Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141: Một fan bằng mười anti-fan (3)
Editor:Nguyetmai
"So sánh như thế có khi còn sỉ nhục đầu ngón chân của Cảnh Hảo Hảo cơ đấy!"
Lương Thần trả lời xong liền ném lại iPad cho trợ lí.
Anh ta nhanh chóng đón lấy, nhân tiện cúi đầu xem nội dung bình luận của Lương Thần, tay run lên, suýt thì đánh rơi iPad ra đất.
Sếp quan tâm đến một nữ minh tinh, quan tâm đến mức bảo vệ nữ minh tinh này, còn bảo anh ta tạo tài khoản phụ mắng chửi những ID kia đã đủ khó tin lắm rồi!
Không ngờ… sếp còn đích thân ra trận mắng người nữa cơ….
***
Lương Thần nói được làm được, anh quả thật đã sắp xếp một giáo viên đến biệt thự dạy vẽ cho Cảnh Hảo Hảo.
Giáo viên mỹ thuật được tài xế đón đến biệt thự lúc mười giờ sáng.
Bấy giờ, Cảnh Hảo Hảo vừa ăn sáng xong, đang nhoài người trên ban công phòng ngủ ở tầng hai, vừa ngắm cảnh vừa nhắn tin weibo trò chuyện với Thẩm Lương Niên, bỗng nghe thấy tiếng xe dưới lầu, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tài xế đang mở cửa xe, một cô gái từ trong xe bước xuống.
Cô đã sống trong biệt thự của Lương Thần hơn một tháng, ngoài người giúp việc trong nhà, tài xế, thợ làm vườn và bác sĩ Trương, cô chưa từng thấy ai khác. Giờ đây, bỗng xuất hiện một cô gái, không hiểu sao cô lại thầm căng thẳng, cho rằng đó là người nhà hoặc bạn rất thân của Lương Thần.
Khoảng năm phút sau, dì Lâm mở cửa phòng ngủ: "Cô Cảnh, đây là cô giáo dạy vẽ tranh mà cậu Thần mời đến cho cô."
Cảnh Hảo Hảo nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xoay lại nhìn cô giáo kia. Cô ấy mặc bộ đồ màu vàng nhạt, chừng ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng ra sau, trông vừa đoan trang lại vừa hào phóng.
Sau khi chào hỏi, Cảnh Hảo Hảo mới biết người này là giảng viên mỹ thuật của trường Đại học thành phố Giang Sơn, khá có tiếng tăm trong giới mỹ thuật, có vốn hiểu biết trong cả lĩnh vực tranh Trung Quốc lẫn các loại tranh màu nước khác.
Lúc nhỏ Cảnh Hảo Hảo đã từng học vẽ, nền tảng căn bản không tệ nhưng đã nhiều năm trôi qua, cô cũng dẫn quên hết, do đó, ngày học đầu tiên, cô giáo chỉ dạy cô những kiến thức cơ bản nhất.
Thời gian học chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, có thể vì cô giáo đã quen với việc giảng dạy, dù biết Cảnh Hảo Hảo là người được Lương Thần bao nuôi, tuy rất nể nang nhưng trước khi ra về vẫn giao một ít bài tập cho cô.
Cảnh Hảo Hảo đích thân tiễn cô giáo lên xe, nhìn xe ra khỏi biệt thự, cô mới quay lại phòng vẽ trên tầng hai, vừa nghiêm túc hoàn thành bài tập vừa nhân lúc rảnh rồi nhắn tin với Thẩm Lương Niên.
"So sánh như thế có khi còn sỉ nhục đầu ngón chân của Cảnh Hảo Hảo cơ đấy!"
Lương Thần trả lời xong liền ném lại iPad cho trợ lí.
Anh ta nhanh chóng đón lấy, nhân tiện cúi đầu xem nội dung bình luận của Lương Thần, tay run lên, suýt thì đánh rơi iPad ra đất.
Sếp quan tâm đến một nữ minh tinh, quan tâm đến mức bảo vệ nữ minh tinh này, còn bảo anh ta tạo tài khoản phụ mắng chửi những ID kia đã đủ khó tin lắm rồi!
Không ngờ… sếp còn đích thân ra trận mắng người nữa cơ….
***
Lương Thần nói được làm được, anh quả thật đã sắp xếp một giáo viên đến biệt thự dạy vẽ cho Cảnh Hảo Hảo.
Giáo viên mỹ thuật được tài xế đón đến biệt thự lúc mười giờ sáng.
Bấy giờ, Cảnh Hảo Hảo vừa ăn sáng xong, đang nhoài người trên ban công phòng ngủ ở tầng hai, vừa ngắm cảnh vừa nhắn tin weibo trò chuyện với Thẩm Lương Niên, bỗng nghe thấy tiếng xe dưới lầu, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tài xế đang mở cửa xe, một cô gái từ trong xe bước xuống.
Cô đã sống trong biệt thự của Lương Thần hơn một tháng, ngoài người giúp việc trong nhà, tài xế, thợ làm vườn và bác sĩ Trương, cô chưa từng thấy ai khác. Giờ đây, bỗng xuất hiện một cô gái, không hiểu sao cô lại thầm căng thẳng, cho rằng đó là người nhà hoặc bạn rất thân của Lương Thần.
Khoảng năm phút sau, dì Lâm mở cửa phòng ngủ: "Cô Cảnh, đây là cô giáo dạy vẽ tranh mà cậu Thần mời đến cho cô."
Cảnh Hảo Hảo nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xoay lại nhìn cô giáo kia. Cô ấy mặc bộ đồ màu vàng nhạt, chừng ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng ra sau, trông vừa đoan trang lại vừa hào phóng.
Sau khi chào hỏi, Cảnh Hảo Hảo mới biết người này là giảng viên mỹ thuật của trường Đại học thành phố Giang Sơn, khá có tiếng tăm trong giới mỹ thuật, có vốn hiểu biết trong cả lĩnh vực tranh Trung Quốc lẫn các loại tranh màu nước khác.
Lúc nhỏ Cảnh Hảo Hảo đã từng học vẽ, nền tảng căn bản không tệ nhưng đã nhiều năm trôi qua, cô cũng dẫn quên hết, do đó, ngày học đầu tiên, cô giáo chỉ dạy cô những kiến thức cơ bản nhất.
Thời gian học chỉ hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, có thể vì cô giáo đã quen với việc giảng dạy, dù biết Cảnh Hảo Hảo là người được Lương Thần bao nuôi, tuy rất nể nang nhưng trước khi ra về vẫn giao một ít bài tập cho cô.
Cảnh Hảo Hảo đích thân tiễn cô giáo lên xe, nhìn xe ra khỏi biệt thự, cô mới quay lại phòng vẽ trên tầng hai, vừa nghiêm túc hoàn thành bài tập vừa nhân lúc rảnh rồi nhắn tin với Thẩm Lương Niên.
Bình luận facebook