thấy an tâm.
Trường Thanh vội vàng đáp ứng, thúc ngựa đi mời Vương thái y.
Thuần Vu Kỳ bế Lý Lệnh Uyển tiến vào phủ. Hắn trầm giọng phân phó nha hoàn: " Nhanh chuẩn bị nước ấm, cùng một bộ y phục đem đến đây thay cho Lý tiểu thư."
Hiện tại đã vào thu, thời tiết ban đêm rất lạnh. Nếu cứ để nàng mặc y phục ướt đẫm, không nhanh dùng nước ấm lau cơ thể, thay y phục mới nàng sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh.
Nơi Thuần Vu Kỳ ở được gọi là Nhã An Hiên. Sau khi các nha hoàn và những gã sai vặt nghe Thuần Vu Kỳ phân phó như vậy, bọn họ lập tức đi chuẩn bị mọi thứ.
Lúc này Vĩnh Hoan Hầu Thuần Vu Đức cũng đi đến Nhã An Hiên, hắn ta nhìn thấy bên trong viện đều thắp đèn sáng trưng, còn Thuần Vu Kỳ lại ngồi trong phòng, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Vừa rồi y phục của Thuần Vu Kỳ cũng ướt đẫm, hắn đã nhanh thay y phục khác. Sau khi nhìn thấy Thuần Vu Đức tiến vào phòng, hắn vội đứng lên kêu một tiếng: " Bá phụ."
Năm nay Thuần Vu Đức đã gần bốn mươi tuổi, trên mặt hắn ta cũng có râu, dáng người cao gầy, cử chỉ thanh nhã, khí chất lại vô cùng cao quý.
Hắn ta giơ tay ý bảo Thuần Vu Kỳ cứ ngồi xuống, tiếp đến hắn ta cũng ngồi theo, lên tiếng hỏi: " Vừa rồi ta nghe gã sai vặt nói, cháu có đưa một vị tiểu thư trở về đây? Cháu còn kêu Trường Thanh mời Vương thái y đến đây, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Ngữ khí của hắn ta không nhanh không chậm rất từ tốn, tựa như nước suối mùa thu chảy qua khe đá.
Lúc Thuần Vu Kỳ còn nhỏ phụ mẫu của hắn đã qua đời, cho nên Thuần Vu Đức một mình nuôi dưỡng hắn nên người.
Tuy rằng hai người bọn họ trên danh nghĩa chỉ là bá phụ và chất nhi, nhưng kỳ thật tình cảm của cả hai giống như phụ tử.
Hơn nữa Thuần Vu Kỳ đã hạ quyết tâm phải cưới bằng được Lý Lệnh Uyển, vì vậy hắn cũng không muốn giấu giếm chuyện này, thế nên hắn liền nói: " Vị tiểu thư này chính là trưởng nữ của Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Lý Tu Bách. Vừa rồi chất nhi đang du ngoạn trên hồ Tây Trì, trong lúc hỗn loạn Lý tiểu thư không mơi bị rơi xuống nước, lại còn trúng phải tên độc, chất nhi đã ra tay cứu nàng."
" Nhi nữ của Lý Thiếu Khanh?" Thuần Vu Đức chợt trầm ngâm một lúc. Hắn ta cũng đã từng gặp qua Lý Tu Bách vài lần, nhưng trong ấn tượng thái đội của vị Lý Thiếu Khanh này đối với hắn ta không được tốt cho lắm.
Sau đó hắn ta lại hỏi tiếp: " Vì sao nơi đó lại xảy ra hỗn loạn? Chuyện tên độc là thế nào?"
Thuần Vu Kỳ liền kể tường tận cho Thuần Vu Đức nghe, chuyện hắc y nhân đến Tây Trì hành thích Tứ hoàng tử Tạ Uẩn. Sau khi nghe xong, vẻ mặt Thuần Vu Đưc lại vô cùng nghiêm túc.
Theo sau lại nói: " Đám người này thật cả gan hành thích đương kim hoàng tử, lá gan bọn chúng thật không nhỏ."
Thuần Vu Kỳ muốn lên tiếng nói tiếp, bỗng nhiên gã sai vặt tiến vào thông báo: " Vương thái y đã đến."
Thuần Vu Kỳ nghe xong, vội vàng đi ra nghênh đón Vương thái y. Ngay sau đó Thuần Vu Đức cũng đứng dậy.
Vương thái y năm nay gần sáu mươi tuổi, râu tóc bạc phơ. Lúc này ông đang tiến vào phòng, đi cùng ông còn có một đồ đệ, trong tay hắn ta cầm một hòm thuốc.
" Vương thái y," Thuần Vu Kỳ tiến đến hành lễ với ông ta, sau đó hắn liền nói: " Đã khuya thế này lại còn làm phiền Vương thái y đích thân đi đến đây một chuyến."
Vương thái y vẫy tay, nói: " Thế tử khách khí rồi." Theo sau ông ta vội hành lễ với Thuần Vu Đức.
Thuần Vu Kỳ đã đi đến cạnh giường, vén màn lên nói: " Xin mời Vương thái y xem xét vết thương trên người nàng, chẳng biết chất độc trong người nàng đã hết hẳn chưa."
Giờ phút này Thuần Vu Đức nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Thuần Vu Kỳ, chẳng giống với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày của hắn chút nào, trong lòng Thuần Vu Đức có chút ngạc nhiên. Cho nên khi Vương thái y tiến đến đó, Thuần Vu Đức cũng nhấc chân theo sau.
Trong phòng của Thuần Vu Kỳ bày trí rất gọn gàng ngăn nắp. Sát cửa sổ là thư án, kế bên chính là kệ sách gỗ mạ vàng, đối diện là một tấm bình phong, phía sau bình phong chính là chiếc giường, bên trên giường lại treo một tấm mành màu lam nhạt.
Thuần Vu Đức bước qua tấm bình phong, liền nhìn thấy Vương thái y đã đi đến ngồi trên ghế cạnh giường bắt mạch.
