Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143: Một fan bằng mười anti-fan (5)
Editor:Nguyetmai
Có lần, Thẩm Lương Niên được nghỉ, nhà trường tổ chức hoạt động gì đó không cho phép học sinh ở lại ký túc xá, việc thuê khách sạn với cô và anh lúc bấy giờ là khoản chi rất lớn nên cuối cùng, anh theo cô về căn phòng nhỏ mười mét vuông kia.
Thu nhập của Cảnh Hảo Hảo không cao, vì muốn dành dụm tiền nên ăn ở đi lại đều rất tiết kiệm.
Bữa tối mà cô nấu cũng chỉ là món mì sợi đơn giản, ăn kèm với một lớp rau cải, còn cho luôn hai quả trứng gà cuối cùng còn sót lại vào nồi.
Năm đó là lúc Lương Niên học hành bận rộn nhất, để bổ sung dinh dưỡng cho anh, cô đã lén múc hết cả hai quả trứng vào bát anh, chỉ vớt một ít trứng vụn vào bát của mình, lúc ăn còn cố ý nhặt trứng mà ăn, giả vờ trong bát mình cũng có trứng gà.
Ăn xong, Lương Niên đi rửa bát, sẵn tiện vứt rác, lúc trở về thì trời đổ tuyết lớn, căn phòng không có máy sưởi càng thêm rét lạnh thấu xương, lúc hai người nói chuyện có làn khói màu trắng từ trong miệng thoát ra không ngừng.
Phòng cô thuê chỉ có một chiếc giường đơn, khi ấy cô vẫn còn nhỏ, hai người cùng ngủ trên chiếc giường đó.
Hai người đắp chung một tấm chăn, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau nhưng không hề nói với nhau câu nào.
Căn phòng vô cùng yên ắng, khi cô đang mơ màng thiếp đi, nghe thấy bên tai vang lên một câu: "Hảo Hảo, anh yêu em."
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được người ta tỏ tình, cô sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ nhắm nghiền mắt, vờ như đã ngủ say.
Thế nhưng, năm chữ đó lại trở thành sự khích lệ và cổ vũ lớn lao trên con đường diễn xuất đầy chông gai, hiểm ác sau này của cô.
Sau khi đến thành phố Giang Sơn, cô và Lương Niên không trở về thị trấn nhỏ kia nữa.
Hôm sau, Lương Niên bảo anh có hẹn với bạn rồi đi mất, đến khuya anh mới xách theo túi lớn túi nhỏ quay về giữa trời tuyết rét lạnh, còn dẫn theo hai người khiêng một máy điều hòa đằng sau.
Hai người đó loay hoay với bức tường rất lâu mới lắp xong điều hòa.
Điều hòa lúc bấy giờ thường chỉ có chế độ làm mát, không có chế độ sưởi nhưng chiếc điều hòa này lại có chức năng sưởi ấm, Cảnh Hảo Hảo từng thấy nó trong trung tâm thương mại, giá tận mấy nghìn tệ.
Trong mấy chiếc túi anh xách trên tay, có KFC, còn có một chiếc áo lông kiểu nữ đẹp đẽ và một đôi giày bốt nữ.
Cô hỏi anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, anh nói lúc sáng nạp tiền điện thoại, rút thăm trúng được máy điều hòa, KFC là của bạn bè cho, còn quần áo và giày anh mua bằng tiền học bổng.
Cảnh Hảo Hảo vẫn ngây thơ tin lời anh nói là thật.
Đêm đó, điều hòa phả hơi nóng sưởi ấm tay chân cô.
Có lần, Thẩm Lương Niên được nghỉ, nhà trường tổ chức hoạt động gì đó không cho phép học sinh ở lại ký túc xá, việc thuê khách sạn với cô và anh lúc bấy giờ là khoản chi rất lớn nên cuối cùng, anh theo cô về căn phòng nhỏ mười mét vuông kia.
Thu nhập của Cảnh Hảo Hảo không cao, vì muốn dành dụm tiền nên ăn ở đi lại đều rất tiết kiệm.
Bữa tối mà cô nấu cũng chỉ là món mì sợi đơn giản, ăn kèm với một lớp rau cải, còn cho luôn hai quả trứng gà cuối cùng còn sót lại vào nồi.
Năm đó là lúc Lương Niên học hành bận rộn nhất, để bổ sung dinh dưỡng cho anh, cô đã lén múc hết cả hai quả trứng vào bát anh, chỉ vớt một ít trứng vụn vào bát của mình, lúc ăn còn cố ý nhặt trứng mà ăn, giả vờ trong bát mình cũng có trứng gà.
Ăn xong, Lương Niên đi rửa bát, sẵn tiện vứt rác, lúc trở về thì trời đổ tuyết lớn, căn phòng không có máy sưởi càng thêm rét lạnh thấu xương, lúc hai người nói chuyện có làn khói màu trắng từ trong miệng thoát ra không ngừng.
Phòng cô thuê chỉ có một chiếc giường đơn, khi ấy cô vẫn còn nhỏ, hai người cùng ngủ trên chiếc giường đó.
Hai người đắp chung một tấm chăn, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau nhưng không hề nói với nhau câu nào.
Căn phòng vô cùng yên ắng, khi cô đang mơ màng thiếp đi, nghe thấy bên tai vang lên một câu: "Hảo Hảo, anh yêu em."
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được người ta tỏ tình, cô sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ nhắm nghiền mắt, vờ như đã ngủ say.
Thế nhưng, năm chữ đó lại trở thành sự khích lệ và cổ vũ lớn lao trên con đường diễn xuất đầy chông gai, hiểm ác sau này của cô.
Sau khi đến thành phố Giang Sơn, cô và Lương Niên không trở về thị trấn nhỏ kia nữa.
Hôm sau, Lương Niên bảo anh có hẹn với bạn rồi đi mất, đến khuya anh mới xách theo túi lớn túi nhỏ quay về giữa trời tuyết rét lạnh, còn dẫn theo hai người khiêng một máy điều hòa đằng sau.
Hai người đó loay hoay với bức tường rất lâu mới lắp xong điều hòa.
Điều hòa lúc bấy giờ thường chỉ có chế độ làm mát, không có chế độ sưởi nhưng chiếc điều hòa này lại có chức năng sưởi ấm, Cảnh Hảo Hảo từng thấy nó trong trung tâm thương mại, giá tận mấy nghìn tệ.
Trong mấy chiếc túi anh xách trên tay, có KFC, còn có một chiếc áo lông kiểu nữ đẹp đẽ và một đôi giày bốt nữ.
Cô hỏi anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, anh nói lúc sáng nạp tiền điện thoại, rút thăm trúng được máy điều hòa, KFC là của bạn bè cho, còn quần áo và giày anh mua bằng tiền học bổng.
Cảnh Hảo Hảo vẫn ngây thơ tin lời anh nói là thật.
Đêm đó, điều hòa phả hơi nóng sưởi ấm tay chân cô.
Bình luận facebook