Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276: Lấy một trả mười (6)
Editor:Nguyetmai
Mới nói đến chữ thứ hai, anh đột nhiên giữ cằm Cảnh Hảo Hảo, xoay mặt cô lại nhìn kỹ hồi lâu, trầm giọng: "Ai dám đánh em?"
Địa điểm quay phim ở ngoài trời, trong quá trình quay sẽ có ánh đèn pha chiếu thẳng lên người diễn viên, nhưng vì tranh chấp giữa Cảnh Hảo Hảo với Chu Nam lúc nãy, tất cả mọi người đều gác lại công việc trong tay, mấy chiếc đèn kia cũng vứt lung tung cả lên.
Thiếu đi ánh đèn, tầm nhìn không rõ bằng ban ngày, có thể vì người đánh cô không đủ mạnh, cũng có thể vì dấu tay trên mặt cô đã mờ đi theo thời gian, do đó, nếu không phải lúc này cô đang ở rất gần Lương Thần, e là anh cũng sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Tuy Cảnh Hảo Hảo xuất thân bình thường, tính cách có vẻ mềm yếu, nhưng từ tận xương tủy vẫn có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Có lẽ là vì cái tát ở quán bar cùng với cái tát hôm nay đều bị anh bắt gặp nên cô hơi xấu hổ… Nghĩ đến đây, Lương Thần nhăn mày, thảo nào kể từ khi anh đứng trước mặt cô, cô đều luôn giữ tư thế nghiêng đầu sang một bên, thảo nào cô lại có vẻ vẻ ấm ức như thế…
Hóa ra là vậy…
Đến phim trường, nhìn thấy Chu Nam và Cảnh Hảo Hảo đều dính đầy bùn nhưng đãi ngộ của hai người lại khác xa nhau, anh đã không vui rồi, giờ nhìn thấy dấu tay lờ mờ trên mặt cô, anh càng thêm phẫn nộ.
Anh không có kiên nhẫn đợi cô mở miệng, quay sang hỏi thẳng đạo diễn: "Ai ra tay?"
Tuy giọng anh nghe có vẻ bình thường nhưng đạo diễn vẫn tinh ý cảm nhận được sự bất mãn ẩn giấu. Ông ta cố ổn định lại cảm xúc, trả lời: "Đây chỉ là tai nạn nhỏ xảy ra trong lúc quay phim mà thôi…"
Lương Thần đứng bên cạnh trông như đang chăm chú lắng nghe nhưng mới nghe ông ta nói chưa tới hai câu, anh đã liếc ông ta một cái.
Ánh mắt ấy khiến cho đạo diễn lùi lại một bước, không dám tiếp tục câu vừa rồi mà thành thật trả lời: "Chu… Chu Nam."
Lương Thần tiện tay mặc áo khoác vào, động tác vô cùng thong thả tự nhiên.
Ấy vậy mà đạo diễn ở bên cạnh lại sợ đến mức không dám thở mạnh, chán nản nghĩ bụng, sao cậu ta lại giấu một vị thần như Cảnh Hảo Hảo trong đoàn phim của mình chứ? Nếu biết sớm cô là người phụ nữ của anh, có đánh chết ông ta cũng sẽ không dám cho qua những khi Chu Nam nhằm vào cô.
Chu Nam là nữ chính của bộ phim này, nếu Lương Thần thật sự muốn tính sổ, lỡ xảy ra chuyện, cô ta không thể quay phim nữa, chẳng phải phim truyền hình của ông ta không được lên sóng đúng lịch sao?
Đạo diễn nhẩm tính hồi lâu, tiếp tục mồm năm miệng mười giải thích: "Thật ra mọi chuyện đều là hiểu lầm cả thôi. Trong phim thường hay xuất hiện cảnh tát, Chu Nam nghĩ là cô ấy phải đánh cô Cảnh nên mới ra tay tát một cái, nhưng cô Cảnh lập tức tát trả lại, hai người đều không mấy vui vẻ."
Câu trả lời của đạo diễn quá chung chung, nghe như thể Cảnh Hảo Hảo vì bị đánh trong lúc quay phim mà cố tình gây chuyện vậy.