Còn Thuần Vu Kỳ chỉ đứng yên bên cạnh, ánh mắt luôn nhìn đến người đang nằm trên giường.
Lúc này Thuần Vu Đức lặng lẽ nhìn về hướng đó, hắn ta nhìn thấy trên người vị tiểu thư này đang đắp cái chăn gấm thường ngày Thuần Vu Kỳ sử dụng, mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt cũng tái nhợt. Mặc dù như vậy, cũng không thể giấu đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Quả thật ánh mắt của Kỳ nhi rất tốt. Thuần Vu Đức đưa tay vuốt nhẹ cầm mình, trong lòng thầm nghĩ, chắc hẳn Kỳ nhi đã có tình ý với vị tiểu thư này, như vậy cũng là một chuyện tốt.
Dù sao Thuần Vu Kỳ cũng đến tuổi thành gia lập thất. Cho nên Thuần Vu Đức sớm đã bàn bạc với hắn chuyện này, nhưng hắn cứ cương quyết không đồng ý.
Thuần Vu Đức hiểu rõ tiêu chuẩn của Thuần Vu Kỳ cực kì cao, những tiểu thư phẩm hạnh bình thường không thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Khó khăn lắm hiện nay mới có một vị tiểu thư làm cho Thuần Vu Kỳ yêu thích như vậy, tất nhiên người làm bá phụ như Thuần Vu Đức phải ra sức tác hợp mối hôn sự này rồi.
Vương thái y đã bắt mạch xong, ông ta liền thu hồi cái gối nhỏ của mình bỏ vào trong hòm thuốc.
" Vương thái y," Thuần Vu Kỳ vội vàng hỏi: "Lý tiểu thư, vết thương trên người nàng như thế nào? Ta đã dùng miệng hút máu độc trong người nàng ra, nhưng vì sao nàng vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, có phải độc vẫn còn trong người nàng không? Hay là trên người nàng còn có chỗ nào bị thương nữa sao?"
" Kỳ nhi," Thuần Vu Đức lên tiếng nói: " Cháu yên tâm đi, có Vương thái y ở đây Lý tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cháu hãy bình tĩnh đi đã, phải để cho Lý tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, đừng nên quấy rầy nàng."
Thuần Vu Kỳ nghe xong, lập tức phân phó nha hoàn chăm sóc cho Lý Lệnh Uyển thật cẩn thận, sau đó hắn cùng Thuần Vu Đức bước ra ngoài ngoài sảnh.
Cả ba người bọn họ ngồi bên ngoài phòng khách, Thuần Vu Đức phân phó gã sai vặt dâng trà, hắn ta ngồi trò chuyện cùng Vương thái y: " Đêm nay thật đã làm phiền Vương thái y. Không biết vết thương trên người của vị tiểu thư này còn gì đáng lo ngại hay không?"
Vương thái y khách sáo đáp lời: " Xin hầu gia và thế tử cứ an tâm, vị tiểu thư này đã không còn gì đáng lo ngại. Máu độc đã được kịp thời hút ra, nhưng trong cơ thể nàng vẫn còn vươn lại một chút độc tố, cũng không ảnh hưởng gì lớn cả. Lão tử sẽ kê thuốc, ngài hãy sai người đi bốc thuốc, chỉ cần uống hai than thuốc, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khoẻ thôi."
Thuần Vu Kỳ nghe thấy Lý Lệnh Uyển đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, tâm tình cũng thoáng yên ổn hơn một chút.
Thuần Vu Đức liền mời Vương thái y kê đơn thuốc, sau đó Thuần Vu Kỳ đích thân tiễn Vương thái y ra ngoài. Tiếp đến hắn mệnh lệnh gã sai vặt mau chóng đi bốc thuốc.
Gã sai vặt không dám chần chờ, đưa tay nhận lấy đơn thuốc chạy nhanh ra bên ngoài. Chờ sau khi Thuần Vu Kỳ quay lại phòng, thì Thuần Vu Đức đã ngồi trên ghế nhàn nhã dùng trà.
Lại lên tiếng kêu Thuần Vu Kỳ ngồi xuống, hắn ta nhìn thấy vẻ mặt của Thuần Vu Kỳ có chút mệt mỏi, liền nói: " Khi ấy ta cũng nên mời Vương thái y bắt mạch cho cháu một thể. Cháu hãy nhìn xem bộ dạng mệt mỏi này của cháu đi, có phải do vừa rồi cháu đã giúp Lý tiểu thư hút chất độc ra ngoài không?"
" Bá phụ yên tâm," Thuần Vu Kỳ vừa ngồi xuống, vừa trả lời: " Sau khi hút hết chất độc cho Lý tiểu thư, cháu đã dùng nước rửa sạch miệng."
Thuần Vu Đức gật đầu, thoáng nhìn về phía giường ngủ, sau đó lại nhìn đến Thuần Vu Kỳ nói: " Dù sao đây cũng là phòng ngủ của cháu, Lý tiểu thư lại là tiểu thư khuê các, làm sao có thể ở trong phòng nam nhi nghỉ ngơi? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Ta nghĩ cháu nên sai người quét dọn một căn phòng khác rồi đưa Lý tiểu thư đến đó nghỉ ngơi đi."
Thuần Vu Kỳ nghe xong chợt trầm mặt một chút, theo sau lại nói: " Bá phụ, hiện giờ nàng còn đang hôn mê, nếu cứ di chuyển nàng như thế sợ là không tốt lắm. Vẫn cứ chờ nàng tỉnh lại rồi hãy tính tiếp."
Thuần Vu Đức thoáng nhìn Thuần Vu Kỳ một lúc. Nhớ khi xưa, hắn ta luôn cảm thấy chất nhi của mình là một người rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng đêm nay đứa chất nhi này lại thể hiện cảm xúc ra mặt như vậy.
Như thế mới tốt chứ, trong lòng Thuần Vu Đức thầm cảm thán, đối với nhân sinh trong thế gian chỉ cần trong lòng có một chữ tình thì mới xem như là hoàn chỉnh. Chẳng sợ không thể cùng người ấy trọn đời bên nhau, nhưng chỉ cần sau này hồi tưởng lại cũng đã thỏa mãn rồi.
Lúc này Thuần Vu Đức chợt nhớ đêm vị tiểu thư mặc váy áo màu xanh lục, trong lòng hắn ta cũng có chút chua xót, khoé mắt cũng trở nên phiếm đỏ.
Hắn ta vội đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm. Sau một lúc hắn ta lại đặt tách trà lên bàn, hỏi: " Kỳ nhi, có phải cháu có tình cảm với vị Lý tiểu thư này không?"
" Đúng vậy," Thuần Vu Kỳ khẳng định trả lời: " Cháu thật lòng với nàng. Cháu cũng không muốn dối gạt bá phụ, cháu muốn cưới nàng làm thê tử."
Trên mặt Thuần Vu Đức vô cùng vui mừng, nói: " Đây là chuyện tốt. Nếu cháu đã có ý muốn này, hai ngày sau ta sẽ thỉnh bà mối đến Lý phủ cầu hôn."
Sau đó hắn ta lại thở dài, nói: " Chờ sau khi cháu thành gia lập thất, ta cũng cảm thấy an tâm phần nào."
Chỉ là vẻ mặt Thuần Vu Kỳ có chút do dự, nhưng sau một lúc, hắn thầm hạ quyết tâm, theo sau hắn nhìn thẳng Thuần Vu Đức nói: " Chất nhi cũng không muốn giấu giếm bá phụ, thật ra Lý tiểu thư đã có hôm ước cùng thế tử của Quảng Bình hầu."
Thuần Vu Đức nghe xong, trong lòng chợt kinh hãi, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Thuần Vu Kỳ.
Nhưng săc mặt Thuần Vu Kỳ vô cùng kiên quyết, hắn nói: " Cho dù là như vậy, bằng mọi giá cháu nhất định phải cưới Lý tiểu thư làm thê tử."
———————//——//———————
* Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay 520, tớ yêu các cậu!
(520 là một kiểu ký hiệu mà các bạn trẻ dùng để biểu thị câu "I love you" (Anh yêu em, hoặc Em yêu anh). Đây là kiểu ký hiệu dựa vào sự đồng âm các số đếm với các từ có nghĩa khác trong tiếng Trung Quốc)
* Editor: Nguyên ca mau về nhanh đi, vợ anh sắp bị người khác cướp mất rồi kìa!!!
Lúc này hai bên vẫn còn đang giao chiến kịch liệt, tên bay đầy trời tránh khỏi làm bị thương người vô tội.
Trường Thanh nhìn thấy Thuần Vu Kỳ chạy ra bên ngoài, hắn ta vô cùng kinh hãi vội vàng đuổi theo sau, thấp giọng nói: " Xin thế tử mau trở vào bên trong."
Nhưng Thuần Vu Kỳ không hề để ý đến lời nói của hắn ta. Giờ phút này Thuần Vu Kỳ chỉ đứng yên trên đầu thuyền hướng mắt nhìn về phía xa.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vẫn luôn đứng trước khoang thuyền ngắm pháo hoa, hắn lo lắng không biết hiện giờ nàng đã bình an trở vào trong khoang thuyền hay chưa. Tóm lại nhất định phải nhìn thấy nàng bình yên vô sự hắn mới cảm thấy an tâm.
Bỗng nhiên lúc này sắc mặt hắn trở nên căng thẳng, bởi vì hắn nhìn thấy nàng bị ngã xuống nước. Hắn không nghĩ ngợi gì nữa liền nhảy xuống nước, bơi nhanh về phía nàng.
Trên trời những mũi tên không ngừng rơi xuống mặt nước. Tuy rằng mũi tên khi rơi vào nước tốc độ có giảm đi một chút, nhưng nếu không tránh né kịp thời thì vẫn có thể bị thương.
Hiện giờ hắn còn tâm trạng nào mà quan tâm những điều đó, việc hắn quan tâm nhất chính là cứu sống Lý Lệnh Uyển.
Mặc dù khi bơi dưới nước hắn không thể nhìn thấy rõ mọi thứ, hơn nữa một số người không cẩn thận bị rơi xuống nước càng cản trở tầm nhìn của hắn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thôi hắn cũng có thể xác định Lý Lệnh Uyển đang ở phía nào.
Giờ phút này nàng đã không còn sức lực để chống đỡ được nữa, cơ thể nàng dần dần chìm xuống nước. Vì vậy Thuần Vu Kỳ ra sức bơi thật nhanh về phía nàng ôm lấy eo nàng, đem cả cơ thể nàng tựa sát vào lòng ngực mình.
Nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, trong đầu hắn không còn có thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, cũng không có chút do dự nào cúi đầu chạm vào môi nàng, cố gắng dùng lưỡi làm cho nàng hé môi, cuối cùng cố truyền khí cho nàng.
Sau đó hắn nhận thấy nàng đã có thể thở lại bình thường, không còn ảnh hưởng đến tính mạng nữa. Lúc này hắn mới rời khỏi môi nàng, ôm nàng bơi về phía thuyền của mình.
Trường Thanh đang đứng trước đầu thuyền, tâm trạng vô cùng lo lắng. Vì vậy khi hắn ta nhìn thấy Thuần Vu Kỳ sắp bơi đến mạng thuyền, lập tức đưa tay muốn kéo Thuần Vu Kỳ lên thuyền, đồng thời hô to: " Thế tử, nơi này, nơi này."
Hắn ta chưa kịp nói dứt câu, đột nhiên lại nhìn thấy Thuần Vu Kỳ cẩn thận ôm Lý Lệnh Uyển bơi đến đây.
Lúc này trên không trung thấp thoáng những mũi trên bay lạc hướng đến chỗ này, tình huống cực kì nguy hiểm.Thuần Vu Kỳ cố gắng bơi thật nhanh đến thuyền của mình.