Mới nói đến chữ thứ hai, anh đột nhiên giữ cằm Cảnh Hảo Hảo, xoay mặt cô lại nhìn kỹ hồi lâu, trầm giọng: "Ai dám đánh em?"
Địa điểm quay phim ở ngoài trời, trong quá trình quay sẽ có ánh đèn pha chiếu thẳng lên người diễn viên, nhưng vì tranh chấp giữa Cảnh Hảo Hảo với Chu Nam lúc nãy, tất cả mọi người đều gác lại công việc trong tay, mấy chiếc đèn kia cũng vứt lung tung cả lên.
Thiếu đi ánh đèn, tầm nhìn không rõ bằng ban ngày, có thể vì người đánh cô không đủ mạnh, cũng có thể vì dấu tay trên mặt cô đã mờ đi theo thời gian, do đó, nếu không phải lúc này cô đang ở rất gần Lương Thần, e là anh cũng sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Tuy Cảnh Hảo Hảo xuất thân bình thường, tính cách có vẻ mềm yếu, nhưng từ tận xương tủy vẫn có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Có lẽ là vì cái tát ở quán bar cùng với cái tát hôm nay đều bị anh bắt gặp nên cô hơi xấu hổ… Nghĩ đến đây, Lương Thần nhăn mày, thảo nào kể từ khi anh đứng trước mặt cô, cô đều luôn giữ tư thế nghiêng đầu sang một bên, thảo nào cô lại có vẻ vẻ ấm ức như thế…
Hóa ra là vậy…
Đến phim trường, nhìn thấy Chu Nam và Cảnh Hảo Hảo đều dính đầy bùn nhưng đãi ngộ của hai người lại khác xa nhau, anh đã không vui rồi, giờ nhìn thấy dấu tay lờ mờ trên mặt cô, anh càng thêm phẫn nộ.
Anh không có kiên nhẫn đợi cô mở miệng, quay sang hỏi thẳng đạo diễn: "Ai ra tay?"
Tuy giọng anh nghe có vẻ bình thường nhưng đạo diễn vẫn tinh ý cảm nhận được sự bất mãn ẩn giấu. Ông ta cố ổn định lại cảm xúc, trả lời: "Đây chỉ là tai nạn nhỏ xảy ra trong lúc quay phim mà thôi…"
Lương Thần đứng bên cạnh trông như đang chăm chú lắng nghe nhưng mới nghe ông ta nói chưa tới hai câu, anh đã liếc ông ta một cái.
Ánh mắt ấy khiến cho đạo diễn lùi lại một bước, không dám tiếp tục câu vừa rồi mà thành thật trả lời: "Chu… Chu Nam."
Lương Thần tiện tay mặc áo khoác vào, động tác vô cùng thong thả tự nhiên.
Ấy vậy mà đạo diễn ở bên cạnh lại sợ đến mức không dám thở mạnh, chán nản nghĩ bụng, sao cậu ta lại giấu một vị thần như Cảnh Hảo Hảo trong đoàn phim của mình chứ? Nếu biết sớm cô là người phụ nữ của anh, có đánh chết ông ta cũng sẽ không dám cho qua những khi Chu Nam nhằm vào cô.
Chu Nam là nữ chính của bộ phim này, nếu Lương Thần thật sự muốn tính sổ, lỡ xảy ra chuyện, cô ta không thể quay phim nữa, chẳng phải phim truyền hình của ông ta không được lên sóng đúng lịch sao?
Đạo diễn nhẩm tính hồi lâu, tiếp tục mồm năm miệng mười giải thích: "Thật ra mọi chuyện đều là hiểu lầm cả thôi. Trong phim thường hay xuất hiện cảnh tát, Chu Nam nghĩ là cô ấy phải đánh cô Cảnh nên mới ra tay tát một cái, nhưng cô Cảnh lập tức tát trả lại, hai người đều không mấy vui vẻ."
Câu trả lời của đạo diễn quá chung chung, nghe như thể Cảnh Hảo Hảo vì bị đánh trong lúc quay phim mà cố tình gây chuyện vậy.
Bình luận facebook