Chờ sau khi hắn bơi đến mạn thuyền, liền nhanh tay nắm chặt mạn thuyền dùng toàn bộ sực lực leo lên trên, sau đó là kéo Lý Lệnh Uyển lên.
Lý Lệnh Uyển vẫn hôn mê bất tỉnh, Thuần Vu Kỳ bế nàng lên, phân phó Trường Thanh: " Ngươi mau đi nói với người lái thuyền, bảo hắn ta lập tức cho thuyền cập bờ."
Trường Thanh vâng một tiếng, xoay người rời đi. Thuần Vu Kỳ bế Lý Lệnh Uyển bước nhanh vào khoang thuyền.
Bên ngoài cục diện vẫn còn đang rất hỗn loạn, vì vậy hắn cẩn thận đặt nàng nằm lên một giường gỗ nhỏ bên trong khoang thuyền, lại dùng tay ấn tim ngoài lồng ngực cho nàng.
Hiển nhiên Lý Lệnh Uyển đã uống không ít nước, cho nên khi hắn sơ cứu liền nhìn thấy nơi mũi cùng miệng của nàng nôn ra rất nhiều nước, nhưng sau khi các cách sơ cứu xong nàng vẫn không tỉnh lại.
Trong lòng Thuần Vu Kỳ vô cùng suốt ruột, hắn vội quỳ gối bên cạnh nàng, đưa tay bóp nhẹ mũi nàng, cúi đầu truyền khí cho nàng.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, dường như có ai đó bước vào đây. Vì vậy hắn nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy người nọ không phải là Trường Thanh, cho nên hắn nhanh tay ném mạnh tách trà về phía người nọ.
Người đó lập tức nghiêng người tránh đi,thế nên tách trà không trúng vào người hắn ta. Thậm hắn ta cũng không ý định đi vào bên trong, ngược lại hắn ta chỉ gật đầu coi như xin lỗi với Thuần Vu Kỳ, rồi nhanh chân nhảy lên một thuyền lớn khác.Có lẽ hắn ta chính là thị vệ trong lúc truy đuổi hắc y nhân vô tình bước lên thuyền của Thuần Vu Kỳ.
Hiện tại Thuần Vu Kỳ vẫn cố gắng hô hấp cho Lý Lệnh Uyển, hắn nhìn thấy hàng mi nàng khẽ động, dường như nàng sắp tỉnh lại.
Nhìn thấy nàng bình an vô sự, trái tim của hắn mới thả lỏng một chút, cả người cũng không còn sực lực nào nữa, cho nên hắn liền ngồi bệt xuống sàn.
Y phục trên người hắn đều ướt sủng, tóc cũng không ngừng nhỏ nước, nhưng hắn chẳng còn tâm tình nào quan tâm chuyện đó.
Vừa rồi trong lòng hắn rất sợ Lý Lệnh Uyển xảy ra chuyện. Thậm chí hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu nàng có mệnh hệ nào thì hắn sẽ như thế nào đây...
Có phải từ rất lâu rồi, trong lòng hắn đã bất tri bất giác để ý đến nàng? Cho nên bản thân hắn mới cảm thấy lo lắng như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thuần Vu Kỳ chợt hốt hoảng. Nhưng ngay sau đón liền bình tĩnh trở lại. Bởi vì hắn nghe thấy Lý Lệnh Uyển đột nhiên ho khan kịch liệt. Nàng vừa ho vừa nôn nước trong miệng mình ra sau đó lại là máu.
Máu đỏ tươi từ khoé miệng nàng chảy xuống, thấm ướt cả áo nàng. Thuần Vu Kỳ giật mình vội vàng di chuyển đến cạnh nàng.
Lúc này nàng lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm chặt lại, sắc mặt ngày càng trở nên nhợt nhạt, đôi môi của dần sẫm màu.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hắn lại trầm xuống. Nàng đã bị trúng độc rồi, rốt cuộc đã nàng đã gặp phải chuyện gì? Bất quá nàng chỉ rơi xuống nước thôi mà, vì sao lại trúng độc?
Tuy rằng hiện giờ hắn vô cùng lo lắng, nhưng hắn lập tức bình tĩnh quan sát trên người của Lý Lệnh Uyển. Đột nhiên hắn nhìn thấy nơi phía ngực phải có một vết máu lớn. Chẳng lẽ nàng đã bị thương?
Thuần Vu Kỳ muốn cởi áo nàng ra xem xét vết thương. Nhưng khi đưa tay đến gần đột nhiên hắn lại dừng tay.
Dù sao nàng cùng Lương Phong Vũ đã sắp thành thân, nếu bây giờ cởi y phục của nàng thì đồng nghĩa hắn sẽ nhìn thấy hết cơ thể của nàng.
Tuy rằng chỉ vì trường hợp bất đắc dĩ, nhưng nếu để Quảng Bình hầu phủ biết được chuyện này, thì việc hôn sự của nàng sẽ ra sao? Chẳng phải nàng...
Thuần Vu Kỳ lại nhìn vào gương của nàng. Tóc mai ướt dính vào cả hai bên má nàng, còn có một giọt nước từ gò má nhợt nhạt của nàng chảy xuống cần cổ.
Chắc nàng đang cảm thấy rất lạnh và đau đớn, cho nên chân mày mảnh khảnh lại nhíu chặt. Nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, trong lòng hắn cảm thấy thương tiếc không thôi.
Nếu bởi vì chuyện này, Quảng Bình hầu phủ không tiếp nhận nàng thì có gì quan trọng đâu? Trong lòng hắn thầm nghĩ, đến lúc đó hắn sẽ đến Lý phủ cầu hôn, hắn muốn cưới nàng làm thê tử.
Sau khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, hắn không còn do dự nữa. Thậm chí hắn còn cảm thấy thật vui sướng.
Đúng vậy, hắn muốn thành thân với Lý Lệnh Uyển. Sau khi cưới nàng về phủ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng.
Khi thời tiết không đẹp, hắn có thể cùng nàng tâm sự, đêm đến lại cùng nàng ngắm trăng, hay cả lúc trời đổ tuyết cũng sẽ cùng nàng thưởng trà đối ẩm, cùng nhau tâm tình.
Cả đời này hắn nguyện mãi mãi che chở cho nàng, bảo vệ nàng dưới đôi cánh của mình, tuyệt đối sẽ không để bất kì một ai ức hiếp nàng nữa, thậm chí làm tổn thương đến nàng.
Thuần Vu Kỳ luôn nhớ rõ tình cảnh ngày ấy ở chùa Thừa Ân, hắn chính mắt nhìn thấy Lý Tu Bách trách mắng Lý Lệnh Uyển. Ngay cả lúc ở Quảng Bình Hầu phủ, khi nàng đối mặt với Lý Duy Nguyên, nàng luôn e dè sợ sệt.
Nghĩ đến đây, hắn không chần chờ do dự thêm nữa, sau đó hắn cởi áo của nàng ra.
Hắn nhìn thấy phía bên ngực phải của nàng có một vết thương đang rướm máu. Có lẽ vết thương này do mũi tên đâm phải mà tạo thành. Tuy rằng không chảy quá nhiều máu, nhưng miệng vết thương đã thâm đen, quả thực vết thương này đã nhiễm độc.
Trong lòng Thuần Vu Kỳ lại trầm xuống, không ngờ những mũi tên đó lại là những mũi tên đã được tẩm độc dược.
Giờ phút này hắn đã thầm hạ quyết tâm phải thành thân với Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không hề do dự liền cúi đầu đặt môi mình lên vết thương.
Đột nhiên Trường Thanh lại bước vào trong, hắn ta vừa lên tiếng nói: " Thế tử, thuyền của chúng ta sắp cập bến..."
Sau đó Trường Thanh chợt nhìn thấy Thuần Vu Kỳ đang cúi đầu đặt trên phía ngực phải của Lý Lệnh Uyển, hắn ta bị tình huống này doạ sợ không dám lên tiếng nói tiếp.
Hắn ta đang nhìn thấy chuyện gì vậy? Chẳng phải thế tử luôn đối xử lạnh nhạt với tất cả các vị cô nương sao, nhưng vì sao hiện nay thế tử lại làm như vậy? Thế tử, người đang làm cái gì thế này? Không được đâu!
Trường Thanh định lên tiếng nói với Thuần Vu Kỳ, công tử không thể làm như vậy.
Lúc này Thuần Vu Kỳ đã hút một ngụm máu độc phun trên sàn thuyền. Hắn chợt nhìn thấy Trường Thanh đứng yên bất động ở nơi đó, thậm chí hắn ta còn mở to mắt há hốc mồm nhìn về phía này.
Đột nhiên vẻ mặt Thuần Vu Kỳ lại trầm xuống, lạnh lùng quát lớn: " Đi ra ngoài."
Hiện tại áo trên người Lý Lệnh Uyển đã bị cởi xuống một nửa, lộ ra bờ vai cùng một chút cảnh xuân, tất nhiên hắn không muốn ai nhìn thấy cơ thể của nàng.
Trường Thanh bị Thuần Vu Kỳ quát lớn như thế, cũng bị dọa sợ không ít, sau khi hồi thần hắn ta nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Chờ sau khi Trường Thanh đi khỏi, Thuần Vu Kỳ lại tiếp tục hút máu độc cho Lý Lệnh Uyển. Hắn cứ lập đi lập lại việc đó mấy lần, máu đen dần dần hoá thành máu đỏ tươi.
Hô hấp của nàng cũng đã yên ổn trở lại, đôi môi không còn sẫm mày nữa. Lúc này hắn mới cảm thấy có chút yên lòng.
Thuần Vu Kỳ nhanh chóng dùng nước trà trên bàn súc miệng, rồi mặc lại áo cho nàng. Khi ấy hắn chỉ lo tập trung cứu nàng, cho nên không để ý tới điều gì cả.
Nhưng bây giờ hắn lại nhìn thấy bờ vai trắng nõn của nàng, còn có cái yếm nàng đang mặc lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên trái tim hắn đập nhanh liên hồi, miệng khô lưỡi đắng.
Bất quá ánh mắt không tài nào rời khỏi cơ thể nàng. Một lúc sau, hắn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, cẩn thận mặc áo nàng lại.
Nhưng dù có mặc áo lại thì như thế nào? Căn bản y phục của nàng đều đã ướt sủng, lại còn dính sát vào cơ thể, những đường cong đều hiện ra rõ ràng.
Vất vả lắm Thuần Vu Kỳ mới dời ánh mắt đi nơi khác, theo sau lại quan sát bên trong khoang thuyền. Hắn nhìn thấy áo choàng của mình đang được vắt trên giá áo, hắn vội vàng cầm nó khoác lên người nàng.
Cuối cùng Thuần Vu Kỳ bế nàng lên, bước ra ngoài. Hiện giờ Trường Thanh đang đứng đợi bên ngoài, hắn ta đứng quay lưng về phía bọn họ.
Trường Thanh nghe thấy phía sau có động tĩnh, bất quá vẫn không dám quay đầu nhìn lại. Đột nhiên hắn ta nghe thấy Thuần Vu Kỳ lên tiếng: " Quay lại đây." Lúc này hắn ta mới dám quay đầu lại.
Trường Thanh nhìn thấy Thuần Vu Kỳ bế Lý Lệnh Uyển trên tay. Dù sao hắn ta cũng đã gặp qua Lý Lệnh Uyển vài lần, tất nhiên là hắn ta biết rõ nàng là ai.
Tuy rằng nàng vẫn nhắm mắt, sắc mặt lại nhợt nhạt, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp kiều diễm của nàng, ngược lại còn tăng thêm vài phần yếu đuối, nhìn dáng vẻ này của nàng, chỉ làm cho người khác muốn yêu thương che chở mà thôi.
Trong lòng Trường Thanh lại thầm nghĩ, khó trách thế tử lại đối xử với nàng tốt như vậy nha. Một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, làm sao người khác không thương tiếc cho được?
Bất quá Trường Thanh cũng không thể hiện ra mặt, hắn ta nhanh chân tiến về phía Thuần Vu Kỳ, hỏi: " Thế tử, hiện tại nô tài phải làm gì?"
Sau khi tình thế hỗn loạn qua đi, trên mặt nước có mười mấy thi thể trôi nổi. Có thi thể của hắc y nhân, cũng có thi thể của thị vệ, lại còn có thi thể của những bá tánh đáng thương.
Thuần Vu Kỳ nhìn những thi thể đó một lúc, bỗng nhiên hắn hừ lạnh nói: " Tranh chấp của hoàng thất, lại làm tổn hại đến bá tánh vô tội."
Vừa rồi Thuần Vu Kỳ chỉ đặt toàn bộ tâm tư lên người Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không bận lòng suy nghĩ đến chuyện hỗn loạn này. Nhưng sau khi hồi tưởng lại, có thể người khi ấy trèo lên thuyền của hắn chính là thị vệ của Tứ hoàng tử Tạ Uẩn.
Đầu tháng này, hắn cùng bá phụ được Hoàng Thượng triệu kiến, sau khi từ ngự thư phòng bước ra lại vô tình chạm mặt Tứ hoàng tử Tạ Uẩn.
Hơn nữa tướng mạo cùng khí chất của Tạ Uẩn vô cùng xuất chúng, cho nên hắn có ấn tượng khá sâu với Tạ Uẩn.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nghĩ về chuyện này. Bởi vì thuyền đã cập bến, Thuần Vu Kỳ nhanh chóng bế Lý Lệnh Uyển bước xuống thuyền.
Trên bờ hồ đã có người của Ngũ Thành Binh Mã Tư, bọn họ đang sơ tán các bá tánh đi nơi khác, sau đó bọn họ chạy khắp nơi truy bắt đám hắn y nhân.
Để tránh cho người khác nhìn thấy Lý Lệnh Uyển. Thuần Vu Kỳ liền kéo áo choàng che phủ gương mặt nàng.
Hắn phân phó Trường Thanh dẫn ngựa đến đây, hắn ôm nàng leo lên ngựa, nhanh chóng quay trở về phủ. Trường Thanh lập tức đuổi theo sau.
Ba người hai ngựa, chạy nhanh như bay trở về Vĩnh Hoan hầu phủ.
Vừa chạy đến trước cửa phủ, Thuần Vu Kỳ vội vàng bế Lý Lệnh Uyển xuống ngựa. Theo sau nhanh chân bế nàng vào phòng ngủ của mình, vừa đi vừa phân phó Trường Thanh: " Mau mời Vượng thái y đến đây."
Vương thái y cùng Vĩnh Hoan Hầu có giao tình rất tốt, ông ta lại là người có y thuật cao minh. Tuy rằng vừa rồi hắn đã hút hết máu độc trong người nàng ra, nhưng hắn vẫn lo lắng chất độc chưa hết hoàn toàn, cho nên hắn muốn mời Vương thái y đến xem lại một chút, có như vậy hắn mới cảm thấy an tâm.
Trường Thanh vội vàng đáp ứng, thúc ngựa đi mời Vương thái y.
Thuần Vu Kỳ bế Lý Lệnh Uyển tiến vào phủ. Hắn trầm giọng phân phó nha hoàn: " Nhanh chuẩn bị nước ấm, cùng một bộ y phục đem đến đây thay cho Lý tiểu thư."
Hiện tại đã vào thu, thời tiết ban đêm rất lạnh. Nếu cứ để nàng mặc y phục ướt đẫm, không nhanh dùng nước ấm lau cơ thể, thay y phục mới nàng sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh.
Nơi Thuần Vu Kỳ ở được gọi là Nhã An Hiên. Sau khi các nha hoàn và những gã sai vặt nghe Thuần Vu Kỳ phân phó như vậy, bọn họ lập tức đi chuẩn bị mọi thứ.
Lúc này Vĩnh Hoan Hầu Thuần Vu Đức cũng đi đến Nhã An Hiên, hắn ta nhìn thấy bên trong viện đều thắp đèn sáng trưng, còn Thuần Vu Kỳ lại ngồi trong phòng, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Vừa rồi y phục của Thuần Vu Kỳ cũng ướt đẫm, hắn đã nhanh thay y phục khác. Sau khi nhìn thấy Thuần Vu Đức tiến vào phòng, hắn vội đứng lên kêu một tiếng: " Bá phụ."
Năm nay Thuần Vu Đức đã gần bốn mươi tuổi, trên mặt hắn ta cũng có râu, dáng người cao gầy, cử chỉ thanh nhã, khí chất lại vô cùng cao quý.
Hắn ta giơ tay ý bảo Thuần Vu Kỳ cứ ngồi xuống, tiếp đến hắn ta cũng ngồi theo, lên tiếng hỏi: " Vừa rồi ta nghe gã sai vặt nói, cháu có đưa một vị tiểu thư trở về đây? Cháu còn kêu Trường Thanh mời Vương thái y đến đây, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Ngữ khí của hắn ta không nhanh không chậm rất từ tốn, tựa như nước suối mùa thu chảy qua khe đá.
Lúc Thuần Vu Kỳ còn nhỏ phụ mẫu của hắn đã qua đời, cho nên Thuần Vu Đức một mình nuôi dưỡng hắn nên người.
Tuy rằng hai người bọn họ trên danh nghĩa chỉ là bá phụ và chất nhi, nhưng kỳ thật tình cảm của cả hai giống như phụ tử.
Hơn nữa Thuần Vu Kỳ đã hạ quyết tâm phải cưới bằng được Lý Lệnh Uyển, vì vậy hắn cũng không muốn giấu giếm chuyện này, thế nên hắn liền nói: " Vị tiểu thư này chính là trưởng nữ của Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Lý Tu Bách. Vừa rồi chất nhi đang du ngoạn trên hồ Tây Trì, trong lúc hỗn loạn Lý tiểu thư không mơi bị rơi xuống nước, lại còn trúng phải tên độc, chất nhi đã ra tay cứu nàng."
" Nhi nữ của Lý Thiếu Khanh?" Thuần Vu Đức chợt trầm ngâm một lúc. Hắn ta cũng đã từng gặp qua Lý Tu Bách vài lần, nhưng trong ấn tượng thái đội của vị Lý Thiếu Khanh này đối với hắn ta không được tốt cho lắm.
Sau đó hắn ta lại hỏi tiếp: " Vì sao nơi đó lại xảy ra hỗn loạn? Chuyện tên độc là thế nào?"
Thuần Vu Kỳ liền kể tường tận cho Thuần Vu Đức nghe, chuyện hắc y nhân đến Tây Trì hành thích Tứ hoàng tử Tạ Uẩn. Sau khi nghe xong, vẻ mặt Thuần Vu Đưc lại vô cùng nghiêm túc.
Theo sau lại nói: " Đám người này thật cả gan hành thích đương kim hoàng tử, lá gan bọn chúng thật không nhỏ."
Thuần Vu Kỳ muốn lên tiếng nói tiếp, bỗng nhiên gã sai vặt tiến vào thông báo: " Vương thái y đã đến."
Thuần Vu Kỳ nghe xong, vội vàng đi ra nghênh đón Vương thái y. Ngay sau đó Thuần Vu Đức cũng đứng dậy.
Vương thái y năm nay gần sáu mươi tuổi, râu tóc bạc phơ. Lúc này ông đang tiến vào phòng, đi cùng ông còn có một đồ đệ, trong tay hắn ta cầm một hòm thuốc.
" Vương thái y," Thuần Vu Kỳ tiến đến hành lễ với ông ta, sau đó hắn liền nói: " Đã khuya thế này lại còn làm phiền Vương thái y đích thân đi đến đây một chuyến."
Vương thái y vẫy tay, nói: " Thế tử khách khí rồi." Theo sau ông ta vội hành lễ với Thuần Vu Đức.
Thuần Vu Kỳ đã đi đến cạnh giường, vén màn lên nói: " Xin mời Vương thái y xem xét vết thương trên người nàng, chẳng biết chất độc trong người nàng đã hết hẳn chưa."
Giờ phút này Thuần Vu Đức nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Thuần Vu Kỳ, chẳng giống với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày của hắn chút nào, trong lòng Thuần Vu Đức có chút ngạc nhiên. Cho nên khi Vương thái y tiến đến đó, Thuần Vu Đức cũng nhấc chân theo sau.
Trong phòng của Thuần Vu Kỳ bày trí rất gọn gàng ngăn nắp. Sát cửa sổ là thư án, kế bên chính là kệ sách gỗ mạ vàng, đối diện là một tấm bình phong, phía sau bình phong chính là chiếc giường, bên trên giường lại treo một tấm mành màu lam nhạt.
Thuần Vu Đức bước qua tấm bình phong, liền nhìn thấy Vương thái y đã đi đến ngồi trên ghế cạnh giường bắt mạch.
Còn Thuần Vu Kỳ chỉ đứng yên bên cạnh, ánh mắt luôn nhìn đến người đang nằm trên giường.
Lúc này Thuần Vu Đức lặng lẽ nhìn về hướng đó, hắn ta nhìn thấy trên người vị tiểu thư này đang đắp cái chăn gấm thường ngày Thuần Vu Kỳ sử dụng, mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt cũng tái nhợt. Mặc dù như vậy, cũng không thể giấu đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Quả thật ánh mắt của Kỳ nhi rất tốt. Thuần Vu Đức đưa tay vuốt nhẹ cầm mình, trong lòng thầm nghĩ, chắc hẳn Kỳ nhi đã có tình ý với vị tiểu thư này, như vậy cũng là một chuyện tốt.
Dù sao Thuần Vu Kỳ cũng đến tuổi thành gia lập thất. Cho nên Thuần Vu Đức sớm đã bàn bạc với hắn chuyện này, nhưng hắn cứ cương quyết không đồng ý.
Thuần Vu Đức hiểu rõ tiêu chuẩn của Thuần Vu Kỳ cực kì cao, những tiểu thư phẩm hạnh bình thường không thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Khó khăn lắm hiện nay mới có một vị tiểu thư làm cho Thuần Vu Kỳ yêu thích như vậy, tất nhiên người làm bá phụ như Thuần Vu Đức phải ra sức tác hợp mối hôn sự này rồi.
Vương thái y đã bắt mạch xong, ông ta liền thu hồi cái gối nhỏ của mình bỏ vào trong hòm thuốc.
" Vương thái y," Thuần Vu Kỳ vội vàng hỏi: "Lý tiểu thư, vết thương trên người nàng như thế nào? Ta đã dùng miệng hút máu độc trong người nàng ra, nhưng vì sao nàng vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, có phải độc vẫn còn trong người nàng không? Hay là trên người nàng còn có chỗ nào bị thương nữa sao?"
" Kỳ nhi," Thuần Vu Đức lên tiếng nói: " Cháu yên tâm đi, có Vương thái y ở đây Lý tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cháu hãy bình tĩnh đi đã, phải để cho Lý tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, đừng nên quấy rầy nàng."
Thuần Vu Kỳ nghe xong, lập tức phân phó nha hoàn chăm sóc cho Lý Lệnh Uyển thật cẩn thận, sau đó hắn cùng Thuần Vu Đức bước ra ngoài ngoài sảnh.
Cả ba người bọn họ ngồi bên ngoài phòng khách, Thuần Vu Đức phân phó gã sai vặt dâng trà, hắn ta ngồi trò chuyện cùng Vương thái y: " Đêm nay thật đã làm phiền Vương thái y. Không biết vết thương trên người của vị tiểu thư này còn gì đáng lo ngại hay không?"
Vương thái y khách sáo đáp lời: " Xin hầu gia và thế tử cứ an tâm, vị tiểu thư này đã không còn gì đáng lo ngại. Máu độc đã được kịp thời hút ra, nhưng trong cơ thể nàng vẫn còn vươn lại một chút độc tố, cũng không ảnh hưởng gì lớn cả. Lão tử sẽ kê thuốc, ngài hãy sai người đi bốc thuốc, chỉ cần uống hai than thuốc, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khoẻ thôi."
Thuần Vu Kỳ nghe thấy Lý Lệnh Uyển đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, tâm tình cũng thoáng yên ổn hơn một chút.
Thuần Vu Đức liền mời Vương thái y kê đơn thuốc, sau đó Thuần Vu Kỳ đích thân tiễn Vương thái y ra ngoài. Tiếp đến hắn mệnh lệnh gã sai vặt mau chóng đi bốc thuốc.
Gã sai vặt không dám chần chờ, đưa tay nhận lấy đơn thuốc chạy nhanh ra bên ngoài. Chờ sau khi Thuần Vu Kỳ quay lại phòng, thì Thuần Vu Đức đã ngồi trên ghế nhàn nhã dùng trà.
Lại lên tiếng kêu Thuần Vu Kỳ ngồi xuống, hắn ta nhìn thấy vẻ mặt của Thuần Vu Kỳ có chút mệt mỏi, liền nói: " Khi ấy ta cũng nên mời Vương thái y bắt mạch cho cháu một thể. Cháu hãy nhìn xem bộ dạng mệt mỏi này của cháu đi, có phải do vừa rồi cháu đã giúp Lý tiểu thư hút chất độc ra ngoài không?"
" Bá phụ yên tâm," Thuần Vu Kỳ vừa ngồi xuống, vừa trả lời: " Sau khi hút hết chất độc cho Lý tiểu thư, cháu đã dùng nước rửa sạch miệng."
Thuần Vu Đức gật đầu, thoáng nhìn về phía giường ngủ, sau đó lại nhìn đến Thuần Vu Kỳ nói: " Dù sao đây cũng là phòng ngủ của cháu, Lý tiểu thư lại là tiểu thư khuê các, làm sao có thể ở trong phòng nam nhi nghỉ ngơi? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ về nàng như thế nào? Ta nghĩ cháu nên sai người quét dọn một căn phòng khác rồi đưa Lý tiểu thư đến đó nghỉ ngơi đi."
Thuần Vu Kỳ nghe xong chợt trầm mặt một chút, theo sau lại nói: " Bá phụ, hiện giờ nàng còn đang hôn mê, nếu cứ di chuyển nàng như thế sợ là không tốt lắm. Vẫn cứ chờ nàng tỉnh lại rồi hãy tính tiếp."
Thuần Vu Đức thoáng nhìn Thuần Vu Kỳ một lúc. Nhớ khi xưa, hắn ta luôn cảm thấy chất nhi của mình là một người rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng đêm nay đứa chất nhi này lại thể hiện cảm xúc ra mặt như vậy.
Như thế mới tốt chứ, trong lòng Thuần Vu Đức thầm cảm thán, đối với nhân sinh trong thế gian chỉ cần trong lòng có một chữ tình thì mới xem như là hoàn chỉnh. Chẳng sợ không thể cùng người ấy trọn đời bên nhau, nhưng chỉ cần sau này hồi tưởng lại cũng đã thỏa mãn rồi.
Lúc này Thuần Vu Đức chợt nhớ đêm vị tiểu thư mặc váy áo màu xanh lục, trong lòng hắn ta cũng có chút chua xót, khoé mắt cũng trở nên phiếm đỏ.
Hắn ta vội đưa tay cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm. Sau một lúc hắn ta lại đặt tách trà lên bàn, hỏi: " Kỳ nhi, có phải cháu có tình cảm với vị Lý tiểu thư này không?"
" Đúng vậy," Thuần Vu Kỳ khẳng định trả lời: " Cháu thật lòng với nàng. Cháu cũng không muốn dối gạt bá phụ, cháu muốn cưới nàng làm thê tử."
Trên mặt Thuần Vu Đức vô cùng vui mừng, nói: " Đây là chuyện tốt. Nếu cháu đã có ý muốn này, hai ngày sau ta sẽ thỉnh bà mối đến Lý phủ cầu hôn."
Sau đó hắn ta lại thở dài, nói: " Chờ sau khi cháu thành gia lập thất, ta cũng cảm thấy an tâm phần nào."
Chỉ là vẻ mặt Thuần Vu Kỳ có chút do dự, nhưng sau một lúc, hắn thầm hạ quyết tâm, theo sau hắn nhìn thẳng Thuần Vu Đức nói: " Chất nhi cũng không muốn giấu giếm bá phụ, thật ra Lý tiểu thư đã có hôm ước cùng thế tử của Quảng Bình hầu."
Thuần Vu Đức nghe xong, trong lòng chợt kinh hãi, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Thuần Vu Kỳ.
Nhưng săc mặt Thuần Vu Kỳ vô cùng kiên quyết, hắn nói: " Cho dù là như vậy, bằng mọi giá cháu nhất định phải cưới Lý tiểu thư làm thê tử."
———————//——//———————
* Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay 520, tớ yêu các cậu!
(520 là một kiểu ký hiệu mà các bạn trẻ dùng để biểu thị câu "I love you" (Anh yêu em, hoặc Em yêu anh). Đây là kiểu ký hiệu dựa vào sự đồng âm các số đếm với các từ có nghĩa khác trong tiếng Trung Quốc)
* Editor: Nguyên ca mau về nhanh đi, vợ anh sắp bị người khác cướp mất rồi kìa!!!
Bình luận facebook